các nơi. Có thể khiến cho người như Nhiếp Thầm bằng lòng ở lại bên cạnh giúp đỡ thì người đó không chỉ có mắt nhìn tinh tường mà còn rất bản lĩnh nữa.
Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Hôm đó người ở trên thuyền hoa, vậy ai đi tìm những người dân kia?”
“Đại nhân, người đã từng gặp ở bên ngoài hẻm Vĩnh An rồi.” Nhiếp Thẩm đáp: “Cậu ấy từng giúp y bà xách hòm thuốc.”
Chẳng trách hôm ấy lúc y bà xuất hiện trên thuyền hoa không thấy người đồ đệ ấy bên cạnh.
Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Cậu ấy đang ở đâu?”
“Đang đợi ở bên ngoài.” Nhiếp Thảm trả lời: “Cho dù lần này đại nhân không gọi tiểu nhân, tiểu nhân cũng sẽ đưa cậu ấy đến đây, có một số việc ngay từ đầu đã không nên giấu đại nhân. Nhưng... phủ Thái Nguyên
thế này, chúng tiểu nhân cũng không dám dễ dàng tin người.”
Trong lúc Nhiếp Thầm trình bày, Sơ Cửu đã ra ngoài đón Liễu Tô vào trong. Nhìn thấy Liễu Tô, Sơ Cửu nhớ lại ký ức không mấy vui vẻ đêm hôm đó,
Nhiếp Thẩm tiếp lời: “Đại nhân, Liễu Tô ngã bệnh nên tại đã điếc, đại nhân muốn hỏi han gì cần phải có tiểu nhân nói lại với cậu ấy.”
Nhiếp Thầm gật đầu với Liễu Tô, lúc này Liễu Tô mới quỳ xuống đất: “Tiểu dân Liễu Tô, xin đại nhân làm chủ cho tiểu dân, trả lại sự trong sạch cho Đạo tặc trân châu.”
“Đạo tặc trân châu không phải người cướp kho bạc vào bảy năm trước, cũng không hề thiêu cháy kho lương, ông ấy bị kẻ khác hãm hại.”
Liễu Tô ngừng lại một hồi lâu: “Bảy năm trước, Đạo tặc trân châu trộm bạc cứu trợ thiên tai hòng ép Vương tri phủ phải mở kho. Đêm hôm đó, ông ấy lại đến thăm dò kho lương nhưng bị trúng mai phục, cả người bị
thương nặng.”
Dứt lời, Liễu Tô ngẩng đầu lên.
Ngụy Nguyên Kham hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Nhìn thấy khẩu hình của Ngụy Nguyên Kham, Liễu Tô trả lời: “Tiểu dân chính mắt nhìn thấy. Khi đó tiểu dân mới bảy tuổi, cha mẹ qua đời bên cạnh chẳng có lấy một người thân, tiểu dân sống sót được là nhờ vào đồ
ăn thức uống mà “Đạo tặc trân châu” mang cho. Năm đó, ông ấy bị người ta tính kế, liều chết mới thoát ra khỏi kho lương, sau đó tìm được tiểu dân ở trong một ngôi miếu đổ nát. Ông ấy đã đưa số tiền còn sót lại cho
tiểu dân, dặn tiểu dẫn nhất định phải sống tiếp.”
Liễu Tô vẫn nhớ rõ hình ảnh ấy, “Đạo tặc trân châu” ân cần xoa đầu cậu: “Nhóc con, phải trốn cho kỹ, đừng để người khác bắt ăn thịt mất đấy nhé.”
Đêm ấy trời rất tốt, câu nói đó lại khiến cậu cảm thấy sáng ngời, chói lọi như ánh mặt trời chiếu xuống. Nhưng ngay sau đó cậu cảm nhận được sự khác thường của “Đạo tặc trân châu”, trong chớp mắt trời đất tối sầm
lại.
Liễu Tô nén nỗi đắng cay xuống, nói tiếp: “Tiểu dân muốn rời đi cùng với ông ấy nhưng ông ấy lại sợ liên lụy đến tiểu dân. Sau khi hẹn với tiểu dân nếu được bình an sẽ cho người đưa thư đến. Ông ấy dặn tiểu dân tìm
cách ổn định cuộc sống ở phủ Thái Nguyên, ông ấy sẽ còn trở về để giải oan cho bản thân.”
“Một năm sau đó, tiểu dẫn nhận được tin tức ông ấy gửi đến, bảo rằng trên mũi tên bắn trúng ông ấy có tẩm độc, thời gian của ông ấy không còn nhiều nữa, bảo tiểu dân không cần nhớ mong.”
Vừa nói Liễu Tô vừa chầm chậm siết chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới lấy một bức thư từ trong ngực ra đưa cho Sơ Cửu: “Mời đại nhân xem, để an toàn ông ấy đã chia ra làm ba bức thư gửi cho tiểu nhân, chữ đầu tiên
của mỗi dòng trong ba phong thư ghép lại với nhau sẽ thành nội dung thật sự. Kể từ đó về sau không còn bất cứ tin tức gì về Đạo tặc trân châu nữa nhưng tiểu dân vẫn không từ bỏ hy vọng mà ở lại phủ Thái Nguyên
hòng làm rõ sự việc năm xưa. Đáng tiếc, sau vụ án ấy có quá nhiều người chết, tiểu dân thật sự không biết bắt đầu điều tra từ đâu, cho đến khi gặp gặp được Nhiếp Thầm.”
Điều Liễu Tô không kể hết là thật ray bà tìm được hắn, hắn bị bệnh nặng, y bà đã cứu hắn. Trong lúc mơ mơ màng màng hắn đã nói gì đó bị y bà nghe thấy nên y bà cùng hắn điều tra vụ án “Đạo tặc trân châu”. Bây giờ
Liễu Tô đã biết y bà chính là Cố đại tiểu thư nhưng hắn sẽ không nói cho bất cứ ai, bao gồm cả Nhiếp Thầm.
Ngụy Nguyên Kham cầm bức thư trong tay, chất giấy và vết mực trông có vẻ đã lâu nhưng bức thư được giữ gìn rất kỹ, có thể thấy Liễu Tô cực kì quý trọng nó. Vì vậy hôm nay Liễu Tô thật sự đến đây để giải oan cho
“Đạo tặc trân châu”.
Lựa chọn thời điểm rất đúng lúc, hắn bắt được Lục Thận Chi và Diêm Hạo tức là có thể xác định được vụ án kho bạc có nội tình khác. Đúng là coi hắn như Bao Thanh Thiên rồi. Gương mặt ngây ngô của Cổ đại tiểu thư
xuất hiện trước mắt Ngụy Nguyên Kham. Vứt những thứ này cho hắn, không phải là muốn hắn mở đường trước cho cô, chắc chắn là cô còn có kế hoạch khác.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Liễu Tô: “Trấn an những người dân kia trước đã, tất cả mọi việc nghe theo sắp xếp của ta.”
Liễu Tổ dạ vâng.
Ngụy Nguyên Kham lại nhìn Nhiếp Thầm: “Để ý đến nhà họ Thôi và nhà họ Châu.”
Nhiếp Thẩm ngạc nhiên, chẳng lẽ nhà họ Thôi và nhà họ Châu cũng có liên quan đến việc này? Có phải Ngụy đại nhân biết được một số việc mà bọn họ chẳng rõ hay không? Y phải báo ngay với Trường lão gia mới
được.
Nhiếp Thầm dẫn Liễu Tô rời đi, Sơ Cửu đưa trà cho Ngụy Nguyên Kham: “Tam gia, chẳng phải đây là chuyện tốt à? Bọn họ thấy Tam gia anh minh, oai phong nên thi nhau đến đầu quân. Tiểu nhận thấy tên Nhiếp
Thẩm đó cũng rất được, hay là Tam gia nhận y làm thuộc hạ đi, vậy chẳng phải tin tức sau này y nghe ngóng được đều sẽ là của chúng ta à?”
Ngụy Nguyên Kham nheo mắt, Nhiếp Thầm có thể dò la được nhiều thông tin nhưng y sẽ báo cáo lại toàn bộ cho Cố Minh Châu. Hắn không thể làm tôi tớ không công cho người ta như thế, cũng phải tìm công việc cho
cô mới được.
Sơ Cửu vừa định nhắc đến chuyện ăn cơm thì mùi món ăn các huynh đệ nấu đã tỏa ra ngào ngạt, hắn nuốt nước bọt đầy cả bụng, nếu còn không ăn sẽ no mất.
Ngụy Nguyên Kham ra lệnh: “Đến đại lao, ta phải thẩm vấn ma ma quản sự của nhà họ Thôi.”
Sơ Cửu buồn bã, muốn nói điều gì đó song cuối cùng lại không hề lên tiếng. Tam gia thế này chắc chắn là không có tâm trí ăn cơm, nhưng hắn muốn ăn mà.
Bước đến sân, nhìn thấy con gà đang nhàn nhã mổ thóc, Sơ Cửu như ngửi thấy mùi thịt gà. Hình như cảm nhận được điều gì đó, chú gà múp míp đột nhiên chạy như bay đến, mổ một nhát vào bắp chân Sơ Cửu, sau đó
nguẩy đít chạy đi mất.
Sơ Cửu đau đến mức suýt trào nước mắt. Đợi đến lúc về hắn nhất định phải làm thịt con gà đó. Để cho biết thế nào gọi là nợ thịt phải trả bằng thịt.
Cố Minh Châu nhìn xác ve trên bàn, đưa tay ra vuốt ve. Đáng tiếc thật, tuy chỉ là một cái vỏ cổ cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức, hy vọng Ngụy đại nhân cảm thấy hài lòng. Hôm nay sư phụ xem kết quả bắt mạch lâu
như vậy, hy vọng không phát hiện ra dấu vết gì. Đứng bên cạnh sư phụ cô luôn có cảm giác bị nhìn
thấu. Biểu cảm của sư phụ khi nhìn cô luôn lẫn lộn với biểu cảm của năm năm trước.
“Tiểu thư, nghỉ ngơi sớm đi.” Bảo Đồng nói: “Không biết ngày mai lại xảy ra chuyện gì?”
Cố Minh Châu rửa mặt chải đầu rồi nằm lên giường, nhắm mắt nhưng lại không ngủ được. Nếu như có thể trò chuyện thâu đêm với sự phụ thì tốt rồi. Không biết sau khi rời khỏi nhà họ Cổ, sư phụ đã đi đâu. Cô gửi thư
cho Nhiếp Thầm bảo y để mắt đến hành động của sư phụ nhưng mãi mà chẳng có tin tức gửi về.
Cố Minh Châu nhắm chặt mắt, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ, vẫn còn chưa ngủ đủ đã nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào.
“Bên phía nhà họ Thôi gửi tin tức đến, bảo phu nhân chúng ta nhanh chóng qua đó, nghe bảo là Lâm thái phu nhân không ổn rồi.”