Tôi bỗng giật mình, kinh ngạc mở to hai mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn kia đang nhắm mắt kề sát lên môi của tôi, gần đến mức chóp mũi chạm vào nhau.
“Thư… Ưm…”
Tôi vừa định giãy dụa, hai tay liền bị nắm lấy, lực đạo không mạnh không nhẹ, bàn tay bị ép lên trên tường, những ngón tay đan xen nhau, vô pháp nhúc nhích.
Đây, đây là chuyện gì vậy?!
Trong thoáng chốc, đầu óc tôi trống rỗng, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, Thư Lạc đã dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm của tôi, đầu lưỡi mềm mại của cậu ta ôn nhu tiến vào khoang miệng, mặc sức khám phá liếm láp mọi ngóc ngách, rồi lại mút vào, dịu dàng thong thả quấn quýt lấy đầu lưỡi không dám động đậy của tôi.
Cậu ta, cậu ta đang hôn mình? Tại sao? Sao có thể như vậy?
Nụ hôn nồng nàn đột ngột kéo đến, hôn đến gần như hít thở không thông, thân thể cảm thấy mềm nhũn, đầu óc bị đình trệ, đôi chân đã không thể đứng vững được nữa. Thư Lạc buông một tay ra, rất cẩn thận ôm lấy eo tôi, để tôi dựa vào lòng cậu ấy, tiếp tục âu yếm đôi môi của tôi.
Tôi có chút mơ màng, trái tim kích động không thể kiểm soát, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không thể suy nghĩ về bất cứ thứ gì nữa.
Qua thật lâu, Thư Lạc mới lưu luyến tách ra. Cậu ta nhìn tôi, rất ôn nhu cười, đôi mắt cong lên, bờ môi vẽ lên một nụ cười rạng rỡ, vô cùng quyến rũ.
“Xin lỗi, đã dọa anh rồi. ” cậu ta đưa tay sờ lên mặt tôi vô cùng yêu thương.
Tôi vẫn đang mở to hai mắt, ngẩn ngẩn ngơ ngơ giống như một đứa trẻ bị lạc đường, tôi ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn cậu ta. Trừ An Thế Duy ra, cậu ta chính là người đàn ông đầu tiên hôn tôi. Thế nhưng An Thế Duy trước giờ chưa từng hôn tôi một cách dịu dàng và ngọt ngào đến vậy.
Đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man, thân thể đột nhiên bị bế bổng lên.
Tôi vẫn chưa thể trấn tĩnh lại, cứ ngây ngốc nhìn cậu ta, sức lực như bị rút cạn, tôi mệt mỏi tựa vào lồng ngực rắn chắc kia, bị Thư Lạc, bị một đứa trẻ to xác bế lên cầu thang.
“Mạc Phi, tôi thích anh.”
Thư Lạc cười, một nụ cười chất phác, tỏa sáng như ánh mặt trời, vô cùng tuấn tú. Khóe môi cậu ta cong lên, lộ ra hàm răng thẳng đều trắng noãn, đôi mắt sáng sủa trong suốt. Cậu ta nắm lấy tay tôi, ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn tôi chăm chú, không một chút che giấu.
Tôi nằm trên chiếc giường đơn duy nhất trong phòng Thư Lạc, cảm nhận mùi hương của cậu ấy hòa quyện trong chiếc chăn sạch sẽ mềm mại. Đại não có chút mơ mơ màng màng, cả người nóng lên, nhiệt khí tích tụ trong lồng ngực khiến tôi có chút thở gấp. Tôi ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt anh tuấn của cậu trai ở trước mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng sửng sốt cũng rất ngạc nhiên, cũng cảm thấy có chút lo lắng, thật lâu sau, mới đột nhiên bật cười nói: “Ừ, tôi cũng thích cậu, trước giờ tôi luôn xem cậu là em trai của mình.”
Thư Lạc vẫn mỉm cười, nắm lấy bàn tay tôi, những ngón tay đan xen nhau siết chặt, đem mu bàn tay của tôi áp lên má mình.
“Mạc Phi, đừng hời hợt với tôi, anh biết tôi nói đến cái gì mà.”
Nụ cười của tôi dần cứng ngắc, mất tự nhiên đọng lại trên mặt, tôi trầm mặc một lát, nhẹ giọng thở dài.
“Đứa ngốc này, cậu suy nghĩ lung tung cái gì vậy, mới từng tuổi này thôi, nên đi tìm một cô gái trẻ đẹp nào đó mà yêu đi.”
Thư Lạc chỉ mỉm cười, cậu ta chăm chú nhìn tôi, giống như là đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng lại không nói gì cả.
Cậu ta lặng lẽ đi tìm hộp thuốc, nâng người tôi dậy, để tôi dựa vào bờ vai cậu ta, cho tôi uống thuốc xong, liền lấy ra một miếng dán hạ sốt, cẩn thận dán lên cái trán nóng rực của tôi.
“Ngoan, ngủ một giấc đi, đừng lo lắng gì hết, có tôi ở đây rồi.”
Thư Lạc lại giúp tôi đắp kín chăn, ánh mắt ẩn chứa nét đau buồn, những ngón tay thon dài ấm áp nhẹ nhàng sờ lên khóe môi bị đánh đến sưng tấy còn hiện tơ máu của tôi.
Tôi lúng túng nhìn sang chỗ khác, né tránh bàn tay của cậu ta.
Dưới tác dụng của thuốc, cơn buồn ngủ rất nhanh đã kéo đến, tôi chậm rãi nhắm mắt lại.