Dù Vương Tử Quân là bộ hạ cũ của Trịnh Đông Phương, là cán bộ thanh niên mà lão cực kỳ tán thưởng, thế nhưng hắn đặt ra nghi vấn cũng làm cho lão thật sự không cảm thấy thoải mái. Lão cố gắng áp chế tâm tình của mình, sau đó kiên nhẫn giải thích:
- Nếu so sánh với những khu vực phát triển kinh tế mạnh mẽ khác thì thành phố An Dịch có xu thế lạc hậu hơn, chỉ cần có lợi cho phát triển kinh tế, có gì mà không dám thử, không dám xông, không dám làm một lần? Giống như Đặng lão từng nói, mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột sẽ là mèo tốt. Tôi còn cho rằng phát triển kinh tế mới là đạo lý đúng đắn nhất.
Vương Tử Quân nhìn thẳng vào Trịnh Đông Phương, hắn dùng giọng rất khẽ nhưng cực kỳ kiên định nói:
- Đối với tất cả thành phố thì phát triển kinh tế là cực kỳ quan trọng, nhưng chúng ta cũng không nên bỏ qua phương thức tăng trưởng kinh tế, ít nhất cũng không thể vì phát triển kinh tế mà xây dựng trùng lặp. Đặc biệt là thành phố An Dịch, chúng ta đã phát triển đến ngưỡng cao độ, càng là như vậy thì càng không nên áp đặt, không nên rối loạn như ong vỡ tổ, phải tạo ra đặc sắc riêng của mình.
- Kinh tế phát triển nhanh mạnh thì tốt, nhưng nếu có thể tạo nên một hệ thống tăng trưởng kinh tế tốt đẹp mới có thể nhập gia tùy tục, mới có thể đẩy mạnh phát triển đặc sắc kinh tế vùng miền...
Trịnh Đông Phương nghe những lời nói của Vương Tử Quân thì tâm tính có chút bức bối cũng giảm hẳn xuống, vẻ mặt bình tĩnh trở lại. Lão rút thuốc châm lửa, vừa nghe Vương Tử Quân lên tiếng vừa trầm tư hút thuốc.
Nếu như vừa rồi Trịnh Đông Phương vì vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ của Vương Tử Quân mà cố ý cho hắn ngồi ngang hàng với mình, bây giờ lão lại vui vẻ sắp xếp Vương Tử Quân lên vị trí ngang hàng với mình.
- Tử Quân, tôi hiểu ý của cậu, thế nhưng muốn tạo nên một hệ thống kinh tế cũng không phải một chuyện dễ dàng...
- Vì vậy mới cần khoa học định vị, chỉ cần cho ra định vị đúng đắn, xây dựng đặc sắc kinh tế của mình, sẽ kêu gọi được rất nhiều đầu tư.
Hàng loạt vấn đề được hai người nhắc đến, trong quá trình bàn luận, Vương Tử Quân dù có trí nhớ kiếp trước của mình làm cơ sở nhưng đối diện với một bí thư Trịnh Đông Phương có kinh nghiệm công tác nhiều năm và bản lĩnh lý luận cực kỳ vững vàng cũng không chiếm được thế thượng phong. Nhưng khi hai người càng bàn luận thì càng làm cho quan điểm giữa hai bên tiếp cận với nhau, càng ngày càng dung hợp.
- Thay đổi phương thức tăng trưởng kinh tế, đây thật sự là lựa chọn có một không hai của địa phương.
Trịnh Đông Phương cảm khái một câu rồi nâng ly trà đã lạnh lên nhấp một ngụm, trên mặt chợt lộ ra niềm vui khó thể che giấu.
Vương Tử Quân cũng cười cười không nói thêm điều gì, tuy hắn không biết những lời của mình có bao nhiêu trợ giúp với Trịnh Đông Phương, thế nhưng ít nhất thì hắn cũng xem như tận tâm vì bạn bè của mình.
Tuy đã qua giờ cơm trưa nhưng khách sạn cũng không để cho hai người chờ lâu, khi Trịnh Đông Phương gọi thức ăn, vài phút sau đã có đủ các món ngon đặt trên bàn.
- Tử Quân, định tìm vài người uống một chút cho vui, lại cảm thấy cơ hội là khó có được, cũng không muốn quấy rầy người ngoài. Vì vậy tôi tự chủ trương, hai ta cùng trò chuyện và uống rượu thì hay hơn.
Trịnh Đông Phương nâng ly lên có vẻ chưa thỏa mãn, lão cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng nâng ly lên cụng với Trịnh Đông Phương. Sau khi đổ vào bụng vài ly, Trịnh Đông Phương và Vương Tử Quân tiếp tục bàn luận về chủ đề vừa rồi. Lần này Trịnh Đông Phương càng hỏi cặn kẽ hơn, càng xâm nhập hơn. Vương Tử Quân nhìn vào vẻ mặt của Trịnh Đông Phương, hắn có thể thấy Trịnh Đông Phương đã có tính toán của riêng mình.
Vì Trịnh Đông Phương cố ý giữ lại, thế cho nên Vương Tử Quân vốn định xế chiều rời khỏi thành phố An Dịch, cuối cùng phải ở lại cả đêm. Cũng may thời gian cũng dư dả, thế cho nên cũng không có vấn đề.
Mười giờ sáng hôm sau, Thái Thần Bân chạy xe đến cổng khu nhà thường ủy tỉnh ủy ở thành phố Giang Thị. Khi Vương Tử Quân công tác ngày càng bận rộn thì thời gian về thành phố Giang Thị ngày càng ít.
Vương Tử Quân từ trên xe bước xuống nhìn phong cảnh quen thuộc, hắn chợt cảm khái. Hắn nhớ rõ kiếp trước ông nội của mình cũng không sống đến tám tươi tuổi, nhưng bây giờ ông cụ sắp mừng đại thọ tám mươi.
Vương Tử Quân nghĩ đến thời gian mà những gì chôn chặt trong lòng chợt xuất hiện, những ký ức hắn chưa từng quên cũng không muốn nhắc đến chợt xuất hiện.
Năm nay con trai của Vương Tử Quân được hạ sinh, khi ý nghĩ này bùng phát, hình ảnh một đứa bé bụ bẫm bước đi cho đến khi khôn lớn trưởng thành chợt bày ra trong lòng hắn.
Vương Tử Quân có một lựa chọn khác biệt, hắn không những cải biến vận mệnh của ông nội, còn cải biến quỹ tích phát triển của cả nhà, cải biến cả quỹ tích sinh trưởng của đứa con mình.
"Con của mình thì sao?"
Khi Vương Tử Quân nghĩ đến vấn đề này thì trong đầu cũng không khỏi xuất hiện hình ảnh người phụ nữ đã từng chung sống với mình vài chục năm vào kiếp trước. Bây giờ nàng đã học đại học, đã đi trên một con đường khác. Tuy bây giờ hắn đã kết hôn và cố ý làm nhạt quan hệ với nàng, nhưng thi thoảng tin tức của nàng vẫn truyền vào trong tai hắn.
"Cô ấy học tập rất tốt, nhưng thôn Yên Chi Nam..."
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân đứng như trời trồng bên cạnh xe, bộ dạng thật sự mê mang...
- Tử Quân, anh đã về rồi.
Một âm thanh trong trẻo vang lên cách đó không xa.
Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh quen thuộc thì quay đầu nhìn, hắn chợt thấy cách đó không xa có một chiếc xe đạp, Tô Anh ngồi phía sau đang vẫy vẫy tay hưng phấn với hắn. Nhưng Vương Tử Quân nhìn thấy Tô Anh, lại càng nhìn thấy tên thanh niên đang chạy xe đạp.
"Tên thanh niên kia...."
Vương Tử Quân nhìn gương mặt phấn chấn của tên thanh niên đối diện, trong đầu hắn chợt nhớ đến một người, người này đã từng xuất hiện một lần trong kiếp trước của hắn, hắn từng gặp qua một lần. Tô Anh vì tên thanh niên kia mà náo loạn chết đi sống lại với cô cô và dượng của mình, nhưng cuối cùng bàn tay vẫn không véo được đùi, hai người chia tay và kết thúc tình cảm.
Sau đó Tô Anh được cô cô sắp xếp cho một hôn nhân khá tốt, nhưng cuộc sống sau đó lại không quá tốt, không được hạnh phúc. Dù mỗi lần gặp mặt Tô Anh, cô em này đều cười rất tươi, nhưng Vương Tử Quân luôn cảm nhận được sau nụ cười của nàng chỉ là nước mắt. Vì thế mà hắn cho ra một kết luận, em gái cũng không sống hạnh phúc, chỉ là không muốn biểu hiện cảm giác đau lòng và bi thương trước mặt người khác mà thôi.
Khi Vương Tử Quân nhìn về phía tên thanh niên, lúc này tên thanh niên và Tô Anh giống như nhớ ra điều gì đó. Đặc biệt là Tô Anh, bàn tay của nàng chợt khựng lại trên không trung.
Xe đạp dừng lại ngay trước người Vương Tử Quân, Tô Anh lúc này mới kịp phản ứng, nàng nhảy xuống xe giống như một con thỏ con đang vui vẻ sung sướng.
- Anh, anh về khi nào? Trong nhà bây giờ đang chờ anh.
Tô Anh dù nói chuyện như súng máy nhưng tay phải lại lơ đãng vuốt tóc. Vương Tử Quân lại hiểu rất rõ về cô em của mình, hắn cũng hiểu thói quen của nàng, chỉ cần nàng muốn nói dối, như vậy sẽ đưa tay vuốt tóc.
Vương Tử Quân tất nhiên cũng không thích thú gì chuyện bóc trần chuyện tình của cặp nam nữ trẻ tuổi, hắn đưa tay xoa đầu Tô Anh rồi nói:
- Anh vừa mới về, đáng lý tối qua về nhà rồi, nhưng bị bạn giữ lại không đi được, thật sự là bất đắc dĩ, tối qua ở lại An Dịch cả đêm.
- Bạn của anh cũng thật là, biết rõ hôm nay là đại thọ của ông ngoại mà vẫn giữa anh lại. Nếu cho em gặp mặt anh ta, em sẽ cho anh ta biết tay.
Tô Anh vừa né tránh bàn tay của Vương Tử Quân vừa dùng giọng ngây thơ nói.
Vương Tử Quân thầm nghĩ, không biết vì sao trong lòng lại xuất hiện tình huống Tô Anh gặp mặt Trịnh Đông Phương, thế là hắn cười lên ha hả.
- Ôi, anh này, anh cười ngây ngốc gì thế, cũng không phải cô gái nào giữ anh ở lại đấy chứ? Coi chừng em tố cáo anh.
Tô Anh kéo tay Vương Tử Quân, lại dùng giọng châm chọc nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Nha đầu này đúng là, nói bậy bạ gì vậy? Đừng hiểu lầm, đó là nam.
Vương Tử Quân vội vàng dùng giọng nghiêm chỉnh nói.
- Em không tin, nói cho anh biết nhé, nếu anh không hối lộ em, như vậy em sẽ có thể tố cáo anh với chị dâu bất cứ lúc nào.
Tô Anh coi như đã có biện pháp hóa giải tình huống xấu hổ vào lúc này, nàng ưỡn ngực dùng giọng uy hiếp nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thật sự không xem chút thủ đoạn dương đông kích tây của Tô Anh ra gì, hắn cười hì hì nói:
- Em cứ nói tự nhiên, dù sao anh cũng có người làm chứng, chị dâu tin em mới là lạ đấy.
Tô Anh bị Vương Tử Quân gõ đầu một cái, nàng thật sự bực bội oán trách hắn hai câu, sau đó nàng quay sang nói với tên thanh niên đang không biết phải làm sao:
- Lộ Chiêu Thông, cám ơn anh đã tiễn em, em về đến nhà rồi, khi quay lại sẽ mời anh dùng cơm.
- Ừ, anh đi đây.
Tên thanh niên cũng có phản ứng, hắn đạp xe chuẩn bị đi.
- Cậu kia, nào có người qua sông phá cầu như vậy?
Vương Tử Quân cản Lộ Chiêu Thông lại rồi khẽ cười nói:
- Tôi là Vương Tử Quân, là anh họ của Tô Anh, hôm nay là sinh nhật ông nội tôi, vừa vặn trùng hợp, mời cậu vào nhà chơi.
- Anh Tử Quân, người ta còn có chuyện, anh cũng đừng nài ép...
Tô Anh cũng không ngờ Vương Tử Quân sẽ mời Lộ Chiêu Thông vào dùng cơm, thế là trong lòng không khỏi cảm thấy sốt ruột. Mẹ nàng đã biết chuyện với Lộ Chiêu Thông, sau khi vào không biết sẽ có gì phát sinh.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Lúc này đã giữa trưa, dù có việc cũng không phải sẽ đi dùng cơm sao?
Lộ Chiêu Thông đứng trước mặt Vương Tử Quân thì sinh ra cảm giác không được tự nhiên. Hắn thấy anh họ của Tô Anh cũng không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, thế nhưng đối mặt với người này hắn thật sự cảm thấy áp lực rất lớn.
Lộ Chiêu Thông thầm nghĩ như vậy, hắn không khỏi đưa mắt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lại thấy anh họ của Tô Anh đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy trí tuệ, giống như thấy rõ tâm ý của mình.
- Tôi...Tôi xem như quấy rầy mọi người.
Lộ Chiêu Thông cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, hắn nói ra một câu mà chính mình cũng cảm thấy khó tin.
Vương Tử Quân nhìn thấy vẻ mặt có chút bối rối và kiên định của Lộ Chiêu Thông, thế là khẽ gật đầu. Tuy hắn sẽ không để cho Tô Anh giẫm lên vết xe đổ, nhưng cũng không cho rằng mình sẽ tiếp nhận Lộ Chiêu Thông. Nếu Lộ Chiêu Thông biểu hiện thật sự yêu Tô Anh, hắn sẽ không nói gì, nhưng nếu đối phương chỉ muốn tiếp cận nàng vì mục tiêu gì khác, hắn sẽ dùng biện pháp của mình để giải quyết cho xong.
Bây giờ với biểu hiện của Lộ Chiêu Thông đã làm cho Vương Tử Quân có chút thỏa mãn.
- Tốt, chúng ta đi thôi.
Vương Tử Quân khẽ cười cười đi vào bên trong.
- Anh quá ngốc, sao lại đồng ý với anh của em là đi vào? Nếu mẹ em lại...
Tô Anh cố ý đi ra phía sau vài bước, nàng khẽ dùng giọng oán giận nói với Lộ Chiêu Thông.
Lộ Chiêu Thông giống như đã quen với những lời oán trách của Tô Anh, hắn gãi gãi đầu nói:
- Anh cũng không biết vì cái gì, nhưng anh của em đứng đó làm anh thấy giống như gặp chỉ huy, anh chỉ có thể theo lệnh mà làm, cung không dám làm ngược lời. Đúng rồi, an họ của em đang làm gì, sao anh thấy áp lực lớn hơn khi găp mẹ em vậy?
- Đó là tất nhiên, mẹ em thì là gì? Chỉ là một chủ nhiệm trong nhà máy mà thôi, dù sao cũng không thể sánh được với anh Tử Quân của em, vì bây giờ anh Tử Quân là chủ tịch thành phố.
Tô Anh nói đến Vương Tử Quân thì cũng không lưu tình với mẹ mình.
- Chủ tịch thành phố?
Lộ Chiêu Thông dù biết nhà của Tô Anh là không bình thường, nhưng không ngờ anh họ của nàng không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi mà là chủ tịch thành phố. Hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân đang bước đi, trong lòng thầm ghĩ, chắc chỉ là phó chủ tịch một đô thị cấp thành phố.
Lộ Chiêu Thông thầm nghĩ như vậy, nhưng hắn thấy đối phương còn trẻ như vậy đã là chủ tịch thì thật sự quá tài năng. Hắn nghĩ thế thì đưa mắt nhìn sang Tô Anh.
Nếu lần này gặp mẹ Tô Anh, mình phải làm sao bây giờ?
Vương Tử Quân cũng không thúc giục cặp nam nữ sau lưng, hắn đi vào trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy, nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh có chút lạ lẫm, thế là trong lòng sinh ra cảm giác khác lạ.
Kiếp trước Vương Tử Quân rất kính sợ nơi này, cũng có chút tự ti, nhưng bây giờ hắn đã nhảy ra khỏi vòng quan trường tỉnh Chiết Giang, lại có một cảm giác bao quát lớn.
- Tút tút tút.
Tiếng còi xe trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân đang có nhiều cảm xúc bị cắt ngang, điều này làm hắn mất hứng. Khi hắn quay đầu nhìn sang thì nghe thấy có người mất hứng nói:
- Hai người mù sao? Không thấy xe à?
Khi âm thanh kia vang lên thì Vương Tử Quân cũng thấy trong xe thò ra gương mặt một người phụ nữ còn trẻ, chiếc xe cách Vương Tử Quân không quá xa, vì vậy Vương Tử Quân căn bản có thể nhìn rõ người phụ nữ kia.
Người phụ nữ này cắt tóc ngắn, nhìn qua thấy không quá đẹp nhưng cũng rất hoạt bát, nhưng lúc này nàng trợn trừng mắt làm cho người ta cảm nhận một cảm giác kiêu ngạo khó tiếp cận.
Khi nhìn rõ người phụ nữ kia, Vương Tử Quân không khỏi ngây người.
Ký ức ùa về như thác lũ, Vương Tử Quân đứng trong khu thường ủy tỉnh ủy Chiết Giang, lúc này hắn giống như quay về buổi tối trước khi mình trọng sinh, quay về gian phòng lắp đặt xa hoa kia.