25. Cảm xúc ngày hôm đó giống như muốn xuyên qua tiếng mưa rơi thấm từng chút một vào cơ thể hắn, dần dần nó lại nhiều lên, nghe thôi cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Editor: bevitlangthang
Khi Tần Duyệt Duyệt đến tìm Tạ Minh Diệc, là vào khoảng thời gian nghỉ giữa tiết, bởi vì tối hôm qua trời mưa nên mặt đất ướt không tập thể dục được. Tạ Minh Diệc đang ngủ bù, thì bị người bên cạnh đẩy tỉnh, hắn mất kiên nhẫn chửi thề một tiếng. Chờ đến khi nhìn thấy người đó là Tần Duyệt Duyệt, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi, trở nên đắc ý.
Chỗ hắn ngồi còn có mấy tên nam sinh ồn ào nói chuyện, hắn làm bộ làm tịch 'chậc' một tiếng, "Be bé cái mồm thôi."
Sau đó nghênh ngang ra khỏi phòng học, đứng trước mặt Tần Duyệt Duyệt: "Ái chà, sao hôm nay chủ động đến đây thế, có chuyện tốt hả?"
Cô không thèm nhiều lời với hắn làm gì, đi đến bên kia, thấp giọng trực tiếp hỏi: "Chân của Tinh Hòa là anh làm hả?"
"Thì ra là vì thằng nhóc đó, làm sao, gãy chân? Yếu thế, không phải chỉ đẩy ngã vài cái thôi sao."
"Lúc đi đường có hơi què." Tần Duyệt Duyệt chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, nhớ đến buổi sáng khi nhìn thấy Tinh Hòa khập khiễng đi vào lớp học, vậy mà cô lại có chút lo lắng, cũng không biết là sợ Tinh Hòa trả thù hay là sợ Tạ Minh Diệc không biết điểm dừng mà làm người ta đến mức què luôn.
Tần Duyệt Duyệt nhìn trên mặt Tạ Minh Diệc có vài vết sẹo lồi lên, dễ dàng thấy được, làm cả khuôn mặt nhìn sao cũng không thấy đẹp.
"Tao chỉ giúp mày cảnh cáo nó một chút, không phải không biết điểm dừng như những gì mày nghĩ."
Tạ Minh Diệc giật giật khóe miệng, "Tao đây chỉ cảnh cáo, khởi động bàn tay chút thôi mà."
"Anh đừng gây chuyện cho tôi nữa, đến lúc đó rắc rối lại tìm tới tôi," Tần Duyệt Duyệt nhíu mày, so với tính cách dịu dàng bình thường như hai người khác nhau, sau đó cô không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, nói, "Được rồi, việc này cho qua đi, anh đừng chỉnh cậu ấy nữa."
"Việc này mày đừng có quản tao, khó lắm mới có đồ để chơi." Tạ Minh Diệc nói xong liền mặc kệ cô, trở về bàn tiếp tục ngủ bù, Tần Duyệt Duyệt đứng ở sau hắn tức muốn hộc máu, gọi Tạ Minh Diệc vài tiếng hắn cũng không thèm nghe.
Giữa trưa Tạ Minh Diệc ăn cơm xong chuẩn bị đi nghỉ trưa thì bị Du Hoài Hà chặn lại, hắn cảm thấy cực kỳ cạn lời: "** mẹ, mấy đứa lớp 11 tụi mày có tật xấu hết hả? Không cần ngủ đúng không?"
Du Hoài Hà không trả lời, trầm mặc hồi lâu, dẫn người đến một nơi hẻo lánh.
Phía sau khu dạy học có một bãi đất trống, không có người tới đây, cũng không có camera, đây là nơi tụ tập của mấy bọn học sinh hút thuốc đánh lộn không thích học tập. Không có hàng rào bao quanh, chỉ đơn giản là tường gạch đất, mặt tường bám đầy mảnh thuỷ tinh, vậy mà vẫn có mấy thằng nhóc nghĩ cách trèo tường ra ngoài.
Tạ Minh Diệc thấy điệu bộ này mơ hồ đã hiểu ra cái gì, "Muốn đánh nhau đúng không, lên đi. Tao nói trước, thua thì quỳ xuống dập đầu vài cái trước mặt tao đấy nhá."
"Là mày bắt nạt Tinh Hòa?" Khuôn mặt Du Hoài Hà tối sầm, cách nói chuyện không hề có một chút độ ấm nào, đi thẳng vào vấn đề. Tuy là câu hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định, bởi vì Du Hoài Hà chắc chắn đó là người này.
Mới có một buổi sáng, đây là lần thứ hai Tạ Minh Diệc nghe thấy có người nhắc tên 'Tinh Hòa', trong lòng hắn thầm chửi thề một tiếng, mẹ nó hôm nay ngày *** gì vậy.
"À, không phải mày là đối tượng của thằng biến thái đó chứ," Tạ Minh Diệc cười một tiếng, khuôn mặt đầy vẻ bỡn cợt, "Coi bộ lớp tụi bây toàn tụ tập mấy thằng bê đê không ha."
Hắn bước lại gần một chút, cẩn thận đánh giá Du Hoài Hà, coi bộ mặt tiền cũng không tệ, cũng khó trách Tần Duyệt Duyệt sẽ thích, còn được con trai thích nữa chứ. Tạ Minh Diệc nghĩ đến đây thì có chút buồn nôn.
"Để tao sửa cho nó đúng một chút, đổi từ đi, không phải là bắt nạt đâu, mà gọi là ——" Tạ Minh Diệc tới gần Du Hoài Hà, mỗi một từ hắn nói ra liền đẩy bả vai Du Hoài Hà một chút, "Là tao một mình chỉnh nó, làm nó, nhiều khi cần thiết còn tìm người tới chơi nó nữa..."
Những gì Tạ Minh Diệc nói đều là lời khiêu khích, hắn vừa dứt lời, Du Hoài Hà liền tức giận đấm một quyền lên mặt hắn, xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, cơ thể Tạ Minh Diệc lảo đảo vài cái xong hắn mới đứng vững, xuýt xoa một tiếng, sau đó mới phun một bãi nước miếng đi kèm máu ra ngoài, "** mẹ mày..."
Tạ Minh Diệc còn chưa dứt lời, liền thấy Du Hoài Hà xông lên trực tiếp túm lấy cổ áo hắn, ánh mắt kia sắc bén như muốn giết chết hắn, sau đó Tạ Minh Diệc được dịp ăn thêm vài cú đấm tay mạnh bạo thật đã đời, lúc bấy giờ thì hắn đã bắt đầu mơ màng, hắn túm lấy áo Du Hoài Hà, đánh trở về vài cái, nhưng lại bị Du Hoài Hà nhanh tay lẹ mắt né được. Nhưng hai người ai cũng không nhường ai, đều cho đối phương ăn vài cú đấm sấm sét của mình, nhưng những đòn ra tay của Du Hoài Hà giống như đã từng tập qua, chuẩn xác và tàn nhẫn, Tạ Minh Diệc đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng mắng người.
Du Hoài Hà tìm được cơ hội lấy chân dùng sức đá vào bụng hắn một cái, mạnh đến nổi giống như muốn đem cơm Tạ Minh Diệc ăn hồi trưa ói ra hết.
Tạ Minh Diệc không đứng vững ngã trên đất, Du Hoài Hà đuổi theo ấn hắn trên mặt đất, hung dữ nói: "Nhìn cho kỹ, tao làm vậy cũng gọi là một mình."
Nói xong Du Hoài Hà không khách khí tẩn cho hắn một trận.
Du Hoài Hà nghĩ đến khoảnh khắc Tinh Hòa sợ hãi nói ra tên đối phương trong điện thoại, nói cậu đã bị bắt nạt như thế nào, bị mắng, bị đánh, bị xé sách, bị nhốt trong nhà vệ sinh, hắn nghĩ đến cảnh tượng Tinh Hòa khóc thút thít, lần đầu tiên cậu uất ức đến rơi nước mắt, bị bắt nạt cũng tự gồng mình chịu đựng không nói một lời, đau đớn đến tận cùng.
Tim Du Hoài Hà như bị bóp chặt, cảm xúc ngày hôm đó giống như muốn xuyên qua tiếng mưa rơi thấm từng chút một vào cơ thể hắn, dần dần nó lại nhiều lên, nghe thôi cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt buổi sáng khi nhìn thấy chân Tinh Hòa bị thương. Mặc dù cậu khăng khăng nói nó không nghiêm trọng, chỉ bị va chạm xíu thôi, tối hôm qua cũng không để ý, ai ngờ sáng tỉnh dậy mới phát hiện đau đến nổi không dùng sức được, chỉ có thể đi từ từ, nhưng không phải là chuyện lớn gì cả.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.
Thoạt nhìn dáng người Du Hoài Hà không phải cơ bắp cường tráng, nhưng lúc đánh nhau cực kỳ dứt khoát, phát nào ra phát đó. Tạ Minh Diệc bị tổn thất nặng nề, mặt mũi bầm dập dùng hết sức mạnh cuối cùng đè Du Hoài Hà dưới người, vừa chuẩn bị đánh, liền nghe thấy thầy giám thị lớn tiếng thét: "Làm cái gì đó! Lập tức dừng tay cho tôi!"
Thầy giám thị khí thế hùng hồn chạy tới kéo Tạ Minh Diệc ra, rồi kéo Du Hoài Hà đứng dậy, nhìn hai người, Tạ Minh Diệc là người tái phạm, Du Hoài Hà là học sinh xuất sắc, ông vốn tưởng rằng Tạ Minh Diệc đang bắt nạt người khác, kết quả khi nhìn thấy thương thế của hai người, lập tức trở nên mơ màng, tức giận chỉ qua chỉ lại: "Cả hai đứa muốn tạo phản phải không! Thích đánh nhau đúng không, theo tôi đến sở Đức Dục mà đánh!"
Tạ Minh Diệc lại phun ra một ngụm nước miếng dính máu, lại bị thầy giám thị đá một cái từ phía sau.
Sau đó hai người cùng nhau lên văn phòng, sắc mặt rất xấu.
Chủ nhiệm lớp bị gọi tới, chủ nhiệm lớp của Du Hoài Hà là cô Trần lần đầu gặp tình huống này, chưa từng nghe qua có chuyện học sinh xuất sắc toàn trường đi trêu chọc côn đồ. Nhưng chắc chắn một điều là cô sẽ bảo vệ cho học sinh của mình, hỏi Du Hoài Hà: "Có phải em ấy lén bắt nạt em không, vậy nên hai người mới đánh nhau?"
"Ơ hay! Tôi không có chọc nó, tự nhiên nó đánh tôi một trận." Du Hoài Hà không nói g, Tạ Minh Diệc lại không phục, cả người khắp nơi không chỗ nào là không đau, lại bị thầy giám thị của mình đập cho một cái, "Đàng hoàng một chút! Mỗi ngày cậu đều gây chuyện cho tôi!"
"Rõ ràng là nó tìm tôi trút giận..." Tạ Minh Diệc bất mãn lẩm bẩm một câu.
"Trút giận cái gì, hả?!" Thầy giám thị vừa nghe thấy nguyên nhân, lại chỉ vào Du Hoài Hà nói, "Cậu nói trước, Tạ Minh Diệc nói cậu tìm em ấy trút giận, là có ý gì?"
"Không có ý gì cả, là tôi đánh người, bồi thường tiền thuốc men, trực tiếp xử phạt là được." Du Hoài Hà không nói gì, hắn không muốn nhiều lời.
"Ai da thầy Hàn này, mọi chuyện chưa rõ ràng, không nên trực tiếp xử phạt như vậy đâu..." Cô Trần vừa nghe thấy lời tiêu cực của Du Hoài Hà, lập tức tiến lên nói thêm hai ba câu nhằm không để mọi chuyện đi quá xa. Du Hoài Hà cũng không thể bị xử phạt, sẽ ảnh hưởng đến bảng đánh giá 'học sinh ba tốt'* cấp thành phố của hắn.
*Đạo đức tốt", "Học tập tốt", "Thể lực tốt"
"Không có gì là sao, mày đừng có giả ngu, mày cùng với thằng biến thái kia đều là cùng...!"
"Con bà mày, mày nói lại thử xem!" Du Hoài Hà lửa giận xộc thẳng đầu, trước mặt các giáo viên tiến lên túm lấy cổ áo Tạ Minh Diệc, ép hắn đối diện với mình, sau đó Du Hoài Hà dùng ánh mắt uy hiếp khiến Tạ Minh Diệc câm miệng.
Người bên cạnh tiến lên giữ chặt lấy Du Hoài Hà, khó khăn lắm mới tách hai người ra được.
Lần này Tạ Minh Diệc bị làm cho có chút sợ sệt, ánh mắt kia giống như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống, cuối cùng hắn chỉ im miệng không nói gì thêm.
Thầy giám thị tức giận đến mức mặt nghẹn đến đỏ bừng, mở miệng mắng thêm vài cậu, gọi phụ huynh hai người bọn họ lên đây.
Tinh Hòa đang ngoan ngoãn nằm bò trên bàn học trong lớp, cậu nhớ lúc nghỉ trưa Du Hoài Hà có đi ra ngoài đến giờ cũng chưa thấy về, tiết đầu tiên buổi chiều cũng không thấy người, vị trí bên cạnh trống rỗng, trong lòng cậu cảm thấy bất an.
"Nè nè, lúc nãy tớ đi ngang qua sở Đức Dục, mọi người đoán xem tớ nhìn thấy ai?" Có một bạn học đang tám chuyện trong lớp, Tinh Hòa dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén.
"Tớ nhìn thấy Du Hoài Hà cùng tên lưu manh lớp 12 đang bị phạt đứng á! Mẹ bà, cái thằng Tạ Minh Diệc kia mặt mũi bầm dập cười chết tớ rồi..."
Tinh Hòa "xoạt" một tiếng đứng phắt dậy.