Bình Minh Màu Đỏ

Chương 8: “Anh vẫn nên gọi tôi là Phi Phi đi.”



Ngày đó thật ra quá tồi tệ, hai người cũng không phát sinh chuyện gì, Diệp Phi không có nút bịt tai căn bản không thể ngủ được, Lê Tiện Nam làm việc và nghỉ ngơi có lẽ cũng rất kém, giữa chừng đã đi ra ngoài hai lần.

Diệp Phi nằm ở trong chăn, đầu bởi vì buồn ngủ hỗn loạn, nhưng đôi mắt chỉ cần hơi nhắm lại một chút, chưa ngủ được mấy phút đã bừng tỉnh.

Lê Tiện Nam tắt đèn trong phòng cho cô, chỉ để lại một cái đèn đầu giường, ánh sáng mờ nhạt ấm áp.

Diệp Phi lăn qua lộn lại ở trong chăn, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có, nhất là trong buổi tối yên tĩnh như vậy, thính giác của cô cũng luôn vô cùng mẫn cảm, một chút âm thanh rất nhỏ cũng sẽ làm cho cô có cảm giác ồn ào, náo động và bất an.

Rối rắm một lúc lâu, Diệp Phi quyết định lên bật đèn lên, cô xốc lên chăn lên xuống giường, mới đi đến chỗ công tắc, cửa phòng bị đẩy ra.

Lê Tiện Nam đứng ở cửa.

“Không ngủ được?” Trên người anh có mùi thuốc là thoang thoảng, giọng nói giống như màn đêm mềm mại này.

“Không có nút bịt tai, không ngủ được.”

“Đã ba giờ sáng rồi, tôi nên đi chỗ nào tìm nút bịt tai cho cô đây,” Lê Tiện Nam khẽ cười một tiếng, anh dựa ở bức tường, hỏi cô, “Vậy có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”

“Ba giờ sáng đi ra ngoài sao?” Diệp Phi nói, “Xem cái gì?”

“Có đi hay không?”

“Đi.”

Nghe thấy được một đáp án khẳng định, khóe mắt Lê Tiện Nam hơi xếch lên, đi đến sô pha bên kia, lấy áo khoác của Diệp Phi đến đây cho cô.

Diệp Phi thành thật mặc áo khoác vào, hỏi anh, có xa hay không.

Lê Tiện Nam nói có lẽ là sẽ hơi xa.

Diệp Phi nói được rồi, quay lại cầm lấy quần của mình đi vào nhà vệ sinh thay, lúc đi ra ngoài, Lê Tiện Nam vẫn đứng yên ở đó chờ cô.

Phòng bên cạnh đã yên tĩnh lại, chắc là mấy người nhóm Triệu Tây Chính rốt cuộc cũng đã nghỉ ngơi, Lê Tiện Nam nói đám người kia uống nhiều quá, ngủ rồi.

Hành lang khách sạn yên tĩnh, cô đi theo phía sau Lê Tiện Nam.

Ngày đó là Lê Tiện Nam lái xe đưa cô đi.

Ngày đó cũng có rất nhiều chi tiết, lúc đi đến đại sảnh, bước chân Lê Tiện Nam dừng lại một lúc, Diệp Phi đứng ở một bên chờ anh, ban đầu tưởng rằng là anh muốn nói gì đó, kết quả vài phút sau, quản lý lấy tới một cái chăn mỏng, Diệp Phi ngồi ở ghế phụ, Lê Tiện Nam bảo cô nghỉ ngơi một lúc đi.

Cô không buồn ngủ, nói chuyện cũng rất ít, cảnh sắc hai bên cũng không hoàn toàn chìm trong đêm tối.

Hệ thống sưởi ấm rất đầy đủ, sau một thời gian dài không được nghỉ ngơi đủ, trong đầu sẽ có một loại cảm giác mông lung chậm chạp gần như say rượu, mà ở bên cạnh anh, loại cảm giác chậm rãi này không hiểu sao lại làm cho cô cảm thấy thả lỏng.

Nếu nói dopamine được sản xuất ra bởi vì hạnh phúc, vậy thì endorphin mang đến niềm vui, là một nỗi đau phải chịu đựng trong một thời gian dài cuối cùng cũng được thư giãn, có tác dụng làm giảm đau và gây nghiện.

Cô cũng không hỏi đi đâu, chuyến đi lần này ước chừng mất khoảng hai tiếng đồng hồ, là một điểm tham quan hồ nhân tạo.

Diệp Phi cảm thấy có hơi điên cuồng.

Vào lúc năm giờ sáng, mùa đông rét buốt đến hồ nhân tạo ngắm mặt trời mọc cùng anh.

Mặt trời còn chưa mọc, trên bầu trời là một lớp màu xanh xám, mặt nước bằng phẳng.

Lê Tiện Nam và cô cùng ngồi trên băng ghế dài ở bên cạnh hồ.

“Nếu như biết không có gì sau này, sẽ hối hận lãng phí chút thời gian này sao?”

Giọng nói được bao bọc trong gió đông lạnh lẽo, lại làm cho người ta cảm thấy trong lồng ngực nổi lên gợn sóng.

Diệp Phi khựng lại vài giây mới ý thức được là anh đang nói chuyện với mình.

Gió thổi, Lê Tiện Nam duỗi tay, lấy tấm chăn mỏng trùm lại giúp cô, đầu ngón tay cọ qua cổ tay của cô, có hơi ngứa ngáy.

“Tôi hai mươi hai tuổi, tôi luôn sống rất theo khuôn phép,” Diệp Phi quay đầu nhìn anh, môi mấp máy, “Tôi ngốc nghếch một lúc, anh sẽ cảm thấy đầu của tôi trống rỗng sao?”

Cô rất thẳng thẳng thắn ——

Hai cụm từ Đại học Yến Kinh và Trạng Nguyên thành phố này đặt ở bên cạnh nhau, kỳ thật cũng không có bất kỳ liên quan gì đến cái đầu trống rỗng.

Cô cứ ngồi như vậy ở chỗ này —— Lê Tiện Nam cảm thấy giống như ngắm hoa trong sương mù, nhìn tới nhìn lui, rốt cuộc chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi.

“Không sao, hết ngốc rồi, em cũng sẽ trưởng thành ngay.”

“Cũng là anh nói, anh không cam lòng.”

Lê Tiện Nam quay đầu nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh, bộ dạng thẳng thắn đến mức làm cho người ta không nói nên lời, sẽ làm cho người ta thích.

Chỉ là trong đám người rất vô tình liếc mắt một cái, một chút rung động tràn ra tựa như bồ công anh bay đi khắp nơi.

Ngay trước khi anh sắp thỏa hiệp với cuộc sống và sự cô đơn.

Sự rung động đột nhiên rơi xuống.

Chỉ có những người lặp lại sự nghi ngờ, mới có thể lặp đi lặp lại từng việc nhỏ nhiều lần để xác nhận xe tình yêu có ở đây hay không.

Lê Tiện Nam cười nói, “Hình như tôi vẫn luôn đang đợi một người.”

“Người anh đợi đến rồi sao?”

Anh không trả lời ngay, anh dựa vào trên ghế dài, cánh tay gác lên trên lưng ghế.

“Phi Phi,” Anh giật giật, đột nhiên kéo tay cô, lòng bàn tay anh rất dày rộng, rất khô ráo và ấm áp, anh kéo tay cô, ngón trỏ của tay phải viết xuống từng nét từng nét một là tên của anh, “Bất luận có lựa chọn như thế nào, cuộc sống đều sẽ có tiếc nuối, nếu em cảm thấy đi theo bên cạnh tôi sẽ không có tiếc nuối……”

Lòng bàn tay Diệp Phi ngứa ngáy, cô phân biệt từng nét chữ của anh, ánh mắt anh nhìn cô, ánh sáng bình minh rất tối tăm, làm cho cô có một loại ảo giác, một loại ảo giác cô là ngoại lệ.

“Nếu như em cũng cam tâm tình nguyện, tôi ở chỗ này, sẽ có vị trí đặc biệt dành riêng cho em,” Lê Tiện Nam tạm dừng vài giây, nói, “Có một vài loài chim, tôi không muốn nhốt cô ấy lại, tôi chỉ muốn cô ấy lúc ở bên cạnh tôi thì có thể vui vẻ hơn, lúc phải rời đi, tôi hy vọng cô ấy sẽ đi đến một nơi tốt đẹp hơn.”

Lúc anh nắm chặt lòng bàn tay cô, từ phía xa truyền đến một vài âm thanh nhỏ.

Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn về phía đó, trước khi mặt trời mọc, bình minh rải một lớp màu đỏ, vạn vật bắt đầu, sự rung động lúc ban đầu, tình yêu bất ngờ rơi xuống —— thậm chí không thể tìm thấy được một câu chứng minh.

Nhưng rung động thật sự tồn tại, trái tim của cô đập loạn nhịp, bị lòng bàn tay anh xẹt qua lập tức nóng lên.

Cửa hàng cách đó không xa bắt đầu buôn bán, âm thanh lác đác thưa thớt, Diệp Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua, cách chỗ đó không xa có một nhà cửa hàng bán hoa, tài xế giao hàng dừng ở cửa hàng bán hoa, bà chủ đi từ bên trong ra, đúng lúc tài xế vừa dọn ra tới một thùng hoa hồng lớn.

Lê Tiện Nam cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Đi thôi, chúng ta trở về.”

“Được.”

Lúc trở về thành phố đang thức tỉnh, thời gian trở về còn lâu hơn lúc cô đến, anh bảo cô lên xe, Diệp Phi đáp một tiếng, hệ thống sưởi ấm trên xe đã ở, gió nóng còn còn sót lại mùi thuốc lá.

Vốn cho rằng chắc là anh muốn đi gọi điện thoại hoặc là làm gì đó, Diệp Phi đợi một lúc, mí mắt có hơi nặng nề.

Vài phút sau, cửa xe mở ra.

Đập vào mắt, là một bó hoa hồng đỏ, giọt sương còn đọng lại trên từng cánh hoa, tràn đầy sức sống.

“Mua ba đôi nút bịt tai ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh, không biết có phải là thứ em muốn hay không.”

Lê Tiện Nam đưa một cái túi nhỏ cho cô, cùng với đó là bó hoa.

Diệp Phi sửng sốt.

Một tay nhận lấy cái túi kia, một tay nhận lấy bó hoa kia.

Trong túi là ba hộp nút bịt tai của ba thương hiệu, có nút bịt tai bình thường, còn có nút bịt tai giảm tiếng ồn cách âm.

“Có phải là bị phụ thuộc vào nút bịt tai rồi không?” Anh ngồi vào, tay đặt ở trên vô lăng, tùy ý hỏi một câu.

“Hình như là vậy,” Diệp Phi cúi đầu nhìn hoa, “Tôi đã bắt đầu đeo từ lúc lên cấp ba hay là cấp hai gì đó, muốn có một giấc ngủ ngon, kết quả sau đó lại phát hiện, không có nút bịt tai tôi sẽ không ngủ được.”

“Tuổi còn nhỏ, sao lại có nhiều chuyện sầu não như vậy.”

“Có, nhưng hiện tại còn chưa muốn nói với anh.” Chuyện lông gà đầy đất, cũng không phải gặp người nào cũng có thể nói ngay được.

Lê Tiện Nam nhìn cô một cái, cong môi cười, thật đúng là thẳng thắn đến mức ngay cả che giấu một chút cũng không có.

“Vì sao còn muốn mua cái này.” Diệp Phi quơ quơ hoa trong tay.

“Trước kia đã từng có người nào tặng rồi sao?”

“Chỉ là một bó hoa hồng mà thôi…… Tôi cũng có thể tự mình mua được.”

“……”

“Chưa từng có ai tặng.” Cô thấp giọng nói.

Hoa hồng là biểu đạt cho tình yêu, tình yêu là sáo rỗng.

Nhưng hình như cũng không phải là anh đặc biệt tặng hoa hồng cho cô.

Diệp Phi duỗi tay ra lấy nút bịt tai, “Bây giờ đã có rồi.”

Hóa ra, nhận được một bó hoa hồng, trong lòng cũng sẽ chua xót.

Lê Tiện Nam cười, bảo cô trên đường đi ngủ một lát.

Vừa nói, vừa thử thử nhiệt độ gió.

Diệp Phi đáp một tiếng, sáng hôm nay, rõ ràng nên là vui vẻ một chút, nhưng trong lòng có một chỗ còn đang vô cớ chua xót, nhất là khi nghĩ đến một câu kia ——

Hết ngốc rồi, em cũng sẽ trưởng thành ngay.

Hậu tri hậu giác, giọng điệu kia của anh, như là một loại thở dài, lại giống như chỉ là bình tĩnh thuật lại một sự thật.

Lúc đó trong đầu Diệp Phi chỉ có một vài suy nghĩ linh tinh.

Cuộc sống theo khuôn phép, cứ làm càn một lần đi.

Biết rõ kết cục, còn muốn làm một hồi giấc mộng hoàng lương.

Endorphin có tính gây nghiện. Quên đi, nhưng nó cũng có thể giảm đau.



Thật ra Diệp Phi không nhớ quá rõ ràng là mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, Lê Tiện Nam lái xe rất ổn định, trên đường cũng không nói nhiều, gió ấm áp thổi vù vù, trong đầu cô vẫn luôn nhớ lại bình minh màu đỏ sáng nay, nhớ lại anh viết tên của mình ở trong lòng bàn tay cô.

Lê Tiện Nam.

Nghĩ đến đôi mắt trời sinh thâm tình kia, nghĩ đến hơi ấm khi anh vuốt ve khuôn mặt cô.

Lúc Diệp Phi mở mắt ra, phát hiện mình đã trở về căn phòng kia, quanh chóp mũi có mùi thuốc lá thoang thoảng, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Không biết đã mấy tiếng đồng hồ rồi, trong phòng rất tối, rèm cửa sáng màu bị kéo lại, chỉ có một chút ánh sáng rất mờ.

Lê Tiện Nam ở bên cạnh cô, một tay chống lên huyệt Thái Dương, trong tay đang chơi đùa với cái bật lửa kim loại kia, tiếng “tành tạch” rất nhỏ, sợi vonfram tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Anh cúi đầu nhíu mày, nhìn ánh sáng đã bị tắt, trên môi cắn một điếu thuốc, nhưng rốt cuộc cũng không châm.

Bọn họ cách thật sự rất gần, Diệp Phi chỉ cần nghiêng người, bất ngờ nhìn thấy một màn như vậy, cảm thấy thế giới giống như đã biến thành chân không, thời gian chảy xuôi thong thả kéo dài.

Nếu có hy vọng thời gian dừng lại ở đâu đó, vậy thì nhất định là bây giờ.

Lê Tiện Nam ngước mắt lên nhìn cô, trời sinh một đôi mắt lạnh lùng, lúc nhìn thấy cô mới cong cong, anh đưa tay thả điếu thuốc lên trên tủ đầu giường, giọng nói có hơi khàn, “Tỉnh rồi?”

“Mấy giờ rồi?” Diệp Phi vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói khô khốc.

“Hơn năm giờ chiều.”

Diệp Phi thoáng kinh ngạc —— lần đầu tiên cô ngủ lâu như vậy.

“Sao anh không gọi tôi……”

“Đã không có được một giấc ngủ ngon trong bao lâu rồi?”

“……” Diệp Phi thật sự chậm chạp suy nghĩ một lúc.

Lê Tiện Nam ngồi dậy, trên bàn đặt một ly nước đá, anh cầm lên, đang muốn uống, trực giác nhìn thấy có người nhìn anh, vừa cúi đầu đã đối diện với ánh mặt mông lung của Diệp Phi —— nhìn cái ly thủy tinh trong tay anh.

Bên trong bỏ đầy đá, thành ly phủ một lớp sương mù.

Không cần phải suy nghĩ, cũng biết bây giờ cô muốn hỏi cái gì.

Lê Tiện Nam dựa vào đầu giường, Diệp Phi cũng không biết anh có ngủ hay không, ngủ bao lâu, áo sơ mi trên người không có một nếp gấp nào.

Anh không uống ly nước kia, mà là tùy tiện lấy viên đá từ trong ra, Diệp Phi nhìn anh, ánh mắt mờ mịt.

“Há miệng.” Anh nói.

Diệp Phi còn không biết làm sao, ngoan ngoãn há miệng, viên đá lạnh lẽo chạm vào môi cô, lập tức hòa tan thành một vệt nước, cái lạnh thấu xương này làm cho cô tỉnh táo lại trong nháy mắt, theo bản năng nuốt xuống, nước lạnh xẹt qua cổ họng, làm cho cô tỉnh táo lại từ trong cơn buồn ngủ.

“Giống như em phụ thuộc vào nút bịt tai vậy, tôi thường xuyên phụ thuộc vào nước đá làm cho tôi tỉnh táo,” Lê Tiện Nam đặt tay ở dưới môi cô, ngón cái lướt qua cánh môi cô, giúp lau sạch sẽ vết nước kia, anh im lặng vài giây, đột nhiên mở miệng hỏi cô, “Tỉnh chưa?”

Còn tỉnh táo không?

Lời nói lúc bình minh.

Diệp Phi không nhổ viên đá kia ra, cô ngậm ở trong miệng, viên đá ở trong miệng cô chậm rãi tan ra từng chút một, loại cảm giác này rất kỳ quái, đầu lưỡi lạnh đến chết lặng, sau khi nuốt xuống lục phủ ngũ tạng đều bị một luồng hơi lạnh kích thích.

Chỉ từng nghe nói về những người bận rộn luôn dựa vào cà phê và trà đặc để tỉnh táo, lần đầu tiên nghe nói rằng có ai đó dựa vào đá lạnh.

“Diệp Phi, tôi cho em một cơ hội để quên đi chuyện lúc sáng.”

Giọng nói của anh vẫn êm tai như vậy.

Như là hợp nhất trong một chiều hoàng hôn mặt trời lặn.

Diệp Phi thất thần nhìn thoáng qua bên ngoài, bầu trời Yến Kinh luôn là sương mù, mặt trời lặn làm cho chân trời biến thành một lớp màu vàng xám, mùa đông mặt trời lặn cũng rất nhanh, chỉ là một đám mây lướt qua, hoàng hôn rực rỡ lặng lẽ rời khỏi sân khấu.

Hôm nay, bọn họ cũng coi như là đã ngắm bình minh và hoàng hôn.

Hoa hồng đỏ được anh đặt ở tủ đầu giường, vẫn còn nở rộ.

Trái tim rung động bắt đầu vào lúc bình minh, lại càng rõ ràng hơn vào lúc hoàng hôn.

Không có âm thanh, nhưng tất cả mọi đều rõ ràng.

Sau đó cô cũng mới phát hiện ra —— nút bịt tai không biết rơi ở đâu rồi.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô, không có nút bịt tai, mà có thể ngủ một giấc ngon lành.

Viên đá trong miệng hoàn toàn hòa tan, biến thành một chút rất nhỏ, ngậm ở đầu lưỡi, quá lạnh, đầu lưỡi có hơi đau, Diệp Phi ngước mắt lên nhìn anh, tay anh còn đặt ở bên miệng cô, nhiệt độ ở lòng bàn tay là thật.

“Anh vẫn nên gọi tôi là Phi Phi đi.”

Viên đá đã tan hết rồi, đầu lưỡi lại ấm áp, sau đó cô nhớ tới, khi Lê Tiện Nam đưa viên đá kia vào môi cô, đầu ngón tay ấm áp lướt qua.

Lúc anh gọi cô là Phi Phi, ánh mắt của anh là lưu luyến chuyên chú, cô cam tâm tình nguyện nghe anh nói tiếp mấy lần.

Lê Tiện Nam cũng không đoán trước được câu trả lời của cô là như thế này.

Nhưng trong thế giới của người trưởng thành, hỏi một đằng trả lời một nẻo đã là câu trả lời.

“Phi Phi.”

Anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp, hai chữ quấn quanh giữa môi lưỡi, giống như một sợi dây vô hình, triền miên nhẹ nhàng nắm lấy trái tim cô.

Cô luôn suy xét đến hàng vạn kết cục của những thứ cô yêu, nhưng đắm chìm vào trong đôi mắt anh —— là chuyện không lý trí duy nhất trong sinh mệnh hai mươi hai năm của cô, nhưng cũng là chuyện cam tâm tình nguyện nhất.

Nhìn đi, cho dù có lạnh lẽo rét buốt, rung động cũng sẽ không kết thành băng, vẫn sẽ vì cơn gió xuân này của anh mà nổi lên gợn sóng nối liền không dứt.