Bí Mật Của Naoko

Chương 12



GẦN CHÍN GIỜ HIRASUKE MỚI VỀ TỚI NHÀ. GÃ định về sớm nhưng lại phải làm thêm hai tiếng.

Naoko đang xem ti vi trong phòng kiểu Nhật. Trông thấy Hirasuke, nàng đứng lên: "Anh về rồi à, em chuẩn bị bữa tối ngay đây."

Hirasuke đi lên phòng ngủ trên tầng hai, gã thay áo nỉ, quần thể thao rồi đi xuống nhà. Khi xuống, gã ngửi thấy mùi thơm bốc ra từ trong bếp.

"Chà, hôm nay có món Oyakodon à ?" Hirasuke khịt khịt mũi.

"Đúng rồi. Thêm cả xúp miso nấu với hến nữa." "Ngon thế." Hirasuke ngồi vào bàn ăn. Cả hai món này đều là món ưa thích của gă.

Gã định vơ lấy tờ báo lên đọc thì nhìn thấy mấy quyển sách và vở vứt trong góc phòng. Gã với tay cầm lên. Đó là sách và vở môn toán. Giữa quyển sách có kẹp một tờ giấy in bài tập.

"Em vừa học bài à ?" Hirasuke hỏi với vào bếp.

"À, bài tập của em đấy." Naoko lớn tiếng trả lời. Có lẽ tại tiếng quạt gió ồn quá. "Mai phải nộp rồi."

"Chà, mệt đấy nhỉ ! Cảm ơn em nhé !"

"Cảm ơn gì, anh phải giúp em đấy." Naoko bưng chiếc khay bên trên có hai bát tô vào. Cánh tay nhỏ dường như đang quá sức.

"Sao, anh giúp á ?"

"Đương nhiên rồi. Làm gì còn ai khác nữa." Sau khi đặt hai bát tô lên bàn, Naoko quay lại bếp. Chắc là để bưng xúp miso vào.

"Em chả bảo không được giúp con làm bài tập còn gì"

"Em có phải là con của anh đâu." Naoko bưng xúp miso vào. "Anh cứ thử xem xem. Khó lắm đấy."

"Không phải khó, mà phải nói là xa xưa lắm mới đúng. Bài toán hạc và rùa đây mà." Hirasuke nhìn vào tờ giấy in bài tập.

"Anh biết hả ? Đúng là tốt nghiệp cao đẳng nghề có khác."

"Dù gì thì toán lớp Sáu em cũng phải làm được chứ ?"

"Không đâu. Tính toán đơn giản em còn làm được chứ toán đố hay hình học em kém lắm. Xưa đã thế rồi."

"Hừm."

"Thôi ăn đã." Hirasuke khẽ chắp tay trước mặt rồi cầm đũa. Món Oyakodon và xúp miso đều ngon tuyệt. Gã có thể chắc chắn một điều rằng tay nghề nấu nướng của Naoko không hề mảy may giảm sút.

Gã thầm nghĩ, nấu ngon thế này thì không biết làm toán cũng chẳng sao. Nhưng xét trên thực tế thì không thể như vậy được.

"Em này, Monami ngày xưa có làm được bài này không nhỉ ? Hình như con bé từng có lần đến khóc lóc với anh là không hiểu thì phải."

"Em nghĩ là không có đâu. Con bé giống anh, khá môn toán lắm. Nhưng nói thật, chính vì thế mà giờ lại hóa dở." Naoko nhíu mày. Nét mặt nàng không hề thích hợp với một học sinh tiểu học.

"Có chuyện gì à ?"

"Cũng không hẳn là chuyện, chỉ là em thấy đang có một áp lực vô hình thôi. Hội bạn xung quanh cứ nghĩ em là đứa giỏi toán trong khi sự thật lại hoàn toàn khác. Em còn muốn bọn nó dạy em ấy chứ. Mà em không thể bảo bọn nó là tự nhiên em dốt đi được. Đến cô giáo còn nhìn em như thể 'Bài này quá đơn giản vói Sugita' cơ. Giờ em cứ làm bộ cười cười vậy chứ cứ nghĩ một lúc nào đó bị lộ tẩy là lại thấy lo."

Hirasuke làu bàu rồi húp xúp miso.

"Đây là toán tiểu học mà..."

"Anh đừng nói kiểu như thế."

"Thì em cũng ba mươi sáu tuổi rồi." Nói đến đây, Hirasuke bỗng ngậm miệng lại. Gã không biết phải nói Naoko bây giờ là bao nhiêu tuổi nữa.

Về phía Naoko, có vẻ nàng chẳng muốn phản đối khi bị nói là ba mươi sáu tuổi.

"Bao nhiêu tuổi thì có những thứ không hiểu vẫn hoàn không hiểu. Có phải cứ lớn lên là giải được bài toán hồi tiểu học không giải được đâu."

"Em nói cũng phải."

Hirasuke đưa đũa gắp món dưa shibazuke trong cái đĩa nhỏ. Ti vi bắt đầu giờ chiếu phim truyền hình kéo dài hai tiếng. Chỉ cần nhìn diễn viên cũng đoán được ai là thủ phạm.

"Thế ăn tối, nghỉ ngơi xong anh sẽ kèm em môn toán nhé."

"Nghe nặng nề quá nhưng biết làm sao." Naoko cũng với đũa gắp shibazuke. Miệng hai người phát ra tiếng nhai lao xao.

Sau bữa ăn, hai người tắt ti vi rồi bắt đầu luyện toán trên chiếc bàn ăn ban nãy. Hirasuke mới chỉ bắt đầu giảng được chừng một tiếng thì đã ra một kết quả bất ngờ.

"Gì thế này, đơn giản quá." Naoko nói sau khi đã hoàn thành hết tờ bài tập. Mắt nàng mở to: "Đây là lần đầu tiên trong đời em giải bài tập toán trơn ưu thế này đấy. Đúng là chồng có khác, giảng dễ hiểu thế."

"Có gì đâu. Bình thường ấy mà."

"Ừ, nhưng mà em thấy dễ hiểu lắm. Đến nỗi mà em chẳng hiểu tại sao trước đây em lại không làm được." "Có lẽ vì - Hirasuke nhìn Naoko rồi lại nhìn lên phía trên - bộ não của em thay đổi chăng ?"

"Sao cơ ?" Naoko bất giác sờ lên đầu mình.

"Về mặt ý thức thì vẫn là Naoko nhưng não là của Monami. Não quyết định những thứ như năng khiếu, môn học sở trường nên đương nhiên em bây giờ có những năng khiếu giống như của Monami."

"À, chắc là vậy." Naoko có vẻ như cũng hiểu ra. Một khi thân xác đã thay đổi, chắc chắn sẽ có chuyện đó. Giá như nàng nhận ra điều đó sớm hơn.

"Nhưng em không thể thích toán hay mấy môn tự nhiên như Monami đâu."

"Chắc là thế rồi. Thế sau khi anh kèm toán thế này, em thấy thế nào ? Cũng khác chút ít chưa hả ? Hay em vẫn không thích ?"

Naoko nhìn vào bàn tay mình đang đặt trên bàn. Hàng lông mi đang cụp xuống nhìn thật dài.

"Em không biết nữa." Naoko ngẩng lên. "Có vẻ như giờ bụng em không còn đau âm ỉ khi biết mai có giờ toán nữa."

"Lúc trước em đau à ?"

"Rất đau ấy." Naoko cười tủm tỉm. "Thôi em đi pha cà phê nhé."

"Ừ, ý hay đấy !"

Naoko nhấc một bên đầu gối lên, định cứ thế đứng dậy. Nhưng bất ngờ, mặt nàng bỗng sa sầm, Nàng nhíu mày, nghiêng nghiêng cổ. "Lạ quá !"

"Em sao thế ?"

"Em thấy lạ quá !"

"Anh đang hỏi tại sao mà."

"Tại..." Naoko từ từ đứng dậy. Nàng nhìn xuống Hirasuke, chớp chớp mắt rồi bước đi. Nàng ra hành lang rồi vào nhà vệ sinh.

Hirasuke vừa bật ti vi vừa nghĩ thầm chắc Naoko lại đau bụng. Ti vi bắt đầu chương trình tin tức, bây giờ là lúc thông báo kết quả các trận bóng chày chuyên nghiệp. Gã tạm thời hướng sự chú ý vào đó. Gã là một cổ động viên của đội "Những người khổng lồ".

Hết bản tin thể thao, ti vi chuyển sang chương trình quảng cáo nhưng Naoko vẫn chưa quay lại. Mãi đến chương trình dự báo thời tiết nàng mới từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Nét mặt nàng có vẻ đăm chiêu. Như thể đang suy nghĩ điều gì, mà cũng có vẻ nàng vừa phát hiện ra điều gì đó khó hiểu. Tuy vậy, tình hình có vẻ không đến nỗi nghiêm trọng lắm nên Hirasuke hỏi mà không mấy lo lắng: "Em sao thế ?"

"Ừ..."

"Chỗ nào không ổn à ?"

"Không, không phải là không ổn." Naoko quay lại chỗ của mình. Naoko trông không được bình tĩnh lắm. Bỗng nàng nhìn Hirasuke chăm chú. "Mai ăn cơm gạo đỏ nhé ?"

"Sao cơ ?" Hirasuke không hiểu ngay được Naoko nói gì. Nhưng gã cũng không đến nỗi thiếu nhạy cảm đến thế. Ngay sau đó, gã hiểu ra ý của Naoko. Gã mở to mắt, ngả người ra phía sau: "À, chuyện đó hả ?"

"Vâng." Naoko gật đầu. "Mà trước đây con bé chưa có đâu. Bạn nó đứa nào có sớm thì từ hồi lớp Năm cơ."

"Hừm." Đây quả là chuyện mà Hirasuke không biết phải bình luận thế nào. "Ừ, thế sao rồi ?"

"Sao là sao ?"

"Thế thấy có khó chịu trong người không. Tức là bị như thế í ?"

"À," Naoko khẽ cười, "không sao đâu. Em quen với chuyện này rồi. Dù gì thì em cũng chung sống với nó hơn hai mươi năm nay còn gì. Với cả, lần đầu tiên nên cũng không nhiều lắm."

"Thế giờ làm sao ?"

"Bây giờ á ? Em dùng băng rồi. Của em vẫn còn mà. Tuy hơi to một chút."

"Hừm."

Hirasuke đưa tay gãi đầu, gã chỉ biết ậm ừ trong trường hợp này mà thôi. Giả sử ngay cả trường hợp Monami thật gặp chuyện này thì chắc gã cũng chỉ biết ậm ừ như vậy.

"Chúc mừng nhé."

"Cảm ơn anh." Naoko khẽ cúi đầu rồi tủm tỉm cười. "Như vậy là cơ thể Monami đang dần trở thành thiếu nữ. Giá mà nó giống em, không bị đau mỗi khi đến ngày. Nhưng mà thế này thì con nó cũng đâu có giống chồng nhỉ."

"Đúng rồi." Hirasuke không cười nổi trước câu nói đùa của Naoko. Câu nói "đang dần trở thành thiếu nữ" của Naoko ban nãy cứ lởn vởn trong đầu gã. Về mặt ý thức, Naoko đã hoàn toàn trưởng thành, và sắp tới, nàng sẽ có thêm cả một cơ thể trưởng thành nữa. Nếu vậy không biết nàng với gã sẽ thế nào.

Chương 15

PHÒNG TẮM NHÀ SUGITA KHÁ RỘNG SO VỚI diện tích toàn bộ ngôi nhà. Bồn tắm đủ dài để người lớn duỗi chân nằm thoải mái. Chỗ tráng người cũng rộng rãi. Có vẻ gia đình sống ở đây trước kia rất thích tắm. Lý do đầu tiên Hirasuke thích ngôi nhà này cũng là vì có phòng tắm rộng như vậy.

Hirasuke nằm trong bồn tắm, đưa mắt nhìn quanh. Trên cái móc nhỏ gắn trên tường bằng miếng cao su treo chiếc mũ trùm đầu khi tắm. Có lẽ mới đây Naoko vẫn còn dùng nó. Gã nhìn thấy trên giá để xà phòng và dầu gội đầu có một chiếc dao cạo cán màu hồng. Đây không phải là loại gã dùng. Mỗi buổi sáng, gã thường dùng dao cạo bằng điện. Cái màu hồng đó là của Naoko, nàng dùng để cạo lông nách. Giờ chắc nó không còn cần thiết nữa.

Theo thông lệ ở gia đình Sugita này, hằng ngày mọi thành viên trong gia đình đều tắm chung. Tối nay, do đến ngày nên Naoko không vào. Kể từ khi Naoko nằm viện, Hirasuke tắm một mình. Trước vụ tai nạn, trừ những tuần phải đi làm thêm, bao giờ gã cũng tắm chung với Naoko hoặc Monami. Gã muốn tận dụng tối đa diện tích của phòng tắm.

Nhưng gã biết là mình không thể tắm chung mãi với Naoko được. Tất nhiên nếu là vợ chồng thì có làm như vậy tới lúc nhắm mắt cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng hiện tại, Naoko lại không hẳn là Naoko. Bề ngoài của Naoko lại là con gái gã - Monami.

Trong số người quen của Hirasuke, cũng có những người có con gái tầm tuổi Monami. Bọn họ đều than phiền bây giờ con gái chẳng chịu vào tắm với bố nữa.

Nếu Monami còn thì chắc cũng sắp đến lúc như vậy. Đến lúc đấy, biết là chẳng có ai nhìn nhưng có lẽ tắm chung cũng không hay lắm, dù là ở nhà mình.

Càng nghĩ gã càng thấy rối bời, đầu óc trở nên đờ đẫn. Gã nhúng ướt khăn mặt, đắp lên trán rồi cứ thế bước ra khỏi phòng tắm.

Trong căn phòng kiểu Nhật, Naoko đang chuẩn bị cho buổi học ngày mai. Naoko vừa nhìn tờ thời khóa biểu để trên bàn, vừa soạn sách vở cho vào cặp.

"Sao em lại học ở đây nhỉ, anh cứ thắc mắc từ nãy đến giờ." Hirasuke lấy lon bia 350 ml trong tủ lạnh ra.

"Sao cơ ? Không được ạ ?"

"Không phải là không được, chỉ là anh nghĩ Monami có phòng riêng cơ mà."

Phòng Monami trên tầng hai, rộng sáu chiếu, kiểu u.

"Vâng, em biết rồi." Naoko lí nhí.

"Có vấn đề gì à ?"

"Không phải. Chỉ là em không muốn dùng căn phòng đó thôi."

"Tại sao ?"

"Ừ thì... lý do vớ vẩn ấy mà." Naoko nhìn Hirasuke "Phòng đó vẫn hệt như hồi Monami còn sống."

"Sao cơ ?"

"Em cố gắng để mọi thứ nguyên như cũ, từ vật dụng trên bàn đến chăn gối... Em chỉ động vào những thứ bắt buộc phải động đến như sách vở thôi, còn lại em cố gắng không dịch chuyển bất cứ thứ gì." Naoko nhìn vào bàn tay mình.

Hirasuke đang định mở lon bia nhưng gã dừng tay. Gã không thắc mắc tại sao Naoko làm vậy. Trái lại, gã thấy buồn vì sự vô tâm của chính bản thân bấy lâu nay, gã không bao giờ bận tâm xem phòng Monami ra sao. Naoko vừa phải đóng vai Monami để đi học, vừa phải dọn dẹp nhà cửa nên chắc hẳn hằng ngày nàng rất khổ tâm khi không biết phải làm gì với phòng con gái.

"Vậy à."

"Em xin lỗi. Em cũng biết là mình thật ngớ ngẩn."

"Để anh lên xem thế nào." Hirasuke nhỏm dậy.

"Phòng của Monami á ?"

"Ừ."

"Vâng."

Hirasuke đứng dậy. Naoko cũng đứng lên.

Tầng hai nhà Sugita c01 hai phòng. Hai bên cầu thang có hai phòng đối diện nhau. Bên phải là phòng Monami, bên trái là phòng của hai vợ chồng.

Gã chậm rãi mở cửa phòng Monami. Trong phòng thoang thoảng mùi hương như mùi dầu gội. Bên trong tối đen, gã dò tìm trên tường công tắc đèn thì Naoko đứng bên cạnh đã với tay tay ra bật công tắc. Chiếc đèn huỳnh quang nhấp nháy một lần trước khi tỏa ánh sáng màu trắng khắp căn phòng.

"Ra là vậy." Hirasuke nhả từng chữ.

Đây rõ ràng là phòng của Monumi rồi. Trên chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ có cuốn tạp chí với hình bìa là một nhóm nhạc nam mới nổi đang tươi cười. Trên tường cũng treo một bức ảnh của nhóm này. Mới gần đây thôi, Monarni còn chỉ cho Hirasuke biết tên của nhóm này là "Đội thiếu niên". Trên giá sách là một hàng truyện tranh dành cho con gái. Chiếc giường bé xinh xinh trải tấm ga kẻ vuông, cạnh chiếc gối là chú gấu bông Teddy - con gấu bỏng ấy. Phần mặt ga bị lõm xuống, có lẽ là vết tích của Monami khi nằm ngủ. Gã cứ cảm giác nếu chạm vào đó thì vẫn cảm nhận được hơi ấm của con gái.

"Em có dọn dẹp gì không ?"

"Em chỉ dùng máy hút hụi để hút qua sàn nhà thôi. "

"Thế thì chỗ này sẽ đầy bụi mất"

"Vâng !", Naoko gật đầu. "Em biết là không thể để mãi thế này".

"Ừ." Hirasuke thở dài thành tiếng. Gã đưa mắt nhìn chiếc ghế Monami từng ngồi. Mặt ghế là tấm đệm ngồi nhỏ xinh may bằng vải có trang trí hình quả dâu. Gã vẫn nhớ tấm đệm này. Hồi Monami còn nhỏ, chiếc ghế này thấp quá nên Naoko may tấm đệm này. Sau này, ngay cả khi lớn lên, con bé vẫn dùng nó.

"Naoko này, em ngồi vào đó đi."

"Vào cái ghế kia á ?"

"Ừ."

Naoko cẩn thận kéo chiếc ghế ra, như thể không muốn động vào những chỗ không cần thiết rồi từ từ ngồi xuống. Nàng nhìn Hirasuke: "Thế này được chưa ?"

Gã chống tay ngang hông, ngắm Naoko. Hình ảnh Monami bỗng ùa về với gã. Gã cảm thấy như đang nhìn vào một bức ảnh thân thương ngày xưa. "Monami..." Gã thì thào.

Không phải là Naoko không hiểu chồng mình đang nhìn gì. "Em nhờ một chút - Naoko nói - mang hộ em cái gương lại đây với."

"Gương à ?" Gã cũng đoán được ngay suy nghĩ của Naoko. "Không biết để đâu nhỉ."

"Cái nào thật to ấy."

"Biết rồi." Bỗng gã nảy ra một ý. "Đợi anh chút." Hirasuke rời khỏi phòng, lao thẳng sang phòng đối diện. Phòng bên này là phòng kiểu Nhật. Phía tường kê hai chiếc tủ. Cạnh cửa sổ là bàn trang điểm của Naoko.

Tất cả đều là do Naoko mang về khi hai người lấy nhau.

Gã tiến lại phía bàn trang điểm, hai tay ôm lấy phần gương, dùng hết sức để nhấc nó lên. Từ hồi chuyển nhà, gã đã biết phần gương này có thể tháo ra được.

Gã nhấc toàn bộ phần gương ra, bê sang phòng Monami.

"Ôi anh tính ý quá." Naoko thán phục.

Hirasuke dựng chiếc gương xuống sàn, quay về phía Naoko: "Thế nào ?"

"Lên cao chút nữa. Hơi sang bên trái, ừ, được rồi." Naoko có vẻ rất thành công khi thể hiện hình ảnh của con gái trong gương. Sau khi ngắm mình trong gương, nàng hướng đôi mắt ngấn nước về phía Hirasuke: "Em muốn chụp ảnh !"

"Để anh đi lấy máy."

"Thôi khỏi." Giọng nàng như thể chụp ảnh giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Naoko lại ngắm nhìn hình ảnh con gái trong gương. Chốc chốc, nàng lại thay đổi tư thế.

"Em dùng phòng này đi." Hirasuke nói. "Dọn dẹp sạch sẽ vào..."

Naoko cúi đầu. Sau đó nàng ngẩng lên, mỉm cười: "ừ, phải rồi."

Sẵn đang ở trên tầng hai, Hirasuke định dỡ chăn ra để đi ngủ luôn. Sau khi lấy nhau, gã và Naoko thường dùng chung một tấm chăn đôi.

Hirasuke đang gà gật thì bị vỗ vai. Gã mở mắt thi thấy Naoko đang chăm chú nhìn mình. "Sao thế ?" Hirasuke hỏi với giọng ngái ngủ.

Sau một chút ngập ngừng, Naoko lên tiếng: "Chồng này, cái kia kìa, thế nào ?"

"Cái kia ? Sao cơ ? Cái kia làm sao ?"

"Thì cái đó đó."

"Cái đó ?" Gã không hiểu Naoko đang nói gì. Nhưng khi gã hiểu ra thì cơn buồn ngủ lại kéo đến. Gã mở to mắt:

"Chuyện đó à ?"

"Vâng. Thế nào hả chồng ?"

"Thế nào là thế nào. Sao mà làm được. Vì sự thể đã thế này rồi."

"Ừ, làm thế nào được."

"Đương nhiên rồi. Em đừng có nói vớ vẩn. Chuyện đó... với con gái mình. Lại còn mới học tiểu học nữa."

"Nhưng chồng này, chồng chịu đựng được không ? Nếu hoàn toàn không làm chuyện đó ấy. Nó sẽ tích tụ lại thì sao ?"

"Chịu được hay không thì cũng biết làm thế nào. Kể cả biết bên trong là Naoko nhưng với bề ngoài thế này, anh làm sao mà nghĩ tới việc đó được ? Anh đâu có bị biến thái chứ ?"

"Ừ. Tức là chồng sẽ làm chuyện đó với người khác phải không ?"

"Ừm." Hirasuke ngồi dậy, vắt hai chân lên trên tấm chăn. "Anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Thế em thì sao hả Naoko ? Em có ham muốn không ?"

Naoko trả lời trước đây thì có. Có lần lúc gã ngủ, nàng còn quay sang huých vào mạng sườn gã để rủ gã làm chuyện ấy.

"Nói vậy thôi nhưng em không có hứng gì cả. Kể cả có tưởng tượng ra chuyện này thì em cũng không tập trung được. Cơ thể chẳng phản ứng gì."

"Cũng lạ nhỉ. Nhưng có lẽ điều đó là đương nhiên thôi." Hirasuke nghĩ, nếu ngược lại, mới nghĩ đến chuyện đó mà cơ thể của một học sinh tiểu học đã có phản ứng thì mới là vấn đề. "Chẳng còn cách nào cả đâu. Tốt nhất là dẹp đi thôi."

"Vâng." Naoko gật đầu với vẻ mặt không vui. "Có thể dùng tay hoặc miệng nhưng chắc vẫn không ổn nhỉ." "Em nói linh tinh gì thế. Anh xin em đừng nói vớ vẩn thế nữa. Dù em thấy bình thường nhưng anh vẫn nghe những lời đó từ miệng Monami đấy."

"À ra vậy. Em xin lỗi. Vậy coi như chuyện kia chưa có nhé."

"Ừ." Hirasuke lại cho chân vào chăn. Tuy nhiên, trước khi trùm hẳn chăn lên người, gã nói: "Anh có ý này."

"Gì cơ ?"

"Về cách gọi nhau của chúng ta. Giờ ở nhà, anh vẫn gọi em là Naoko, còn em gọi anh là 'anh' hoặc 'chồng'. Anh nghĩ mình nên thay đổi đi."

"Tức là gọi giống như khi đi ra ngoài ?"

"Ừ, anh nghĩ cần phải tạo thói quen đó. Còn tính về lâu về dài nữa."

"Chồng nói cũng phải..." Naoko nhìn lên trần nhà, ngẫm nghĩ trong giây lát. Hirasuke nhìn bộ đồ ngủ của Naoko. Trên đó có hình các con mèo, con đang tức giận, con đang khóc, con đang cười, con đang trông rất thờ ơ.

"Em hiểu rồi." Cuối cùng Naoko lên tiếng. "Em cũng nghĩ nên như thế."

"Thế hả ?"

"Từ tối nay em sẽ không gọi là 'chồng' nữa mà gọi là 'bố' nhỉ ?"

"Phải đấy."

"Chúc bố ngủ ngon nhé."

"Chúc ngủ ngon... Monami."

Hirasuke chui vào chăn. Tuy nhiên cơn buồn ngủ ban nãy đã biến đi đâu mất. Gã nghe rõ hơi thở đều dặn của Naoko. Trẻ con quả thật là dễ ngủ.

Đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, Hirasuke nhìn vào bóng tối, thầm nghĩ không biết gã vừa mất vợ hay mất con gái.