Hơn nữa Vương Tử Quân lại là một người vui buồn không lộ ra vẻ mặt, cho dù ra tay như làm cho biển động núi sập thì cũng chỉ để lộ ra chút tảng băng ngầm, dù người ta có cố gắng nắm bắt manh mối thế nào cũng không ngộ ra được ý nhĩ chân thật của bí thư Vương. Chỉ cần nhìn vào điểm này thì thấy bí thư Vương tuy còn trẻ nhưng cũng tuyệt đối được xưng tụng là người có tâm cơ. Hơn nữa bí thư Vương lại là người có năng lực làm việc, có khả năng cao độ, chỉ sợ một ngày kia sẽ bay lên trời cao. Nếu bảo trì được mối quan hệ mật thiết với một người như vậy, rõ ràng là ánh mắt có tính chiến lược, là một hạng mục đầu tư cực tốt.
Tiểu Chung thầm nghĩ như vậy, thế là trước ý nghĩ không phục với Vương Tử Quân trước kia đã biến thành kính ngưỡng. Hắn không những khách khí với bí thư Vương, hơn nữa còn coi bí thư Vương là một trong những nhân vật không thể đắc tội trong huyện Lô Bắc.
- Điều này...Tiểu Chung, cũng không cần, tôi ăn cơm xong thì cứ ngồi một chỗ, bây giờ cũng cần vận động một chút, chúng ta cùng đi đến phòng làm việc của bí thư Vương ngồi một lát.
Hầu Thiên Đông uống một ngụm nước trà rồi thản nhiên nói.
Hầu Thiên Đông là bí thư huyện ủy, là lãnh đạo đứng đầu huyện Lô Bắc, lão muốn gặp bất kỳ người nào ở huyện Lô Bắc thì chỉ cần nói Tiểu Chung đi gọi điện thoại là được. Thử hỏi xem ở trong địa bàn huyện Lô Bắc này có ai không chú trọng đến bí thư Hầu Thiên Đông, có ai không dám đến gặp khi bí thư triệu kiến? Không ngờ Hầu Thiên Đông lại phá lệ với Vương Tử Quân, lại tự mình đến gặp mặt, có thể thấy địa vị của bí thư Vương là quan trọng thế nào trong lòng Hầu Thiên Đông.
Tiểu Chung đi theo sau lưng Hầu Thiên Đông, trong lòng cực kỳ cảm khái, đám nhân viên công tác gặp mặt bí thư Hầu trên hành lang đều chào hỏi nhiệt tình, đồng thời cũng đưa ánh mắt nhìn theo hướng đi của bí thư Hầu.
- Ôi, anh thấy chưa, bí thư Hầu tự mình đến phòng làm việc của bí thư Vương để bàn công tác, đúng là chuyện hiếm có.
Một tên cán bộ trẻ tuổi dùng ánh mát tràn đầy kinh ngạc và giọng điệu bất ngờ để nói với một đồng sự hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh.
Tên đồng sự khẽ gật đầu, sau đó hắn nói:
- Vừa rồi tôi còn thấy chủ tịch Lưu đi đến phòng làm việc của bí thư Vương.
- Kỳ quái, có phải là có chuyện gì xảy ra, vì sao hai vị lãnh đạo lại tự đi đến phòng làm việc của bí thư Vương?
Tên cán bộ trẻ tuổi dùng giọng nghi hoặc hỏi.
Tên đồng sự kia đã công tác nhiều năm ở huyện ủy, hắn cũng không lỗ mãng, chỉ cười cười mà không nói gì.
Đúng lúc này một nhân viên của văn phòng ủy ban tư pháp đi tới, hắn nghe thấy câu hỏi của tên nhân viên thanh niên thì cười hì hì nói:
- Các anh không biết đấy thôi, chúng tôi vừa nhận được thông báo, hội nghị hệ thống tư pháp tỉnh sẽ được tổ chức ở huyện Lô Bắc.
- Hội nghị của khối tư pháp thành phố? Ôi, hèn gì mà bí thư Hầu và chủ tịch Lưu lại vui vẻ như vậy, huyện Lô Bắc chúng ta đây đã bốn năm năm rồi chưa được chọn làm nơi tổ chức hội nghị khối tư pháp của cấp thành phố, hôm nay lại là nơi được chọn, đúng là quá hãnh diện.
- Cái gì, là hội nghị tư pháp của cấp thành phố? Anh cũng quá xem thường ủy ban tư pháp rồi, tôi nói cho anh biết, đây là hội nghị tư pháp cấp tỉnh.
Tên nhân viên văn phòng ủy ban tư pháp dùng giọng đắc ý nói, hắn không tự giác được phải ngẩng đầu cao lên.
- Là hội nghị khối tư pháp toàn tỉnh? Trời ạ, cậu không lừa gạt đấy chứ?
Tên nhân viên văn phòng khối chính quyền trợn tròn mắt dùng giọng nghi hoặc nói.
- Lừa dối người? Hì hì, ai có tâm tư lừa dối anh? Anh xem, các anh xem đây, đây không phải là thông báo của ủy ban tư pháp tỉnh ủy sao? Tôi đang đi sao chép.
Tên nhân viên văn phòng ủy ban tư pháp đắc ý đưa văn kiện trong tay lên.
Tên nhân viên văn phòng khối chính quyền không khỏi cảm thấy lè lưỡi, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào chằm chằm, thấy đó là văn kiện của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, vì vậy càng thêm cảm khái:
- Bí thư Vương đúng là không gì không làm được, lãnh đạo tuy không biểu hiện rềnh rang nhưng không ngờ lại có thể chạy lên tỉnh tranh thủ được vinh dự thế này.
- Cái gì gọi là tranh thủ, phải nói là ủy ban tư pháp tỉnh ủy thấy huyện Lô Bắc làm tốt công tác tư pháp, thế nên mới chủ động tổ chức hội nghị ở huyện chúng ta.
Tên nhân viên văn phòng ủy ban tư pháp hơi ngửa đầu ra phía sau, hắn vung vẫy văn kiện đi xuống lầu.
Sự kiện huyện Lô Bắc sẽ tổ chức hội nghị tư pháp toàn tỉnh cũng không phải làm cho tất cả mọi người cảm thấy vui mừng, ít nhất cũng có kẻ cảm thấy không thoải mái.
Trần Lộ Dao ngồi trong phòng làm việc của mình mà vẻ mặt có chút âm trầm, sau khi hắn nghe được tin tức hội nghị tư pháp của tỉnh sẽ tổ chức ở huyện Lô Bắc thì trong đầu không khỏi có chút căm giận.
Dù Trần Lộ Dao và Vương Tử Quân không có thù oán gì lớn, nhưng hai người là đồng đạo, hắn cũng không muốn thấy người ta phạm thống quá mạnh lấn át mình ở trong huyện, như vậy có ý nghĩa gì chứ?
Trần Lộ Dao không thích Vương Tử Quân vì tên này năng lực quá mạnh, hắn cảm thấy mình có mộ vạn lý do để không tin Vương Tử Quân là loại người trời sinh chất phác, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi lần tổ chức hội nghị ban ngành thì người này không bao giờ chịu lắm mồm.
Trong ký ức của Trần Lộ Dao thì hắn căn bản chưa từng thấy Vương Tử Quân thao thao bất tuyệt, chưa từng thấy đối phương mở miệng nói năng lưu loát, nhưng đối phương lại là một người có nhiều phương pháp độc đáo để diễn tả tư tưởng và ý niệm, khiến cho anh Hầu và anh Lưu thường quên đi những khúc mắc trong lòng, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào những kế hoạch của Vương Tử Quân, nhưng dù là ai cũng rạo rực vui sướng. Đây chính là điểm sáng của Vương Tử Quân, là một kẻ đa mưu túc trí, bình thường sẽ tỏ ra ỉu xìu không lên tiếng, nhưng một khí đã ra tay thì cực kỳ khủng bố.
Trần Lộ Dao nghĩ như vậy và thật sự cảm thấy khó chịu, mở một cuộc hội nghị tư pháp cấp tỉnh tuy là chuyện tốt với huyện Lô Bắc, nhưng hạch tâm của nó nằm ở chỗ nào? Khối tư pháp nằm dưới sự quản lý của bí thư Vương, bây giờ không phải tổ chức hội nghị để tán thưởng Vương Tử Quân sao?
Nếu uy tín của Vương Tử Quân ngày càng lớn, như vậy Trần Lộ Dao là một phó bí thư, hơn nữa còn là một phó bí thư nắm công tác chính trị, hắn là một vị lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong huyện, không phải sẽ dần giảm uy tín sao?
Nếu như uy tín giảm sút, Trần Lộ Dao sẽ không phải không bao giờ chấp nhận được, nhưng nếu địa vị của mình trong lòng lãnh đạo giảm sút, như vậy sẽ là một sai lầm không thể tha thứ được. Vương Tử Quân ném thể diện cho lãnh đạo, như vậy sau này lãnh đạo sẽ ghi nhớ, nếu sau này có cơ hội trọng dụng hay đề bạt, lãnh đạo còn phải quan tâm đến một người như Trần Lộ Dao sao?
Trần Lộ Dao thật sự mất hứng, mà Tôn Quốc Lương ngồi cách đó không xa cũng mất hứng không kém. Nhưng lúc này hai người đều biết rõ, đây là quan trường, là nơi tập thể cùng hành động, bọn họ căn bản không nên nghĩ ra bất kỳ trò mờ ám nào, nếu không sẽ là một con lừa thân mang vác nặng, cũng chính vì vậy mà bọn họ mới thật sự cảm thấy uất ức.
- Bí thư Trần, tôi cũng không cảm thấy khối tư pháp có bất kỳ điều gì khởi sắc, nhưng có một vài người hát hay hơn làm.
Tôn Quốc Lương dùng sức uống cạn ly trà trong tay, sau đó dùng giọng oán hận nói.
Trần Lộ Dao nhìn vẻ mặt âm trầm của trưởng phòng tổ chức mà không khỏi nở nụ cười đồng ý, bây giờ hắn chỉ có thể làm được như vậy, thật sự không còn làm gì khác hơn được nữa.
Tôn Quốc Lương nhìn vẻ mặt không chút biến đổi của Trần Lộ Dao mà thầm hận mình nói lời không che đậy miệng, trà trộn trong quan trường thì anh gặp người nào không thích mà chẳng không biểu đạt sự chán ghét? Nhưng như vậy lại thể hiện sự kém cỏi của mình mà thôi.
Trong quan trường thì dù là bất kỳ kẻ nào cũng phải giữ mồm giữ miệng, điều này Tôn Quốc Lương hắn đã quên rồi sao? Ai có thể bảo đảm một ngày nào đó lão già Trần Lộ Dao không vì nịnh bợ Vương Tử Quân mà nói ra những lời của mình hôm nay?
Tôn Quốc Lương nghĩ như vậy mà nụ cười trên mặt cũng đông cứng, hắn cảm thấy tự mình làm khó mình, trong lòng cũng có chút hối hận. Dù hắn không chủ quản khối tư pháp, thế nhưng sau khi Vương Tử Quân nhận chức thì trị an của huyện Lô Bắc nào chỉ tốt hơn khi Quách Vạn Thần nắm quyền vài lần? Chỉ cần nhìn vào tình huống Vương Tử Quân mới nắm quyền mà có thể tổ chức hội nghị tư pháp cấp tỉnh ở huyện Lô Bắc thì thấy rõ vấn đề. Bây giờ Vương Tử Quân có thể biểu hiện năng lực của mình trước mặt các vị lãnh đạo ba cấp huyện thị và tỉnh, điều này càng làm cho Tôn Quốc Lương cảm thấy căm ghét, giống như mình ăn vào một bình giấm chua.
Không được, dù không thể tạo phiền toái cho đối phương trên hội nghị tư pháp, cũng chẳng thể cho đối phương dễ dàng sống qua ngày như vậy. Thế là Tôn Quốc Lương quay sang hỏi Trần Lộ Dao:
- Bí thư Trần, tôi cảm thấy lần này nên để cho bí thư Hầu đứng lên đọc báo cáo trong hội nghị tư pháp, tất nhiên Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp kiêm phó bí thư huyện ủy nhưng lại nằm dưới sự lãnh đạo của bí thư Hầu, anh cảm thấy thế nào?
Trần Lộ Dao khẽ gật đầu, hắn sao không hiểu tâm tư của Tôn Quốc Lương? Lời đề nghị này của Tôn Quốc Lương rõ ràng muốn ép Vương Tử Quân. Bình thường mỗi ban ngành tổ chức hội nghị thì đều do lãnh đạo chủ quản hoặc lãnh đạo đơn vị ban ngành báo cáo, hôm nay là hội nghị ban ngành có mặt tất cả lãnh đạo khối tư pháp của cấp tỉnh thị và quận huyện trong tỉnh, đứng lên đọc báo cáo ở hội nghị thế này sẽ là một chuyện vô cùng nở mày nở mặt. Vương Tử Quân không phải không có năng lực, nhưng trên mặt hắn còn có một bí thư Hầu, thế cho nên cũng đừng có ý nghĩ gào thét, khi lên đài cũng chỉ có thể đứng sang một bên mà thôi.
Hội nghị như vậy có thể sắp xếp cho Vương Tử Quân đứng lên báo cáo, nhưng cũng có thể cho bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông đứng ra gánh vác. Nếu như là hội nghị tư pháp bình thường thì sẽ có không ít người cho rằng báo cáo là công tác của Vương Tử Quân, nhưng nếu hội nghị thường ủy cướp đoạt quyền báo cáo ra khỏi tay của Vương Tử Quân, chẳng những có thể nịnh bợ Hầu Thiên Đông, còn đả kích được dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Vương Tử Quân, đây rõ ràng là một chiêu nhỏ nhưng cực kỳ chu toàn.
- Trưởng phòng Quốc Lương, cứ làm như vậy là được, thị ủy yêu cầu chúng ta báo cáo phương án tổ chức, trước đó chắc chắn bí thư Hầu sẽ mở hội nghị thường ủy để nghiên cứu. Khi bắt đầu hội nghị thì chúng ta sẽ nói ra vấn đề này, bí thư Tử Quân tuy là người chủ quản khối tư pháp, thế nhưng xét về tổng thể thì huyện ủy là đứng đầu, tin chắc anh ta sẽ lấy đại cục làm trọng.
Trần Lộ Dao tuy trong lòng khinh bỉ Tôn Quốc Lương nhưng ngoài miệng lại khoác ra tấm áo " Lấy đại cục làm trọng ", đồng thời cũng phụ họa:
- À, trưởng phòng Tôn, anh suy xét thật sự rất chu toàn thấu đáo.
Tôn Quốc Lương thấy Trần Lộ Dao tán thành kế hoạch của mình lần này thì cảm thấy vui sướng, hắn vuốt ve cái ly sứ tráng men, sau đó cười hì hì nói:
- Bí thư Trần, anh nói xem, bí thư Vương sẽ không phải ngậm hoàng liên đấy chứ? Tôi cảm thấy tình huống lần này sẽ rất buồn cười, nếu bí thư Vương bị nắm mũi như vậy, không biết có còn sinh ra cảm giác thành tựu nữa không?
Trần Lộ Dao cũng cười lên ha hả, cũng không lên tiếng đáp lời, hắn chĩ khẽ gõ len ngón tay của Tôn Quốc Lương, hai người nở nụ cười hiểu ý, cũng không nói lời nào.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hai người Trần Lộ Dao, một giờ sau văn phòng huyện ủy thông báo tổ chức hội nghị, hai người nhìn nhau cười, sau đó cùng nhau đi về phía phòng họp huyện ủy.
Khi Tôn Quốc Lương đi vào trong phòng họp, lúc này bên trong đã tụ tập đầy đủ các vị thường ủy, mà vấn đề các vị thường ủy đang thảo luận trên cơ bản đều liên quan đến hội nghị của khối tư pháp tỉnh được tổ chức ở huyện Lô Bắc.
- Thật sự không ngờ hội nghị của khối tư pháp tỉnh lại được tổ chức ở huyện Lô Bắc chúng ta, xem ra lần này huyện chúng ta cũng khó thể giấu mặt được.
Tân Quân Tắc là cán bộ đứng đầu ban chỉ huy quân sự huyện Lô Bắc, hắn hưng phấn uống cạn ly trà của mình, sau đó lớn tiếng nói với Tiếu Tử Đông.
- Hội nghị được tổ chức ở huyện chúng ta, đây chính là lời khẳng định cao độ của tỉnh ủy với công tác của huyện, xem như huyện chúng ta đã làm tốt công tác. Anh xem, không những làm tốt công tác trị an, viện kiểm sát và tòa án lại chủ động giúp nhân dân giải quyết nhiều vấn đề, tôi nghe nói ủy ban tư pháp chục ngày qua đã nhận được hơn mười lá cờ thưởng.
- Cờ thưởng, hì hì, nếu nói cờ thưởng thì chủ tịch Đỗ là người rõ ràng nhất, khuê nữ bảo bối đưa cờ thưởng về nhà, nghe nói là chủ tịch Đỗ tự mình tiếp đãi.
Tân Quân Tắc nói rồi đưa mắt nhìn Đỗ Tự Cường.
Đỗ Tự Cường gần đây rất ít khi biểu hiện vui buồn trên nét mặt, nhưng lúc này vừa nghe Tân Quân Tắc nhắc đến con gái bảo bối nhà mình, thế là không nhịn được phải cười ha hả:
- Con gái của tôi có lòng nhiệt tình, nhưng vẫn là câu nhi nữ tình trường, con người ta sống cả đời, có thể không làm quan nhưng không thể không làm bố, tôi thấy nha đầu này càng lúc càng tiến bộ thì cũng cảm thấy vui sướng.
Khi mọi người đang nói đùa vui vẻ với nhau thì Vương Tử Quân mỉm cười đi đến phòng họp, các vị thường ủy cũng dừng nghị luận và quay sang chào hỏi Vương Tử Quân.
Tôn Quốc Lương thấy kẻ nào cũng tươi cười đón chào Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra cảm giác đố kỵ. Hắn là một trưởng phòng tổ chức, hắn vốn là một người có hy vọng trở thành phó bí thư nhất trong ban ngành huyện ủy, thế nhưng Quách Vạn Thần xảy ra chuyện, vị trí phó bí thư được ném vào tay Vương Tử Quân, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ bức bối vì chính mình sắp xếp rất nhiều. Bây giờ thì tốt, một chuyện chưa xong thì chuyện khác đã đến, đối phương còn chưa ngồi ấm chỗ trên vị trí phó bí thư thì đã tạo ra thành tích lớn nở mày nở mặt, nếu như còn có một vị trí phó bí thư nữa, nó sẽ rơi xuống đầu mình sao?
Tuy Tôn Quốc Lương càng nghĩ càng giận nhưng cũng cố gắng khắc chế tâm tình của mình mà không biểu hiện ra bên ngoài, hắn cũng mỉm cười chào hỏi Vương Tử Quân, nhưng trong miệng lại nói đó là vinh dự của cả huyện Lô Bắc.