Hoàng hậu nương nương không có con trai ruột, xuất thân của Thái tử không thể khiến người ta kính phục, mấy Hoàng tử tranh đấu nhau không ngừng, lại thêm thiên tai khiến cho người dân không có kế sinh nhai.
Hắn ta đi khắp nơi tìm kiếm chứng cứ tham ô của Vương tri phủ, cũng từng viết tấu chương tố cáo lên triều đình, nếu không phải bị Vương tri phủ hãm hại, đợi đến khi Thái tử đến phủ Thái Nguyên hắn ta cũng sẽ
đến mật báo.
Sau đó hắn ta bị kẻ khác đẩy từ trên núi xuống, trải qua chuyện chết đi sống lại, trong lòng hắn ta chỉ còn lại sự đau lòng và tức giận, sau đó mới đi giết Vương tri phủ dưới những lời dỗ ngọt đầy dối lừa của Giang tiên
sinh.
Giờ nghĩ lại, chẳng phải đám người Giang tiên sinh đó đều lợi dụng hắn ta hay sao? Vương tri phủ chết rồi, quan viên của phủ Thái Nguyên thay đổi một lượt, nhưng kết quả thì sao, còn không bằng như lúc Vương tri
phủ còn sống.
Sắt trong núi càng khai thác càng nhiều, oan hồn chôn thấy trong núi nhiều vô số, ngày nào hắn ta cũng vật lộn đau đớn trong sự hối hận.
Cuối cùng hôm nay cũng được bước ra, được nhìn thấy tất cả sự thật sớm thôi, giống như Ngụy đại nhân nói vậy, cho dù là chết thì cũng là chết một cách xứng đáng, ít nhất không phải làm ma lú lẫn không biết gì.
Diêm Hạo quay đầu nhìn Tử Diên, chỉ tiếc cho Tử Diên, hắn ta gặp Tử Diên trong bữa tiệc ở phủ Vương tri phủ, rất thương xót cô gái tinh thông cầm kỳ thi họa này. Người ta vẫn nói không thể tin người làm nghề mua
vui nhưng bao năm nay cô ấy vẫn luôn nhớ nhung hắn ta, còn âm thầm giúp đỡ những người dân đáng thương kia.
Có rất nhiều người, rất nhiều chuyện, nếu không đi đến cuối cùng thì sẽ mãi mãi không biết chân tướng sự thật là như thế nào.
Chỉ mong lần này hắn ta không chọn sai, Ngụy đại nhân có thể nghiêm trị những kẻ đó, cứu người dân trong núi ra.
“Ở phía trước ấy, trói chặt Diêm Hạo rồi ném vào trong trang đi.” Giang tiên sinh căn dặn. Ông ta đã cho rất nhiều người mai phục ở xung quanh trang viên nhà họ Lâm rồi, chỉ đợi đưa Diêm Hạo đến.
Giang tiên sinh cực kỳ hài lòng, chuyện thành công một nửa rồi, tiếp theo chỉ cần tiến hành theo từng bước là được.
Trong đại lao của nha môn phủ Thái Nguyên.
Thôi Trinh ngồi nghe thẩm vấn, hắn quay đầu nhìn chiếc ghế bên cạnh, Ngụy Nguyên Kham đã rời khỏi đây được nửa canh giờ rồi.
Lúc Ngụy Nguyên Kham và hắn cùng ngồi ở đây, mặc dù không nói lời nào nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận một cách rõ ràng sát khí trên người Ngụy Nguyên Kham, giống như giữa họ có thù sâu hận nặng vậy.
Ngụy Tam gia này thường ngày kín đáo, âm trầm lạnh lùng, thâm sâu khó dò, nhưng mỗi khi hai người họ gặp nhau, Ngụy Nguyên Kham chưa bao giờ che đậy thái độ thù địch với hắn.
Thôi Trinh: “Sao Ngụy đại nhân vẫn chưa trở lại?”
Cai ngục bẩm báo: “Ngụy đại nhân không nói gì đã rời khỏi nha môn rồi, chỉ dặn chúng ta ở lại tiếp tục thẩm vấn.”
Thôi Trinh đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi thì Lục Thận Chi đã bước đến hành lễ: “Hầu gia, Ngụy đại nhân bảo ta đến mời ngài qua đó, vụ án có tiến triển.”
Thôi Trinh bán tín bán nghi đi theo Lục Thận Chi ra khỏi nha môn.
Thôi Trinh trầm mặt: “Đi đâu?”
Từ lần trước sau khi xảy ra xung đột về chuyện búp bê trừ tà ở nhà họ Thôi, Lục Thận Chi đã giữ khoảng cách với Thôi Trinh nhiều hơn rồi, nhưng hôm nay hắn lại cực kỳ nhẫn nại: “Hầu gia cứ đi theo ta là được.”
Hai người đi đến phố Đông, Lục Thận Chi chỉ vào một cửa hàng cách đó không xa, nhìn Thối Trinh chằm chằm: “Hầu gia có biết ai mở cửa hàng đó không?”
“Hắn tên là Liễu Tô, Hầu gia có quen không?”
Thôi Trinh lắc đầu.
Lục Thận Chị không nói gì nữa, đợi một lúc thì thấy Liễu Tô xách một chiếc hộp đi từ trong cửa hàng ra.
Liễu Tố đi qua con phố dài, Lục Thận Chi đưa Thôi Trinh chậm rãi đi theo phía sau. Thôi Trinh rất nhanh chóng đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, ngoại trừ hắn và Lục Thận Chi, còn có một người khác cũng bám theo Liễu
TÔ.
Người bám theo Liễu Tô mặc một bộ quần áo ngắn bằng vải thô, dáng người lao lớn cường tráng nhưng bước chân lúc đi lại thoăn thoắt nhẹ nhàng, rõ ràng là một người luyện võ.
Liễu Tô đi vào trong một con hẻm nhỏ, hắn quay đầu nhìn về phía sau, ba người bên vội vàng trốn đi.
Liễu Tô không phát hiện ra điều lạ thường mới cẩn thận mở cổng của ngôi nhà trước mặt.
Người mặc quần áo vải thô cũng nhẹ nhàng nhảy vào bên trong sân của ngôi nhà đó.
Lục Thận Chi nhìn Thôi Trinh.
Thôi Trinh không lên tiếng, hắn cũng đã phần nào đoán được ý của Ngụy Nguyên Kham rồi. Bảo Lục Thận Chi đưa hẳn đến đây là muốn xem xem hắn sẽ có phản ứng gì, nếu hắn có chút gì đó trong chuyện này, chắc
chắn sẽ để lộ ra manh mối qua sắc mặt, có thể sẽ còn lên tiếng làm kinh động đến người mặc quần áo vải thô kia. Bởi vì chuyện này rõ ràng là một cái bẫy, nếu hắn không biết thì vừa đúng lúc tận mắt thấy chuyện
này, sau này cũng có thể làm nhân chứng.
Lục Thận Chi: “Hầu gia, ngài không muốn xem bên trong sẽ xảy ra chuyện gì ư? Nếu đến muộn sẽ không kịp đâu.”
Thôi Trinh vén trường bào rồi tung người nhảy lên trên bức tường bên cạnh, quan sát tình hình bên trong từ trên cao.
Người mặc quần áo vải thô đang ẩn nấp bên dưới cửa sổ của căn phòng,y lấy từ trong người ra một chiếc cung nhỏ nhắm thẳng vào trong phòng.
Đang chuẩn bị giết người ư?
Liễu Tô đi vào phòng, một người quay lưng lại với hắn đang đứng ở đó. Nhìn thấy dáng người này, Liễu Tô không khỏi cảm thấy đau xót khi nghĩ đến “Đạo tặc trân châu”. Đây là thế thân của “Đạo tặc trân châu” mà
bọn họ tìm về, đứng ở giữa phòng là để thu hút đám người kia mắc bẫy.
Năm đó “Đạo tặc trân châu” bị kẻ khác tính kể ở kho lương thực, người tính kế hắn không phải Diêm Hạo mà chính là đám người Giang tiên sinh mà Diêm Hạo nói.
Dưới con mắt của đám người Giang tiên sinh ấy, người phải giết năm đó đã thoát chết, nếu biết những chuyện này có lẽ sẽ không có lợi cho bọn họ, cẩn thận ra tay diệt trừ mới là thỏa đáng nhất.
Liễu Tô nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, là âm thanh mũi tên xé gió bay đến.
Vút! Một mũi tên từ ngoài cửa sổ bay vào, có điều không bay đến chỗ bọn họ mà bay thẳng lên xà ngang của căn phòng, sau đó là tiếng đánh nhau ở bên ngoài.
Liễu Tô đi ra ngoài kiểm tra thì thấy một người đàn ông cao lớn đã bị đè chặt dưới đất, đang khống chế y là hộ vệ thân cận mà Ngụy đại nhân phải đến.
Ngoài ra còn có hai người cũng đang đứng trong sân, là Thôi Trinh và Lục Thận Chi.
Lục Thận Chi bước lên phía trước, kéo mặt kẻ đó lên rồi nói với Thôi Trinh: “Hầu gia có nhận ra y không?”
Người đang bị đè trên mặt đất nhìn thấy Thôi Trinh thì thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt Thôi Trinh thâm trầm: “Ta biết, y là phó tướng của Vệ Sở ở phủ Thái Nguyên, từng dẫn binh mã đến thuyền hoa bắt người.”
Quân đội Vệ Sở không được nhúng tay vào chính sự địa phương, nha phủ cũng không thể điều động quân đội Vệ Sở, lúc đó tri phủ của phủ Thái Nguyên là Hàn Ngọc lại bảo phó tướng của Vệ Sở dẫn binh đi bắt cướp.
Thôi Trinh: “Bịt miệng hắn lại, đừng để xảy ra bất cứ sai sót gì, đợi Ngụy đại nhân về thẩm vấn.”
Lục Thận Chi đang định áp giải phó tưởng Vệ Sở đi thì Thôi Trinh lên tiếng: “Người hắn muốn giết là ai?”
Lục Thận Chi: “Đạo tặc trân châu.”
Thôi Trinh hơi nhướng mày, nhưng hắn không vào trong phòng xem: “Là giả sao?”
Lục Thận Chi gật đầu: “Là giả.”
Thôi Trinh nhẹ nhõm, để lộ ra nụ cười tự giễu. Ngụy Nguyên Kham bổ trí “Đạo tặc trân châu” giả này từ bao giờ mà hắn không hề hay biết.
Hiện giờ Ngụy Nguyên Kham đang ở đâu? Phó tướng của Vệ Sở đã bị bắt, người tiếp theo sẽ là ai?
Thôi Trinh đột nhiên nhớ đến chuyện Thôi Vị đã cho người đến nói cho hắn biết tin mẹ hắn đã đến trang viên ở ngoài thành. Con trai của Du ma ma cũng ở trang viên đó làm quản sự.
Thôi Trinh nhíu mày, đúng lúc nhìn thấy tùy tùng đang đi đến, hắn lập tức hỏi: “Thôi Vị đang ở đâu?”
Tùy tùng: “Trang viên của thai phu nhân ở ngoài thành, Nhị gia sợ không bình yên nên đã dẫn người đến trang viên đón thái phu nhân rồi ạ.”
Lúc này Thôi Trinh mới yên tâm hơn đôi chút, nhưng hắn vẫn dặn dò tùy tùng: “Dắt ngựa của ta đến đây.”
Trong thành quá yên tĩnh, trận mưa này sẽ đổ ở nơi nào đây?
Trong trang viên nhà họ Châu.
Một tiếng sấm vang lên ngay trên đỉnh đầu.
Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn trời.
Lâm thái phu nhân nhìn miếng đất ở phía trước: “Bây giờ cày đất có sớm quá không?”
Châu tam phu nhân phát hiện Lâm thái phu nhân có hứng thú với miếng đất này, trong lòng đã vui đến nở hoa. Châu Như Chương cũng kịp thời bước đến ôm cánh tay Lâm thái phu nhân.
Cô ta day day cổ họng để giọng nói của mình trở nên ngọt ngào hơn: “Miếng đất này không phải do nhà tiểu nữ cày đâu, là người trước đây của trang viên làm ạ, chắc là thấy mẫu thân của tiểu nữ có không ít tiền, cũng
coi như là có đi có lại.”
Châu Như Chương vừa dứt lời, trang đầu trong trang viên của Lâm thái phu nhân bỗng hô lớn, cả người lập tức ngã khuỵu xuống đất: “Người... người chết... ở đây có người chết!”