RA KHỎI KHÁCH SẠN, HIRASUKE ĐI BỘ SUỐT dọc con đường dài dẫn ra ga Tokyo. Tuyết vẫn rơi đều đều theo cùng một nhịp điệu.
Câu chuyện của Negishi Noriko không thoát khỏi tâm trí gã. Gã cảm thấy như nghe được cả câu nói của Kajikawa Yukihiro - người gã chưa từng gặp: “Chọn con đường hạnh phúc cho người mình yêu.”
Tôi khác anh, Kajikawa ạ.
Tôi mà ở hoàn cảnh của anh khi đó, tôi không thể nói ra những lời cao thượng như thế. Nhưng bây giờ..
Gã lại cảm thấy khó thở. Có thứ gì đó đang xộc lên từ trong người gã. Ngay cả việc đứng cũng trở nên khó khăn nên gã ngồi thụp xuống. Khăn quàng quấn quanh cổ tuột xuống.
Những bông tuyết rơi xuống, hòa vào mặt đường bê tông trơn ướt. Chúng không có vẻ gì sẽ tích tụ lại. Những bông tuyết cứ tiếp tục rơi, chẳng màng tới việc sẽ không còn nguyên trên mặt đường khiến Hirasuke liên tưởng tới những đứa trẻ vô tội.
“Anh không sao chứ?” Có tiếng ai đó. Giọng của một thanh niên trẻ.
Hirasuke không nhìn người này, chỉ giơ một tay lên: “Không, không sao. Cảm ơn.”
Gã đứng dậy, quàng lại khăn. Chàng trai gọi gã có vẻ là dân văn phòng, dáng người nhỏ. Anh ta mặc chiếc áo khoác màu be.
“Anh không sao chứ?” Chàng thanh niên hỏi lại lần nữa.
“Vâng. Ổn rồi. Cảm ơn.”
Anh chàng văn phòng mỉm cười. Anh ta đi theo hướng ngược lại với Hirasuke. Sau khi trông anh chàng đi khuất, Hirasuke cũng rảo bước đi.
Mình hiểu rồi, gã thầm nghĩ.
Không cần ai phải chỉ cho gã. Từ vài năm trước gã đã biết mình cần phải làm gì.
Lúc gã về đến nhà thì tuyết không còn rơi nữa. Có vẻ như chỗ nhà gã, tuyết không rơi mấy. Mặt đường hầu như không ướt.
Cửa nhà không khóa. Giày của Naoko xếp ngay ngắn ở chỗ bậc thềm. Nhưng khi gã ngó vào phòng khách thì không thấy bóng dáng Naoko đâu. Gã đi lên cầu thang, khăn vẫn quàng ở cổ, gõ cửa phòng Naoko. Không có tiếng trả lời.
Gã có linh cảm không hay. Gã mở cửa.
Trong phòng cũng không có nàng. Trên bàn, quyển truyện vẫn đang mở.
Hirasuke hơi vặn cổ, thầm nghĩ có lẽ nàng đang ở trong phòng vệ sinh. Nhưng nếu thế thì trước cửa nhà vệ sinh chắc chắn phải có dép của nàng. Nhưng gã nhớ là không trông thấy có.
Hirasuke xuống cầu thang. Đúng là không thấy nàng trong nhà vệ sinh. Gã vào phòng khách, định bụng ghé qua cả bếp nữa. Đúng lúc đấy gã thấy có gì đó chuyển động phía ngoài vườn.
Cửa thông ra vườn đang mở khóa. Hirasuke nhìn xuống vườn. Naoko đang ngồi thụp trong góc vườn. Có một con mèo của nhà nào đó, trên cổ đeo chiếc vòng màu xanh. Một chiếc chuông nhỏ gắn trên chiếc vòng.
Naoko đang bẻ vụn chiếc bánh hình ống, vứt cho con mèo. Con mèo ăn với vẻ vui sướng.
Hirasuke gõ cộc cộc vào cửa kính. Naoko ngoảnh lại. Gần đây nét mặt của nàng nhẹ nhõm hơn nhiều. Phải rồi, nét mặt nàng vốn dĩ là thế này mà.
Nhưng Naoko không giữ nét mặt đó lâu. Khi trông thấy gã đứng đó, nét mặt nàng chùng xuống như thể một nụ hoa đang nở bỗng héo rũ.
Hirasuke mở hẳn cửa. Con mèo đang ăn bánh co mình lại cảnh giác.
“Mèo ở đâu thế?” Gã hỏi.
“Không biết. Dạo này thỉnh thoảng nó lạc vào đây.”
Có lẽ tại Hirasuke lên tiếng nên con mèo lẩn qua hàng rào chạy mất. Chỉ còn vụn bánh đang ăn dở vương vãi trên cỏ khô.
Naoko cởi dép xăng đan, lách qua người Hirasuke để vào nhà. Nàng để số bánh còn lại trên tay vào giấy ăn, đặt lên bàn.
“Chuyện đi trượt tuyết ấy.” Hirasuke liếm làn môi đã khô. “Con cứ đi đi.”
Naoko đứng im, như thể đang rất lúng túng. Nàng ngoảnh lại nhìn Hirasuke, lông mày khẽ nhíu lại: “Sao cơ?”
“Chuyến đi trượt tuyết ấy. Nhà trường gửi thông báo phải không. Con cứ tham gia đi.”
Mặt Naoko hiện lên sự ngạc nhiên, nàng nhìn Hirasuke:
“Sao tự nhiên bố lại nhắc đến chuyện đó?”
“Vì bố nghĩ con nên đi. Con muốn đi đúng không?”
“Tự nhiên bố nổi hứng nên mới nói vậy hả?”
“Không phải. Thực sự là bố nghĩ thế.”
Naoko chớp chớp mắt. Nàng đưa mắt liếc nhìn xuống dưới. Khuôn mặt như thể đang dò xét xem Hirasuke thực sự nghĩ gì.
Nàng ngẩng lên nhìn Hirasuke, lắc đầu.
“Con không đi đâu.”
“Tại sao?”
Nhưng Naoko không trả lời. Nàng ra khỏi phòng, khuôn mặt vô cảm hệt như mặt nạ trong kịch Noh. Hirasuke gọi với theo: “Monami.”
Naoko dừng bước. Qua đôi vai chuyển động lên xuống, có thể thấy là cả người nàng đang run lẩy bẩy. Nàng quay lại. Hai mắt bắt đầu tụ máu, đỏ rực lên.
“Tại sao...” Nàng lẩm bẩm.
Hirasuke đóng cửa, quay về phía Naoko.
“Bố xin lỗi vì làm khổ con suốt bấy lâu nay. Giờ bố chỉ có thể nói vậy thôi. Cho bố xin lỗi.” Gã cúi rạp đầu xuống.
Cảm tưởng như cả thế giới đang ngừng lại. Mọi âm thanh đồng loạt biến mất. Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Sau đó, rất nhiều âm thanh lọt vào tai gã. Tiếng xe ô tô chạy qua, tiếng trẻ con khóc, tiếng dàn loa từ nhà ai đó.
Lẫn trong mớ âm thanh đó là tiếng nấc sụt sùi. Gã ngẩng lên. Naoko đang khóc. Má nàng đầm đìa nước mắt.
“Monami...” Gã gọi lần nữa.
Nàng lấy hai tay ôm lấy mặt, đi ra phía hành lang rồi cứ thế lên gác. Gã nghe thấy tiếng nàng sập cửa đến sầm một cái.
Hirasuke ngồi thụp xuống như thể cả người bị gãy từ phía trên đầu gối. Gã ngồi khoanh cả chân lẫn tay.
Gã thoáng nhìn thấy có vật gì đó đang chuyển động. Hóa ra con mèo ban nãy quay lại. Nó đang nhấm nháp ngon lành những mẩu bánh còn sót lại trên đám cỏ.
Chẳng có gì phải lo cả, Hirasuke nghĩ. Chỉ là một mùa nữa lại qua đi mà thôi.
***
Suốt cả buổi chiều hôm đó, Naoko ở lì trong phòng đến tối cũng không thấy ra. Lo lắng, mấy lần Hirasuke đã đến trước cửa phòng Naoko. Mỗi lần như thế gã đều nghe thấy có tiếng khóc thút thít từ bên trong. Gã thấy yên tâm phần nào nên lại quay đi.
Chỉ duy nhất một lần gã lên tiếng. Gã hỏi vọng vào: “Bữa tối thế nào đây?” “Con không cần,” Naoko đáp lại bằng giọng khàn khàn.
Hơn tám giờ, Hirasuke tự nấu mì ăn liền rồi ăn một mình. Bản thân gã cũng thấy buồn cười vì lúc này mà gã lại thấy đói. Gã nghĩ có khi từ giờ gã phải học cách nấu ăn.
Ăn xong, gã đi tắm. Sau đó thì đọc báo và xem ti vi. Gã nhận ra một điều là gã bình tĩnh đến kỳ lạ. Gã nhận thấy rõ là mình đã trút được gánh nặng trên vai.
Gã cho hai viên đá vào ly, rót khoảng hai centimet rượu whisky rồi cầm lên phòng ngủ. Gã ngồi khoanh chân trên đệm, vừa nhâm nhi ly whisky vừa cố gắng để xóa hết mọi thứ trong đầu. Gã cố để nghĩ rằng hôm nay là ngày không có gì đặc biệt. Công sức của gã hình như cũng thành công vì khi rượu hết cũng là lúc cơn buồn ngủ ập đến. Gã tắt đèn rồi chui vào chăn.
Rốt cuộc thì cả tối hôm đó gã không nhìn thấy Naoko. Nàng không ăn tối, đi vệ sinh cũng không.
Gã nhớ lại hồi còn hẹn hò với Naoko. Hồi đấy gã chưa lấy nàng. Hai người hẹn nhau từ buổi trưa, vậy mà đến tận tối, khi chia tay trước cửa nhà nàng, Naoko không đi vệ sinh đến một lần. Việc này không chỉ thỉnh thoảng mới có mà lúc nào cũng thế. Trong khi gã ít nhất phải đi một lần. Lúc thì đi khi xem phim, lúc thì ở nhà hàng. Có thể lúc gã đi thì nàng cũng tranh thủ đi nhưng nếu thế thì vẫn không bình thường. Bởi nam giới bao giờ cũng giải quyết nhanh hơn nữ giới.
Khi đã thân nhau hơn, gã mới thử hỏi nàng. Sau một chút bối rối, Naoko kể cho gã. Lý do của nàng hóa ra lại rất hiển nhiên:
“Em nhịn đấy.” Nàng đã trả lời như thế.
Khi gã hỏi tại sao làm thế thì nàng trả lời đơn giản thế này: “Thì tính em như thế mà.”
Đến giờ gã vẫn còn thắc mắc tại sao lại như thế nhưng gã không hỏi Naoko. Chắc hẳn nàng có những quy định riêng của mình.
Nằm trong bóng tối, Hirasuke nhắm mắt lại. Hình như gã đang bị đóng chặt vào dĩ vãng xa xưa. Một chấm màu đen đang vẽ những khối hình khó hiểu trước mắt gã. Gã đang mải nhìn những hình thù đó thì đột nhiên thế giới trước mắt gã bị đảo ngược.
Gã choàng tỉnh mà không biết vì sao. Gã nhận ra trước mắt mình là trần nhà. Gã cũng không rõ mình mở mắt từ lúc nào. Như thể linh hồn của gã đi lưu lạc đâu đó và vừa trở về với thể xác.
Gã xoay người, rùng mình một cái. Giờ hắn mới cảm thấy là sáng nay rất lạnh.
Gã vội vàng cởi bộ đồ ngủ, mặc áo nỉ và áo len. Lúc mặc quần, gã liên tục lẩm bẩm: “Rét quá rét quá.”
Lúc ra khỏi phòng, gã thấy cửa buồng đối diện mở một nửa. Sau một chút ngập ngừng, gã nhìn vào trong phòng. Không thấy Naoko trên giường hay ở bàn học.
Hirasuke đi xuống cầu thang. Ngay ở bậc cầu thang thứ ba, gã thấy một chiếc dép đi trong nhà của Naoko. Xuống đến hành lang, gã thấy chiếc còn lại đang nằm úp xuống sàn nhà.
Gã ngó vào phòng kiểu Nhật. Naoko, trên người vẫn là bộ đồ ngủ đang lơ đãng nhìn ra vườn.
“Monami.” Hirasuke gọí.
Nàng từ từ ngoảnh lại. Nhìn thấy gã, nàng kêu lên: “Bố...”
“Mặc như thế sẽ bị cảm đấy.” Gã nói, linh cảm có gì đó khác thường.
Naoko dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên thái dương, đầu hơi ngoẹo sang một bên.
“Bố à? Con bị làm sao thế nhỉ?”
“Sao cơ?”
“Con đang ở trên xe buýt mà. Con đang cùng mẹ về Nagano, không hiểu sao con lại ở đây?”
Chương 39
GÃ KHÔNG HIỂU NGAY ĐƯỢC ĐIỀU VỪA NGHE. Nói đúng hơn, gã hiểu nhưng không tiếp nhận được. Gã bước mấy bước về phía Naoko.
“Gì cơ?”
Gương mặt Naoko đột nhiên méo xệch đi. Hai tay nàng bưng lấy mặt.
“Tự nhiên con đau đầu quá bố ơi. Không biết bị làm sao. Hình như con bị bệnh rồi.”
“Monami...” Gã chạy lại, tóm lấy hai cánh tay Naoko. “Bình tĩnh nào,” gã thử lay người Naoko.
Naoko thẫn thờ nhìn gã rồi nhíu mày.
“Bố, mặt bố nhìn khang khác thế nào ấy. Mặt bố nhỏ đi đúng không?”
Không thể nào! Hirasuke nghĩ. Chẳng lẽ lại có chuyện đó.
Gã nuốt nước bọt. “Monami!”
“Gì ạ?”
“Con bao nhiêu tuổi? Giờ đang học lớp mấy?”
“Con? Bố hỏi gì thế. Con lớp Năm. Sắp lên lớp Sáu rồi.” Naoko dõng dạc trả lời.
Toàn thân gã nóng bừng. Trống ngực bắt đầu đập dồn dập. Nhịp thở cũng bắt đầu khó khăn hơn.
Gã hiểu ra sự việc. Nó đã quay lại. Linh hồn của Monami đã sống lại. Nhưng sao lại là lúc này?
“Monami này, con nghe bố nói nhé. Con biết bố phải không?” Gã đặt hai tay lên vai Monami.
“Con biết chứ.”
“Được rồi. Ban nãy Monami vừa ngủ dậy. Sau đó thì xuống đây luôn đúng không nào?”
“Vâng, nhưng con thấy người cứ bồng bềnh. Cứ như là vẫn đang ngủ.”
“Bố hiểu rồi. Giờ làm như bố bảo nhé. Đầu tiên hãy ngồi xuống đây. Đúng rồi. Cứ từ từ thôi.”
Gã để Monami ngồi xuống tấm đệm. Đôi mắt to tròn của Monami chớp liên tục.
Hàng trăm điều dồn dập tấn công não bộ của gã. Não bộ của gã giờ giống như một tuyến đường cao tốc đang bị ùn tắc trong tuyệt vọng. Naoko đã đi đâu. Hình như gã càng thắc mắc về điều này thì mọi chuyện càng lộn xộn hơn nên gã cố xua đuổi nó ra khỏi đầu. Giờ là lúc phải giải quyết vấn đề trước mắt.
“Monami à, trước tiên con hãy nhìn bàn tay mình xem. Sau đó thì nhìn bàn chân.”
Cô bé làm như gã bảo. Monami nhìn hai bàn tay, rồi nhìn xuống hai bàn chân đang chìa ra dưới bộ đồ ngủ. “Con có thấy gì không? Có thấy gì khác không?”
"Có.”
"Khác thế nào?”
"To. To lắm... Móng chân dài.”
“Đúng rồi.” Hirasuke cầm hai tay Monami. “Ban nãy Monami nói là đang đi xe buýt đúng không nào. Thật ra chiếc xe đó gặp tai nạn. Monami bị thương nặng lắm... Con đã ngủ suốt trong một thời gian dài, rất dài. Con vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đó. Trong lúc con ngủ, cơ thể con đã lớn thế này đấy.”
"Thế sao...” Monami mở to mắt, nhìn toàn bộ cơ thể mình rồi nhìn Hirasuke: “Con ngủ suốt mấy tháng sao?”
Hirasuke lắc đầu: “Mấy năm cơ. Chính xác là năm năm... khoảng thế.”
Monami nín thở. Cô bé rút cánh tay phải ra khỏi tay Hirasuke rồi sờ lên khuôn mặt mình: “Con đã sống như... người thực vật ạ?”
"Không, chuyện hơi phức tạp.” Gã nghẹn lại. Gã bối rối không biết phải giải thích mọi chuyện thế nào. Monami hỏi tiếp: “Thế còn mẹ?”
Hirasuke thật sự lúng túng. Gã biết mình phải nói điều gì đó nhưng không tìm ra lời nào, môi gã cứ lắp bắp một cách vô nghĩa.
“Mẹ làm sao ạ? Mẹ bị tai nạn xong thế nào?” Monarni hỏi tiếp.
Qua nét mặt Hirasuke và việc gã không trả lời, có vẻ cô bé đã cảm nhận là có chuyện. Cô bé đưa hai tay lên che miệng: “Trời ơi không...” Cô bé cứ thế ngã xuống sàn. Tấm lưng cô bé rung lên. Tiếng khóc bật ra.
“Monami, Monami, con nghe này. Đúng là mẹ không còn nữa. Nhưng mẹ vẫn sống. Linh hồn mẹ vẫn còn.” Hirasuke đặt tay lên lưng Monami.
Nhưng Monami vẫn khóc. Chắc hẳn đối với cô bé, những lời Hirasuke nói kia chỉ là lời an ủi.
“Monami, lại đây nào.” Hirasuke cầm hai tay Monami.
Nhưng cô bé lắc đầu, cử chỉ giống hệt một đứa bé khi không hài lòng.
“Monami, đến đây. Con không muốn gặp mẹ sao?”
Câu nói này của Hirasuke khiến cô bé thôi khóc.
“Không phải là mẹ đã chết rồi sao?”
“Bố đã bảo là cơ thể mẹ không còn nhưng linh hồn vẫn còn mà.” Hirasuke lại kéo tay Monami. Gã kéo Monami đứng dậy, dắt ra phía hành lang.
Gã dẫn cô bé vào chính phòng cô bé:
“Đây là phòng của Monami đúng không nào?” Gã hỏi.
Monami căng thẳng nhìn một lượt khắp căn phòng rồi im lặng gật đầu.
Hirasuke tiến lại gần bàn học. Gã lấy từ giá sách hai cuốn sách tham khảo.
“Xem này. Ở đây có sách tham khảo cấp III nữa đấy. Giờ Monami lên lớp Mười rồi.”
Cô bé cầm cuốn sách, đứng bất động. Sự hoảng sợ thoáng hiện trên nét mặt.
“Lạ quá phải không? Sự thật là lúc Monami đang ngủ đã xảy ra một chuyện rất kỳ lạ. Mẹ con đã mất rồi nhưng linh hồn của mẹ lại chuyển sang cơ thể con. Mẹ đã đóng vai Monami và sống thay cho Monami."
“Đóng vai con...”
“Đúng vậy.”
Hirasuke đưa mắt lên giá sách. Trông thấy quyển album ảnh nhỏ, gã rút ra. Bên trong có ảnh chụp ở câu lạc bộ tennis. Gã rút ra một tấm chụp mặt Monami rõ nhất.
Gã tiếp tục mở ngăn kéo bàn, lấy ra chiếc gương hình tròn.
Gã đưa cho Monami bức ảnh và chiếc gương. “Con tự soi gương đi rồi so sánh với tấm ảnh này.”
“Nhưng con sợ...”
“Không sao đâu.”
Monami đặt quyển sách đang cầm xuống sàn nhà, đỡ lấy chiếc gương và bức ảnh. Cô bé ngập ngừng đưa chiếc gương lên soi.
“A!”
“Sao thế con?”
“Ôi...” Cô bé vẫn nhìn vào gương. “Thật là... xinh.”
“Chứ sao.” Hirasuke cười. “Giờ thì nhìn ảnh đi.”
Sau khi so sánh bức ảnh với gương mặt mình trong gương, Monami ngẩng lên thì thầm: “Thật không thể tin nổi...” Monami ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy đầu gối rồi gục mặt vào đó.
“Mẹ đã sống thay cho Monami đấy.” Hirasuke rút chiếc vợt tennis dựng sau bàn học.
“Mẹ học chăm chỉ lắm, vào được cả trường nổi tiếng. Mẹ còn tham gia cả câu lạc bộ tennis cơ. Mẹ đã sống một tuổi thanh xuân chẳng có gì phải hối tiếc. Vì thế...”
Hirasuke ngoảnh lại, rồi gã im bặt. Monami đang cúi gằm xuống, bất động.
“Ôi, Monami, Monami.” Gã lay người Monami.
Monami ngẩng lên, mắt vẫn nhắm nghiền. Cô bé từ từ mở mắt, nhìn thẳng vào Hirasuke.
“Bố...” Cô bé nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu. “Sao thế? Ôi...” Monami nhìn lại Hirasuke. “Có chuyện gì vậy?”
Nhìn nét mặt và thái độ của Monami, Hirasuke đã hiểu được sự việc. Đây là Naoko. Gã thấy nhẹ cả người. Gã đã tưởng Naoko không quay trở lại nữa.