Bí Thư Trùng Sinh

Chương 395: Học viên được việc



Nhiếp Hạ Quân đi, tất nhiên là đi với nụ cười thỏa mãn. Sau khi hơn một trăm học viên được dạy nghề ở trường nghề thanh niên đến tiếp nhận công tác với kỹ thuật tinh xảo, bí thư Nhiếp ở lại Bái Tổ Đài xem xét một giờ, sau đó nhận được lời hứa hẹn sẽ đảm bảo hoàn thành công trình trong thời gian ba ngày từ trong miệng đám kỹ sư công trình, cuối cùng bí thư liên tục gật đầu và bắt tay từng vị kỹ sư công trình, sau đó dẫn người rời đi.

Khi Nhiếp Hạ Quân bỏ đi thì đám lãnh đạo tỉnh ủy và lãnh đạo thành phố Sơn Viên cũng không dám bỏ đi ngay. Sau khi tiễn chân bí thư Nhiếp, bí thư La tươi cười bắt tay với bí thư Âu Dương Dương, đồng thời cũng lên tiếng cảm tạ. Đại ý là bí thư Âu Dương thật sự cho một cơn mưa đúng lúc, có thể giải quyết được vấn đề khó khăn của bọn họ, lão đại biểu cho thị ủy Sơn Viên bày tỏ lòng cảm tạ với tỉnh đoàn.

Bí thư La hạ thấp tư thái của mình, nhưng càng như vậy thì Âu Dương Dương càng không dám lớn tiếng. Dù sao thì bí thư La cũng là thường ủy tỉnh ủy, là một trong những người có thể quyết định vận mệnh tương lai của nàng.

Lúc này tỉnh đoàn có thể nói là hào quang chói mắt, không những được bí thư tỉnh ủy tán thưởng, còn nhận được lời cảm tạ từ tận đáy lòng của thường ủy tỉnh ủy. Theo lời nói phát ra từ chính miệng các vị lãnh đạo tỉnh thành, hạng mục đào tạo nghề cho thanh niên công nhân của tỉnh đoàn là cực kỳ thành công.

Tôn Trạch Hồng lúc này đang tiếp nhận lời cảm tạ từ chủ tịch Ngụy. Lúc này học viên nghề hàn của trường nghề thanh niên đến tham gia công tác, thế là chủ tịch Ngụy cảm thấy mình giống như thoát khỏi một kiếp, trong lòng không khỏi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cũng không keo kiệt một lời cảm tạ. Hắn bắt chặt tay Tôn Trạch Hồng, yêu cầu tỉnh đoàn dù thế nào thì sau này cũng phải cho hắn một cơ hội đáp tạ, để cho hắn một cơ hội mời các vị lãnh đạo đi dùng cơm.

Nếu nói về chức vị thì chủ tịch Ngụy là cấp giám đốc sở, Tôn Trạch Hồng thật sự kém hơn một bậc; nhưng dù là chức vụ của đối phương cao hơn, dù Tôn Trạch Hồng là phó bí thư tỉnh đoàn thì cũng không có quyền lực quan trọng bằng phó chủ tịch chủ khảo khối xây dựng. Nếu như là trước kia thì Tôn Trạch Hồng phải mời người ta dùng cơm mới đúng, không ngờ bây giờ lại ngược lại.

Nếu đó là thành tích của mình thì Tôn Trạch Hồng chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui sướng, nhưng bây giờ hắn tuy biểu hiện tươi cười hớn hở nhưng trong lòng lại thật sự khổ sở. Hắn biết rõ đây là công lao lớn của Vương Tử Quân, chính mình chỉ là một kẻ đứng trên sổ ghi chép công lao của Vương Tử Quân để tiếp nhận lời chúc mừng mà thôi.

Dựa vào sự coi trọng của hai cấp lãnh đạo tỉnh thành với nhóm công nhân kỹ thuật kia, nếu muốn tìm đường ra cho bọn họ thì chỉ sợ không phải là vấn đề. Như vậy những lời phát biểu của mình trong hội nghị ban ngành vào ngày hôm nay sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài làm trò cười cho người ta.

Vương Tử Quân đứng sau lưng Âu Dương Dương, hắn tự giác đặt mình lên vị trí trợ thủ. Hắn nhìn những đốm lửa liên tục lóe lên trên Bái Tổ Đài, trong lòng bùng lên cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

Được người dùng không bằng phù hợp với công việc, nhóm công nhân kỹ thuật tinh xảo kia dù sao cũng được mình đào tạo ra, bây giờ bọn họ có thể dựa vào kỹ thuật của mình để tìm miếng cơm manh áo, như vậy còn cái gì có thể làm cho người ta hưng phấn hơn?

- Bí thư Vương, chuyện ngày hôm qua, tôi đại biểu cho công ty Thần Đằng và chính cá nhân nói lời xin lỗi với ngài.

Tần Văn Hán lúc này cũng tranh thủ đứng lên dùng giọng thành khẩn nói với Vương Tử Quân.

"Xin lỗi? Đây là có chuyện gì?"

Bí thư La và đám cán bộ thành phố Sơn Viên đều không hiểu chuyện gì xảy ra, thế là cả đám đưa mắt nhìn Tần Văn Hán và Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn Tần Văn Hán đang đưa tay ra, hắn cười cười nói:

- Đều là chuyện làm ăn, có gì mà sai với chả đúng, anh cũng là vì công ty của mình mà thôi.

Vương Tử Quân nói rồi chủ động bắt tay Tần Văn Hán.

Tần Văn Hán xem như bị bóc một tầng da mặt trước mắt bao người, hắn cảm thấy thật sự rất đau, nếu như có một cái giếng ở chỗ này thì hắn sẽ nhảy xuống không chút do dự. Hắn nhìn nụ cười nhàn nhạt của vị phó bí thư tỉnh đoàn trước mặt, trong lòng thật sự sinh ra cảm giác hối hận. Hắn biết rõ tình cảnh của mình lúc này là rượu mời không uống lại thích rượu phạt, nhưng dù là như vậy thì hắn cũng thầm cho ra quyết định: Sau này nhất định phải làm tốt quan hệ với trường nghề thanh niên và phó bí thư Vương Tử Quân này. Hắn là giám đốc khôn khéo của một xí nghiệp mạnh, hắn đã sớm thấy được tệ nạn của xí nghiệp mình, tất nhiên sẽ tìm mọi cách để tu bổ.

Nhưng vấn đề thiếu khuyết nhân công hàn kỹ thuật cao thật sự khó thể nào giải quyết ngay được, hắn rất thích các công trình lớn nhưng lại không dám vì thực lực của mình khó nuốt trôi. Lúc này thấy đám học viên kỹ thuật cao của trường nghề thanh niên, ánh mắt hắn lại sáng lên hy vọng.

- Bí thư Vương, tôi muốn tuyển tất cả học viên của trường nghề thanh niên các anh vào công ty Thần Đằng. Anh cứ yên tâm, công ty của chúng tôi có nguyên tắc với nhân công, dù là lý lịch gì, chỉ cần có năng lực sẽ được nhận phần đãi ngộ xứng đáng, tôi sẽ tuyệt đối cho ra một chế độ đãi ngộ như nhau.

Tần Văn Hán bắt chặt tay Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cực kỳ chân thành và tha thiết để nói.

Nếu như những lời này Tần Văn Hán nói vào ngày hôm qua thì Vương Tử Quân sẽ tỏ ra vui sướng không thôi, nhưng lúc này cảm giác đó đã giảm đi rất nhiều. Hắn đã chuẩn bị mở hội chợ việc làm, tất nhiên sẽ không để cho người khác ôm trọn số lượng công nhân kỹ thuật này trước khi bắt đầu hội chợ.

- Cám ơn ý tốt của giám đốc Tần, nhưng những học viên này muốn công tác ở chỗ nào, chúng ta phải để cho bọn họ tự do lựa chọn, tự bọn họ cho ra quyết định. Trường nghề thanh niên chúng tôi có nhiệm vụ dạy nghề cho bọn họ, cũng không phải bao luôn phương diện phân phối học viên. Giám đốc Tần nếu như muốn vung tay thu nhận những học viên kia về dưới trướng của mình, tôi thấy không bằng thế này, quý công ty có thể tham gia hoạt động giới thiệu việc làm của tỉnh đoàn, đến lúc đó hai bên sử dụng lao động và người lao động có thể trực tiếp trao đổi bàn bạc, như vậy không phải là hợp tác tốt đẹp sao?

- À, cũng tốt, nhưng dù thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn bí thư Vương, nếu như không có các học viên của anh đến hỗ trợ, chỉ sợ lần này công ty Thần Đằng chúng tôi sẽ vấp phải một tổn thất khó thể nào đền bù được.

Tần Văn Hán nghe xong ý kiến của Vương Tử Quân thì cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, hắn thay đổi chủ đề, tiếp tục nói lời cảm tạ với Vương Tử Quân.

- Hội chợ tuyển dụng sao? Bí thư Âu Dương, bí thư Vương, tỉnh đoàn các anh xem ra thật sự rất mạnh ở phương diện đào tạo và hướng nghiệp cho thanh niên đoàn viên. Thế này đi, hội chợ giới thiệu việc làm lần này nên được tổ chức ở đại sảnh của phòng lao động thương binh xã hội thành phố Sơn Viên, như vậy cũng xem như cho thành phố Sơn Viên dính vào chút hào quang của tỉnh đoàn.

Bí thư La nghe thấy hai người Vương Tử Quân và Tần Văn Hán nói chuyện với nhau thì dùng giọng đầy hứng thú chen vào.

Bí thư La nói như vậy là hoàn toàn có mục đích, lão muốn ném một phần nhân tình cho tỉnh đoàn, vì đại sảnh của phòng lao động thương binh xã hội rộng hàng ngàn mét vuông, tất nhiên sẽ là một địa điểm rất tốt để tiến hành hội chợ việc làm.

- Cám ơn bí thư La đã quan tâm giúp đỡ công tác của tỉnh đoàn chúng tôi.

Âu Dương Dương cũng là người phụ nữ thông minh, cũng biết cách ẩn giấu, khi nào nên tỏ ra vui mừng, khi nào nên buồn. Một vị thường ủy tỉnh ủy mở lời lấy lòng thì tất nhiên sẽ là một chuyện cực kỳ vui sướng với nàng, vì sao mình lại không có biểu hiện vui vẻ cơ chứ?

Sau khi bí thư La nói lời cảm tạ thì Âu Dương Dương nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, hôm nay thật sự là quá tốt, trời xanh, mây trắng, không khí tươi mát. Sau khi được vài vị lãnh đạo tỉnh ủy khen ngợi thì nàng thật sự cảm thấy rất thoải mái, vì từ khi nàng là bí thư tỉnh đoàn thì thật sự chưa từng được khen thưởng đến mức như thế, nguyên nhân cũng là vì vị thủ hạ cấp phó của mình đưa ra đề án xây dưng trường nghề cho thanh niên công nhân.

Vì đây là công trường nên các vị lãnh đạo tỉnh thành cũng không ở lại lâu, ngoài những người phụ trách công trình thì người còn lại đều lục tục bỏ đi, đặc biệt là bí thư La càng rời đi sớm hơn, cũng mang theo một nhóm cán bộ thị ủy.

Trên xe của tỉnh đoàn, lúc này gương mặt Âu Dương Dương cực kỳ vui vẻ, còn Chúc Nghiêm Dương đến lúc này vẫn còn cảm thấy bất an thì càng vui mừng như điên. Dù thế nào thì hắn cũng là hiệu trưởng của trường nghề thanh niên, sự kiện hôm nay rõ ràng là một thành tích hiển hách của hắn. Hơn nữa vừa rồi bí thư Nhiếp nghe nói Chúc Nghiêm Dương là hiệu trưởng trường nghề thanh niên, lãnh đạo còn đặt biệt bắt tay và trò chuyện với hắn vài câu.

- Bí thư Âu Dương, bí thư Vương, hôm nay là ngày vui lớn, tôi đề nghị chúng ta nên tìm một chỗ nào đó để ăn mừng, coi như chúc mừng thắng lợi.

Chúc Nghiêm Dương thấy các vị lãnh đạo tỉnh đoàn có tâm tình rất tốt, thế là dùng giọng vui vẻ góp thêm hứng thú.

Âu Dương Dương gật đầu cười cười nói:

- À, thật sự là ngày vui. Chủ nhiệm Thụ Cường, anh sắp xếp đi, hôm nay chúng ta xem như mở tiệc chúc mừng công lao cho hiệu trưởng Chúc Nghiêm Dương của trường nghề thanh niên.

- Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngy.

Lâm Thụ Cường dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Chúc Nghiêm Dương, sau đó vội vàng dùng giọng cung kính nói. Thật ra Lâm Thụ Cường rất khôn khéo, hắn thấy lần này người được chúc mừng công lao là Chúc Nghiêm Dương, thế nhưng thực tế thì đó phải là Vương Tử Quân, vì tất cả đều được bắt đầu từ bí thư Vương.

Sau chuyện này chỉ sợ địa vị của Vương Tử Quân ở tỉnh đoàn sẽ ngàng càng lớn mạnh và kiên cố, mà khác biệt giữa mình và Vương Tử Quân sẽ ngày càng lớn. Lâm Thụ Cường nghĩ đến vị trí của phó bí thư Vương và mình, hắn nghĩ rằng nếu vị trí phó bí thư này thuộc về mình, biết đâu mình cũng sẽ được người ta chú ý như Vương Tử Quân?

Đám người Tôn Trạch Hồng cũng cảm thấy cực kỳ ghen ghét, thế nhưng đây là bữa tiệc khánh công, bọn họ tất nhiên sẽ không phản đối. Thế là đoàn người cùng nhau đi đến Cẩm Viên Tinh dưới sự sắp xếp của Lâm Thụ Cường.

- Một ly rượu này chúng ta kính chúc bí thư Vương và Chúc Nghiêm Dương, bọn họ là công thần của chúng ta, nếu như không có bọn họ thì chúng ta sẽ không có được vinh quang như ngày hôm nay.

Món ăn vừa được dọn lên thì Âu Dương Dương đã nâng ly rượu cười nói với mọi người.

Âu Dương Dương nâng ly thì những người khác cũng không nhàn rỗi, khi mọi người cùng nâng ly thì Vương Tử Quân đã cười nói:

- Bí thư Âu Dương, chị biết tôi không thể uống rượu mà lại nghĩ biện pháp chuốc rượu, tôi cũng không thể từ chối. Mặt khác trường nghề thanh niên hoạt động dưới sự lãnh đạo của chị, là quyết sách cụ thể của tỉnh đoàn, chị cũng không thể vung tay ép lên đầu hai người chúng tôi như vậy được.

Vương Tử Quân nói làm cho nụ cười trên mặt Âu Dương Dương càng tươi sáng thêm ba phần, tuy người nào cũng biết không thể thiếu công lao của bí thư Âu Dương Dương, vì dù sao nàng cũng là bí thư tỉnh đoàn. Nhưng Vương Tử Quân chính miệng nói ra những lời như vậy thì càng làm cho nàng cảm thấy vui vẻ hơn.

Dưới lời đề nghị của Vương Tử Quân, mọi người cùng nhau cạn chén. Vì đây là vinh quang chưa từng có của tỉnh đoàn, thế cho nên mọi người đều biểu hiện cực kỳ vui sướng.

- Bí thư Tử Quân, sự kiện lần này làm cho tỉnh đoàn chúng ta lộ mặt trước lãnh đạo tỉnh ủy, thế nhưng càng là như vậy thì chúng ta càng không nên lơ là, đặc biệt là hội chợ việc làm không nên phát sinh bất kỳ sai sót nào.

Âu Dương Dương đặt đũa xuống rồi nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ chuyện này, bây giờ có công ty Thần Đằng lên tiếng, có thể nói là nắm chắc trăm phần trăm.

Âu Dương Dương cũng chỉ là dặn dò vài câu, Vương Tử Quân gật đầu đồng ý thì nàng cũng chuyển chủ đề sang phương diện khác. Trước kia Âu Dương Dương tuy uống cũng khá nhiều nhưng cũng không đến mức bộ lộ tửu lượng của mình ra giống như hôm nay.

Khi một chai rượu uống cạn thì cửa phòng mở ra, một tên nhân viên phục vụ trẻ tuổi bưng thức ăn vào phòng. Đối với chuyện bưng thức ăn thì có thể nói là quá bình thường, nhưng lúc này lại có hình bóng một người đàn ông trung niên xuất hiện ngoài cửa.

Người đàn ông trung niên này cũng không phải là đi một mình, bên cạnh còn có một cô gái, tuy cô gái kia nhìn như thế nào thì thật sự không quá rõ, thế nhưng trên tay lại có một bé gái.

Âu Dương Dương đang mỉm cười trò chuyện với Vương Tử Quân, đúng lúc thấy hình bóng người đàn ông trung niên kia lóe lên thì vẻ mặt nàng chợt trở nên cực kỳ khó coi, giống như gió đông lạnh lẽo thổi vào mặt, thật sự rất khó coi.

Chút biến đổi xảy ra trên mặt Âu Dương Dương chỉ trong khoảnh khắc, thế nhưng nó không thể nào chê giấu ánh mắt sáng ngời của Vương Tử Quân. Hắn rất muốn biết người đàn ông trung niên làm cho vẻ mặt bí thư Âu Dương biến đổi là ai, thế nhưng lúc này cánh cửa đã đóng lại.

- Nâng ly, chúng ta cùng nhau cạn chén.

Âu Dương Dương cố gắng tươi cười, nàng nâng ly rượu lên nói. Nhưng lúc này nàng cũng không thật sự chờ người ta nâng ly, nàng nhanh chóng uống cạn ly rượu của mình.

Người kia rốt cuộc là ai? Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, cuối cùng cũng uống cạn ly rượu của mình.

Bữa tiệc kéo dài thêm một giờ nữa thì kết thúc, khoảng thời gian sau đó Âu Dương Dương biểu hiện rất tự nhiên giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Dù Vương Tử Quân có chút nghi ngờ về người đàn ông trung niên kia, thế nhưng hắn cũng không thích những người thích suy nghĩ lung tung, vậy nên sau khi uống vào vài ly thì đầu óc bắt đầu sinh ra cảm giác mơ hồ.

Khi ngày tế tổ dần đến gần thì trọng điểm công tác của tỉnh Sơn Nam chính là tập trung vào ngày tế tổ, tất cả những chuyện lớn nhỏ đều được triển khai mở rộng. Công tác sửa chữa Bái Tổ Đài càng làm cho đám lãnh đạo thành phố Sơn Viên cực kỳ coi trọng.

Bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân, lãnh đạo khối chính quyền tỉnh hầu như mỗi ngày đều đến Bái Tổ Đài xem xét một lượt, khi Bái Tổ Đài từng bước được sửa chữa thì nụ cười trên mặt bí thư Nhiếp Hạ Quân càng thêm sáng lạn.

Đây là một công trình chủ yếu của tỉnh, tất nhiên người của cơ quan tỉnh đoàn cũng không bỏ qua thời cơ tốt đẹp lần này, không những chỉ là Âu Dương Dương mà ngay cả đám người Tôn Trạch Hồng không có việc gì làm cũng chạy đến Bái Tổ Đài, bọn họ muốn nhân cơ hội này để biểu hiện mình trước mặt lãnh đạo tỉnh.

Vương Tử Quân cũng đi theo Âu Dương Dương đến Bái Tổ Đài vài lần, nhưng phần lớn đều là Âu Dương Dương gọi đi, hắn cũng không chủ động đi, cũng không biểu hiện quá quan tâm đến sự kiện lần này. Vì hắn biết rất rõ, dù mình có đến hay không thì công lao của mình chẳng ai cướp đi được, thế thì có xuất hiện hay không thì có khác gì đâu?

Buổi tối ba ngày sau thì công trình Bái Tổ Đài đã hoàn công, bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân đã sớm được thông báo, vì vậy lúc hoàn công bí thư đã đến Bái Tổ Đài, cũng nói vài lời, nói những lời khẳng định công lao của đơn vị thi công, đồng thời cũng sắp xếp vài công tác trù bị cho ngày lễ tế tổ.

Tất nhiên đầu tiên bí thư Nhiếp sẽ khen ngợi đảng ủy chính quyền thành phố Sơn Viên, nhưng người quen thuộc cách nói của bí thư Nhiếp lại phát hiện ra một vấn đề, đó chính là bí thư cùng nhắc đến đảng ủy chính quyền thành phố Sơn Viên với tỉnh đoàn.

Sự việc tỉnh đoàn và trường nghề thanh niên được bí thư Nhiếp nhắc đến càng được các đơn vị ban ngành trong tỉnh truyền bá xôn xao, rất nhiều người tỏ ra tràn đầy hâm mộ bí thư Âu Dương Dương, càng có người cảm thấy sau đó chắc chắn bí thư Âu Dương Dương sẽ được đề bạt, sẽ đi lên địa vị quan trọng.

Tấm ảnh bí thư Nhiếp bắt tay với các công nhân công trình Bái Tổ Đài đã khép lại tấm màn cho buổi gặp mặt lần này, dù sao thì hôm nay cũng có rất nhiều lãnh đạo đến thành phố Sơn Viên, bí thư Nhiếp cũng phải đi đón tiếp. Lão là lãnh đạo một tỉnh, căn bản không có thời gian ở chỗ này.

- Bí thư Vương!

Chúc Nghiêm Dương khẽ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn khẽ kéo tay áo của Vương Tử Quân rồi lên tiếng bắt chuyện.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chúc Nghiêm Dương rồi hỏi:

- Có chuyện gì?

Chúc Nghiêm Dương nhìn bốn phía, phát hiện không có người nào khác, thế là mới khẽ nói:

- Bí thư Vương, nhóm Hà Đạt muốn mời bí thư đi dùng một bữa cơm.

Chúc Nghiêm Dương nói rồi giống như sợ Vương Tử Quân không biết Hà Đạt là ai, hắn vội vàng nói:

- Hà Đạt là lớp trưởng của lớp kỹ thuật hàn.

Vương Tử Quân cũng không quá xa lạ cái tên Hà Đạt, đây là một công nhân trẻ tuổi nghĩ làm ở nhà máy Ngũ Kim, vì không tìm thấy công việc nên vừa kết hôn chưa được bao lâu thì vợ đã yêu cầu ly hôn. Nhưng đây lại là một người có thể làm sông động bầu không khí của lớp kỹ thuật, lại là người biết ăn nói, hơn nữa làm việc rất năng động, thực chất.

Vương Tử Quân cười khoát tay áo nói:

- Ba ngày nay bọn họ đã mệt mỏi rồi, hãy nói bọn họ nghỉ ngơi cho tốt. Anh nói bọn họ ngày mai nghỉ ngơi cho tốt, sau đó tôi mời bọn họ đi ăn.

Chúc Nghiêm Dương biết rõ Vương Tử Quân tuy là người rất hiền hòa nhưng bình thường khi cho ra quyết định sẽ ít khi nào sửa đổi, tuy hắn rất muốn mượn cơ hội lần này để uống một trận say sưa với Vương Tử Quân, thế nhưng vẫn phải đi về phía đám học viên để truyền thông báo.

Một lát sau Chúc Nghiêm Dương lại đi đến, hắn khẽ nói:

- Bí thư Vương, bọn họ nói vừa làm xong, muốn đi uống chút rượu, xin ngài dù thế nào cũng phải cho bọn họ một phần thưởng, nể mặt bọn họ một lần. Vừa rồi Hà Đạt đã thu tiền rồi, anh xem điều này...

- Thu bao nhiêu?

Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi, giọng điệu khá trầm thấp.

Chúc Nghiêm Dương cũng không ngờ Vương Tử Quân lại quan tâm đến điều này như vậy, hắn nói:

- Mỗi người hai mươi đồng.

Chúc Nghiêm Dương nói đến đây thì hùng hồn giải thích:

- Lần này Tần Văn Hán của công ty Thần Đằng thật sự rất hùng hồn, mỗi ngày trả hai trăm đồng tiền công, ba ngày thì mỗi ngươi đều được sáu trăm đồng.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía đám học viên, đúng lúc thấy mọi người đều nhìn về phía mình. Khi ánh mắt hai bên giao vào nhau, có nhiều người thu ánh mắt của mình lại.

- Được rồi, như vậy thì chúng ta đi dùng cơm, nhưng địa điểm dùng cơm là tôi lựa chọn.

Vương Tử Quân cũng không từ chối, nhưng hắn lại trầm giọng phân phó với Chúc Nghiêm Dương.

Đối với Chúc Nghiêm Dương thì chỉ cần bí thư Vương đồng ý đi dùng cơm thì đã xem như quá tốt rồi. Thế là hắn nhanh chóng thông báo bí thư Vương đã đồng ý đi dùng cơm cho nhóm người Hà Đạt, thế rồi đoàn người mênh mông đi xuống núi.

Khi xuống núi thì vẫn là hai chiếc xe hơn bốn mươi chỗ của ban quản lý sự vụ cơ quan tỉnh chờ sẵn bên dưới, tỉnh ủy cực kỳ coi trọng chuyện này, thế cho nên ban quản lý sự vụ cơ quan tỉnh cũng cực kỳ quan tâm, đặc biệt sắp xếp hai chiếc xe này ở đây phục vụ học viên trường nghề thanh niên.

Xe chạy đi như bay, không mất bao lâu đã đến thành phố Sơn Viên. Dưới sự chỉ huy của Vương Tử Quân, Thái Thần Bân chạy chiếc Santana như bay về phía thành phố Sơn Viên.

Hà Đạt là một thanh niên khỏe mạnh, tóc cắt ngắn ba phân làm cho người ta sinh ra cảm giác thật thà phúc hậu. Nhưng hắn cũng không quá giống như những biểu hiện bên ngoài, thực chất lại là người cực kỳ trượng nghĩa, dù là bất kỳ ai trong lớp kỹ thuật hàn cũng đều phục hắn.

Lần này mời Vương Tử Quân dùng cơm là do hắn khởi xướng, tuy bí thư tỉnh ủy đã lên tiếng, lại nhận được tiền làm cho bọn họ rất vui mừng, nhưng trong lòng bọn họ luôn cảm thấy biết ơn hiệu trưởng trường nghề thanh niên là Chúc Nghiêm Dương và vị lãnh đạo khởi xướng hạng mục là bí thư Vương Tử Quân.

Khi Hà Đạt nói ra ý nghĩ của mình, lại nhận được sự đồng ý của các học viên, thế là hắn đi liên hệ với hiệu trưởng Chúc Nghiêm Dương, sau đó lại đi tìm giảng viên của mình là bác Hào. Nếu bí thư Vương không đồng ý, bọn họ sẽ dùng thầy Hào để ra ngựa ép bí thư Vương tham gia.

Lúc này lão Hào cũng rất vui sướng, lão là một giảng viên, có thể thấy học sinh của mình thành tài là cảm giác vui sướng nhất. Thế cho nên sau khi nghe được yêu cầu của Hà Đạt, lão không có lý do từ chối.

- Anh Đạt Cương, hai mươi đồng có phải là hơi ít rồi không?

Tiểu tử ngồi bên cạnh Hà Đạt chớp mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó khẽ nói với Hà Đạt.

Tiểu tử này có bộ dạng rất thông minh, là một tên thanh niên cùng đi với Hà Đạt tham gia lớp kỹ thuật hàn trong trường nghề thanh niên.

Hà Đạt khẽ cau mày, trong lòng cũng có chút lo lắng, hắn mời bí thư Vương dùng cơm, hắn cũng không muốn bủn xỉn, thế nhưng các anh em đều không dư dả gì. Tuy ba ngày bọn họ đã kiếm được không ít tiền nhưng phần lớn mọi người đều giữ lại mà không dám sử dụng. Dù mời bí thư Vương dùng cơm, nếu tiêu phí quá lớn thì các anh em sẽ không đồng ý, dù sao thì cũng là bí thư Vương cho bọn họ một cái cần câu cơm, càng cho bọn họ thấy được hy vọng vào tương lai.

- Nếu không thì chút nữa tập trung vào bàn của bí thư Vương, bàn của chúng ta chỉ cần bình thường thôi.

Hà Đạt trầm ngâm một lát, sau đó nói ra một biện pháp không quá hay.

- Như vậy không tốt lắm đâu.

Tiểu tử kia quay đầu nhìn bốn phía:

- Các anh em sẽ không nói gì, thế nhưng nếu bí thư Vương biết được, bí thư Vương sẽ nghĩ thế nào?

- Nhưng này, Đạt Cương, tôi cảm thấy chúng ta cũng hoàn toàn có thể tiêu phí ôột phen, nếu không có bí thư Vương thì chúng ta nào có chuyện làm ba ngày được sáu trăm đồng? Khi phát tiền thì giám đốc Tần cũng nói, chỉ cần chúng ta tình nguyện, bọn họ sẽ chào đón và tiếp nhận chúng ta vào công tác. Kỹ thuật của chúng ta đã vượt qua thử thách, sau này còn nhiều cơ hội kiếm tiền. Lần này chúng ta mời bí thư Vương dùng cơm, rõ ràng là qua thôn phải vào điếm, tôi cảm thấy dù thế nào cũng không thể để anh em mất mặt. Anh nói xem, chúng ta mỗi người bỏ một trăm cũng được.

Một người đàn ông ngồi bên cạnh Hà Đạt cũng lớn tiếng nói.

- Đúng, mời bí thư Vương dùng cơm thì cũng không thể quá mất mặt, nhất định phải làm sao cho thật tốt.

- Anh Hà, đây là tiền của tôi, chúng ta là anh em kết giao, lại có nghề trong tay, sau này không tìm được tiền, không có cơ hội gặp mặt nữa sao?

Lúc này bắt đầu có nhiều người lên tiếng, cũng có nhiều người cầm tiền đưa đến cho Hà Đạt.

Hà Đạt dù thế nào cũng không muốn cho anh em của mình mất mặt, thế là hắn vỗ ngực, chuẩn bị thu tiền của mọi người.

- Két!

Xe khẽ dừng lại, Hà Đạt vừa đứng lên thiếu chút nữa đã ngã xuống. Hắn đang định mở miệng hỏi lái xe có chuyện gì xảy ra, lại nghe thấy lái xe nói:

- Bí thư Vương nói dừng xe lại.

Hà Đạt cũng không muốn lên tiếng với lái xe, hắn vội vàng nhìn sang, thấy xe của bí thư Vương đã đừng lại. Bí thư Vương quen thuộc với bọn họ lúc này đang chậm rãi đi vào một quán ăn ven đường.

Bí thư Vương muốn vào một quán ăn ven đường? Tuyệt đối không được. Hà Đạt nghĩ đến chuyện một vị cán bộ lãnh đạo tương đương với chủ tịch thành phố lại lại vào một quán ăn tầm thường như vậy. Thế là trong đầu Hà Đạt chợt lóe lên một ý nghĩ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Anh Hà, tuyệt đối không để bí thư Vương vào một quán ăn như vậy được.

Một tên thanh niên kéo tay Hà Đạt rồi lớn tiếng nói.

- Đúng, không thể, nếu như bị các vị trưởng bối trong nhà biết mời bí thư Vương vào một quán cơm ven đường như thế này, sợ rằng sẽ bị oán trách không biết bao nhiêu ngày.

- Đúng, dù thế nào cũng phải là một bữa ăn ngon, nếu không thì chúng ta cũng mất hết mặt mũi.

Những tiếng nghị luận líu ríu làm cho Hà Đạt cảm thấy rất xúc động. Ngày thường hắn có thể đàm tiếu không cố kỵ trước mặt hiệu trưởng Chúc Nghiêm Dương, thế nhưng khi đối mặt với bí thư Vương, hắn dù thế nào cũng không dám lên tiếng, nhưng bây giờ hắn thật sự phải xuống tìm nói chuyện với bí thư Vương mới được.

- Đạt Cương, bí thư Vương nói anh ấy thích cảm giác được dùng cơm ở những quán ăn ven đường thế này, nếu như mọi người không coi anh ấy là người ngoài, như vậy chúng ta cùng tới, nếu khách khí thì cũng không cần mời anh ấy dùng cơm nữa.

Chúc Nghiêm Dương mở cửa xe nói với đám người Hà Đạt đang ồn ào muốn xuống xe.

Bí thư Vương thích ăn cơm ở đây? Hà Đạt thật sự không tin, nhưng hắn lại sợ lời nói của Chúc Nghiêm Dương, thế là lúc này không biết làm thế nào cho phải.

- Thầy Hào, thầy xem tình huống này...

Hà Đạt thật sự không có kế sách gì phù hợp, đúng lúc này lại nhìn thấy lão Hào.

Lão Hào bóp nát đầu thuốc rồi trầm giọng nói:

- Bí thư Vương đã không coi chúng ta là người ngoài, như vậy chúng ta cũng không còn gì để nói, cùng vào dùng cơm với bí thư Vương là được.

Khi nhóm Hà Đạt xuống xe thì Vương Tử Quân đã ngồi xuống một bàn trống trong quán ăn, bà chủ quán ăn là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thấy có khách thì lập tức chạy đến, nhưng khi nhìn thấy Vương Tử Quân lịch sự ngồi đó thì có hơi sững sờ.

Bà chủ quán đã bày quán ăn ven đường thé này được vài năm, đã gặp qua vô số khách hàng, nhưng lại chưa từng gặp qua loại người như Vương Tử Quân, vì nàng cảm thấy loại người có xe riêng kia sẽ căn bản không dùng cơm ở quán vỉa hè như thế này.

- Này cậu, cậu muốn dùng cơm sao?

Bà chủ cũng không ngờ giọng điệu của mình lại trở nên dịu nhẹ như vậy, nàng khẽ lên tiếng hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn về phía bà chủ quán nói:

- Cũng không phải đến dùng cơm, có thứ gì ăn được cứ dọn cả ra đây.

- Vâng, tôi sẽ làm ngay, chỗ này của chúng tôi có món lẩu cá rất ngon, sẽ dọn cho ngài hai nồi lẩu.

Bà chủ lên tiếng giới thiệu món ăn.

- Quá ít, nhiều lên một chút.

Vương Tử Quân nói, sau đó hắn nhìn về phía nhóm người Chúc Nghiêm Dương đang đi về phía mình, sau khi vẫy vẫy tay với bọn họ thì nói tiếp:

- Chúng tôi đến đây dùng cơm.

Bà chủ thấy một nhóm người đông kín như vậy thì đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau đó lại tỏ ra vui vẻ, nhiều người như vậy đến quán mình dùng cơm, như vậy hôm nay xem như bán một lượt thu vào không ít tiền.

Đậu xào, đậu phộng luộc, gà luộc, vịt nướng...Tuy có hơn mười bàn nhưng tốc độ bưng thức ăn của bà chủ lại không chậm chút nào, chỉ mất hơn mười phút đã chất đầy của các loại thức ăn lên mười mặt bàn. Lúc này hơn mười mấy thùng bia đã được đưa ra mà không cần bà chủ phải nhọc công.

Vương Tử Quân cầm lấy một chai bia rót ra ly, sau đó hắn cười ha hả nói:

- Vài ngày qua anh em đã khổ cực, hôm nay chúng ta uống vài ly, cũng mong sao sau này anh em làm việc ngày càng thuận lợi hơn.

Vương Tử Quân vừa nói vừa nâng ly uống cạn. Dưới sự phát động của Vương Tử Quân, Chúc Nghiêm Dương, lão Hào và mọi người cũng đều nâng ly uống cạn.

Khi hai ly bia được rót vào bụng thì bầu không khí đã có chút nhiệt liệt, lại có người nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, những ngày nay thật sự không phải là khổ cực, chúng tôi chỉ mong sao có nhiều ngày như vậy mà thôi.

- Đúng, chỉ mong sao ngày nào cũng có công tác như vậy.

Vương Tử Quân nghe những lời thành tâm thành ý như vậy mà trong lòng bùng lên lửa nóng, hắn biết mình cho ra hạng mục đào tạo nghề cho thanh niên đoàn viên như thế này cũng chỉ là thuận tay mà thôi, nhưng đối với những người đàn ông này, rõ ràng đó là một hạng mục ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống và tương lai của bọn họ.

Từng chai bia được rót vào bụng, ngày hôm nay không hiểu vì sao tửu lượng của Vương Tử Quân lại rất khá, hắn đã uống không ít bia nhưng hầu như còn chưa sinh ra cảm giác say.

- Vợ, bọn họ là ai vậy? Sao có nhiều người như thế?

Ông chủ nhìn những chậu thức ăn đã sạch đáy, lại nhìn đám người náo nhiệt ở bên kia, thế là quay sang hỏi vợ mình.

Bà chủ quán cũng không biết người đến là ai, thế nhưng lại mở miệng lầm bầm một câu với chồng mình:

- Người ở đâu đến thì quan tâm làm gì? Nhìn cậu trai kia xem, có lẽ không phải là người xấu.

- Người không thể nhìn vào vẻ bề ngoài, biết đâu một tên thanh niên lịch sự như vậy lại là đại ca xã hội đen?

Thấy bà vợ của mình nhìn chằm chằm vào tên thanh niên kia, ông chủ quán không khỏi sinh ra chút cảm giác ghen tị.

- Anh xem mình kìa, đúng là mồm chó không mọc được ngà voi.

Bà chủ cũng không sợ chồng, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn chồng mình, sau đó tiếp tục bưng thức ăn lên, lắc hông đi về phía bàn của Vương Tử Quân.

- Két!

Một tiếng mô tô thắng gấp vang lên trên đường cái, khi âm thanh kia vang lên thì hai chiếc xe mô tô cảnh sát chợt xuất hiện.

Đám người Hà Đạt đang ăn uống với khí thế ngất trời lại nghe thấy âm thanh như vậy, cả đám không tự chủ được quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, khi thấy cảnh sát đến thì không khỏi hạ thấp âm thanh xuống một chút.

- Các người đang làm gì?

Đi đầu là một nữ cảnh sát, nàng thấy một đám đàn ông đang ồn ào mời rượu thì không khỏi tỏ ra cảnh giác, những tên đàn ông kia dù nhìn thế nào cũng không giống như sinh viên học sinh, nhiều người thế kia tụ tập lại thì rõ ràng cũng không phải là chuyện gì tốt.

Công nhân thấy cảnh sát thì cũng sinh ra chút cảm giác kinh sợ, vô tình cũng không có người nào lên tiếng. Hà Đạt đang rót rượu mời Vương Tử Quân thấy tình huống như vậy thì vội vàng muốn đi ra, lại nghe thấy Vương Tử Quân nói với nữ cảnh sát kia:

- Tiểu Trình, bọn họ đều là học viên của trường nghề thanh niên chúng tôi, bây giờ bọn họ tốt nghiệp, thế nên cùng nhau ra đây làm vài ly.

Đỗ Tiểu Trình thật sự không tin vào lỗ tai của mình, nhưng khi ánh mắt của nàng rơi lên gương mặt quen thuộc kia, nàng mới tin mình không nghe lầm, người nói đúng là hắn. Nhưng dù nàng có nghĩ thế nào cũng khó thể liên hệ người đàn ông hòa nhã kia với đám đàn ông nhìn giống như lưu manh thế này lại ngồi cùng một chỗ với nhau, thế nhưng sự thật là sự thật, hắn đang ngồi ở phía bên kia.

- Sao anh lại dùng cơm ở chỗ này?

Đỗ Tiểu Trình nhìn thấy Vương Tử Quân ngồi đó, thế là không khỏi dùng giọng mơ hồ hỏi.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Sao tôi không ngồi dây dùng cơm được? Nếu chưa dùng cơm thì vào đây ăn luôn cho vui.

Đỗ Tiểu Trình đến nơi này vốn cũng không phải là dùng cơm, nhưng lúc này nghe được lời mời của Vương Tử Quân thì cũng không tự chủ được phải ngồi xuống.

Vương Tử Quân thấy đám người Hà Đạt nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, hắn khẽ cười nói:

- Đây là một người bạn của tôi, đang công tác ở cục công an thành phố Sơn Viên, sau này nếu có ai có chuyện gì liên quan, có thể đến tìm cô ấy.

Khi Vương Tử Quân lên tiếng giới thiệu thì tiệc rượu lại khôi phục bầu không khí náo nhiệt, nhưng lúc này bàn tiệc của Vương Tử Quân lại yên tĩnh hơn một chút, dù sao thì trên bàn cũng có thêm một người phụ nữ, hơn nữa lại là một nữ cảnh sát xinh đẹp.

Đoàn người ăn hơn một giờ, sau đó tiệc tan, sau khi để Chúc Nghiêm Dương sắp xếp xe đưa mọi người về nhà, Vương Tử Quân chuẩn bị lên xe đi về nhà.

- Này, có thể nói chuyện vài câu được không?

Đỗ Tiểu Trình đi theo sau lưng Vương Tử Quân cũng không có chút sợ hãi, nàng nhìn thấy hắn không nói lời nào mà định leo lên xe thì thật sự có chút căm tức, thế là dùng giọng khiêu khích hỏi hắn.

- Tất nhiên là có thể.

Vương Tử Quân cười với Đỗ Tiểu Trình, sau đó hắn xuống xe, nói Thái Thần Bân chạy đi trước.

- Em thật sự không ngờ có thể gặp anh ở đây.

Đỗ Tiểu Trình nhìn Vương Tử Quân, nàng khẽ nói.

- Anh cũng không ngờ.

Vương Tử Quân cũng cười cười nói:

- Bây giờ em công tác thế nào? Hài lòng không?

Nghe Vương Tử Quân nhắc đến công tác của mình, Đỗ Tiểu Trình cười khổ một tiếng nói:

- Có thể không hài lòng sao? Anh ra mặt như vậy làm cho cục trưởng coi tôi như bà nội vậy.

"Bà nội!"

Vương Tử Quân nghe thấy Đỗ Tiểu Trình nói lời trêu chọc như vậy thì không hỏi quay đầu lại nhìn cô gái luôn đi theo bên cạnh mình, hắn thấy nàng mặc một bộ đồng phục cảnh sát đứng giữa trời đêm giống như một hình tượng phụ nữ vừa quyến rũ vừa oai hùng, thật sự có hương vị của một bà cô.

Phụ nữ bình thường đều rất mẫn cảm với ánh mắt dò xét của người khác, Đỗ Tiểu Trình tất nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt dò xét của Vương Tử Quân, nàng đứng thẳng ngạo nghễ, bước chân đi về phía trước lại hơi mở rộng một chút.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kiêu ngạo như thiên nga của Đỗ Tiểu Trình mà khẽ cười nhạt, hắn nói với nàng:

- Hai ngày trước bố của em đã gọi điện thoại cho anh, nói là để anh xem trong khối tỉnh đoàn có cán bộ thanh niên nào thích hợp thì giới thiệu cho em.

Đỗ Tiểu Trình đang ưỡn ngực ngẩng cao đầu cực kỳ ngạo nghễ, lúc này nàng nghe được lời nói của Vương Tử Quân thì thiếu chút nữa đã tan vỡ. Nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân, sau đó nói:

- Chuyện của em không cần anh quan tâm, anh cũng đừng mò mẫm quan tâm.

Đỗ Tiểu Trình nói xong thì xoay người đi về phía chiếc xe mô tô cảnh dụng cách đó không xa, chiếc xe được khởi động, âm thanh điếc cả tai, sau đó lao đi như tia chớp.

- Đi lên.

Tia chớp đó chợt dừng lại bên cạnh Vương Tử Quân, Đỗ Tiểu Trình không khỏi lên tiếng phân phó.

Vương Tử Quân nhìn chiếc yên xe phía sau không quá rộng, hắn khoát tay áo nói:

- Em về trước đi, anh bắt xe về sau.

- Anh đã uống rượu, nếu không phải em đưa về, bố em biết được sẽ trách mắng.

Đỗ Tiểu Trình chợt nghiêng mặt qua, nàng dùng giọng điệu trêu tức nói:

- Có lẽ anh có ý kiến gì đó với em, nên không dám ngồi xe của em có phải không?

- Tất nhiên là không phải.

Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh khác lạ của Đỗ Tiểu Trình thì không khỏi sững sờ, sau đó lắc đầu nói. Tuy thật lòng thì hưans có ý nghĩ như vậy với nàng, nhưng bây giờ dù là thế nào thì hắn cũng không thể nói ra được.

- Vậy thì lên xe, nếu không thì rõ ràng là trong lòng anh có quỷ, vì vậy mà không dám lên xe của em. Cháu nói có đúng không? Chú Vương?

Đỗ Tiểu Trình gác đùi thon qua xe, sau đó chớp chớp mắt, trong mắt mang theo vài phần ranh mãnh và khiêu khích.

Nếu như là Vương Tử Quân với tâm tư như trước kia, dù Đỗ Tiểu Trình có khiêu khích thế nào thì hắn cũng không quan tâm. Thế nhưng hôm nay thì khác, hắn đã uống vào vài chai bia, trong lòng hắn sinh ra cảm giác bay bổng. Hắn bị Đỗ Tiểu Trình khiêu khích, thế là máu nóng bùng lên, hắn nhảy lên xe của Đỗ Tiểu Trình, lại nói:

- Rõ ràng là em không đúng, chúng ta đi thôi.

- Grừm!

Xe lại khởi động, âm thanh vang dội, một cơn gió nổi lên, chiếc xe phóng đi như bay, Vương Tử Quân ngồi trên xe mà cảm thấy giống như cưỡi gió lướt mây.

Vương Tử Quân ngồi trên yên xe nho nhỏ, tuy hắn đã cố gắng bảo trì khoảng cách giữa hai người, thế nhưng dù thế nào thì cũng thật sự rất chật. Lúc này hắn rất tự tin với định lực của bản thân, nhưng rõ ràng hắn đã xem nhẹ một vấn đề: Hắn là một người đàn ông cường tráng khỏe mạnh, là một người đàn ông thânh xuân bừng bừng sức sống gặp một người phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa lại không quá ghét bỏ nàng, tất nhiên sẽ không khỏi phát sinh vài phản ứng sinh lý khi hai bên ngồi quá sát nhau. Dù trong lòng hắn biết rất rõ, cũng rất áp chế, thế nhưng những ý nghĩ xấu xa cứ như là con giun liên tục xuất hiện và bò qua bò lại trong lòng.

Trong lúc xe chạy như bay, Vương Tử Quân không thể tránh khỏi tình huống ma sát vào mông Đỗ Tiểu Trình hai cái, tuy vừa va chạm thì hắn đã xích ra, thế nhưng cảm giác mềm mại mê người vẫn làm cho hắn sinh ra những cảm giác khó tả.

Vì sao mình lại có phản ứng như vậy? Vương Tử Quân thầm mắng mình một tiếng cầm thú, sau đó lại cố gắng xê dịch vị trí của mình. Khi hắn hoạt động cơ thể để dịch ra, một chiếc xe chạy từ phía trước đến như gió, Đỗ Tiểu Trình khẽ dịch chuyển tay lái, thế là cơ thể mất trọng tâm của Vương Tử Quân chợt dựa lên người nàng theo bản năng.