Màn hình điện thoại của đối phương lóe lên, ván game vừa mới kết thúc.
Người đàn ông đúng lúc đặt điện thoại xuống, cười với cô: “Là cô Quan phải không? Tôi là Lạc Ninh.”
Khác với Phó Thời Xuyên đẹp trai lạnh lùng, người này có khí chất nhu hòa và đa tình hơn. Anh ta có đôi mắt đào hoa rất đẹp, nụ cười có nét phong lưu, nhưng không khiến người ta cảm thấy bị mạo phạm.
Khi anh ta nhìn bạn, bạn sẽ cảm thấy người này rất tập trung, đến nỗi ảo tưởng rằng mình được anh ta coi trọng, thậm chí là nâng niu.
Quan Oánh không có tâm trạng để thưởng thức. Cô chỉ nghĩ tới một điều: anh ta gọi tên mình.
Nói cách khác, không phải anh ta ngồi nhầm chỗ hay cô tìm nhầm chỗ, mà đây chính là người mà cô sẽ xem mắt hôm nay.
Điện thoại di động của Quan Oánh cũng chợt lóe lên, khi cô cầm lên xem thì là tin nhắn WeChat mẹ cô gửi tới: “Con gái yêu, mẹ chỉ nhắc địa điểm gặp mặt thôi, lại quên gửi thông tin của nhà trai cho con! Tên người ta là Lạc Ninh, 28 tuổi, tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa ngành Kinh tế và Quản lý, là cháu trai của giáo viên hàng xóm với dì Lưu, gia đình nhà giáo đúng như con yêu cầu! Mẹ đã xem ảnh rồi, cậu ta rất đẹp trai, nói chuyện cẩn thận với người ta nhé con!”
Quan Oánh chỉ cảm thấy tụt huyết áp, suýt chút nữa đứng không vững.
Aiz chết tiệt, có khi nào mẹ thấy anh ta đẹp trai, cho nên vội vàng bỏ qua một số điều kiện, còn lừa mình là anh ta hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của mình!
Niềm vui sướng biến thành nỗi thất vọng lớn, Quan Oánh hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc của mình, ngay cả lời chào hỏi của đối phương cô cũng không đáp lại, cứ thế ngồi phịch xuống.
Người đàn ông nhìn thấy cảnh này không nói gì, chỉ hơi nhướng mày.
Trên thực tế, hôm nay Lạc Ninh đến xem mắt cũng là ngoài ý muốn.
Kế hoạch ban đầu của anh là đến đây ăn tối, nhà hàng tây ở Giao Châu có rất nhiều, nhưng Lạc Ninh chỉ chấm được mỗi nhà hàng này, đầu bếp ở đây được đặc biệt mời từ Pháp sang. Anh cũng không mời ai đi ăn cùng, ngày thường công việc ăn uống và xã giao quá nhiều. Hiếm khi được nghỉ phép, Lạc Ninh không ngại chuyện một mình thưởng thức bữa tối ngon lành.
Nhưng đến trưa, mẹ anh bỗng đề nghị rằng có một cô gái có điều kiện rất tốt, bảo Lạc Ninh phải đi gặp mặt một lần.
Mẹ anh nói: “Mẹ biết con đòi hỏi cao, nếu đó là một người bình thường thì mẹ sẽ không làm phiền con, nhưng cô gái này thực sự rất tốt. Người ta là một nhà văn, cuốn sách cô ấy viết thậm chí đã được dựng thành phim, hình như là phim chiếu mạng thì phải. Tên thì mẹ không nhớ, nhưng thế là giỏi lắm rồi. Lĩnh vực đó liên quan tới công việc của con, người ta cũng thường trú ở Bắc Kinh, nếu sau này hai đứa nên chuyện thì sẽ không phải lo về khoảng cách.”
Lạc Ninh là một nhà sản xuất, nhưng anh chỉ làm phim điện ảnh, các nhà sản xuất phim điện ảnh và phim truyền hình trong vòng luôn luôn tách biệt. Anh không biết làm thế nào mà mẹ anh đi đến kết luận rằng anh và một nữ tác giả nguyên tác của web drama lại có thể ăn ý trong sự nghiệp.
Cũng may công việc Lạc Ninh đang làm xác định anh là người dễ gần, tùy tiện, dễ thích nghi, có thể tùy cơ ứng biến. Lạc Ninh vừa đọc sách vừa nói: “Vậy mẹ để cô ấy qua, bảy giờ tối nay ở Roman, con chỉ rảnh mỗi hôm nay thôi đó.”
Dù sao thì anh cũng chỉ muốn ăn món bò Wellington[1] của Bruce làm, có đi cùng ai cũng không quan trọng.
[1]Bò Wellington được đặt theo tên của Arthur Wellesley, còn gọi là Công tước Wellington. Ông có một niềm đam mê bất tận với thịt bò, nấm, rượu vang Madeira và pate. Đầu bếp người Anh của ông được yêu cầu chuẩn bị món ăn này trong tất cả các buổi tiệc của gia đình. Từ đó, tên gọi bò Wellington ra đời để vinh danh và tưởng nhớ tới ông này. Bò Wellington là một món thịt bò với ba lớp gồm vỏ bột mỳ, hỗn hợp pate và thịt bò thăn theo truyền thống. Nó là món ăn truyền thống gồm ba thành phần chính là lớp bột bên ngoài (pastry) làm vỏ mà ngày nay thường sử dụng bột ngàn lớp, Duxelles là hỗn hợp thịt băm với cùng các loại hương liệu hoặc Foie Gras (gan ngỗng béo) với nhân trong cùng là thịt bò thăn. Món ăn sẽ dùng kèm với một hoặc hai loại nước sốt, phổ biến nhất là Bearnaise, Colbert, Madeira, Perigourdine hoặc Chateaubriand.
Coi như đãi nữ nhà văn này một bữa đi.
Bởi vì không để tâm, anh cũng không nghiêm túc đọc qua thông tin về đối phương do mẹ mình gửi tới, chỉ ghi nhớ mỗi tên của cô gái.
Quan Oánh, cái tên khá đẹp đó chứ.
Quan Oánh tự nói với mình phải bình tĩnh lại, cho dù mẹ có lừa cô thì cô cũng đến rồi, cô không thể cứ như vậy bỏ về. Hiện giờ cô không thể đắc tội dì Lưu được!
Vì vậy sau khi ngồi xuống, cô điều chỉnh lại bản thân, mỉm cười với anh ta rồi tự giới thiệu: “Chào anh Lạc, tôi tên là Quan Oánh.”
Lạc Ninh đưa thực đơn cho cô: “Tôi gọi món rồi, cô muốn tự chọn món hay để tôi gọi cho cô?”
Quan Oánh lúc này không còn lòng dạ nào ăn uống, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc bữa tối. Vì vậy, cô nói: “Anh chọn giúp tôi là được.”
Lạc Ninh quay sang nói nhỏ vài câu với người phục vụ, sau đó người này gật đầu rời đi.
Rất nhanh, đồ ăn đã được dọn ra, món khai vị là trứng cá muối, món chính mà Lạc Ninh gọi cho mình là bò Wellington, còn chọn cho cô món cá hồi áp chảo. Vì muốn kiểm soát cân nặng của mình nên Quan Oánh không thích ăn quá nhiều vào bữa tối, nhìn thấy món cá lại rất hài lòng.
Lúc sau, hai người cùng nhau dùng bữa, không ai nói chuyện.
Nhưng chỉ sau một lúc, Quan Oánh không thể chịu đựng được nữa. Cô luôn cảm thấy cục tức nghẹn trong lồng ngực không trôi, cô muốn xem “ứng cử viên hoàn hảo” mà mẹ tìm cho cô có thể đáp ứng yêu cầu của mình đến đâu, lừa mình đến mức nào!
Hít sâu một hơi, Quan Oánh cười nói trước: “Có phải anh Lạc đây sinh năm 92 không?”
“Phải.”
“Cấp ba khóa 2007?”
“Ừm.”
“Bây giờ anh đang công tác ở Bắc Kinh?”
“Phải.”
“Vậy anh là người Giao Châu sao? Anh ở khu nào?”
“Tôi là người địa phương, nhưng cô hỏi nhà tôi là muốn hỏi cái nào?”
Quan Oánh không hiểu, vì vậy anh ta giải thích: “Ông tôi là giáo viên tại trường tiểu học trực thuộc Đại học Giao Châu. Hồi tôi còn nhỏ, tôi đã sống cùng ông trong ký túc xá dành cho giáo viên. Cha mẹ tôi có nhiều nhà, nhưng chúng tôi thường sống ở đường Nam Hà.”
Dừng một chút, anh ta nói thêm: “Tôi không có bất kỳ bất động sản nào ở Giao Châu.”
Phải rồi, mẹ mới nói anh ta là cháu trai của giáo viên, vậy thì nhất định là người địa phương, mà phố Nam Hà đúng là ở khu thành cổ.
Quan Oánh hơi sửng sốt. Cùng tuổi, cùng lớp, cùng quê, sống ở khu thành cổ, hiện đang ở Bắc Kinh, năm điều kiện này đều đạt yêu cầu.
Cô lại hỏi: “Vậy anh học trường cấp ba nào?” Chắc không phải Thất Trung, cô không nhớ trong trường bọn họ còn có một người như vậy.
“Tôi tốt nghiệp THPT Gia Nam.”
THPT Gia Nam là trường còn lại trong số hai trường cấp ba tốt duy nhất ở khu thành cổ.
Quan Oánh nuốt nước bọt: “Vậy anh xếp hạng mấy toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh đại học?”
Lạc Ninh hiển nhiên cảm thấy câu hỏi này có phần kỳ quặc, nhưng sau khi nghĩ lại, anh ta vẫn trả lời cô: “Tôi học khoa Tự nhiên, đứng thứ 13 toàn thành phố hay là… 14 gì đó? Tôi không nhớ rõ, có lẽ là hạng 13 thì phải.”
Quan Oánh thấy mọi thứ thật khó tin.
Hạn chế top 15 người đứng đầu toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh đại học là biện pháp bảo hiểm cuối cùng mà cô thêm vào cho mình. Thực tế, cô cảm thấy những yêu cầu trước đó là đủ rồi, chỉ nhiêu đó đã an toàn.
Top mười lăm người đứng đầu toàn thành phố, phạm vi nhỏ như vậy, cộng thêm những yêu cầu khác của mình, cô thật sự không ngờ như vậy mà vẫn có thể tìm nhầm người!
Ông trời thực sự đang trêu đùa cô, phải không?
Cô đã tính toán tường tận, yêu cầu khắt khe, cụ thể như vậy, biến thái như vậy, sao có thể tìm được người thứ hai giống vậy ở Giao Châu?
Bình thường có thấy quê mình tàng long ngọa hổ[2] đến thế đâu![2]tàng long ngọa hổ: nhân tài ẩn dậtNếu biết sớm thì mình đã thu nhỏ phạm vi thành top năm người đứng đầu toàn thành phố rồi, mẹ có mắng mình vô liêm sỉ thì đã sao!
Cô trừng mắt nhìn anh ta, đầu óc như rối như tơ vò, một lúc sau mới nặn ra một câu: “Anh… anh đứng lên!”
Lạc Ninh: “?”
Anh ta hỏi lại: “Xin lỗi, cô vừa nói gì?”
Quan Oánh không quan tâm anh ta nghĩ gì về mình, lặp lại: “Anh có thể đứng dậy cho tôi nhìn một chút được không.”
Lạc Ninh trầm mặc, một lúc sau mới đặt dao nĩa xuống, đứng dậy.
Quan Oánh cũng ngẩng đầu lên theo động tác của anh.
Trong nhà hàng phương Tây sang trọng, trước mặt cô là một người đàn ông cao ráo đang đứng. Cô không biết chiều cao cụ thể của anh ta, nhưng nhìn thoáng qua, người này phải cao trên 1m8.
Ngay cả chiều cao và cân nặng cũng phù hợp…
Quan Oánh hoàn toàn cạn lời rồi.
Cô gái này lại có vẻ mặt thất vọng, bị đả kích đó một lần nữa.
Lạc Ninh lại ngồi xuống, bình tĩnh quan sát cô.
Anh đã chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên khi cả hai vừa mới gặp nhau, cô gái này cư xử rất lạ.
Rõ ràng là lúc đầu cặp mắt sáng ngời, hai gò má ửng hồng, thậm chí còn rất hồi hộp, như thể đang mong chờ điều gì đó. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của mình, cô ta đã thay đổi một cách chóng vánh.
Nụ cười trên mặt đông cứng lại, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc cùng khó tin, giống như là gặp phải đả kích cực lớn.
Và sau khi cô ta nhìn vào điện thoại, ngay cả nụ cười cứng nhắc đó cũng biến mất. Cô ta xụ mặt, hơi thở nguy hiểm tỏa ra khắp người, ngồi xuống đối diện mà không nói lời nào.
Sự tương phản quá lớn khiến anh bắt đầu nhìn lại bản thân, trông mình đáng sợ đến vậy sao?
Hay là dì Lưu lấy ảnh nam chính ở phim nào đó coi như hình của mình rồi gửi cho cổ, khiến cô ta cảm thấy sản phẩm không đúng nên rất thất vọng?
May mắn thay, cô ta nhanh chóng điều chỉnh xong và đã trở lại bình thường sau khi ngồi xuống không lâu. Cô gái này còn chủ động bắt chuyện, nhưng toàn những câu hỏi và yêu cầu hơi kỳ quặc.
Ngẫm lại anh thấy mình đã rất phối hợp, nhưng chỉ trong vài câu, cô ta lại trở nên như vậy.
Trong công việc, anh cũng có tiếp xúc với một số nhà văn, nhưng họ đều là đàn ông, chẳng lẽ các nữ nhà văn đều buồn vui thất thường vậy sao?
Sau khi Quan Oánh xác minh xong, cô phát hiện không ai lừa dối mình, đây thực sự là ứng cử viên hoàn hảo cho cô. Trong lòng cô ngoại trừ sự kinh ngạc, thất vọng và cảm giác sấm sét giữa trời quang[3], còn có một cảm giác kỳ lạ khác xuất hiện.[3]sấm sét giữa trời quang: xảy ra những chuyện ngoài dự tínhQuan Oánh nhìn người đàn ông trước mặt.
Tất nhiên anh ta rất xuất sắc. Có thể đáp ứng yêu cầu của cô, vậy thì chắc chắn anh ta phải là một người đàn ông có sức hấp dẫn với phụ nữ. Nhưng khi nhìn anh ta, trong lòng cô lại chẳng dao động chút nào.
Người đàn ông này hoàn toàn có thể phù hợp với những điều kiện khắc nghiệt mà cô đã đặt ra theo Phó Thời Xuyên, nhưng khi anh ta xuất hiện trước mặt cô, điều đó chỉ khiến cô một lần nữa sâu sắc nhận ra rằng mình không hề muốn một người đàn ông có thể đáp ứng những điều kiện đó.
Cô chỉ cần Phó Thời Xuyên.
“Cô đã hỏi tôi nhiều như vậy, tôi cũng nên hỏi cô chứ nhỉ?” Lạc Ninh nói.
Quan Oánh còn đang phân tâm, một lát sau mới nói: “Anh nói gì?”
“Tôi nghe nói cô Quan là nhà văn?”
“Phải…”
“Vậy cô viết tác phẩm gì, không biết liệu tôi có vinh hạnh đọc qua chưa?”
Vốn dĩ Lạc Ninh không có hứng thú, nhưng phản ứng kỳ lạ tối nay của cô ta cuối cùng cũng khiến anh có chút tò mò về nữ nhà văn này.
Mẹ nói cuốn sách của cô gái này đã được chuyển thể thành phim nên dù không nổi tiếng lắm thì ít nhất cũng không đến mức flop không ai biết đâu nhỉ.
Có lẽ mình đã từng nghe qua.
Câu hỏi của Lạc Ninh đã kéo Quan Oánh ra khỏi suy nghĩ miên man, và khiến cô chợt nhận ra một vấn đề khác.
Nếu người này hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của mình, thì mọi chuyện sẽ rắc rối đây!
Dì Lưu đã chịu khó tìm cho cô người mà cô muốn (mặc dù dì ấy đã tìm nhầm người), cô không thể tỏ ra không hài lòng trong lần gặp đầu tiên rồi lại đòi hỏi dì ấy tìm một người mới cho mình.
Hơn nữa từ giọng điệu vừa rồi của người này, hình như anh ta khá có hứng thú với cô, cho nên nếu sau đó còn có lần thứ hai, thứ ba gặp mặt, cô làm sao có thể từ chối!
Trừ phi, trước khi cô bất mãn với anh ta, trước hết phải khiến anh ta không hài lòng với cô…
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Quan Oánh dừng một chút rồi nói: “Mấy cuốn sách tôi viết chẳng ra làm sao cả, không có gì thú vị đâu.”
“Thật sao, nhưng tôi nghe nói…”
Quan Oánh ngắt lời anh ta: “Tôi lại thấy tò mò về điều này hơn. Anh vừa mới nói anh tốt nghiệp từ THPT Gia Nam?”
“Đúng thế, có chuyện gì không?”
Quan Oánh giở giọng điệu ngạc nhiên tột độ: “À, anh mà học trường đó thì hồi cấp ba anh cũng chẳng có gì đặc biệt!”
Lạc Ninh: “…”
Lạc Ninh: “???”
Anh ta nhìn Quan Oánh, và lần đầu tiên trong tối nay, nét kinh ngạc thực sự xuất hiện trên khuôn mặt hòa nhã đó.
Bắt gặp ánh mắt của anh, Quan Oánh cố gắng không để lộ vẻ áy náy trên mặt.
Cô biết rằng mình đã quá đáng, bởi vì cô đang chê một người có bằng đại học Thanh Hoa, chê người ta học kém hồi cấp ba!
Về mặt lương tâm, trường THPT Gia Nam mới thành lập được 20 năm, tất nhiên không tốt bằng trường THPT Số 7 Giao Châu, ngôi trường có tuổi đời hàng thế kỷ và là số một của thành phố. Nhưng vì sự phát triển nhanh chóng của nó trong vài năm qua, Gia Nam đã trở thành một trong ba trường cấp ba hàng đầu ở Giao Châu.
Ngay cả khi hồi họ còn đang học, Gia Nam chỉ là một trường cấp ba không lớn lắm mới thành lập chưa đầy mười năm, vậy thì sao?
Người ta đã vào được Đại học Thanh Hoa, ai quan tâm đến việc thành tích hồi học cấp ba như thế nào!
Tuy nhiên, Quan Oánh bây giờ muốn trở thành một người phụ nữ vô duyên kỳ quặc, không biết điểm dừng.
Cô không muốn có lần hẹn thứ hai với cái người họ Lạc này. Vì vậy cô muốn khiến anh ta có ấn tượng xấu với mình, nhưng cô không dám đi quá xa, sợ chặt đứt con đường của dì Lưu.
Thế là trong lúc chớp nhoáng, Quan Oánh đã nghĩ ra chiêu này.
Kiểu trai đẹp lại học giỏi này, từ khi còn nhỏ đã là người chiến thắng trong cuộc sống, hầu hết họ đều rất kiêu ngạo. Gặp phải người như mình, cho dù không tức giận, chắc hẳn anh ta cũng không có tâm trạng để tiếp tục.
Hơn nữa với phong độ của anh ta tối nay, cùng với mức độ xúc phạm của mình, khi trở về chắc chắn anh ta không thể nói xấu mình với dì Lưu.
Nghĩ đến đây, cô làm như vô tình lỡ lời, cố ‘cứu vãn’: “Ý tôi là, anh học Gia Nam mà vẫn có thể trúng tuyển vào Đại học Thanh Hoa, giỏi thật đấy!”
Được lắm, vẫn tỏ vẻ kỳ thị trình độ cấp ba của anh ta.
Lạc Ninh vừa rồi thật sự có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là bởi vì quá lâu không đi xem mắt, nên bản thân không còn hiểu rõ giá thị trường hiện tại sao?
Mình tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa với tấm bằng cử nhân, vậy mà vẫn bị người trong thị trường hẹn hò xem thường?!
Nhưng anh cũng không tức giận, người đủ tự tin sẽ không vì vài câu khinh thường của người khác mà tức giận, anh chỉ thấy thú vị thôi.
Lạc Ninh đã không vào được Thất Trung vì không đạt thành tích tốt trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, nhưng anh cũng có ba năm hạnh phúc ở ngôi trường Gia Nam. Vào thời điểm đó, Gia Nam không có nhiều học sinh xuất sắc như bây giờ, Lạc Ninh là nhân vật phong vân của trường trong ba năm cấp ba. Sau khi tốt nghiệp, anh lại trở thành một tiền bối huyền thoại, ngoài ra hiện tại Lạc Ninh còn có một sự nghiệp thành công ở Bắc Kinh. Mấy năm gần đây, các giáo viên, thậm chí cả hiệu trưởng của năm đó đã mời anh trở về trường phát biểu.
Mặc dù Lạc Ninh chưa từng tham dự, nhưng anh luôn rất tự hào. Khi đó ông đây là người tuyệt vời nhất, ông đây đi đến đâu cũng có thể ngầu như thế!
Vì vậy, đây là lần đầu tiên Lạc Ninh gặp một người coi thường mình chỉ vì trường cấp ba anh từng theo học.
Thấy đối phương có vẻ ‘ngượng ngùng’, anh cũng không định tiếp tục đề tài này, cười nói: “Ừm, bởi vì tôi đã nỗ lực.”
Quan Oánh ngờ rằng trong giọng điệu của người này có chút châm chọc, nhưng cô không có bằng chứng.
Bữa tối đã kết thúc trong một bầu không khí phức tạp và kỳ lạ như vậy.
Sau khi kết thúc, hai người đi ra ngoài, Lạc Ninh lịch sự hỏi cô có muốn mình đưa về nhà không, đối phương đương nhiên nói không cần.
Vì vậy, Lạc Ninh gọi một chiếc xe cho cô, nhìn cô lên xe rời đi, sau đó mới lên xe của mình.
* * * * *
Bởi vì say rượu, anh còn gọi lái xe hộ. Lạc Ninh ngồi ở ghế sau nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, thực sự rất buồn chán nên gọi điện thoại: “Này, ông đang làm gì vậy?”
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Phó Thời Xuyên vẫn bình thản như mọi khi: “Tôi đang đi siêu thị.”
“Sao bây giờ lại ra vẻ bà nội trợ thế? Đêm tối còn đi siêu thị, không phải ông muốn tự mình sắm sửa đồ Tết đó chứ!” Lạc Ninh cà khịa.
“Gần đây Phó Bác Văn hay cáu kỉnh, ăn không ngon, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt cho nó.”
Lạc Ninh vui vẻ: “Chà, hóa ra là muốn làm một người cha tốt. Vậy thì thằng nhóc nhà ông khó tính nhỉ, lần trước tôi gặp nó, tôi chào mà nó cũng không thèm để ý đến tôi, hồi còn ở Mỹ nó đâu có vênh váo vậy. Có phải nó chưa thích nghi với khí hậu? Ông nên cẩn thận hơn, đừng để nó ốm mà bản thân còn không biết.”
“Ông gọi điện chỉ để quan tâm đến mối quan hệ cha con chúng tôi?”
“Tất nhiên là không rồi, tôi gọi tới là để than phiền với ông, hôm nay tôi đã gặp phải một chuyện ngộ nghĩnh!” Lạc Ninh lập tức nói.
“Chuyện gì ngộ nghĩnh, chẳng phải hôm nay ông đi xem mắt sao?”
“Đúng vậy, tôi đã đi xem mắt, sau đó tôi đã gặp một chuyện ngộ nghĩnh.” Lạc Ninh không khỏi kêu ca kể khổ: “Để tôi nói cho ông nghe, sự phân biệt đối xử ở quê mình thực sự nghiêm trọng! Ông có tin không, tới ngày hôm nay, vẫn có người xem thường trường cấp ba của tôi!”
Ở đầu dây bên kia, Phó Thời Xuyên dường như cuối cùng cũng thấy hứng thú, “Có ý gì?”
“Ngay tối hôm nay, đối tượng xem mắt của tôi nghe nói tôi tốt nghiệp từ Gia Nam, cô ta thực sự đã nói với tôi rằng vậy thì ‘trường cấp ba của anh cũng chẳng ra gì’! Ông nói xem cô ta có vô duyên, không biết điểm dừng không?”
“Vậy cô ấy học trường cấp ba nào?”
“Còn trường nào nữa, là Thất Trung của ông đó.”
“Ồ.” Nghe vậy, Phó Thời Xuyên chân thành nói: “Vậy thì cô ấy nói đúng rồi, Gia Nam của ông thực sự không tốt bằng Thất Trung của tụi tôi.”
Lạc Ninh: “…”
Anh ta cả giận đáp: “Trường cấp ba của tôi không bằng trường ông, nhưng tôi vẫn học chung trường đại học với ông đó thôi!”
“Nhưng điểm thi đại học của ông vẫn thấp hơn tôi 9 điểm.”
Lạc Ninh câm nín. Dừng vài giây, anh ta đột nhiên nở nụ cười: “Tôi cảm thấy Thất Trung mấy ông tính tình y nhau, coi thường những trường khác. Tối nay tôi không nên đi xem mắt, phải để ông đi xem mắt với cô ta mới đúng, tôi nghĩ hai người chắc chắn có thể thành đôi đó, có cần tôi cho ông số điện thoại không?”
Phó Thời Xuyên im lặng một lát rồi đáp, “Cảm ơn, nhưng lịch đi xem mắt của tôi đã được lên lịch cho đến ngày mùng 1 của tháng Giêng năm sau, thậm chí còn kín lịch hơn cả nam chính như ông. Xin thứ lỗi cho tôi vì tạm thời không thể dành ra thời gian.”