- Chủ tịch Vương, có một số việc, xin hãy tha thứ.
Vương Tử Quân vừa ngồi xuống vị trí của mình thì Chúc Vu Bình ngồi ở bên cạnh đã vỗ lên vai hắn khẽ nói vài câu.
Chúc Vu Bình là phó chủ tịch thường ủy, gần đây có quan hệ rất tốt với Vương Tử Quân. Hắn nói một câu không đầu không đuôi giống như ăn khớp với những tin tức hiện tại đang được lan truyền khắp các văn phòng khối chính quyền và thị ủy, giống như những tin tức kia đã được chứng minh vậy.
Vương Tử Quân cười cười, hắn điềm nhiên như không nói:
- Chủ tịch Chúc, tôi biết rồi, đây không phải là còn chưa cho ra kết quả sao?
Khi thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì Chúc Vu Bình chợt sững sờ, hắn nghĩ đến tình huống ngày hôm qua Lý Hạc Dương đến tìm mình nói chuyện, thế rồi không khỏi lắc đầu. Lý Hạc Dương có thể tìm mình nói chuyện, tất nhiên cũng sẽ tìm người khác. Tuy bí thư Tiết sắp lui khỏi vị trí bí thư thị ủy nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn rất mạnh, không những chỉ có mình, những người khác gặp mặt Lý Hạc Dương chắc chắn sẽ đứng về phía bí thư Tiết. Hơn nữa hai người Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình đều là kẻ có tương lai vô hạn, Đổng Quốc Khánh thì không cần phải nói, Nhâm Xương Bình có lẽ tiến lên làm bí thư thị ủy, anh nghĩ xem, có ai lại vì một Vương Tử Quân mà công khai đắc tội với những người như vậy?
Chúc Vu Bình lắc đầu rồi cũng không tiếp tục mở miệng, cùng lúc này cửa phòng họp mở ra, Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình vui vẻ đi vào, đồng thời Tiết Diệu Tiến cũng đi đến vị trí trung tâm.
Ba người này có thể nói là những đầu sỏ gần đây quyết định những việc lớn xảy ra ở thành phố Đông Bộ, bây giờ bọn họ cùng đi vào trong phòng họp giống như đã nói rõ quá nhiều vấn đề. Vừa rồi có một số thường ủy nhìn về phía Vương Tử Quân bằng ánh mắt có chút do dự, bây giờ nhanh chóng biến đổi, đã có thêm vài phần kiên định.
- Các đồng chí, lần này chúng ta họp chủ yếu là có hai chuyện cần thảo luận, một là chủ tịch Vương sẽ cho ra báo cáo điều tra với hội nghị thường ủy về công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc, hai là về vấn đề phân công ban ngành, vì đại cục mà chúng ta cần tiến hành chút điều chỉnh.
Tiết Diệu Tiến ngồi ở vị trí của mình, âm thanh trầm thấp truyền ra từ trong loa.
Sau khi Tiết Diệu Tiến lên tiếng thì từng ánh mắt bắt đầu nhìn về phía Vương Tử Quân, đám thường ủy lúc này đã xác định suy đoán trong lòng, cũng đều cho ra lựa chọn của mình.
Trưởng phòng tuyên truyền Triệu Thúy Bình có quan hệ khá tốt với Vương Tử Quân, lúc này nàng thầm tiếc hận cho Vương Tử Quân, đến tình cảnh ngày hôm nay thật sự là không đáng. Nàng thấy dù là nói từ phương diện năng lực công tác hay xử lý sự việc thì Vương Tử Quân rõ ràng là một cán bộ vĩ đại, đến thành phố Đông Bộ thời gian không quá dài nhưng chỉ dựa vào bản lĩnh của mình để đứng vững gót chân. Nhưng lúc này đối mặt với thế công của ba người Tiết Diệu Tiến, Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Điều chỉnh phân công tuy phải báo cáo cho tỉnh ủy, thế nhưng dù tỉnh ủy không phê chuẩn thì Vương Tử Quân sẽ vẫn ở mãi trên vị trí phó chủ tịch thường vụ, xem như tất cả uy tín mà gần đây hắn gầy dựng được cũng mất sạch sau tình huống phân công lần này.
Xem như một ngôi sao chợt sáng rồi vụt tắt.
Chính mình nên bỏ lá phiếu như thế nào? Trong đầu Triệu Thúy Bình thật sự có rất nhiều ý nghĩ, sinh ra cảm giác khó xử và khó quyết định. Nhìn từ góc độ có lợi cho mình, tất nhiên nàng phải đi theo số đông, tất cả mọi người đều đã là như vậy, nếu anh không tuân theo quy tắc ngầm, có lẽ sẽ bị số đông ép chết, hoặc sẽ cho anh ra rìa. Nếu đã xuất phát từ phương diện bất đắc dĩ, như vậy anh cũng chỉ có thể đi theo thủy triều mà thôi. Nhưng nàng xuất phát từ bản năng vẫn muốn giúp cho Vương Tử Quân một tay.
Triệu Thúy Bình lúc này thật sự khó thể cho ra quyết định, ánh mắt vô tình nhìn lên người Vương Tử Quân. Nàng thấy vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia căn bản giống như chưa ý thức được có chuyện gì phát sinh, vẫn ngồi điềm nhiên trên vị trí của mình. Sau khi bí thư Tiết Diệu Tiến nói xong thì hắn mới dùng giọng tiêu sái nói:
- Bí thư Tiết, hội nghị hôm nay thật sự giống như đột nhiên cho ra tập kích, tôi thậm chí còn chưa kịp cho ra tài liệu báo cáo về công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc, thế cho nên chỉ có thể báo cáo đơn giản mà thôi.
Vương Tử Quân hắng giọng một cái rồi nói:
- Công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc có quy mô không nhỏ, đi vào bên trong giống như làm cho người ta sinh ra cảm giác lạc vào rừng, nói thật khi đó tôi thật sự chỉ muốn ở lại mà không đi.
Nhâm Xương Bình nghe Vương Tử Quân nói mà khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, nhưng hắn che giấu rất khá, nụ cười lạnh lẽo chỉ khẽ lóe lên rồi xong. Trong lòng cảm thấy Vương Tử Quân này đúng là kẻ ngốc, thầm nghĩ, biết rõ sẽ bị điều chỉnh phân công thế mà vẫn mở miệng nói ra những lời không biết suy nghĩ như vậy sao? Đúng là điển hình của cán bộ không trầm ổn, không đủ trưởng thành.
Tiết Diệu Tiến cũng không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Vương Tử Quân. Nói thật thì hắn cũng có chút do dự khi tiếp xúc với phương án điều chỉnh phân công Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân xử lý sự kiện ở huyện Đằng Nhạc thật sự quá đơn giản, điều này làm cho hắn cảm thấy khó tiếp nhận. Hắn còn vì chuyện này mà muốn tặng cho Vương Tử Quân một phần lễ lớn, không ngờ lại rơi vào tình cảnh lưới rách thùng thủng.
Đổng Quốc Khánh là người có phản ứng bình thường nhất trong ba người, hắn chỉ cười nhạt giống như đang đắm mình trong không gian tươi mát mà Vương Tử Quân đang vẽ ra.
- Nhưng dù quang cảnh có tươi sáng thế nào thì cũng sẽ có giai đoạn hoàng hôn, công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc bây giờ đã ở vào một gian đoạn mới. Giá cả quả táo không đi lên, quần chúng nhân dân thu nhập khó khăn, bắt đầu chán nản bỏ bê cây táo, thậm chí có phát sinh hiện tượng không ai quan tâm. Vì vậy mà một trăm ngàn héc ta táo đã rơi vào tình huống không thể nào giải quyết được vấn đề thu nhập cho nhân dân.
Vương Tử Quân lên tiếng làm cho người ta phải lắp bắp kinh hãi, dựa theo tích cách của Vương Tử Quân, hắn chắc chắn sẽ không thể nào thay đổi lời hứa hẹn với nông dân huyện Đằng Nhạc. Nhưng đám người nơi đây thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại dùng giọng điệu sứac bén như vậy để tấn công mạnh mẽ vào huyện Đằng Nhạc.
Trong đám thường ủy đang ngồi nơi đây thật sự có không ít người đi ra từ huyện Đằng Nhạc, hơn nữa người cho ra công trình một trăm ngàn héc ta táo lại chính là bí thư Tiết Diệu Tiến đang ngồi ở vị trí cao nhất ở nơi này.
- Nếu chủ tịch Vương đã thấy đó là một căn bệnh cần phải cứu chữa kịp thời, đã đến tình trạng không thể không giải quyết. Như vậy tôi xin hỏi, chủ tịch Vương chẳng lẽ có ý muốn chặt táo đi trồng loại cây khác sao?
Lý Hạc Dương cũng không ẩn giấu như dĩ vãng, hắn dùng giọng bén nhọn đặt câu hỏi với Vương Tử Quân.
Lý Hạc Dương mở miệng làm cho hội nghị thường ủy đầy mùi thuốc súng, ngay cả đám nhân viên làm công tác ghi chép cũng dừng tay lại.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lý Hạc Dương, hắn hỏi lại với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh:
- Thư ký trưởng Lý là người sống ở huyện Đằng Nhạc nhiều năm, cũng hiểu rõ tình huống ở huyện Đằng Nhạc hơn tôi, anh xem ra càng có quyền lên tiếng hơn cả tôi.
Vương Tử Quân nói làm cho Lý Hạc Dương chợt nghẹn lời mà không thể nói được điều gì nữa. Dù sao thì huyện Đằng Nhạc cũng tồn tại vấn đề, căn bản là hắn cảm thấy Vương Tử Quân nói ra như vậy là không đúng. Bí thư Tiết sắp lui ra, bây giờ anh lại muốn nắm công trình một trăm ngàn héc ta táo để ép cho bí thư Tiết không thể ngẩng mặt lên nhìn trời, như vậy không phải là bỏ đá xuống giếng sao?
Lý Hạc Dương không mở miệng, chỉ cảm thấy mắc nghẹn trong ổ bụng, điều này làm cho hắn cực kỳ khó chịu. Đồng thời hắn cũng thầm cho ra quyết định, mình tùy thời mà động, dù thế nào cũng phải cho tên khốn Vương Tử Quân cực kỳ bảo thủ này một bài học. Cũng cho Vương Tử Quân này biết rõ, thành phố Đông Bộ này không phải chỉ có một mình Vương Tử Quân, dù có như thế nào thì cũng còn nhiều quy củ cần phải tuân thủ.
Vương Tử Quân vung vẫy cây bút trong tay, hắn cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp:
- Nếu thư ký trưởng Lý không thể trả lời được vấn đề này, tôi sẽ thả con tép bắt con tôm, trước tiên nói ra ý kiến của mình.
Bầu không khí trong phòng họp chợt trở nên cô đọng, hầu như đám người nơi đây đều biết Vương Tử Quân muốn nói gì. Đồng thời đám thường ủy nơi đây đều có thể đoán được hậu quả những lời nói của Vương Tử Quân.
- Một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc năm xưa đã cho ra những cống hiến không nhỏ trên phương diện phát triển kinh tế cho địa phương, nhưng khi diện tích trồng táo được mở rộng ồ ạt, thị trường táo cũng là cung vượt cầu. Lúc này táo bán tràn lan, giá cả giảm đến mức khó chịu, làm cho nhà vườn rơi vào tình huống "sản lượng cao nhưng thu hoạch không tiền lời".
Vương Tử Quân ngồi thẳng người trên ghế, hắn đưa mắt nhìn đám người Đổng Quốc Khánh, sau đó nói tiếp:
- Vì không có thu nhập nên rât nhiều nông dân không còn hứng thú với cây táo, thế cho nên cây táo rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính. Chúng ta là cán bộ phục vụ nhân dân, cần phải đánh vỡ vòng tuần hoàn này. Tôi cảm thấy không phải là ra lệnh cấm dân chúng không được chặt táo, mà chúng ta phải nghĩ biện pháp trên phương diện tiêu thụ quả táo.
Nghĩ biện pháp trên phương diện tiêu thụ táo, cũng có không ít người ở thành phố Đông Bộ nghĩ đến vấn đề này, thế nhưng nghĩ và áp dụng là hai sự kiện hoàn toàn khác nhau.
Nhâm Xương Bình hí hoáy ghi chép, nhưng trên trang giấy chỉ có một dòng chữ:
"Lời lẽ tầm thường, không thể nào áp dụng!"
- Chủ tịch Tử Quân, anh nói đến chuyện nghĩ phương pháp ở phương diện tiêu thụ, nhưng huyện Đằng Nhạc cũng đã từng đề cập đến, bọn họ cũng đã tìm ra không ít phương pháp, thế nhưng hình như mỗi năm giá cả càng sụt giảm nghiêm trọng hơn thì phải?
Phạm Bằng Phi cũng không chờ Vương Tử Quân nói xong, hắn không nhịn được phải chen vào một câu.
Hành vi này của Phạm Bằng Phi có thể nói là cực kỳ không lễ phép, nhưng bây giờ ba vị lãnh đạo đứng đầu ở hội nghị thường ủy này đã xuất hiện thế cục cùng đối phó với Vương Tử Quân, dù là các vị thường ủy có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân cũng không dám đứng lên nói vài lời.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt ẩn giấu nụ cười của Phó bí thư, sau đó trầm giọng hỏi:
- Bí thư Phạm có biện pháp gì với sự kiện lần này không?
- Chủ tịch Vương là người đến huyện Đằng Nhạc điều tra sự việc, anh bây giờ lại hỏi tôi, chẳng phải là hỏi đường người mù sao?
Phạm Bằng Phi cười ha hả, sau đó vung tay ra, cực kỳ tiêu sái.
- Bốp!
Vương Tử Quân vỗ tay lên bàn thật mạnh, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Phạm Bằng Phi rồi nói:
- Bí thư Phạm, anh đã không có phương pháp vậy thì mong anh chờ tôi nói cho xong hãy mở miệng, tôi nghĩ đây là chút ý thức mà học sinh tiểu học cũng có, không cần tôi phải nhắc anh chứ?
Hành động và lời nói của Vương Tử Quân làm cho phó bí thư Phó bí thư cứng họng, một cảm giác nhục nhã và thẹn quá hóa giận bùng lên trong lòng, lúc này hắn chỉ thật sự muốn hông lên cho Vương Tử Quân vài đạp cho hả giận.
Sau khi Tiết Diệu Tiến gặp phải chuyện không may thì Phạm Bằng Phi quay sang kết minh với Nhâm Xương Bình, hắn cũng bắt đầu tự cho rằng mình là nhân vật số hai ở thành phố Đông Bộ. Dù sao thì Đổng Quốc Khánh cũng phải đi, Tiết Diệu Tiến cũng phải lui ra khỏi vị trí bí thư thị ủy, Nhâm Xương Bình sắp tiếp nhận vị trí bí thư, Nhâm Xương Bình có quan hệ rất tốt với hắn, tất nhiên hắn sẽ không có quá nhiều thứ cố kỵ.
Nhưng hôm nay Phạm Bằng Phi vừa mở miệng đã bị Vương Tử Quân dùng giọng sắc bén đánh trả, điều này làm hắn sinh ra cảm giác mặt mày nóng hừng hực.
Khoảnh khắc này Phạm Bằng Phi rất muốn vỗ bàn chửi chó má, cùng đối chọi gay gắt với Vương Tử Quân, để tranh luận một phen, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nhẫn nhịn, vẫn áp chế cảm xúc của mình. Hôm nay hạng mục thảo luận nặng nhất chính là điều chỉnh phân công của Vương Tử Quân, hắn cũng không thể hòa tan chủ đề được. Nếu như hắn vỗ bàn với Vương Tử Quân để rồi chủ đề của hội nghị hôm nay bị hòa tan, hắn cũng xem như tự mình ngáng chân mình.
Phạm Bằng Phi dùng ánh mắt cực kỳ tức giận nhìn về phía Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy ý nghĩ của vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia thật sự không phải đơn giản. Nhưng hắn đối mặt với những lời trách mắng của Vương Tử Quân mà căn bản không dám làm gì, như vậy sau này sao có thể tiếp tục phát triển ở thành phố Đông Bộ?
- Bí thư Phạm, anh chờ chủ tịch Vương nói xong rồi hãy phát biểu ý kiến.
Nhâm Xương Bình khoát tay với Phạm Bằng Phi, bày ra tư thế tất cả đều có tôi xử lý.
Phạm Bằng Phi nhận được bậc thang của Nhâm Xương Bình, tuy ngậm miệng không nói có chút mất mặt, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải ngồi xuống ghế. Hắn nghiêm mặt ngồi trên vị trí của mình, ánh mắt lại nhìn về phái Vương Tử Quân như dao cạo xương, cực kỳ lạnh lẽo.
"Có bản lĩnh thì cứ nói, tôi cũng muốn xem hôm nay anh làm sao để thoát khỏi cực diện điều chỉnh phân công. Chỉ cần Tiết Diệu Tiến không vui với phương án của anh, tôi thấy anh căn bản không còn cơ hộ tiếp tục ở lại thành phố Đông Bộ này!"
Phạm Bằng Phi thầm cười lạnh, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tử Quân, trong lòng chợt cảm thấy rất chờ mong với hội nghị lần này.
- Nguồn tiêu thụ táo không tốt thì có rất nhiều nguyên nhân, chúng ta cần phải đẩy mạnh tiêu thụ, đồng thời ánh mắt cũng phải nằm trên phương diện đẩy mạnh gia công sản phẩm từ táo. Bí thư Tiết, trưởng phòng Đổng, hôm qua sau khi khảo sát trở về tôi đã liên hệ với một vài công ty đồ uống trong nước, có nhiều xí nghiệp tỏ ra hứng thú với tài nguyên quả táo ở thành phố Đông Bộ chúng ta, đặc biệt là tập đoàn nước giải khát Viên Quả, bọn họ cố ý đầu tư năm chục triệu để xây dựng một nhà máy gia công nước giải khát. Nhân viên nghiên cứu của bọn họ đã đi máy bay đến thành phố Đông Bộ chúng ta vào sáng sớm hôm nay.
Tiết Diệu Tiến là người chủ trì hội nghị thường ủy, từ lúc bắt đầu thì gương mặt hắn cực kỳ lạnh nhạt. Nhưng khi Vương Tử Quân nhắc đến tình huống tập đoàn nước giải khát Viên Quả muốn đầu tư nhà máy gia công ở thành phố Đông Bộ, ánh mắt của hắn chợt bừng bừng sức sống.
- Chủ tịch Vương, tin tức này là xác thực sao?
Tiết Diệu Tiến chống tay lên bàn, vẻ mặt có chút khó khống chế được.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Giám đốc Thịnh Tự Hành của tập đoàn Viên Quả có gọi điện thoại trước khi lên máy bay, anh ấy nói năm giờ chiều hôm nay sẽ đến thành phố Đông Bộ chúng ta.
- Giám đốc Thịnh tự mình đến đây, chính là một cơ hội tốt cho chúng ta.
Tiết Diệu Tiến vung tay lên dùng giọng hưng phấn nói:
- Nếu như có thể xây dựng nhà máy gia công ở thành phố Đông Bộ, như vậy sẽ giải quyết được vấn đề tiêu thụ quả táo, lại có tác dụng xúc tiến phát triển kinh tế trong thành phố. Chủ tịch Vương, tin tức này của anh là rất tốt.
- Bí thư Tiết, tập đoàn Viên Quả cũng có mục đích này, rốt cuộc có đầu tư hay không thì phải chờ bọn họ khảo sát xong mới quyết định được.
Vương Tử Quân khẽ nói với Tiết Diệu Tiến.
- Chủ tịch Tử Quân, dù thế nào thì anh cũng có thành tích không nhỏ khi tiến cử tập đoàn Viên quả đến khảo sát ở thành phố Đông Bộ, ít nhất cũng cho ra một cơ hội, mà có cơ hội thì sẽ có hy vọng.
Gương mặt bí thư Tiết Diệu Tiến chợt tươi sáng, lại giãn ra từng tầng, hào quang bùng phát bốn phía. Hắn đưa mắt nhìn đám nhân viên thường ủy đang ngồi trước mặt, sau đó lại đưa tay nhìn đồng hồ rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói:
- Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, còn một giờ rưỡi là đến năm giờ, thời gian này cả thành phố phải hành động, cần phải có biểu hiện cực kỳ tốt đối với giám đốc Thịnh của tập đoàn Viên Quả.
Lúc này vẻ mặt đám thường ủy ngồi trong phòng họp cực kỳ cổ quái, lại có người ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân.
Vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi luôn ra tay bất ngờ này thật sự là con bà nó không đơn giản, người này làm việc gì đó luôn lòng vòng khó đoán, luôn giống như trêu tức cục diện hiện hành, hơn nữa lại cực kỳ quỷ dị mà không chút sơ hở. Anh nói xem, sao có thể nhận thấy người này có khả năng mạnh mẽ như vậy? Mới đó mà đã có thể liên hệ với một công ty nổi tiếng trong nước đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ, tuy chỉ là khảo sát nhưng hoàn toàn hóa giải những cảm xúc và thái độ u oán của bí thư Tiết Diệu Tiến với tình huống Vương Tử Quân tùy tiện lên tiếng ở huyện Đằng Nhạc.
- Bí thư Tiết, hội nghị thường ủy mới chỉ thảo luận được một đề tài, có phải tiếp tục thảo luận đề tài tiếp theo không?
Phạm Bằng Phi có chút do dự, sau đó khẽ nói với Tiết Diệu Tiến. Truyện được copy tại Truyện FULL
Tiết Diệu Tiến kéo ghế ra, động tác cũng không dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Phạm Bằng Phi, sau đó lại nhìn thoáng qua Vương Tử Quân:
- Nếu bí thư Phạm đã kiên trì như vậy, chúng ta sẽ mở hội nghị thường ủy cho xong. Vì thời gian khẩn cấp, tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Xét thấy tình huống đặc thù của huyện Đằng Nhạc, tôi đề nghị đổi công tác liên lạc của chủ tịch Vương Tử Quân từ huyện Lâm Hoàn sang huyện Đằng Nhạc, có phản đối gì không?
"Cái gì? Điều chỉnh phân công sao lại biến thành như vậy?"
Phạm Bằng Phi chợt sững sờ, hắn còn chưa kịp mở miệng thì Tiết Diệu Tiến đã lên tiếng:
- Nếu không ai phản đối thì coi như tất cả đều bỏ phiếu thông qua, tan họp.
Vương Tử Quân nhìn Tiết Diệu Tiến đi ra khỏi phòng họp như gió, hắn thầm nghĩ hổ đã lâu chưa phát uy nhưng vẫn là hổ. Tiết Diệu Tiến tuy luôn tỏ ra bình tĩnh và không quá nóng sốt với thế cục của thành phố Đông Bộ lúc hiện tại, thế nhưng dù là ai cũng không thay đổi được một sự thật Tiết Diệu Tiến là bí thư thị ủy Đông Bộ. Khi đám người Lý Hạc Dương và Chúc Vu Bình đứng lên, hội nghị thường ủy đã xem như tuyên cáo chấm dứt.
Có lẽ nói vẻ mặt không tốt nhất chính là Phạm Bằng Phi, Tiết Diệu Tiến cho ra quyết định một cách cứng ngắc và cường thế như vậy giống như cho hắn một tát thật mạnh, thật sự là không thèm nể mặt hắn.
Phạm Bằng Phi nổi giận và muốn tranh luận với Tiết Diệu Tiến, cũng vì vậy mà lấy lại thể diện của mình. Thế nhưng hắn nhìn các vị thường ủy bỏ đi, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó cắn răng nuốt cơn tức xuống bụng.
Phạm Bằng Phi không thoải mái, còn có một người cũng không thoải mái như vậy, đó chính là Nhâm Xương Bình. Nhưng Nhâm Xương Bình không phải là người bình thường, tuy mất hứng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
- Chủ tịch Xương Bình, anh nhanh chóng hành động đi, anh là lãnh đạo khối chính quyền thành phố, còn có rất nhiều công tác chờ anh xử lý.
Khi Nhâm Xương Bình trầm mặc không nói lời nào thì Đổng Quốc Khánh trầm giọng nói.
Nhâm Xương Bình nhìn chằm chằm vào Đổng Quốc Khánh, sau đó hắn cất bước đi ra phòng họp.
Phòng họp vừa rồi ồn ào nhưng bây giờ đã bình tĩnh trở lại, Đổng Quốc Khánh là người cuối cùng rời khỏi phòng, hắn nhìn phòng họp trống rỗng mà trong lòng giống như liên tục bùng sóng.
Sau khi Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm gặp chuyện không may thì Tiết Diệu Tiến luôn an phận cho đến tận bây giờ, điều này làm cho Đổng Quốc Khánh sinh ra cảm giác thế cục của thành phố Đông Bộ như nằm trong lòng bàn tay của mình. Nhưng sự kiện hôm nay xảy ra lại làm hắn lao đầu vào tường, giống như hắn cầm nhầm thứ gì của ai đó, bây giờ vật quay về chủ cũ, ai về chỗ nấy. Điều này làm hắn sinh ra cảm giác sợ hãi bất an: Muốn khống chế đại cục ở thành phố Đông Bộ này cung không đơn giản như hắn tưởng, ít nhất thì Tiết Diệu Tiến vẫn có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Xem ra tất cả là gánh nặng đường xa...
Đổng Quốc Khánh trở nên trầm ngâm, hắn bước ra khỏi phòng họp, bước chân của hắn càng thêm kiên định, còn mang theo vài phần ý chí chiến đấu dũng cảm.
Tập đoàn Viên Quả đến đàm phán cực kỳ thuận lợi, sau ba ngà bí thư Tiết tự mình theo đoàn khảo sát, giám đốc Thịnh của tập đoàn Viên Quả đã tỏ ra cực kỳ coi trọng tài nguyên quả táo ở huyện Đằng Nhạc thành phố Đông Bộ, thế là cho ra quyết định ngay tại chỗ, ký kết hợp đồng với thành phố Đông Bộ.
Trong hợp đồng này, tập đoàn Viên Quả sẽ đầu tư một trăm triệu xây dựng một nhà máy nước giải khát ở huyện Đằng Nhạc, nhà máy sẽ chuyên gia công quả táo thành nước uống, sản xuất thực phẩm tinh khiết. Theo tính toán sơ bộ thì sản lượng gia công của nhà máy này trong thời gian một năm vượt xa sản lượng táo của cả thành phố.
Vương Tử Quân có tham gi nghi thức ký kết hợp đồng, Tiết Diệu Tiến dù không tự mình ký kết nhưng lại luôn có mặt ở hiện trường. Sau khi kết thúc nghi thức thì hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói một câu: