Chúng tôi tới một nhà hàng ở Mayfair, nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến trước đây. Thực tế thì, tôi thậm chí còn không chắc mình đã từng đến Mayfair trước đây chưa nữa. Nó hoàn toàn quá sang trọng, làm sao mà tôi bao giờ có thể chứ?
" Nó đại loại là một nơi riêng tư, " Jack nói thầm khi chúng tôi đi qua khoảng sân trong có cột đá trang trí. " Không mấy người biết về nơi này đâu. "
" Ông Harper. Cô Corrigan, " một người đàn ông trong bộ lễ phục Nehru nói, ông ta cứ như thể vừa hiện ra từ không khí vậy. " Xin mời đi lối này. "
Wow! Họ biết tên tôi.
Chúng tôi tiếp tục lướt qua vài cái cột nữa để đi vào một căn phòng trang trí lộng lẫy mà trong đó đã có ba đôi ngồi từ trước.Có một đôi ngồi phía bên phải chúng tôi, và khi chúng tôi đi ngang qua, một người phụ nữ trung niên với mái tóc màu bạch kim cùng chiếc áo khoác màu vàng bắt gặp ánh ánh mắt tôi.
" Ồ, xin chào! " Cô ta nói. " Rachel! "
" Gì ạ? " Tôi nhìn quanh ngơ ngác. Có phải bà ta đang nhìn vào tôi không?
Cô ta đứng dậy từ ghế của mình, hơi lảo đảo đi tới chỗ tôi và hôn tôi một cái. " Khoẻ không cưng? Bọn ta đã không gặp cưng liền mấy năm trời rồi ! "
OK, bạn có thể ngửi thấy mùi cồn từ cách xa 5 yard (chừng gần 4,6m). Và khi tôi nhìn về phía bạn ăn tối của bà ta, ông ta trông cũng chẳng khá khẩm hơn.
" Tôi nghĩ là chị nhầm rồi, " tôi nói nhã nhặn. " Tôi không phải là Rachel. "
" Ồ! " Người phụ nữ nhìn tôi chằm chằm một lúc. Rồi bà ta liếc sang Jack và gương mặt bất thần hiểu ra. " Ồ! Ồ, tôi hiểu rồi. Tất nhiên là cô không phải. " Bà ta khẽ nháy mắt với tôi.
" Không! " Tôi nói sợ hãi. " Chị nhầm rồi. Tôi thật sự không phải là Rachel. Tôi là Emma. "
" Emma. Tất nhiên rồi! " Bà ta gật đầu vẻ bí ẩn. " Vậy, chúc có một bữa tối tuyệt vời nhé! Và gọi lại cho chị lúc nào đó! "
Ngay khi cô ta ngã trở lại trên ghế của mình, Jack nhìn tôi trêu chọc.
" Em có muốn kể gì với anh không? "
" Có, " tôi nói. " Người phụ nữ đó đã cực kỳ say rồi. " Ngay khi bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh, tôi không thể kiềm được bật ra một tiếng khúc khích nho nhỏ, và miệng anh mím lại giật giật.
" Vậy, chúng ta ngồi được chưa? Hay em còn vài người bạn mất-tích-lâu-năm cần chào hỏi? "
Tôi nhìn quanh phòng xem xét kỹ càng.
" Không, em nghĩ chắc là hết rồi. "
" Em chắc chứ. Cứ từ từ. Em có chắc quý ông có tuổi đằng kia không phải là ông em chứ? "
" Em không nghĩ là vậy.. "
" Còn nữa, em nên biết là mấy cái biệt danh đối với anh không sao cả,' Jack nói thêm. " Bản thân anh thường hay ra ngoài với tên Egbert. "
Tôi phá lên cười khụt khịt nhưng vội vàng kìm lại ngay. Đây là một nhà hàng hạng sang. Mọi người đều đang nhìn chúng tôi.
Chúng tôi được dẫn tới một cái bàn ở góc, bên cạnh lò sưởi. Một người hầu bàn giúp tôi ngồi vào ghế rồi nhẹ nhàng phủ một chiếc khăn ăn lên đầu gối tôi, trong khi một người khác rót ra ít nước và một người nữa mang một ổ bánh mì tới. Bên kia bàn Jack cũng được phục vụ hệt như vậy. Chúng tôi có tới sáu người lượn quanh phục vụ! Tôi muốn nhìn vào mắt Jack và cười phá lên, nhưng trông anh có vẻ thờ ơ, như thể đây là chuyện hết sức bình thường.
Có lẽ điều này là bình thường đối với anh ấy, ý nghĩ này khiến tôi choáng váng. Trời ạ. Có khi anh ấy còn có một quản gia pha trà và xếp báo mỗi ngày ấy chứ.
Nhưng nếu anh ấy có thì sao chứ? Tôi không được để những điều này làm mình lúng túng.
" Vậy, " tôi nói khi những người phục vụ đã đi hết. " Chúng ta nên uống gì đây? " Tôi đã nhìn thấy thứ đồ uống mà người phụ nữ áo vàng đã uống. Nó màu hồng, có mấy lát dưa hấu trang trí trên ly, và trông có vẻ thật sự ngon tuyệt.
" Anh đã chuẩn bị cả rồi, " Jack mỉm cười nói, khi một người hầu bàn mang đến một chai sâmpanh, khui ra và bắt đầu rót. " Anh nhớ em kể với anh trên máy bay rằng buổi hẹn hò tuyệt vời của em sẽ khai màn với một chai sâmpanh xuất hiện trên bàn mình như thể bởi phép màu. "
" Ồ, " tôi nói, dập tắt cảm giác đôi chút thất vọng. " Ờ..vâng! Em đã nói thế! "
" Cụng ly, " Jack nói cụng vào ly tôi.
" Cụng ly. " Tôi nhấp một ngụm, quả là một chai sâmpanh ngon tuyệt. Quả là như thế. Nguyên chất và ngon tuyệt.
Tôi tự hỏi không biết thứ thức uống dưa hấu kia sẽ có vị gì.
Dừng lại ngay. Sâmpanh là hoàn hảo. Jack có lý, đây là một khởi đầu hoàn hảo cho một buổi hẹn hò.
" Lần đầu tiên em uống sâmpanh là khi em sáu tuổi. " Tôi bắt đầu.
" Ở nhà dì Sue của em, " Jack mỉm cười nói. " Em cởi hết quần áo và vứt chúng xuống bể bơi. "
" Ồ, đúng thế, " tôi nói, ngập ngừng dò hỏi. " Em đã kể cho anh rồi đúng không? "
Vậy thì tôi sẽ không khiến anh ấy nhàm chán với cái giai thoại đó lần nữa. Tôi nhấp sâmpanh và nhanh chóng cố gắng nghĩ xem còn chuyện nào khác để nói hay không. Chuyện nào mà anh ấy chưa biết.
Có còn gì không nhỉ?
" Anh đã chọn một bữa ăn rất đặc biệt, mà anh nghĩ là em sẽ thích, " Jack nói với một nụ cười. " Tất cả đã được đặt từ trước, chỉ dành riêng cho em. "
" Choài! " Tôi nói, thấy kinh ngạc. " Thật...kì diệu. "
Một bữa ăn đặc biệt được đặt sẵn trước dành cho tôi! Wow. Điều này thật không thể tin nổi.
Nhưng mà...chọn thức ăn chẳng phải là một nửa niềm vui khi đi ăn ngoài sao? Nó thật sự là một chút yêu thích của tôi.
Dầu sao đi nữa. Không sao cả. Mọi thứ sẽ hoàn hảo. Nó thật sự hoàn hảo.
OK. Bắt đầu chuyện trò nào.
" Vậy lúc rảnh rỗi anh thích làm gì? " Tôi hỏi, và Jack rùn vai.
" Làm lăng quăng thôi. Ạnh xem bóng chày hoặc sửa mấy cái ô tô của mình... "
" Anh có cả một bộ sưu tập xe cổ á! Đúng rồi. Wow. Em thật sự.. ừm..."
" Em ghét xe cổ." Anh mỉm cười. "Anh nhớ mà."
Chết tiệt. Tôi đang hi vọng là anh ấy có thể đã quên rồi.
"Em không ghét bản thân cái xe," Tôi vội nói. "Em ghét cái người....người..."
Khỉ thật. Việc này không đi đúng hướng rồi.Tôi vội vàng uống ực một hớp sâmpanh, nhưng nó lại trở xuống nhầm đường và tôi bắt đầu ho. Trời đất ơi, tôi thật sự đang thổi phì phì ra. Mắt tôi thì đẫm nước.
Và giờ thì cả sáu người khác trong phòng đều đã quay ra nhìn chằm chằm.
" Em ổn chứ? " Jack hốt hoảng hỏi. " Uống ít nước nhé. Em thích Evian, đúng không? "
" Ờ...vâng. Cảm ơn. "
Ôi, quỷ thần ơi. Tôi ghét phải thừa nhận rằng Jemina có thể đã đúng. Nhưng mọi thứ sẽ dễ hơn rất nhiều nếu tôi chỉ tươi cười nói rằng, " Ồ, em rất thích xe cổ! "
Dù sao thì. Không hề gì.
Khi tôi đang uống ừng ực nước, một đĩa ớt ngọt nướng làm thế nào đó đã hiện ra trước mặt.
" Wow! " Tôi hào hứng nói. " Em rất thích ớt ngọt nướng. "
" Anh nhớ mà. " Jack trông có vẻ rất tự hào về bản thân. " Em nói trên máy bay rằng món em ưa thích là ớt ngọt nướng. "
" Em có nói à? " Tôi nhìn anh chằm chằm đôi chút ngạc nhiên.
Giời ạ. Tôi chả nhớ điều đó. Ý tôi là, tôi thích ớt ngọt nướng, nhưng tôi không nên nói ra như thế chứ...
" Vậy nên anh gọi cho nhà hàng và yêu cầu họ đặc biệt chuẩn bị cho em. Anh không thể ăn ớt. " Jack thêm khi một đĩa sò điệp xuất hiện trước mặt anh, " mặc dù thế anh sẽ ăn với em. "
Tôi nhìn chằm chằm vào đĩa của anh. Trời ơi. Mấy con sò trông ngon cực. Tôi mê tít món sò.
Tôi ăn một ít ớt ngọt nướng. Ngon tuyệt. Và anh ấy thật ân cần khi nhớ đến điều này.
Nhưng tôi không thể ngừng nhìn vào những con sò của anh ấy. Chúng làm tôi ứa nước bọt. Và nhìn vào món nước sốt màu xanh ấy kìa! Trời, tôi cá là chúng rất bổ và được nấu một cách hoàn hảo...
" Em muốn một miếng không? " Jack nói, nhìn theo tia nhìn của tôi.
" Không! " Tôi nói, nhảy dựng lên. " Không đâu, cảm ơn anh. Những lát ớt này quả thật rất -tuyệt hảo! " Tôi cười rạng rỡ với anh và ăn một miếng to.
Đột nhiên Jack vỗ tay vào túi áo của mình.
" Điện thoại của anh, " anh nói. " Emma, em có phiền không nếu anh nghe nó? Nó có thể là việc gì đó quan trọng. "
" Đương nhiên là không rồi, " tôi đáp. " Cứ nghe đi. "
Khi anh ấy đã rời khỏi bàn, tôi không thể nhịn đuợc nữa. Tôi chồm lên, và xiên một con sò của anh. Tôi nhắm mắt lại và nhai nó, để cho mùi vị tràn ngập vị giác. Nó chỉ siêu phàm. Đây là món ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời. Tôi đang băn khoăn liệu mình có thể ăn thêm con thứ hai mà không bị phát hiện không nếu tôi đã thay đổi một chút vị trí những con sò quanh đĩa của anh ấy, thì tôi ngửi thấy mùi rượu gin thoang thoảng. Người phụ nữ mặc áo vét vàng đang ghé sát bên tai tôi.
" Nói với chị mau! " Cô ta nói. " Chuyện gì đang xảy ra thế? "
" Chúng tôi.. đang ăn tối. "
" Chị biết! " Cô ta nôn nóng nói. " Nhưng còn Jeremy thì sao? Anh ta có biết gì không? "
Ôi Trời ạ.
" Coi này, " tôi bất lực nói. " Tôi không phải là người mà chị đang nghĩ tới đâu... "
"Chị biết mà! Chị chưa bao giờ nghĩ cưng lại có những chuyện này. " Nguời phụ nữ siết cánh tay tôi. " Được rồi, tốt cho cưng thôi. Vui vẻ nhé, đó là những gì chị muốn nói! Em tháo nhẫn cưới ra," cô ta nói thêm, nhìn vào tay trái tôi. "Thông minh đấy gái...oops! Anh ta đang đi tới! Chị tốt hơn nên đi!"
Cô ta lại lảo đảo đi khỏi khi Jack ngồi vào chỗ của mình, và tôi ngả người tới trước, gần như nửa cười khúc khích. Jack sẽ thích điều này cho coi.
"Đoán coi! " Tôi nói. "Em có một người chồng tên là Jeremy! Bạn em bên kia vừa tới và kể cho em xong. Vậy anh tính thế nào đây? Tay Jeremy chắc cũng từng chim chuột thì phải?'
Một tháng im lặng, rồi Jack nhìn lên, vẻ mặt gượng gạo.
"Anh xin lỗi?" anh hỏi.
Anh ấy không nghe lọt một lời nào tôi vừa nói.
Tôi không thể lặp lại những điều đó được. Tôi sẽ chỉ cảm thấy mình thật ngu ngốc. Thực tế, tôi đã thấy mình ngu ngốc rồi. "Không có gì," tôi nói, và cố mỉm cười.
Lại là sự im lặng và tôi xoay xở kiếm điều gì đó để nói. "Vậy, ừm, em phải thú nhận một điều," tôi nói, chỉ vào đĩa của anh. "Em đã lấy trộm một con sò của anh."
Tôi chờ anh giả vờ bị sốc, hoặc nổi giận. Hoặc gì đó.
"Ok thôi," anh lơ đãng nói, và bắt đầu xiên phần còn lại cho vào miệng.
Tôi không hiểu. Chuyện gì đã xảy ra? Sự đùa cợt biến đâu rồi? Anh ấy đã hoàn toàn thay đổi.
* * *
Khi chúng tôi ăn xong món gà nấu cải giấm với sa-lát cải lông và khoai tây chiên, toàn bộ cơ thể tôi căng thẳng với sự khổ sở. Buổi hẹn này là một thảm hoạ. Hoàn toàn là một thảm hoạ. Tôi đã làm mọi cách để gợi chuyện, nói đùa và tỏ ra vui vẻ. Nhưng Jack đã lại nhận thêm hai cuộc gọi nữa, và khoảng thời gian còn lại anh ấy hoàn toàn ủ rũ, và quẫn trí, và thành thật mà nói tôi có lẽ tốt nhất không nên ở đó mới phải.
Tôi thấy muốn khóc vì thất vọng. Tôi chỉ không thể hiểu nổi. Mọi thứ đã diễn ra thật tuyệt. Chúng tôi đã ăn ý với nhau một cách tuyệt vời kia mà. Điều gì đã trở nên sai lầm chứ?
"Em sẽ đi trang điểm lại một chút," tôi nói, khi đĩa bày món chính của chúng tôi đã được dọn đi, và Jack chỉ đơn giản là gật đầu.
Phòng vệ sinh nữ trông cứ như một toà lâu đài hơn là một nơi đi vệ sinh, với những cái gương vàng, những cái ghế lông và một người phụ nữ mặc đồng phục đưa khăn lau cho bạn. Trong một thoáng, tôi thấy hơi ngượng khi gọi cho Lissy ở trước mặt cô ấy, nhưng cô ấy hẳn phải thấy điều này trước đây rồi chứ?
"Chào," tôi nói khi Lissy nhấc máy. "Tớ đây."
"Emma! Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Thật tồi tệ," tôi buồn rầu nói.
"Cậu nói ý gì thế?" Cô ấy hoảng hốt hỏi lại. "Làm sao mà chuyện lại kinh khủng được chứ? Chuyện gì đã xảy vậy?"
"Đó là điều tồi tệ nhất." Tôi ngồi sụp xuống ghế. "Mọi thứ đã khởi đầu một cách rực rỡ. Bọn tớ cười và đùa cợt, còn nhà hàng thì tuyệt diệu, và anh ấy đã đặt một thực đơn đặc biệt dành riêng cho tớ, toàn là những món tớ thích.."
Tôi nuốt nghẹn. Giờ tôi kể như thế, mọi thứ nghe có vẻ hoàn toàn hoàn hảo.
"Nghe có vẻ kì diệu," Lissy ngạc nhiên nói. "Vậy thì làm thế nào mà...?"
"Rồi thì anh ấy nhận được điện thoại." tôi khịt mũi. " Và kể từ lúc đó, anh ấy không nói một lời nào rõ ràng với tớ cả. Anh ấy cứ liên tục biến mất để nghe điện thoại, và tớ bị bỏ lại một mình, và khi anh ấy quay lại thì cuộc trò chuyện trở nên hoàn toàn gượng ép và không thoải mái tí nào, còn anh ấy thì rõ ràng nửa chú ý nửa không.'
"Có lẽ anh ấy đang lo lắng về điều gì đó chăng, nhưng anh ấy không muốn làm cậu thấy nặng nề." Lissy nói sau một lúc im lặng.
"Đúng vậy nhỉ," Tôi nói chậm rãi. "Anh ấy trông cứ như đang tranh cãi với ai."
"Có thể điều gì đó tồi tệ đã xảy đến với anh ấy nhưng anh ấy không muốn phá hoại không khí. Thử nói chuyện với anh ấy xem. Chia sẻ nỗi lo lắng của anh ấy."
"OK," tôi nói, cảm thấy phần khởi hơn. "OK, tớ sẽ thử.Cảm ơn Lissy."
Tôi trở lại bàn cảm thấy lạc quan hơn một chút. Một người hầu bàn hiện ra giúp tôi ngồi vào ghế, và khi tôi ngồi xuống, tôi nhìn Jack với ánh nhìn ấm áp, cảm thông nhất mà tôi có thể tạo ra.
"Jack, mọi thứ vẫn ổn chứ?"
Anh cau mày.
"Tại sao em lại hỏi vậy?"
"Thì, anh cứ biến mất suốt. Em chỉ tự hỏi không biết có chuyện gì... anh muốn nói không."
"Ổn mà.", anh nói cộc lốc. "Cảm ơn." Giọng anh như ngầm nói "dừng chủ đề tại đây" nhưng tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu.
"Anh nhận được vài tin xấu à?"
"Không."
"Là chuyện... kinh doanh à? " Tôi kiên trì. " Hay..hay đó là chuyện cá nhân gì đó... "
Jack ngẩng lên, sự giận dữ loé lên trên mặt.
"Anh đã nói là không có gì. Bỏ đi."
Tuyệt. Tôi bị đá về chỗ của mình rồi, không phải sao?
"Hai ông bà có dùng món tráng miệng không ạ?" Giọng người hầu bàn cắt ngang lời tôi, và tôi cười gượng với anh ta.
"Thực sự thì tôi không nghĩ vậy."
Tôi đã có quá đủ cho tối nay rồi. Tôi chỉ muốn kết thúc nó và đi về nhà.
"Vâng." Người phục vụ mỉm cười với tôi. "Cà phê thì sao?"
"Cô ấy muốn ăn tráng miệng," Jack nói, qua đầu tôi.
Cái gì vậy? Anh ấy vừa nói gì vậy? Người hầu bàn nhìn tôi do dự.
"Không, tôi không muốn!" Tôi kiên quyết nói.
"Coi nào, Emma," Jack nói, bây giờ thì giọng nói ấm áp, chòng ghẹo của anh đã quay lại. "Em không cần phải giả bộ với anh đâu. Em đã nói với anh trên máy bay, đây là điều em luôn luôn nói. Em nói không muốn ăn tráng miệng khi thực ra em muốn ăn.'
"Thế thì lần này thì em thật sự không muốn."
"Nó được đặc biệt chuẩn bị cho em." Jack vươn người ra phía trước. "Haagen- Dazz ( một loại kem), bánh trứng đường (meringue), sốt Bailey bên trên...'
Đột nhiên tôi thấy mình như có bảo mẫu. Làm sao anh ấy biết tôi muốn gì chứ? Có thể tôi chỉ muốn ăn trái cây. Có thể tôi chẳng gì cả. Anh ấy không biết gì về tôi cả. Không một chút nào cả.
"Em không đói." Tôi đẩy ghế ra sau.
"Emma, anh hiểu em mà. Em thật sự muốn ăn nó..."
"Anh không hiểu tôi!" Tôi hét lên tức giận trước khi có thể ngăn mình lại. "Jack, anh có thể biết vài sự thật linh tinh về tôi nhưng điều đó không có nghĩa anh hiểu tôi!"
"Gì cơ?" Jack nhìn tôi chằm chặp.
"Nếu anh hiểu tôi," tôi nói giọng run rẩy, "lẽ ra anh phải nhận ra rằng khi tôi đi ăn tối cùng ai đó, tôi muốn họ lắng nghe những gì tôi nói. Tôi muốn họ đối xử tôn trọng tôi một chút, và không nói với tôi rằng "bỏ đi" khi tất cả những gì tôi đang làm là để gợi chuyện...'
Jack kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.
"Emma, em ổn chứ?"
"Không, tôi chẳng ổn tí nào! Anh đã lờ tôi đi suốt cả buổi tối."
"Thế không đúng."
"Anh thế đấy! Anh cứ như đang đặt chế độ lái tự động. Kể từ khi điện thoại của anh bắt đầu rung..."
"Coi này" Jack vuốt mặt. "Một vài thứ đã diễn ra trong đời anh ở thời điểm ấy, chúng thật sự rất quan trọng..."
"Tốt thôi, vậy thì đừng bận tâm tới tôi nữa."
Nước mắt làm mắt tôi cay xè khi tôi đứng dậy và vớ lấy túi xách. Tôi đã thực sự mong muốn lần này sẽ là một buổi tối hoàn hảo. Tôi đã hi vọng quá cao rồi. Tôi không thể tin nổi nó lại trở nên tồi tệ đến thế.
"Chính xác! Nói cho anh ta biết!" Nguời phụ nữ trong bộ đồ màu vàng cổ vũ tôi từ bên kia căn phòng. "Cậu biết không, cô gái này đã có một người chồng đáng yêu của riêng mình," Cô ta tuyên bố với Jack. "Cô ấy không cần cậu!"
"Cảm ơn vì bữa tối," tôi nói, nhìn chằm chằm vào khăn trải bàn khi một người phục vụ đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi cùng chiếc áo khoác của tôi.
"Emma," Jack nói, di di chân trong sự ngỡ ngàng."Em sẽ không về thực đấy chứ?"
" Có đấy. "
" Cho anh thêm một cơ hội nhé. Làm ơn mà. Ở lại và uống ít cà phê nhé. Anh hứa là anh sẽ nói chuyện... "
" Tôi không muốn cà phê gì hết, " tôi nói khi người phục vụ giúp tôi mặc áo khoác.
" Trà bạc hà, rồi thì. Sô cô la! Anh đã đặt cho em một hộp kẹo nấm sô cô la Godiva... " Anh khẩn nài, trong một thoáng tôi đã dao động. Tôi rất thích kẹo nấm Godiva.
Nhưng không, tôi phải giữ ý kiến của mình.
" Tôi không quan tâm, " tôi nuốt xuống. " Tôi đi đây. Cảm ơn anh rất nhiều, " Tôi nói thêm với người phục vụ. " Làm sao anh biết tôi cần áo khoác? "
" Đó là công việc của chúng tôi, " người phục vụ nói dè dặt.
" Anh thấy chưa ? " tôi nói với Jack. " Họ hiểu tôi. "
Trong một khoảnh khắc chúng tôi nhìn thẳng vào nhau.
" Được rồi, " cuối cùng Jack lên tiếng, với một cái nhún vai cam chịu. " Được rồi. Daniel sẽ đưa em về. Anh ấy chắc đang đợi ở ngoài xe. "
" Tôi sẽ không về nhà bằng xe của anh đâu! " Tôi rùng mình đáp. " Tôi sẽ về bằng cách của mình, cảm ơn. "
" Emma. Đừng ngu ngốc thế. "
" Tạm biệt. Và cảm ơn rất nhiều, " Tôi nói thêm với người phục vụ. " Anh thật sự đã rất chu đáo và tận tâm với tôi. "
Tôi vội ra khỏi nhà hàng và phát hiện ra rằng trời bắt đầu mưa. Và tôi thì không có dù.
Tốt thôi, tôi không quan tâm. Tôi vẫn sẽ đi bằng mọi giá. Tôi sải bước trên mặt đường, suýt trượt ngã trên vỉa hè ướt nhẹp, cảm giác nước mưa hoà chung với nước mắt lăn dài trên mặt. Tôi chẳng biết mình đang ở đâu. Tôi thậm chí cũng không biết bến xe điện ngầm gần nhất là ở đâu nữa, hoặc nơi..
Khoan đã. Kia là một bến buýt. Tôi dò tìm mã số xe và nhìn thấy một chiếc đi đến Islington.
Tốt rồi, đúng thế. Tôi sẽ bắt xe buýt về nhà. Rồi thì tôi sẽ làm một tách sô cô la nóng dễ chịu. Và có lẽ sẽ thêm ít kem và ngồi xem ti vi.
Có một nhà chờ với mái hiên và những chiếc ghế nhỏ, và tôi ngồi xuống, cảm tạ trời đất vì tóc tôi sẽ không bị ướt thêm nữa. Tôi đang ngây người nhìn chằm chằm tấm biển quảng cáo ô tô, tự hỏi không biết món bánh pudding Haagen-Dazs ấy có mùi vị ra sao và liệu mấy cái bánh trứng đường ấy có phải là loại trắng cứng hay không hay món kẹo dẻo tuyệt diệu ấy , là loại caramel, thì một chiếc xe lớn màu bạc rừ rừ chạy tới sát vỉa hè.
Tôi không thể tin nổi.
"Xin em đấy," Jack nói, ra khỏi xe. "Để anh đưa em về nhà."
"Không," tôi đáp, không buồn quay đầu lại.
"Em không thể ngồi đây trong cơn mưa như thế được."
"Tôi có thể. Một số người trong chúng ta sống trong thế giới thực, anh biết đấy."
Tôi quay đi và giả vờ xem xét một tấm áp phích về bệnh AIDS. Khoảnh khắc tiếp theo Jack đã tiến đến bến buýt. Anh ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ ngay cạnh tôi và trong một lúc chúng tôi đều im lặng.
"Anh biết tối nay mình là một người bầu bạn thật tệ," rốt cuộc anh nói. "Và anh xin lỗi. Anh cũng xin lỗi vì không thể nói cho em biết điều gì về chuyện ấy được. Nhưng cuộc đời anh thật... rắc rối. Và vài mảnh trong ấy thật tế nhị. Em hiểu chứ?"
Không, tôi muốn đáp lại như thế. Không, em không hiểu, khi mà em đã kể cho anh nghe mọi điều nhỏ nhặt nhất về mình.
"Em cho là vậy," tôi nói, khẽ nhún vai.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi bồm bộp trên mái nhà chờ và thấm vào thấm dần vào đôi giày màu bạc của tôi – không, của Jemina . Trời ạ, tôi hi vọng nó sẽ không để lại dấu vết.
"Anh rất tiếc vì bữa tối này khiến em thất vọng," Jack nói át tiếng ồn.
"Không đâu," tôi nói, đột nhiên cảm thấy thật tồi tệ. "Em chỉ....em đã hi vọng quá nhiều! Em đã muốn biết thêm về anh một chút, em đã muốn được vui vẻ... và cùng nhau cười đùa...và em muốn một ly cocktail màu hồng kia, không phải sâmpanh..."
Chết tiệt.Chết tiệt. Những câu nói thi nhau tuôn ra trước khi tôi có thể ngừng lại.
"Nhưng...em thích sâmpanh!" Jack choáng váng nói. "Em đã kể với anh. Cuộc hẹn hoàn hảo của em sẽ bắt đầu với sâmpanh."
Tôi không thể nhìn vào mắt anh ấy.
"Vâng, được rồi. Vậy thì chắc là em chưa biết gì về món cocktail màu hồng kia ?'
Jack ngả đầu ra sau và cười lớn.
"Quan điểm hợp lý. Quan điểm cực hợp lý. Và anh thậm chí đã không để cho em được lựa chọn phải không?" anh lắc đầu buồn bã. "Em chắc chắn đã ngồi đó và nghĩ rằng, thằng cha khỉ gió này, anh ta không thể nói là mình muốn một ly cocktail hồng sao?"
"Không!" Tôi đáp ngay lập tức, nhưng má tôi lại chuyển sang đỏ bừng, còn Jack thì nhìn tôi với một gương mặt quá đỗi tức cười khiến tôi muốn ôm lấy anh ấy.
"Emma à. Anh xin lỗi." Anh lắc đầu. "Anh cũng đã muốn tìm hiểu em. Và anh cũng muốn được vui vẻ. Nghe có vẻ như chúng ta đều có chung ước muốn nhỉ. Và đó là lỗi của anh khi chúng ta không đạt được chúng."
"Không phải lỗi của anh đâu," tôi ngượng ngùng lầm bầm.
"Đây không phải là cách mà anh đã lên kế hoạch những thứ sẽ diễn ra." Anh nhìn tôi nghiêm túc. "Em có thể cho anh một cơ hội khác được không?"
Một chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ ầm tới bến buýt, cả hai chúng tôi cùng ngước lên.
"Em phải đi đây," tôi nói, đứng dậy. "Đây là xe của em. "
" Emma, đừng khờ thế. Vào trong ô tô đi. "
" Không, em sẽ đi xe buýt! "
Cánh cửa tự động mở ra và tôi bước lên xe. Tôi trình thẻ đi lại của mình cho tài xế và ông ta gật đầu.
" Em nhất định phải đi thứ này sao? " Jack nói, bước lên sau tôi. Anh hồ nghi săm soi đám đông pha tạp những người đi buýt đêm. " Có an toàn không? "
" Anh nói cứ như ông ngoại em! Tất nhiên là nó an toàn. Nó đi đến tận nhà em. "
" Nhanh lên! " người tài xế nôn nóng giục Jack. " Nếu anh không có tiền thì xuống xe đi. "
" Tôi có thẻ American Express, " Jack nói, sờ ví.
"Anh không thể trả tiền vé xe buýt bằng thẻ America Express được!" Tôi đảo mắt nói. " Anh không biết gì hết à? Và dù sao đi chăng nữa. " Tôi nhìn chằm chằm vào thẻ đi lại của mình vài giây. "Em nghĩ là em muốn ở một mình hơn, nếu anh không phiền."
"Anh hiểu rồi," Jack nói với giọng khác lạ. "Tôi đoán tốt hơn hết là đi xuống," anh nói với tài xế. Rồi anh nhìn vào tôi. " Em vẫn chưa trả lời anh. Chúng ta có thể thứ lại không? Tối mai. Và lần này chúng ta sẽ làm bất cứ thứ gì em muốn. Em sẽ là chỉ huy. "
" Ok. " Tôi cố gắng nhún vai vẻ không tin tưởng lắm, nhưng khi nhìn vào mắt anh tôi thấy mình cũng đang mỉm cười.
" Lại là tám giờ tối? "
" Tám giờ. Và vứt cái xe ấy lại, " Tôi kiên quyết nói thêm. " Chúng ta sẽ làm mọi thứ theo cách của em. "
" Tuỵêt! Anh rất trông đợi đó. Ngủ ngon, Emma. "
" Ngủ ngon. "
Khi anh ấy quay người đi xuống, tôi leo cầu thang lên tầng cao nhất của xe buýt. Tôi tiến đến ghế trước, chỗ mà tôi luôn ngồi khi còn bé, và nhìn đăm đắm ra màn đêm London tối đen, mưa mịt mù. Nếu tôi nhìn chằm chằm đủ lâu thì những ánh đèn đường sẽ trở nên nhờ đi như kính vạn hoa. Giống như vùng đất thần tiên.
Ẩn hiện trong đầu tôi là hình ảnh của người phụ nữ áo vàng, món cocktail màu hồng, gương mặt của Jack khi tôi nói rằng tôi sẽ ra về, người phục vụ mang áo khoác đến cho tôi, xe của Jack dừng ở bến buýt...Tôi không thể hiểu được mình đang nghĩ gì. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi đó, nhìn chằm chằm ra ngoài, những âm thanh khuây khoả bao bọc xung quanh. Tiếng ken két và om sòm từ động cơ cũ kỹ của xe buýt. Tiếng ồn của cánh cửa đóng và mở vun vút. Tiếng động chói tai của chuông yêu cầu. Mọi người đi lên và đi xuống cầu thang bình bịch.
Tôi có thể cảm thấy xe buýt nghiêng đi khi chúng tôi rẽ, nhưng tôi khó mà nhận ra chúng tôi đang đi đâu. Sau một lúc, cảnh vật quen thuộc bên ngoài bắt đầu tác động đến ý thức của tôi, và tôi nhận ra chúng tôi đang ở gần con phố của tôi. Tôi hoàn hồn lại, vớ lấy túi xách, và đi lảo đảo về phía đầu cầu thang.
Đột nhiên xe buýt lắc đột ngột về bên trái, và tôi chộp lấy tay cầm, cố giữ thăng bằng. Tại sao chúng tôi lại rẽ trái? Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm tôi thực sẽ tức vãi đái nếu cuối cùng tôi phải đi bộ, và chớp chớp mắt ngạc nhiên.
Chắc chắn là chúng tôi không...
Chắc chắn điều này là không thể...
Nhưng nó lại có thật. Tôi nhìn kỹ ra ngoài cửa sổ, chết lặng. Chúng tôi đang ở trên con phố nhỏ của tôi.
Và bây giờ chúng tôi đã dừng lại ngay trước cửa nhà tôi.
Tôi lao xuống cầu thang, gần như làm vỡ mắt cá chân của mình, và nhìn chòng chọc vào bác tài.
" Số 41 đường Ellerwood, " ông ta nói một cách khoa trương.
Không. Điều này không thể xảy ra đựơc.
Ngơ ngác, tôi nhìn quanh xe buýt, và một cặp thiếu niên say xỉn nhìn ngây lại chằm chằm.
" Chuyện gì đã xảy ra? " Tôi nhìn bác tài. " Anh ấy trả tiền cho ông à? "
" 500 bảng, " người tài xế nói, và nháy mắt với tôi. " Bất kể anh ta là ai, cưng ạ, tôi sẽ giữ chặt lấy anh ta. "
Năm trăm bảng? Ôi trời ơi.
" Cảm ơn, " tôi nói sửng sốt. " Ý cháu là cảm ơn về chuyến đi. "
Cảm giác như thể đang trong mơ, tôi xuống xe buýt và tiến về phía trước cửa. Nhưng Lissy đã ở đó và đang mở cửa.
" Đấy là một cái xe buýt à? " cô ấy nói, đương nhìn chằm chằm vào nó. " Nó đang làm gì ở đây thế? "
" Đấy là xe buýt của tớ, " tôi đáp. " Nó chở tớ về. "
Tôi vẫy tay với người tài xế, người đang vẫy lại, và chiếc xe buýt ầm ầm đi khỏi trong màn đêm.
"Tớ không thể tin nổi!" Lissy chậm rãi nói, nhìn chằm chằm theo cho đến khi nó biến mất sau góc phố. Cô ấy quay sang nhìn tôi. "Vậy...mọi thứ đã OK vào phút cuối?"