Bình Minh Màu Đỏ

Chương 45: Chỉ có anh là thật



Cuối mùa xuân năm 2014, đối với Diệp Phi mà nói, là một năm ngập tràn hy vọng và vui vẻ chưa từng có từ trước đến nay.

Sau khi 21 cara chính thức lên kệ đã thu hút được một lượng fan rất đông, mới đầu Diệp Phi và Tiết Như Ý còn chỉ là lên kế hoạch tuyển chọn đề tài, mỗi ngày trên trang chủ của app sẽ đẩy một bài viết chất lượng được chia nhiều lên, tag chính là: #một ngày của 21 cara ở Yến Kinh#, sau đó vì để đơn giản hoá, đổi thành #oneday#, hiệu quả đều không tồi.

21 cara được người dùng truyền miệng và lượng người dùng mới tăng vọt, nhưng ngay lúc đó quy mô của công ty còn rất nhỏ, máy chủ bị sập liên tục, chỉ có bốn người không thể chỉnh sửa kịp, lúc ấy Hàn Dịch cảm thấy mình làm thêm giờ là có thể giải quyết được, nhưng Triệu Tây Mi thấy anh ta gần như ngâm mình ở phòng làm việc cả ngày, cũng mặc kệ anh ta, kéo theo vài người khác, đề xuất thông báo tuyển dụng đăng lên, nhưng đối mặt với nhóm người dùng tăng vọt, muốn thông báo tuyển dụng nhân viên mới, thì phòng làm việc này đã không còn đủ dùng.

Chẳng qua tính đi tính lại, mới mới lên kệ được bao lâu?

Nghiễm nhiên là Triệu Tây Mi càng có dáng vẻ của bà chủ hơn, lên kế hoạch thông báo tuyển dụng, đi xem những tòa nhà văn phòng khác.

Mấy ngày nay Diệp Phi phải vội vàng đi nộp luận văn, công việc của Lê Tiện Nam cũng bận rộn hơn trước kia một chút, cô dứt khoát ở phòng làm việc tăng ca viết viết hết bài của hai ngày.

Hai ngày nay tâm trạng của Tiết Như Ý không tốt lắm, có hơi sa sút, Diệp Phi còn nghĩ là trước kỳ sinh lý kỳ quấy phá cô ấy, lúc trở về từ trường học đến đây cố ý mua trà sữa xách đến cho Tiết Như Ý, kết quả tinh thần của cô ấy cũng không phấn chấn hơn chút nào, uể oải nói cảm ơn.

Thời gian ăn cơm của mọi người cũng không có quy luật, Triệu Tây Mi nằm trên sô pha viết bản thảo, chuông điện thoại của Tiết Như Ý vang lên, nghe thấy trả lời vài câu, lập tức chạy xuống dưới, Diệp Phi hỏi cô ấy, “Có người gọi cậu giao hàng à?”

“Không có,” Biểu cảm trên mặt của Tiết Như Ý như mùa mưa ở Giang Nam gặt mây nhìn thấy mặt trời, mỉm cười một cái rồi đứng dậy khỏi bàn máy tính, “Đợi lát nữa sẽ nói với cậu.”

Tiết Như Ý xuống lầu được vài phút, Diệp Phi đi đến máy lọc nước bên cạnh cửa sổ rót nước, nhìn thoáng qua ở dưới lầu, nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đen.

Đúng lúc Triệu Tây Mi cũng đi đến đây, “Phi Phi em rót cho chị một ly nước ấm đi……”

Cái ly trong tay Diệp Phi đã rót đầy nước, nước tràn ra ngoài, cũng may là nước ấm, cũng không bị bỏng tay, Triệu Tây Mi nhanh tay lẹ mắt đóng lại, sau đó theo hướng tầm mắt của Diệp Phi nhìn xuống dưới lầu vừa thấy, hiểu rõ.

“Thật là, mẹ nó không phải cái thứ tốt đẹp gì.” Triệu Tây Mi nhỏ giọng chửi một tiếng, trông như là Triệu Tây Chính làm bẩn cái gì đó.

Diệp Phi cũng bừng tỉnh đã biết được vì sao mấy ngày nay Tiết Như Ý không vui.

Kỳ thật Tiết Như Ý cũng không phải là không muốn nói cho Diệp Phi biết —— hai người đại học cùng nhau mấy năm nay, là người bạn thân hiếm hoi hiểu tận gốc rễ của nhau. Bây giờ nghĩ lại, đúng là cái miệng lừa gạt của Triệu Tây Chính, biết Diệp Phi cũng ở đây, không dám để Diệp Phi biết, sợ Diệp Phi nói cho Lê Tiện Nam biết.

Tiết Như Ýd là một cô gái nhỏ vô cùng đơn thuần, Triệu Tây Chính nói cái gì nghe cái đó.

Triệu Tây Chính không phải là người tốt, ai cũng biết.

Tiết Như Ý có biết không?

Thật ra Diệp Phi vẫn luôn không đề cập đến chuyện này với Tiết Như Ý, chỉ là nhìn thấy Tiết Như Ý khi thì bóp cổ tay thở dài, đa sầu đa cảm giống như Lâm Đại Ngọc, Diệp Phi cảm thấy đây không phải là một chuyện tốt.

Dù sao Diệp Phi và Tiết Như Ý mới hai mươi mấy tuổi.

Tiết Như Ý tăng ca về muộn, có một lần cũng nhìn thấy Lê Tiện Nam tới đón Diệp Phi tan tầm.

Cứ như vậy, có rất nhiều thứ trong lòng hiểu rõ chỉ là không nói ra.

Tiết Như Ý biết được gần đây Diệp Phi giống như thay đổi thành một người khác là bởi vì cái gì, Diệp Phi cũng biết Tiết Như Ý đa sầu đa cảm là vì chuyện gì.

Nhưng tình cảm đâu cho phép bạn đi xuống dốc?

Lúc Tiết Như Ý thở dài không biết bao nhiêu lần, hình như đã hơn một tuần kể từ khi chiếc Ferrari kia xuất hiện, khi Diệp Phi xem vòng bạn bè cùng đã nhìn thấy, Triệu Tây Chính định vị trạng thái ở Xuyên Du, nói đi ăn lẩu cùng bạn bè, trong ảnh có một cái túi xách của nữ ở trên bàn.

Ngày đó lúc người trong phòng làm việc đã về gần hết, Diệp Phi trượt ghế ngồi đến bên cạnh Tiết Như Ý.

Trên máy tính của Tiết Như Ý vẫn là một bản thảo gần như chưa viết gì, Diệp Phi nhìn chằm chằm cô ấy một lúc lâu.

“Như Ý, anh ta không phải là người tốt gì.” Diệp Phi thấp giọng nói một câu, nghĩ thầm chắc chắn là cô ấy đã biết.

Tiết Như Ý cười cười, nụ cười hơi chán nản, nói, “Tớ biết mà.”

Bình thường Diệp Phi viết bản thảo hay viết luận văn đều có thể tùy ý viết ra, đều là ngôn ngữ viết bằng chữ, nhưng sao lại khó nói thành lời như vậy?

Còn đang cân nhắc lời nói, Tiết Như Ý quay đầu nhìn về phía cô, mùa xuân đã đến, vạn vật sinh trưởng, vạn vật tràn đầy sức sống, đôi mắt trong trẻo và hay cười của Tiết Như Ý trong veo đến mức khiến người ta không thể nói ra một lời nặng nề nào cả.

“Phi Phi, tớ không lý trí được như cậu, tớ cũng chỉ là một cô gái nhỏ hai mươi hai tuổi bình thường không hơn, vấp ngã tớ cũng nhận, ngay từ đầu tớ cũng không ngóng trông có cái gì về sau với anh ấy, tớ không vui là có lý do trong đó, nhưng tớ còn có thể đòi hỏi cái gì nữa đây? Cũng không thể muốn anh ấy được giống như Lê Tiện Nam vậy, dù có bận rộn đến đâu cũng sẽ gọi điện thoại cho tớ, tới đón tớ tan tầm? Phi Phi,” Tiết Như Ý gượng cười nói, “Không phải ai cũng là Lê Tiện Nam, cũng không phải ai cũng là của cậu.”

Ngày đó nói đến đây, Diệp Phi cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Quả thật, mỗi người đều không phải là Lê Tiện Nam.

Diệp Phi nghĩ, một người đàn ông như Triệu Tây Chính rõ ràng đã viết trên mặt “Tôi là một người đàn ông xấu xa”, rốt cuộc có điểm nào tốt chứ? Đứng trên góc độ là bạn bè của Tiết Như Ý, Diệp Phi cũng không nhìn ra được một nửa điểm tốt, nhưng đơn thuần chỉ đứng ở góc độ công bằng mà nói: Triệu Tây Chính dí dỏm hài hước, có lẽ là cũng đã nhìn quen sóng to gió lớn cho nên vô cùng bất cần, chơi đùa, là kiểu lãng tử tình trường điển hình.

Lãng tử là lãng tử, nhưng cũng có thể thật sự biết dỗ dành người khác vui vẻ.

Diệp Phi thở dài, Lê Tiện Nam tới đón cô, cũng không biết nghĩ cái gì, mua cho cô một ly cà phê, Diệp Phi uống một ngụm, Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn cô một cái, “Không uống ra được là phiên bản giới hạn em nói sao?”

Nghe thấy vậy, Diệp Phi thật sự nhìn xung quanh cái ly, thấy một chuỗi tên kia, nhớ tới mấy ngày nay trong vòng bạn bè có người nói, phiên bản giới hạn nhất định phải xếp hàng mới mua được.

Nhà tư bạn tin rằng “thời gian chính là tiền bạc” này mà lại đến quán cà phê xếp hàng sao?

“Anh mua?” Diệp Phi giơ cái ly lên hỏi anh, trong lúc giật mình, dường như nghĩ đến thời điểm năm ngoái, hai người còn vì một ly phiên bản giới hạn mà nảy sinh một chút cãi vã.

“Anh bận họp, bảo Kha Kỳ mua.”

“…… Sao gần anh lại họp nhiều vậy?”

“Vậy biết làm sao bây giờ, không nuôi được em đâu.”

“Em cũng không cần anh nuôi.” Diệp Phi nói đến chuyện này lập tức rất vui vẻ, thừa dịp đèn đỏ tiến lại gần nói nhỏ với anh, Lê Tiện Nam cũng phối hợp mà cúi người nghiêng sang, cô cười nói, “Tiền lương của em tăng tới hơn mười ngàn rồi! Tính tiền hoa hồng gì đó, tháng này em có thể kiếm được hai ngàn đến ba mươi ngàn, có giỏi không?”

“Thật giỏi.”

Lê Tiện Nam cười, nghiêng đầu nhìn Diệp Phi, trong tay cô cầm ly cà phê, nụ cười sáng chói bắt mắt, kỳ thật đối với Lê Tiện Nam mà nói đó cũng chỉ là một con số lẻ, nhưng nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, cũng sẽ cảm thấy —— Mình bận rộn cả ngày nay, có lẽ là chỉ chờ để được nhìn thấy nụ cười của cô.

Lúc chờ đèn đỏ, Diệp Phi nói với Lê Tiện Nam về Triệu Tây Chính, bóng gió hỏi, Triệu Tây Chính đi Xuyên Du, lại có bạn gái mới sao?

Lê Tiện Nam cười nhạt một tiếng, “Bên cạnh cậu ta có khi nào trống vắng, có trống thì cũng là ba cậu ta kiểm tra cậu ta.”

Diệp Phi im lặng, cũng đúng, trong lòng cũng cảm thấy Tiết Như Ý như vậy càng không đáng.

Lê Tiện Nam không biết chuyện này, lại hỏi cô, “Sao thế, Triệu Tây Chính đắc tội gì với em? Anh thấy hai ngày này cậu ta chơi bời ở Xuyên Du, nếu không để mấy ngày anh lôi cậu ta về xin lỗi em?”

“…… Vậy còn không bằng đi xin lỗi Tiết Như Ý đi.” Diệp Phi lại thở dài một hơi.

Lê Tiện Nam cũng hiểu được, lái xe quay đầu chuyển hướng, vài giây sau mới nói, “Cậu ta thật sự rất ham chơi, nhưng Phi Phi, người trưởng thành rồi, mỗi người sẽ có tiêu chuẩn riêng của mình, chuyện anh tình tôi nguyện, người khác còn có thể nói cái gì đây.”

“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi bị giọng điệu bình tĩnh này của anhlàm cho ngẩn ra.

“Ừm?” Lê Tiện Nam lại cười cười, thúc giục cô, “Em uống cà phên của em nhanh lên một chút, một lát nữa lạnh mới uống về lại bị tiêu chảy, Kha Kỳ mua về được một lúc rồi.”

Diệp Phi nói được, lại nhấp một ngụm, bỏ thêm latte trái cây có một dư vị ngọt ngào.

Chẳng qua là không rõ vì sao cô lại nghĩ đến nửa sau trong lời nói của Tiết Như Ý.

Không phải ai cũng là Lê Tiện Nam.

Nào có người như vậy, dâng một trái tim chân thành ở trước mắt cô, nguyện cưng chiều mọi thứ chứ?

“Lê Tiện Nam, không có anh thì em biết làm sao bây giờ?” Cô dùng giọng nói giỡn nói ra.

“Em biết tìm ở đâu ra đây, em nghĩ là có không.”

Lê Tiện Nam cười nói trong đầu cô chỉ có giấy và mực, nhưng ngàn vạn đừng đa sầu đa cảm với anh.

Diệp Phi nói sẽ không.

Năm 2014, dịch vụ giao đồ ăn Mỹ Đoàn còn chưa thịnh hành như vậy, khi đó nhiều doanh nghiệp tự đi đưa cơm, đến giờ cơm thường thường không lo liệu hết được vì quá nhiều việc.

Cuối tháng hai năm đó, Triệu Tây Mi tìm kiếm được một địa điểm mới, lúc này là ở công viên khoa học kỹ thuật, chính thức mở rộng thanh một phòng làm việc lớn, thuê cả một tầng, cũng không cần trang trí lại —— Trước đó có một công ty khác phá sản chuyển đi, phần lớn đồ đạc đều lưu giữ.

Thật sự rất kỳ diệu, đó cũng là một công ty sản xuất sản phẩm internet, ồn ào huyên náo lên sân khấu, rồi sau đó ảm đạm và hạ màn.

Mới được bao lâu? Còn 21 cara đã bị trong một thời gian dài. Ban đầu là thử nghiệm nội bộ được thực hiện trong khuôn viên trường, từ khi chính thức lên kệ cho đến người dùng tăng vọt, không mất nhiều thời gian, giống như chỉ vừa diễn ra vào đêm qua.

Internet, như thể luồng vàng tiềm ẩn đang kích động, nắm bắt cơ hội để ăn ngay con cua đầu tiên.

Lê Tiện Nam tin vào rủi ro cao thì lợi nhuận cao, ánh mắt của anh xưa nay luôn vững vàng.

Lần đó công ty cũng không có thời gian chúc mừng, đám người Hàn Dịch đang huấn luyện kỹ sư mới tới, trên tòa nhà chọc trời kia, ánh đèn hầu như luôn sáng, cực kỳ giống một bến cảng trong mùa đánh bắt cá, muôn vàn con thuyền neo đậu, sáng lên đèn tựa như bỏ xuống một tấm lưới đánh cá xuống.

Diệp Phi cũng tăng ca, sau khi người dùng tăng vọt, đẩy bài không thể chỉ có một bài một ngày, Triệu Tây Mi muốn làm biểu mẫu gửi bài, nhưng nội dung vẫn cần phải được kiểm tra, số lượng bài gửi đến rất nhiều, khối lượng công việc của các cô cũng sẽ tăng thêm, nhưng những thứ này cũng chỉ có thể làm từ từ, Diệp Phi chỉ có thể vất vả hơn một chút, cùng với Tiết Như Ý một ngày mỗi người viết hai bài đẩy lên, như vậy còn có thể có giải pháp thay thế.

Cuối tháng ba, trung tâm thương mại lớn bên ngoài công viên khoa học kỹ thuật khai trương, bức tường màu xanh che chắn gần một tháng được dỡ bỏ, mà nổi tiếng nhất, không phải là việc xây dựng trung tâm thương mại, mà là nhà hàng mới mở ở trên tầng cao nhất.

Toàn bộ tầng trên cùng là một nhà hàng riêng biệt, thủy tinh màu đen phản chiếu ánh sáng, lúc Diệp Phi đi ngang qua nhìn thoáng lên, còn cười nói nhà ai lại đi trang trí nhà hành thành màu đen thế, thật là kỳ quái.

Đến cuối tháng, Triệu Tây Mi mời Diệp Phi và Tiết Như Ý trước, nói, “Nhà hàng trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại ở bên ngoài công viên khoa học kỹ thuật chúng ta đã khai trương rồi, chị nhận được thiệp mời, chúng ta cùng đi chúc mừng một chút.”

Lúc Diệp Phi nói với Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam chỉ nhìn cô cười, nói được, chúng ta đi ăn.

Diệp Phi nhìn anh có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ sâu, cuối tháng vẫn luận văn với luận văn và đẩy bài viết như cũ, không có gì thời gian suy nghĩ lung tung.

Hôm đó tan tầm, Triệu Tây Mi lôi kéo Diệp Phi và Tiết Như Ý đi đến đó ăn.

Cả đường đi Triệu Tây Mi nói ——

“Nhà hàng này vô cùng xa hoa, nói là mời riêng đầu bếp, làm món sủi cảo tôm tươi là ngon nhất, là kiểu thuần túy của Trung Quốc, còn có cả cua hoàng đế được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây, thiệp mời khai trương này là nhờ có anh trai chị cho.”

Ba người đi đến nơi, trung tâm thương mại này đi theo con đường cao cấp, buổi sáng khai trương còn leo lên hot search, nói mời minh tinh đến cắt băng khánh thành, có cư dân mạng nói là thương hiệu của một tập đoàn đầu tư nổi tiếng, khẳng định lai lịch rất lớn.

Nhà hàng ở tầng cao nhất kia, không biết tình huống như thế nào.

Có cư dân mạng nói, xung quanh đều là các tòa nhà khoa học kỹ thuật, đều là nhân viên công chức thường xuyên tăng ca, đâu có thời gian tới ăn kiểu nhà hàng cao cấp phải hẹn trước như thế này?

Mọi người đều nói nhà hàng này mở ở đây, chắc chắn là mất tiền rồi.

Triệu Tây Mi kéo Diệp Phi và Tiết Như Ý đi vào.

Kính màu đen thuần che khuất phần lớn ánh sáng ở bên ngoài, những mảng sáng tối giống như những sợi chỉ nhỏ, phác họa ra tên của nhà hàng.

Before Sunrise

Bên ngoài tối đen như mực, bên trong có một cái hang.

Bức tường thủy tinh màu đen thuần phản chiếu một màu đỏ nhạt, toàn bộ khung cảnh như là đang khắc lại ánh sáng bầu trời trước lúc bình minh, nơi giao nhau giữa màu tím nhạt và màu xanh đậm, những ánh sao vụn trên mái vòm mờ ảo, giống như những ngôi sao mông lung trước khi ánh sáng mặt trời lóe lên.

Mà điểm gây chú ý nhất, cũng không phải là ánh sáng mộng ảo tựa như cổ tích vậy.

Mà là vị trí ở chính giữa nhà hàng, đó là một quầy bar hình tròn, đáy bàn khảm dải đèn giống như trong phòng ngủ ở Tây Giao, ở trung tâm quầy bar, đó vốn là giá rượu hình trụ cao giống như trần nhà, đặt rượu ở đó đẹp biết bao, nhưng trên giá rượu lại không có rượu, tất cả đều là hoa cẩm tú cầu rũ xuống, những cánh hoa màu xanh lam đậm nhạt khác nhau đan xen chặt chẽ, nở rộ một cách phô trương, những bông hoa tươi tốt được bó gọn thành từng đám lớn, ánh đèn màu đỏ chiếu lên trên, kinh diễm và chấn động.

Không có nhiều người trong nhà hàng.

Đầu bếp chính tự mình bưng đồ ăn lên cho các cô.

Cua hoàng đế không có vỏ, tất cả các loại hải sản đều không cần lột.

Diệp Phi nhìn vào bên trong, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Là đầu bếp đã từng được Lê Tiện Nam gọi đến nhà nấu sủi cảo cho cô.

Đầu bếp chính bưng đồ ăn lên, cuối cùng bưng lên một cái bánh kem, nói một cách hoa mỹ là nhà hàng khai trương, tặng thêm.

Bánh kem vô cùng tinh xảo, hai con thiên nga thân hình thon dài vắt chéo cổ vào nhau tựa như tạo thanh hình trái tim.

Phía dưới có tấm thiệp chocolate happy birthday cũng chưa gỡ ra.

Diệp Phi ngồi ở đó, ánh mắt chua xót không rõ lý do.

Vì sao lại cố tình khai trương vào ngày hôm nay chứ?

Ngay cả bản thân cô cũng không nhớ rõ ngày sinh nhật của mình.

Gần mười năm rồi, cũng chưa từng được ăn bánh sinh nhật.

Ngày đó Tiết Như Ý hét lên, nói với đầu bếp chính, “Ông chủ của mấy người thật có tiền, khai trương còn tặng bánh kem thiên nga đen!”

Đầu bếp chính mỉm cười, chúc các cô dùng bữa ngon miệng.

Ngày đó Diệp Phi và Triệu Tây Mi ăn cơm xong, lúc tạm biệt, chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ ở bên kia đường lớn.

Diệp Phi không kìm được xúc động, chạy chậm qua, Lê Tiện nhìn thấy cô, mở cửa xe cho cô.

“Ăn no rồi?” Lê Tiện Nam ở chỗ này đợi cô một lúc lâu.

Hốc mắt Diệp Phi nhức mỏi, ngồi ở ghế phụ, hỏi anh, “Lê Tiện Nam.”

Lê Tiện Nam cười cười, cũng không phủ nhận không từ chối, nhìn ánh mắt cô, đã biết là cô muốn hỏi cái gì.

Lê Tiện Nam đưa tay lau nước mắt giúp cô, nói, “Khóc cái gì chứ, một ngày tốt như vậy, anh thấy gần đây em cũng không ăn cơm đầy đủ, bận đến mức nhắn tin cũng không thấy trả lời, mấy ngày nay anh cũng hơi bận, anh sợ em ăn không ngon.”

—— Lời này của anh, cũng chỉ thiếu nước nói thẳng ra cho cô biết, nhà hàng này, là mở riêng cho em.

“Lê Tiện Nam, ở đây là công viên khoa học kỹ thuật, anh mở nhà hàng ở chỗ này, có phải là bị lỗ vốn chết không……” Diệp Phi không nhịn được khóc, nói năng có hơi lộn xộn, “Có phải phải anh……”

Lê Tiện Nam mỉm cười nhìn cô, chờ cô khóc thút thít nước mắt rơi xuống, Lê Tiện Nam vẫn nhìn cô cười, trong đôi mắt trời sinh thâm thúy tràn đầy thâm tình khó nén được.

“Vậy thì có làm sao, anh mở nhà hàng cũng không phải là mở cho người khác, anh sợ Phi Phi của chúng ta ăn không ngon, có thời gian rảnh thì đi qua ăn, không rảnh thì để bọn họ đưa qua cho em, em muốn ngắm hoa cẩm tú cầu, không chỉ có thể ngắm ở Tây Giao, Phi Phi muốn ngắm, thì cũng có thể ngắm bất cứ lúc nào, đi làm cũng có thể ngắm, cẩm tú cầu nở là vì em.” Lê Tiện Nam cười nhéo nhéo mặt cô, giọng nói lưu luyến, có muôn vàn nhu tình, anh nói, “Phi Phi, sinh nhật vui vẻ.”

Ngày hôm đó lúc cô nói sinh nhật mình, là phát sinh trong một cuộc đối thoại bình thường và tùy ý của hai người, Lê Tiện Nam lại nhớ kỹ.

Cô cũng đã quên sinh nhật của mình là khi nào, bắt đầu từ năm mười ba tuổi đến nay cô chưa từng ăn bánh sinh nhật, cũng không có ai nói sinh nhật vui vẻ với cô.

Chín năm sau, sinh nhật lần đầu tiên, là Lê Tiện Nam tổ chức cho cô.

Theo một cách lộng lẫy và rất rõ ràng như vậy.

Mọi người lan truyền ra trung tâm thương mại mở ở đây là sai lầm trong quyết định của một tập đoàn đầu tư nào đó, Lê Tiện Nam cũng không để ý, ý của Tuý Ông không phải ở rượu (*), trung tâm thương mại vốn chính là lớp vỏ ngụy trang.

(*) Ý của Tuý Ông không phải ở rượu nguyên gốc là “醉翁之意不在酒”: ý nói là có có dụng ý khác.

Nhà hàng mới chính là ý định ban đầu của anh, chỉ là vì để cho Diệp Phi ăn cơm thuận tiện hơn một chút, chỉ có thế mà thôi.

Bên kia vốn dĩ không phải muốn mở trung tâm thương mại, Lê Tiện Nam cũng lười quản vốn dĩ là làm gì, anh mua về, cũng chỉ là để làm cô vui mà thôi.

Cuộc sống lúc này đây, cũng chỉ điên cuồng vì một người, chỉ hận không thể vì cô mà hái sao trên trời, vớt trăng trong nước.

Ngày đó Kha Kỳ chọn địa điểm xong, lúc hỏi Lê Tiện Nam chốt tên nhà hàng, đúng lúc Lê Tiện Nam đang ngồi trong phòng khách, Diệp Phi còn viết luận văn ở thư phòng.

Anh rút ba đĩa CD trên kệ ra, vuốt ve một cách tỉ mỉ, thấy bìa đĩa CD phim hay, là bộ phim đầu tiên anh và Diệp Phi xem.

Before Sunrise.

Tình yêu là trước bình minh.

Anh chợt nghĩ đến bình minh màu đỏ ngày đó, Diệp Phi nằm ở trong lòng anh, tình yêu tràn ngập bốn phía, đêm đông của anh vì cô mà mà sôi trào mãnh liệt.

Lấy tên như vậy, cô có hiểu không? Sợ cô không hiểu, Lê Tiện Nam lại đính một bức tường đầy hoa cẩm tú cầu.

Anh cong môi cười, ý cười có chút tà ác xấu xa, trong thế giới chói mắt này, anh và cô có một bí mật biết rõ trong lòng mà không nói ra, chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Kỳ thật nguyên nhân là gì, không chỉ là bởi vì gần đến sinh nhật của Diệp Phi, mà còn bởi vì hôm đó Diệp Phi vô tình than thở một câu, Lê Tiện Nam, nếu không có anh thì em biết làm sao bây giờ?

Anh cũng không đưa ra một câu trả lời sến súa, chẳng hạn như nói một câu hứa hẹn lừa gạt.

Lê Tiện Nam không hứa hẹn.

Tình yêu của anh sinh sôi nảy nở, trèo lên tảng đá trong cuộc sống của cô, dày đặc giống như tường tháp, nếu có gió lớn nổi lên, cô ở giữa sóng gió, có một nơi an bình khác.

Anh cũng không phải là người thẳng thắn đến như thế, anh không thể chỉ nhìn anh biến mất trong cuộc sống của cô, cũng không thể bình thản nói ra lời tạm biệt với cô, thậm chí không thể vì một vấn đề nào đó mà duy trì lý trí tỉnh táo, chỉ là anh giấu đo dục vọng của mình, không có cách nào giả vờ khoan dung rộng lượng, ngày đó anh không đưa ra một câu trả lời, chẳng qua là vì giữ lại cho mình một chút thể diện.

—— Phi Phi, anh muốn lưu lại một nét mực đậm nhất trong cuộc sống của em.

Một đời bình an, anh cũng vắng anh không vui.

Trong màn đêm rộng lớn này, lớp kính đen trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại giống như cách ly với thế giới, ai cũng đoán bên trong sẽ là quang cảnh như thế nào, có một số người dự định đi đặt trước, tấm kính phản chiếu ánh sáng rực rỡ của bầu trời như bình minh, nhìn thấy những bông hoa cẩm tú cầu nở rộ trên tường.

Nhân viên phục vụ cười nói hoa cẩm tú cầu yếu đuối, tháng sáu mới nở, hoa này đều là ông chủ chúng tôi vận chuyển bằng máy bay về đây.

Mỗi người đều tán thưởng ông chủ của nhà hàng thật chu đáo, cũng chỉ có Diệp Phi biết, không phải là anh để ý, mà là anh vô cùng quan tâm đến cô.

Lê Tiện Nam, kiểu người như thế nào, mới có thể có sau này với anh đây?

Lê Tiện Nam, em không hề hối hận vì đã gặp được anh một chút nào.

Biết rõ anh đã hãm sâu một giấc mơ hoang đường, giấc mơ hào nhoáng, nhưng em vẫn cam tâm tình nguyện tin tưởng, chỉ có anh mới là thật.

Giấc mơ lớn này, em tình nguyện để nó kéo dài hơn một chút, ngàn vạn lần đừng tỉnh giấc.