Bí Thư Trùng Sinh

Chương 492: Làm quan đội mũ, không cần quan tâm dân chúng nóng lạnh



Lâm Dĩnh Nhi không ngờ Vương Tử Quân lại đối chọi gay gắt với mình như vậy, còn liên hệ lời phàn nàn của mình với bố mình, thế là trong lòng cũng có chút căm tức. Nàng nghĩ mình chạy xuống tận thôn xóm hẻo lánh không phải là vì hắn sao? Sau khi nghĩ như vậy thì hai mắt không khỏi đỏ lên.

- Được rồi, Dĩnh Nhi, anh sai rồi, coi như anh nói cho vui thôi. Em về nhà cũng đừng nói với bác Lâm, nếu không bác ấy sẽ không bỏ qua cho anh.

Vương Tử Quân vừa giải thích vừa lấy khăn giấy muốn lau nước mắt cho Lâm Dĩnh Nhi.

Một hành động đầy tình cảm của Vương Tử Quân làm cho Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thử nghĩ mà xem, một người đàn ông mà mình không thể yêu cũng không thể hận, như vậy phải làm sao với hắn đây?

Lâm Dĩnh Nhi bình tĩnh trơ lại, nàng đưa mắt nhìn Hạnh Hoa, sau đó nói rõ mục đích của mình với Vương Tử Quân.

Thì ra xã mà Lâm Dĩnh Nhi đang dạy học và mười xã phụ cận chính là khu vực quy hoạch một trăm ngàn héc ta trồng táo. Năm xưa huyện Đằng Nhạc hiệu triệu theo lời kêu gọi của thành phố để chuyển cây nông nghiệp sang cây công nghiệp, dân chúng khi đó phản đối rất mạnh, nói là trồng táo không tốt, ảnh hưởng nông nghiệp, ảnh hưởng đất đai, nông dân không thể trồng hoa màu, cuộc sống sẽ khó khăn.

Nhưng huyện Đằng Nhạc căn bản không quá quan tâm, quyết định đi đầu trong công tác, cho ra một phương án: Nhẫn tâm hạ chỉ tiêu, quyết tâm trồng táo. Vì muốn làm thông công tác tư tưởng với quần chúng mà huyện Đằng Nhạc đã bỏ ra rất nhiều công sức tuyên truyền vận động, cuối cùng cũng xây dựng khu quy hoạch một trăm ngàn héc ta táo.

Vài năm đầu cây táo phát triển tốt, lại được mùa nhưng bán không được, dân chúng không có tiền lời, thế là ai cũng mở miệng oán thán. Sau này sự thật chứng minh trồng cây ăn quả cũng có lợi ích thực tế, giá cả cao hơn, dân chúng thu được lợi nhuận. Điều này làm cho dân chúng cảm thấy rất vui, cũng xem như có chút tin tưởng vào lãnh đạo.

Sau một mùa bội thu với giá cả cao, đám người huyện Đằng Nhạc lần đầu tiên nếm được quả ngọt khi chuyển sang mô hình trồng cây công nghiệp. Thế là trong huyện đẩy mạnh bước tiếp theo của kế hoạch, chính quyền khuyên bà con bỏ tiền lời ra để chú trọng học tập kỹ thuật và mua phân bón cho cây. Lần này dân chúng cũng nghe lời, cây ăn quả phát triển tốt, mỗi năm đều có thu hoạch khá. Huyện Đằng Nhạc nhờ trồng cây ăn quả mà phát triển mạnh mẽ, trở thành điển hình thay đổi phương thức sản xuất trong thành phố.

Sau khi huyện Đằng Nhạc tạo ra danh tiếng của mình thì các huyện khác trong thành phố cũng bắt đầu ngồi không yên, nào quan tâm đến vấn đề thị trường? Thế là nhà nông chuyển sang trồng cây táo dẫn đến tình huống lan tràn như ong vỡ tổ, táo quá nhiều, giá cả sụt giảm nghiêm trọng. Hơn nữa cây táo ở huyện Đằng Nhạc đã qua thời kỳ phát triển mạnh mẽ, mùa này thu hoạch kém hơn nhiều.

Khi thấy cây táo không thể kiếm ra tiền thì những nông dân linh hoạt đã bắt đầu có ý nghĩ phá táo chuyển sang trồng cây nông nghiệp, nhưng yêu cầu chính đáng của dân chúng lại bị chính quyền huyện Đằng Nhạc bác bỏ. Vì sao? Đây là công trình điểm sáng của bí thư Tiết, sao có thể nói bỏ là bỏ? Chẳng phải đang làm loạn sao?

Huyện Đằng Nhạc đối với chuyện này đã cho ra một quy định về hình phạt đối với những người có hành vi chặt vườn táo: Chặt một gốc táo giam ba ngày.

Vương Tử Quân tất nhiên không nghe được những lời nghị luận của hai tên cán bộ hiệp hội quản lý khu quy hoạch với mình. Lần này hắn đến kiểm tra giám sát khu quy hoạch kỹ thuật cao, cũng chỉ là một đợt kiểm tra theo thông lệ, căn bản cũng không có ý nghĩ vung tay kéo Trương Đảo Long sang trận địa của mình.

Vương Tử Quân cũng thấy Trương Đảo Long tiếp đãi mình mà huy động nhân lự hùng hậu, nhưng càng là như vậy thì hắn thấy mình càng không nên có biểu hiện khác thường. Làm quan đến cấp bậc nhất định, đúng thời điểm cần phải cho thuộc hạ nịnh hót mình, nếu không sẽ làm cho tuyến dưới cảm thấy khó thể làm người.

Sau khi ký kết hợp đồng với nhà máy rượu Tân Nguyên, lúc này hoàn cảnh chính trị ở thành phố Đông Bộ rất vững vàng, nhưng sau lưng tình thế vững vàng biểu hiện bề ngoài như vậy lại chính là tình huống sóng ngầm mãnh liệt. Kết cục Tiết Diệu Tiến rời khỏi thành phố Đông Bộ đã được xác định, lúc này tổ công tác của tỉnh ủy vẫn còn ở lại thành phố Đông Bộ, điều này làm cho nhiều cán bộ cảm thấy không thoải mái, đồng thời cũng mơ hồ nhìn ra chút kỳ ngộ cho mình.

Vua nào triều nấy, có người nào tiến lên vị trí đứng đầu một phương mà không đề bạt thân tín của mình? Tiết Diệu Tiến rời khỏi thành phố Đông Bộ là một cơ hội lớn cho nhiều người, dù là ai cũng không bỏ qua cơ hội này. Chỉ cần bọn họ vận tác cho tốt, như vậy hoàn toàn cót thể tiến thêm một bước trong tình huống rối ren này.

- Tút tút tút...

Khi Trương Đảo Long đang vỗ ngực đảm bảo với Vương Tử Quân rằng hạng mục này sẽ được hoàn thành sau bao ngày nữa, đúng lúc điện thoại của Vương Tử Quân vang lên. Hắn nhìn số điện thoại có chút xa lạ, thế là hơi do dự, cuối cùng cũng bấm nút nghe.

- Alo, là anh Tử Quân à? Em là Lâm Dĩnh Nhi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dồn dập của Lâm Dĩnh Nhi.

Lâm Dĩnh Nhi có chuyện gì sao? Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh dồn dập của Lâm Dĩnh Nhi cũng có chút lo lắng:

- Dĩnh Nhi, em đang ở đâu?

- Em đang ở cổng khu văn phòng khối chính quyền thành phố, em có chuyện muốn tìm anh, anh đang ở đâu vậy?

Lúc này tiếng hít thở của Lâm Dĩnh Nhi ở đầu dây bên kia mới trở nên bình tĩnh một chút.

Vương Tử Quân nghe thấy Lâm Dĩnh Nhi không có gì nguy hiểm thì thở dài một hơi, sau đó hắn hít vào một hơi thật sâu nói:

- Hôm nay không phải là chủ nhật, sao em lại chạy đến đây? Không phải được nghỉ đấy chứ?

- Anh Tử Quân, em không có thời gian nói chuyện phiếm với anh, em đang cần tìm anh vì có việc gấp, anh có thể ra đây được không?

Lâm Dĩnh Nhi sốt ruột nói.

- Có chuện gì vậy? Anh bây giờ đang rất bận. Thế này đi, một giờ sau chúng ta gặp nhau ở công viên trên đường Nhai Tâm.

Vương Tử Quân thấy giọng điệu của Lâm Dĩnh Nhi rất chuyên chú, thế là hắn trầm ngâm sau khoảnh khắc rồi nói.

- Bây giờ anh thật sự không rảnh sao? Em muốn gặp mặt anh ngay lập tức, em có việc rất gấp.

Lâm Dĩnh Nhi chợt tỏ ra thất vọng.

Vương Tử Quân trước nay chưa từng thấy Lâm Dĩnh Nhi tỏ ra gấp gáp như vậy, hắn cho rằng có chuyện lớn xảy ra, đành phải gật đầu nói:

- Vậy bây giờ em đến công viên đi, chờ một lát anh sẽ ra ngay.

Khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì đi ra vài bước, vì thế Trương Đảo Long cũng không nghe được đoạn đối thoại của Vương Tử Quân. Khi hắn chuẩn bị tiến lên nói thêm vài lời thì Vương Tử Quân đã khoát tay nói:

- Chủ nhiệm Trương, tôi tạm thời có chút việc, một thời gian sau sẽ tiếp tục đến xem xét công tác của hiệp hội quản lý khu quy hoạch. Vừa rồi tôi đã nghe anh nói rõ ràng, các anh làm rất tốt, nhưng tôi cũng phải nói ra ba yêu cầu: Thứ nhất phải đổi mới phương hướng, thay đổi chức năng, thay đổi cách quản lý để phục vụ xí nghiệp cho tốt. Phục vụ cho xí nghiệp chính là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng của ban ngành các anh, các anh phải cố gắng công tác, chẳng những tạo ra cơ sở tốt, còn phải chế tạo hoàn cảnh tốt, đôi khi hoàn cảnh tốt cũng là một động lực thúc đẩy sản xuất. Nguồn tại http://Truyện FULL

Trương Đảo Long thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì nhanh chóng lấy từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ, nhanh chóng ghi lại lời nói của lãnh đạo. Trương Đảo Long có tính cách bá đạo và cường thế ở nhiều phương diện công tác, thế nhưng cũng không thể không nói hắn là một người rất có thủ đoạn.

- Thứ hai chính là "vào nghiêm ra thoáng", khu quy hoạch kỹ thuật cao kêu gọi đầu tư cũng không phải là vung tay tiếp nhận tất cả hạng mục, cần phải sàng lọc cho thật tốt, tìm hướng phát triển và hướng ra cho xí nghiệp. Đồng thời hiệp hội quản lý khu quy hoạch phải xác lập và định vị vị trí của mình...

Trương Đảo Long ghi chép rất nhanh, biểu hiện của hắn thật sự là không có lời nào của lãnh đạo không quan trọng, không có chỉ thị nào của lãnh đạo là không anh minh. Hắn là lãnh đạo đứng đàu khu quy hoạch kỹ thuật cao, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy sổ ra ghi lại lời căn dặn của Vương Tử Quân, động tác như vậy tất nhiên sẽ có ý nịnh hót. Nhưng khi Vương Tử Quân nói xong điều thứ nhất thì hắn thật sự bị lôi cuốn, đưa những lời nói của lãnh đạo vào trong đầu.

Trương Đảo Long là lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao, những ngày qua hắn chủ yếu quan tâm đến phương diện kiến thiết khu quy hoạch kỹ thuật cao, càng không biết bao lần phải suy nghĩ nát óc cố tìm ra phương hướng. Bây giờ Vương Tử Quân cho ra yêu cầu làm hắn sinh ra cảm giác gặp người tri âm, đặc biệt là vấn đề định vị khu quy hoạch kỹ thuật cao, điều này càng làm cho hắn cảm thấy chủ tịch Vương như đi vào lòng mình.

- Kêu gọi đầu tư cũng không phải chỉ kéo xí nghiệp vào trong khu quy hoạch kỹ thuật cao là thành công, thực tế đó chỉ là bước đầu tiên mà thôi, là khởi đầu của một quá trình phát triển sau đó...

Vương Tử Quân cũng không muốn nói nhiều về vấn đề kiến thiết khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng lúc này lại sinh ra cảm giác càng nói càng thiếu.

Trương Đảo Long thật sự đã ghi chép hơn bốn trang lời nói của Vương Tử Quân, cuối cùng thì coi như đã xong. Thấy Vương Tử Quân dừng lời thì Trương Đảo Long dùng giọng thành khẩn nói:

- Chủ tịch Vương, anh xem cũng không còn sớm nữa, tuy điều kiện của khu quy hoạch kỹ thuật cao có chút đơn sơ, thế nhưng chúng tôi cũng muốn mời ngài một bữa cơm rau dưa...

Nếu không phải là Lâm Dĩnh Nhi gọi điện thoại thì Vương Tử Quân sẽ không phản đối dùng cơm ở khu quy hoạch kỹ thuật cao. Nhưng lúc này Lâm Dĩnh Nhi đang chờ ở bên kia, hắn cũng thật sự không an tâm ở lại, thế nên đành phải khua tay với Trương Đảo Long:

- Chủ nhiệm Trương, coi như tôi nợ các anh một bữa cơm, hôm khác sẽ không chối từ.

Vương Tử Quân nói rất khách khí nhưng bên trong lại có mang theo vài phần chân thật đáng tin. Trương Đảo Long dù có chút thất vọng nhưng cũng không dám nói nhiều. Lãnh đạo là người thế nào? Bận rộn cả ngày, anh không thể tự chủ trương quấy rầy hành trình của lãnh đạo được. Trương Đảo Long muốn tiếp tục khuyên Vương Tử Quân, thế nhưng thấy chủ tịch Vương đi về phía xe, hắn đành phải nuốt lời xuống bụng rồi nhanh chóng chạy đến mở cửa xe cho lãnh đạo. Sau khi chủ tịch Vương ngồi vào trong xe thì hắn lại cẩn thận đứng đó, cung kính đưa mắt nhìn xe lãnh đạo đi xa.

Vương Tử Quân để cho Triệu Quốc Lương và Lý Cẩm Hồ quay về khu văn phòng khối chính quyền thành phố, sau đó nói Thái Thần Bân chạy xe đến công viên trên đường Nhai Tâm. Công viên trên đường Nhai Tâm là một phong cảnh của thành phố Đông Bộ, là một công viên rộng vài trăm héc ta, lúc này cây cối xanh tươi mướt mắt, là một địa điểm lý tưởng để các cặp tình nhân hẹn hò với nhau.

Vương Tử Quân cho Thái Thần Bân lượn xe một vòng quanh công viên trên đường Nhai Tâm nhưng lại không phát hiện bóng dáng của Lâm Dĩnh Nhi. Hắn thật sự nghi ngờ mình có phải đã nhìn lầm hay không, thế là để Thái Thần Bân chạy thêm một vòng, vẫn không phát hiện ra Lâm Dĩnh Nhi.

"Nha đầu kia vừa rồi còn nóng lòng tìm mình, bây giờ sao lại không thấy đâu? Chẳng lẽ nàng đi vào trong công viên?"

Vương Tử Quân thầm suy tư về phong cách của Lâm Dĩnh Nhi, hắn nhanh chóng xuống xe.

Công viên Nhai Tâm là một công viên đầu tiên của thành phố Đông Bộ, tuy không tính là khí thế mạnh mẽ nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ, hoa cỏ tươi tốt, đường nét khá độc đáo. Gió nhẹ bùng lên, một mùi hương hoa nhàn nhạt vấn vương trong không khí, những đóa hoa đủ màu rung rinh trong gió khá mỏng manh và đẹp đẽ.

Vương Tử Quân hít vào mùi hương hoa mà cảm thấy toàn thân như nhẹ bẫng, trong lòng thoải mái vui sướng. Hắn vừa đi tìm Lâm Dĩnh Nhi vừa đi theo con đường rải đá cuội về phía trước.

- Gâu gâu gâu...

Tiếng chó sủa từ phương xa truyền đến, Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh này thì có hơi nhíu mày. Cũng không phải hắn có ý kiến gì với chó, nhưng hắn cảm thấy ở một nơi công cộng thế này mà dắt chó đến cũng không phù hợp.

- Xem ra sau này có cơ hội phải nói vài lời với công ty cây xanh để bọn họ chú ý tình huống này.

Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn cũng không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.

- Bỏ ra, tránh ra, nếu không tao đánh cho bây giờ.

Một giọng trẻ con vang lên.

Vương Tử Quân vô thức đưa mắt nhìn, chợt thấy các đó không xa có một con chó cao trên năm mươi phân đang di chuyển chung quanh một cô bé. Cô bé này dù ăn mặc rất sạch sẽ nhưng nhìn qua thì thấy không phải là người thành phố Đông Bộ.

Con chó kia giống như cố ý trêu chọc cô bé, khi cô bé lên tiếng đuổi đi thì nó lại càng tiến tới, miệng há hốc, liên tục thè lưỡi.

Cô gái kia tuy liên tục đuổi con chó đi, thế nhưng cơ thể cũng liên tục lui về phía sau. Con chó kia cũng rất biết cách bắt nạt nàng, nó từng bước ép sát, làm cho nàng liên tục sợ hãi. Vương Tử Quân thấy cô bé có biểu hiện như vậy thì nhanh chóng đi về phía con chó.

Nếu cô bé kia bị con chó cắn một cái thì cũng không phải chuyện nhỏ. Khi Vương Tử Quân đi về phía cô bé, chợt thấy cô bé đang bị con chó hù dọa rút đâu ra một khúc cây, nàng đập mạnh khúc cây vào đầu con chó.

Con chó cũng không ngờ nó lại gặp kiếp nạn này, sau khi bị cô bé đập cây vào đầu thì kêu ăng ẳng vài tiếng rồi cụp đuôi bỏ chạy. Cô bé thấy con chó bỏ chạy thì thật sự giống như muốn khóc thét lên vì cảm giác sợ hãi vừa rồi.

Vương Tử Quân muốn tiến lên an ủi cô bé kia, thế nhưng khi đang định đi lên thì thấy con chó đen lại chạy ra, phía sau nó là một người phụ nữ trung niên béo tốt.

- Con bé kia, vừa rồi là mày đánh Tiểu Bối của tao phải không?

Người phụ nữ trung niên béo tốt nhìn cây gậy trong tay của cô bé rồi lớn tiếng mắng.

Cô bé gạt nước mắt, khi thấy bộ dạng hỏi tội của người phụ nữ trung niên thì tỏ ra rất sợ hãi, cơ thẻ nhỏ nhắn có hơi run, nàng sợ hãi nói:

- Nó, nó muốn cắn...Cho nên cháu...Cháu mới đánh nó, đuổi nó đi.

- Hừ, còn trách Tiểu Bối của tao sao? Mày nhìn lại bộ dạng của mình đi, không khác gì đứa ăn mày, nó mà cắn mày sao? Hừ, chỉ sợ vi khuẩn trên người mày sẽ lây sang cho nó mất.

Người phụ nữ béo đi về phía cô bé, nàng vừa đưa tay định dùng hai ngón tay mập mạp véo lỗ tai của cô bé vừa lớn tiếng nói:

- Con ranh con này, hôm nay tao phải đi tìm bố mẹ mày, để hỏi xem bọn họ nuôi dạy con cái như thế nào.

Cô bé rõ ràng rất sợ hãi người phụ nữ béo trước mặt, khi hai ngón tay của người phụ nữ kia sắp đụng vào tai thì nàng nhanh chóng lui về phía sau. Con chó lúc này cũng là "chó cậy gần nhà gà chạ gần chuồng", tiếp tục xông lên.

- Dừng tay lại cho tôi.

Vương Tử Quân thật sự cảm thấy khó chịu vì hành vi của người phụ nữ béo kia, hắn tiến lên chặn tay của nàng, lại đưa cô bé đến đứng sau lưng mình.

Người phụ nữ trung niên không ngờ lúc này còn có người chạy đến bênh vực kẻ yếu, tuy Vương Tử Quân lúc nà giống hệt như một thanh niên bình thường, thế nhưng nàng có ánh mắt khá tốt, chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc cũng biết người này không tầm thường.

- Ừ, sao lại có một người từ đâu nhảy xổ ra chen vào việc của người khác thế này? Con bé kia đánh Tiểu Bối của tôi, nó phải bồi thường. Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Bối của chúng tôi là dòng dõi chó nổi tiếng trên thế giới, dù chỉ mất một cọng lông thì cá người cũng phải bồi thường.

Cô bé kia không biết có phải vị người phụ nữ béo dọa cho quá mức sợ hãi hay không mà sau khi Vương Tử Quân đến thì nhanh chóng giữ lấy ống tay áo của hắn, giống như tìm được một chỗ dựa đáng tin vậy. Vương Tử Quân quay sang an ủi cô bé một câu, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói với người phụ nữ trung niên trước mặt:

- Chị có giấy chứng nhận nuôi chó không?

Người phụ nữ béo chợt sững sờ, nàng không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi như vậy. Khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì Vương Tử Quân đã trầm giọng nói:

- Nơi này cấm đưa thú cưng đi vào, chị nuôi chó không có giấy chứng nhận, lát nữa nhân viên công viên đến đây, dù Tiểu Bối của chị là của quý cũng khó thể nào theo chị được nữa.

Gương mặt người phụ nữ trung niên chợt biến đổi, nàng rất muốn nói vài câu cho đỡ tức nhưng cuối cùng vẫn hung hăng phất tay với cô bé kia:

- Hôm nay bà không thèm chấp nhất với ranh con như mày, bà nói cho mà biết, bà đây cũng không sợ cái gọi là nhân viên công viên, bà chỉ sợ Tiểu Bối ở đây chịu uất ức mà thôi. Bảo bối, đi, mình về nhà.

Người phụ nữ mập lắc hông đi về phía trước, lúc này cô bé giữ lấy ống tay áo của Vương Tử Quân cũng giống như nhớ ra điều gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng rụt tay lại.

- Hạnh Hoa, sao em lại chạy đến đây?

Khi Vương Tử Quân đang định hỏi chuyện cô bé, đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng.

Một cô gái mặc áo trắng quần jean chợt xuất hiện, trang phục tuy đơn giản nhưng lại biểu hiện vẻ đẹp thanh xuân tràn đầy sức sống. Khi Lâm Dĩnh Nhi xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân, lúc này hắn mới biết được cái gì gọi là đi mòn gót giày không tìm thấy, đến khi thấy được chẳng tốn chút công.

Lâm Dĩnh Nhi cũng không ngờ lại gặp Vương Tử Quân ở chỗ này, nàng nhìn gương mặt người đàn ông quen thuộc và trầm ổn ở đối diện, vô tình sinh ra cảm giác không biết phải làm sao.

- Cô Lâm, em cảm thấy nơi đây rất thú vị nên đi lạc, em chỉ...

Cô bé được Lâm Dĩnh Nhi gọi là Hạnh Hoa dùng giọng lí nhí giải thích cho Lâm Dĩnh Nhi.

- Nha đầu này đúng là, nhớ cho kỹ, chưa quen thuộc chỗ này thì cũng đừng chạy loạn.

Khi Hạnh Hoa lên tiếng giải thích thì Lâm Dĩnh Nhi khôi phục lại vẻ ung dung của mình, nàng ôm Hạnh Hoa vào trong lòng rồi trầm giọng dặn dò.

Vương Tử Quân nhìn thấy Lâm Dĩnh Nhi lấy lại phong thái của một giáo viên thì chợt cảm thấy rất muốn cười. Hắn cười nói với nàng:

- Cô Lâm, đây là học sinh của cô sao? Thật là một cô gái dũng cảm.

Lâm Dĩnh Nhi lúc này mới phát hiện trong tay Hạnh Hoa còn có một cây gậy, nàng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cây gậy trong tay cô bé, lại nhìn Vương Tử Quân đứng ở bên cạnh, trên mặt có chút biểu hiện nghi ngờ.

Nha đầu này lại nghĩ đi đâu rồi? Vương Tử Quân vung tay lên định vỗ khẽ lên đầu Lâm Dĩnh Nhi, thế nhưng hắn lại nhanh chóng thu hồi.

Lâm Dĩnh Nhi đã không còn là nha đầu như năm xưa. Vương Tử Quân thầm cảm thán như vậy, hắn mở miệng nói:

- Cháu là Hạnh Hoa sao? Tuổi nhỏ mà đã biết đánh chó dữ, đúng là quá dũng cảm, hôm nay chú sẽ ban thưởng cho, cháu muốn ăn gì nào?

- Hạnh Hoa, em không bị chó cắn đấy chứ?

Lâm Dĩnh Nhi ân cần đưa mắt đánh giá Hạnh Hoa vài lượt, sau khi xác định học sinh của mình không bị thương thì nàng mới chợt yên lòng.

- Cám ơn chú, cô Lâm nói không được tùy tiện tiếp nhận bất kỳ thứ gì của người lạ.

Có lẽ là vì Lâm Dĩnh Nhi đến nên Hạnh Hoa có chỗ dựa mạnh mẽ, nàng nói năng rõ ràng hơn, gương mặt trắng bệch cũng dần dần ửng hồng.

- Đó là cô Lâm của cháu nói, chú thì khác, đây là hai vấn đề khác nhau nhé. Nếu không thì chú mời cả cô Lâm của cháu đi ăn, như vậy không phải được rồi sao?

Vương Tử Quân có tâm tình khá tốt, hắn chợt có hứng nói một câu trêu chọc cô bé kia.

- Đi thôi, Hạnh Hoa, chú này rất nhiều tiền, chúng ta cho chú ấy một cơ hội.

Lâm Dĩnh Nhi kéo tay Hạnh Hoa đi về phía một cửa hàng ở trong quảng trường.

Vì chưa đến giờ cơm nên cửa hàng này cũng không có nhiều người, sau khi ngồi xuống một góc thì Lâm Dĩnh Nhi thuận tiện gọi vài món quà vặt cho Hạnh Hoa.

- Ăn đi, Hạnh Hoa.

Thấy cô bé trơ mắt nhìn mà không dám ăn, Lâm Dĩnh Nhi cầm lấy một phần cánh gà chiên đưa cho cô bé rồi khẽ nói.

- Cô Lâm, em không ăn được.

Lúc này hai mắt to tròn của Hạnh Hoa chợt lúng liếng nước, rõ ràng đang có dấu hiệu muốn khóc.

- Đừng khóc, Hạnh Hoa, bố của em sẽ không có chuyện gì, chú Vương sẽ cho người thả bố em ra.

Lâm Dĩnh Nhi cầm lấy giấy ăn lau nước mắt cho Hạnh Hoa, sau đó mở miệng khuyên giải.

Vương Tử Quân cũng không hỏi mục đích của Lâm Dĩnh Nhi đến đây hôm nay, nhưng lúc này nghe nàng nói thì chợt hiểu ra vấn đề. Hắn nhìn chiếc cổ trắng ngần của nàng rồi trầm giọng nói:

- Xảy ra chuyện gì?

- Xảy ra chuyện gì? Không phải là vì đám quan viên các anh quá bá đạo sao? Nhà người ta thích làm gì thì làm, chỉ cần không trái luật là được, nhưng khốn nổi chút quyền lợi như vậy cũng không có được. Bố của Hạnh Hoa muốn chặt những cây táo trong vườn nhà mình, thế là bị bọn họ bắt lại. Lãnh đạo Vương, anh nói xem đó là chuyện gì? Hèn gì người ta có câu, làm quan đeo mặt nạ sắt, cũng không cần quan tâm dân chúng nóng hay lạnh.

Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng bất bình nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn Lâm Dĩnh Nhi nổi giận giống như hổ báo lớn tiếng với mình, hắn chợt sinh ra cảm giác buồn cười. Hắn đưa mắt nhìn và cười cười với cô nàng đang nổi giận, sau đó trêu chọc:

- Tôi nhớ bác Lâm cũng làm quan, hình như còn là quan lớn hơn cả tôi thì phải? Tôi sẽ nhớ kỹ lời nói của cô, khi nào có dịp quay về Chiết Giang, tôi sẽ nói với bác Lâm để mọi người cùng nỗ lực.