Bí Thư Trùng Sinh

Chương 363: Chân thành đến vĩnh viễn



Vương Tử Quân nhìn bàn tay có chút run rẩy của Tôn Quốc Lương, hắn trịnh trọng nâng ly lên cụng với đối phương, sau đó dùng giọng chân thành nói:

- Anh Tôn, chúng ta không đánh không quen, sau này nếu về tỉnh thì cứ đến tìm gặp tôi, hai chúng ta là bạn tốt.

Hai chữ bạn tốt được Vương Tử Quân nói ra khỏi miệng làm cho Tôn Quốc Lương cảm thấy nóng lòng lên.

Tôn Quốc Lương vốn rất cảm khái, bây giờ trong lòng giống như xuất hiện một dòng nước ấm. Hắn nhìn Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, thế là ngửa cổ uống cạn ly rượu của mình.

- Bí thư Vương, thế này đi, tôi uống ba ly, anh cứ tùy ý, coi như tôi kính chúc anh thăng quan phát tài.

Tôn Quốc Lương hạ ly rượu xuống rồi dùng giọng hào sảng nói.

Nếu so với vẻ xúc động của Tôn Quốc Lương thì Tả Minh Phương lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn và Vương Tử Quân đều là người rời khỏi huyện Lô Bắc, nhưng vi trí của hắn lại là rất tốt, là phó bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy. Tuy vị trí này kém hơn bí thư huyện ủy Lô Bắc, thế nhưng như vậy cũng là tiến thêm một bước, nếu như làm tốt công tác thì phó bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy tiến lên cấp phó phòng cũng không phải không có khả năng.

Một vi trí chạm tay có thể phỏng rơi xuống đầu Tả Minh Phương, hắn cũng không khờ dại cho rằng mình được đề bạt cũng vì nguyên nhân có năng lực và an tâm công tác. Hắn là người công tác lâu năm ở huyện Lô Bắc, hắn cũng biết là ai giúp mình tiến lên một bước vào lúc này.

Tả Minh Phương chậm rãi nâng ly lên trịnh trọng mời Vương Tử Quân.

Nếu so sánh với Tôn Quốc Lương, Tả Minh Phương thì Tiếu Tử Đông vầ Lý Cẩm Hồ lại có vẻ đặc biệt bình thường, bọn họ có mối quan hệ quá thân thiết với Vương Tử Quân, bọn họ cũng không cần phải cố gắng tỏ vẻ, tất cả đều không bằng không nói lời nào.

Khi từng ly rượu được đám người nơi đây rót vào bụng thì bầu không khí trong phòng càng thêm sống động, mọi người cùng chúc và uống rượu với Vương Tử Quân, đồng thời cũng bắt đầu khiêu chiến lẫn nhau. Tả Minh Phương cũng là người rời khỏi huyện Lô Bắc giống như Vương Tử Quân, bây giờ trở thành đối tượng bị người ta vây công.

Uống rượu với Vương Tử Quân thì dù là phó chủ nhiệm hay phó chủ tịch đều phải thận trọng, nhưng khi mời rượu Tả Minh Phương thì cả đám đều thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc này Tả Minh Phương hầu như biến thành một người tiếp nhận lời mời của mọi người, giống như đang uống rượu giải ân oán vậy.

Bầu không khí trên bàn rượu càng tăng vọt, lúc này Vương Tử Quân lại bị Tằng Nhất Khả kéo sang một bên. Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Tằng Nhất Khả bây giờ tỉnh táo hơn rất nhiều, lão đưa cho Vương Tử Quân một điếu thuốc, lại trầm ngâm một lát rồi mới nói:

- Chủ tịch Vương, nói trắng ra thì tôi cũng không nỡ để anh rời khỏi huyện Lô Bắc.

Vương Tử Quân lúc này đi lại có hơi nghả nghiêng, rõ ràng đã có vài phần men say nhưng trong lòng hắn lại rất tỉnh táo. Hắn biết rõ Tằng Nhất Khả đang nói lời thật lòng, hắn hít vào một hơi thuốc thật sâu rồi trầm giọng nói:

- Thật ra tôi cũng không muốn đi.

- Chủ tịch Vương, không biết anh có tin không, từ lúc ban đầu cậu đến huyện Lô Bắc, tôi đã cảm thấy cậu không tầm thường, thế cho nên ao nhỏ này cũng không thể chứa được cá lớn như cậu.

Khóe miệng Tằng Nhất Khả lộ ra nụ cười thản nhiên, lão khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân bị lời nói của chủ tịch Tằng Nhất Khả mà thầm kinh hoảng, đối phương sẽ không biết mình là người trọng sinh đấy chứ? Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng thì đã nhanh chóng bị hắn bác bỏ.

- Tôi không nhìn lầm bao giờ, cậu xây dựng đường An Lô, tạo ra khu công nghiệp, tuy nửa năm qua Dương Quân Tài chỉ chú tâm làm loạn nhưng kinh tế và thu nhập đầu người của huyện Lô Bắc vẫn không ngừng tăng tiến, vẫn biểu hiện trạng thái phát triển tốt đẹp. Nếu như không phải có cơ sở tốt đẹp chèo chống, sợ rằng thành phố An Dịch cũng không thoải mái cho huyện Lô Bắc chúng ta tăng lên một cấp.

Vương Tử Quân hút thuốc mà không nói lời nào. Khi Tằng Nhất Khả lên tiếng thì những hình ảnh khó quên lại được chiếu trong lòng hắn. Hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giống như tất cả chỉ là dư thừa, hắn bắt chặt tay Tằng Nhất Khả, trong mắt lóe lên luồng sáng thân thiết.

- Chủ tịch Vương, người làm việc tốt cho dân, như vậy nhân dân sẽ không bao giờ quên, vùng đất này sẽ không bao giờ quên. Tuy anh phải rời khỏi huyện Lô Bắc, thế nhưng anh đừng quên nơi đây từng là nhà của mình.

Bàn tay của Tằng Nhất Khả có chút run rẩy, lão làm chủ tịch hội đồng nhân dân vài năm, cũng đã qua vài đời cán bộ lãnh đạo, thế nhưng lúc này tiễn chân Vương Tử Quân lại nói ra những lời từ tận đáy lòng.

Hai người cũng không nói gì thêm mà tiếp tục quay về phòng ngồi uống rượu. Vương Tử Quân là người tửu lượng không quá cao, tối hôm đó lại uống như kẻ nghiện, ai mời cũng không từ chối, giống như có ý định uống đến chết ngất mới thôi...

Dưới sự hộ tống của Tiếu Tử Đông, Vương Tử Quân quay về khu nhà dành cho thường ủy huyện ủy. Lúc này đầu óc hắn vẫn còn rất thanh tỉnh, hắn nhìn bầu trời đêm vắng lặng mà sinh ra cảm giác thương cảm, đúng lúc này xe chợt dừng lại.

Còn chưa về đến nhà, sao xe lại dừng? Tuy Vương Tử Quân uống hơi nhiều nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo, khi hắn chuẩn bị quay sang hỏi Tiếu Tử Đông ở bên cạnh, ánh mắt hắn lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe theo bản năng.

Trên một bãi đất trống, một chiếc xe việt dã đang lẳng lặng đứng đó, Mạc Tiểu Bắc mặc một thân quân phục màu xanh đứng lặng nơi đó giống như một tinh linh giữa bầu trời đêm, mái tóc dài bị gió thổi khẽ ve vuốt gò má hồng nhuận của nàng.

- Chủ tịch Vương, chúng tôi đi đây.

Tiếu Tử Đông khẽ gật đầu với Mạc Tiểu Bắc, sau đó đẩy Vương Tử Quân xuống xe không chút nghĩa khí, Thái Thần Bân cũg nhanh chóng chạy xe về phía khu nhà thường ủy huyện ủy.

Vương Tử Quân nhìn về phía Mạc Tiểu Bắc đang đứng giống như một đóa hoa tỏa sắc giữa mùa xuân mà thần kinh căng cứng hoàn toàn sụp đổ. Hắn ngang ngược vươn tay ra kéo lấy người phụ nữ xinh đẹp đứng giữa bầu trời đêm vào trong lòng mình. Mạc Tiểu Bắc dùng ánh mắt căng thẳng nhìn khắp chung quanh, nàng muốn tránh khỏi cái ôm của Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không làm gì được vì hắn dùng sức khá mạnh.

Khi đi về nhà, Vương Tử Quân không mở miệng mà Mạc Tiểu Bắc cũng không nói gì, nhưng trong lòng hai người lại giống như có một sợi dây tình cảm nối liền với nhau

Vương Tử Quân càng thêm say mê, một cảm giác say bùng lên trong lòng, hắn lỗ mãng cởi quần áo của Mạc Tiểu Bắc, chỉ một lát sau hai người đã tan thành một thể...

Vương Tử Quân ngủ một giấc rất say, hắn cảm thấy tất cả những xúc động mình áp chế trong thời gian qua đã được phát tiết, thật sự rất thoải mái, rất phóng túng, rất tuyệt vời.

Vương Tử Quân mở mắt, hắn cảm thấy trời đã sáng, thật sự không thể không đi. Hắn nhìn không gian sống quen thuộc của mình trong thời gian qua mà thầm cảm khái vô hạn, hắn khẽ lật người theo thói quen, đúng lúc cảm thấy có thứ gì đó đì lên cánh tay của mình.

Chuyện gì xảy ra? Vương Tử Quân nghiêng đầu nhìn, hắn thấy Mạc Tiểu Bắc với mái tóc dài đang gối đầu lên tay mình, nàng ngủ co rút ở đó giống như một chú mèo dịu dàng ngoan ngoãn.

"Thì ra mình không phải đang nằm mơ!"

Vương Tử Quân chợt nhớ đến hình ảnh mông lung trong trí nhớ vào tối hôm qua, sau đó lại nhìn xuống người Mạc Tiểu Bắc. Lúc này Mạc Tiểu Bắc tuy vẫn ngủ rất say, rất ngọt ngào, thế nhưng hai mắt đẹp lại giống như mơ hồ có ẩn hiện một vệt nước mắt.

Vương Tử Quân thấy vệt nước mắt mơ hồ của Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi ngây người, trong lòng cũng có chút đắc ý

Lúc này hắn mới ý thức được chính mình không phải nằm mơ, rõ ràng tối qua quá dũng mãnh thiện chiến, cày cấy quá độ làm khổ Mạc Tiểu Bắc.

Xem ra hình ảnh hắn thật sự điên cuồng như dã thú và Mạc Tiểu Bắc dịu dàng hầu hạ đều là thật, Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đang ngủ vùi trong lòng mình, hắn thật sự sinh ra cảm giác ấm áp chân thành. Mạc Tiểu Bắc là vợ của hắn, dù đó là chuyện bình thường, nhưng vào đúng thời điểm quan trọng thì người quan tâm hắn nhất cũng chính là nàng.

Tần Hồng Cẩm, Y Phong và Trương Lộ Giai là tình nhân của Vương Tử Quân, bọn họ đã từng cho hắn nhiều thỏa mãn và khoái cảm mới mẻ, thế nhưng mối quan hệ giữa bọn họ với nhau cũng chỉ dừng lại ở một mức độ nhất định, sự tồn tại của bọn họ làm cho hắn cảm nhận được chỗ tốt của đàn ông. Đặc biệt là một người đàn ông như hắn, có chút bản lĩnh, có tướng mạo, có chút chức vị, có chút khí chất anh hùng, còn có một cơ thể cường tráng. Hắn cảm thấy đàn ông mà không tìm được thứ gì đó để phát tiết thì thật sự không khác nào chịu tội, rõ ràng là thái độ không chịu trách nhiệm một cách cực đoan với chính mình. Hắn thỏa mãn cho chính bản thân mình, đồng thời cũng thỏa mãn cho những người phụ nữ của mình, nói chung đây chính là đặc điểm làm cho phụ nữ ưa thích đàn ông.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ rối loạn, Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác vui vẻ.

Vương Tử Quân khẽ rút tay ra khỏi đầu Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn rón rén xuống giường, đi vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn nấu nướng.

Không biết có phải vì tối hôm qua quá điên cuồng hay không, đến khi Mạc Tiểu Bắc tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, nàng đưa mắt nhìn thấy gian phòng trống rỗng, thế là trong lòng chợt sinh ra cảm giác cấp bách.

Những ngày qua Mạc Tiểu Bắc sống ở thủ đô, ngoài những lúc ở bên cạnh ông nội thì phần lớn thời gian là nghe mẹ nói chuyện, cái gì mà vợ phải làm tốt chức trách để cho đàn ông lấp đầy bao tử, tiến có thể lên giường, lùi có thể xuống bếp, nếu không thì đàn ông ở khách sạn không sướng hơn sao?

Tối qua Vương Tử Quân uống rượu có vẻ hơi say, bây giờ chính mình ngủ dậy còn muộn hơn hắn, dựa theo logic của mẹ mình thì đây là tình huống căn bản là khó thể tha thứ. Theo lời của mẹ thì có một lần bố mình uống say, bà đã phải bỏ ra thời gian cả đêm chăm sóc, thậm chí không một lần chợp mắt.

Mạc Tiểu Bắc thầm cảm thấy hổ thẹn, nàng muốn đứng lên, thế nhưng khi vừa hoạt động hai chân thì một cảm giác bủn rủn truyền đến cơ thể. Nàng nghĩ đến tình huống điên cuồng tối qua, trong lòng chợt lóe lên cảm giác sợ hãi.

- Tỉnh ngủ rồi sao? Thế nào? Sao không ngủ thêm một lát nữa?

Vương Tử Quân đẩy cửa đi vào với nụ cười rạng rỡ.

- Em ngủ quá say.

Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân, thật sự nàng rất muốn đứng lên, nhưng khi nằm có chăn mềm quấn quanh, bây giờ đứng lên lại bộc lộ hoàn toàn, tất cả những gì tươi đẹp xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân.

Tuy đã không biết nhìn bao nhiêu lần thế nhưng Vương Tử Quân nhìn thấy tình cảnh xảy ra trước mắt thì cũng không khỏi cảm thấy nóng lòng, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thấy dấu răng trên ngực của Mạc Tiểu Bắc, hắn thật sự cảm thấy rất xấu hổ.

- Em ngủ một lát nữa đi, nồi cháo anh nấu phải một lát nữa mới xong.

Vương Tử Quân kéo bờ vai thong gầy của Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng yêu thương nói.

Mạc Tiểu Bắc nằm trong vòng tay của Vương Tử Quân mà khẽ nhắm mắt lại, nàng thật sự rất hưởng thụ cảm giác vào lúc này.

- Thật xin lỗi, tối qua anh quá điên cuồng.

Vương Tử Quân ôm cơ thể như hoa như ngọc trong lòng, hắn dùng giọng dịu dàng nói.

Mạc Tiểu Bắc không để cho Vương Tử Quân nói xong, nàng dùng những ngón tay thon dài đặt lên miệng hắn, hai con người nhìn chằm chằm vào hắn, hơi thở của nàng thơm như hoa lan, nàng dùng giọng oanh yến nói:

- Em thích như vậy.

Chỉ là bốn chữ nhưng giống như gió xuân thổi vào mặt, giống như hương rượu nồng nàn làm cho Vương Tử Quân say đắm. Hắn ôm Mạc Tiểu Bắc vào trong lòng, chỉ hy vọng thời gian dừng lại, cứ mãi mãi là như vậy.

Vương Tử Quân ngồi xuống ghế, trên bàn là một nồi cháo, vài trái trứng gà, một dĩa củ cải muối. Đây rõ ràng là một bữa sáng khá phong phú, thật sự đủ chất dinh dưỡng, hơn nữa lại rất ngon miệng. Mạc Tiểu Bắc nhai nuốt từng muỗng cháo, nàng dùng ánh mắt say đắm nhìn Vương Tử Quân, lại tức giận nói:

- Định nấu cơm cho anh, không ngờ anh nhanh tay như vậy.

- Có ngon không?

Vương Tử Quân buông đũa xuống nói với Mạc Tiểu Bắc.

- À, trước nay cũng ít khi được ăn những món thế này, cháu cũng ngon, à, rất ngon.

Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười mỹ mãn, bộ dạng ăn uống như sói như hổ, giống như trước mắt là một bàn sơn hào hải vị vậy. Vương Tử Quân vừa ăn vừa nói:

- Hai ngày nay em được nghỉ sao?

- Không, em xin nghỉ, ông nói anh sắp dọn nhà.

Mạc Tiểu Bắc buông muỗng xuống rồi dùng giọng nghiêm trang nói.

Mạc Tiểu Bắc tuy làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác thân cận so với trước khi kết hôn, thế nhưng nàng vẫn làm cho người ta cảm thấy xa mà gần, dù nói lời quan tâm nhưng vẻ mặt vẫn yên tĩnh như mặt nước. Nhưng may mà Vương Tử Quân là người đã quen với tính cách như vậy của nàng.

- Chúng ta không cần thu dọn đồ đạc sao?

- Cũng không có vật gì cả, tất cả đã thu dọn xong, tất cả những vật dụng trong nhà này đều phải để lại. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo rồi vừa cười vừa nói.

- Vậy khi nào chúng ta đi?

- Chúng ta ra ngoài đi dạo, bảy giờ tối sẽ đi, đến thành phố An Dịch ngủ lại một dêm, thuận tiện làm vài việc.

Mạc Tiểu Bắc không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thấy hắn đã quyết định như vậy thì cũng không phản đối, thế là gật gật đầu đồng ý.

Nhà của Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc vốn cũng không có gì để thu dọn, đối với Vương Tử Quân thì chỗ này giống như một gian phòng ký túc xá. Nhưng khi hai người khóa cửa phòng chuẩn bị xuất phát thì trong lòng hắn vẫn có chút thương cảm.

Chào tạm biệt huyện Lô Bắc, nơi mà tôi đã từng cố gắng phấn đấu và phát triển!

Xe chậm rãi chạy qua cửa chính khu thường ủy huyện ủy Lô Bắc, lúc này là giờ dùng cơm, con đường khá vắng. Vương Tử Quân sở dĩ lựa chọn phương án đi vào buổi tối cũng là vì lúc ra đi không muốn làm phiền người ta.

Hôm qua mọi người đã gặp mặt, những gì nên nói đã nói rõ, cần gì phải tiếp tục thương cảm? Huyện Lô Bắc là địa phương mà Vương Tử Quân đã phấn đấu hai năm qua, đây không phải chỉ là nơi hắn rèn luyện chính mình, còn là nơi chất chứa nhiều tình cảm. Bây giờ hắn bỏ đi, trong lòng thật sự sinh ra cảm giác lưu luyến khó chịu.

Khi xe Mạc Tiểu Bắc chậm rãi chạy qua cửa chính khu nhà thường ủy huyện ủy, khoảnh khắc này đột nhiên vô số đèn xe sáng lên, nó giống như một tín hiệu giữa bầu trời có hơi u tối. Dưới ánh đèn xe đẹp mắt, một loạt bóng người quen thuộc xuất hiện.

Tiếu Tử Đông, Tả Minh Phương, Lý Cẩm Hồ...

Nhiều hình bóng xuất hiện, mọi người liên tục vẫy vẫy tay, sau đó lại nhanh chóng chui vào trong xe, những chiếc xe vây quanh xe của Mạc Tiểu Bắc như sao sáng quanh trăng, đoàn xe chậm rãi chạy về phương xa. Lúc này Vương Tử Quân chợt cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên mắt, hai mắt giống như trở nên mơ hồ. Tất cả đều là thật, mọi thứ đều là thật, những gì mình làm ít nhất cũng đáng giá. Lúc này hắn thật sự nhớ kỹ một câu nói: Vô tình chưa hẳn là không chân thật, nhưng phải cố gắng làm sao cho chân thành đến vĩnh viễn!