Bình Minh Màu Đỏ

Chương 48: Waiting for you



Mùa hè năm 2014 hoa hải đường nở rộ, hai người vừa trở về từ Thượng Hải cũng chỉ mới được mấy ngày, Diệp Phi có một ngày tan tầm về sớm, lúc đang chậm rãi đi về, bước chân dừng lại ở ngoài sân.

Trong một khoảnh khắc như vậy, một từ chợt xuất hiện trong đầu cô mà không thể giải thích được: Người tình trong mộng, được như ước nguyện.

Lê Tiện Nam đang ngồi trên ghế bập bênh ở trước hiên biệt thự Tây Giao, những cành cây hải đường cứng cáp cao chót vót, trên cành đầy những bông hoa màu trắng hồng. Hoa anh đào có sự lãng mạn của phương Tây, thì hoa hải đường lại càng có vẻ đẹp cổ xưa của Trung Quốc, hoa hải đường có màu trắng hồng, giống như một bức tranh thủy mặc truyền thống, nhẹ nhàng điểm một chút mực, ở trên đầu cánh hoa thay đổi dần sang màu hồng nhạt.

Nước hồ trong xanh và lấp lánh, bị cơn gió chiều thổi qua tạo thành những gợn sóng xanh lăn tăn, cá Koi trong hồ nước đang khuấy động từ từ.

Lê Tiện Nam chỉ mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, quần tây ôm lấy phần eo phác hoạ ra sự gợi cảm của đàn ông, chân dài tùy ý bắt chéo, đang gọi điện thoại, bên cạnh bày một cái dĩa sứ màu xanh lá, anh lấymột dúm thức ăn cho cá tùy tiện ném vào trong nước, đám cá Koi kia lập tức sôi ùng ục lên, vùng vẫy tạo ra bọt nước nhảy lên phía trước.

Diệp Phi đứng ở bên ngoài sân, anh lại càng chói mắt hơn cả người trong sân, chúng sinh đều là cỏ cây, chỉ có mình anh là ngọn núi cao sừng sững.

Anh là người nho nhã, dịu dàng, là rừng thông tuyết trên núi cao, anh cũng là thế giới thanh xuân mà cô xuyên vào trong một đêm đông.

Hình như Lê Tiện Nam phát hiện ra gì đó, nhìn thấy Diệp Phi ở bên ngoài sân, lập tức mỉm cười, lại dặn dò vài câu qua điện thoại rồi mới cúp máy, sau đó anh ở trong sân nói, “Đã về rồi à, sao lại không đi vào, chờ anh đi ra ngoài đón em à?”

Diệp Phi cười cười, nhìn anh, luôn cảm thấy mình như là người qua đường xông vào trong tranh.

Diệp Phi đứng ở cửa ngoài sân nói, “Được đó, vậy anh ra đón em đi.”

“Đúng là tự kiêu thật.” Tuy ngoài miệng anh nói như vậy, vẫn là đứng dậy đi ra đón cô.

Đứng ở trước mặt cô, còn đưa một bàn tay ra với cô, “Đi thôi, về nhà.”

Diệp Phi nhìn anh, ý cười càng đậm.

Diệp Phi có rất nhiều kiểu hình dung về anh ——

Không phải là biển mênh mông vô tận, không phải là con đường hành hương xa xôi, là ngõ nhỏ chật hẹp ở Yến Kinh, yên lặng nhưng dịu dàng, cô chạy về phía trước, trái tim rung động mất khống chế nhưng vẫn không phanh lại, vì thế cả người và trái tim đều ngã ở trên người anh, nhưng có thể làm gì bây giờ đây, cuối con ngõ nhỏ hẹp có thể nhìn thấy được bầu trời lúc bình minh, anh mỉm cười, ôm cô vào trong lòng, hoa cẩm tú cầu vốn chỉ nở vào tháng sáu thật từ nở rộ từ màu đông rét lạnh đến giữa mùa hè.

Vào mùa đông, Diệp Phi là thật sự rất thích ngắm hoa hải đường ở trong sân cùng Lê Tiện Nam, hải đường hoa thật sự khai, Diệp Phi mới phát hiện, những thứ mình muốn ngắm cũng không phải là hoa hải đường, mà là hy vọng đến mùa hè vẫn còn ở bên cạnh anh.

Cuối tháng, Diệp Phi nhận được thành tích năm ba đại học, Bồ Nhạc Sinh bảo Diệp Phi đến văn phòng một chuyến.

Thật ra Diệp Phi đã đoán được từ trước, học kỳ cuối cùng năm ba, điểm tích lũy của Diệp Phi rất cao, thậm chí thành tích còn đứng có đứng vị trí số một số hai trong khoa trong khoa, cô gái đứng đầu hàng năm nghe nói đã nộp đơn xin đi nước ngoài học nghiên cứu sinh, chọn chuyên ngành văn học, Bồ Nhạc Sinh nói thành tích của Diệp Phi rất ổn, hơn nữa còn biết được kinh nghiệm thực tập hiện tại của cô, ảnh hưởng của bài viết quảng cáo cho 21 carat rất lớn, có thể viết vào tóm tắt hồ sơ cá nhân, Bồ Nhạc Sinh bảo cô bắt đầu nộp đơn từ tháng mười một.

Con đường tương lai, dường như cũng không biết đã chậm rãi mở ra như vậy từ khi nào.

Diệp Phi nói vân, sẽ nghiêm túc chuẩn bị.

Ngày đó Bồ Nhạc Sinh cũng đang dọn dẹp văn phòng, một người đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi vẫn giữ được một phần khí chất nho nhã của học giả, ai cũng nhận ra điều đó, và cũng là một người cố vấn rất có trách nhiệm trong cuộc sống của Diệp Phi.

Ông ấy nói, “Diệp Phi, muốn giữ lại một con bướm, không phải chỉ dừng lại ở mùa xuân này, mà là tiến về phía trước, biến mình trở thành mùa xuân, con bướm kia sẽ vì em mà ở lại.”

Trong nháy mắt đó, Diệp Phi cho rằng Bồ Nhạc Sinh đã biết được cái gì đó, nhưng cô quay đầu lại, Bồ Nhạc Sinh cũng chỉ mỉm cười, nói, “Kỳ thật cũng chỉ là muốn giúp em một tay, em làm cho thầy nghĩ đến lúc thầy vừa mới bước chân vào Đại học Yến Kinh.”

“Dạ?” Diệp Phi không rõ nguyên nhân, cuộc sống bình thường quá đơn giản, chưa bao giờ chú ý đến chuyện khác

“Thầy cũng là thi đậu ở một địa phương nhỏ, hơn hai mươi năm trước, lúc đầu thầy nghĩ trạng nguyên văn khoa ở thành phố nhỏ của chúng tôi cho rằng sau khi tốt nghiệp đại học thì phải lập tức đi làm, người hướng dẫn của thầy nói —— cũng chính chính là phó khoa của chúng ta, bảo thầy tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, nói với thầy tranh thủ cơ hội ở lại trường, nếu thật sự ở đó sẽ trở về quê hương, có lẽ cũng chính là sinh viên đại học bình thường không có gì đặc biệt hơn, đương nhiên, cũng không phải nói như vậy là không tốt, mà nói,” Bồ Nhạc Sinh nói, “Nhân lúc còn trẻ thì biết nắm bắt cơ hội, con đường về sau dù sao cũng sẽ rộng mở hơn một chút.”

Lúc Diệp Phi đi từ trong trường học ra là hai giờ chiều.

Cô đứng ở chỗ cổng sau của trường học, cây ngô đồng xanh um, sinh viên đến và đi vẫn luôn trẻ trung và tràn đầy năng lượng.

Muốn giữ lại một con bướm, không phải chỉ dừng lại ở mùa xuân này, mà là tiến về phía trước, biến mình trở thành mùa xuân, con bướm kia sẽ vì em mà ở lại.

Cô có nhớ mang máng Lê Tiện Nam hình như cũng đã từng nói với cô lời như thế này.

Cô đến Hồng Kông, cẩm tú cầu ở Tây Giao thật sự sẽ nở vì cô sao?

Lê Tiện Nam nói thử xem, đến lúc đó, sẽ đưa ra đáp án sao?

Anh nói, Phi Phi, không phải em tới tìm anh, cũng không phải là anh đi tìm em, mà là em trở về, anh đi đón em.

Giữa những cơn gió nóng bức của mùa hè ở Yến Kinh, ở đây là một cửa gió, cô đơn thổi tới một luồng hơi mát lạnh.

Thật ra Diệp Phi vẫn luôn biết thân phận và tình cảnh của mình, cô là người thi đậu từ một địa phương nhỏ, không có gia cảnh, không có bối cảnh, không có một cái gì cả, chính là người bình thường nhất trong thành phố Yến Kinh rộng lớn này, cho dù có đi theo bên cạnh Lê Tiện Nam, cái nhãn duy nhất trên người cô vẫn là: Sinh viên Đại học Yến Kinh.

Ngoại trừ cái này ra, không còn cái gì nữa.

Có một số chênh lệch không thể bị triệt tiêu hoàn toàn được, nhưng ít nhất là nó cũng cao hơn được một chút, ít nhất là nếu có cái gì, cô cũng muốn trở thành sự tự hào của Lê Tiện Nam, gặp người cũng có thể nhắc đến, Phi Phi của chúng ta giỏi như thế nào.

Giống như có thể tưởng tượng ra được giọng điệu kia của anh, Diệp Phi bất giác mỉm cười.

Gặp gỡ những người sáng sủa, ít nhất cũng phải có cùng trọng lượng tương xứng, con bướm không thể chết được ở mùa xuân nào đó, con bướm muốn vĩnh viễn ở lại mùa xuân.

Chương trình học học kỳ 1 năm bốn của Diệp Phi rất ít, toàn bộ học kỳ sau hầu như đều để trống dành cho thực tập.

Cũng trong năm cuối đại học này, cuộc sống của Diệp Phi dường như cũng đã đi vào quỹ đạo.

Một tuần cô cũng chỉ có mấy tiết học, Diệp Phi chạy qua chạy lại giữa trường học và công viên khoa học kỹ thuật, Triệu Tây Mi, Diệp Phi và Tiết Như Ý thảo luận sơ qua một lần, hiện tại #oneday# trên trang chủ của 21 cara đã trở thành đề tài kinh điển tiêu biểu của phần mềm. Chỉ cần các cô viết đơn giản mấy cái bài viết sẽ làm mất hứng thú đọc của mọi người, Diệp Phi đưa ra chế độ gửi bài 24/24 dành cho người dùng, có thể @trợ lý nhỏ chính thức, các cô đã làm tốt việc sàng lọc nội dung xác nhận không có vi phạm quy định, sau đó mỗi ngày sẽ chọn ra mười mấy bài, căn cứ vào số liệu người dùng để đẩy lên. Điều này cũng đảm bảo rằng những người dùng khác cũng có thể tìm thấy nội dung yêu thích của họ một cách chính xác.

Mùa thu dường như là ngụ ý một vụ thu hoạch bội thu, cũng chính xác trong năm này, 21 cara đã hoàn thành một số nâng cấp, nhóm người dùng vẫn duy trì sự tăng trưởng ổn định hàng ngày, đặc biệt là một năm nay, còn đã xảy ra một việc, cũng đã xảy ra một vài chuyện, làm cho bài quảng cáo 21 carat đột nhiên tăng vọt.

Là một blogger 21 cara, người dùng cũ từ khi bản beta nội bộ chưa chính thức ra mắt, thường xuyên chia sẻ một ngày bình thường của mình, ở đây đã thu hoạch được không ít fans, có một ngày cô ấy đăng lên hai quyển sổ đăng ký kết hôn, kèm theo văn bản nói cho đến bây giờ mới hiểu được ý nghĩa của 21 carat, mỗi người đều là linh hồn đang lang thang ở trên thế giới này, đều trời sinh không được hoàn mỹ, có vấp ngã, đi tìm một nửa kia ăn khớp với mình.

Sau đó chuyện này lại trở thành một hot search trên Weibo, mức độ nổi tiếng của 21 cara càng rộng hơn, trở thành app sáng tạo của năm 2014.

Diệp Phi cũng đang nộp đơn xin vào Đại học Trung Văn Hồng Kông vào đầu mùa thu, bởi vì kết quả ngoại ngữ cần phải chờ đợi, cho nên đã gửi email cho phòng tuyển sinh, bảo cô tạm nộp kết quả CET4 và CET6 (*), sau đó bổ sung IELTS hoặc TOEFL.

Cũng là trong năm đó, Diệp Phi cân nhắc chuyện mình nên đi trả căn phòng nhỏ ở ngõ nhỏ Hòe Tam, gần nửa năm nay, Diệp Phi lại tích cóp được một số tiền nho nhỏ, Lê Tiện Nam dạy cô đầu tư mấy hạng mục nhỏ, dạy cô cách chia thu nhập thành mấy phần, một bộ phần làm tài sản cố định, một phần dùng để đầu tư rủi ro thấp.

Cho nên Diệp Phi đã tiết kiệm tiền học phí và sinh hoạt để phòng khi đi học, còn lấy ra một số tiền nhỏ chuẩn bị trang trí căn nhà nhỏ kia của mình, một phần khác chuẩn bị trả viện phí cho Diệp Đồng.

Cho nên mùa thu đó đối với Diệp Phi mà nói vẫn rất tốt đẹp, cô tự tay chuẩn bị tất cả tài liệu ứng tuyển, bao gồm cả phiên dịch tài liệu cũng tự tay làm lấy, thậm chí trang trí căn nhà nhỏ kia cũng vậy, sở thích của Diệp Phi rất đơn giản, tự mình ghi nhớ kích thước đã đo, sau đó đi xem đồ nội thất.

Kỳ thật cô cũng có tư tâm riêng của mình, căn nhà cũng sẽ không chạy đi, trang trí xong, nói như thế nào cũng đều là nơi ở của mình, muốn thật sự có chuyện lỡ như không tốt đó xảy ra, cô ở Yến Kinh, tốt xấu gì cũng có một nơi dừng chân.

Đây có lẽ chính là một ít lý trí cuối cùng của cô.

Hai người đều bận rộn chuyện của mình, cuối tuần Lê Tiện Nam sẽ cùng cô đến IKEA (*) đi dạo, Diệp Phi tìm công ty nội thất làm trang trí đơn giản phần cứng, tất cả trang trí mềm đều do cô tự làm.

Lê Tiện Nam đẩy mua sắm xe, cùng cô lựa chọn những phụ kiện nhỏ.

Diệp Phi kéo tay anh, có một khoảnh khắc như vậy, giống như hai người đang lên một vài kế hoạch cho tương lai —— Mặc dù, ai cũng không nói đến.

Rốt cuộc Diệp Phi vẫn còn có một chút nỗi lòng của cô gái nhỏ, luôn thích mua những thứ nhỏ nhặt, ví dụ như một chiếc chân đèn sẽ rung lên khi một ngọn nến được thắp sáng, hay là đệm hình phim hoạt hình, lại ví dụ như những thiết kế dán công tắc quá đáng yêu, tạo một thiết kế lồng chim gõ kiến, bật đèn còn phải mở cửa nhỏ ở phía trước, bên cạnh cửa nhỏ là một cây cẩm tú cầu điêu khắc bằng gỗ.

Diệp Phi như là cố ý, mua xong còn đưa tới Tây Giao một phần.

Như thể để lại dấu vết của cô ở đây.

Lúc Lê Tiện Nam trở về nhìn thấy miếng dán công tắc trong nhà, còn hơi sửng sốt một lát, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Phi ngồi xếp bằng ngồi ở trong phòng khách.

Mùa thu, thời gian nở của hoa cẩm tú cầu còn chưa hết, mùa xuân năm nay đến muộn, mùa thu cũng đi muộn.

Các cửa sổ kính sát đất trong suốt được bao quanh bởi những bông hoa cẩm tú cầu màu đậm và nhạt, Diệp Phi ngồi bên cạnh bàn trà, đang lắp đặt một tòa lâu đài Lego.

Bên cạnh là các hộp bao bì rải rác, Lê Tiện Nam đi đến xem, trên bàn trà phủ kín các mảnh Lego nhỏ, trên hộp đóng gói là một ngôi nhà trên cây, với những bông hoa dày đặc đang nở trên cây, biệt thự được xây dựng ở trên cây.

Diệp Phi không giỏi trong việc lắp ghép mấy thứ này lắm ——

Đây là Tiết Như Ý mua, Tiết Như Ý có thời gian rảnh rỗi lập tức đi thăm Diệp Đồng, giống như để giết thời gian, mang theo rất nhiều trò chơi ghép hình và Lego cho Diệp Đồng, bày cả căn phòng.

Cái này có độ khó cao nhất, Tiết Như Ý không ghép được, lại đưa cho Diệp Phi.

Diệp Phi càng buồn rầu hơn, nghe thấy tiếng động nhìn thấy Lê Tiện Nam, quay đầu lại mỉm cười với anh, Lê Tiện Nam cởi áo khoác đi tới, cúi người sờ sờ mái tóc cô, nói với cô, “Ghép đến mức thế này, đợi lát nữa anh cùng ghép với em.”

Diệp Phi theo lời nói được, chỉ chờ Lê Tiện Nam đến đây là cùng cô.

Nói là như thế, kỳ thật sau đó hoàn toàn toàn biến thành Lê Tiện Nam ghép, cô ở bên cạnh xem với vẻ mặt ngưỡng mộ.

“Lê Tiện Nam, anh thấy có giống Tây Giao không?”

Người khác đều nói bộ Lego này phải ghép hết mấy ngày, hai người bọn họ ghép từ buổi chiều đến buổi tối, rốt cuộc cũng giống với nguyên mẫu.

Lê Tiện Nam ghép, Diệp Phi đưa cho anh.

Lúc ra được hình nguyên mẫu, Diệp Phi nhìn đến hơi ngẩn ngơ, theo bản năng lập tức nói một câu như vậy.

“Không giống, không có Phi Phi.”

Lê Tiện Nam cũng thuận miệng trả lời một câu, chọn lựa tìm mấy mảnh nhỏ.

Diệp Phi ngồi bên cạnh anh, phòng khách bật đèn nhỏ, ánh sáng lờ mờ chiếu lên sườn mặt anh, Diệp Phi nhìn không muốn rời mắt đi chỗ khác.

“Cười cái gì thế?” Anh không nhìn cô, cũng nhận thấy được ý cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cô.

“Nhớ tới lời trước kia anh nói,” Diệp Phi học theo giọng điệu lạnh lùng khi đó của anh, “Thời gian của anh càng quý giá.”

Lê Tiện Nam liếc mắt nhìn cô một cái, rồi cắm một bông hoa lên đó, “Đúng vậy, vậy thì làm sao bây giờ, Phi Phi vô giá.”

“Anh học được nhiều lời dỗ dành người khác như vậy từ chỗ nào thế.” Cô vẫn sẽ cảm thấy mềm lòng trước những lời nói của anh hết lần này đến lần khác.

“Là dỗ dành em.” Lê Tiện Nam tập trung ghép, “Dỗ dành em là anh cam tâm tình nguyện.”

Kỳ thật hôm nay, Diệp Phi không có nhiều sự kiên nhẫn như vậy, bộ Lego này sau đó đều được Lê Tiện Nam lắp ghép, hơn mười giờ cô cảm thấy buồn ngủ, ban đầu là dựa vào vào trên sô pha đọc sách, kết quả đọc một hồi rồi ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, cảm giác được có người bế cô lên, Diệp Phi mơ màng mở mắt ra, ngoãn ngoãn dựa vào trong lòng Lê Tiện Nam, hỏi anh, “Mấy giờ rồi?”

“Mười hai rưỡi.” Lê Tiện Nam bế cô đi lên lầu, “Ngủ đi, thấy em buồn ngủ như vậy.”

Diệp Phi bĩu môi, lúc đi lên lầu nhìn thoáng qua phía sau, rõ ràng là kim đồng hồ trên tường chỉ hướng số ba, cô lập tức tỉnh táo hơn một chút, “Lê Tiện Nam, anh ghép đến ba giờ sáng……”

Lê Tiện Nam đặt cô lên trên giường, cười cúi người xuống hôn cô, “Không phải Phi Phi nói căn nhà trên cây này giống Tây Giao sao, anh đã lắp ráp xong để sáng mai em nhìn xem có giống không.”

Mũi Diệp Phi vô cớ đau xót, ôm lấy anh cổ hôn một lúc, Lê Tiện Nam vuốt ve eo cô, “Ba giờ rồi, ngủ thôi.”

Diệp Phi lăn sang bên cạnh, nhường chỗ cho anh.

Đã qua bao lâu rồi?

Hình đã cũng đã rất lâu rồi Diệp Phi không còn dùng đến nút bịt tai, ở bên cạnh anh, luôn có thể ngủ ngon, trước kia Lê Tiện Nam luôn thích uống nước đá khi thức dậy vào nửa đêm, sau đá đặt trong ngăn kéo bị vứt đi sạch sẽ, Lê Tiện Nam cũng bắt đầu uống nước ấm.

Khoảnh khắc Diệp Phi bị thời gian làm cho giật mình, cô tỉnh táo hơn một chút, Lê Tiện Nam nằm bên cạnh cô, đường nét tuấn tú.

Cô chạm vào anh.

“Hửm?” Lê Tiện Nam khàn giọng trả lời cô.

Diệp Phi cười, dựa vào bên người nói với anh, giống như nói nhỏ, “Lê Tiện Nam, anh có phát hiện không, đã lâu lắm rồi em không dùng nút tai, đúng không?”

“Phát hiện.”

“Bắt đầu từ cấp hai em đã đeo nút bịt tai, lúc học cấp ba bắt đầu phụ thuộc vào nó, lúc học đại học rất nghiêm trọng, cho dù bản thân em có ở trong ký túc xá cũng sẽ muốn đeo nút bịt tai lên ngăn cách với mình,” Diệp Phi chậm rãi nói, “Giấc ngủ của em luôn không yên ổn, lúc còn rất nhỏ đã không có nhà, khi đó bắt đầu không còn có một giấc ngủ ngon nào nữa, nhưng những ngày này ở bên cạnh anh, em luôn cảm thấy rất yên tâm.”

Lê Tiện Nam nghe cô nói, sau đó duỗi tay ôm cô vào lòng.

Ở trong lòng anh có mùi gỗ thoang thoảng, trầm ổn lại vững chãi, giống như một lò sưởi ấm áp bùng cháy, xoa dịu mỗi đêm khuya bất an.

“Lê Tiện Nam, anh nói chuyện với em đi.”

“Được.”

“Em nghiêm túc.”

“Nghe đây.”

Anh vừa mới trả lời, Diệp Phi ở trong lòng anh chống người dậy, như thể là cô đang lấy hết tất cả dũng khí, rốt cuộc cũng có thể tiết lộ điều gì đó cho anh.

“Lê Tiện Nam, trước kia em thật sự không có cảm giác an toàn.”

Khi đó đeo nút bịt tai vào, thật giống như có thể cách ly với tiếng la hét ở ngoài cửa, khi ba ký vào thỏa thuận bảo lãnh kia, sau đó lúc đối phương chạy trốn, những khoản nợ kia đều rơi xuống trên đầu ba cô.

Mỗi ngày thường xuyên có một đám chủ nợ đến đòi tiền, ba mẹ đi ra ngoài cố gắng làm việc, nhà của cô đã bị bán đi, nhưng vẫn không thể lấp đầy cái lỗ hổng khổng lồ đó.

Phùng Nghi thường cãi nhau với ba, nhưng cũng không có cách nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Sau đó bọn họ đi thuê nhà —— thuê một căn nhà trệt cũ nát, bởi vì tiện nghi, có một cái sân nho nhỏ, nóc nhà cũng bị hỏng, mùa đông tuyết rơi xuống tan thành nước, trong nhà vô cùng lạnh.

Có người đòi nợ không biết làm sao tìm tới được, đập cửa rầm rầm, đá tường, căn nhà kia thật sự rất cũ nát, giống như rung lắc kịch liệt, bụi bặm trên tường đều sẽ rột roạt rơi xuống.

Diệp Phi và Diệp Đồng nhỏ bé trốn ở trong nhà, ngay cả đèn cũng không dám bật.

Những người thật sự rất quá đáng, ngay từ đầu chỉ là tới gõ cửa, sau đó lại biến thành đập cửa, rồi sau đó là ném xác chó mèo chết vào trong sân.

Cả hai người đều là trẻ con, có thể làm cái gì chứ?

Xuân Tân là một thành phố nhỏ, những người đó không nhận được câu trả lời thỏa mãn thì sự ác độc trong nhân tính của bọn sẽ lập tức bị phóng đại, dùng bất cứ thủ đoạn để thúc giục trả nợ.

Sau đó bọn họ càng quá đáng hơn, ném đồ vật đang cháy vào trong sân, trong góc sân có một cây khô, ngọn lửa vừa vặn ném lên trên cây, cành cây gãy đập vỡ kính, đốt cháy cả rèm cửa sổ.

Diệp Đồng sợ tới mức hét lên chói tai, Diệp Phi ôm chặt lấy che chở Diệp Đồng, bệnh tự kỷ của Diệp Đồng có lẽ cũng chính là bắt đầu từ khi đó, Diệp Phi bắt đầu sợ hãi tiếng gõ cửa, cũng sợ hãi đêm khuya, vào đêm khuya luôn bừng tỉnh, sợ trong sân có thêm xác mèo chó chết, sợ đột nhiên có người phá cửa chửi bậy.

Bắt đầu từ khi đó cô đã đeo nút bịt tai.

Sau đó, ba có chút đầu óc, làm buôn bán lại kiếm được tiền, rốt cuộc cũng lấp đầy được khoản nợ kia, còn tích cóp được một ít tiền mua một căn nhà nhỏ, nhưng bởi vì làm lụng quá vất vả, bởi vì ngày thường hút thuốc quá nhiều, dường như cũng sợ tiêu tiền bừa bãi, ba kéo dài thời gian không đi bệnh viện, cho đến khi ho ra máu mới phát hiện ra là ung thư phổi giai đoạn cuối.

Khi đó mỗi ngày Phùng Nghi đều khóc, khóc lóc oán giận cuộc sống, khóc lóc cãi nhau với ba, Diệp Phi lại đeo nút bịt tai và ngăn chặn những âm thanh này.

Phùng Nghi miệng dao găm tâm đậu hủ, căn nhà kia vừa mới thanh toán xong tiền nhà, vào ở không được mấy ngày, lại muốn bán đi lấy tiền.

Nhưng nhà cũng đã bán, ba cũng rời đi, sau khi xử lý xong hậu sự của ba, Phùng Nghi giống như sụp đổ, còn có hai đứa con nhỏ, bà đến Quảng Đông làm thuê.

Diệp Phi bị đưa đến nhà dì, dượng luôn cãi nhau với dì, nói những mời móc mỉa, Diệp Phi trốn ở trong phòng yên lặng đeo nút bịt tai, khóc cũng không dám khóc, sợ cả tiếng hít thở của mình cũng khiến người khác không vui.

Đã trôi đi rất lâu, lúc Diệp Phi nói ra những lời này, thế mà lại rất bình tĩnh.

Lê Tiện Nam nghe cô nói.

Diệp Phi dụi dụi mắt, “Cho nên…… Lê Tiện Nam, em ở bên cạnh anh có thể có một giấc ngủ an ổn, anh hỏi em vì sao không trả căn phòng nhỏ ở ngõ nhỏ Hòe Tam đi, là vì em sợ bị anh đuổi ra ngoài, em sẽ không có nơi nào để đi.”

Lê Tiện Nam ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cô.

Ở bên cạnh anh cũng không chỉ là có thể có được một giấc ngủ an ổn, vẫn là bởi vì cảm giác an toàn mà anh cho cô cũng đủ nhiều, vì cô giảm bớt hơn phân nửa khó khăn và bất an, những chi tiết anh dành cho cô cũng đủ dịu dàng, làm cho cô có thể không cần lo lắng về ngày mai, mỗi ngày đều bình tĩnh yên tâm đi vào giấc ngủ.

Được một người tốt yêu, là có thể làm cho bạn cảm nhận được tình yêu của anh ta ở trong mỗi một chi tiết, làm cho bạn có thể ngủ ngon vào mỗi ngày, bình tĩnh tỉnh dậy.

Khi đó Lê Tiện Nam không hứa hẹn với cô, luôn cho sự bất an của cô lần lượt phát tác, nhưng may mắn là mỗi ngày Lê Tiện Nam vẫn đều sẽ ở bên cạnh cô, sự dịu dàng của anh càng làm cho cô an tâm hơn cả hứa hẹn.

“Lê Tiện Nam, khi đó đi theo bên cạnh anh, em cảm thấy giống trời cao ban ơn, những đêm khuya không ngủ ngon trong quá khứ, hình như đều là vì sau này có một ngày gặp được anh, ngủ một giấc ngon bên cạnh anh.” Cô mỉm cười, nói, “Lê Tiện Nam, em rất vui ver khi ở bên cạnh anh.”

Lê Tiện Nam ôm cô, vừa định nói cái gì đó, Diệp Phi tiến đến gần hôn anh một cái, sau đó kéo chăn qua đắp lên, “Lê Tiện Nam, ngủ ngon.”

Dường như không cho anh cơ hội an ủi, giống một con thú nhỏ bị thương, lại muốn trốn đi liếm láp miệng vết thương bị rách ra một mình.

Lê Tiện Nam ôm lấy cả chăn và cô, theo đó sờ soạng đến tay cô, nắm chặt lấy.

“Phi Phi, duyên phận này của hai chúng ta là dây thép dắt, không đứt được.” Lê Tiện Nam biết có những lời cô không nói ra, nhưng những cái cô nói ra, dường như tổng kết một câu, tạm biệt không nói càng rõ ràng, “Cẩm tú cầu vì em mà nở hết đông xuân hạ thu, nó vì em mà nở một vòng bốn mùa, cũng sẽ vì mà có vô số vòng bốn mùa, em muốn ngắm, nó sẽ vĩnh viễn đều nở vì em, chỉ cần em muốn, nó sẽ không chỉ nở ở thành phố Yến Kinh này.”

“Lê Tiện Nam, Hồng Kông hơi xa……” Cô bị anh ôm, ủ rũ trả lời anh.

“Xa thì làm sao, Phi Phi xứng đáng.” Lê Tiện Nam hôn cô, “Ngủ đi, ngày mai thức dậy nhìn xem ngôi nhà trên cây kia có giống cây hải đường ở Tây Giao không.”

“Được.”

Diệp Phi tin tưởng anh không vì lý do gì, con đường phía trước dường như đi qua được hơn phân nửa chặng đường, còn lại một đoạn đường cuối cùng.

Đêm tối đèn sáng, qua mấy ngày này, anh mang đến cho cô quá nhiều ánh sáng, làm cho cô có thêm rất nhiều dũng khí đi về phía trước.

Mặc dù con đường ở phía trước không rõ ràng, cũng vẫn sẵn sàng đi về phía trước.

Lúc được anh yêu, khi thì chua xót, khi thì muốn khóc, trong lòng luôn âm thầm tự vấn liệu có xứng đôi hay không.

Anh cũng không vạch trần, anh chỉ ôm cô nói, Phi Phi xứng đáng.

Lòng can đảm của cô giống như những mảnh vỡ của ngôi nhà gỗ được anh ghép lại với nhau.

Cô không dám chớp mắt khi nhìn thấy ánh mặt trời này, tất cả ánh mắt đều hướng về phía anh, Tình yêu là một bức thư pháp không chữ, và đặt bút là màu sắc quan trọng nhất.

Ngày hôm sau Diệp Phi thức dậy sớm, nhà gỗ Leo đã được ghép xong, cứ như vậy bày ở trên bàn trà, Diệp Phi đi đến xem, bên trong nhà gỗ còn có một vài món đồ trang trí nhỏ, như là mấy căn phòng nhỏ.

Diệp Phi nhẹ nhàng mở ra xem, trong nháy mắt mở ra lại hơi sửng sốt.

Bên trong đặt một tấm card nho nhỏ.

Diệp Phi còn cẩn thận xem xét hộp Lego, phát hiện bên trong cũng không có tấm card này.

Tấm card giống như một tấm danh thiếp nhỏ, Diệp Phi đưa tay ra cầm lấy, phát hiện mặt trên có một mã QR nho nhỏ, cô hơi tò mò, theo bản năng lấy điện thoại ra quét thử xem.

Nhảy ra chính là một trang web chính thức tiếng Anh có tên một ngôi sao.

Ngôi sao tên: waiting for you

Chòm sao: Chòm Bạch Dương

Ngày kỷ niệm ngôi sao: 28.03.2019

Lời chúc của các ngôi sao: Gửi đến bà Lê năm năm sau.

——————————————-

(*) CET: Bài kiểm tra tiếng Anh đại học, hay còn được gọi là CET, là một kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh quốc gia ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó kiểm tra trình độ tiếng Anh của sinh viên đại học và sau đại học ở Trung Quốc. (Wikipedia)

(*) IKEA là một doanh nghiệp tư nhân của Thụy Điển. Hiện nay, đây là tập đoàn bán lẻ đồ nội thất lớn nhất thế giới; chuyên về thiết kế đồ nội thất bán lắp ráp, thiết bị và phụ kiện nhà ở. (Wikipedia)