Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Chương 32



11

Cố Sâm Tây đứng trước cửa nhà Dịch Dao, tâm tình cực kì rối ren.

Trong ngõ thỉnh thoảng lại có người nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.

Lúc xoay người đi, Cố Sâm Tây nhìn thấy Tề Minh cách đó không xa vừa đóng cửa lại rồi đi đến nhà Dịch Dao.

“Cậu ở đây à?” Cố Sâm Tây hỏi.

“Ờ. Thế cậu đến đây làm gì?”

“Tớ đưa Dịch Dao. Bạn ấy… bị ốm rồi.”

Tề Minh nhìn Cố Sâm Tây một chút, không nói gì nữa, giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.

Cố Sâm Tây níu tay Tề Minh xuống, nói:”Cậu đừng gõ nữa, bạn ấy ngủ rồi.”

“Thế bạn ấy không sao chứ?”Tề Minh nhìn Cố Sâm Tây, hỏi.

“Tớ không biết.”

Tề Minh cúi đầu, đứng một lát sau đó xoay người đi về.

Cố Sâm Tây quay lại nhìn cửa nhà Dịch Dao, sau đó cũng xoay người đi.

12

Mới nằm còn chưa được nửa tiếng, Dịch Dao đã nghe thấy tiếng quát mắng của Lâm Hoa Phượng.
Hình như là đang gọi mình đi nấu cơm hay gì đó.

Dịch Dao nằm trên giường mà thấy như đang trong thế giới bị treo trên hư không, tri giác có một nửa bị ngâm ở dưới nước, một nửa còn lại miễn cưỡng xem như rõ ràng.

“Mẹ, con không muốn ăn. Trong tủ lạnh có sủi cảo, mẹ tự nấu đi. Hôm nay con thật sự không muốn làm.”

“Mắt mày mù à?” Lâm Hoa Phượng xông vào lật chăn của Dịch Dao lên:”Mày nhìn tao quấn băng gạc thế này thì làm thế nào? Làm thế nào?”

Dịch Dao bị lật chăn ra vẫn giữ tư thế nằm trên giường.

Giằng co với Lâm Hoa Phượng.

Giống như đang khiêu khích.

Lâm Hoa Phượng đứng bên giường, hô hấp ngày càng nặng, mắt vằn lên tia máu chằng chịt dưới ánh hoàng hôn.

Lúc sắp đến cực hạn của sự bùng nổ, Dịch Dao chậm rãi đứng dậy, gạt tóc rũ rượi trước trán:”Mẹ muốn ăn gì, để con đi nấu.”
Lúc đi vào phòng bếp, Dịch Dao ngước mắt nhìn thấy cặp sách trên sô pha.

Cô đi tới lấy điện thoại ra, sau khi khởi động máy, đợi vài phút vẫn không thấy tin nhắn của Tề Minh.

Dịch Dao cất điện thoại vào cặp sách, kéo tay áo đi vào phòng bếp.

Dịch Dao kéo túi gạo nặng nề từ trên ngăn tủ trên cùng xuống, dùng chiếc cốc bên trong múc hai cốc gạo đổ vào bồn vo gạo. Vặn vòi nước ra, nước chảy vào bồn nổi lên bong bóng màu trắng nhờ nhờ.

Dịch Dao luồn tay vào bồn gạo, vừa bóp vài cái toàn thân đã rét run, bắt đầu co giật từng cơn.

Dịch Dao rụt tay về, sau đó vặn vòi nước nóng ra.

Sau khi nấu cơm xong, Dịch Dao đặt bát đũa lên bàn, rồi đứng dậy gọi Lâm Hoa Phượng trong phòng đi ra ăn cơm.

Lâm Hoa Phượng mang bộ mặt người chết từ trong phòng chậm rãi đi ra, ngồi xuống bên bàn.
Dịch Dao xoay người đi vào phòng:”Mẹ, con không muốn ăn. Con muốn ngủ tiếp một lát.”

“Mày thích diễn à? Mày diễn cho ai xem?” Tay Lâm Hoa Phượng cầm đũa hơi run run.

Dịch Dao như không có phản ứng, tiếp tục đi vào phòng nghỉ.

Lúc vén chăn ra, Dịch Dao nói:”Con diễn đấy, con cũng phải diễn chứ.”

Nói xong nằm xuống, đưa tay tắt đèn trong phòng.

Nằm trong bóng tối một lát, đột nhiên lại nghe thấy tiếng cửa bị đẩy bật ra.

Tiếng mắng chửi lộn xộn của Lâm Hoa Phượng cùng với những nắm đấm và cái tát như một cơn mưa trút xuống.

Cũng không biết là Lâm Hoa Phượng đang bị ốm hay chăn quá dày, Dịch Dao cảm thấy cũng không đau lắm.

Thực ra trải qua chuyện lúc sáng, cô cảm thấy dường như không còn nỗi đau nào là không thể chịu nổi nữa.

Dịch Dao yên lặng nằm ở đó không nhúc nhích, mặc kệ cho Lâm Hoa Phượng liên tục đấm vào người mình như nổi điên.
“Mày thích giả ốm à? Mày thích giả chết à? Mày diễn đi! Mày diễn đi!”

Tiếng Lâm Hoa Phượng thở dốc trong căn phòng cực kì yên tĩnh nghe như hiệu ứng âm thanh trong phim. Âm thanh bị hút tách khỏi môi trường, rõ ràng mà sắc bén phóng đại trong không khí.

Một chút yên tĩnh.

Sau đó, Lâm Hoa Phượng đột nhiên đưa tay nắm lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh xuống giường. Âm thanh bất chợt vút lên, nổ tung trong không khí.

“Tao xem mày diễn được đến bao giờ.”

13

Trên mí mắt là ánh đỏ mãnh liệt.

Kìm nén mà tinh mịn bao trùm trên võng mạc.

Hình như là bật đèn. Nhưng lúc ngủ đã tắt rồi mà.

Dịch Dao mở mắt ra, trong phòng không có ánh sáng, cái gì cũng không có, nhưng trong tầm mắt vẫn chỉ có màu đỏ máu phủ kín cả thế gian.

Cửa sổ, giường, ghế, bàn học, đôi dép lê của mình để dưới mép giường. Tất cả mọi thứ đều ngâm trong một vùng màu đỏ máu, chỉ còn lại màu đỏ tối hơn tạo thành rìa của những thứ này.
Dịch Dao đưa tay lên dụi mắt một lát, lúc bỏ xuống vẫn không có gì thay đổi. Trong tầm mắt vẫn là màu đỏ chói mắt. Cô cúi đầu ngửi, mùi máu tanh đậm đăc xộc vào khiến cô muốn nôn.

Dịch Dao đưa tay nhéo đùi mình, cảm giác đau rất rõ ràng nói với cô rằng không phải đang nằm mơ.

Dịch Dao vén chăn ra, cả ga trải giường thấm máu.

Một cảm giác sợ hãi đến tê liệt trong nháy mắt xông lên đỉnh đầu Dịch Dao.

Lúc vùng vẫy tỉnh lại, Dịch Dao bối rối bật đèn trong phòng. Dưới ánh sáng màu vàng nhu hoà, ga trải giường màu trắng sạch sẽ biến thành màu vàng nhạt tĩnh lặng. Dịch Dao nhìn tay mình, ngón tay trắng xanh không có vết máu.

Hơi thở nghẹn trong ngực Dịch Dao chậm rãi lan rộng ra không khí.

Như chiếc xuồng cao su bị chọc thủng một lỗ nhỏ, từ từ xẹp xuống. Cả người Dịch Dao vùng vẫy bước ra từ trong ác mộng, toàn thân như đã bị đánh tan.
Mở mắt một lát thì nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Lâm Hoa Phượng trong phòng.

Dịch Dao khoác áo đẩy cửa ra, không có tiếng trả lời. Cô nhìn thấy Lâm Hoa Phượng nằm trên giường không hề nhúc nhích.

“Lâm Hoa Phượng.” Dịch Dao gọi một tiếng.

Trong phòng cực kì yên tĩnh, vẫn không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng Lâm Hoa Phượng thỉnh thoảng rêи ɾỉ.

“Mẹ!” Dịch Dao đẩy vai bà ta, vẫn không có phản ứng. Dịch Dao đưa tay sờ sờ trán bà ta, đột ngột gọi to một tiếng:”Mẹ!”

14

Lúc Dịch Gia Ngôn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tiện tay cầm chiếc đèn trên đầu giường nhìn lên một chút, ba rưỡi sáng. Dịch Gia Ngôn cầm điện thoại nhìn màn hình, rồi bất ngờ ngồi bật dậy từ trên giường, khoác áo đi vào nhà vệ sinh.

Bên kia là tiếng khóc lộn xộn của Dịch Dao, nghe một hồi lâu mới biết là Lâm Hoa Phượng đã sốt cao hôn mê.
Cầm điện thoại không nói, Dịch Gia Ngôn ngồi yên lặng trong bóng tối của nhà vệ sinh. Trong điện thoại Dịch Dao không ngừng gọi bố.

Bố. Bố.

Bố đến đây đi. Bố đến ngay đi. Con không cõng được mẹ.

Bố. Bố đừng bỏ mặc mẹ con con.

Giọng nói của Dịch Dao như mũi dao nhọn đâm vào trái tim ông ta.

Ông do dự một hồi lâu, đang định mở miệng nói “Thế con chờ một lát, bố sẽ tới ngay”, thì đèn trong nhà vệ sinh nháy nháy mấy cái rồi sáng lên.

Dịch Gia Ngôn quay đầu lại, thấy người phụ nữ sắc mặt tái nhợt mà lạnh lùng đang đứng giữa cửa:”Ông nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi phải đi vệ sinh.”

Dịch Gia Ngôn đổi ý, nói một câu:”Con cho mẹ uống chút nước nóng, uống thuốc hạ sốt, ngủ một đêm sẽ không có việc gì.”

Sau đó chấm rứt cuộc gọi.

15

“Tút! Tút!” Tiếng bên kia cúp máy. Truyen DKM.com
Như cũng cắt đứt sợi dây kết nối với Dịch Dao.

Dịch Dao ngồi dưới đất không hề nhúc nhích, như một chiếc máy bị rút phích cắm. Điện thoại di động từ trên tay rơi xuống đất, nắp pin văng ra nảy mấy cái trên mặt đất rồi không thấy động tĩnh gì nữa.