Bí Thư Trùng Sinh

Chương 211: Mới đến đã muốn ta nhớ cả đời



- Bí thư Vương, ngày mốt sẽ tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố, hội nghị này quy cách rất cao, bí thư và chủ tịch huyện đều tham gia, hơn nữa phó chủ tịch nắm công tác kinh tế cũng tham gia. Trên hội nghị hằng năm đều có khen thưởng những điển hình tiên tiến và phê bình những đơn vị tụt hậu. Anh cũng biết tình huống của huyện Lô Bắc chúng ta rồi đấy, mỗi năm đều xếp hàng cuối cùng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Lô Bắc là một huyện nghèo khó cấp quốc gia, cũng là một huyện nghèo nhất thành phố Hồng Ngọc. Nếu nói về phát triển kinh tế thì căn bản không ra trò trống gì, vào thời đại lấy kinh tế làm chủ đạo như lúc này, không bị phê bình mới là lạ.

- Bí thư Vương, nghe nói chủ tịch Hàn đã nhập viện, nói là huyết áp cao lại tái phát.

Nghê Chấn Thu nói rất có trình độ, chỉ nói nửa vời, nửa câu sau lại nuốt về.

Dựa theo phân công thì Hàn Minh Khải là người nắm công tác kinh tế, bây giờ Hàn Minh Khải phải nhập viện, vấn đề kinh tế tất nhiên phải do một vị phó chủ tịch đứng ra nắm lấy. Nghê Chấn Thu dù không nói rõ nhưng lại nhắc nhở mình không nên tham gia hội nghị vận hành kinh tế kia.

Vương Tử Quân cười cười khẽ gật đầu với Nghê Chấn Thu, cái gật đầu này cũng làm cho Nghê Chấn Thu cảm thấy vui sướng, điều này đã nói rõ mình nhận được sự tán thành của bí thư Vương. Nếu được lãnh đạo thừa nhận, như vậy mình có thể chèo chống được vị trí chủ nhiệm ủy ban tư pháp, xem ra bây giờ đã có manh mối tốt.

Vương Tử Quân nhìn Nghê Chấn Thu kinh sợ lui ra mà nở nụ cười nhạt, Nghê Chấn Thu này so ra còn linh hoạt hơn cả Tôn Hạ Châu, nhưng nếu muốn thu nạp loại người này, chính mình cần phải quan sát một thời gian.

- Tút, tút, tút!

Chuông điện thoại trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân tiện tay cầm micro, nói tôi là Vương Tử Quân, nhưng đầu dây bên kia lại không có âm thanh nào phát ra.

Lúc đầu Vương Tử Quân có chút tức giận, nhưng sau đó tiếng thở đứt quảng vang lên, hắn chợt chấn động, thế là không nhịn được phải lẩm bẩm:

- Hồng Cẩm à?

- Anh đúng là, có thể nghe được cả tiếng thở của em, coi như anh vượt qua kiểm tra.

Tiếng cười yêu kiều truyền đến từ đầu dây bên kia, Vương Tử Quân nghe thấy tiếng cười này mà cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt lại. Hắn cảm thấy tình yêu của mình với Tần Hồng Cẩm không phải dễ dàng có thể xóa đi, cũng không thể đơn giản cắt đứt, đối với hắn thì đây là một thứ gì đó như khắc cốt ghi tâm, sâu tận xương tủy, nghĩ đến nó cũng làm cho lồng ngực đau nhói. Một cuộc điện thoại của Tần Hồng Cẩm đã đào móc những nổi cô đơn và thống khổ của hắn ra bên ngoài.

- Bảo bối, anh nhớ em.

Vương Tử Quân dù không được nhìn thấy, nhưng hắn dựa vào âm thanh cũng có thể thấy được tình huống rưng rưng lệ của Tần Hồng Cẩm ở phía bên kia, người yêu nhau không cần con mắt, chỉ có thể dùng tâm là trực tiếp cảm giác được.

Trong điện thoại lại rơi vào trạng thái trầm mặc, lúc này giống như có một sợi dây tương tư vô hình đang đi theo đường dây điện thoại nối liền nam bắc.

- Anh đúng là ngốc, những chuyện khác em mặc kệ, một thời gian nữa anh nhất định phải đến thăm em, nếu không em sẽ chạy theo người khác.

Tần Hồng Cẩm nói, từng chữ rất thâm tình, từng câu đều ngưng trọng, từng tiếng đều khó quên, đồng thời nàng cũng nói rất nhanh, sau khi nói xong thì cũng cúp điện thoại không chút do dự.

Vương Tử Quân cầm điện thoại trong tay, một lúc lâu sau cũng không buông ra. Đi xuống phương nam thăm nàng, ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bành trướng như thủy triều, thật sự khó thể nào tiết chế được.

Không biết đã qua bao lâu, Tôn Hạ Châu đi đến, hắn thấy Vương Tử Quân đứng ngây người, thế là cũng có chút ngây ngốc, sau đó mới khẽ báo cáo:

- Bí thư Vương, vừa rồi khối chính quyền ra thông báo, chủ tịch Lưu muốn mở hội nghị văn phòng chủ tịch huyện.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhanh chóng khôi phục lại vẻ tỉnh táo, hội nghị văn phòng chủ tịch huyện muốn làm gì, tất nhiên hắn đã hiểu rõ lắm rồi.

- Bí thư Vương, nghe nói chủ tịch Hàn đã bệnh, ngày mốt không ai muốn đi tham gia hội nghị với hai vị lãnh đạo huyện, thế nên lúc này chủ tịch Lưu mới tổ chức họp.

Tôn Hạ Châu dừng lại một chút rồi khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.

Công tác kinh tế thật sự là một vấn đề rất đáng xấu hổ với huyện Lô Bắc, trên hội nghị kinh tế năm ngoái, không những bị những lãnh đạo chủ yếu của thị ủy đứng lên phê bình, càng phải mang về nhà danh hiệu đứng hàng sau cùng, nhận lấy cờ đen. Lúc nhận cờ đen thì bí thư và chủ tịch huyện không thể lên đài, chuyện này sẽ rơi lên người vị phó chủ tịch quản lý kinh tế.

Nếu như là một chuyện nở mày nở mặt thì phần lớn mọi người đều tình nguyện tham gia, nhưng đây là một chuyện đáng xấu hổ, cũng không có mấy người tình nguyện lên đài. Chưa nói đến vấn đề xấu hổ, chỉ sợ còn để lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo. Làm việc không tranh công, ôm việc mà không được vượt quyền, làm cấp phó thì chút xấu hổ đó phải tự mình tiến lên gánh vác.

Hội nghị này vốn phải do Hàn Minh Khải tham gia, nhưng Hàn Minh Khải lại giả vờ bệnh, cũng chỉ có thể thay người mà thôi, nhưng thay ai, điều này làm cho một vị chủ tịch huyện như Lưu Thành Quân cảm thấy khó xử.

Vương Tử Quân cầm một quyển sổ nhỏ đi vào phòng họp, lúc này trong phòng họp đã có mặt Tiền Diễm Lệ, Thạch Phong Huy và Tôn Hạo, ba người bọn họ cũng không phải là thường ủy huyện ủy, thế cho nên đều bị sắp xếp ra phía sau.

Vương Tử Quân tiến vào thì vẻ mặt ba người đều rất khó coi, tuy chưa nói rõ chủ đề hội nghị, nhưng ba vị phó chủ tịch này vẫn có chút xúc giác mẫn cảm, bọn họ thầm hiểu, chuyện không may chỉ sợ sẽ rơi xuống đầu ba người mình.

Đỗ Tự Cường là kẻ đa mưu túc trí, lại là phó chủ tịch thường vụ, Lưu Thành Quân sẽ không thể nào sai người này đi. Vương Tử Quân trước kia thì hoàn toàn có thể, nhưng bây giờ hắn là bí thư ủy ban tư pháp, sau khi đẩy Quách Vạn Thần không ai sánh được ngã ngựa thì tạo ra xu thế kẻ đến sau có thể tiến lên phía trước. Vào lúc này địa vị của Vương Tử Quân ở khối chính quyền có thể nói đã tương đồng với phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường, nếu muốn hắn tham gia loại hội nghị chết người kia, chỉ sợ không phải là một chuyện dễ dàng.

Muốn ăn quả hồng thì phải bóp, đạo lý này ai cũng hiểu, hơn nữa Lưu Thành Quân cũng là một vị chủ tịch quen việc dễ làm. Hắn mở hội nghị thế này trên danh nghĩa là họp nhưng người quyết định lại là ba người gồm mình, Đỗ Tự Cường và Vương Tử Quân.

Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Thạch Phong Huy tiến lên gật đầu với gương mặt tràn đầy nụ cười:

- Bí thư Vương, bữa tiệc trước đó anh uống rượu có chút gian dối, vốn anh là khách lại đẩy cho tôi say sưa, như vậy là không được.

Thạch Phong Huy dù nói đến chuyện uống rượu nhưng thực tế thì lại có ý nghĩa " ông say không phải vì rượu ", hắn cố gắng muốn cho người ta thấy mình và Vương Tử Quân có quan hệ không tầm thường. Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ chút tâm tư của Thạch Phong Huy, hắn cũng thuận miệng phụ họa:

- Chủ tịch Thạch nói như vậy là sai rồi, hai anh em chúng ta gặp mặt nhau, anh mời là khách, nếu không phân biệt rõ vị trí, sau này cũng khó có cơ hội đi với anh.

Vương Tử Quân đối đáp như vậy làm cho Thạch Phong Huy cảm thấy rất có mặt mũi, nói về địa vị thì Vương Tử Quân là thường ủy huyện ủy, là bí thư ủy ban tư pháp kiêm phó chủ tịch huyện, nếu so với một Thạch Phong Huy là phó chủ tịch huyện không có bao nhiêu quyền thế thì chênh lệch là rất nhiều. Bây giờ Vương Tử Quân chủ động cho Thạch Phong Huy bậc thang, làm cho hảo cảm của Thạch Phong Huy với Vương Tử Quân tăng lên vài phần.

Tiền Diễm Lệ hôm nay mặc trang phục công sở màu xám, giống như có dùng chút phấn, màu da lại giống như đậu hũ, nếp nhăn có vẻ càng sâu hơn. Khi Vương Tử Quân tiến vào thì vẻ mặt của nàng có chút ảm đạm, nàng thật sự rất căm hận hắn, đặc biệt là sau khi con trai Trịnh Nghi Khoan của nàng bị xác nhận là một thành viên của Thịnh Thanh Long và bị xử án thì hận ý của nàng với hắn càng tăng mạnh.

Nhưng Tiền Diễm Lệ tuy hận Vương Tử Quân đến mức ngứa răng nhưng thật sự là vô kế khả thi, ít nhất lúc này nàng cũng không thể nào làm gì được Vương Tử Quân, khác biệt là Vương Tử Quân muốn làm gì nàng cũng không phải là việc khó.

Tôn Hạo đứng nhìn về phía Vương Tử Quân lại có chút sợ hãi, nhưng hắn rất giỏi che giấu sự sợ hãi của mình, nó chỉ lóe lên trong mắt rồi nhanh chóng biến mất.

Tiền Diễm Lệ và Tôn Hạo đều không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn xuống sổ của mình. Vương Tử Quân thấy vẻ mặt của cả hai như vậy, trong lòng liên tục lóe lên nhiều ý nghĩa.

Lưu Thành Quân và Đỗ Tự Cường một trước một sau bước vào phòng họp, Đỗ Tự Cường ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó hắn khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, lại tiện tay ném thuốc cho Vương Tử Quân. Lưu Thành Quân ngồi xuống cũng cười cười với Vương Tử Quân.

Bây giờ địa vị của Vương Tử Quân ở huyện ủy rất đặc thù, rất có xu thế hình thành một lực lượng thứ ba. Tuy hắn không phải là một thường ủy được sắp xếp hàng đầu, nhưng bây giờ trong số các vị thường ủy, tên của hắn đã sắp xếp đến trước phó bí thư Trần Lộ Dao nắm công tác tổ chức.

- Các đồng chí, hôm nay tôi triệu tập mọi người chủ yếu bàn về một việc.

Lưu Thành Quân đốt điếu thuốc, cũng không nói nhảm như những cuộc họp trước kia, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

- Chủ tịch huyện đã nhuốm bệnh, ngày mốt có hội nghị kinh tế toàn thành phố, cần phải có một vị phó chủ tịch tham gia. Bí thư Hầu đã cho ra chỉ thị, yêu cầu khối chính quyền chúng ta nên nhanh chóng quyết định sự kiện này.

Lưu Thành Quân nói, sau đó hắn hít vào một hơi thuốc, ánh mắt như chim ưng quét qua ba người Tiền Diễm Lệ.

Phòng họp trở nên trầm mặc, không ai chủ động mở miệng, sự việc này trốn tránh còn chưa kịp, ai lại mở miệng đi tiếp nhận rủi ro?

Vương Tử Quân khẽ đặt tay lên quyển sổ, trong lòng thầm nghĩ, nếu mình là chủ tịch huyện thì lúc này nên làm gì?

- Ha ha, tôi thấy không ai muốn lên tiếng, như vậy tôi sẽ bắt đầu điểm tướng. Chủ tịch Đỗ, anh là phó chủ tịch thường vụ, anh nói xem ai đi tham gia hội nghị cùng tôi thì hay nhất?

Lưu Thành Quân ấn điếu thuốc lên gạt tàn, sau đó gọi tên Đỗ Tự Cường.

Đỗ Tự Cường thấy Lưu Thành Quân gọi tên của mình thì khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn cũng khẽ ấn thuốc xuống gạt tàn:

- Nếu chủ tịch Lưu đã điểm danh, tôi sẽ nói rõ ràng, bây giờ anh Hàn bị bệnh, tất nhiên anh ấy sẽ không tham gia được. Chỉ còn lại vài người chúng ta, nếu muốn tôi nói, tôi cảm thấy mình tham gia là thích hợp nhất, nhưng ngày mốt tôi đã có hẹn ước cùng đàm luận vài hạng mục với trưởng khoa Triệu phòng tài chính thành phố, có liên quan đến số tài chính cả năm triệu bạc, nếu lỡ hẹn thì cũng không hay cho lắm.

Đỗ Tự Cường tất nhiên nói những lời dối trá mà không qua mắt được Lưu Thành Quân, cũng không ngoài dự kiến, ý nghĩ thoát ly là quá rõ ràng. Dù Lưu Thành Quân đã biết kết quả như vậy nhưng vẫn thấy có hơi ngứa răng.

- Nếu chủ tịch Đỗ đã bận rộn như vậy, vậy thì anh là phó chủ tịch thường vụ, anh xem ngoài mình ra thì ai đi là thích hợp nhất.

Lưu Thành Quân có chút không cam lòng khi cho Đỗ Tự Cường vượt qua kiểm tra một cách dễ dàng như vậy, nàng tiếp tục truy hỏi một câu.

- Tôi thấy các vị phó chủ tịch ngồi đây ai cũng rất mạnh mẽ, chỉ cần kéo bất kỳ người nào ra cũng thật sự không làm cho chủ tịch Lưu phải xấu hổ. Anh là chủ tịch, anh cứ chỉ điểm.

Đỗ Tự Cường lại tùy ý đá quả bóng cao su về cho Lưu Thành Quân.

Lưu Thành Quân hít vào một hơi khí lạnh, cũng không tiếp tục lên tiếng. Trong lòng hắn biết rõ, dù có nói nữa cũng toi công, Đỗ Tự Cường sẽ không đi làm những chuyện đắc tội với người. Trước khi tổ chức cuộc họp hôm nay thì Lưu Thành Quân đã có tính toán nên gọi người nào, lúc này thấy Đỗ Tự Cường đưa đẩy quá khéo thì lại nhìn sang Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, ngày mốt anh có việc gì không?

Ngày mốt anh có việc gì không? Vương Tử Quân nghe được câu hỏi của Lưu Thành Quân mà thầm cảm thán, người trong quan trường dù có bối cảnh hay không có gì thì chút học vấn cũng phải có. Cứ nhìn những biểu hiện của chủ tịch Lưu vào lúc này thì biết nghệ thuật lãnh đạo đã cao siêu cỡ nào, chỉ là mộti câu hỏi đã bày ra đủ trình độ cho người khác phải ngước nhìn.

Người ngoài nghe Lưu Thành Quân hỏi như vậy thì thầm nghĩ Vương Tử Quân có thể tham gia hoặc không, nhưng thực tế ai cũng hiểu rõ, đây là Lưu Thành Quân ném ý tốt cho Vương Tử Quân. Ý nghĩ của Lưu Thành Quân đã quá rõ ràng, hắn muốn nhắc nhở Vương Tử Quân, anh có lấy cớ thì nhanh lên, chỉ cần anh có cái cớ ẩn giấu, tôi sẽ cho anh vượt qua kiểm tra, anh sẽ không phải là nhân tuyển tham gia hội nghị kinh tế lần này. Truyện được copy tại Truyện FULL

Tiền Diễm Lệ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vương Tử Quân, chiếc mũi có hơi co giật, lửa giận từ trong lòng bùng lên. Nhưng đối phương mạnh hơn nàng quá nhiều, bây giờ Vương Tử Quân không những sắp xếp ở vị trí cao hơn nàng trong khối chính quyền, còn là một vị thường ủy huyện ủy, chính là một nhân vật quật khởi tân sinh, Lưu Thành Quân có ý tốt với Vương Tử Quân cũng là chuyện quá bình thường.

Thạch Phong Huy và Tôn Hạo cũng có cùng suy đoán với Tiền Diễm Lệ, hai người này cũng không ngốc, tất nhiên bọn họ biết chủ tịch Lưu hỏi như vậy là có ý gì.

Từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, ánh mắt Lưu Thành Quân tràn đầy nụ cười thiện ý, tâm tư lôi kéo Vương Tử Quân để đối đầu với Hầu Thiên Đông của hắn là quá cấp bách, lúc này hắn lấy lòng Vương Tử Quân còn tốt hơn cả đứng lên mời rượu.

Vương Tử Quân khẽ buông bút trong tay xuống dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, sau đó hắn dùng giọng có khí phách nói:

- Ngày mốt tôi không có việc gì quan trọng, tôi sẽ đi cùng chủ tịch huyện.

Vương Tử Quân tuy không nói quá lớn nhưng lại cực kỳ có lực và tác động vào màng tai của vài vị chủ tịch ngồi đây, bọn họ quá bất ngờ vì câu trả lời của hắn, không ngờ đối phương lại đứng lên ôm lấy một sự việc đáng xấu hổ như thế.

Vương Tử Quân là kẻ ngốc sao? Không, dù là Lưu Thành Quân hay là Đỗ Tự Cường cũng không có ý nghĩ này, một người vào đúng thời điểm có thể làm cho một nhà máy in cải tử hoàn sinh; một người không ra tay thì thôi, đã vung tay là nát đá tan vàng, có thể giành phần thắng trong tranh chấp với chủ tịch thành phố, như thế là kẻ ngu sao?

Đỗ Tự Cường nhìn gương mặt không chút gợn sóng sợ hãi của Vương Tử Quân, trong lòng hắn khẽ động. Đảm đương, hai chữ này xuất hiện trong lòng hắn, đối phương có đảm đương, tuy chỉ là vài chữ đơn giản nhưng đó là thứ mà nhiều người không dễ dàng làm được. Bây giờ Vương Tử Quân cho ra lựa chọn như vậy, lại cho tất cả mọi người thấy mình là người có thể đảm đương.

Lưu Thành Quân dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn gật đầu nói:

- Vậy thì cứ theo ý của chủ tịch Vương, chúng ta tan họp.