Song, ý nghĩ này chỉ lóe qua trong chớp mắt, Phó Thời Xuyên không tiếp tục vấn đề ấy, mà chỉ hỏi: Vậy cậu muốn chuyển đến nơi này sao?
Đương nhiên Lạc Ninh đã nói cho anh biết chuyện Quan Oánh phải chuyển nhà, anh cũng biết việc cậu ta gọi cho người môi giới không phải để đuổi anh đi, mà là tìm nhà cho cô.
Quan Oánh lập tức ngồi thẳng dậy, cân nhắc rồi đáp: Tôi phải đi xem nhà trước, nếu thấy phù hợp thì sẽ chuyển đi. Lạc Ninh nói rằng khu chung cư chỗ các cậu rất tốt.
Thực chất Quan Oánh đã hạ quyết tâm rằng chỉ cần có phòng thì cô sẽ dọn đi, nhưng cô vẫn phải giả vờ một chút với Phó Thời Xuyên.
Mặc dù khu chung cư của họ thực sự tốt, nhưng Phó Thời Xuyên dám chắc rằng vào thời điểm này, ngay cả khi họ sống trong một căn hộ cũ nát, Lạc Ninh vẫn có thể thổi phồng ba hoa chích chòe.
Anh cũng không muốn phá bỏ “sân sau” của cậu ta, nhưng sau khi nghĩ lại, anh vẫn nói: Lạc Ninh thực sự hy vọng cậu có thể chuyển đến đây.
Đó là một lời nhắc nhở tinh tế, dù sao thì Lạc Ninh có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.
Nhưng cô nhà văn thông minh, trong sáng nào đó dường như không hiểu được.
Vài giây sau, Phó Thời Xuyên thấy một tin nhắn mới từ đối phương: Còn cậu, cậu có hoan nghênh tôi chuyển đến không?
Anh nhướn mày, hơi bất ngờ trước câu hỏi này: Tôi chỉ là người thuê nhà, ý kiến của tôi đâu có quan trọng?
Quan Oánh: Vậy là có hoan nghênh hay không đây?
Hỏi xong, trong lòng cô hơi hối hận, lo lắng mình hỏi vấn đề này có phần hấp tấp. Nhưng cô thực sự không kìm lòng được.
Cô cũng biết Phó Thời Xuyên đang nhắc nhở mình điều gì, một khi cô nhận sự giúp đỡ của Lạc Ninh và trở thành hàng xóm với anh ta, sau này chắc chắn cô sẽ không tránh khỏi việc bị lôi kéo vào hạng mục phim cùng anh ta.
Nhưng tại thời điểm này, đối với cô, những điều đó đều không quan trọng. Điều duy nhất cô muốn biết là khi mình chuyển đến đó, Phó Thời Xuyên sẽ nghĩ gì?
Trạng thái của bên kia hiển thị “đang nhập văn bản”, vài giây sau, anh đã gửi một tin nhắn thoại.
Quan Oánh cảm giác con tim sắp nhảy ra khỏi miệng đến nơi, cô hít sâu vài hơi rồi đưa điện thoại lên tai nhấn nút phát.
Trong ánh đèn ấm áp, cô nghe thấy giọng nói tươi cười của người đàn ông: “Hoan nghênh, hoan nghênh. Nếu cô Quan thật sự chuyển đến đây, tôi nhất định sẽ đến nhà làm ấm phòng*, chỉ cần cô Quan cho phép tôi vào.”*Ở Trung Quốc, đêm trước ngày hôn lễ, bạn bè và người thân sẽ đến ăn cơm, uống rượu chúc mừng làm cho ngôi nhà tổ chức hôn lễ trở nên có không khí, ấm cúng.Ahhhhh!!!
Nhịp tim của Quan Oánh trong nháy mắt tăng vọt lên 180, cô ngã vào ghế sô pha lăn mấy vòng, thiếu chút nữa định xuống nhà chạy vài vòng.
Phó Thời Xuyên nói anh ấy sẽ làm ấm phòng cho mình!
Mình mặc kệ, có phòng hay không thì mình cũng phải chuyển đi!
Nếu thực sự không được, thì đợi đến khi đuổi người khác ra rồi mình sẽ dọn vào chung cư.
Sau cơn phấn khích, Quan Oánh mới nhận ra Phó Thời Xuyên vẫn đang đợi, cô vội lấy điện thoại và trả lời: Cậu chịu rồi thì tất nhiên tôi cũng hoan nghênh cậu. Sao tôi có thể không cho cậu vào nhà?
Thực ra cô cũng muốn gửi tin nhắn bằng âm thanh, nhưng sau khi thử lại phát hiện giọng mình vẫn còn run vì vừa rồi quá kích động nên đành phải từ bỏ.
Hơn nữa, ẩn mình sau những dòng chữ như thế này khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Phó Thời Xuyên trả lời lại, vẫn với tin nhắn thoại: “Cậu chuẩn bị đi ngủ chưa?”
Quan Oánh vội vàng nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn mười một giờ rưỡi: Sao, cậu sắp ngủ rồi?
“Không phải. Tôi mới tan sở, nên không muốn đi ngủ sớm đến vậy.”
Quan Oánh ngạc nhiên: Cậu vừa mới tan sở à? Công việc của cậu cũng bận rộn quá nhỉ!
Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền biết mình nói nhảm, năm phút trước Phó Thời Xuyên vừa nói bản thân bận công việc.
Nhưng cô thật sự để ý chuyện này, bởi vì sợ quấy rầy anh, hai ngày nay cô không dám gửi tin nhắn cho anh, cuối cùng đến tối nay mới có cơ hội trò chuyện!
Cô hỏi: Tôi thực sự tò mò, chính xác thì công việc của cậu là gì?
Phó Thời Xuyên: Ý cậu là gì?
Quan Oánh: Cậu học về máy tính, vậy cụ thể thì cậu làm gì trong công ty? Viết chương trình? Cậu là lập trình viên sao?
Phó Thời Xuyên: Cậu nghĩ sao?
Quan Oánh: Tôi nghĩ trông cậu không giống lắm.
Phó Thời Xuyên: Tại sao?
Quan Oánh: Không phải mọi người đều nói rằng các lập trình viên đều mặc áo sơ mi kẻ sọc sao?
Lần trước cả hai gặp mặt, cô không thấy anh ăn mặc như vậy.
Phó Thời Xuyên nhìn chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt mà anh vẫn chưa thay, nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi cũng không mặc nó, nhưng nếu cậu cần, tôi có rất nhiều trong tủ.”
Quan Oánh bĩu môi cười, anh cũng cười lắc đầu: “Hiện giờ tôi cũng không viết chương trình nhiều, nên nói đúng ra không thể coi là lập trình viên được.”
Quan Oánh: Vậy giờ cậu làm gì?
Phó Thời Xuyên: Thì là họp, ngày nào cũng họp, những cuộc họp bất tận.
Quan Oánh: Oh, tôi hiểu rồi. Cuộc sống của một lãnh đạo như vậy quả là giản dị tự tại, buồn chán.
Cô đã đề cập đến một joke của vlogger, nhưng rõ ràng anh chưa xem chúng nên chỉ trả lời: “Đúng là hơi buồn chán.”
Vì thế ý cười của Quan Oánh càng sâu hơn, quyết định không nói cho anh biết về chiếc video của blogger nọ.
Một lúc sau, Phó Thời Xuyên lại lên tiếng, lần này nghiêm túc hơn: “Tôi không thể làm khác được. Mỗi khi tôi bắt đầu một dự án mới, đó luôn là khoảng thời gian bận rộn nhất.”
Chưa kể anh vừa từ nước ngoài trở về nước, từ kỹ thuật chuyển sang quản lý, vị trí đã khác nhau, phương thức làm việc trong và ngoài nước cũng khác nhau.
Anh đang làm quen với những thứ mới mẻ, thú vị và đầy thử thách.
Quan Oánh: Vậy cậu cố lên nhé, tôi tin rằng cậu nhất định có thể thu phục được!
Lại thế rồi, lại là giọng điệu như cổ vũ cho mấy bạn nhỏ mẫu giáo.
Quan Oánh: Ừa, cậu cũng mau ngủ đi, ngủ ít không tốt cho sức khỏe. Chúc ngủ ngon!
Phó Thời Xuyên: Ngủ ngon.
Anh chúc mình ngủ ngon thì đáng nhẽ Quan Oánh nên thấy vui, nhưng cô lại bất mãn cắn môi khi nhìn thấy hai từ đó.
Tại sao lại là tin nhắn văn bản, tại sao anh ấy không gửi tin nhắn thoại chúc mình ngủ ngon…
Đây là lần đầu tiên Phó Thời Xuyên chúc cô ngủ ngon, cô muốn nghe giọng nói của anh cơ.
Cô giãy giụa một lúc, nhưng vẫn không cam lòng để mọi chuyện cứ thế kết thúc.
Sau khi thanh giọng, Quan Oánh thử hai lần trước, điều chỉnh giọng nói của mình đến độ dễ nghe nhất, sau đó cô nhấn nút trò chuyện WeChat và gửi tin nhắn thoại đầu tiên trong đêm: “Ngủ ngon.”
Phó Thời Xuyên:?
Phó Thời Xuyên: Không phải tôi đã nói rồi sao?
Quan Oánh nói nhảm: Tôi bỗng nhớ chúc ngủ ngon phải nói ra miệng thì mới có thành ý.
Phó Thời Xuyên: Ồ.
“Ồ” là có ý gì? Chẳng lẽ anh ấy không hiểu được tín hiệu của mình, không mau chóng đáp lễ lại?
Cô trực tiếp nhắc nhở: Cậu cũng nên nói lại với tôi.
Phó Thời Xuyên: Vậy à? Nhưng tôi sợ cậu không thích nó.
Quan Oánh: Tại sao tôi lại không thích nó?
Phó Thời Xuyên: Bởi vì tối nay cho đến một phút trước, cô Quan đây vẫn không phát ra một âm thanh nào. Tôi lo lắng rằng mình sẽ vô tình trở thành giọng nói ma chê quỷ hờn, chất giọng ung thư mà người ta thường hay phê phán trên mạng, thế nên tôi không dám nói ra.
Quan Oánh: “…”
Cô kéo hộp thoại lên thì thấy số tin nhắn mà Phó Thời Xuyên gửi tối nay có cả văn bản và âm thanh, còn cô ngoại trừ tin nhắn đó thì chỉ toàn là tin nhắn văn bản.
Quan Oánh không thể tin được: Cậu cố ý à?
Phó Thời Xuyên: Lúc đầu thì không phải, nhưng về sau thì đúng.
Tin nhắn chúc ngủ ngon bằng văn bản không phải là cố ý, nhưng sau khi nghe giọng nói chúc ngủ ngon của Quan Oánh và đoán được ý của cô, thì phần sau là cố ý.
Quan Oánh nổi giận khịt mũi, lại gửi một tin nhắn thoại khác: “Vậy thì giờ để tôi nói, đến lượt cậu rồi đó.”
Cô đợi trong ba giây, một tin nhắn thoại mới xuất hiện trong hộp thoại.
Cô bấm vào nó, trong không gian yên tĩnh gần đến nửa đêm, Quan Oánh nghe thấy giọng nói trầm ấm và tươi cười của người đàn ông, giống như một bài hát nhẹ nhàng được gió đêm đung đưa, thổi vào cõi lòng cô.
“Chúc ngủ ngon và mơ đẹp, cô nhà văn.”
Ngủ ngon… Sao mà ngủ ngon được cha nội?
Quan Oánh phấn khích đến nỗi không ngủ được, cô đi vòng quanh nhà ba lần rồi đến tủ lạnh lấy một cây kem để ăn, nhưng vẫn không thể hạ nhiệt được dòng máu nóng trong người.
Không ổn, nếu cứ kìm nén như vậy thì mình sẽ mất ngủ cả đêm, phải tìm người nói chuyện mới được!
Một giây sau, Quan Oánh lao vào phòng làm việc, mở máy tính đăng nhập Douban, một loạt hành động như mây trôi nước chảy.
Vừa vào group đã thấy bài mình đăng tối hôm đó nổi lên trang nhất, chắc là có người vừa bình luận. Quan Oánh nhấp vào nó, cuộn xuống phía dưới cùng mới thấy bài đăng đã chuyển sang trang thứ ba, tức là số lượng phản hồi đã vượt quá 200 bình luận!
Cô lập tức nhấp chuột đến cuối để đọc những bình luận mới nhất.
– Duma, sao giờ tui mới thấy topic bảo vật này? Sau đó thì sao! Mấy ngày nay chủ thớt cùng nam thần có bước tiến triển gì mới không!
-Còn đối tượng xem mắt kia nữa, hai người có gặp lại nhau không? Tôi nghĩ anh ta chắc tức cô lắm! Chủ thớt có định vào lại chủ đề này không vậy!
Đây không phải là lần đầu tiên Quan Oánh vào bài đăng này, trên thực tế, cô đã cập nhật tiến triển tới ba lần trước ngày hôm nay.
Lần thứ nhất là vào buổi tối hôm đó, sau khi Phó Thời Xuyên gọi cho cô để xin lỗi và đồng ý quay lại Bắc Kinh sẽ cùng nhau dùng bữa, cô tự hào chạy đến bài đăng và bày tỏ sự tiếc nuối với một nhóm người đang mong chờ buổi phát sóng trực tiếp buổi hẹn hò của mình với nam thần thực sự: Có một tin xấu, nam thần chạy rồi, buổi phát sóng trực tiếp cuộc xem mắt tối nay không còn nữa. Nhưng tin vui là với sự thông minh cơ trí của bản thân, tôi đã hẹn được nam thần sau khi quay lại Bắc Kinh sẽ gặp mặt rồi!
Lần thứ hai là khi cô trở về nhà sau khi gặp Phó Thời Xuyên vào ngày mùng 6 Tết Nguyên đán, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trưa, cô vừa kích động vừa say sưa, cũng có chút sầu lo (vì cuối cùng bị Lạc Ninh ngáng đường). Bởi vậy, cô lại mở bài đăng: “Đừng giục tôi nữa, hôm nay tôi thực sự đã gặp được nam thần, nhưng các bác không thể tưởng tượng được bữa cơm này đã xảy ra chuyện gì đâu! Thật quá sức tưởng tượng mà!”
Và sau khi cô kể lại bữa cơm trong mơ với Phó Thời Xuyên và cuộc chạm mặt oan gia ngõ hẹp với Lạc Ninh, khu bình luận bên dưới đã lập tức bùng nổ!
-??? Đậu xanh rau má, mấy ngày refresh của tui cũng không phải là uổng công, hôm nay tui đã mong chờ từ sáng, tình tiết gì mà kích thích quá dzậy?!
-Em chờ ngày này lâu lắm rồi! Mong từ Tết tới giờ, sau tất cả bác cũng được ăn trưa với nam thần! Không dễ dàng! QAQ ngọt gì mà ngọt dữ, quả không uổng công chờ đợi của em!
-Nam thần đúng là nam thần trong miêu tả, rất có phong độ, chủ thớt cũng rất hóm hỉnh đáng yêu, khéo léo xin WeChat, quả nhiên là thiên tài cưa cẩm, cao thủ tán trai!
-Nhưng phần kết sao lại máu cún, Tu La tràng vậy, đối tượng xem mắt nhận nhầm kia lại là bạn cùng phòng kiêm bạn cùng trường đại học của nam thần, gì mà trùng hợp thế? Vậy giờ biết làm sao!
-Hay là gọi điện xin lỗi đi, lần trước chẳng phải chủ thớt làm người ta mất mặt đấy thôi? Anh ta nghĩ như thế nào cũng không sao, nhưng chẳng may anh ta tố cáo với nam thần của chủ thớt thì không ổn đâu!
-Tôi có thể nói là thực ra bản thân đã sớm nghĩ tới không? Tôi thấy chủ thớt nói đối tượng xem mắt có rất nhiều điều kiện trùng hợp với nam thần, lại ở cùng quê, nên tôi đã đoán hai người này có khi có quen biết, nhưng không ngờ lại biết nhau thật! Lại còn là anh em chí cốt nữa chứ!
Quan Oánh nhìn thấy bình luận cuối cùng đã bị sốc, thế mà bác cũng nghĩ ra được? Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ!
Mà một phần lý do khiến cô quyết định xin lỗi Lạc Ninh là vì cô đã được nhắc nhở bởi bài đăng.
Lần thứ ba là sau khi gọi điện thoại cho Lạc Ninh và phát hiện ra anh ta đã tố cáo mình từ sớm, Quan Oánh đã có một quyết định dứt khoát là ngay lập tức giải thích với Phó Thời Xuyên trên WeChat và thu về một đoạn chat giữa hai người, cô vui vẻ lên mạng và chia sẻ: Mặc dù luôn có những kẻ nịnh thần muốn hãm hại trẫm, nhưng trẫm đã không làm hỏng thanh danh của một thiên tài cưa cẩm, cao thủ tán trai một cách vô ích, mọi người hãy xem, làn sóng tự giải cứu này có ngầu không, có ờ mây zing gút chóp không?!
Khu bình luận ngay lập tức nhận được lời khen “Đỉnh của chóp” và một làn sóng thảo phạt, nói Lạc Ninh nào là “quỷ quyệt, nhỏ nhen, lắm chuyện”, Quan Oánh xem mà sảng khoái hết cả tinh thần!
Nhưng hôm nay khi cô trở lại, Quan Oánh phát hiện ra rằng bên cạnh chúng, còn có một số bình luận trái chiều.
-Ủa gì zợ, đây là chuyện có thật sao? Làm sao có thể lên xuống trầm bổng như thế, một cốt truyện có tình tiết như vậy, tác giả hành văn hay như vậy, cách kể cũng hài hước, sinh động thú vị? Tôi thật sự cảm thấy đây là topic tự biên ra!
-Lúc trước có ai nói nếu đây là chủ đề tự biên, vậy thì đối tượng xem mắt kia có thể là người thượng vị, chúc mừng đằng ấy, chủ thớt đã tiếp nhận đề nghị của cậu. Trước mắt xem ra cho dù anh ta không thể làm nam chính, thì ít nhất anh ta cũng là nam hai!
-Câu chuyện rất thú vị, mặc dù là bịa ra, nhưng được cái tác giả hành văn thật sự rất tốt, không thể không nói hiện tại chỗ chúng ta đâu đâu cũng là nhân tài, chi bằng chủ thớt trở thành tác giả chuyên nghiệp đi. Em xem trọng bác!
Quan Oánh bây giờ hoàn toàn không bị lay động bởi những bình luận mang tính nghi ngờ bài đăng này là bịa đặt, chưa kể những nghi ngờ này cũng khen cô viết hay mà.
Cô chỉ nghĩ: Còn cần sự coi trọng của mấy người sao? Tôi vốn đã là dân chuyên nghiệp! Mà mấy người cho rằng sự trùng hợp này chỉ là giả? Vậy lại đây tôi sẽ nói cho mấy người nghe một chuyện còn trùng hợp hơn, còn thật trân hơn!
“Báo cáo!!! Hôm nay có tiến triển mới!!! Tôi và đối tượng xem mắt lần nữa gặp nhau ở nơi làm việc!!!”
Quan Oánh kể lại một cách lưu loát và mạch lạc về những gì đã xảy ra tối nay, sau đó lao vào phòng tắm để tẩy trang và chăm sóc da.
Cô cứ nghĩ rằng chút chuyện này sẽ không được nhiều người đọc, nhưng khi cô đắp mặt nạ và quay lại vào 15 phút sau, thì mới thấy có rất nhiều bình luận bên dưới!
-Ái chà chà, phúc lợi cho hội những người thức khuya đây rồi, chủ thớt cập nhật rồi!
-??? Em còn tưởng rằng plot twist lần trước đã kích thích lắm rồi, không ngờ còn có tiến triển càng kích thích hơn! Em phục rồi! Chấp luôn!
-Cười ẻ! Tôi cũng có chút đồng cảm với đối tượng xem mắt của bác rồi. Chân trước mới cà khịa chủ thớt, chân sau đã gặp chủ thớt tại nơi làm việc, lại còn phát hiện ra chủ thớt là đối tác của mình, đành phải nuốt giận bắt đầu đi lấy lòng chủ thớt? Quả là tình tiết vả mặt bôm bốp!
-Tuy rằng rất đặc sắc, nhưng thật sự là quá trùng hợp. Có khi nào chủ thớt đang troll không? Người ta nói bác tự bịa ra thế là bác thuận theo chiều gió à!
-Chủ thớt đừng mà, em vẫn luôn tin bác! Cố lên bác ơi!
-Có người cảnh giác quá đà à, sao giờ vẫn còn loay hoay giữa thật với bịa! Có quan trọng không? Chẳng lẽ chỉ có tôi get trọng tâm của hôm nay là chủ thớt và nam thần sẽ làm hàng xóm của nhau sao?
-Còn đoạn chat trên Wechat tối nay nữa, ngọt chết tui rồi, đúng là một đôi (?) mập mờ á á!
-Cái khúc chúc ngủ ngon nó mới lãng mạn rụng tim làm sao, nghĩ đến chuyện người đó là người mình đã thích từ nhỏ, sẽ có cảm giác như giấc mơ trở thành sự thật ấy ~
-Nhưng tôi cảm thấy khúc cuối, chủ thớt hơi ngốc. Cô ấy không nên chỉ nói chúc ngủ ngon! Như vậy chẳng phải sẽ chặt đứt đề tài sao? Lần sau bắt đầu lại sẽ không dễ dàng. Bác thử ngẫm lại xem mấy ngày nay có phải như vậy không?
Quan Oánh đã giật mình khi đọc đến bình luận cuối cùng. Phải đó, mấy ngày nay cô đã nhận ra một cách sâu sắc rằng việc bắt chuyện khi hai người không thân thiết khó khăn như thế nào, cô luôn sợ hãi sự đột ngột của mình sẽ làm phiền đối phương!
Cô lập tức khiêm tốn xin lời khuyên: “Vậy tôi nên làm gì đây?”
Đối phương có lẽ không ngờ rằng cô sẽ trả lời mình, vì vậy người kia gửi một tràng “hahaha” trước, sau đó mới nói: “Bác nên dừng trò chuyện khi sắp kết thúc, tới sáng hôm sau hẵng trả lời lại bảo rằng ‘úi xin lỗi cậu, đêm qua mình ngủ quên’, sau đó bác có thể tự nhiên bắt đầu một ngày trò chuyện mới rồi ~”
Quan Oánh: “!!!”
Đỉnh quá vậy!
Cô đột nhiên phát hiện, topic này rất có thể không chỉ đảm nhận nhiệm vụ là nơi để bản thân giãi bày tâm sự, nó còn có thể là quân sư giúp cô theo đuổi tình yêu!
* * * * *
Bởi vì đêm hôm trước thức đến ba giờ sáng, mãi đến mười một giờ hôm sau Quan Oánh mới dậy, nằm trong chăn cô mơ màng cầm điện thoại lên thì thấy Lạc Ninh đã gửi cho mình một tin nhắn văn bản vào nửa giờ trước.
Ngay sau khi đọc xong nội dung, cô đã ngồi dậy và trực tiếp gọi điện qua: “Anh tìm được nhà rồi?”
“Đi thẳng vào vấn đề thế?” Lạc Ninh bên kia cười tủm tỉm: “Không hàn huyên với nhau vài câu à?”
Quan Oánh không có thời gian vòng vo với anh ta, hơn nữa hiện tại đối phương đang có chuyện cần nhờ cô, cái uy này không dùng bây giờ thì còn đợi đến lúc nào?
“Trả lời câu hỏi của tôi.”
“Dạ thưa Nữ vương.” Lạc Ninh ngoan ngoãn nói: “Đúng vậy, sáng sớm người môi giới đã liên lạc với tôi, có mấy căn hộ đều là ở tiểu khu của bọn tôi, tôi xem ảnh rồi, cái nào cũng đẹp. Nếu cô có thời gian, thì có thể tới xem ngay trong hôm nay.”
“Tôi tự đi với người môi giới sao?”
“Tất nhiên là tôi đi cùng Nữ vương bệ hạ rồi.” Lạc Ninh nói: “Vừa vặn hôm nay là ngày nghỉ, cho nên tôi cũng rảnh rỗi.”
Đương nhiên, cho dù hôm nay không phải ngày nghỉ thì Lạc Ninh nhất định cũng sẽ đi xem nhà cùng cô.
Đối với anh ta, đây thực chất mới là công việc!
Quan Oánh biết rõ, cũng không thèm vạch trần anh ta: “Được, vậy ba giờ chiều gặp nhau ở cổng tiểu khu chỗ anh, gửi địa chỉ cho tôi.”
Cúp máy, cô đứng dậy tắm rửa, ăn cơm trưa rồi trang điểm và thay quần áo, sau khi mọi chuyện xong xuôi, cô bắt xe taxi đến địa chỉ khu chung cư do Lạc Ninh gửi đến, thời gian vừa đúng.
Cô không add tài khoản WeChat của Lạc Ninh, sau khi xuống xe, cô vừa đi về phía cổng vừa nói chuyện điện thoại: “Alo, tôi đến rồi, anh ở đâu…”
Còn chưa nói xong, từ xa cô đã nhìn thấy ba người đứng ở cửa tiểu khu, mà người đứng ở giữa chính là Lạc Ninh.
Anh ta cũng trông thấy cô, mỉm cười và vẫy tay với cô.
Quan Oánh cũng vẫy tay đáp lại, sau đó cô nhìn thấy hai người bên cạnh. Bên trái là một nam thanh niên mặc áo khoác lông vũ màu đen với thẻ tên trước ngực, hẳn là người môi giới.
Còn bên phải…
Cô đột nhiên sững người.
Chết tiệt, tại sao Lạc Ninh không nói cho cô biết Phó Thời Xuyên cũng sẽ đến xem nhà với cô!