“Anh cá là chú sẽ khóc. Chắc chắn là sẽ khóc cho mà xem.” Ông anh rể Tomio nói đầy tự tin.
“Em không khóc. Giờ làm gì còn ông bố nào khóc khi con gái lấy chồng.” Hirasuke xua tay phản bác.
“Chính kẻ nào nói thế sẽ khóc đấy. Bố này, bố đã khóc ở tiệc cưới con gái, không phải vì con gái đi lấy chồng mà là có thêm con rể phải không?”
“Đúng rồi.” Sanro gãi gãi má. Ông đã mặc xong bộ hakamaW) có in hình con dấu của gia đình, cảm tưởng có thể đi đến đám cưới bất cứ lúc nào.
Tomio cũng đã thay quần áo xong, trong khi đó Hirasuke vẫn mặc đồ ở nhà. Gã mới chỉ rửa mặt.
Có tiếng chân đi lên cầu thang. Đó là bà chị vợ Yoko. Yoko cũng đã thay sang Tomesode.
“Ôi Hirasuke, chú làm gì mà vẫn còn ăn mặc như thế này? Thay quần áo nhanh lên. Monami đã đi rồi đó.”
“Giờ Motrami mới đi thì vẫn còn ối thời gỉan. Cô dâu phải chuẩn bị hai tiếng mới xong.”
“Thế bố cô dâu không có việc gì làm à? Còn phải chào hỏi các thứ nữa chứ,”
“Không có đâu.” Tomio xua tay. “Bố cô dâu chỉ cần khóc sụt sùi thôi.”
“Em đã bảo là không khóc rồi. Anh cứ nói mãi thế.”
“Chú sẽ khóc cho mà xem. Yoko nhỉ. Em nghĩ chú Hirasuke sẽ không khóc hả?” Tomio hỏi vợ. “Sao hả chú Hirasuke?” Yoko nhìn mặt Hirasuke rồi bật cười. “Chắc chắn là phải khóc rồi.”
“Lại được cả chị nữa.” Hirasuke nhăn mặt.
“Thôi thôi, đừng có nói linh tinh nữa. Chúng ta đi thôi nào. Muộn nhất là ba mươi phút nữa chú phải xong đấy. Chưa có ông bố nào lại muộn đám cưới con gái đâu. Nào bố ơi, đi thôi.”
Yoko ở lại nhà gã từ hôm qua để chỉ đạo mọi việc, hôm nay chị cũng giữ vai trò phụ trách chính. Yoko hối hả đưa bố và chồng đi.
Chỉ còn lại một mình Hirasuke trong căn phòng tĩnh lặng. Gã cứ ngồi mơ màng một lúc rồi chậm chạp đứng dậy, thay bộ lễ phục được treo lên mắc từ hôm qua.
Mới hôm nào còn đang chọn ngày mà thoắt cái đã tới ngày cưới. Thậm chí gã còn chắng có thời gian để mà phiền muộn. Có lẽ, khi sắp mất đi cái gì thì mới thấy nó diễn ra rất nhanh.
Monami đã hai mươi nhăm tuổi. Hiện giờ Monami đang làm trợ lý tại khoa sau đại học, đồng thời làm nghiên cứu về chuyên ngành não. Gã đã lo con gái quên cả lấy chồng vì quá mải mê nghiên cứu, nhưng hóa ra gã đã lo thừa.
Gã cũng ít nói chuyện với Monami về Naoko hơn. Có vẻ bây giờ cách nghĩ của Monami về câu chuyện kỳ lạ kia đã hơi khác so với hồi trước. Hồi còn sinh viên, Monami đã từng nói thế này:
“Con nghĩ, có khi con là người mang hai nhân cách. Sau cú sốc của vụ tai nạn, một con người nữa trong con xuất hiện. Con người này cứ nghĩ bản thân mình chính là mẹ. Những trường hợp về hiện tượng nhập hồn có thể giải thích theo cách này. Còn việc biết được những chuyện chỉ mẹ biết, hoặc có thể làm được những việc trước không thể làm... thì, đây là cách giải thích theo chủ quan của con thôi, không được tin cậy lắm. Con nghĩ do từ nhỏ, con lúc nào cũng ở cùng mẹ nên chắc cũng không khó để cư xử giống như mẹ. Nhưng cùng với thời gian, xét về mặt ý thức, con đã trở thành người lớn. Vì vậy con người thật của con lộ diện và con người kia biến mất. Giải thích thế này thì dễ hiểu hơn là bảo đó là hiện tượng nhập hồn huyền bí kia đúng không?”
Hirasuke không phản bác lại suy nghĩ của Monami. Gã chỉ im lặng lắng nghe. Nếu Monami chấp nhận chuyện đó thì điều đó sẽ tốt hơn cho cô bé.
Đương nhiên Hirasuke có thể cả quyết đó không phải là hiện tượng hai nhân cách, sống tận năm năm với nhau chẳng lẽ gã lại không biết đó có phải Naoko hay không.
Rốt cuộc thì Naoko hồi đấy giờ chỉ tồn tại trong tâm tưởng gã mà thôi, Hirasuke nghĩ.
Chiếc quần của bộ âu phục chật hơn khi kéo lên bụng. “Mình béo lên rồi.” Gã xoa bụng mình.
Thắt xong cà vạt, gã mở ngăn kéo tủ, lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi. Đó là kỷ vật của Kajikawa Yukihiro. Gã đã quyết định từ trước rằng hôm nay sẽ cầm theo nó.
Tuy nhiên khi gã vặn kim, có vẻ như nó không còn hoạt động. Gã ghé tai nghe thử cũng không thấy tiếng gì.
Hirasuke tặc lưỡi. Sao lại hỏng vào lúc này cơ chứ.
Gã nhìn vào đồng hồ báo thức để kiểm tra giờ. Rồi gã nhẩm tính trong đầu. Thôi đằng nào cũng hỏng rồi. Đi thôi.
Hirasuke cầm chiếc đồng hồ hỏng, vội vàng ra khỏi nhà.
Buổi lễ được tổ chức ở đền Kichizyouji. Nếu đi từ ga Ogikubo thì khá gần. Gã quyết định sẽ ghé qua cửa hàng đồng hồ Matsuno ở Ogikubo trước khi đến buổi lễ. Trước, gã đã từng đến sửa chiếc nắp đồng hồ tại cửa hàng này.
Ông chủ tiệm Matsuno Kozo tròn mắt ngạc nhiên khi trông thấy Hirasuke.
“Ôi ôi, hôm nay là ngày cưới Monami đây.”
“Sao chú biết?”
“Nào nào, thì con bé đến làm nhẫn ở chỗ tôi mà." “Thế ạ.”
Giờ gã mới biết. Đám cưới lần này gã chẳng có ý kiến gì, Monami cũng chẳng bàn bạc gì nhiều với gã. Một mình con bé quyết định hết.
Hirasuke đưa đồng hồ cho ông Kozo. Thợ chuyên nghiệp như ông Kozo cũng nhíu mày.
“Cái này mệt đây. Hôm nay tôi e không xong được đâu.”
“Vậy ạ? Giá mà cháu phát hiện ra sớm hơn.”
“Anh định mang đồng hồ này đến lễ cưới à?” “Vâng. Thật ra con trai của chủ nhân chiếc đồng hồ này chính là chồng sắp cưới của Monami.”
Kozo há hốc miệng vì ngạc nhiên trước câu nói của Hirasuke.
“Ông ta chết rồi. Cháu định mang đến, coi như kỷ vật của người đã khuất. Nhưng giờ nó lại hỏng, thôi kệ, cứ đem đi vậy.”
“Ừ. Sau lễ cưới anh mang đến đây, tôi sẽ sửa cho.” “Vâng, được rồi.” Hirasuke cầm lại chiếc đồng hồ bị hỏng.
“À này...” Kozo hỏi. “Cả hai đều là kỷ vật à?”
“Sao cơ?” Hirasuke hỏi lại. “Cả hai... nghĩa là sao?” Kozo hơi nhăn mặt, ông ta liếm môi rồi nói tiếp. “Chuyện này... Monami bảo tôi phải giữ kín. Nhưng
tôi sẽ nói với anh. Chuyện này hay lắm."
“Chuyện gì thế? Chú làm cháu tò mò quá."
“Ban nãy tôi có nhắc đến chuyện cái nhẫn, Nhẫn cưới ấy.”
“À vâng.”
“Đúng là Monami có đến chỗ tôi đặt nhẫn. Nhưng hôm ấy cô bé còn gửi tôi một thứ cơ.”
“Một thứ?”
“Ừ, một chiếc nhẫn. Chiếc cùng cặp với chiếc anh đang đeo trên tay đây này.”
Hirasuke nhìn xuống tay mình. Ở ngón đeo nhẫn của gã là chiếc nhẫn cưới với Naoko. Nhẫn này gã cũng đặt làm ở đây.
“Nhẫn của Naoko?"
“Ừ, con bé cầm đến bảo muốn làm nhẫn cưới mới từ cái nhẫn đó. Con bé bảo vì đấy là kỷ vật của mẹ."
“Chiếc nhẫn đó...”
Tim gã giật nẩy lên. Sau đó nó đập nhanh hơn. Toàn thân gã nóng bừng.
Không thể có chuyện đó.
“Tất nhiên tôi đã làm như nó bảo. Phải nói là tôi rất cảm động. Tuy nhiên tôi cứ thắc mắc là tại sao không được nói với anh. Monami không cho tôi biết lý do con bé bảo tôi tuyệt đối không được nói với anh. Tôi mà nói thì nó sẽ thù tôi. Nhưng không vấn đề gì phải không. Anh không khó chịu gì chứ!"
Gã không nhớ mình trả lời thế nào. Lúc gã sực tỉnh thì thấy mình đã ra khỏi cửa hàng.
“Không thể có chuyện đó. Không thể nào.” Gã vừa đi vừa lẩm bẩm.
Chiếc nhẫn đó ở trong con gấu Teddy. Chính Naoko đã nhét vào.
Tại sao Monami lại lấy ra. À không, tại sao Monami lại có thể lấy được ra.
Monami không thể biết có nhẫn trong đó. Đó là bí mật giữa gã và Naoko.
Naoko đã viết lại cho Monami? Giả sử như vậy thì sao phải làm lại chiếc nhẫn? Sao phải giấu gã chuyện đó?
Hirasuke bắt một chiếc taxi. Gã nói với tài xế tên khách sạn nơi tổ chức lễ cưới.
Gã sờ vào chiếc nhẫn trên tay. Gã bỗng thấy bồi hồi.
Naoko...
Nàng chưa biến mất. Nàng chỉ làm như thể là đã biến mất mà thôi.
Hirasuke nhớ lại lần đầu tiên Monami xuất hiện.
Trước hôm đó, gã đã có một quyết định. Gã quyết định sẽ coi nàng như Monami và cư xử đúng như một ông bố.
Ý định đó của gã thể hiện qua cách gã gọi nàng là “Monami".
Naoko đã đón nhận điều đó thế nào? Phải chăng nàng biết ý định của chồng và bản thân cũng có một quyết định khác?
Nàng giã vờ như Monami quay về và cuối cùng là Monami ở lại thật.
Nhưng việc đó không thể làm ngay được. Vì vậy nàng đã chọn một cách. Naoko sẽ dần dần biến mất.
Chín năm là khoảng thời gian nàng đóng vai Monami. Nàng muốn đóng vai đó đến lúc chết.
Gã nhớ lại hôm ở công viên Yamanoshita. Hôm đó không phải là ngày Naoko biến mất. Đó là ngày nàng hoàn toàn rũ bỏ việc sống cuộc đời của Naoko. Phải chăng tiếng nàng khóc nức nở sau khi tỉnh dậy trong vai Monami là những giọt nước mắt đau buồn khi phải vứt bỏ chính bản thân mình?
Naoko, nàng vẫn sống phải không?
Đến khách sạn, gã trả tiền mà như ném lại cho tài xế rồi chạy như bay vào khách sạn. Nhìn thấy nhân viên, gã cuống cuồng hỏi địa điểm. Nhân viên khác sạn chậm rãi trả lời như cố tình chọc tức gã.
Gã vào thang máy, ấn tầng có tổ chức tiệc cưới. Gã trông thấy Sanro và Yoko.
“Cuối cùng thì chú cũng tới. Chú làm gì mà lề mề thế?” Yoko nói.
“Monami đâu?” Gã hỏi. Thở không ra hơi.
“Để chị dẫn chú đi."
Yoko dẫn gã tới phòng chờ của cô dâu. Yoko gõ cửa, ngó vào bên trong rồi quay sang nói với gã. “Chú vào đi.” Sau đó biết ý, bà chị quay lại chỗ mọi người.
Hirasuke hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
Đập vào mắt gã là hình ảnh Monami trong bộ váy cưới.
Đó là hình ảnh được phản chiếu trên một tấm gương rất lớn. Cô con gái đang nhìn gã qua tấm gương. Monami từ từ quay lại. Mùi hương hoa lan tỏa trong phòng.
“Ôi... lại... thấy...”
Gã nhớ lại cảnh tượng khoảng ba mươi năm về trước. Váy cưới của Naoko cũng giống thế này.
Người phụ trách váy cưới ra khỏi phòng, chỉ còn gã và Monami. Hai người đứng nhìn nhau.
Naoko.
Gã nhận ra.
Nhưng giờ có nói gì cũng vô ích. Có hỏi cũng vô nghĩa. Chắc chắn nàng sẽ không thừa nhận mình là Naoko. Chừng nào nàng không nói thì đây vẫn là Monami. Đối với Hirasuke, người này không là ai khác ngoài con gái gã.
“Bố à.” Cô bé lên tiếng “Cảm ơn bố đã nuôi nấng con suốt một thời gian dài, rất dài.” Tiếng cô bé nghe như sắp khóc.
“Ừ” Hirasuke gật đầu. Cái gật đầu này cũng hàm ý chấp nhận một bí mật vĩnh viễn.
Có tiếng gõ cửa. Hirasuke đáp lại thì thấy Negishi Fumiya ngó vào. Cậu ta ngắm người vợ sắp cưới, mắt sáng lên:
“Ôi, đẹp quá. Chỉ có thể nói là quá đẹp, bố nhỉ". Cậu ta quay sang Hirasuke.
“Điều đó thì bố biết từ ba mươi năm trước cơ. Con ra đây bố bảo này,”
“Gì vậy bố?”
Hirasuke dẫn Fumiya sang phòng khác. Rất may ở đó chẳng có ai.
Gã ngắm nhìn gương mặt cậu thanh niên sắp sửa kết hôn với Monami. Chú rể có vẻ hơi căng thẳng.
“Bố có việc muốn nhờ con."
“Vâng, bố cứ nói"
“Việc này không khó đâu. Việc mà bố vợ hay muốn làm với con rể ấy. Con cho phép bố nhé?”
“Dạ? Việc gì cơ?"
“Việc này này." Hirasuke giơ nắm đấm ra trước mặt Fumiya. “Cho bố đấm con.”
“Dạ...?” Fumiya tránh ra đằng sau. “Bây giờ? Ở đây ạ?”
“Không được hả?”
“Vâng, không được ạ! Con còn phai chụp hình nữa.” Fumiya gãi gãi đầu nhưng sau đó cậu lại gật đầu. “Được rồi ạ. Bố đã cho con một cô con gái xinh đẹp như thế nên con sẽ cố chịu vậy. Con sẽ nhận một quả đấm của bố.
“Không, phải hai quả.”
“Hai quả?”
“Một quả là vì lấy đi con gái bố. Một quả là dành cho... người khác.”
“Một người khác?”
“Ai chả được. Nhắm mắt lại đi.”
Hirasuke nắm chặt bàn tay lại. Nhưng gã chưa kịp đấm thì nước mắt đã rơi đầm đìa. Gã ngồi thụp xuống. Gã ôm mặt, khóc nức nở đến khàn cả giọng.