Bọn họ ai thật sự rất gần nhau, những người khác trên bàn cũng nhìn thấy.
Triệu Tây Chính cũng nhìn thấy, nhiều năm như vậy —— kỳ thật lời Lê Tiện Nam nói rất ít, tuy rằng cũng đã quen biết nhau mười mấy năm, nhưng anh ta thật sự chưa từng hiểu được Lê Tiện Nam, chưa từng gặp qua có người nào đã từng xuất hiện bên cạnh Lê Tiện Nam.
Đôi mắt tinh tế của anh ta hơi híp lại nhìn nhìn, tuổi của cô gái kia thật sự rất nhỏ, trên người cũng không có bất kỳ một món đồ hàng hiệu nào, chỉ là một cái áo len cao cổ bình thường và một cái quần jean, Triệu Tây Chính dùng mắt ra hiệu với mấy người anh em, mấy người đàn ông ngồi bên cạnh đều lắc đầu.
Giới thượng lưu lớn như vậy, nhưng để có thể tìm hiểu xem một người phụ nữ đã từng qua lại với ai thì chỉ cần hỏi là sẽ rõ ràng ngay.
Hiển nhiên, đây là một tờ giấy trắng.
Triệu Tây Chính phòng bị đã thành thói quen, cố ý lắc xúc xắc nói, “Mấy ngày hôm trước người phụ nữ đi theo bên cạnh Tông Ngọc là ai?”
“Không biết, chưa từng nghe thấy cái tên này, lúc trước là vũ nữ ở quán bar, rất xinh đẹp.” Người đàn ông bên cạnh cũng nói tiếp một câu.
Vừa nói đến quán bar và Tông Ngọc, lông mi Diệp Phi run lên, cái tên này, hình như là đã từng nhìn thấy ở trong vòng bạn bè của Lư Nhân, nhưng mà cũng chỉ là liếc mắt nhìn thấy một lần đó, sau đó người bạn này cũng bị xóa đi trong ngày đó.
Lúc trước Lư Nhân có bán hàng ở trong quán bar một thời gian, còn không phải là hình chính thức đẩy mạnh tiêu thụ rượu đứng đắn —— chỉ là lớn lên càng xinh đẹp, thì tiền lương sẽ càng cao, cũng không cần làm gì, chỉ cần ngồi trên ghế giả vờ là khách hàng là được, có người đi đến gần, thì phô ra khuôn mặt và dáng người, dỗ đối phương gọi mấy chai rượu nổi tiếng, sau khi quẹt thẻ xong thì sẽ kiếm được tiền hoa hồng, Lư Nhân lớn lên xinh đẹp, EQ cũng cao, trên WeChat có thêm không ít phú nhị đại, sau đó có lẽ là đã nếm được vị ngon ngọt rồi, sau lần đó đến sinh nhật thì sẽ có người đến tặng hàng hiệu, Lư Nhân đương nhiên tiếp tục đi bán hàng, cũng chính là lần kia, nghe nói Lư Nhân quen được một thiếu gia tên là Tông Ngọc.
Cũng chính khoảng thời gian đó, quan hệ trong ký túc xá giảm xuống thấp đến mức đóng băng.
“Học đại học ở đâu?”
“Đại học Yến Kinh à.”
“Có phải ở trong bữa tiệc rượu lần trước, người cởi quần áo học cách kêu như chó kia?”
Nói đến đây, Diệp Phi xem như là đã nghe ra được.
Triệu Tây Chính như là đang nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt lại quét qua Diệp Phi, rõ ràng là đang ám chỉ cái gì đó.
Lê Tiện Nam không phản ứng lại, cũng xem như không nghe thấy, rồi sau đó quay đầu hỏi Diệp Phi, “Có thể chơi được không?”
Cược lớn cược nhỏ, Diệp Phi xem một chút là biết, nhưng làm sao cô dám chơi cùng với những người này.
Lê Tiện Nam đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, Diệp Phi cho rằng anh muốn nói gì đó, lập tức tiến đến gần.
Lê Tiện Nam nhỏ giọng nói, “Tôi để mắt đến một món đồ của cậu ta, em thắng lấy về đây cho tôi.”
Thật ra trong lòng Diệp Phi ít nhiều gì cũng có một chút cảm giác khó chịu, những lời mỉa mai cô của những người này cho dù là mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, chỉ cần Lê Tiện Nam nói một câu thắng tiền, thì có lẽ là một chút lòng tự tôn yếu đuối cuối cùng này của cô cũng sắp vỡ vụn.
Nhưng Lê Tiện Nam không nói gì cả.
“Vậy thì lỡ như thua thì sao?”
Lỡ như thì sao?
Lê Tiện Nam nhìn đôi mắt của cô, ẩn chứa ý cười nói, “Em thua, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”
–
Đây là lần đầu tiên Diệp Phi chơi xúc xắc, kỳ thật xác suất này cũng là năm mươi năm mươi.
Diệp Phi rất không tự tin, Lê Tiện Nam ngồi ở bên cạnh cô, tay gác lên trên lưng ghế cô, Diệp Phi theo bản năng dựa gần ra phía sau hơn một chút, lòng bàn tay của anh cọ qua xương bướm của cô, đầu ngón tay hơi cuộn lại một chút, Diệp Phi theo bản năng nghiêng đầu, ánh sáng chói lóa chiếu lên trên mặt anh, ánh mắt của anh lại nhìn khuôn mặt cô.
“Lỡ như vận may của tôi không tốt thì sao……” Trước khi mở xúc xắc, Diệp Phi căn thẳng đến mức không chịu nổi.
“Tôi tin em.” Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, ý bảo cô đưa ra đáp án.
“Cược lớn hay cược nhỏ?” Triệu Tây Chính hỏi.
“Lớn.”
Một chữ, có lẽ là một chữ ngàn vàng.
“Tôi cược nhỏ.” Triệu Tây Chính nói.
Người đàn ông bên cạnh mở ra, sáu cái xúc xắc, đếm đếm……30.
Diệp Phi cược đúng rồi.
Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam kề sát vào bên tai cô nói muốn cái gì, Diệp Phi đương nhiên không biết món đồ kia, liền nói, “Nhẫn của anh.”
Triệu Tây Chính hơi sửng sốt.
Trên tay anh ta có đeo một chiếc nhẫn, thiết kế đơn giản, kim cương hình giọt nước mắt, rất lớn, nghe nói là tự mình bay ra nước ngoài tiêu tốn tám con số mới có được, lúc ấy còn không phải là nhẫn, là một viên kim cương thuần túy, Triệu Tây Chính tìm người đặt làm thành nhẫn đeo trên tay, gặp người là lại khoe khoang, là tình yêu trong lòng anh ta trong thời gian này, vì thế bị bố anh ta cắt ba tháng tiền tiêu vặt.
Đương nhiên Diệp Phi cũng không biết.
“Anh Nam……” Triệu Tây Chính khó xử.
Lê Tiện Nam nhàn nhãn dựa vào ghế ngồi, trên khuôn mặt cũng không phân biệt được là tức giận hay vui vẻ, Triệu Tây Chính vô cùng đau khổ, nhưng đã đánh cược thì phải chịu thua, thành thật tháo chiếc nhẫn ra đưa qua.
Chơi xúc xắc thêm mấy lần nữa, vận may của Diệp Phi không tệ, thắng liên tiếp bốn năm lần.
Sau đó đồng hồ của những người trên bàn đều phải tháo xuống hết, đồ đạc trên người bọn họ cũng không nhiều lắm, nhưng mà một cái đồng hồ có lẽ cũng trị giá sáu bảy con số.
Đến một lần cuối cùng.
Một người đàn ông nói, “Trên người cũng không có món đồ nào tháo xuống được nữa…… Được rồi, phải dọn đồ trong nhà rồi.”
“Vậy thì không cần,” Lê Tiện Nam cười nhạt, dựa vào ghế, chậm rãi nói một câu, “Cởi quần áo hoặc là học cách kêu của chó, chọn một cái.”
Lê Tiện Nam nói ra câu này, trên bàn tĩnh vài giây, Triệu Tây Chính xem như nhìn ra trước, vội pha trò nói, “Anh được lắm anh Nam, người phụ nữ anh đưa đến thật lợi hại, lần sau chúng ta đi Macau chơi.”
Diệp Phi cũng sững sờ nhìn Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam chơi đùa với chiếc nhẫn của Triệu Tây Chính, bảo nhân viên phục vụ rót cho Diệp Phi một ly nước ấm.
Diệp Phi luống cuống, tự giác tìm một cái cớ, nói chơi mệt mỏi, đi vệ sinh một lúc.
Lê Tiện Nam cho nhân viên phục vụ dẫn cô đi.
Cũng chính là lúc Diệp Phi vừa đi này, Triệu Tây Chính muốn nói cái gì đó.
Lê Tiện Nam đã sớm đoán được từ trước, ném chiếc nhẫn vào trong tay Triệu Tây Chính, nhưng không ném những thứ khác trên bàn về lại.
“Không biết nói tiếng người thì có thể không nói,” Giọng điệu của Lê Tiện Nam vẫn lạnh lùng như cũ, không nghe ra được tức giận hay vui vẻ gì, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác trong lòng bị áp bách, anh lại cười cười, “Mấy người nói xem, lần đầu tôi đưa một cô gái tới, mấy người dọa người của tôi sợ, ai bồi thường cho tôi?”
Ngay cả Triệu Tây Chính cũng không dám tiếp lời, đạp người đàn ông bên cạnh một phát, “Đang êm đẹp cậu nói cái gì mà chó kêu……”
Người đàn ông trưng ra vẻ mặt uất ức, nhưng cũng không dám nhiều lời.
Lê Tiện Nam đẩy ghế ra đứng lên, đi ra ngoài sân thượng hóng gió.
Triệu Tây Chính do dự vài giây, vẫn đuổi theo.
“Anh Nam, anh……” Triệu Tây Chính đã nhìn ra được một chút gì đó.
“Cô ấy đang thực tập ở một công ty văn hóa,” Lê Tiện Nam không nhìn anh ta, nhàn nhã dựa vào lan can, sờ soạng lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, nói, “Vừa rồi để cô ấy đi nói chuyện với em gái cậu, cũng chỉ nói chuyện với em gái cậu vài câu, nếu cô ấy có tâm tư, cũng không đến mức không biết Triệu Tây Mi là ai.”
“……” Triệu Tây Chính mím môi, “Vậy anh vẫn nên có một chút phòng bị, cũng không thể làm từ thiện như vậy.”
“Cậu đã từng nghe câu này chưa?”
“Cái gì?”
“Thay vì nguyền rủa bóng tối, không bằng thắp lên ngọn nến, nhưng thật ra tôi đã rất may mắn, hiện tại tôi còn có thể làm ngọn nến cho người ta.” Lê Tự Nam cười nhạt, “Trở về đi, sau này ít nói lung tung trước mặt người khác.”
Mặc dù Triệu Tây Chính và Lê Tiện Nam cũng đã quen biết nhau mười mấy năm, nhưng có đôi khi nghiền ngẫm mãi vẫn không thể biết được anh đang suy nghĩ cái gì, nhiều năm như vậy, Lê Tiện Nam luôn là ôn hòa, cũng chưa từng tức giận, nhưng hôm nay câu nói kia, giống như một lát cắt vô hình cắt trung điểm mấu chốt.
Diệp Phi ngây người ở trong nhà vệ sinh một lúc, lúc quay lại thấy có vài người đã uống rượu, không nhìn thấy bóng dáng Lê Tiện Nam đâu, tầm mắt tìm kiếm một vòng trong căn phòng tối tăm một lượt, nhìn thấy bóng dáng đứng ngoài sân thượng.
Ánh đèn trong phòng quá tối tăm, hơn nữa mấy người kia vẫn luôn hút thuốc, khói thuốc màu trắng xanh lượn lờ, mùa đông ở Yến Kinh khô ráo và ảm đạm, tất cả mọi thứ đều giống như bị một lớp sương mù che kín không quá chân thật.
Trong phòng ồn ào và huyên náo, một mình anh đứng ở bên ngoài, đó là một loại cô tịch khác.
Tiếng cười vui trở thành thứ làm nền, làm cho sự cô đơn của anh càng hiện lên rõ hơn.
Diệp Phi đứng ở đó nhìn một lúc, Lê Tiện Nam đưa lưng về phía cô, dường như cũng chỉ là nhìn về phía xa, tư thế nhàn nhã, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, cũng không hút.
Anh như là tự do ở ngoài thế giới, nhưng cô không khỏi nghĩ đến chiếc khăn quàng cổ anh quấn lên cổ cô —— rõ ràng là có nhiệt độ.
Bước chân Diệp Phi bất giác đi đến đó, kéo cửa kính ra, một luồng gió lạnh ập vào mặt, mùi thuốc đã tản ra xung quanh.
“Sao lại ra đây?”
Lê Tiện Nam nghe thấy có tiếng động xoay người, tiện tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn thuốc dập tắt, nhìn thấy cô không mặc áo khoác, lại cười nói, “Bên ngoài lạnh, vào thôi.”
Diệp Phi lắc đầu, “Tôi không lạnh.”
Lời này nói, chỉ cần anh nhìn thấy, nhất định có thể nhìn ra được đây là một lời nói dối.
Lê Tiện Nam nhìn ra được.
Cô chỉ mặc một cái áo len cổ cao mỏng manh, buộc tóc đuôi ngựa có hơi lỏng lẻo, có vài sợi tóc không nghe lời rơi xuống, mềm mại lướt qua chóp mũi cô.
Chỉ có ba chữ này, lúc nói còn hơi run rẩy.
Lê Tiện Nam đoán có lẽ là cô muốn ngồi ở bên ngoài một lúc, vì thế không vội vàng đuổi cô đi vào.
Hai người sóng vai nhận từng cơ gió lạnh thổi đến ngoài ban công, bàn tay Diệp Phi lạnh lẽo, rụt vào trong ống tay áo, nghiêng đầu nhìn Lê Tiện Nam, anh cũng không nói gì.
Lần đầu tiên gặp mặt, cũng là cái kiểu ăn uống linh đình như thế này, có người nói chuyện với anh, anh chỉ nghe, khi đó Diệp Phi cảm thấy anh giống như một khối ngọc lạnh ngâm trong hồ, mỗi người đều có thể nhìn thấy, nhưng lại không có một ai có thể làm tan được lớp băng của anh.
Lê Tiện Nam lấy hộp thuốc từ trong túi ra, chỉ hỏi cô có để ý không.
Diệp Phi lắc đầu.
“Tành tạch”, tiếng bật lửa vang lên, sợi kim loại vonfram sáng lên, không có ánh lửa.
Lê Tiện Nam cũng không giống như hút thuốc nhiều lắm, anh chỉ cầm điếu thuốc lá, tập mãi thành thói quen vượt qua khoảng thời gian một mình.
Anh quả thật không thích ồn ào, nhưng anh lại có thói quen đặt mình trong đám đông.
“Anh và bọn họ không giống nhau.”
Lê Tiện Nam muốn chờ này điếu thuốc này cháy đến tận cuối, bất ngờ nghe được một câu nói rất thấp.
Vừa đảo mắt, đã nhìn thấy Diệp Phi đứng ở bên cạnh anh, cô đang nhìn anh, một đôi mắt sạch sẽ và thuần túy, cảm xúc đều có thể bị anh thu hết vào trong đáy mắt.
“Sao lại không giống nhau?” Lê Tiện Nam cười nhạt một tiếng, giống như cũng từng nghe những lời như thế này nhiều lần.
“Không giống với bọn họ, trái ôm phải ấp? Hay là không hút thuốc lá và dùng rượu mua vui giống như bọn họ?” Lê Tiện Nam giúp bổ sung giúp cô, “Những thứ này đều là nhân cách cơ bản của một người, chẳng qua bởi vì xã hội là như vậy, cho nên mới có vẻ đặc biệt.”
Cuộc sống giống như một cái bệnh viện tâm thần, linh hồn thuần khiết của tâm đã không có cách nào để đánh lừa, cơ thể sạch sẽ thì còn có chút ý nghĩa.
Diệp Phi thật sự không nghe rõ được anh nói cái gì, người trong phòng không biết nói gì đó, phá lên cười một tràng, cô cũng bị thứ này làm hơi phân tâm.
Lê Tiện Nam nói, “Vào thôi.”
“Trời rất lạnh, anh…… Sau này nên tránh gió lạnh, uống ít nước đá hơn đi.” Diệp Phi cảm thấy bản thân mình giờ phút này phải nói một chút gì đó, nhưng nói cái gì đây?
Lòi đến bên miệng, lại biến thành một câu không thể giải thích được nói ra như vậy.
“Lúc nào cũng nhắc nhở tôi không nên uống nước đá, đây chính là thói quen mười mấy năm của tôi, đâu có thể dễ dàng sửa như vậy chứ, đi vào thôi, thấy em lạnh rồi.”
Lê Tiện Nam cười cười, giúp cô mở cửa, cô gái nhỏ bị đông lạnh đến mức chóp mũi cũng hơi ửng đỏ lên, giống như đám mây mỏng manh, tay anh lướt qua eo cô, giống như là theo bản năng che chở một chút, bàn tay hơi lạnh cách chiếc áo len mỏng chạm vào eo cô rất nhẹ.
Diệp Phi theo bản năng quay đầu lại nhìn anh một cái.
Đụng phải ánh mắt anh, anh cong môi cười, đáy mắt cũng có chút ánh sáng làm cho người ta không dời đi được.
Ngày đó Triệu Tây Chính mở rất nhiều rượu, nói chúc mừng năm mới 2014.
Phía khách sạn cũng rất phối hợp, bắn pháo hoa vào ngay đêm khuya.
Bầu trời bên ngoài được thắp sáng bởi pháo hoa rực rỡ.
Một bàn tay đưa tới một ly champagne, Lê Tiện Nam đẩy đi không mở, trong cái ly vuông có rất nhiều viên đá, chất lỏng màu vàng trong suốt lấp lánh, Triệu Tây Mi cũng đưa cho Diệp Phi một ly champagne.
“Cô đã từng nghe câu này chưa.”Giọng nói của Triệu Tây Mi bị tiếng pháo hoa và tiếng cười vui lấn át.
Nước đá xẹt qua yết hầu, kích thích trái tim trong lòng ngực run lên.
Nó khiến cho chúng ta tỉnh táo trong thời gian ngắn, nhưng cũng bởi vì quá lạnh mà làm cho người ta trở nên mẫn cảm.
Diệp Phi sặc một chút, ho khan hỏi, “Nói cái gì?”
“Anh ấy thích tất cả mọi người, nhưng lại đều thờ ơ với mọi người,” Triệu Tây Mi lại rót thêm một ly champagne nữa cho cô, “Good luck.”
Người ở trong cảnh tượng như vậy rất dễ dàng lạc lối, Diệp Phi uống hai ly champagne xong cũng có hơi mệt mỏi, có lẽ là Lê Dục Nam đã nhìn ra, nói với cô có thể đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
“Mật khẩu là sinh nhật của tôi.”
Lúc anh tiến đến gần, Diệp Phi theo bản năng xích đến bên cạnh anh, trước đó không ngờ, đôi môi của anh lại lướt qua sườn mặt cô, mùi khói rất nhạt hòa quyện với mùi linh sam.
Cái loại xúc cảm ấm áp này giống có dòng điện chạy qua, cô giống như nữ tu quỳ gối dưới tượng thần cầu nguyện, dục vọng giấu ở trong lòng bị tượng thần thánh lặng lẽ nhìn thấy.
Linh hồn giãy giụa của cô ẩn sâu trong lớp da thịt bạc màu của cô.
Rõ ràng là cô nên thành kính cầu nguyện, nhưng lại vô tình xông vào trong một giấc mộng phù hoa gió trăng, dẫn cô hãm sâu vào vũng bùn không phải là một chữ ngàn vàng, không phải khắp nơi lộng lẫy.
—— Là cô vào ngày đó, gặp được một vịnh biển như gió xuân.
Trong lòng biết rõ ràng là mình không xứng trèo cao, lại còn muốn ở bên cạnh anh.