Thời gian trôi qua... hình bóng nhạt nhòa ...nỗi đau còn mãi ... nụ cười trên môi nước mắt đắng vô hình.
.
Mỗi lần trở lại nơi ấy lòng chợt nhen nhói nỗi đau
Tìm lại kí ức của năm nào...
Con đường hiu quạnh trong giá lạnh của buổi chiều. Dù con đường còn tấp nập nhưng trong tim nghẹn ngào nỗi cô đơn trống trải và một cảm xúc không thể che lấp
- Mày còn nhớ Kiệt sao? - Lam hạ giọng
- Chưa quên được - Băng nói giọng buồn lặng lẽ ngắm dòng xe cộ tấp nập buổi tan tầm
Đã mất rồi không nên níu lại kỉ niệm làm gì chỉ thêm đớn đau và tăng nhớ nhung thôi.Điều duy nhất cần bây giờ chỉ có thời gian để quên đi và làm lại.Thời gian để chứng minh trái tim ta chưa chết và vẫn có thể tìm một yêu thương đáng gìn giữ hơn yêu thương đã mất.Nhưng nếu đau thì hãy thể hiện ra bên ngoài không nên học cách che dấu cảm xúc..nó có thể nổ tung ra khi nỗi đau đó lớn dần và không đủ chỗ chứa
Và nếu...
Tập sống tốt hơn
Tập sống lạnh lùng
Tập cách mạnh mẽ
Nhưng...nếu muốn tập sống mà quên đi một người là một điều rất khó có thể làm được
Buồn ít thôi để còn vui nữa chứ !!
Con suối chảy róc rách hiện lên trước mắt
Suối đẹp mà cảnh xung quanh đây cũng đẹp nữa.Không gian thơ mộng và tĩnh lặng
Luồng gió thổi khẽ rít những bông hoa lung lay trong gió toả hương thơm nồng nàn quện vào bóng xế tà của buổi chiều và chạm đến màu hoàng hôn
Dựa lưng vào gốc cây to ngay cạnh suối, bàn tay khẽ vuốt ngược mái tóc bị gió thổi, khẽ thở dài và âm trầm nói
- Nơi đây không ít kỉ niệm vui buồn của tao với Kiệt, hồi đó tao chưa quen mày và mày cũng không thể nào biết được tình cảm của tao và Kiệt hồi ấy đẹp như thế nào. Lần cả nhóm trốn học đi chơi và bị bố mẹ biết được nên cả nhóm ra đây trốn bố mẹ, tao bị ngã xuống suối hồi đó tao không biết bơi Kiệt đã lao xuống cứu tao, tao lên được bờ rồi thì Kiệt bị trượt chân ngã xuống và bị chuột rút nữa, tao sợ lắm may có Quân xuống cứu nên Kiệt không sao, từ đó tao tập bơi để tự bảo vệ mình khỏi nước mà không phiền đến Kiệt như vậy...nhưng bây giờ tao ngã xuống nước có muốn Kiệt cứu cũng không được
Giọng Băng vương vấn chút buồn và nhung nhớ
- Sao mày kể cho tao chuyện này - Lam thầm thương con bạn
- Vì tao nhớ Kiệt, tao không muốn giữ mãi trong lòng nên tao nói ra cho vơi
- Mày còn yêu Kiệt nhiều đúng không
- Tao cũng không biết vì...
- Vì...gì..??
- Thôi tao không nói được, tao chưa xác định đúng lên không thể tự tiện nói ra, mày thông cảm đi.
- Vậy bao giờ xác định được có thể nói cho tao biết chứ !
- Tất nhiên rồi.
- Ok.
- Ok.
- Hình như ở bên kia có người khóc - Lam đứng dậy để xem phải không
- Ờ đúng rồi - Băng cũng đứng dậy theo, hai người nhìn xa xa thấy một cô gái tóc dài đang khóc, không biết vì gì nữa
Nghe tiếng khóc ấy rất đau lòng và nó như tiếng khóc khi Kiệt trút hơi thở cuối cùng vậy
- Đến đó xem sao? - Băng kêu Lam
- Ừ
Băng và Lam chạy đến gần mới biết đó là Uyên Nhi, cô đang đau đớn nước mắt chảy ra ngập tràn bờ mi
Sao thứ nước trong suốt này lại đau đớn đến thế. Dù biết có chảy ra bao nhiêu cũng không thể vơi bớt niềm đau nhưng thứ nước này rất vô tư chảy mặc kệ sự ngăn cản của chủ nhân
- Uyên Nhi, sao cậu khóc thế này? bị sao à? - Lam hỏi
Băng lặng im nhìn tấm hình trên tay của Uyên Nhi và đoán ngay được sự việc
- Phong làm gì cậu sao? - Băng tiến tới
- Hai người đến đây làm gì, biến đi - Uyên Nhi quạo lớn trong tức giận, đôi mắt xiết chặt niềm đau
- Cậu hơi quá rồi nhé, đây chưa làm gì đâu mà biến, có giỏi thì cậu biến trước đi - Lam tức lên mặt, lời nói của Uyên Nhi tác động mạnh đến một tấm lòng tốt đang muốn giúp đỡ bạn bè của Lam
- Biến hết đi...- Uyên Nhi khóc to lên, nước mắt thi nhau tuôn trên gương mặt xinh đẹp kia
Chỉ có yêu mới khiến Uyên Nhi ra thế này, Uyên Nhi đang yêu ai??
- Người ta có ý tốt hỏi xem sao không lại quạo vậy, vậy ở đó mà khóc đi - Lam bực tức lôi xoàng xoạch Băng đi.
- Biến - Uyên Nhi la lớn rồi lau nước mắt, ánh mắt hằn lên tia hung dữ nhìn Lam, bàn tay xiết chặt và bóp nát tấm hình trên tay và rít lên qua từng kẽ răng
- Mặc kệ anh yêu ai không yêu em nhưng em phải có anh bằng được anh trai yêu dấu à
Tình yêu này có phải sai khi em gái yêu anh trai, nhưng họ không phải máu mủ ruột thịt cô nghĩ vậy và nhất quyết có anh bằng được không chịu buông tha, dứt khoát là thế, nếu ai chiếm được trái tim sắt đá ấy thì người con gái đó sẽ phải đối đầu với một kẻ thù hung bạo như Uyên Nhi
- Tao có cảm giác Uyên Nhi yêu Phong nhiều đấy - Băng vừa đi vừa nói
- Tao cũng có cảm giác đó , nhưng họ là anh em.
- Không phải anh em ruột - Băng khẳng định ngắn gọn đủ để Lam hiểu nghĩa
Hoàng hôn cũng đã tàn thay vào đó là bóng tối bao phủ, cuộc sống ban đêm như tấp nập và rực rỡ hơn ban ngày khi những cột đèn đường được bật lên, xung quanh nhưng cây cỏ bên đường cũng được treo nhưng dây đèn nhấp nháy lung linh