MƯA ĐÃ LỚN HƠN LÚC GÃ CHUẨN BỊ RỜI KHỎI khách sạn. Hirasuke xòe ô và một mình rảo bước về phía ga Shinjuku.
Mình mua bánh ngọt cho Naoko đã rồi hẵng về, Hirasuke định bụng thế và đi loanh quanh khu vực gần ga Shinjuku. Gã tự thấy thật lạ. Vì hồi Naoko còn mang hình hài của vợ gã, gã hầu như chẳng bao giờ nghĩ đến việc mua quà cho nàng.
Đúng lúc định ghé vào khu bách hóa Odakyu vì không tìm thấy cửa hàng nào ưng ý thì gã phát hiện ra một phụ nữ đang ngồi xổm trong bóng tối của cây trụ đỡ nhà ga. Đó là người vợ của tài xế Kajikawa. Gã tưởng chị ta khó ở nhưng có vẻ như không phải vậy. Chị ta đang hút thuốc, chốc chốc lại gảy tàn xuống chiếc gạt tàn ở ngay bên cạnh. Chị ta ngồi trong tư thế khép gọn hai chân, dẫu vậy thì vẫn chẳng dễ coi chút nào khi mà một phụ nữ có tuổi lại ngồi xổm ở nơi công cộng như thế. Có lẽ tại chị ta đã thấm mệt. Tấm lưng chùng xuống như một bà già mặc dầu bề ngoài trông mới chỉ trạc tuổi bốn mươi.
Hirasuke định tảng lờ nhưng đã muộn. Mắt chị ta dường như đã nhận ra gã. Đôi mắt vồ hồn mở to. Miệng chị ta cũng há ra, giống như vừa khẽ a lên một tiếng.
Bất đắc dĩ Hirasuke đành cúi đầu chào. Chắc là chị ta biết mặt gã qua ti vi. Chị ta lập tức đứng dậy đáp lễ, rồi hấp tấp định bỏ đi đâu đó. Nhưng đột nhiên cơ thể chị ta lảo đảo như múa và đổ sụp xuống mặt sàn bê tông, hai tay vẫn huơ trong không khí. Tiếp theo đó là một tiếng kêu nhỏ phát ra từ miệng chị ta.
Hirasuke vội chạy lại. Người qua đường tò mò quan sát, nhưng không ai có ý định giúp đỡ chị ta, ngoại trừ gã.
“Chị không sao chứ?” Hirasuke hỏi trong lúc chìa bàn tay phải ra. “Dạ... vâng, tôi không sao.” “Chị bị chóng mặt thì phải?” “Vâng, lúc đứng lên tôi hơi hoa mắt.”
Có lẽ do chị ta đột ngột đứng lên. Vả lại, dường như sức lực cũng đã cạn kiệt.
“Nắm lấy tay tôi,” gã một lần nữa chìa bàn tay phải của mình ra. “Cảm ơn anh,” chị ta nói rồi nắm lấy bàn tay gã. Nhưng vừa gượng dậy được nửa chừng, chị ta lại nhăn mặt và ngồi bệt xuống đưa tay xoa cổ chân bên phải. “Chị bị trật khớp rồi phải không?”
“Không, tôi không sao. Làm phiền anh quá...” Chị ta toan tự mình đứng dậy. Nhưng vùng cổ chân có vẻ khá đau. Mặc dù cuối cùng thì chị ta cũng đứng lên được nhờ sự giúp đỡ của Hirasuke, song việc bước đi dường như là không thể.
“Nhà chị ở đâu?” Hirasuke hỏi.
“Anh đừng lo. Tôi tự về được mà.” Vừa nói chị ta vừa nhăn nhó. “Không ai đến đón chị sao?”
“Dạ, tôi sẽ lo liệu được.”
Có vẻ như chị ta nhất định không chịu nhờ vả gã. Gã hiểu quyết định đó, vả chăng chính gã cũng đang muốn biến khỏi đây ngay lúc này, nhưng không thể bỏ mặc chị ta như thế được. “Nhà chị ở đâu? Chị có định chỉ cho tôi không nào.” Chị ta hơi ngỡ ngàng vì gã có phần lên giọng.
“Ở... Chofu.”
“Chofu. Thế thì cùng hướng với tôi. chúng ta sẽ đi taxi.”
“Ồ, không, không sao. Tôi đi bộ về được.”
“Không thể được. Mau làm theo lời tôi đi, mọi người đang nhìn chúng ta đấy.” Đồ đạc của chị ta gồm một túi xách đen, một túi giấy siêu thị và một chiếc ô gấp. Hirasuke gom cả lại và cầm bằng tay phải còn tay trái gã đưa ra để làm điểm tựa cho cơ thể chị ta. Nhờ thế mà cuối cùng chị ta cũng bắt đầu di chuyển được.
Họ hầu như không trò chuyện trong taxi. Chị ta chỉ nói xin lỗi còn gã thì chẳng biết đáp lại ra sao ngoài câu ‘'không có gì” mỗi lần như thế. Chiếc taxi dừng lại trước khu căn hộ hai tầng. Một tòa nhà đơn giản có lẽ được xây dựng từ những tấm panel đúc sẵn.
Hirasuke định trả tiền nhưng chị ta không chịu nên rốt cuộc hai người chia đôi.
Chị ta bảo sẽ xuống ở đây và gã hãy về luôn bằng chiếc taxi đó, nhưng gã quyết định xuống theo vì nghe nói nhà chị ta nằm trên tầng hai. Sau một hồi vật lộn mới lên được tầng hai, lần này thì chị ta lại mời gã vào nhà uống trà như thể không đành lòng để gã ra về như vậy. “Ồ không, chị đừng bận tâm. Mang đồ đạc vào nhà xong tôi sẽ về luôn.” “Ai lại thế, anh đã cất công lên đến tận đây rồi... Để tôi bảo cháu pha trà.” Câu nói cuối cùng của chị ta khiến Hirasuke hơi tò mò.
Sát ngay cánh cửa có một tấm biển đề tên. Kế bên dòng chữ Kajikaiva Yukihiro là Yukiko và Itsumi. Yukiko có lẽ là tên của người phụ nữ này. Còn Itsumi hẳn là tên con gái. Kajikawa Yukiko vừa mở cửa vừa gọi vọng vào trong: “Itsumi, Itsumi." Có tiếng động, rồi một cô bé tầm tuổi học sinh cấp II, tóc cắt ngắn, diện áo thể thao với quần jean đi ra. Cô bé nhìn Hirasuke vẻ ngạc nhiên. Kajikawa Yukiko giải thích lý do với con gái. “Nhiễu sự,” Itsumi làu bàu và tỏ ra ngán ngẩm.
“Con đi pha trà, rồi mang đệm lại đây,” Yukiko ra lệnh. Hirasuke cảm thấy không thoải mái.
“Quả thực là tôi phải cáo lỗi chị thôi.”
Yukiko quay về phía gã cúi đầu nói: “Anh uống hết tách trà rồi hẵng đi. Xin anh làm ơn.”
Nhìn gương mặt gầy guộc của chị ta, Hirasuke thấy thật chẳng người lớn chút nào nếu cứ cương quyết từ chối. “Vậy thì phiền chị một lát,” gã nói rồi cởi giày.
Căn hộ nhà Kajikawa hình như được chia làm ba phòng. Ngay bên ngoài là phòng ăn kiêm bếp tương đối rộng, phía trong là hai phòng ngủ kề nhau. Một phòng theo kiểu Âu, phòng còn lại có lẽ theo kiểu Nhật. Hira- suke đoán rằng ban thờ được đặt bên phòng kiểu Nhật vì có mùi hương phảng phất bay ra từ đó.
Thế rồi Kajikawa Yukiko đột nhiên ngồi xuống. Hi rasuke ngỡ chị ta lại bị chóng mặt nhưng không phải. Chị ta quỳ xuống trước mặt gã.
“Anh Sugita... Tôi thành thật mong anh thứ lỗi. Tôi không biết phải nói gì để tạ tội với anh về chuyện chị nhà.” Yukiko áp hẳn trán xuống mặt thảm.
“Chị Kajikawa, đừng như vậy, tôi không thích chị làm thế. Chị làm ơn dừng lại cho.” Hirasuke nắm lấy hai cánh tay cố đỡ chị ta dậy. Vừa làm thế gã vừa nghĩ, hóa ra chị ta mời mình vào nhà là để quỳ lạy mình thế này đây. Bên chân trật khớp chắc là bị đau nên chị ta kêu “ái” một tiếng và nhăn mặt. “Chết, chị có sao không?” Hirasuke từ tốn nâng chị ta dậy và để chị ta ngồi xuống ghế.
Kajikawa Yukiko buông tiếng thở dài.
“Xin lỗi anh, tôi không thể tạ tội với anh cho đúng phép...”
“Chị thực sự không cần phải làm vậy,” Hirasuke nói.
Sự im lặng đến khó xử tràn ngập căn phòng. Ấm đun nước đang réo xèo xèo. Itsumi tắt bếp gas, lấy ấm chuyên và bắt đầu pha trà.
Tách trà được đặt trước mặt Hirasuke. Chiếc tách có lẽ vốn là một phần thưởng miễn phí hay món đồ khuyến mãi gì đó.
“Cảm ơn cháu. Cháu đang học cấp II phải không?” “Cháu học lớp Tám.”
“Thế à. Thế thì hơn con gái chú hai tuổi.”
Gã nói điều đó ra không với dụng ý gì đặc biệt, nhưng Kajikawa Yukiko không bỏ sót chi tiết này.
“Khiến con gái anh phải chịu cảnh ngộ này, đáng lẽ tôi phải sớm tới gặp và xin lỗi cháu...” Chị ta nói một cách khó khăn.
Con gái tôi chết rồi. Gã muốn nói với chị ta như thế. Cái còn sống chỉ là thân xác mà thôi. Trong khi vợ tôi thì mất đi thân xác của mình. Tất cả là tại chồng cô “Bố cháu,” đang đứng đó, Itsumi bất chợt cất tiếng “đã làm việc quá sức.”
“Thật sao?” Cô bé khẽ gật đầu trước câu hỏi của gã. “Suốt từ cuối năm ngoái bố cháu không hề được nghỉ, đến nghỉ Tết cũng không có, bố cháu về nhà chỉ để ngủ. Lúc nào trông cũng mệt mỏi. Mỗi lần phải lái xe chở khách đi trượt tuyết, bố cháu lại kêu mệt vì thiếu ngủ.”
“Có vẻ vấn đề ở đây là do lao động quá sức phải không?” Hirasuke nói với Yukiko.
Chị ta gật đầu.
“Tệ nhất là tháng Một và tháng Hai. Nghe nói các khách sạn ở khu trượt tuyết có dành phòng cho lái xe nhưng vào mùa đông khách như những đợt nghỉ dài ngày chẳng hạn thì họ trưng dụng hết cả để làm phòng nghỉ cho khách. Hình như có nhiều khi chỉ kịp chợp mắt một chút ở trong nhà ăn. Tuy xe có hai lái thay phiên nhau nhưng anh ấy bảo trong xe thì chẳng thể nào ngủ say được. Mà mỗi lần ghé vào trạm dừng chân dọc đường thì lại phải lắp hoặc tháo xích chống trượt, thế là hết cả thời gian nghỉ ngơi.”
“Như thế thì vất vả thật,” Hirasuke nói xen vào. Nhưng gã không hoàn toàn thông cảm. Có gì đó nghe như những lời biện hộ về vụ tai nạn này. Gã quyết định châm chọc một chút. “Nhưng giữ gìn sức khỏe cũng là một phần của công việc phải không nào?”
Kajikawa Yukiko trông như vừa bị tát thẳng vào mặt. Chị ta chớp mắt, đầu cúi gằm.
“Vì nhà cháu nghèo!” Itsumi nói. “Bố cháu đã phải cố gắng để kiếm được nhiều tiền hơn.”
“Nghèo thì làm sao có thể sống ở trong một căn hộ như thế này.” “Đã bảo đó là do bố cháu cố gắng...”, nói đến đấy cô bé quay ngoắt người bỏ vào căn phòng kiểu Âu.
“Xin lỗi anh, cháu nhà tôi vô lễ quá.” Kajikawa Yukiko cúi đầu xin lỗi. “Không sao,” Hirasuke nói rồi nhấp trà. Vị trà gạo nhàn nhạt.
“Thôi, tôi xin phép chị,” vừa lúc gã nhấc người lên thì có tiếng điện thoại. Máy điện thoại nằm trên chiếc kệ nhỏ kiểu tự lắp ráp kê cạnh mép tường. Yukiko đưa tay định cầm lấy ống nghe thì cánh cửa căn phòng kiểu Âu bật mở, giọng nói cao vống của Itsumi vọng ra: “Bọn quấy rối đấy.”
Yukiko có vẻ hơi chần chừ, nhưng cuối cùng cũng nhấc ống nghe và a lô. Chị ta lập tức nhíu mày rồi đẩy cái ống nghe ra xa tai một chút. Rồi sau vài giây, chị ta lặng lẽ đặt nó xuống. “Đúng là điện thoại quấy rối?” Hirasuke hỏi. Chị ta khẽ gật đầu. “Gần đây đã ít đi nhiều rồi nhưng đôi khi hình như họ lại nhớ ra.”
Hẳn là đã có vài cuộc gọi như thế trong ngày hôm nay và chắc chắn Itsumi đã nghe máy. Hirasuke cảm thấy không thoải mái. Để xua đi cái cảm giác khó chịu ấy, gã cả quyết đứng lên.
“Vậy thôi, tôi xin phép chị.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Gã đang chuẩn bị xỏ giày thì điện thoại lại réo vang. Sau khi ngước lên nhìn gã với vẻ mặt buồn rầu, Yukiko lại đưa tay về phía máy điện thoại như ban nãy.
Từ phía trên, Hirasuke nhẹ nhàng ngăn bàn tay ấy lại. Yukiko hơi ngạc nhiên nhìn gã. Gã gật đầu với chị ta rồi nhấc ống nghe. “Đồ giết người!”
Gã nghe thấy một giọng nói như đang lầm rầm từ dưới đáy giếng sâu. Âm vực của nó thấp tới mức không thể phân biệt được ngay là đàn ông hay đàn bà.
“Mày còn định sống đến bao giờ nữa? Mày không sớm chết đi thì không bao giờ đền hết tội được đâu. Mày phải treo cổ chết trước hai giờ sáng mai. Nếu không...”
“Thôi ngay,” Hirasuke quát lớn. Kẻ ở đầu dây bên kia vội cúp máy, có lẽ hắn giật mình vì không ngờ người nghe máy lại là đàn ông. Chỉ còn lại những tiếng tút tút.
Gã trả lại ống nghe về chỗ cũ. “Chị đã báo cảnh sát chưa?” “Chưa, tôi nghe người ta bảo họ không nhiệt tình với những vụ điện thoại quấy rối.”
Cũng có thể là như thế, Hirasuke nghĩ vậy và im lặng. Vả lại, rõ ràng là những trò quấy rối kia có cơ sở và căn cứ nên chị ta cũng khó mà khiếu nại với cảnh sát.
Mắt gã dừng lại ở một vật trông giống như tấm thẻ nhỏ ở bên cạnh máy điện thoại. Gã cầm nó lên. Đó là thẻ nhân viên công ty. Trên thẻ có ảnh của Yukiko và hình con dấu có chữ “hợp đồng”, chắc chị ta là nhân viên hợp đồng theo kiểu lao động thời vụ chứ không phải nhân viên chính thức. “Xưởng chế tạo Tabata... đây là công ty gia công kim loại phải không?” “Vâng, sao anh biết?”
“Họ là nhà cung cấp của chúng tôi. Tôi từng qua đó vài lần.” “Ồ, thế ra anh làm ở BiGood?”
“Vâng,” Hirasuke gật đầu. BiGood là tên công ty của gã. Nghe đâu tên tự của người sáng lập là Đại Mộc, tức Big Wood, sau đó ông ta rút gọn lại thành BiGood để đặt cho công ty. “Chị làm ở đó từ khi nào?”
“Từ mùa hè năm ngoái.” Kajikawa Yukiko đáp.
“Vậy à,” gã hơi bất ngờ. Vì gã nghĩ Yukiko chỉ mới đi làm kể từ khi mất đi trụ cột chính trong gia đình.
“Nói chuyện này ra với anh thật không phải phép, nhưng đúng là nhà tôi không có tiền.” Yukiko nói như dò xét ý tứ Hirasuke. “Chồng tôi làm việc gần như không hề nghỉ vậy mà chẳng hiểu sao tiền cứ đi đâu mất.” “Tiền cứ tiêu thì khắc hết thôi mà.”
“Tôi không nghĩ là nhà mình tiêu pha gì hoang phí.” “Nếu anh nhà bị buộc lao động quá sức như thế thì hẳn là phụ cấp không hề ít.” “Nhưng quả thực là lương anh ấy không nhiều. Tôi lúc nào cũng phải chắt bóp để khỏi bị thâm hụt.”
“Thế chị có biết điều khoản hợp đồng liên quan đến mức lương của anh nhà không?” Hirasuke tỏ ra khó hiểu.
“Tôi không biết. Chồng tôi chưa bao giờ cho tôi xem bảng kê lương. Tiền sinh hoạt thì anh ấy rút từ ngân hàng và đưa cho tôi. Nhưng với ngần ấy thì chật vật quá nên tôi mới quyết định đi làm để bù đắp thêm.” “Có thể anh nhà là người tiết kiệm. Biết đâu tài khoản tiền gửi ngân hàng vẫn còn một khoản kha khá.” Chị ta lắc đầu trước nhận xét của Hirasuke. “Khoản tiền gửi chẳng đáng là bao. Thế nên tôi mới phải đi làm.”
Thật là lạ, Hirasuke nghĩ bụng. Nếu tiền công thấp như thế thì còn ai muốn làm nghề lái xe khách đường dài nữa chứ. Tuy nhiên Kajikawa Yukiko chẳng có vẻ gì là nói dối.
“Tôi tin là mọi điều kiện lao đồng của công ty xe khách tới đây sẽ được làm rõ.” Hirasuke nói với giọng điệu pha chút dửng dưng rồi bắt đầu xỏ giày. Không phải gã không thông cảm, nhưng gã không cho phép mình được đồng cảm với người phụ nữ này. Vì gã thấy như thế là phản bội lại những người cùng cảnh ngộ trong hội nạn nhân mà gã vừa gặp lúc nãy.
“Xin phép chị, mong chị giữ gìn sức khỏe,” nói rồi gã rời căn hộ. Kajikawa Yukiko nói gì đó nhưng gã không nghe thấy.
Chương 12
BỮA TỐI CÓ CƠm MĂNG, TRỨNG HẤP VÀ CÁ TRÁP nướng. Tất cả đều là những món khoái khẩu của Hira- suke.
“Cơm măng có mặn quá không nhỉ,” Naoko lẩm bẩm một mình nhưng Hirasuke không thấy gì khác lạ so với mọi khi. Naoko khá nhạy cảm với muối nên cứ mở miệng ra là hỏi có mặn hay không.
“Thì về hai thằng nhóc Tajima và Endo ấy. Anh nhầm tên hai đứa đó còn gì.” “À,” Naoko bật cười. “Hú hồn thật đấy. Nhưng không sao, hình như không ai để ý." “Thế thì tốt. Đúng là trẻ con lớn nhanh thật, mới có một năm mà đã thay đổi đến vậy.” “Đấy, chỉ vì thế mà hôm nay em đến khổ. Nhất là lên lớp Sáu, nhiều đứa không những cao lớn hơn mà mặt mũi cũng già dặn hẳn đi. Thành thử phải ghi nhớ lại tên với mặt bọn chúng.”
“Em nhớ hết chưa?”
“Chịu. Phải vừa khéo che giấu vừa nhớ dần dần thôi.” Nàng nói trong lúc ăn cơm măng. Nàng cầm trên tay bát cơm của Naoko. Việc đó không phải là bát cơm của Monami khiến gã có cảm giác hơi kỳ cục.
“Thế Endo là thằng bé thế nào? Sao nó lại tỏ ra thân thiết với Naoko... à Monami thế?”
“Anh lo lắng à?” Naoko cười tinh quái.
“Này, cười kiểu gì đấy?”
“Đâu có, chỉ là em đoán anh đang lo lắng thôi mà. Em cũng lo lắng lắm chứ anh tưởng.”
“Đừng có bộ tịch nữa. Em tìm hiểu được những gì rồi?” “À, thì cái cu cậu Endo ấy là bạn trai thứ nhất của Monami.” “Thứ nhất? Nghĩa là sao?”
“Kiểu như phu nhân thứ nhất, phu nhân thứ hai của các ông hoàng Ả-rập ấy mà.”
“Nhảm nhí thật. Thế nghĩa là còn có bạn trai thứ hai, thứ ba nữa à?” “Ừ nhưng ai là thứ hai, ai là thứ ba thì có vẻ không rạch ròi lắm. Chỉ biết thứ nhất hiện giờ là cu cậu Endo thôi. Nghe đâu chúng đột nhiên trở nên thân thiết từ mùa đông vừa rồi.”
“Cái khỉ gì thế không biết. Mới bé nứt mắt mà đã lắm chuyện.” Hirasuke làu nhàu rồi húp trứng hấp. Nước cốt cá ngừ khiến hương vị thơm ngon hơn hẳn. Đúng là món tủ của Naoko, gã thầm nghĩ.
Naoko đang bụm miệng cười.
“Em nói điều này có khi anh lại cho là tào lao nhưng hóa ra Monami nhà mình làm khối cu cậu chết mê. Bao nhiêu thằng con trai lớp khác vẫy tay lúc em đi dọc hành lang đấy.”
“Mấy cái trò đùa cợt vớ vẩn chứ gì.”
“Lũ con trai cấp I ngốc thật. Chúng cứ cố bằng mọi cách thu hút đứa con gái chúng thích, nhưng chỉ tổ bị ghét mà thôi. Chồng em ngày xưa chắc cũng thế, nhỉ?” “Ba cái chuyện đó anh quên rồi.”
Sau bữa tối, Hirasuke phụ Naoko rửa bát. Gã tráng sạch những thứ Naoko đã rửa qua bằng xà phòng. Nàng trách yêu rằng trước đây gã chưa từng giúp mình thế này bao giờ.
“Vẫn biết em là Naoko, nhưng cứ nhìn thấy đôi tay bé nhỏ này là anh không đành lòng. Chỉ lo em đánh rơi, làm vỡ đĩa.” “Nói thế thôi chứ chiều cao và khổ tay của nó chẳng thua em là mấy đâu. Em thuộc diện nhỏ người mà.” “Ừ.” Hirasuke nhớ lại dáng người của Naoko. Nàng cao 1m 58, nặng chừng hơn 50 kg.
“Với lại anh không biết chứ dạo này Monami cũng thành thạo việc nhà ghê rồi đấy. Những món mà em nấu hôm nay có lẽ con bé đã làm được cả rồi.” “Con bé may vá cũng khéo nữa. Cái cúc áo choàng màu xám than của em là do nó đính đấy. Không thể phân biệt được đúng không?” “Chịu không phân biệt được, ôi, con bé thật là...” Nói đoạn, gã chăm chú quan sát Naoko, đúng hơn là Monami, và tự nhủ phải giữ gìn cẩn thận cái cúc áo đó.
“Chỉ có điều,” Naoko xoay bả vai phải, “con bé vẫn còn yếu. Mỗi lần rửa bát đĩa xong là mỏi nhừ cả hai tay.” Thì bắp tay trên của con bé mới bằng một nửa của em thôi mà, gã nghĩ thầm. “À, còn cuộc họp hôm nay thế nào anh?” “Hầu như chẳng có tiến triển gì mới.” Hirasuke thuật lại câu chuyện về khoản tiền bồi thường. Vẻ như Naoko không hình dung ra được tám mươi triệu yên là bao nhiêu. Nàng chỉ bảo “thế à,” rồi lắc đầu. “Mục tiêu là tám mươi triệu yên nên thực tế chắc là sẽ ít hơn.” “Chắc chắn rồi,” Naoko đang tráng qua đôi tay còn dính xà phòng bằng nước nóng sau khi đã rửa xong bát đĩa. “Thế rồi sau cuộc họp còn có một chuyện kỳ quặc nữa xảy ra.” “Chuyện kỳ quặc?” “Ừ,” Hirasuke kể lại việc Kajikawa Yukiko tới cuộc họp và gã đã ghé qua nhà chị ta trên đường về. Naoko chớp mắt liên hồi trong lúc nghe. “Chồng em hôm nay vất vả quá.” “Chuyện cũng tình cờ thôi.”
Hai người quay vào căn phòng kiểu Nhật. Thường thì họ sẽ bật ti vi ngay khi vào phòng. Nhưng Naoko đã lên tiếng trước: “Nghe anh kể, em lại nhớ ra một chuyện.” “Gì thế?” “Chuyện em nghe được trên xe.” “Chuyện gì?” “Em nghe thấy hai người lái xe nói chuyện với nhau. Lúc ấy xe đang đậu ở một trạm dừng chân nào đó. Những người khác đều xuống xe cả, chỉ còn em và Monami ở lại. Thực ra là vì Monami đang ngủ ngon quá nên em không nỡ đánh thức con bé. Đang không biết làm thế nào thì có tiếng ai đó nói đằng trước. Ngay phía trước em là ghế nghỉ cho tài xế được thay ca, còn phía trước nữa là ghế lái.” “Họ nói chuyện gì khác thường à?” “Không, chỉ có một chi tiết làm em chú ý. Đó là họ nhắc đến việc uống Yunker và cái gì đó như là cafein có còn tác dụng hay không. Nhưng chẳng biết ai nói với ai.” Hirasuke trầm ngâm khoanh hai tay trước ngực. Chỉ qua những lời ấy cũng đủ thấy họ đã làm việc quá sức.
“Có nên khai báo với cảnh sát chi tiết này không nhỉ?” Gã tỏ ra phân vân. Thực ra ngay sau tai nạn, cảnh sát Nagano đã đề nghị Hirasuke cho lấy lời khai của Monami. Nhưng gã từ chối với cái cớ là con bé không nói được do bị sốc. Vài ngày sau đó cảnh sát lại đưa ra lời đề nghị tương tự. Hẳn là qua tin tức họ đã biết con bé nói được. Nhưng gã lại tiếp tục từ chối. Gã bảo họ tinh thần của con bé chưa ổn định, vả lại lúc xảy ra tai nạn con bé đang ngủ nên chưa chắc đã thấy được gì. Thực chất của vấn đề là gã không muốn cho Monami gặp người ngoài trong tình trạng thiếu kiểm soát. Lý do thì đã quá rõ.
“Em nghĩ là chẳng sao, chuyện có gì ghê gớm đâu,” Naoko nói. “Ừ,” Hirasuke gật đầu. Nhưng dầu sao gã vẫn không muốn để Naoko ngồi lên ghế nhân chứng. “Nhưng chuyện vẫn chưa hết đâu.” “Còn gì nữa?” “Một trong số họ còn nói thế này: Cậu làm hăng gớm, hôm nay như thế là nghỉ được rồi còn gì, kiếm nhiều bằng ấy thì tiêu đâu cho hết.” “Nghĩa là họ ý thức rất rõ về việc lao động quá sức.” “Không phải vậy. Anh không thấy lạ sao? Cái câu ‘kiếm nhiều bằng ấy thì tiêu đâu cho hết’ ấy mà. Chẳng phải vợ của cái nhà anh Kajikawa phàn nàn rằng chồng mình làm việc vất vả thế nào cũng không thấy thu nhập khá hơn là gì?” “Đúng là vợ anh ta có nói thế.” “Nếu thù lao ngoài giờ đúng là không đáng kể thì chẳng ai lại nói với nhau rằng ‘kiếm nhiều bằng ấy thì tiếu đâu cho hết' đúng không nào? Nên theo em rõ ràng là họ được trả tương đối khá.” “Nhưng thế nào là tương đối khá thì còn tùy vào cảm giác của mỗi người.” “Anh thấy nhà họ không khá giả lắm đúng không?” “Ừ, có vẻ bình thường.” Một căn hộ ba phòng, rộng chừng 40m2. Đồ gỗ đóng sẵn rẻ tiền. Chiếc tách trà có vẻ như đồ khuyến mãi. “Vậy là sao nhỉ? Kiếm khá mà nhà lại chẳng có tiền.” “Thì có chuyện chứ sao.” “Ý em là tay tài xế Kajikawa không mang tiền về nhà mà tiêu pha vào chỗ khác?” “Có lẽ thế.” “Cờ bạc chăng?” “Cũng có thể là gái.” “Ờ,” gã phải thừa nhận khả năng đó là rất cao. “Vợ anh ta hoàn toàn không đề cập tới chuyện đó.” “Có thể do chị ta không biết hoặc cố tình tỏ ra không biết mà thôi.” “Chắc là vậy,” Hirasuke nhớ lại gương mặt sắt seo của Kajikawa Yukiko. Nom chị ta không có vẻ nói dối. Hoặc là chị ta diễn kịch quá tài. Naoko bỗng nhiên tủm tỉm cười. Hirasuke ngạc nhiên nhìn vợ. Vì xem ra không có gì đáng buồn cười. Đôi mắt to hơi xếch, đặc trưng của Monami, đang nhìn xa xăm vào không trung. Có chuyện gì thế, gã hỏi.
“Thật đáng xấu hổ,” nàng đáp. Nụ cười khó cắt nghĩa vẫn bám trên khóe môi. “Xấu hổ gì?”
“Thì đấy,” nàng nhìn Hirasuke, “anh cứ thử nghĩ đến nguyên nhân vụ tai nạn xem có đáng xấu hổ không? Chả biết để đem tiền cho gái hay để ném vào mấy vụ đua xe, đua ngựa mà phải cố sức làm việc như thế, kết cục là gây ra tai nạn làm bao nhiêu người chết. Khiến em và Mon-ami thành ra thế này.” "Một cái chết thật vô nghĩa", nàng nói thêm. Câu nói sắc lạnh như một mảnh băng vỡ.
“Anh sẽ tìm cho ra nhẽ,” Hirasuke nói. “Sẽ vạch rõ trắng đen xem tiền của cái tay tài xế Kaịikawa kiếm được đi đâu hết rồi.”
“Thôi mà, chồng em không cần phải làm thế. Em xin lỗi, chỉ vì em cứ hay lắm lời,” Naoko tủm tà tủm tỉm. Nhưng lần này nụ cười có vẻ rất tự nhiên. “Không, anh cũng không thể chấp nhận được chuyện này,” nói rồi Hirasuke nhìn xuống bức ảnh Naoko đặt trên ban thờ.