“Được.” Lâm phu nhân cười xoa đầu Cố Minh Châu: “Con cứ cầm lấy, nếu có người đến tìm thì chúng ta trả cho họ sau.”
Cố Minh Châu gật đầu rồi cẩn thận cất viên trân châu vào trong túi thơm của mình.
“Đi thôi.” Lâm phu nhân nói: “Lát nữa trong Pháp hội con đừng nói nhiều, chúng ta chỉ cần cầu phúc cho cha con được bình an là được.”
Cố Minh Châu theo Lâm phu nhân đi về phía trước, ban nãy giọng của cô rất lớn, chắc là có rất nhiều người nghe thấy rồi, nếu tên hung thủ đang trốn trong bóng tối đó muốn ra tay với mẹ thì sẽ càng chú ý đến mọi động tĩnh bên này hơn.
Cuộc rượt đuổi của họ chính thức bắt đầu.
Năm đó ở trong đại lao, cô học được thứ mà rất nhiều tiểu thư khuê các không bao giờ biết.
Đâu là nơi giết người thuận tiện nhất, đâu là nơi che giấu thi thể mà quan phủ khó tìm ra nhất, làm thế nào để tránh khỏi sự truy bắt của quan phủ, thám hoa Nghiêm từng nói muốn bắt được hung thủ thì phải hiểu được chúng.
Quan và giặc, kẻ giết người và kẻ bị giết, chưa đến cuối cùng thì chưa chắc chắn được điều gì. Ngươi đuổi ta chạy, kẻ nào yếu thì kẻ đó sẽ trở thành con mồi, kẻ nào yếu thì kẻ đó sẽ bị giết. Chỉ cần hiểu được cách nghĩ của tên hung thủ đó thì có thể đưa hắn vào tròng.
Đi một mình ở nơi vắng vẻ có thể gặp nhiều nguy hiểm, nhưng khi có nhiều người cũng sẽ không an toàn, nhất là khi có rất nhiều người cùng tụ tập ở một chỗ, bên cạnh lại có hộ vệ và người của nha môn canh giữ, mọi người sẽ vô tình buông lỏng cảnh giác.
Sau khi Pháp hội bắt đầu, các nữ quyến đều chăm chú nghe đọc kinh, không hề phát hiện ra sự thay đổi quanh mình, bị kẻ khác nhắm vào cũng không hề hay biết.
Không ai có thể ngờ rằng, ở nơi Phật môn thanh tịnh như thế này, trong lúc mọi người đang cầu phúc thì lại có kẻ đang chờ đợi cơ hội để hại người.
Sau khi Pháp hội kết thúc, sẽ có rất nhiều người muốn đi dâng hương, các nữ quyến ở lại sẽ được sư đón khách đưa vào trong phòng thiền chờ, đó là thời cơ ra tay tốt nhất.
Cố Minh Châu không thể chờ đến lúc đó, bên cạnh cô có quá nhiều người qua lại, không dễ nắm bắt cục diện. Hơn nữa cô cũng không chắc sau khi cô cầm viên trân châu, hung thủ có bỏ qua cho mẹ để quay sang hại cô hay không. Vậy nên cô phải ra tay trước lúc đó, giữ chân hung thủ đang nấp trong bóng tối.
Pháp hội mới diễn ra được một nửa, Cố Minh Châu bắt đầu lắc lư cơ thể, Lâm phu nhân thấy con gái đang nhíu mày khó chịu bèn quan tâm hỏi han: “Sao thế?”
Lâm phu nhân hiểu ngay, cũng khá lâu rồi, có lẽ Châu Châu muốn đi vệ sinh, bà đứng dậy chuẩn bị đi cùng con gái.
“Phu nhân.” Châu tam phu nhân phát hiện bèn gọi Lâm phu nhân lại: “Để Như Chương đi cùng Châu Châu đi, lát nữa chúng ta còn phải đi dâng hương nữa.”
Dưới ánh mắt của mẹ, Châu Như Chương chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, ban nãy sau khi nhìn thấy Lâm phu nhân và Thôi tứ phu nhân, mẹ đã lập tức qua đó nhiệt tình bắt chuyện, như thế đương nhiên cô ta sẽ không tránh khỏi việc phải ở cùng với Cố Minh Châu.
Lâm phu nhân thấy khắp nơi đều có hộ vệ mới yên tâm phần nào, bà nhỏ giọng dặn dò ma ma quản sự: “Phiền thầy sắp xếp cho một phòng thiền để Châu Châu ở đó đợi ta.”
Sư thầy đưa mấy người Cố Minh Châu ra sân sau.
Châu Như Chương nhìn Cố Minh Châu làm gì cũng lộ ra sự ngốc nghếch bèn lập tức nghĩ đến cảnh túi thơm bị ném xuống hồ. Ở cạnh một đứa ngốc thế này chi bằng đi tìm các nữ quyến khác nói chuyện, biết đâu còn có thể nghe ngóng được tin tức gì đó.
Hiện giờ anh rể đang rất giận cô ta, nếu cứ tiếp tục thế này thì cô ta sẽ không còn cơ hội bước vào cửa nhà họ Thôi mất.
“Minh Châu muội muội, muội ở đây nghỉ ngơi nhé.” Châu Như Chương nói: “Ta nhớ ra vẫn còn phải đi lấy hai cuốn kinh Phật đem về thờ, đợi lát nữa phu nhân sẽ về đây thôi.”
Nụ cười trên khuôn mặt của Châu Như Chương đã cực kỳ miễn cưỡng rồi, còn ở lại thêm chút nữa thôi chắc chắn cô ta sẽ thất lễ. Không đợi Cố Minh Châu nói gì cô ta đã quay người đi ra khỏi cửa.
Chỉ chốc lát sau đã có sư thầy đem trà bánh tới.
Bảo Đồng rót một chén trà đưa cho Cố Minh Châu, trà trông có vẻ khá được, điểm tâm chay cũng rất thơm ngon.
Bảo Đồng: “Tiểu thư, sao người không ăn thử ạ?”
“Em ăn đi.”
Nghe thấy lời tiểu thư nói, Bảo Đồng không nhịn được mà cầm một miếng bánh gạo lên: “Chẳng phải tiểu thư rất thích ăn điểm tâm chay như thế này hay sao?”
Bảo Đồng đưa miếng bánh gạo vào miệng, vừa cắn được một miếng bèn nghe thấy giọng nói của Cố Minh Châu: “Những ngôi chùa như thế này làm điểm tâm chay chắc chắn sẽ rất ngon, tiếc là…”
Bảo Đồng vô thức ngừng động tác.
Cố Minh Châu nói tiếp: “Tiếc là ta không muốn bị liệt trong nửa canh giờ.”
Bảo Đồng vội vàng nhổ bánh gạo trong miệng ra, vẻ mặt cực kỳ ai oán: “Bánh… bánh bị kẻ khác bỏ thuốc ạ? Sao tiểu thư không nói sớm?”
Cố Minh Châu đứng lên chỉnh trang lại quần áo: “Ta phải ra ngoài đây, em cứ ở đây nghỉ ngơi đi, nếu thật sự không ngủ được thì ăn chút bánh bột, mùi này là mùi hoa mạn đà la chứ không phải cỏ ô đầu, ăn vào cũng không đáng ngại.”
“Làm sao tiểu thư có thể tự ra ngoài được, nô tỳ phải đi theo bảo vệ người.”
“Hôm nay khác.” Cố Minh Châu: “Em đi theo ta khó tránh khỏi việc bứt dây động rừng.”
Bên ngoài phòng thiền có một người đang đợi sẵn ở đó, một lúc sau, lúc hắn đang định vào xem tình hình bên trong phòng thiền thì thấy cửa sổ phòng thiền đột nhiên bật mở, Cố đại tiểu thư giẫm lên thanh gỗ lớn trèo cửa sổ ra ngoài đuổi theo bươm bướm, càng chạy càng xa, nha hoàn trong phòng thiền đang dựa người vào sập gỗ, dường như đã ngủ say rồi.
Hiển nhiên là nha hoàn kia đã ăn phải số bánh ngọt mà hắn đã bỏ thuốc, còn Cố đại tiểu thư thì không ăn, nhưng Cố đại tiểu thư đang không có ai bên cạnh lúc này đã trở thành cá nằm trên thớt rồi.
Cố đại tiểu thư vừa đi vừa hái hoa dại, men theo con đường nhỏ bên cạnh phòng thiền leo lên sườn núi, nhất thời ham chơi mà hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu.
Không biết do Cố đại tiểu thư xui xẻo hay do hôm nay hắn quá suôn sẻ mà suốt dọc đường không có một ai để ý đến động tĩnh của Cố đại tiểu thư. Hắn đi theo sau Cố đại tiểu thư lên sườn núi, nơi đó sẽ trở thành mồ chôn của Cố đại tiểu thư.
Cố Minh Châu đi mãi đến khi trán đầy mồ hôi mới dừng lại nghỉ chân. Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong vắt như được gột rửa, cũng chính là lúc ánh mặt trời đang chói chang nhất.
Sở dĩ cô chọn leo lên sườn núi là bởi vì đi từ sườn núi bên kia xuống chính là nơi đặt tháp vàng và xá lợi của cao tăng. Nếu bọn chúng đã muốn mượn cái danh “đạo tặc” để hại người thì phải cẩn mật hơn một chút, tất nhiên sẽ đi lấy một số vật có giá trị để che đậy. Hại cô ở đây thì có thể đi theo một con đường khác để trộm vật báu, đúng là một công đôi việc, thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả, kẻ đó chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà ra tay.
Cố Minh Châu ôm hoa hái được vào lòng rồi từ từ nghiêng người về phía bục. Cái bục này đủ cao, nếu một cô gái chân yếu tay mềm như cô vấp ngã thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng nếu là người biết chút võ công thì có thể giữ được mạng sống.
Cô không muốn kẻ đó ngã chết, giữ lại mạng sống cho hắn để nha phủ còn thẩm vấn.
Cố Minh Châu đi đến cạnh bục rồi ngồi xổm xuống nghịch hoa dại, miệng ngâm nga một bài hát nào đó, thỉnh thoảng còn lấy tay vuốt vuốt tóc mai, để lộ ra vẻ ngây thơ non nớt của một đứa trẻ.
Cuối cùng cũng có một bóng người đi ra từ phía sau thân cây, từ từ lại gần Cố đại tiểu thư.
Mục đích ban đầu của hắn là Lâm phu nhân nhưng đứa con gái ngốc nghếch nhà họ Cố lại bất ngờ xuất hiện. Cố đại tiểu thư không những cầm viên trân châu đó mà còn rời khỏi Pháp hội giữa chừng, lại chạy ra khỏi phòng thiền một mình đi lên núi. Hắn còn tưởng hại chết nữ quyến của phủ Hoài Viễn hầu trước mặt mọi người là chuyện không dễ dàng, nhưng giờ đây lại chỉ cần đưa tay ra là có thể đạt được mục đích.
Bóng người sau lưng dần tiến lại gần vậy mà Cố Minh Châu lại chẳng hề phát giác ra, cô đang chăm chú nhìn vào đóa hoa dại xinh đẹp hơn kia rồi muốn thò tay ra hái, quá nửa cơ thể đang vươn ra.
Người phía sau lưng Cố Minh Châu thấy vậy bèn lập tức lao lên, cánh tay đánh thẳng vào lưng cô. Mặc dù người mà hắn đối phó là một cô gái nhưng hắn vẫn dùng hết sức, phải một phát ăn ngay.
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mắt hắn, mọi thứ trước mắt hắn đột nhiên trở nên trắng lóa. Trong giây phút kinh ngạc, hắn vô thức nhắm mắt lại.
Sự thay đổi bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp, còn chưa kịp định thần lại thì bị đánh mạnh vào eo, khiến cả người hắn lao về phía trước.
Cát mịn dưới chân lại thêm cú lao về phía trước ban nãy khiến hắn mất trọng tâm, không thể kiểm soát được cơ thể mình nên cứ thế ngã xuống sườn núi.
Nhìn tên hung thủ rơi xuống dưới, Cố Minh Châu lật bàn tay lên, trong tay cô có một miếng gương đồng nhỏ, tất cả đều thuận lợi hệt như những gì cô tưởng tượng.
Cô vừa vui mừng nhưng cũng thoáng hụt hẫng, hung thủ như thế này chỉ là một con tốt mà thôi, chỉ mong có thể có được chút manh mối từ tên hung thủ này.
Tiếp theo cô phải hét thật to để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì cô lại nghe thấy tiếng cành cây gãy.
Còn có kẻ khác đang ở đây.
Không phải đồng bọn của tên kia, nếu không trong lúc nguy cấp ban nãy, kẻ đó đã ra tay trợ giúp rồi.
“Bảo Đồng…”
Cố Minh Châu nhũn chân ngã ngồi ở đó, bỗng chốc rơi vào trạng thái hoang mang sợ hãi.
“Bảo Đồng, em ở đâu?”
Trong cơn hoảng loạn, giọng nói của thiếu nữ bỗng khàn đặc, dường như cô không nhận ra bản thân mình cũng đang từ từ trượt xuống sườn núi, chẳng mấy chốc sẽ có kết cục giống như tên hung thủ kia.
Đúng lúc cơ thể cô đã trượt xuống quá nửa, một sợi dây thừng quấn chặt vào eo cô, cả người cô được kéo lên.
Cố Minh Châu quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt sâu thăm thẳm, người đàn ông ấy với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng đang lặng lẽ nhìn cô như muốn nhìn thấu đôi mắt cô, dò xét bí mật của cô.
Cô lập tức hoảng loạn hơn, nước mắt không ngừng rơi xuống nhưng không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư…”
Có tiếng gọi truyền tới.
“Châu Châu… Châu Châu…”
Nghe thấy tiếng gọi, khuôn mặt Cố Minh Châu ngập tràn sự mừng rỡ, cô đứng dậy một cách khó khăn muốn đi về phía trước, nhưng “quên mất” trên eo vẫn còn buộc dây thừng. Cô bị vướng vào dây thừng, cả người bổ nhào về phía người đàn ông kia.
Cố Minh Châu vô thức đưa tay túm chặt áo choàng của người đàn ông.