Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 1121



Chương 1143

Nhưng cô đồng thời đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng năm với Liễu Yên Nhi.

Có thể thấy thiên phú tu luyện của cô kinh khủng cỡ nào.

Nếu nói tiếc nuối lớn nhất có lẽ là kỳ ngộ của Diệp Khuynh Thành, kém hơn mấy chị em của cô.

Lâm Thanh Đàn có Thanh Đế Huyền Hoả đỉnh, đến Đan Dương tông.

Liễu Yên Nhi có huyết mạch Linh Hồ tộc, không giống người thường.

Vương Băng Ngưng sinh ra trong thế gia tu luyện ở thư viện Vân Sơn. Sau khi cô về nơi đó chắc chắn sẽ có thay đổi lớn.

Về phần các chị em khác, tuy chưa nhìn ra được gì nhưng Diệp Khuynh Thành có trực giác bọn họ cũng không đơn giản.

Trực giác của cô trước nay đều rất chuẩn.

Cho nên trong thời gian này Diệp Khuynh Thành luôn cảm thấy mất mát, giống như mình đang cản bước mọi người.

Nhưng Diệp Khuynh Thành không biết khi cô quan sát những người khác, trực giác cũng rất chuẩn nhưng lại không biết rằng thân phận của mình mới thật sự kinh khủng…

Những chuyện này để nói sau.

Lúc này nghe Diệp khuynh Thành nói mình mới Luyện Khí kỳ, Lữ Khinh Nga cũng thở dài, nói: “Haiz. Mấy đứa ở nơi thế tục thế này đúng là lãng phí thiên phú.”

Luyện Khí kỳ, ở Côn Lôn chẳng khác gì kiến hôi.

Lữ Khinh Nga không hỏi Diệp Khuynh Thành tu luyện mất bao lâu, cũng không suy nghĩ đến gì khác, chỉ nghĩ cô mới Luyện Khí kỳ, thật đáng tiếc.

Nếu bà biết Diệp Khuynh Thành chỉ mất ba tháng đã đạt được tu vi này, có lẽ sẽ nhảy dựng lên tại chỗ, kêu yêu nghiệt.

“Khuynh Thành, hay là cháu và Băng Ngưng theo ta tới thư viện Vân Sơn đi, ta có thể đảm bảo tài nguyên tu luyện ta cho Băng Ngưng, cũng có thể cho cháu.” Lữ Khinh Nga mong đợi nói.

Nhãn duyên đối với một người mà nói là cực kì phi thường.

Nếu như không hợp nhãn duyên, sau này muốn ở chung, thay đổi ấn tượng đầu tiên sẽ cực kì khó khăn.

Dù sao không phải ai cũng giống như Lục Vân được.

Đối với Lữ Khinh Nga, ấn tượng đầu tiên về Lục Vân là cực kì tệ, một thằng lưu manh đầu bóng loáng, nhưng hết cách rồi, Lục Vân quá ưu tú, đủ để thay đổi ấn tượng mình là người kém cỏi trong mắt người ta.

Còn Diệp Khuynh Thành thì khác.

Lữ Khinh Nga vừa nhìn thấy Diệp Khuynh Thành thì đã cảm thấy cô gái này hợp mắt mình.

Nếu như cô bé chịu theo mình về thư viện Vân Sơn, bà không ngại coi cô như con gái thứ ba.

“Thế nào, Khuynh Thành?”

“Cô ơi, cháu cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tạm thời cháu chưa muốn đến thư viện Vân Sơn.”

Diệp Khuynh Thành ao ước có cơ duyên như các chị em, nhưng suy nghĩ cẩn thận cô vẫn từ chối lời mời của Lữ Khinh Nga.

Lữ Khinh Nga tiếc nuối nói: “Tiếc quá, đừng lo, khi nào cháu nghĩ thông rồi có thể đến thư viện Vân Sơn bất cứ lúc nào.”

“Vâng.” Diệp Khuynh Thành gật đầu: “Nếu em tư trở về thư viện Vân Sơn, sau này có cơ hội, cháu nhất định sẽ đi gặp em ấy, cũng nhân tiện đi chào hỏi cô một tiếng.”