Hirasuke lái xe qua những chặng đường đầy tuyết một cách hết sức khó khăn và tới bệnh viện Nagano vào khoảng hơn sáu giờ chiều một chút. Việc phải xin phép công ty và xác định trước vị trí bệnh viện khiến gã xuất phát chậm.
Đã sang tháng Ba mà tuyết vẫn còn dồn thành đống ở góc bãi đậu xe. Hirasuke hơi rúc mũi xe vào trong tuyết rồi dừng lại. “Hirasuke!”
Vừa bước vào sảnh chính của bệnh viện thì có tiếng ai đó gọi gã. Gã thấy Yoko, chị gái Naoko, đang chạy tới. Chị mặc áo len với quần jean và hình như không trang điểm.
Yoko lấy người anh trai nuôi làm chồng và thừa kế lại tiệm mì soba của bố mẹ.
“Tình hình thế nào rồi chị?” Hirasuke hỏi ngay mà không kịp chào.
Gã đã nói chuyện với Yoko qua điện thoại trước khi ra khỏi nhà. Cố nhiên là chị biết về vụ tai nạn nên đã mấy lần gọi điện cho gã song không liên lạc được vì gã chưa về.
“Chưa tỉnh lại đâu. Các bác sĩ vẫn đang tích cực cứu chữa.”
Đôi má thường ngày vẫn hồng hào như mới tắm xong của người chị vợ lúc này trông xanh xao khủng khiếp. Hirasuke chưa từng nhìn thấy Yoko nhíu mày như thế.
“Thế ạ...”
Ai đó vừa đứng lên trong khu phòng chờ xếp đầy những chiếc ghế băng. Hóa ra là ông Sanro, bố vợ gã. Có cả Tomio, chồng Yoko, đi bên cạnh.
Ông lão Sanro tiến về phía gã với bộ mặt mếu máo. Rồi khi nhìn thấy gã, ông lão cúi đầu lia lịa. Đó không phải cách ông chào gã.
“Hirasuke, bố xin lỗi. Thành thật xin lỗi. Nếu bố không bắt nó về dự đám tang thì đã chẳng xảy ra cơ sự này. Trách nhiệm này là của bố.”
Cái cơ thể nhỏ thó và gầy guộc của ông lão trông càng thêm rúm ró. Ông cơ hồ như già sọm hẳn đi. Lúc này, đâu còn cái phong độ khi nhào mì Soba nơi ông nữa.
“Bố không phải xin lỗi về chuyện ấy. Con cũng có phần trách nhiệm vì đã để hai mẹ con cô ấy về một mình. Vả lại, đâu đã đến mức vô phương cứu chữa, phải không nào?” “Phải đấy, bố ạ. Việc nên làm bây giờ là cầu mong cho hai mẹ con dì ấy tai qua nạn khỏi.”
Đúng lúc ấy, một bóng áo trắng lọt vào tầm mắt Hirasuke. Một người đàn ông trung niên có vẻ như là bác sĩ xuất hiện ở góc rẽ của hành lang.
“Thưa bác sĩ!” Yoko chạy về phía vị bác sĩ. “Tình trạng hai người ra sao rồi ạ?”
Hình như đó là bác sĩ phụ trách điều trị hai mẹ con Naoko.
“Chà, cái đó thì...” Nói tới đây, vị bác sĩ đưa mắt về phía Hirasuke hỏi. “Anh là chồng cô ấy hả?” “Vâng.” Gã đáp. Giọng khàn đi vì căng thẳng. “Xin anh đi theo tôi một chút.” Vị bác sĩ đề nghị. Hirasuke bèn gồng mình đi theo ông ta.
Nơi Hirasuke được đưa tới không phải phòng điều trị của hai mẹ con mà là một phòng khám nhỏ. Nhiều tấm phim X-quang treo trên cao. Hơn nửa số đó chụp phần sọ. Gã không biết được những tấm phim đó là của Naoko, hay của Monami, hay của cả hai người, hay của một người khác.
“Tôi phải nói thẳng với anh là,” vị bác sĩ lên tiếng trong khi vẫn đang đứng. Giọng ông ta có cái gì đó thật khó khăn. “Tình trạng vô cùng nghiêm trọng.” “Mẹ hay con thưa bác sĩ?” Hirasuke cũng không ngồi xuống, hỏi. “Mẹ hay con ạ?”
Nhưng vị bác sĩ không trả lời ngay. Ông ta đưa mắt khỏi Hirasuke rồi đứng yên như phân vân, miệng vẫn hơi mở.
Chỉ như thế là Hirasuke đủ hiểu. “Cả hai phải không ạ?"
Vị bác sĩ khẽ gật đầu.
“Vợ anh bị thương nặng. Có nhiều mảnh kính vỡ đâm xuyên qua lưng, và một trong số đó thấu tới tim. Chị nhà xuất huyết quá nhiều ngay lúc được cứu khỏi xe. Kể ra thì chị nhà đã chết do mất máu. Vấn đề là thể lực hết sức kỳ diệu của chị ấy còn cầm cự được đến bao giờ. Chúng tôi cũng chỉ biết cầu nguyện cho sự bình phục của chị ấy mà thôi.” “Thế còn con bé?” “Về phần cháu,” nói đoạn vị bác sĩ liếm môi, “sang chấn không nặng lắm. Tuy nhiên, hình như cháu không thở được do toàn thân bị ép chặt. Việc đó gây ảnh hưởng tới não...” “Não...”
Những tấm phim X-quang chụp hộp sọ treo sát tường đập vào mắt Hirasuke.
“Như vậy, rốt cuộc là sao thưa bác sĩ?” Gã hỏi. “Hiện chúng tôi đang cho cháu thở máy để duy trì sự sống. Nhưng nhiều khả năng cháu sẽ không thể phục hồi được ý thức.” Vị bác sĩ nén cảm xúc, nói. “Nghĩa là trạng thái sống thực vật?” “Phải,” vị bác sĩ khẽ đáp.
Hirasuke cảm thấy máu trong người đang dốc ngược lên đầu. Gã định nói gì đó nhưng cơ mặt cứng đờ như bị phủ một lớp keo. Môi gã đang run. Và răng hàm đánh vào nhau lập cập. Trong tích tắc tiếp theo, gã khuỵu xuống sàn. Người gã đã chẳng còn chút sức lực nào. Chân tay lạnh ngắt như băng. Gã không sao đứng dậy nổi.
“Anh Sugita...” Vị bác sĩ đặt tay lên vai Hirasuke. “Bác sĩ,” Hirasuke ngồi quỳ lên hai gót chân, “xin cứu lấy vợ con tôi. Xin bác sĩ hãy làm gì đó. Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để cứu hai mẹ con cháu. Tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu. Nếu là để giành lấy mạng sống của hai mẹ con cô ấy... Tôi van bác sĩ.” Gã quỳ mọp dưới chân bác sĩ. Trán gã dán xuống mặt sàn lót vải sơn. “Anh Sugita, xin anh ngẩng mặt lên.” Vừa lúc đó, có tiếng một người phụ nữ gọi. “Bác sĩ, bác sĩ Anzai!” Vị bác sĩ rời khỏi Hirasuke đi về phía cửa. “Chuyện gì vậy?” “Mạch của nạn nhân nữ lớn tuổi đột nhiên yếu đi.”
Hirasuke ngẩng lên. Nạn nhân nữ lớn tuổi ấy phải chăng là Naoko?
“Được rồi, tôi tới ngay.” Nói xong, vị bác sĩ quay về phía Hirasuke. “Anh quay lại chỗ mọi người đi.” “Xin bác sĩ làm ơn.” Hirasuke cúi đầu một lần nữa về phía tấm lưng vị bác sĩ đang bước ra khỏi phòng. Hirasuke vừa ra tới nơi thì Yoko chạỵ lại. “Bác sĩ nói sao hả chú?”
Hirasuke cố tỏ ra cứng rắn. Nhưng gã không thể làm gì với khuôn mặt đang mếu máo của mình.
“Có vẻ không được khả quan lắm...” “Ôi,” Yoko bưng mặt. Ông Sanro và Tomio cũng ngồi rũ đầu trên ghế. “Anh Sugita, anh Sugita!” Một nữ y tá chạy lại từ phía hành lang. “Vâng?” Hirasuke hỏi. “Chị nhà đòi anh tới. Xin anh đến ngay cho.” “Naoko?” “Mời anh theo lối này.”
Cô y tá lại chạy ngược về phía hành lang. Hirasuke đuổi bám theo.
Cô y tá dừng lại trước căn phòng có gắn tấm biển Phòng điều trị tích cực, và mở cửa. “Đây là chồng của nạn nhân.” Cô ta nói với mọi người trong phòng. “Mời anh ta vào.” Một giọng nói đùng đục cất lên.
Phải đợi cô y tá thúc giục, Hirasuke mới bước vào phòng. Hai chiếc giường đập vào mắt gã. Nằm trên chiếc giường bên phải không ai khác chính là Monami. Gương mặt đang ngủ ấy vẫn hệt như lần cuối gã nhìn thấy ở nhà. Lúc nào cũng như sắp tỉnh giấc. Nhưng đám thiết bị ngồn ngộn gắn trên cơ thể con bé đã kéo gã về với thực tại.
Còn Naoko đang nằm trên chiếc giường bên trái.
Mới nhìn qua cũng đủ thấy tình trạng nguy kịch. Vì đầu và nửa thân trên của nàng đều bị quấn băng.
Có ba bác sĩ đang đứng bên cạnh Naoko. Họ nhẹ nhàng rời khỏi giường bệnh để mở lối cho gã vào.
Hirasuke chậm rãi tiến về phía chiếc giường. Naoko đang nhắm mắt. Gương mặt ấy, thật kỳ lạ, chẳng có vẻ gì đau đớn. Gã cảm thấy đó dường như là sự cứu rỗi duy nhất.
Gã định gọi thì mí mắt Naoko hé mở. Ngay cả cử động ấy cũng thật yếu ớt. Môi Naoko khẽ mấp máy. Không thành tiếng. Nhưng Hirasuke hiểu vợ gã muốn nói gì. Nàng hỏi gã: tình trạng của Monami ra sao?
“Không sao. Monami không sao em ạ.” Gã ghé vào tai Naoko nói.
Gã thấy sự nhẹ nhõm hiện lên trên nét mặt nàng. Môi nàng lại bắt đầu cử động. “Em muốn gặp con,” nàng nói.
“Được rồi, anh sẽ cho em gặp con ngay bây giờ.”
Hirasuke ngồi xuống, kiểm tra xem chân giường có gắn bánh xe không, sau đó gã tháo cái lẫy khóa rồi đẩy cả chiếc giường đi. “Anh Sugita,” cô y tá cất tiếng nhưng một trong các bác sĩ ở đó ngăn cô lại: “Đừng cản anh ấy.” Hirasuke ép sát chiếc gường của Naoko vào bên cạnh giường Monami. Gã để cho bàn tay phải của Naoko nắm lấy tay con gái. “Tay của Monami đấy." Gã bảo vợ và nắm chặt lấy tay hai mẹ con.
Môi Naoko bất chợt giãn ra. Hirasuke nhìn thấy trên gương mặt nàng nụ cười như của Đức Mẹ.
Ngay sau đó, bàn tay đang nắm lấy tay con gái của Naoko bỗng nóng bừng. Và khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay ấy mất dần mọi sức lực. Hirasuke nín thở nhìn khuôn mặt nàng.
Một dòng nước mắt chảy dài trên má. Rồi nàng chậm chạp nhắm mắt lại tựa như vừa hoàn tất một việc cuối cùng.
“Ôi, Naoko, Naoko!” Gã hét lên.
Bác sĩ kiểm tra mạch, soi đồng tử rồi nhìn đồng hồ và thông báo: “Nạn nhân đã tắt thở. Sáu giờ bốn mươi lăm phút chiều.”
“A...aaa...” Hirasuke hớp hớp miệng như cá vàng. Toàn thân gã bủn rủn tới độ không thể thét lên thành tiếng. Rồi gã ngã khuỵu xuống tựa như không khí bỗng mang một sức nặng ghê người. Gã không sao đứng vững được nữa. Vẫn nắm chặt bàn tay đang mất nhiệt nhanh chóng của Naoko, Hirasuke quỳ sụp xuống sàn. Gã cảm thấy như mình đang ở dưới đáy một cái giếng sâu. Hirasuke không biết mình đã ở trong tư thế đó bao lâu. Lúc định thần lại, gã đã không còn thấy bóng dáng các bác sĩ và y tá ở đó nữa.
Toàn thân vẫn nặng như chì song Hirasuke đã đứng lên được. Gã nhìn xuống gương mặt Naoko đang lặng lẽ nhắm nghiền hai mắt.
Có gào thét cũng chẳng ích gì - gã tự nhủ. Người chết không thể sống lại. Việc nên làm lúc này là nghĩ đến người còn sống. Hirasuke xoay người về phía Monami. Gã nắm lấy bàn tay của con gái mà trước đó gã đã đặt vào tay Naoko.
Dù có phải đánh đổi cả tính mạng, gã cũng quyết bảo vệ thiên thần bé nhỏ này. Cho dù vẫn hôn mê, nhưng con bé còn sống.
Anh sẽ bảo vệ con, Naoko ạ. Anh sẽ che chở cho Monami. Hirasuke không ngớt thì thầm trong tâm trí như đang niệm chú. Gã định chống chọi với nỗi đau của một kẻ vừa mất đi mọi thứ bằng cách đó. Gã dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay Monami. Gã muốn siết thật mạnh nhưng bàn tay của đứa con gái mười một tuổi nhỏ tới mức gã sợ sẽ làm nó gãy mất.
Gã nhắm mắt. Bao nhiêu hình ảnh cũng theo đó sống dậy trong tâm trí gã. Toàn những kỷ niệm vui. Gương mặt đang tươi cười của Naoko và Monami là những thứ duy nhất gã thấy trong dòng hồi ức ấy. Gã đã khóc tự lúc nào. Nước mắt rớt thành giọt xuống sàn. Có vài giọt rơi cả vào tay gã và tay Monami.
Khi ấy...
Gã cảm thấy tay mình nhột nhạt. Không phải do nước mắt. Mà hình như có cái gì đang cựa quậy.
Gã kinh ngạc nhìn Monami.
Đứa con gái đang thiêm thiếp như một con búp bê đang từ từ mở mắt.