Bí Thư Trùng Sinh

Chương 393: Cung kính như cháu nội



Khi đám lãnh đạo đang thầm tự định giá thì những tiếng kêu gọi ồn ào từ phương xa truyền đến, khi âm thanh này vang lên, vài người đàn ông trung niên từ phía Bái Tổ Đài chạy vội về phía bên này.

Tần Văn Hán đều biết những người kia, bọn họ chính là chuyên gia công trình của công ty Thần Đằng. Sau khi xảy ra chuyện thì Tần Văn Hán hỏa tốc chạy đến hiện trường, hắn cố gắng tìm phương án vãn hồi tổn thất. Bây giờ nhìn đám chuyên gia ồn ào chạy đến, trong lòng hắn không khỏi nóng lên, chẳng lẽ đã tìm được phương án giải quyết? Nếu thật sự là như vậy thì xem như công ty Thần Đằng của mình đã được cứu rồi.

Thế là Tần Văn Hán cũng bất chấp các vị quan viên trong tỉnh đang đứng ở đây, hắn lớn tiếng nói:

- Tôi ở dây, có chuyện gì sao?

- Giám đốc Tần, chủ thể công trình Bái Tổ Đài không có vấn đề, chỉ là phần đỉnh sụp xuống dẫn đến tình huống trước mắt, nếu như chúng ta có thể đổi phần đỉnh, hàn lại phần đã gãy, Bái Tổ Đài sẽ coi như được chữa trị.

Người đàn ông trung niên chạy đến đầu tiên cũng không quan tâm nhiều người đứng chung quanh giám đốc Tần, khi nghe thấy Tần Văn Hán hỏi thì nhanh chóng trả lời.

Có thể chữa trị, những lời này rơi vào trong tai Tần Văn Hán thật sự giống như tiếng trời.

- Có thể chữa trị sao?

Khi Tần Văn Hán chuẩn bị hỏi tiếp thì chợt nghe thấy có người bên cạnh mở miệng không thể chờ đợi được, hắn quay đầu nhìn, thấy người lên tiếng là bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân.

Tần Văn Hán hoàn toàn có thể hiểu tâm tình của bí thư Nhiếp Hạ Quân vào lúc này, dù sao thì đây là hạng mục lớn nhất của bí thư Nhiếp Hạ Quân sau khi đi vào tỉnh Sơn Nam, tất nhiên bí thư sẽ hy vọng nó trở nên hoàn mỹ. Bây giờ Bái Tổ Đài đã ngã, đối với bí thư Nhiếp thì giống như một đả kích rút củi đáy nồi, nếu bọn họ có thể chữa trị Bái Tổ Đài trước ngày diễn ra tế tổ, chưa nói đến vấn đề hoàn công, ít nhất cũng dùng nó để thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ của cán bộ ban ngành tỉnh Sơn Nam.

Đám người đàn ông trung niên bên kia thật sự đang rất vội vàng, bọn họ cơ bản không nhìn ra Nhiếp Hạ Quân là ai. Sau khi nghe đối phương nói xen vào một câu thì bọn họ không biết nên nói sao cho tốt, tuy bọn họ không nói lời nào nhưng Tần Văn Hán thì lại cực kỳ sốt ruột, hắn vỗ lên vai người đàn ông trung niên rồi nói:

- Bí thư Nhiếp đang hỏi anh, tranh thủ báo cáo cho bí thư Nhiếp, rốt cuộc tình huống là thế nào?

"Bí thư Nhiếp?"

Người đàn ông trung niên chợt ngây người, lúc này hắn mới kịp phản ứng. Sau khi biết người trước mặt là bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân thì tâm tình có chút bối rối, lúc này càng thêm rối loạn, hắn nói:

- Bí thư Nhiếp, Bái Tổ Đài này có thể chữa trị được, nhưng cần có thời gian.

"Cần thời gian?"

Nhiếp Hạ Quân nhướng mày, nhưng sau đó lão lại nở nụ cười:

- Các vị chuyên gia, có câu không trong nghề thì không biết rõ tình hình, chúng tôi chỉ là người thường trong công tác xây dựng các công trình này, anh nói cho tôi biết xem, nếu muốn sửa chữa Bái Tổ Đài này thì cần bao lâu?

- Mười ngày.

Người đàn ông trung niên trầm ngâm một chút, sau đó nói ra con số dự đoán của mình.

Đám quan viên tỉnh đều đang chú tâm nghe lời đối thoại của bí thư Nhiếp, đại đa số đám người nghe kỹ sư công trình nói có thể sửa chữa được thì trong lòng đều thả lỏng. Chỉ cần có thể sửa chữa, như vậy tuy bí thư Nhiếp Hạ Quân có truy cứu trách nhiệm nhưng sẽ không đến mức nắm chặt không buông. Không ngờ bọn họ còn chưa vui vẻ được bao lâu thì đã bị giội một gáo nước lạnh, rõ ràng cần những mười ngày.

Mười ngày không phải quá lâu, nhưng ba ngày sau đã đến thời điểm tế tổ, nếu như mười ngày sau mới hoàn công Bái Tổ Đài, như vậy xem như tất cả đều đã xong. Lúc này cũng không thể để cho bí thư Nhiếp thay đổi ngày tế tổ và thông báo với khách, như vậy sẽ càng bị người ta chê cười.

Gương mặt tươi cười của Nhiếp Hạ Quân cũng dần lắng xuống, ánh mắt nhạy cảm của lão nhìn về phía Tần Văn Hán.

Trước đó Tần Văn Hán thật sự giống như vừa từ thiên đường rơi xuống địa ngục, bây giờ mới bước chân lên bậc thang thiên đường đã bị đánh rơi xuống.

Tần Văn Hán nhìn tên kỹ sư công trình kia mà thật sự sinh ra xúc động muốn gào thét, con bà nó, đừng làm những trò khốn nạn thế này được không? Vì sao không phải đổi buồn thành vui, ngược lại còn làm cho người ta thêm lo lắng bất an.

- Tần Văn Hán, với đội thi công bây giờ thì sẽ mất mười ngày mới sửa chữa xong, nhưng nếu tăng thêm nhân tài kỹ thuật, kỳ hạn công trình có thể sớm hơn chứ?

Phó chủ tịch tỉnh đứng ở bên cạnh Tần Văn Hán chợt trầm giọng nói.

Hai mắt Tần Văn Hán lúc này tỏa sáng giống như đang chết khát trên sa mạc mà tìm ra ốc đảo, vừa nghe vị phó chủ tịch tỉnh kia lên tiếng thì hắn đã nhanh chóng kéo tay tên kỹ sư công trình:

- Anh nói tôi xem, nếu tăng nhân công, có phải chỉ mất ba ngày là Bái Tổ Đài sẽ được sửa chữa tốt không?

- Trên lý luận là như vậy.

Tên kỹ sư công trình trầm ngâm một chút, sau đó dùng giọng không dám xác định nói.

- Vậy thì tốt, vậy thì quá tốt rồi.

Tần Văn Hán hầu như cảm thấy linh hồn rời khỏi thể xác, hắn thở dài một hơi nói.

Tăng thiết bị và tăng thêm nhân công cũng không phải là việc gì khó khăn với lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, lúc này tảng đá trong lòng đã hạ xuống, vẻ mặt cả đám người cũng trở nên dễ chịu hơn.

Chỉ là đám người bọn họ cảm thấy sự việc này có thể giải quyết dễ dàng, thế nên không quan tâm đến lời phàn nàn nho nhỏ của viên kỹ sư công trình:

- Muốn tìm vài trăm công nhân hàn điện, anh cho rằng sẽ dễ như đi nhổ củ cải sao? Nào có đơn giản như vậy?

Hơn mười phút sau Nhiếp Hạ Quân đang rất bận rộn đã lên xe bỏ đi, các vị lãnh đạo khác cũng ngồi vào trong xe đi theo. Lúc này các vị lãnh đạo đều đã đi, bây giờ chỉ còn giám đốc Tần và các nhân công của mình đứng lại. Tần Văn Hán biết rõ sự việc quá khẩn cấp, một phút cũng không thể chậm trễ. Sau khi tiễn chân lãnh đạo thì hắn nhanh chóng triệu tập tất cả công nhân, yêu cầu nhanh chóng thi công theo phương án sửa chữa vừa được đưa ra.

- Giám đốc Tần, chưa nói đến những thứ khác, muốn sửa chữa Bái Tổ Đài thì cần phải hàn lại những chỗ tổn hại, thế cho nên yêu cầu có một số lượng lớn công nhân hàn kỹ thuật tốt. Chỉ cần có công nhân kỹ thuật cao, như vậy hoàn thành nhiệm vụ trong ba ngày là hoàn toàn có thể.

Nhóm chuyên gia công trình đã cho ra phương án sửa chữa, lúc này một người đứng ra nhìn Tần Văn Hán rồi trầm giọng nói.

Tần Văn Hán căn bản không quan tâm đến lời đề nghị của vị kỹ sư công trình này, hắn vung tay lên dùng giọng quyết đoán nói:

- À, anh yên tâm, anh cần bao nhiêu công nhân hàn thì tôi sẽ cho người đi tìm, sẽ trả lương gấp đôi cho bọn họ, có giải thưởng sẽ có người lao đầu vào, việc này cũng dễ nói.

Tần Văn Hán lúc này rất hăng hái, tâm tình của hắn là rất tốt, giống như hắn đã năm chắc thắng lợi trong tay, đã có thể giải quyết được khó khăn lần này. Kỹ sư công trình ở bên cạnh há miệng định nói, thế nhưng sau đó lại nuốt lời vào bụng.

Vương Tử Quân biết chuyện Bái Tổ Đài sập từ khá sớm, nhưng hắn cũng không thấy nó có ảnh hưởng gì lớn đến mình. Khi nghe các đồng nghiệp bàn luận, hắn chủ yếu đặt tinh lực lên vấn đề tìm việc làm cho học viên trường nghề thanh niên.

Thông qua Trương Thiên Tâm thì Vương Tử Quân đã liên hệ được một công ty lắp đặt công trình ở thành phố Sơn Viên, nhưng quy mô của công ty này có hơi nhỏ, thế nhưng giám đốc Triệu của công ty nay lại rất biết cách nói chuyện. Khi Vương Tử Quân gọi điện thoại đến thì giám đốc Triệu nhanh chóng đồng ý, chỉ cần nhóm học viên trường nghề thanh niên đạt tiêu chuẩn, hắn sẽ cố gắng tiếp thu một số lượng lớn.

Nếu so sánh với Vương Tử Quân thì Đào Nghị Thăng thật sự nhớ mãi không quên tình huống mình bị người ta từ chối, sau khi Vương Tử Quân và hắn bàn luận về một vài công ty lắp đặt công trình, hắn cười ha hả nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, ngài biết Bái Tổ Đài là do công ty nào tiếp nhận không?

Không đợi Vương Tử Quân trả lời thì Đào Nghị Thăng đã dùng giọng hả hê nói:

- Ôi, chính là công ty Thần Đằng, con bà nó, ngày hôm qua còn vênh váo lên trời, để xem bây giờ bọn họ làm ăn thế nào.

Công ty Thần Đằng kia thật sự gặp chuyện không may, Vương Tử Quân khẽ cảm khái một câu, hắn cũng không đặt nặng trong lòng. Khi hắn thay đổi chủ đề, cùng nói chuyện với Đào Nghị Thăng về vấn đề việc làm của học viên, đúng lúc chuông điện thoại lại vang lên.

Vương Tử Quân nhìn dãy số, được gọi đến từ huyện Lô Bắc. Hắn nghe máy thì bên trong truyền đến âm thanh của Tiếu Tử Đông, lúc này Tiếu Tử Đông gọi điện thoại đến chủ yếu báo cáo chuyện liên quan đến anh của Giang Gia Kỳ. Khi Tiếu Tử Đông lên tiếng thì Vương Tử Quân biết rõ sự việc đã được giải quyết thỏa đáng, sau khi Tiếu Tử Đông ra mặt thì người gây họa cho gia đình Giang Gia Kỳ cũng không tiếp tục lắm mồm, coi như sự việc được giải quyết ổn thỏa.

Vương Tử Quân cười nói lời cảm tạ Tiếu Tử Đông, đồng thời cũng nói lời mời Tiếu Tử Đông có rảnh thì đến thành phố Sơn Viên thăm thú một phen. Tiếu Tử Đông mỉm cười cảm ơn, sau đó lại cố gắng mời Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, anh là lãnh đạo của huyện Lô Bắc chúng tôi, huyện Lô Bắc sở dĩ có được ngày hôm nay cũng là công lao của anh. Chúng tôi cũng không nằm ngủ ngon trên công lao của anh, mà cố gắng phát triển trên cơ sở anh để lại. Đúng rồi, khu công nghiệp của chúng ta xếp hạng nhất trong số các khu công nghiệp trong thành phố, bí thư Trịnh còn đặc biệt khen ngợi...

Vương Tử Quân mỉm cười nói hai câu với Tiếu Tử Đông, cũng đồng ý với lời mời của Tiếu Tử Đông, nếu mình có thời gian sẽ đi thăm huyện Lô Bắc.

Khi Vương Tử Quân nói chuyện điện thoại với Tiếu Tử Đông thì Đào Nghị Thăng cũng lên tiếng rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Hắn là người rất quen thuộc quy tắc cơ quan, hắn biết rõ lúc nào lãnh đạo không cần có người ở bên cạnh mình.

Vì sự việc đã được giải quyết nên tâm tình của Đào Nghị Thăng là rất tốt, đi đường tay chân vung vẫy rất thoải mái. Tuy trung tâm giới thiệu việc làm thanh niên công nhân đã được xây dựng thế nhưng văn phòng xử lý công tác lại vẫn nằm trong khu văn phòng tỉnh đoàn.

- Ôi, hiệu trưởng Chúc Nghiêm Dương, anh muốn đến tìm bí thư Vương sao?

Khi Đào Nghị Thăng chuẩn bị lên lầu thì Chúc Nghiêm Dương nhanh chóng đi đến, vì vội vàng nên cũng không nhìn rõ người đi qua bên cạnh mình là Đào Nghị Thăng.

- Chủ nhiệm Đào, tôi có công tác cần cấp báo cho bí thư Vương, anh có chuyện gì sao?

Chúc Nghiêm Dương có quan hệ không quá tốt với Đào Nghị Thăng, lúc này thấy Đào Nghị Thăng cười ha hả chào hỏi mình, tất nhiên hắn cũng phải tươi cười đáp lại.

- Có, tất nhiên là có chuyện. Hiệu trưởng Chúc, lần này anh phải mời khách mới được, vì chuyện công tác của học viên trong trường của anh mà tôi đã chạy gãy chân, nếu như anh không cho ra chút ban thưởng, như vậy cũng coi như có lỗi với tôi.

Đào Nghị Thăng nói rồi khẽ vỗ lên vai Chúc Nghiêm Dương.

Chúc Nghiêm Dương có chút không thích hành động vỗ vai thân mật của Đào Nghị Thăng, thế nhưng hắn cũng không tiện phát tác, đành phải dùng giọng biết thời thế nói:

- Được, được, ban thưởng vật chất cũng không phải là vấn đề, chủ nhiệm Đào thích dùng cơm ở nơi nào cứ nói, tôi sẽ mời ngài một bữa.

- Như vậy mới là huynh đệ tốt của tôi, đúng rồi, bí thư Vương đang gọi điện thoại, tin tức tốt sẽ để cho anh ấy nói cho anh biết.

Đào Nghị Thăng cười cực kỳ sáng lạn, sau đó phất tay với Chúc Nghiêm Dương rồi cười nói:

- Sau khi nghĩ kỹ thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đón khách cho nah.

Chúc Nghiêm Dương tất nhiên hiểu ý nghĩa lời nói của Chúc Nghiêm Dương, hắn nhìn Đào Nghị Thăng bỏ đi mà thầm nghĩ người này nếu so với câu nói mạnh vì gạo bạo vì tiền thì còn chênh lệch quá lớn. Nhưng tâm tư của hắn nhanh chóng chuyển lên lời nói vừa rồi của Đào Nghị Thăng, có lẽ chuyện học viên được sắp xếp việc làm đã có cửa ra.

Chúc Nghiêm Dương nghĩ đến những vấn đề này mà bước nhanh vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn muốn được Vương Tử Quân chứng thực điều này càng nhanh càng tốt.

- Cậu nói gì? Giám đốc Tần của công ty Thần Đằng muốn gặp tôi?

Đào Nghị Thăng quay về phòng làm việc, hắn dùng giọng khó tin hỏi tên nhân viên công tác vào báo cáo.

Nếu như còn chưa nhận được thông tin xác thực từ bí thư Vương thì Đào Nghị Thăng sẽ tỏ ra vui sướng vì tin tức này, nhưng bây giờ thì khác, hắn đã không cần công ty Thần Đằng. Hắn cũng không quên tình huống vị giám đốc Tần của công ty Thần Đằng để cho mình và bí thư Vương chờ đợi vêu mồm ngày hôm trước.

- Cậu nói anh ta về đi, nói tôi có chuyện bận, không gặp được.

Đào Nghị Thăng nói rồi vung tay lên với nhân viên công tác, tỏ ý cho đối phương rời đi.

Nhân viên công tác tất nhiên sẽ không dám trái mệnh lãnh đạo, hắn gật đầu rồi đi ra ngoài cửa.

Nhưng tên nhân viên vừa mới đi ra đến cửa thì chợt nghe Đào Nghị Thăng sửa lời:

- Cậu cho anh ta vào đi, tôi sẽ gặp mặt một lần.

Không mất quá nhiều thời gian thì giám đốc công ty Thần Đằng là Tần Văn Hán đi vào, lúc này trên mặt Tần Văn Hán là nụ cười khiêm tốn, trợ lý Vương cẩn thận đi theo phía sau.

- Chủ nhiệm Đào, chào anh, hôm qua đi về nghe nói anh đại giá quang lâm thì tôi cảm thấy thật sự hối tiếc. Hôm qua lãnh đạo thành phố Sơn Viên đến thị sát công trình Bái Tổ Đài, tôi cũng không thể quay về được, thế cho nên lúc này mới đến xem như tạ lỗi.

Tần Văn Hán mở miệng, tư thái rất thấp.

Đào Nghị Thăng nhìn biểu hiện của Tần Văn Hán, trong lòng thầm đắc ý nhưng lại có chút khó hiểu. Hắn biết khá rõ về công ty Thần Đằng, đừng xem thường Tần Văn Hán có xuất thân thấp kém, những năm nay có tiền là tốt, Tần Văn Hán là một người lắm tiền nhiều của, kinh doanh vô cùng tinh tế.

Đào Nghị Thăng thầm nghĩ, đừng nghĩ mình là cán bộ cấp phó cục mà lên mặt, thực chất còn chưa được tên giám đốc Tần Văn Hán kia đặt vào trong mắt, bây giờ đối phương đến tận đây tìm mình, lại có biểu hiện như thế, rốt cuộc muốn làm gì?

Đào Nghị Thăng chợt cảm thấy trống ngực gia tăng, hắn không biểu hiện cảm giác đắc ý, cố gắng áp chế cảm xúc, sau đó thản nhiên nói:

- Đều là chút chuyện mà thôi, ai mà không có thời điểm bận rộn? Giám đốc Tần không nên quá quan tâm. Nhưng chờ nửa ngày mà không được gặp mặt anh, bí thư Vương của chúng tôi cũng có chút mất hứng.

- Chủ nhiệm Đào, anh cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ dùng thái độ thành khẩn để xin lỗi bí thư Vương.

Tần Văn Hán hiểu ý của Đào Nghị Thăng, hắn vội vàng mở miệng dùng giọng thành khẩn nói. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Tên khốn Tần Văn Hán này trước kia thấy mình tuy có biểu hiện tôn trọng nhưng lại bày ra cảm giác cực kỳ xa cách, sao bây giờ lại khác thường như vậy?