Bí Thư Trùng Sinh

Chương 521: Chú ý hốt thuốc đúng bệnh ốn



Khi người đàn ông kia say khướt thì một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chạy vào, tay phải còn dắt theo một cô bé năm sáu tuổi. Người phụ nữ kia nhìn tên đàn ông đang say khướt nói gì đó không rõ, thế là nàng nói với con gái:

- Tiểu Vũ, gọi ba ba của con đi, chúng ta cùng về.

Cô bé này rất khôn khéo, nàng đi đến bên cạnh người đàn ông đang say rượu, sau đó nàng kéo tay bố rồi khẽ nói:

- Ba ba, mẹ muốn chúng ta về nhà.

- Tiểu Vũ, con gái ngoan của bố, bố sẽ về nhà ngay, con và mẹ về trước đi, cũng đừng chờ bố làm gì.

Người đàn ông nở nụ cười từ ái, hắn ôm lấy cô con gái rồi nói.

- Trần Dịch Khanh, anh nếu còn là đàn ông thì tranh thủ về nhà, không phải là khai trừ sao? Cũng không phải trời sập, đáng giá để uống say vậy à? Hai mẹ con tôi chê anh sao?

Người phụ nữ cắn chặt răng đi đến bên cạnh người đàn ông rồi nói.

Vương Tử Quân nhìn gia đình nhỏ trước mắt mà không khỏi cảm thấy có chút ảm đạm, người đàn ông uống rượu say kia xem ra là một người làm việc hăng say trong cơ qua, người phụ nữ kia lại khá hiền lành. Đây vốn là một gia đình tươi đẹp hạnh phúc, cũng vì một đợt học tập mà thành ra như vậy.

Học tập lý luận vào buổi tối, có đáng giá như vậy không?

Vương Tử Quân chợt có ý nghĩ của mình, hắn đứng lên khỏi bàn.

- Anh bạn, vợ anh nói đúng, không phải chỉ là một phần công tác sao? Mất thì mất, chẳng lẽ không sống được nữa sao? Không khoa trương như vậy chứ? Dù thế nào cũng còn gia đình, còn vợ con, sẽ tìm được công việc mới phù hợp hơn mà thôi.

Ông chủ quán kéo tay Trần Dịch Khanh rồi mở miệng khuyên giải.

- Nhưng, đại ca, tôi là đàn ông, chỉ cần vợ con không chê thì tôi cũng không có vấn đề, nhưng điều quyết định là tôi cảm thấy rất bức bối.

Những lời khuyên bảo của đám người chung quanh làm cho tên đàn ông đổi ý, hắn chuẩn bị đứng lên, đúng lúc vợ hắn lên tiếng:

- Cám ơn các vị, chồng tôi vì không thoải mái nên khó trách ra đây uống rượu. Việc này đều là do tôi, hôm đó tôi trực đêm, vì lo lắng con gái ở nhà một mình nên mới bảo anh ấy ghỉ ở nhà trông con.

- Các anh nói xem, có chuyện gì quá đáng hay không, chẳng phải chỉ là một buổi học tập sao? Ban ngày đi làm với thái độ như thế nào sao không ai quan tâm? Ban ngày công tác tám tiếng sao Đổng Quốc Khánh không quan tâm, còn quản cả buổi tối tan tầm?

Người vợ bày tỏ cảm giác uất ức cũng không ít hơn chồng mình, thật sự nói như súng máy.

- Chị à, chị cũng đừng gấp, có chuyện gì xảy ra chúng ta nghĩ biện pháp giải quyết là được. Hơn nữa phòng giám sát cũng không phải một tay che trời, bọn họ cũng triển khai mở rộng công tác dưới sự chỉ đạo của các vị lãnh đạo thị ủy. Tôi cảm thấy anh nhà chỉ cần phản ánh sự việc với lãnh đạo, sẽ không phải xử lý nghiêm trọng như vậy.

Vương Tử Quân lên tiếng làm cho người phụ nữ kia cảm thấy rất có lý, sau đó nàng cảm tạ đám người nơi đây rồi kéo chồng con đi về.

- Có chuyện thế này xảy ra nữa sao?

Ông chủ khách sạn nhìn một nhà

- Hừ, quan mới đến nhận chức phải đốt vài đống lửa, người ta mở rộng hoạt động học tập lý luận, chỉ cần một buổi không có mặt sẽ bị xem là điển hình. Con người đúng là như vậy, không đánh kẻ siêng chẳng đánh kẻ lười, chỉ đánh những người không có mắt, tiểu tử kia xem như xui xẻo.

- Ôi, người hầu không được tự do, tự do không phải là người hầu, làm một tháng kiếm tiền lương còn không bằng tôi kinh doanh tiêu dao tự tại. Cái quái gì mà đến tối còn phải học tập, con cái để cho ai quan tâm bây giờ?

- Đám quan kia mỗi ngày chỉ biết chạy theo thành tích, mọi người chờ mà xem, chỉ vài ngày sau trò học tập lý luận này sẽ được tuyên truyền rộng khắp thành phố.

Vương Tử Quân ăn sạch tô mì trong tiếng cười nói nghị luận của đám người chung quanh, nhưng lúc này trong lòng cũng không quá thoải mái.

Đêm mùa hè, nhiệt độ cũng không giảm xuống theo mặt trời xuống núi. Vương Tử Quân đi trên đường, trong lòng thầm nghĩ nên làm sao xử lý cho tốt việc học tập lý luận vào lúc này. Tuy hắn cũng không phản đối tăng cường họp tập lý luận, nhưng phương án triển khai lại giống như làm khổ cán bộ, căn bản là hắn không đồng ý.

Đi từ đầu đường đến cuối phố, Vương Tử Quân thở hắt ra một hơi, hắn thầm hạ quyết tâm, thế là quay đầu lại đi về một hướng khác.

- Tuýt tuýt tuýt...

Tiếng còi xe vang lên bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó một chiếc xe đạp điện chạy sát qua bên cạnh. Khi hắn cảm thấy người chạy xe đạp thật sự khá ẩu tả, đúng lúc này lại có một hàng ngũ xe đạp điện như vậy từ phía đối diện chạy đến.

Đám người này chạy xe đạp như bay, giống như đằng sau có người điên cuồng chạy theo vậy.

- Anh Lý, đi dùng cơm cho vui.

- Thôi khỏi, các cậu ăn đi, tôi còn về nhà vợ con đang chờ. Con bà nó, một ngày học tập văn kiện làm tôi choáng váng, ngay cả cơm cũng không nuốt trôi.

- Ôi, rõ ràng là máy móc, lãnh đạo lên đài đọc, tôi ở bên dưới ngủ gật, lần đầu tiên cảm thấy khổ sở thế này.

Đủ mọi âm thanh vang lên, Vương Tử Quân chợt nhận ra thân phận của đám người này, hắn nhìn đồng hồ trên tay theo bản năng, chín giờ tối.

Cũng nên nói đến vấn đề này rồi.

Sáng sớm Vương Tử Quân ăn vài món điểm tâm đơn giản, sau đó hắn đi xuống lầu. Lúc này Triệu Quốc Lương và Thái Thần Bân đã sớm chờ bên ngoài, bọn họ nhanh chóng tiến lên đón chào Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lên xe rồi nhìn thoáng qua Triệu Quốc Lương cười nói:

- Quốc Lương, hai ngày nay tinh thần của cậu không quá tốt, có phải là chuyện tình cảm đang tăng tiến làm ảnh hưởng không? Cậu đừng nặng lòng, việc này gấp cũng không được, nhưng cậu phải nắm chắc một chút.

- Hì hì.

Thái Thần Bân ở bên cạnh cười nói:

- Anh Quốc Lương nhất định sẽ nhớ kỹ lời vàng ngọc của lãnh đạo.

- Chủ tịch Vương, không phải như thế đâu.

Sau khi Triệu Quốc Lương theo làm thư ký cho Vương Tử Quân, tuy da mặt của hắn không còn mỏng như xưa, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân và Thái Thần Bân cùng mở miệng trêu chọc làm cho hắn sinh ra cảmg giác khó thể chống đỡ.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

- Đã không phải là như vậy thì phải là như vậy, cậu tự biết là được.

Thái Thần Bân dùng ánh mắt khoa trương nhìn Triệu Quốc Lương, lại lén mở miệng cười. Triệu Quốc Lương thì đỏ mặt không biết nên mở miệng thế nào, chỉ ngồi trong xe cười ngây ngô. Sau vài ba câu trêu chọc thì bầu không khí trong xe thoải mái hơn, Vương Tử Quân thuận miệng hỏi về lịch trình sắp xếp công tác hôm nay.

- Chủ tịch Vương, sáng nay có một tổ kiểm tra công tác của cục địa chính xuống thành phố kiểm tra, cần gặp ngài một lần; đồng thời chiều nay còn có một đợt học tập lý luận, cần anh tham gia.

Triệu Quốc Lương được Vương Tử Quân hỏi sắp xếp ngày hôm nay, hứn nhanh chóng tươi cười hỏi.

- Ban ngày đi làm, buổi tối học tập, phía dưới có phản ứng thế nào với hoạt động lần này?

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi quay sang hỏi Triệu Quốc Lương.

Triệu Quốc Lương thật sự không có chuẩn bị với câu hỏi của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Chủ tịch Vương, thật ra bên dưới ai oán, bọn họ còn biên ra một câu vè, anh nghe rồi cho ra ý kiến.

- Sao, câu vè thế nào?

- Thành phố Đông Bộ thật kỳ diệu, buổi tối kéo đèn học tập, ban ngày ngủ ngon không có việc gì.

Thái Thần Bân cũng không đợi Triệu Quốc Lương nói ra, hắn cười ha hả nói.

Vương Tử Quân nghe câu vè kia mà không khỏi cười nhạt một tiếng. Nếu xuất phát từ đại cục thì hắn nhất định phải tiến hành phê bình câu vè kia, nhưng thật lòng thì hắn vẫn rất đồng ý, hắn từ chối cho ra ý kiến, cũng không có lời bình.

Vì Vương Tử Quân không mở miệng nên Thái Thần Bân và Triệu Quốc Lương cũng không tiếp tục lên tiếng, vài phút sau xe chạy vào khu chính quyền thành phố. Vương Tử Quân vừa lên lầu vừa nói với Triệu Quốc Lương ở phía sau:

- Quốc Lương, hoạt động học tập ở khối chính quyền chúng ta do ai phụ trách.

- Chảo khảo là thư ký trưởng Lý, phụ trách giám sát là thư ký trưởng Thái.

Triệu Quốc Lương không chút do dự trầm giọng nói ra phân công của hai người Lý Cẩm Hồ và Thái Nguyên Thương.

- À, vậy cậu thông báo cho thư ký trưởng Thái đến phòng làm việc của tôi.

Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc, sau đó hắn khẽ phân phó Triệu Quốc Lương.

Vấn đề vệ sinh trong phòng làm việc của Vương Tử Quân cũng không cần Triệu Quốc Lương quan tâm, trước kih hắn đến đã có nhân viên văn phòng quét dọn sạch sẽ. Triệu Quốc Lương đi vào pha trà châm nước cho Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi phòng.

Vài phút sau Thái Nguyên Thương đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này đối với hắn thì Vương Tử Quân là lãnh đạo lớn nhất, dù là chuyện gì cũng không dám chậm trễ.

Sau khi xử lý tốt sự kiện thông báo phê bình, Thái Nguyên Thương thật sự chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân khá nhiều. Khi hắn chạy đến phòng làm việc của chủ tịch Vương ngày càng nhiều, hắn loáng thoáng cảm thấy vị trí của mình đang dần đi về phía ổn định. Đám trưởng ban trưởng khoa trong cơ quan trước đó trở mặt với hắn vì Nhâm Xương Bình rớt đài, bây giờ bọn họ lại hớn hở tươi cười với hắn, đồng thời cũng thành thật hơn nhiều.

- Chủ tịch Vương, anh tìm tôi sao?

Thái Nguyên Thương hấp tấp đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cũng không ngồi mà đứng thẳng người trực tiếp hỏi.

- Thư ký trưởng Nguyên Thương, đến chỗ tôi thì cứ tùy tiện ngồi xuống, cũng đừng đứng.

Vương Tử Quân đang xem một phần văn kiện, hắn khoát tay chặn Thái Nguyên Thương, tỏ ý cho đối phương ngồi xuống nói chuyện.

Thái Nguyên Thương tất nhiên sẽ không từ chối phân phó của Vương Tử Quân, hắn ước gì mỗi ngày đều có thể được đến đây ngồi vài phút với lãnh đạo. Dù không có công tác gì để báo cáo, thế nhưng đến đây nói nhăng nói cuội vài câu với lãnh đạo cũng xem như là phương pháp cực tốt nối liền khoảng cách. Hắn kiên định cho rằng chỉ cần mình có quan hệ tốt với chủ tịch Vương, đó sẽ là một con đường tắt để hắn tiến nhanh hơn trên đường quan trường.

Đáng tiếc là bây giờ đó chỉ là hy vọng xa vời, Thái Nguyên Thương thật sự chưa thể nào quen thuộc với Vương Tử Quân như vậy. Vì thế Thái Nguyên Thương ngồi trên ghế sa lông chỉ bằng nửa mông, hắn cố gắng làm cho cơ thể thật thẳng, chờ Vương Tử Quân lên tiếng.

- Nguyên Thương, hiện tại vấn đề giám sát học tập lý luận ở bên khối chính quyền như thế nào rồi?

Vương Tử Quân trầm ngâm sau giây lát rồi khẽ hỏi Thái Nguyên Thương.

- Chủ tịch Vương, phương diện giám sát chủ yếu lấy phòng giám sát thị ủy và khối chính quyền làm chính, chủ yếu là tiến hành kiểm tra không định kỳ với các đơn vị học tập lý luận. Đúng rồi, chủ tịch Vương, tôi nghe nói trong lúc học tập lý luận thì thị ủy cố gắng sát nhập hai phòng giám sát của hai khối đảng ủy chính quyền làm một, cùng nhau bố trí giám sát.

Thái Nguyên Thương dùng giọng cực kỳ chú ý để khẽ nói với Vương Tử Quân.

"Nhập hai phòng giám sát? Sao mình chưa từng nghe nói về điều này?"

Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ, nhưng biểu hiện của hắn vẫn điềm nhiên như không, đúng lúc chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại vang lên.

- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân.

- Chào lão lãnh đạo, tôi là Tiếu Tử Đông, bây giờ anh có rảnh không?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tiếu Tử Đông.

Tuy Vương Tử Quân đã rời khỏi huyện Lô Bắc khá lâu nhưng trước nay chưa từng gián đoạn liên lạc với Tiếu Tử Đông. Lúc này nghe được âm thanh của Tiếu Tử Đông thì hắn cười ha hả nói:

- Tử Đông, anh đang ở chỗ nào?

- Lão lãnh đạo, tôi ở trong huyện, khi nào thì ngài cho tôi một tờ điều lệnh? Tôi thật sự sẽ nhanh chóng chạy đến dốc sức cho ngài. Nói thật, tôi ở huyện Lô Bắc đã cảm thấy không ngồi yên được rồi.

Tiếu Tử Đông dùng giọng tràn đầy vui vẻ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân căn bản không tin những lời của Tiếu Tử Đông, hắn biết rõ lúc này Tiếu Tử Đông đang phát triển rất tốt ở huyện Lô Bắc, chỉ cần nín nhịn một hai năm nữa sẽ tiến lên cấp phó giám đốc sở thôi.

- Anh đúng là, có được tiện nghi còn khoe mẽ, người nào không biết anh đang phát triển rất tốt ở huyện Lô Bắc? Bí thư Trịnh cũng rất tán thưởng anh, anh cũng không bỏ hũ vàng mà chạy đến sa mạc chứ? Thế nên cũng đừng lấy tôi làm trò cười.

Tiếu Tử Đông ở đầu dây bên kia khẽ cười cười, lúc này mới nói:

- Lão lãnh đạo, nếu như trước kia ngài nói tôi rời khỏi huyện Lô Bắc thì thật sự không nỡ, nhưng bây giờ chỉ cần ngài nói một tiếng tôi sẽ chạy đi ngay. Nghe nói bí thư Trịnh sắp được đề bạt, nếu như vị chủ tịch đại nhân thành phố An Dịch tiến lên làm bí thư, chỉ sợ những ngày an nhàn của tôi sẽ không còn.

Vương Tử Quân thầm hiểu vấn đề, Tiếu Tử Đông và vị chủ tịch thành phố An Dịch có chút va chạm, lúc này Trịnh Đông Phương lại chạy sang tỉnh hàng xóm. Hắn biết rõ tin tức còn sớm hơn cả Tiếu Tử Đông, lúc này nếu nói lời xin lỗi thì rõ ràng là giả mù sa mưa. Vì vậy hắn trầm ngâm một chút rồi nói với Tiếu Tử Đông:

- Tử Đông, anh cũng đừng vội, ở trên cương vị chỉ một phút cũng phải có trách nhiệm. Việc này bàn bạc kỹ rồi nói sau, nếu thật sự không thể nào làm tốt hơn, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.

- Cảm tạ lãnh đạo, có những lời này của ngài thì tôi sẽ an tâm hơn.

Tiếu Tử Đông nói rồi thay đổi chủ đề:

- Lão lãnh đạo, tôi còn có việc muốn làm phiền anh.

- Anh nói đi.

Vương Tử Quân dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.

- Lão lãnh đạo, là thế này, anh Trịnh của phòng nhân sự trong huyện Lô Bắc có một đứa cháu công tác ở thành phố Đông Bộ, người này vì về nhà chăm con mà nghỉ một buổi học tập lý luận chính trị của thị ủy, trùng hợp là bị người của phòng giám sát bắt được. Bây giờ kết quả xử lý còn chưa có, nhưng nghe nói nặng thì khai trừ, nhẹ thì cho ra rìa, điều này không khỏi làm cho người một nhà cảm thấy bàng hoàng. Anh Trịnh biết anh là chủ tịch thành phố Đông Bộ, thế là muốn kéo tôi cùng đến thành phố Đông Bộ gặp mặt anh, muốn để tôi cùng anh ấy đi đến nói vài lời. Thế là tôi tự tiện nhận việc, nếu là người khác thì đi qua cũng không có vấn đề, nhưng đó là lão lãnh đạo, tôi cảm thấy cũng không nên cho anh Trịnh đến làm phiền anh.

Xem ra Tiếu Tử Đông làm người càng ngày càng khéo đưa đẩy, Vương Tử Quân thật sự tán thưởng sự biến hóa của Tiếu Tử Đông, dù hắn thích ở chung với người ngay thẳng, thế nhưng là người trong quan trường, hắn thật sự cho rằng cán bộ phải là hạng người ngoài tròn trong vuông.

- Cháu của anh Trịnh tên gì?

Vương Tử Quân thầm cảm thấy trùng hợp, chính mình đang định mở miệng nói với Thái Nguyên Thương về vấn đề này, không ngờ Tiếu Tử Đông lại gọi điện thoại đến vì chuyện này.

- Là Trần Dịch Khanh, nghe anh Trịnh nói thì đây là một cán bộ thành thật, luôn cần cù chăm chỉ trong đơn vị, nếu chỉ vì vắng mặt một buổi mà bị đuổi việc, như vậy rõ ràng chẳng phải chyện bé xé ra to sao?

- Ha ha ha.

Vương Tử Quân cười phá lên, hắn thầm nghĩ thế giới này thật sự rất nhỏ.

Tiếng cười này của Vương Tử Quân làm cho Tiếu Tử Đông ở bên kia có chú không yên, khi hắn nghĩ rằng mình đã nói sai điều gì thì Vương Tử Quân lại nói:

- Chuyện này tôi biết rồi.

"Biết rồi? Vương Tử Quân xưa nay luôn có tư thái như vậy, dù anh có chuyện gì cầu cạnh, chỉ cần nói ra hai chữ này, như vậy tất cả đã xong, đã coi như đại cát đại lợi!"

Tiếu Tử Đông hiểu rõ tính tình của Tiếu Tử Đông, hắn nói hai ba câu rồi cúp điện thoại.

Khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì Thái Nguyên Thương vốn có ý nghĩ muốn tránh đi, thế nhưng lại được Vương Tử Quân khoát tay giữ lại. Thái Nguyên Thương cũng chẳng phải chưa từng gặp tình huống này, hắn ngồi trên ghế sa lông rất quy củ, chờ Vương Tử Quân gọi điện thoại cho xong.

- Tôi nghe nói phòng giám sát kiểm tra tất cả đơn vị học tập lý luận có phát hiện đồng chí Trần Dịch Khanh vắng họp phải không?

Vương Tử Quân cười cười nhìn Thái Nguyên Thương rồi thuận miệng hỏi.

- Đúng vậy, chủ tịch Vương, nghe nói ý kiến của phòng giám sát chính là lấy đó làm điển hình, cho ra biện pháp xử lý nghiêm túc với đồng chí Trần Dịch Khanh này.

- Biện pháp xử lý nghiêm túc là như thế nào?

Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi trầm giọng hỏi.

- Nặng thì khai trừ, nhẹ thì ăn không ngồi rồi nửa năm.

Thái Nguyên Thương nhìn vể mặt của Vương Tử Quân rồi nói tiếp:

- Chủ tịch Vương, sự việc này có phải là quá mức rồi không?

- Ừ, cán bộ trẻ phạm chút sai lầm, chỉ cần không phạm vào phương diện nguyên tắc, cần phải cho bọn họ một cơ hội sửa sai, không thể vơ đũa cả nắm, một đòn chết người, như vậy sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của cán bộ trẻ.

Thấy Vương Tử Quân tỏ thái độ thì Thái Nguyên Thương can đảm nói:

- Cũng xem như tiểu tử kia gặp chuyện không may, từ khi hoạt động đẩy mạnh học tập lý luận được triển khai thì phòng giám sát luôn muốn tìm ra tấm gương điển hình, Trần Dịch Khanh vừa vặn phạm vào chút sai lầm và bị túm tóc.

- Anh liên hệ với phía thị ủy, nói rõ ý kiến của tôi, chính là chuyện này không nên gây chiến, lấy giáo dục phê bình là chính.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi khẽ nói với Thái Nguyên Thương.

Thái Nguyên Thương vội vàng gật đầu, bây giờ hắn dồn tất cả tâm tư phục vụ chủ tịch Vương, thế cho nên hắn sẽ không đám chần chờ với những lời phân công của lãnh đạo. Nhưng sau khi đồng ý thì hắn lại có chút do dự, hắn dùng giọng báo cáo chi tiết nói:

- Chủ tịch Vương, nghe nói phòng giám sát thị ủy sở dĩ có thể đẩy mạnh công tác như vậy cũng là được lãnh đạo ngầm đồng ý.

Thái Nguyên Thương nói rất có ý nghĩa, dù không nói rõ ràng vị lãnh đạo kia là ai, thế nhưng Vương Tử Quân cũng biết sự việc này không đơn giản như biểu hiện mặt ngoài. Hắn cũng chỉ cười cười với lời nhắc nhở đầy thiện ý của Thái Nguyên Thương, cũng không nói lời nào.

Thái Nguyên Thương đã hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn cũng không muốn nói nhiều, sau khi báo cáo một hai hạng mục công tác với lãnh đạo thì xoay người bỏ đi.

Khi Vương Tử Quân và Thái Nguyên Thương đang bàn về vấn đề của Trần Dịch Khanh, lúc này trong phòng làm việc của thư ký trưởng thị ủy Đảng Hằng, thư ký trưởng Đảng đang lạnh mặt nhìn phó thư ký trưởng Chương Tiếu Huy ở bên cạnh. Chương Tiếu Huy là một người đàn ông hơn bốn mươi, tóc khá thưa, cơ thể có hơi mập, trên mặt lúc nào cũng cười tủm tỉm, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ hiền lành.

Lúc này Chương Tiếu Huy cũng đang cười, hơn nữa cười rất đẹp. Hắn là phó thư ký trưởng chủ khảo phòng giám sát thị ủy, gần đây quyền uy của hắn trong thị ủy tăng lên khá mạnh. Hắn là cán bộ năm xưa được Đổng Quốc Khánh đề bạt, hắn đã bị ghẻ lạnh ở thành phố Đông Bộ nhiều năm. Từ khi Đổng Quốc Khánh đến thành phố Đông Bộ làm bí thư thị ủy, hắn tất nhiên cũng là nước lên thuyền lên, từ vị trí ghẻ lạnh tiến lên vị trí chạm tay có thể bỏng.

Nếu như nói Đổng Quốc Khánh cực kỳ chán nản vì mình không được tiến lên làm trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy, như vậy sự kiện Đổng Quốc Khánh được điều xuống làm bí thư thị ủy Đông Bộ càng làm cho đám thu hạ cũ cảm thấy vui mừng. Chương Tiếu Huy chính là một người trong số đó. Khi Tiết Diệu Tiến còn chủ trì công tác ở thành phố Đông Bộ, đám người bọn họ luôn phải đứng sang bên cạnh, bây giờ bí thư Đổng ngóc đầu dậy có ý nghĩa thế nào? Đối với bọn họ rõ ràng là băng tuyết tan đi hạt giống nảy mầm, làm cho bọn họ cảm nhận được mùa xuân chính trị đang kéo đến.

Chương Tiếu Huy biểu hiện thì có vẻ cực kỳ hầu hạ vị lãnh đạo là thị ủy thị ủy, thư ký trưởng văn phòng đảng ủy Đảng Hằng, thế nhưng trên một số chuyện lại có chủ trương của mình. Tất nhiên những chủ trương của Chương Tiếu Huy là khá bí mật, hắn cũng là người cực kỳ có chừng có mực. Theo lý thì muốn nắm chắc mức độ là rất khó, thế nhưng hắn lại nắm rất đúng mực, làm cho Đảng Hằng cảm thấy khống chế mình rất tự nhiên, giống như hai bên chưa từng phát sinh chút xung đột nào.

- Thư ký trưởng Đảng, tôi cũng không ngờ bí thư Đổng biết đến chuyện này.

Chương Tiếu Huy dùng giọng vô tội khẽ báo cáo với Đảng Hằng.

Trên mặt Đảng Hằng lộ ra nụ cười lạnh lẽo:

- Bí thư Đổng chấp chưởng công tác của cả thành phố Đông Bộ, chúng ta là người phục vụ cho bí thư, phụ trách nhiệm vụ thượng truyền hạ đạt, liên lạc thẳng một đường, đây là chức trách tối thiểu nhất. Thư ký trưởng Chương, anh cũng là cán bộ thủ hạ của bí thư Đổng, anh nên biết điều này chứ? Công tác của chúng ta nhìn từ phương diện nào đó thì chính là phụ trợ lãnh đạo cho ra quyết sách, sưu tầm tin tức, nhưng chúng ta cũng tuyệt đối không nên diễn dịch công năng của mình để làm những chuyện lừa trên gạt dưới.

- Đúng vậy, thư ký trưởng, tôi vừa rồi có chút sốt ruột, thật sự choáng váng đầu óc rồi.

Chương Tiếu Huy cười hì hì nói. nguồn TruyenFull.vn

Đảng Hằng rất phản cảm với gương mặt tươi cười của Chương Tiếu Huy, thế nhưng hắn mới đến, còn chưa xây dựng tổ chức của mình. Hơn nữa công tác ở thị ủy cũng không phải hoàn thàng ngày một ngày hai, hơn nữa phía trên hắn còn có một phó bí thư chủ khảo công tác văn phòng thị ủy, thế cho nên dù hăn không có cảm tình với Chương Tiếu Huy cũng chỉ có thể nén giận mà thôi.

- Thư ký trưởng, chuyện này anh xem nên xử trí thế nào?

Chương Tiếu Huy khẽ hỏi.

- Nghiêm hắc làm theo chỉ thị của lãnh đạo thị ủy.

Đảng Hằng nói, sau đó cầm một phần văn kiện lên xem.

Chương Tiếu Huy thấy Đảng Hằng cầm văn kiện lên xem, hắn biết mình nên rời đi. Hắn có chút do dự, sau đó cáo từ Đảng Hằng bỏ đi. Đảng Hằng nhìn hình bóng của Chương Tiếu Huy, vẻ mặt chợt trầm xuống. Trên phương diện xử lý vấn đề của Trần Dịch Khanh, hắn vốn định xử lý đơn giản, lại không ngờ vẫn bị người ta bôi thuốc nhỏ mắt. Hắn không biết báo cáo cụ thể của đối phương với lãnh đạo là thế nào, nhưng có một điều có thể khẳng định, bị người ta đấm vào sau lưng cũng không phải không bực mình.

Đối với chuyện liên quan đến Trần Dịch Khanh, Chương Tiếu Huy cho ra báo cáo với kết quả khai trừ. Đảng Hằng là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hắn cảm thấy vì chuyện nhỏ như vậy mà khai trừ đồng chí của mình thì rõ ràng là quá không hay, quá qua loa, vì thế hắn không đồng ý mà đổi thành cảnh cáo. Không ngờ Chương Tiếu Huy không rên một tiếng, trực tiếp đến nói với bí thư Đổng.

- Đúng là loại tiểu nhân.

Đảng Hằng vứt văn kiện ra rồi khẽ mắng, tuy hội nghị không thể không khuất phục thái độ của Đổng Quốc Khánh, thế nhưng hắn lại không tán thành phương thức của Đổng Quốc Khánh.

Bí thư Đổng xem ra cũng quá gấp rồi.

Đảng Hằng chợt sinh ra ý nghĩ như vậy, hắn thở dài một hơi. Đảng Hằng rất tán thành mở rộng và phát triển hoạt động học tập lý luận, hắn cảm thấy mới đến nhận chức thì vị lãnh đạo nào cũng đốt vài đống lửa, càng bỏ ra nhiều tâm tư thì càng đứng vững vàng hơn. Hoạt động đẩy mạnh công tác học tập lý luận vào lúc này thật sự là một phương pháp rất tốt để bí thư Đổng có thể xây dựng quyền uy của mình ở thành phố Đông Bộ, là một con đường tắt có thể thấy rõ hiệu quả. Nhưng cách làm của Đổng Quốc Khánh lúc này giống như đi ngược lại ý nguyện ban đầu, sai một ly đi ngàn dặm, nếu cứ như vậy thì sao có thể tạo nên danh tiếng cho mình trong những âm thành xì xào bàn tán và bực bội. Lúc này Đảng Hằng thật sự mơ hồ có chút bận tâm đối với hoạt động đẩy mạnh công tác học tập lý luận lần này.

Phải nghiêm túc xử lý tất cả những tính huống chủ quan và qua loa trong hoạt động học tập lý luận, điều này nói rõ tư tưởng nhận thức còn chưa đạt yêu cầu. Ý kiến của bí thư Đổng Quốc Khánh chính là đảm bảo thời gian học tập, thái độ học tập và hiệu quả học tập, dù không nói sẽ khai trừ ai thế nhưng thái độ là như thế nào thì dù là ai cũng hiểu rõ ràng.

Tuy xử lý nghiêm túc những người vi phạm thì hoàn toàn có thể thúc đẩy hoạt động học tập lý luận theo chiều hướng nghiêm túc và mạnh mẽ hơn, nhưng khuyết điểm trong đó thì thật sự là khó tránh. Đối với chút khuyết điểm này thì Đảng Hằng tin là Đổng Quốc Khánh cũng có thể nhìn ra được.

Đảng Hằng dùng sức lắc đầu, hắn thở dài một hơi, trong lòng hiểu biện pháp bá đạo của Đổng Quốc Khánh chính là vì nóng lòng muốn tạo ra chiến tích ở thành phố Đông Bộ, cũng muốn nắm chặt cơ hội nhiệm kỳ mới ở tỉnh ủy vào thời điểm sang năm, muốn tìm cho mình một vị trí tốt.

Chỉ là quá nhanh sẽ không đạt yêu cầu.

Đảng Hằng thật sự cũng không có quá nhiều thời gian cảm khái, sau đó bắt đầu có người đến phòng làm việc của hắn báo cáo công tác. Hắn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, mỗi ngày đều có rất nhiều sư kiện ở thị ủy cần hắn giải quyết.

Sau hơn hai giờ xử lý công tác, Đảng Hằng cảm thấy đầu óc choáng váng. Khi hắn đang định nằm nhắm mắt dưỡng thần thì Chương Tiếu Huy đi đến.

- Thư ký trưởng.

Chương Tiếu Huy khẽ nói với Đảng Hằng.

Đảng Hằng không lên tiếng, trong lòng có chút khó chịu, thế là hắn cho đối phương đứng yên một lúc, dù sao thì hắn cũng có quyền lợi này.

Chương Tiếu Huy nhìn thấy Đảng Hằng không nói gì, hắn có chút do dự, cũng không lên tiếng. Đảng Hằng tuy nhắm mắt nhưng tâm tư lại đặt lên người Chương Tiếu Huy, thấy đối phương không mở miệng thì hắn vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.

- Thư ký trưởng...

Năm phút sau Chương Tiếu Huy cuối cùng cũng không nhịn được mà kêu lên. Đảng Hằng thấy đã đến đúng thời điểm, chờ Chương Tiếu Huy gọi đến lần thứ hai thì hắn chợt mở to mắt ra.

- Ôi, thư ký trưởng Chương, anh đến khi nào vậy?

Đảng Hằng vừa nói vừa khẽ vỗ vỗ đầu nở nụ cười tự giễu:

- Mùa này thật sự quá dễ ngủ, thiếu chút nữa thì ngủ quên mất rồi.

Chương Tiếu Huy nghe được lời của Đảng Hằng thì thầm mắng một câu, hắn biết rõ Đảng Hằng đang cố gạt mình, nhưng hắn cũng chỉ thể giận mà không thể làm gì hơn. Dù sao Đảng Hằng cũng là thượng cấp của hắn, có như vậy cũng không là vấn đề. Bác sĩ chú trọng tìm đúng bệnh, trong quan trường lại chú trọng nói về phương diện hợp lý.

- Thư ký trưởng, tôi còn tưởng rằng ngài đang nghĩ đến vấn đề gì đó, nếu biết ngài đang ngủ thì tôi sẽ không gọi dậy. Tất cả chuyện lớn nhỏ ở văn phòng thị ủy đều do ngài ra tay phí sức, thế cho nên chắc chắn sẽ không ngủ ngon, cực khổ quá độ. Điều này thì các đồng chí tuyến dưới như chúng tôi hiểu rất rõ.

Chương Tiếu Huy dù nói ra những lời không gì là mới mẻ nhưng ít nhất thì vẻ mặt cũng rất thoải mái. Đảng Hằng khẽ khoát tay áo nói:

- Mỗi vị trí có nhiệm vụ của nó, thư ký trưởng Chương, anh có chuyện gì không?

- Thư ký trưởng Đảng, có chuyện cần xin chỉ thị của anh.

Chương Tiếu Huy bị người ta lừa gạt còn phải mở mồm nói tốt, hắn đã sớm tức giận đến mức muốn chửi chó má, thế nhưng lúc này Đảng Hằng hỏi thì hắn cũng chỉ biết trả lời:

- Là thế này, thư ký trưởng Đảng, nói đến việc xử lý Trần Dịch Khanh, ý kiến của chủ tịch Vương chính là lấy việc phê bình giáo dục là chính.

Vẻ nhà nhã của Đảng Hằng chợt tan biến sạch sẽ, Vương Tử Quân phản đối sự việc nhưng lại để cho Thái Nguyên Thương đi liên lạc, đây rõ ràng đã là biểu hiện thái độ rất rõ ràng.

Và thái độ đó không ngờ lại tương đồng với ý kiến của Đảng Hằng.

Lúc này Đảng Hằng tuy tỏ ra cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng lại rối loạn như ong vò vẽ, nào có chút hưng phấn? Thái độ của chủ tịch Vương Tử Quân đi ngược lại ý kiến của bí thư Đổng Quốc Khánh, nếu như sự việc này xử lý không tốt thì sẽ làm cho quan hệ giữa hai vị trí lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ tiếp tục rơi vào cục diện bế tắc. Không, phải nói là tình huống giương cung bạt kiếm, vì dù sao thì đây cũng là lân đầu tiên bí thư và chủ tịch bất đồng ý kiến sau khi nhận chức ở thành phố Đông Bộ.

"Nên xử lý thế nào?"

Phải nói rằng Đảng Hằng là người cực kỳ thông minh, sau khi đi vào con đường làm quan thì hắn luôn làm tốt công tác phục vụ lãnh đạo. Khi hắn công tác thì biểu hiện là một người biến hóa kỳ diệu và giỏi đưa đẩy, lại cực kỳ khôn khéo và có khả năng. Chính vì những tính chất như vậy mà hắn mới trụ lại được trong đơn vị, có thể phát triển mạnh mẽ, mọi việc thuận lợi.

Đảng Hằng gãi gãi đầu, hắn vô thức đốt điếu thuốc. Với kinh nghiệm xử lý công tác vài năm, hắn càng phải cảm thấy sự việc này nên giải quyết cho thật tốt. Trong quan trường thì thư ký dù là người của lãnh đạo, thế nhưng lãnh đạo không phải là người của thư ký, dù là gặp phải chuyện gì thì cũng phải hiểu rõ điều này. Vì thế làm cấp dưới phải suy nghĩ trên lập trường của lãnh đạo, đồng thời làm việc phải đứng trên lập trường của mình. Phát triển trong quan trường thì anh có thể không thông minh nhưng không thể không cẩn thận, đặc biệt là đối mặt với tình huống hai vị lãnh đạo đứng đầu có chính kiến bất đồng, thủ hạ càng thêm lo sợ, càng phải cẩn thận, vì nếu vô ý sẽ mất hết.

Chương Tiếu Huy đang đứng chờ lãnh đạo quyết định, điều này làm cho Đảng Hằng rất bực mình. Hắn thầm mắng, nếu không phải là người này làm phát sinh vấn đề, vì sao mình lại rơi vào tình huống bị động như hôm nay?

Chương Tiếu Huy thấy một lúc lâu sau mà Đảng Hằng cũng không nói gì, chính hắn cũng buồn bực đứng yên mà không nói lời nào. Dưới tình huống hiện tại thì hắn tốt nhất là không nên cho ra bất kỳ ý kiến gì của mình, vì nói nhiều sẽ nói hớ, biết đâu nói câu gì đó sai sẽ làm cho phiền toái kéo đến? Thế cho nên lúc này hắn chờ, thật sự chờ thư ký trưởng Đảng Hằng lên tiếng phân xử.

- Thư ký trưởng Tiếu Huy, anh theo tôi đến báo cáo với bí thư Đổng.

Đảng Hằng thật sự rất mất hứng, hắn nói rồi đứng lên đi ra ngoài cửa.

Hơn mười phút sau Chương Tiếu Huy đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư Đổng Quốc Khánh, lúc này trong lòng hắn thật sự không yên. Tuy Đổng Quốc Khánh nghe xong báo cáo của mình và không nói gì thêm, thế nhưng bí thư Đổng chỉ nhìn mình mà không nói một lời bày tỏ thái độ, điều này làm cho hắn biết rõ bí thư Đổng đang nổi giận với mình.

Xem ra trong quan trường điều cần thiết là trông nom cái miệng của mình cho tốt, nhiều khi thái độ an toàn nhất chính là giả ngu, nếu không chỉ cần mở miệng sẽ có vấn đề.

Chương Tiếu Huy lúc này thật sự hận không thể cho mình hai tát, bí thư Đổng đã gộp phòng giám sát thị ủy và phòng giám sát khối chính quyền làm cục đôn đốc, Chương Tiếu Huy cực kỳ có sức cạnh tranh cho vị trí cục trưởng, thế nên trước đó mới chạy đến nịnh nọt lãnh đạo, không ngờ sự việc lại xảy ra theo chiều hướng như vậy. Không những hắn cảm thấy mình rõ ràng là nói hớ, hơn nữa chức cục trưởng cục đôn đốc kia xem ra còn chưa xác định, còn phải nhìn vào thái độ của bí thư Đổng với mình là như thế nào.

- Chủ tịch Vương cũng thật là, mỗi ngày có nhiều chuyện như vậy nhưng lại quan tâm đến một sự kiện nhỏ nhặt thế này, đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?

...

Thời tiết tháng sáu càng thêm nóng, lúc này hoạt động học tập lý luận của thành phố Đông Bộ lại đang được tiến hành hừng hực dưới cái nóng như vậy. Dưới sự giám sát của phòng giám sát, tất cả đơn vị cơ quan ban ngành trong thành phố đều học tập cực kỳ chăm chú, những bản in về tinh thần chỉ thị chất đầy trên bàn.

Học tập bút kỳ, học tập tâm đắc, học tập truy cứu tài liệu...Nhiều giai đoạn làm cho người ta ứng phó cực kỳ mệt mỏi, nhưng khi những hoạt động này được tiến hành thì cái tên Đổng Quốc Khánh càng trở nên nổi tiếng, càng được nhiều người biết đến.

Trong chiếc Audi màu đen, Vương Tử Quân đang cầm trong tay một phần văn kiện, bên cạnh hăn chính là phó thư ký trưởng Lý Cẩm Hồ.

- Cẩm Hồ, anh xem văn kiện này đi.

Vương Tử Quân đưa văn kiện trong tay cho Lý Cẩm Hồ rồi khẽ nói.

Lý Cẩm Hồ tiếp nhận văn kiện, hắn nhìn qua một lượt, sau đó cười nói:

- Chủ tịch Vương, tôi thấy bài viết này rất hay, tiểu tử nay dù còn thiếu kinh nghiệm nhưng ý nghĩ lý luận đáng giá khẳng định.

Vương Tử Quân cười cười mà không nói gì, Lý Cẩm Hồ đặt văn kiện xuống rôi nói:

- Trần Dịch Khanh này rõ ràng là một mầm cây tốt, tôi cảm thấy phòng nghiên cứu chính sách còn thiếu người, dứt khoát cho anh ta đến đó công tác. Nhắc đến người này thì cũng cảm thấy rất may mắn, xem như gặp họa có phúc.

Lý Cẩm Hồ nói đến đây thì cũng không nói gì thêm, Vương Tử Quân lại thầm hiểu ý của thư ký trưởng Lý. Hắn không nói gì trên sự kiện này, Đổng Quốc Khánh xem như mở nắm đấm xiết chặt, thế nhưng nó cũng không đại biểu cho điều gì.

- Là mầm cây tốt thì nên bồi dưỡng.

Vương Tử Quân cười cười, sau đó mở miệng xem như cho ra quyết định.

Thấy Vương Tử Quân không tiếp tục nói về đề tài này, Lý Cẩm Hồ cũng không nói gì thêm. Hắn thầm cảm thấy sự việc lần này chỉ là đối kháng nho nhỏ, căn bản không ai thắng ai thua.

- Chủ tịch Vương, đi thêm vài kilomet nữa sẽ đến địa phận của huyện Nhạc Huy.

Thái Thần Bân đang chăm chú lái xe phía trước chợt khẽ nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn dùng ngón tay ấn nút cửa sổ xe, thế là cửa sổ hạ xuống, một cơn gió nóng thổi ùa vào.

Vương Tử Quân nhìn mặt trời gay gắt, hắn định mở miệng thì đột nhiên thấy vài người đang làm việc, đám người này đang sơn lại những bức tường.

- Dừng xe.

Vương Tử Quân chờ xe dừng lại thì đi về phía vài người đang làm việc. Đó là bốn người đàn ông trung niên, làn da màu đồng vì phơi nắng, bốn người mặc áo tay ngắn, trên tay cầm một chiếc cọ nhỏ.

- Chào anh, cho tôi hỏi thăm đường.

Vương Tử Quân đi đến bên cạnh một người đàn ông, hắn mời thuốc đối phương, sau đó cười nói.

Vài người đàn ông đang làm việc cũng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nhưng bọn họ lại không từ chối thuốc của Vương Tử Quân, nhanh chóng châm lửa.

- Ông chủ, xem như ông hỏi đúng người rồi, tôi nói cho anh biết, anh em chúng tôi thật sự quen thuộc bán kính năm mươi kilomet ở chỗ này.

Một người đàn ông ngồi xuống hút thuốc rồi nói với Vương Tử Quân.

- Cho hỏi Đỗ Gia Khẩu ở chỗ nào?

Vương Tử Quân cũng đốt một điếu thuốc rồi hỏi.

- Đỗ Gia Khẩu cách đây mười kilomet, anh đi về phái trước hơn hai cây thì gặp một ngã tư, anh rẽ sang con đường đất phía bên trái, cứ đi thẳng là đến.

- Cám ơn các anh, đúng rồi, các anh đang làm gì vậy?

Vương Tử Quân nhìn về phía bức tường rồi hỏi.

- Chúng tôi sơn tường, anh không thấy rõ sao?

Tên đàn ông vừa trả lời Vương Tử Quân cười ha hả.

Vương Tử Quân cũng không nổi nóng, hắn cười ha hả nói:

- Tôi biết rõ các anh đang sơn tường, nhưng người ta thường sơn nhà và sơn phòng, thế nào các anh lại sơn tường ngoài đường thế này?

- À, cho đẹp thôi.

Tên đàn ông kia đã hút xong điếu thuốc, hắn ném đầu lọc xuống, sau đó dùng chân dẫm lên rồi cười giải thích.

Vương Tử Quân nhìn một bức tường dài được sơn trắng, hắn cũng cảm thấy rất đẹp, thế nhưng làm vậy cũng quá mất công mất việc mà cũng tốn tiền thì phải.

- Hì hì, chúng tôi cũng mặc kệ, chỉ làm việc kiếm tiền mà thôi. Gần đây các vị quan nói gió chính là mưa, đâu cần quan tâm đến điều gì khác.

Tên đàn ông kia tiếp tục lên tiếng, nhưng một người đàn ông lớn tuổi hơn ở bên cạnh đã kéo lại:

- Nhị Lôi, làm việc đi, cũng đừng nói nhảm.

Vương Tử Quân nhìn đám đàn ông tiếp tục lấy cọ quét tường, hắn không khỏi lắc đầu, sau đó quay về xe.

- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói hai ngày trước bí thư Đổng tổ chức họp và nhấn mạnh chú trọng hình tượng của thành phố Đông Bộ, yêu cầu tất cả quận huyện phải làm tốt công tác với diện mạo của mình, đặc biệt là vài con đường chủ đạo, càng phải có tiêu chuẩn thống nhất.

Triệu Quốc Lương chờ Vương Tử Quân lên xe rồi khẽ nói.