Bí Thư Trùng Sinh

Chương 389: Mượn chút ánh sáng tôi sẽ trở nên sáng lạn



Triệu Tự Cương chưa kịp điều chỉnh lại cảm giác hối hận của mình, hắn lại không ngờ Vương Tử Quân cho ra một luận điệu như vậy. Nếu so với đa số mọi người cầm thái độ lạc quan thì Triệu Tự Cương cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân càng có lý, khi kinh tế càng chuyển biến từng ngày thì nhu cầu về điện là càng lớn. Ban ngành nghiên cứu chính sách và thị trường của tổng công ty điện lực cũng cho ra những luận điệu như vậy, nhưng...Nhưng không phải là khẳng định như Vương Tử Quân.

Có câu nhìn đốm lửa có thể thấy cả đám cháy, xem ra lãnh đạo thật sự đã tìm được một cậu con rể tốt. Triệu Tự Cương cũng không bình luận về quan điểm của Vương Tử Quân, hắn nâng ly với Vương Tử Quân, sau đó chuyển chủ đề.

Tuy Triệu Tự Cương không mở miệng nhưng người của cục điện lực đều hiểu, lãnh đạo rất tán thưởng ý kiến của Vương Tử Quân, nhưng vì liên quan đến vấn đề thể diện nên không bày tỏ thái độ rõ ràng mà thôi.

Bữa tiệc hơn một giờ nhưng uống hết năm chai rượu, có thể nói là khách và chủ đều tận hứng. Sau khi tiệc chấm dứt thì Triệu Tự Cương cũng không giữ Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc ở lại, hắn nói khi nào Vương Tử Quân đến thủ đô thì nhất định phải liên lạc, sau đó để cho hai người bỏ đi.

Vương Tử Quân tất nhiên không thể chạy xe, hắn ngồi ở ghế tay lái phụ nhìn Mạc Tiểu Bắc lái xe, đột nhiên hắn sinh ra xúc động muốn hôn lên gương mặt phấn của nàng.

Có rượu sẽ loạn, nếu không thì đừng uống rượu, bình thường thì Vương Tử Quân sẽ có những lời không thể nói ra, nhưng sau khi uống rượu thì tư tưởng không khỏi phóng khoáng hơn. Hắn thừa dịp Mạc Tiểu Bắc không chú ý, thế là hôn lên mặt nàng một cái.

Mạc Tiểu Bắc đang lái xe không ngờ mình bị đánh lén, thế là nàng tỏ ra kinh ngạc và dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân. Nhưng khi nàng vừa nghiêng đầu, tay lái hơi ngoặt sang một bên, chiếc xe có hơi chệch khỏi phần đường của mình.

May mà chiếc xe phía trước chạy cũng không quá nhanh, nếu không một va chạm nhỏ là khó tránh khỏi. Vương Tử Quân đối mặt với ánh mắt hung hăng của Mạc Tiểu Bắc thì chỉ có thể ngại ngùng gãi đầu mà thôi.

- Một ba năm bảy chín tấp vào lề, một ba năm bảy chín áp vào lề.

Một âm thanh có chút tức giận vang lên, khi hai người Vương Tử Quân đưa mắt nhìn nhau, phía sau chợt vang lên âm thanh như vậy. Vương Tử Quân quay đầu nhìn, thì ra là một chiếc xe cảnh sát đang chạy đến.

- Vợ, thảm rồi, lần này chúng ta sẽ bị phạt.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc rồi cười ha hả nói.

- Vậy chúng ta chạy đi thôi.

Mạc Tiểu Bắc cũng không phải là người thích làm theo khuôn phép, nàng vừa nói đã chuẩn bị chạy đi.

- Thôi, dừng xe lại đi, nếu không người ta lại tìm đến tỉnh đoàn, như vậy càng khó coi.

Vương Tử Quân khoát tay áo với Mạc Tiểu Bắc, sau đó khẽ nói.

Mạc Tiểu Bắc bình thường đều không phản đối lời phân phó của Vương Tử Quân, lúc này nghe Vương Tử Quân nói dừng xe thì nhanh chóng tấp vào lề đường.

Khi xe của Vương Tử Quân dừng lại, một chiếc xe cảnh sát dừng lại phía sau, một tên cảnh sát giao thông hơn hai mươi tuổi bước xuống xe, hắn nổi giận đùng đùng nói:

- Các người lái xe kiểu gì vậy? Không biết chạy đúng tuyến đường sao? Giấy phép lái xe, giấy chứng minh...

Khi tên cảnh sát giao thông đang mở miệng nói chuyện theo đúng kiểu cách thường làm, đột nhiên hắn thấy cô gái xinh đẹp ngồi ở vị trí tài xế. Tuy cô gái kia ăn mặc rất bình thường nhưng lại có phong thái và vẻ đẹp thật sự làm cho người ta động tâm.

Tại sao lại là một người phụ nữ như vậy không tuân thủ luật giao thông? Tên cảnh sát giao thông chợt ngây người, thế là lời nói đang chuẩn bị phát ra khỏi miệng cũng bị nuốt xuống.

- Tiểu Đinh, làm sao vậy?

Một âm thanh trong trẻo vang lên từ trong xe, khi câu hỏi nghi vấn vang lên thì một nữ cảnh sát xinh đẹp khí khái từ trên xe bước xuống. Nữ cảnh sát đi đến trước xe của Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc rồi mở miệng hỏi tên cảnh sát giao thông kia.

Khi thấy mặt nữ cảnh sát kia thì Vương Tử Quân chợt sững sờ, trong lòng thầm nghĩ thế giới này quá hẹp, vì sao lúc này lại đụng mặt đứa cháu gái kia chứ?

Khi Vương Tử Quân đang kinh ngạc thì Mạc Tiểu Bắc đã mở cửa xe ra, Đỗ Tiểu Trình cũng thấy Mạc Tiểu Bắc ngồi trong xe. Khi Mạc Tiểu Bắc còn ở huyện Lô Bắc thì Đỗ Tiểu Trình cũng ngẫu nhiên gặp mặt vài lần, lúc này Đỗ Tiểu Trình thấy người ngồi trong xe là Mạc Tiểu Bắc thì chợt sững sờ.

Ánh mắt hai người phụ nữ chợt giao vào nhau, Mạc Tiểu Bắc giống như có cảm ứng, nàng đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân tuy cảm thấy mình không thẹn với lương tâm nhưng lúc này cũng không muốn hai người phụ nữ va chạm với nhau, thế cho nên hắn vội vàng xuống xe:

- Tiểu Bắc, giới thiệu cho em, vị này chính là Đỗ Tiểu Trình con gái của anh Đỗ ở huyện Lô Bắc, bây giờ đã đến công tác ở thành phố Sơn Viên.

Đỗ Tiểu Trình nhìn Vương Tử Quân từ trong xe đi ra với vẻ mặt tươi cười, trong lòng nàng chợt sinh ra cảm giác ê ẩm. Lúc này nàng càng xác định thân phận của Mạc Tiểu Bắc, bây giờ hai bên thật sự trùng hợp, đúng là không biết nói sao cho phải.

Tên cảnh sát giao thông thanh niên thấy đội trưởng của mình trở nên ngây ngốc thì thầm nghĩ, không phải đây là tình huống hai người phụ nữ tranh giành chồng đấy chứ? Nhưng lúc này hắn cũng không dám mở miệng, dù sao những chuyện thế này không chen vào sẽ hay hơn.

Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, nàng à một tiếng, sau đó quay sang Đỗ Tiểu Trình nói:

- Tôi không mang theo giấy tờ, nhưng cô xem thứ này được chưa?

Mạc Tiểu Bắc vừa nói vừa tùy ý đưa cho Đỗ Tiểu Trình xem một giấy chứng nhận màu đỏ.

Đỗ Tiểu Trình lúc này cũng không có tâm tư xem bên trong đó là thứ gì, nàng tùy ý nhìn lướt qua, sau đó đưa vào trong tay Mạc Tiểu Bắc, lại khẽ nói:

- Đồng chí, chuyện này coi như xong, nhưng tôi nhắc nhở ngài một câu, vì vấn đề an toàn của ngài vài người khác, kính mong sau này ngài lái xe chăm chú hơn.

Đỗ Tiểu Trình nói rồi chào một cái, lại ném cho Vương Tử Quân một ánh mắt cực kỳ có ý nghĩa, sau đó mới đi vào trong xe cảnh sát.

Kết thúc quá đáng chán, tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi thấy như vậy thì thật sự đáng tiếc, nhưng hắn cũng không dám bới lông tìm vết, thấy Đỗ Tiểu Trình lên xe thì cũng ngồi lên theo.

Hai chiếc xe hầu như cùng khởi động, sau đó phân ra làm hai hướng. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không nói lời nào của Mạc Tiểu Bắc, hắn cảm thấy toàn thân không đúng, trầm mặc một lúc lâu cuối cùng nói:

- Vợ, anh và Đỗ Tiểu Trình thật sự không có gì, em cũng đừng hiểu lầm đấy.

Câu này vừa ra khỏi miệng thì Vương Tử Quân hận không thể cho chính mình một tát, đây không phải là càng nói càng xấu sao? Xem ra rượu không phải là thứ gì tốt, vốn không nói thì không có vấn đề, mở miệng giải thích thì càng nói càng thêm tô đen.

- Em biết rồi.

Mạc Tiểu Bắc đột nhiên quay sang cười cười với Vương Tử Quân, gương mặt với nụ cười sáng lạn lúc này giống như mặt trời tháng ba mùa xuân rực rỡ. Vương Tử Quân nhìn lướt qua nụ cười của nàng, hắn chợt sinh ra cảm giác say đắm.

Vương Tử Quân gần đây thích ngủ sớm, hôm nay hắn thật sự không muốn, hắn vung tay ôm Mạc Tiểu Bắc vừa rồi bị mình hành hạ vài lượt, hắn rất hy vọng thời gian cứ trôi qua như vậy.

Đáng tiếc là hôm nay Vương Tử Quân vẫn không thể nghỉ ngơi, hắn còn phải đi làm, cũng không có ít chuyện cần quan tâm. Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đang ngủ say, hắn suy nghĩ thế nào lại cầm lấy điện thoại, thầm nghĩ nếu công tác không thể xử lý hết ngay được, mình xin nghỉ là được.

Vương Tử Quân còn chưa gọi điện thoại đi thì chuông đã đổ dồn dập, Mạc Tiểu Bắc đang ngủ say bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nàng vô thức ngồi dậy, khoảnh khắc này cơ thể tuyệt mỹ chợt lộ ra bên ngoài.

Vương Tử Quân tuy đã kết hôn với Mạc Tiểu Bắc một khoảng thời gian, thế nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên và ngây cả người, nhưng hắn lại lập tức cảm thấy tức giận vì Mạc Tiểu Bắc bị đánh thức.

Vương Tử Quân tiếp điện thoại, hắn thật sự có chút tức giận.

- Alo, bí thư Vương phải không, tôi là Lâm Thụ Cường, bí thư Âu Dương mời anh đến phòng làm việc của chị ấy.

Lâm Thụ Cường có vẻ rất vui, giọng điệu sung sướng, nhưng cảm giác vui vẻ này cũng không giống như đang nói lời nịnh nọt.

Nếu như Mạc Tiểu Bắc không bị đánh thức thì Vương Tử Quân sẽ không có vấn đề gì, nhưng lúc này hắn chợt nổi nóng, tâm tư không muốn đi làm cũng dần trở nên mạnh mẽ. Hơn nữa Mạc Tiểu Bắc cũng không ở lại được vài ngày, mà vấn đề dùng điện của trường nghề thanh niên cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết mà thôi, thế cho nên hắn nói:

- Chủ nhiệm Lâm, anh giúp tôi nói một lời với bí thư Âu Dương, hôm nay tôi bị cảm lạnh, xin nghỉ một ngày. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lâm Thụ Cường nghe nói Vương Tử Quân bị cảm lạnh thì dùng giọng quan tâm ân cần hỏi hai câu, sau đó khách khí cúp điện thoại.

- Anh nên đi làm, đừng ở nhà với em làm gì cả.

Mạc Tiểu Bắc khẽ ôm lấy Vương Tử Quân rồi lên tiếng.

- Không đi, hôm nay không đi làm.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn bộ dạng rút người vào trong chăn của Mạc Tiểu Bắc, trong lòng không khỏi bùng lên ý nghĩ xấu xa, hai bàn tay nhanh chóng thò vào bên trong chăn.

Hai người vui đùa ầm ĩ, tất nhiên sẽ làm cho gian phòng tràn đầy xuân sắc.

Vương Tử Quân ở bên này đang vui vẻ thì trong phòng làm việc của Âu Dương Dương ở tỉnh đoàn lại có người liên tục cười lạnh, Âu Dương Dương nghe Lâm Thụ Cường báo cáo Vương Tử Quân xin nghỉ thì cũng không nói gì thêm. Nhưng Triệu Nguyên Cố ở bên cạnh lại cười lạnh:

- Bí thư Âu Dương, chị thấy chưa, bí thư Vương của chúng ta rõ ràng là lâm trận bỏ chạy. Không có năng lực thì không nên ôm đồ sứ, bây giờ thì hay quá rồi, làm nửa vời như vậy đấy, rõ ràng là không có bản lĩnh xử lý vấn đề với cục điện lực, bây giờ đứt gánh giữa đường.

Lời nói của Triệu Nguyên Cố làm cho Âu Dương Dương không khỏi nhíu mày, tối qua đã có không ít học viên trong trường nghề thanh niên vì không có điện mà sinh ra kháng nghị tập thể, đó cũng là sự thật. Nhưng quan hệ giữa Chúc Nghiêm Dương và Vương Tử Quân ở tỉnh đoàn là thế nào thì ai cũng biết, bây giờ Vương Tử Quân muốn xin nghỉ một ngày, Triệu Nguyên Cố cho ra suy đoán như vậy cũng không phải không có lý.

Khi thấy Âu Dương Dương không nói gì thì Triệu Nguyên Cố tranh thủ nói tiếp:

- Bí thư Âu Dương, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, những học viên kia nói nếu tiếp tục không có điện thì sẽ đến cục điện lực náo loạn, như vậy cũng thật sự không tốt.

Âu Dương Dương khẽ gật đầu, tuy đây là lỗi của cục điện lực, thế nhưng nếu lãnh đạo tỉnh thật sự truy cứu thì rất có thể sẽ đánh cho mỗi bên một roi. Cục điện lực là một xí nghiệp lớn của tỉnh, có thể sẽ không có vấn đề gì, thế nhưng tỉnh đoàn sợ rằng sẽ khó thể nào chịu nổi sự phẫn nộ của lãnh đạo.

- Bí thư Nguyên Cố, anh xem chuyện này nên giải quyết sao cho tốt đây?

Âu Dương Dương khẽ xoa đầu, nàng quay sang nói với Triệu Nguyên Cố.

- Bí thư Âu Dương, chuyện này Vương Tử Quân đã làm không thành, không bằng chúng ta đi thử. Tôi có chút quan hệ với các lãnh đạo cục điện lực, nếu đến tìm có lẽ bọn họ cũng nể mặt vài phần.

Triệu Nguyên Cố cố tình dùng giọng nghiêm túc nói với Âu Dương Dương.

Âu Dương Dương cũng không ngờ Triệu Nguyên Cố lại chủ động chờ lệnh của mình. Nàng và đối phương đã cộng tác nhiều năm, nàng biết rõ đối phương là loại người trơn nhẵn khó nắm bắt, bây gời sao lại như vậy? Một chuyện mà chính nàng cũng khó thể nắm chắc, nhưng bây giờ đối phương lại muốn tiếp nhận xử lý.

Triệu Nguyên Cố lại tỏ ra cực kỳ thản nhiên khi đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Âu Dương Dương. Suy đoán của Âu Dương Dương với hắn là rất đúng, vì hắn chưa từng làm chuyện gì mà không nắm chắc, nhưng những chuyện mà hắn có thể nắm chắc, Triệu Nguyên Cố hắn trước nay chưa từng nương tay bao giờ.

Triệu Nguyên Cố nghĩ đến tình huống gặp mặt La Xương Hào vào ngày hôm qua mà không khỏi cười thầm, không ngờ rằng Vương Tử Quân lại có oán thù với La Xương Hào. Nếu không được La Xương Hào đồng ý sẽ giật dây giúp hắn tìm được nguồn điện, hắn cũng sẽ không giật dây để đám học viên náo loạn, càng không chủ động đâm đầu vào trò nguy hiểm này.

Làm cho Vương Tử Quân mất hết mặt mũi ở tỉnh đoàn, đây chính là yêu cầu của La Xương Hào với Triệu Nguyên Cố. Lúc này Vương Tử Quân xin nghỉ càng làm cho Triệu Nguyên Cố cảm thấy cơ hội của mình đã đến. Hắn và Vương Tử Quân tuy không có thù oán gì, thế nhưng hắn thân là phó bí thư tỉnh đoàn, hắn và đối phương cũng có cạnh tranh, nếu có cơ hội cũng phải ngáng chân đối phương.

Có ba vị phó bí thư mà chỉ có một vị trí bí thư, bây giờ Vương Tử Quân lại quá tỏa sáng, Triệu Nguyên Cố sao lại cam tâm tình nguyện bị một phó bí thư khác chèn ép cho u tối.

Âu Dương Dương trầm ngâm một lúc, lúc này nói:

- Cũng được, vậy xem như vất vả cho bí thư Triệu, nhưng bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là đến trường nghề thanh niên an ủi các vị học viên, sau khi làm tốt công tác an ủi thì chúng ta mới đến cục điện lực để thương lượng vấn đề cung cấp điện.

Triệu Nguyên Cố khẽ gật đầu, đến lúc này hắn cũng đã suy nghĩ rất chặt chẽ, trước tiên phải đi trấn an học viên, đây chính là hành vi nằm trong suy tính của hắn. Thâm chí hắn đã nghĩ kỹ mình sẽ nói thế nào, quan tâm học viên ra sao, những lời phát biểu khi gặp đám học viên trường nghề thanh niên không những phụ trợ cho tư thái hiên ngang của hắn, càng làm nổi bật trò mèo gặp việc bỏ chạy của một số người.

Thời gian khẩn cấp, sau khi có quyết định thì Âu Dương Dương đưa theo Triệu Nguyên Cố và Lâm Thụ Cường chạy về phía trường nghề thanh niên. Vì muốn bôi thuốc vào mắt Vương Tử Quân, thế cho nên Triệu Nguyên Cố cố ý ngồi xe của Âu Dương Dương.

- Bí thư Âu Dương, tôi cảm thấy việc xây dựng và đẩy mạnh trường nghề thanh niên kia thật sự có chút gấp gáp, có vài người muốn ra thành tích lớn, xảy ra việc thì chỉ biết đùn đẩy cãi cọ. Những loại người thế này thì bí thư Âu Dương cần phải đề phòng cao độ, nếu không sẽ bị người ta kéo ra làm đệm lót lưng.

Âu Dương Dương biết rõ Triệu Nguyên Cố nói như vậy là có ý gì, thế nhưng nàng vẫn nghĩ Vương Tử Quân không phải là người như thế. Nhưng sự việc xin nghỉ của Vương Tử Quân vẫn thật sự làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.

Âu Dương Dương cũng không mở miệng, nàng chỉ tùy để Triệu Nguyên Cố lên tiếng. Lâm Thụ Cường ngồi ghế lái phụ, hắn rất chú ý đến những lời của Triệu Nguyên Cố, sau đó cũng lấy cớ nói:

- Bí thư Triệu nói đúng, bí thư Âu Dương, ngài thứ gì cũng tốt nhưng lại quá lương thiện, tuy nhân sơ bản thiện, thế nhưng chị cũng đừng để một cây cải không ra gì phát triển quá mạnh.

Dưới tình huống kẻ xướng người họa thì xe đi đến trường nghề thanh niên, lúc này Chúc Nghiêm Dương đã nhận được thông báo và ra cửa nghênh đón. Khi xe Âu Dương Dương dừng lại thì Chúc Nghiêm Dương cũng nhanh chóng tiến lên.

- Chúc Nghiêm Dương, bây giờ là khi nào rồi mà anh còn chú ý hình thức như vậy? Anh là hiệu trưởng thì cũng không nên đến chỗ này để đón chúng tôi, anh phải đi trấn an các học viên lúc này còn chưa có điện để thực hành chứ?

Triệu Nguyên Cố vừa xuống xe, hắn cũng không chờ Âu Dương Dương mở miệng mà nhanh chóng mắng Chúc Nghiêm Dương.

Chúc Nghiêm Dương là người đi gần với Vương Tử Quân, rõ ràng là tâm phúc của Vương Tử Quân, lúc này Triệu Nguyên Cố phê bình Chúc Nghiêm Dương, trong lòng cảm thấy rất vui sướng, thật sự giống như không phải đang phê bình Chúc Nghiêm Dương, giống như đó là Vương Tử Quân vậy.

Nhưng cảm giác vui sướng còn chưa hoàn toàn lấn át tâm trí của Triệu Nguyên Cố, đúng lúc hắn nghe thấy tiếng xì xì của mỏ hàn vang lên từ bên trong, tiếng xèo xèo đó thật sự như tiếng trống trợ uy cho lời nói của Triệu Nguyên Cố.

Lúc này vẻ mặt của Triệu Nguyên Cố cực kỳ âm trầm, tiếng hàn xèo xèo kia giống như một cái tát trời giáng lên mặt hắn.

"Có điện, chỗ này sao lại có điện? Mình không phải đã gọi điện thoại cho La Xương Hào, đối phương đã xác nhận chỗ này sẽ không có điện sao?"

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Triệu Nguyên Cố thật sự không tin vào lỗ tai của mình, nhưng âm thanh nói tai kia lại quá rõ ràng.

- Chúc Nghiêm Dương, nơi đây có điện từ khi nào?

Âu Dương Dương vốn rất đồng ý với ý kiến của Triệu Nguyên Cố, thế nhưng lúc này nàng nghe thấy tiếng hàn điện, thế là gương mặt cũng tốt hẳn lên, giọng điệu cũng bình thản hơn rất nhiều.

- Bí thư Âu Dương, đã có từ sớm.

Chúc Nghiêm Dương cũng thật sự khó hiểu vì sao lại có điện, hắn gọi điện thoại cho Vương Tử Quân nhưng không liên lạc được. Hắn gọi điện thoại cho tỉnh đoàn, văn phòng tỉnh đoàn không biết vì nguyên nhân gì mà không nghe máy. Hắn lại không dám gọi điện thoại cho bí thư Âu Dương, sợ mình vừa gọi điện thoại đến thì phía cục điện lực lại cắt điện.

- Có điện là tốt rồi, có điện là tốt rồi.

An Dịch cũng không dừng lại được, nàng muốn đến xem các giảng viên dạy công nhân thanh niên học nghề, lúc này coi như tảng đá trong lòng nàng đã được hạ xuống.

- Bí thư Âu Dương, chúng ta cũng không thể lơ là chuyện này, bây giờ tuy đã có điện nhưng cũng không biết khi nào thì dừng, nếu chúng ta chưa làm tốt công tác phối hợp với cục điện lực thì thật sự là không hay.

Tuy Triệu Nguyên Cố thầm nguyền rủa đám người cục điện lực không biết cách phối hợp, thế nhưng lúc này hắn lại có ý nghĩ mới, bây giờ có điện rồi sao? Được rồi, chỉ cần mìn nói cho La Xương Hào một câu là sẽ bị cúp ngay thôi.

Âu Dương Dương tuy không thích luận điệu của Triệu Nguyên Cố, thế nhưng nàng là lãnh đạo đứng đầu tỉnh đoàn cũng không thể không suy xét đến khả năng này. Nàng khẽ gật đầu với Triệu Nguyên Cố, chuẩn bị sắp xếp đi cùng với Triệu Nguyên Cố đến cục điện lực.

- Tuýt, tuýt...

Một loạt âm thanh kèn xe vang lên ngoài cổng trường, ngay sau đó là thân hình béo tốt của Chu Triệu Lôi chợt xuất hiện và nhanh chóng đi vào cổng. Khi thấy Âu Dương Dương thì hắn tươi cười hớn hở tiến lên nói:

- Bí thư Âu Dương, đợt kiểm tra bảo trì đường dây này đã làm phiền đến các vị, đó là nhiệm vụ của tuyến trên, chúng tôi không thể không chấp hành. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, đường dây đã được kiểm tra bảo dưỡng xong, đã không còn bất kỳ tai họa ngầm nào khác. Tôi không dám cam đoan những phương diện khác liên quan đến trường nghề thanh niên, thế nhưng vấn đề cung ứng điện thì mọi người không cần phải lo, sẽ không có vấn đề gì.

Âu Dương Dương thấy Chu Triệu Lôi thì vốn chuẩn bị tiến lên chào đón với gương mặt tươi cười hớn hở, dù sao thì bây giờ mình cũng có chuyện cần cầu cạnh người ta. Không ngờ Chu Triệu Lôi cũng không chờ nàng mở miệng mà nhanh chóng nói vài lời đảm bảo, hơn nữa nhìn bộ dạng của đối phương thì chỉ sợ mình không cần cục điện lực vậy.

Đây là có chuyện gì xảy ra? Vì sao đám cán bộ cục điện lực lại thay đổi lớn trong thời gian ngắn như vậy?

Không riêng gì Âu Dương Dương đang tỏ ra nghi hoặc, người cảm thấy khó hiểu nhất chính là Triệu Nguyên Cố, hắn đã từ miệng La Xương Hào mà biết được người phối hợp là Chu Triệu Lôi, nhưng lúc này hắn cảm thấy vị cục trưởng Chu kia đến thật sự không đúng thời điểm.

"Anh Chu ơi là anh Chu, anh có phải là đến quá sớm rồi không? Chờ tôi đưa người đến cục điện lực thì anh hãy ra tay, hãy đi đến đây! Bây giờ anh đến ném cho bí thư Âu Dương một lời hứa hẹn, tôi xem như chẳng có thể diện, như vậy không phải anh làm xấu mọi việc rồi à?"

Triệu Nguyên Cố dù thật sự oán trách thế nhưng cũng không nói nên lời. Khi Triệu Nguyên Cố đang thầm mắng Chu Triệu Lôi thì Âu Dương Dương đã mở miệng:

- Cục trưởng Chu, chúng tôi thật sự đa tạ anh, trương tùng niên chính là một nơi tỉnh đoàn đào tạo nghề cho thanh niên công nhân, thật sự rất cần sự giúp đỡ của các đơn vị ban ngành. Tôi nhất định sẽ báo cáo với lãnh đạo, sẽ yêu cầu lãnh đạo thỉnh công cho cục điện lực vì những đóng góp trong công tác với thanh niên đoàn viên tỉnh Sơn Nam.

Nếu là trước kia nghe những lời như thế này của Âu Dương Dương thì Chu Triệu Lôi sẽ vui vẻ ra mặt, thế nhưng bây giờ hắn cũng không có tâm tư nghe những lời thế này của bí thư Âu Dương, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, hy vọng tìm được hình bóng trẻ tuổi của bí thư Vương Tử Quân.

"Không, không có mặt bí thư Vương!"

Chu Triệu Lôi đã chuẩn bị để nói vài lời xin lỗi, bây giờ chợt cảm thấy thất vọng, cuối cùng hắn cũng không nhịn được phải nói:

- Bí thư Âu Dương, xin hỏi bí thư Vương đâu rồi? Tôi cảm thấy tin tức này nhất định phải được báo cáo với anh ấy.

"Bí thư Vương? Báo cáo?"

Âu Dương Dương nghe lời của Chu Triệu Lôi thì trong lòng khẽ động, nàng không phải chưa từng kết nối quan hệ với lãnh đạo cục điện lực, nàng càng hiểu rõ tính cách của loại cục trưởng như Chu Triệu Lôi. Đừng nói nàng là một bí thư tỉnh đoàn, cho dù là đám lãnh đạo đơn vị ban ngành khác cũng không là gì trong mắt đối phương.

Nhưng bây giờ đối phương lại chạy đến với ánh mắt trông mong, không ngờ lại là vì báo cáo chuyện cung cấp điện cho Vương Tử Quân, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Âu Dương Dương tỏ ra kinh sợ thì Triệu Nguyên Cố ở bên cạnh càng thêm trợn mắt há mồm, hắn từ miệng La Xương Hào mà biết người trợ giúp mình ở cục điện lực là Chu Triệu Lôi, nhưng bây giờ Chu Triệu Lôi sao lại như vậy? Vì sao đối phương lại điên cuồng chạy đến đây đòi được báo cáo với Vương Tử Quân? Nếu thật sự đối phương muốn báo cáo, ít nhất cũng phải chờ mình đến rồi báo cáo chứ?

- Bí thư Vương hôm nay không khỏe, anh ấy đã xin nghỉ ở nhà.

Âu Dương Dương trầm ngâm một lát, sau đó nàng khẽ nói với Chu Triệu Lôi.

"Bí thư Vương không khỏe? Đã xin nghỉ một ngày?"

Chu Triệu Lôi nghe được tin tức này mà nhanh chóng hiểu ra, hắn thầm nghĩ vợ chồng son người ta lâu ngày không gặp mặt, tất nhiên sẽ phải thân mật với nhau một phen, nào phải căng thẳng đi làm? Chính mình lại còn chạy đến, thật sự là quá ngốc.

Bây giờ không phải là thời điểm quấy rầy bí thư Vương, nếu vị tiểu thư họ Mạc kia mà thật sự đem chuyện mình làm khó Vương Tử Quân nói cho giám đốc Triệu Tự Cương, như vậy vị trí phó cục trưởng của mình sẽ dễ thở sao? Trong đầu Chu Triệu Lôi lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn cũng không còn tâm tư ở lại nói chuyện với Âu Dương Dương, hắn vỗ đầu nói mình còn việc cần phải làm, thế là nhanh chóng chay ra xe.

Đến cung vội vàng mà đi cũng vội vàng.

Nhưng nhìn bộ đạng đi ra cực kỳ vội vàng của Chu Triệu Lôi thì gương mặt của Âu Dương Dương và Triệu Nguyên Cố lại cực kỳ khác biệt.

Vương Tử Quân cảm thấy rất sảng khoái tinh thần, thầm nghĩ mình đã dùng lý do sinh bệnh để xin nghỉ với bí thư Âu Dương Dương, nếu như bí thư Âu Dương biết mình ở nhà như thế này, không biết đối phương sẽ có ý nghĩ gì.

Nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không thèm quan tâm đến ý nghĩ của Âu Dương Dương, hắn khẽ kéo Mạc Tiểu Bắc đang ngồi ở bên cạnh vào lòng mình.

Hôm nay Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, tuy không cùng màu với quần áo của Vương Tử Quân, thế nhưng dù ai nhìn vào cũng thấy đó là một cặp tình nhân mặc đồ cùng tông. Lúc này Mạc Tiểu Bắc lại khẽ đứng lên, trên mặt là nụ cười rực sáng, rõ ràng là nàng rất thỏa mãn với bộ quần áo đang mặc.

Nhắc đến hai bộ quần áo này thì cũng không phải là của Vương Tử Quân mua về, chính là của Tần Hồng Cẩm đưa đến, không, phải nói là Tần Hồng Cẩm mua cho hai người bọn họ. Tần Hồng Cẩm cũng có một bộ trạng phục giống như vậy nhưng màu sắc lại khác biệt, là màu đỏ.

- Chúng ta đi.

Mạc Tiểu Bắc nắm chặt bàn tay của Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân gật đầu, hắn tùy ý cầm theo vài món đồ rồi đi ra ngoài cửa. Lúc này bên ngoài rất im ắng, rõ ràng hàng xóm đều đã đi làm hoặc bận rộn gì đó, hai người khẽ đi xuống cầu thang, sau đó đi ra ngoài cổng.

- Bí thư Vương, tiểu thư Mạc!

Khi bọn họ đi ra đến cổng thì một chiếc xe dừng bên ngoài chợt mở cửa, Chu Triệu Lôi với gương mặt tươi cười từ bên trong đi ra. Lúc này hắn nở nụ cười thật sự chân thành, hắn cung kính chào hỏi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc.

Vương Tử Quân nhìn Chu Triệu Lôi thì thầm hiểu ý nghĩ của đối phương, xem ra cục trưởng Chu đã chờ khá lâu rồi, nhưng hăn cũng không quá quan tâm đến chuyện cũ, thế là mở miệng cười nói:

- Cục trưởng Chu, anh đến đây có chuyện gì vậy?

Chu Triệu Lôi thấy nụ cười trên mặt Vương Tử Quân thì cảm giác lo lắng trong lòng không giảm mà lại tăng thêm vài phần, hắn lên tiếng:

- Tôi đến nơi này gặp người quen, đúng rồi, bí thư Vương, tôi có một tin tức tốt muốn báo cáo với anh, không ngờ lại gặp anh ở đây. Lúc này đường dây điện ở khu vực trường nghề thanh niên đã được xem xét sửa chữa hoàn thiện, nghe các kỹ sư công trình nói trong vài năm tới nơi này sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Chu Triệu Lôi rất sợ Vương Tử Quân nghe mà không hiểu, thế nên cố ý dùng trọng âm với bốn chữ "không có vấn đề", chứng tỏ sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

Vương Tử Quân nào không rõ nội dung nhắc nhở của Chu Triệu Lôi, nhưng hắn cũng không cảm thấy bất ngờ vì tất cả đều nằm trong dự đoán. Hắn khẽ gật đầu với Chu Triệu Lôi, sau đó trầm giọng thay mặt cho tỉnh đoàn và trường nghề thanh niên nói lời cảm tạ sự quan tâm của lãnh đạo cục điện lực.

Nhưng cục trưởng Chu Triệu Lôi rõ ràng không muốn nhận những lời cảm tạ như vậy của Vương Tử Quân, hắn chỉ muốn Vương Tử Quân hiểu cho mình. Lúc này thấy Vương Tử Quân giở giọng thì nhanh chóng lên tiếng:

- Bí thư Vương, giúp đỡ cho công tác thanh niên chính là trách nhiệm của các đơn vị ban ngành, cục điện lực chúng tôi tuy không giàu có gì nhưng trước nay chưa từng thua kém ai ở phương diện này. Lúc này tôi cũng có chuyện muốn nói với bí thư Vương, đó là cục trưởng của chúng tôi đã thông qua một khoản tài chính để ủng hộ cho hoạt động của trường nghề thanh niên, nhưng lúc này thật sự không biết nên đi theo hướng nào, thật sự có chú u sầu. Hôm nay vừa vặn gặp mặt bí thư Vương, anh xem, không phải là ông trời không phụ lòng của chúng tôi sao?

Cầm tiền mà không biết nên cho như thế nào, lời nói này nếu một đứa con nít nói ra thì có người tin, thế nhưng do chính miệng loại lãnh đạo cục điện lực như Chu Triệu Lôi nói ra thì hầu như là không mấy ai tin.

Chu Triệu Lôi nói như vậy rõ ràng là bọn họ bỏ tiền ra cho Vương Tử Quân diễn trò, Vương Tử Quân cũng không có hứng thú với những trò như vậy, khi hắn định mở miệng từ chối thì chợt sinh ra một ý nghĩ.

- Tốt, các anh có ý nghĩ như vậy thì thật sự là quá đáng quý, thật sự là khó có được. Tôi nghe nói thành đoàn thành phố Sơn Viên sắp tổ chức một chương trình ca nhạc mùa xuân, cục điện lực các anh nên liên hệ với bọn họ để tài trợ cho chương trình thành công tốt đẹp.

Hoạt động ca nhạc mùa xuân, là một hoạt động của thành đoàn Sơn Viên, điều này có liên hệ gì với Vương Tử Quân? Chu Triệu Lôi đưa mắt nhìn cặp nam nữ vẫy tay chào mình rồi đi xa, trong đầu chợt cảm thấy rối loạn. Nhưng lúc này dù hắn có nghĩ thế nào cũng không tìm ra được mối liên hệ giữa Vương Tử Quân với buổi ca nhạc kia, thế là không khỏi chạy xe về phía thành đoàn Sơn Viên.

- Người kia đắc tội với anh sao?

Sau khi rời khỏi khu ký túc xá thì Mạc Tiểu Bắc chợt quay sang hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân đã sớm được lĩnh giáo suy đoán nhanh nhạy của Mạc Tiểu Bắc, dù nàng tỏ ra lạnh nhạt với tất cả sự việc, thế nhưng lại có sức phán đoán kinh người ở nhiều phương diện. Ví dụ như tình huống liên quan đến Chu Triệu Lôi vào lúc này, nàng chỉ cần nhìn qua đã phát hiện được chân tướng sự việc.

Vương Tử Quân thật sự sinh ra cảm giác vừa yêu vừa hận với sức phán đoán mạnh mẽ của Mạc Tiểu Bắc.

Nhưng lúc này Vương Tử Quân vẫn cười nói:

- Em cảm thấy anh nên làm thế nào?

- Cách xử lý của anh vào lúc ban đầu rất giống với bố em, nhưng sau nay thì em lại không rõ...

Mạc Tiểu Bắc khẽ lắc lắc đầu, nàng khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nghe vợ nói phương pháp xử lý của mình có chút giống như của bố vợ, thế là hắn khẽ cười nói:

- Không rõ thì cứ từ từ suy nghĩ, dù sao thì anh cũng không vội.

Hai người đi dạo trên đường phố, thời gian tất nhiên sẽ trôi qua rất nhanh. Sau khi đưa Mạc Tiểu Bắc đi ăn vặt trên các con phố ở thành phố Sơn Viên, Vương Tử Quân đưa nàng đến quán bi da, đây là trò tiêu khiển phổ biến của những năm 90, sau đó bắt đầu ức hiếp nàng. Nhưng không ngờ Mạc Tiểu Bắc đánh bi da cũng không kém, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân tiếp nhận đả kích không nhỏ.

Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đi về đến phòng vào lúc ánh mặt trời dần khuất núi, lúc này màn đêm dần buông xuống. Khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc đang lẳng lặng nấu cơm thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Ai vậy?"

Bình thường rất ít người đến quấy rầy Vương Tử Quân, lúc này hắn không khỏi thầm nghĩ xem ai đến nhà, sau đó đặt rổ rau xuống đi ra khỏi phòng bếp. Cũng không phải Mạc Tiểu Bắc không biết nấu cơm, nhưng Vương Tử Quân sợ vợ mình đốt cháy nhà bếp, vì thế mới đẩy cô vợ muốn giúp đỡ một tay ra ngoài ngồi.

- Cô là ai?

Âm thanh của Mạc Tiểu Bắc từ phòng khách truyền đến, ngay sau đó Vương Tử Quân đã thấy một dung dung mặc đồng phục học sinh đang dùng ánh mắt ngây ngô nhìn Mạc Tiểu Bắc xinh đẹp động lòng người xuất hiện trước mắt mình.

- ôi, tôi.

Mạc Tiểu Bắc lúc này chợt có chút lắp bắp, thật sự kinh ngạc vì câu hỏi trực tiếp của Dung Dung.

- Dung Dung, tìm tôi có chuyện gì sao?

Vương Tử Quân thấy bộ dạng e lệ của Dung Dung thì cười ha hả đi ra nghênh đón.

Khi thấy Vương Tử Quân thì Dung Dung mới khẽ thả lỏng một chút, nàng nhìn gương mặt Vương Tử Quân, ngay sau đó mới khẽ hỏi:

- Anh Vương, trường em tổ chức dạ hội, em cũng có thể tham gia, nghe giáo viên nói tất cả là do cục điện lực bỏ tiền ra tài trợ, đặc biệt bọn họ còn bỏ tiền mua trang phục cho bọn em. Em muốn hỏi anh một câu, ngày mốt có rảnh không?

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc của Dung Dung, hắn chợt cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, hắn khẽ gật đầu nói:

- Thạt sự quá tốt rồi, ngày kia nếu anh có thời gian sẽ đến xem Dung Dung biểu diễn.

Vương Tử Quân vừa nói vừa chỉ sang Mạc Tiểu Bắc:

- Đây là vợ anh, tên là Mạc Tiểu Bắc, em có thể gọi chị ấy là chị Mạc.

- Chào chị Mạc.

Dung Dung thật sự dùng ánh mắt như nai con hoảng sợ nhìn Mạc Tiểu Bắc, sau đó nàng khẽ lên tiếng.

Mạc Tiểu Bắc đều tỏ ra lãnh đạm với người bình thường, nhưng nàng lại cười nói với Dung Dung:

- Em là Dung Dung à? Chào em, ngày mốt chị cũng sẽ đi xem em biểu diễn.

Vương Tử Quân lại hỏi Dung Dung về tình hình của mẹ nàng, nghe nói mẹ nàng đã xuất viện thì hắn vui vẻ chúc mừng hai câu. Dung Dung nói thêm vài câu với Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi nhà Vương Tử Quân.

- Mẹ góa con côi lại gặp cảnh thất nghiệp, thật sự rất khó khăn.

Vương Tử Quân nhìn Dung Dung khôn khéo đóng cửa lại, trong lòng thật sự cảm khái, không khỏi lên tiếng.

Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, nàng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi nói:

- Vì vậy anh mới để cho tên chán ghét kia tài trợ cho chương trình biểu diễn này sao?

- Ừ, dù sao bây giờ thanh niên cũng có lòng tự trọng, em nói xem có đúng không?

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó lên tiếng.

Mạc Tiểu Bắc nhìn thấy Vương Tử Quân cũng không có cảm xúc quá cao, nàng khẽ đi đến trước mặt hắn, sau đó dịu dàng giữ lấy cánh tay hắn:

- Em tin tất cả rồi sẽ khá hơn.

- Đúng vậy, tất cả rồi sẽ khá hơn.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó khẽ nắm tay Mạc Tiểu Bắc.

Nếu so với tình cảnh hạnh phúc trong yên lặng của vợ chồng Vương Tử Quân, lúc này Dung Dung thật sự có chút khác thường. Khi nàng cho ra quyết định không tham gia biểu diễn ở trường thì thật sự sinh ra cảm giác rất nặng nề, đặc biệt là khi đám bạn học bàn luận rằng những bộ trang phục kia đều rất đẹp, nàng cảm thấy trong lòng thật sự rất chua xót.

Nhưng Dung Dung là một cô gái có hiểu biết, nàng biết tình huống nhà mình, vì vậy nàng căn bản không muốn tạo ra gánh nặng. Vì tình huống lúc này rất khó khăn, mẹ đang bị bệnh, cũng căn bản là không có tiền.

Khi tâm tư đang chết lặng thì một tin tức làm cho nàng cực kỳ vui sướng đã truyền đến, cục điện lực tỉnh Sơn Nam tài trợ cho chương trình, thế là tất cả đã có đơn vị tài trợ.

Khi biết mình cũng được mặc trang phục đẹp đẽ để tham gia chương trình biểu diễn thì Dung Dung thật sự vui sướng như chim xổ lồng, sau khi tan học nàng nhanh chóng chạy về nhà, nhanh chóng chia xẻ tin tức này cho mẹ.

Nhưng sau khi dùng cơm trưa xong thì không biết vì sao Dung Dung lại đi đến trước cửa nhà Vương Tử Quân, không biết vì sao mà nàng hy vọng chia xẻ niềm vui của mình cho anh Vương, muốn mời anh ấy đi tham gia.

- Anh ấy đã kết hôn, sao lại kết hôn rồi?

Dung Dung đi trên những bậc thang nhỏ hẹp mà không khỏi cảm thấy hơi ngây ngốc, giọng điệu khẽ khàng...

Tâm tình thiếu nữ thật sự biến chuyên rất nhanh, dù Dung Dung thật sụ khó tiếp nhận sự thật là Vương Tử Quân đã có vợ, thế nhưng nàng vẫn rất hưng phấn và chờ mong chương trình biểu diễn kia. Nàng trầm mặc một ngày, sau đó lại nhanh chóng biến thànnh một chú chim vui vẻ, tự do tự tại.

- Dung Dung, múa rất tốt, nhưng em cũng cần tăng cường huấn luyện, hôm nay cũng không cần lên lớp, cần phải luyện tập cho tốt, phải làm tốt các động tác.

Giáo viên dạy múa hơn ba mươi tuổi đứng bên cạnh Dung Dung, hắn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng, sau đó cười ha hả khen ngợi vài câu. Sau đó hắn quay sang nói vài lời với mười mấy cô gái đang luyện tập ở phía bên kia.

- Không cần đi học mà ở lại luyện tập sao? Thầy Tại, có chuyện gì xảy ra à? Có phải là có chuyện gì không?

Một đám nữ sinh dùng giọng không mấy luống cuống hỏi giáo viên múa.

Thầy Tại khoát tay với đám nữ sinh kia rồi nói:

- Là có chuyện, nhưng không liên quan gì đến các em, nghe nói lần này có lãnh đạo tỉnh xuống tham dự hoạt động của chúng ta, lãnh đạo trường không muốn có vấn đề xảy ra, thế là yêu cầu các em luyện tập cho tốt.

Có lãnh đạo xuống thăm, đây căn bản không là tin tức gì với những cô gái như Dung Dung, đối với bọn họ thì dù là lãnh đạo nào đến cũng không liên quan đến mình.

Nhạc vang lên, các nữ sinh mặc đồng phục lại bắt đầu múa, động tác đẹp đẽ như thiên nga đang tung cánh trên những mặt hồ tĩnh lặng rộng lớn. Dung Dung luyện tập rất chăm chú, nàng cũng không muốn vì vị lãnh đạo tỉnh đến thăm, nàng vì mẹ mình, vì anh Vương, muốn bọn họ được thấy nàng múa tốt nhất.

Một ngày huấn luyện lặng lẽ trôi qua, trong lúc tập luyện không những có thầy Tại, còn có các vị hiệu trưởng đến xem, căn cứ vào tình huống này có thể thấy các vị lãnh đạo coi trọng chương trình này như thế nào.