Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 105: Hoà ly thành công



Trương Sâm cảm giác như đây là lần đầu tiên mình nhận thức Triệu Nguyệt Cầm, nhìn Triệu Nguyệt Cầm nói những lời kiên định như vậy, không thể tin được lắc đầu, nàng bây giờ và trước đây không giống nhau, có lẽ là do chính hắn từ trước đến giờ không có tìm hiểu kỹ về nàng?

Trước kia, mỗi lần nghe mẹ chồng mắng chửi nàng đã sợ run người, mỗi ngày đều rất thận trọng, cũng không cho phép mình phạm sai lầm, khi đó hắn cũng thường xuyên muốn giúp nàng, nhưng vì kiêng ky, mẹ sẽ nói, đồng thời còn cho rằng đây là chuyện mà người vợ phải chịu, cho nên rất ít khi nói giúp thay nàng.

Hiện tại, nàng không còn bộ dáng nhu nhược, lo đông lo tây nữa, người nhát gan như nàng rốt cuộc vì cái gì mà có thay đổi lớn như thế, hắn cũng không rõ, chỉ biết người con gái trước mặt này không giống như ngày xưa, giống như lột xác thành người khác.

"Ta xem như là người đã c.h.ế.t qua một lần." Triệu Nguyệt Cầm lờ mờ thấy được suy nghĩ của Trương Sâm, cố duy trì bình tĩnh nói,"Từ quỷ môn quan trở về, mới có thể nhận thức được cuộc sống này khắc nghiệt cỡ nào... Quay đầu lại nhìn con đường đã đi qua, ta cảm thấy có lỗi với chính mình, còn có những người đã quan tâm đến ta, bắt đầu từ bây giờ ta sẽ sống vì mình, sống vì con, ta cũng sẽ không đi cùng ngươi, ngươi đi đi, sau này có gặp lại ta sẽ làm như không quen biết ngươi."

Nói hết ra thật tốt.

Triệu Tương Nghi nhìn tiểu cô cô kiên định nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho Trương Sâm nghe, trong lòng rất thống khoái mặc dù nàng phát hiện hai tay của tiểu cô đang run rẩy, đủ chứng minh nội tâm của tiểu cô không giống như biểu hiện bình tĩnh bên ngoài, muốn tiểu cô phải mạnh mẽ ngay lập tức là không thể nào, tiểu cô chỉ là đang cố học tập, từng bước trở nên mạnh mẽ.

Song, biểu hiện lúc này của tiểu cô rất xuất sắc.

Mọi người trong nhà cực kỳ vui mừng nhìn biểu hiện rất tốt này của Triệu

Nguyệt Cầm, Phương thị thì nhịn không được xoay đầu chỗ khác mà khóc.

"Nguyệt Cầm...Những lời nói này là thật ư?" Trương Sâm không dám tin tưởng những gì mình nghe.

Triệu Nguyệt Cầm không trả lời hắn, ngược lại còn tự thuật nói, dường như muốn đem tất cả cay đắng mà chính mình chịu nói ra vậy, cũng có thể là muốn trả lại cho Trương Sâm toàn bộ đau khổ mình nhận, coi như đã thanh toán xong tất cả món nợ giữa mình và hắn: "Ngày mười ba hôm đó, cả nhà các ngươi nghe cũng không chịu nghe ta năn nỉ, kéo nhau đến thôn bên ăn tiệc, để ta một mình ở lại trông nhà, khi đó ta khóc cầu các ngươi, nghìn vạn lần không nên để lại ta ở nhà một mình, vạn nhất ta cùng đứa nhỏ xảy ra chuyện thì sao nhưng các ngươi có nghe? Sau khi các ngươi đi không bao lâu, bụng ta liền đau, ta căn bản không kịp chạy ra ngoài gọi người đến giúp, ta khóc lớn như thế làm sao mà các ngươi nghe không được nhưng các ngươi lại ngoan tâm, ta kêu to như thế cũng không ngoái đầu nhìn lại..."

"Ta, ta thực sự không có nghe...Nhưng tiểu muội hình như nghe được, nhưng mẹ ta cứ nghĩ nàng đều giống như mấy lần trước đau bụng giả, cũng sẽ không sinh nhanh đến vậy, cũng không..." Trương Sâm nói đến đây dường như nhớ ra cái gì liền im lặng, nhưng mọi người nhìn hắn không dám nói tiếp cũng đoán được, chỉ thấy Trương Sâm lại nói, "Lúc đó nàng kêu lớn như vậy, tại sao, tại sao không có ai chạy đến giúp..."

Trương Sâm không hỏi thì thôi vừa hỏi đã làm cho Triệu Nguyệt Cầm kích động: "Ngươi còn hỏi ta là vì sao ư? Bốn phí xung quanh làm gì có hàng xóm, tất cả mọi người đều ở rất xa, hơn nữa tiết trời lạnh như vậy thì có ai muốn đi ra ngoài nữa bước, họ đều ở trong nhà sưởi ấm, nào có nghe được tiếng kêu khóc của ta mà có nghe được thì cũng cho rằng có người ở trong nhà giúp đỡ, nào có ai rãnh rỗi ra ngoài nhìn xem? Vì sao các ngươi không nghĩ đến điểm đó, cho người ở lại cùng với ta, cho dù không giúp được thì cũng có thể giúp ta đi gọi bà mụ hoặc mẹ ta đến."

Triệu Nguyệt Cầm nói xong những lời này liền khóc rống lên: "Ta một người một mình căn ab3n không có kinh nghiệm, bụng đau như muốn nứt ra, không có cách nào khác phải nằm im trên giường cố nén nước mắt, ta rất sợ, ta còn cho rằng mình sẽ chết, khi đó ta đau đến mức không còn cảm giác, nhưng lúc hài tử ngọ nguậy, ta mới thanh tỉnh lại dùng hết sức lực sinh nó ra, ta muốn nó sống, ngươi có biết không."

Triệu Nguyệt Cầm rống lên, sau đó che mặt khóc nức nở.

Mọi người đều kinh hãi, không ngừng phải vì Triệu Nguyệt Cầm nói ra sự thật này, mà bởi vì bọn họ đã thấy được bộ dáng kiên cường của Triệu Nguyệt Cầm, nhìn thấy chuyển biến lớn này của nàng cả nhà đều vui mừng và cảm thấy kiêu ngạo.

Trương Sâm muốn dang tay ôm lấy nàng, lại bị Phương thị đẩy ra, sau đó

Phương thị tát hắn một cái rồi ôm chặc lấy Triệu Nguyệt Cầm: "Hảo hài tử, đừng nói nữa đừng nói nữa, đều đã qua rồi... Tất cả là do cha mẹ không tốt, là do cha mẹ không chăm sóc tốt cho con, gả con vào cái nhà như vậy...



Đừng khóc, cha mẹ sau này không bao giờ ...bỏ mặc con nữa."

Triệu Tương Nghi nhìn tràng diện này, cả người như lạc vào một thế giới khác, viền mắt nóng ướt.

"Súc sinh vô liêm sỉ" Triệu lão gia tử tức giận, gân xanh đều nổi cả lên, "Khi dễ

Nguyệt Cầm lúc đó hôn mê sẽ không biết nên mới gạt bọn ta nói muội muội có ở nhà trông chừng, hóa ra đều là nói dối cả, ta là đầu heo nên mới ngu ngốc tin cái chuyện ma quỷ các ngươi nói, mau cút ra khỏi nhà ta ngay."

Những người khác cũng bước đến nhấc hai tay của Trương Sâm, sau đó kéo hắn ra khỏi phòng của Triệu Nguyệt Cầm.

Người Triệu gia đem Trương Sâm ném ra khỏi cửa nhà, tiện tay đem quà tặng hắn đem đến ném ra ngoài trả cho hắn.

Giờ khắc này Trương Sâm cực kỳ chật vật, một thân nho sam [áo nhà nho] bị bẩn không chịu nổi, còn có vài chỗ rách, búi tóc vốn được chải truốt cẩn thận, lúc này đã rối, nhìn qua giống như một tên khất cái.

Nghe Triệu Nguyệt Cầm kể lại mọi chuyện, hắn rất sợ người Triệu gia lại đến đánh hắn, vội vàng cầm lễ vật chạy nhanh, một đường chạy về nhà.

Chờ về đến nhà, Ngô thị nhìn thấy bộ dáng chật vật của Trương Sâm, tâm rất đau, một bên trách mắng trương đồ tể: "Tôi đã nói mà, cái gì mà áy náy với ân hận chứ, cả nhà bọn họ lưu manh cậy mạnh, bắt nạt người ta như vậy mà ông lại bảo con trai đến nhà bọn họ nhận tội, ông xem đi, con trai bị họ đánh thành dạng gì rồi."

"Vốn chính là chúng ta làm sai, nói lời xin lỗi thì thế nào" Trương đồ tể đối với chuyện này rất hổ thẹn.

"Cũng đâu phải là sinh con trai" Ngô thị đối với chuyện Triệu Nguyệt Cầm sinh con gái cũng không tha, mượn cớ này để che giấu sai phạm lớn của mình,"

Cũng chỉ sinh một đứa con gái mà thôi, hơn nữa người còn chưa chết, còn nữa ai mà không một lần mắc lỗi, một lần đi nhầm đường, nàng ta sinh con gái ta còn chưa nói vậy mà bọn họ lại đến đây quậy nhà chúng ta, ngay cả người lẫn hài tử đều mang về nhà không phải là làm cái nhà này mất mặt ư, ơ hay, ông có biết gần đây mọi người trong thôn nói nhà chúng ta thế nào không."

"Người trong thôn đều nói nhà chúng ta thế nào." Đứa con gái nhỏ nhất mở miệng hỏi.

Ngô thị đang nổi nóng, nghe con gái hỏi liền tức giận đánh một cái lên lưng nàng: "Đứng sang một bên, còn muốn bị đánh thêm một cái nữa hả." Đêm đó Phương thị biết chuyện cũng là do đứa con gái này nói.

Em gái của chồng bĩu môi, cuối cùng vẫn lủi thủi đi về phòng.

Trong viện, Ngô thị tiếp tục hét lên: "Xem nàng ta bị chiều chuộng thành dạng gì rồi, còn tưởng mình là thiếu phu nhân của gia đình giàu có chắc, con dâu nhà nghèo bọn ta có sinh con cũng không có giống như nàng ta, mẹ con bình an cũng thôi đi, nàng ta còn ở đây giả bộ bất tỉnh, làm hại cả nhà bị nhà mẹ đẻ bên kia kéo qua đây khởi binh vấn tội." cuối cùng, Ngô thị còn nói thêm một câu, "Sinh một đứa con gái mà đòi hỏi nhiều như vậy, cũng đâu phái là sinh con trai."

Trương đồ tể nghe không vô, nhíu mày nói: "Được rồi được rồi, chuyện gì bà cũng có lý hết."

"Lời này của ông là có ý gì, thân là gia chủ của một gia đình mà lòng của ông lại hướng về nhà mẹ đẻ bên kia của nàng ta sao." Máu điên của Ngô thị nối lên.



Trương Sâm đứng một bên, cười khổ, cúi đầu, lúc này Ngô thị mới để ý đến biểu tình trên mặt con trai, liền dừng lại hỏi hắn: "Bên kia nói như thế nào?"

"Còn có thể nói như thế nào, lễ vật đều bị ném ra." Trương Sâm tiện tay đem quà tặng hướng tảng đá trong viện ném tới, sau đó mệt mỏi nhìn Ngô thị, có điểm oán trách, "Con cũng đã nói với mẹ, ngày đó đi ăn tiệc sao lại không để một người ở nhà cùng, con nói con sẽ ở lại, nhưng mẹ không nên kêu con đi."

"Ơ hay, tên tiểu tử thúi này, hôm nay ngươi vì vợ mà đến oán trách mẹ đúng không?" Ngô thị vừa nghe lời này, tim như bị đóng băng, đối với Triệu Nguyệt Cầm càng thêm oán giận, ngay cả một chút áy náy ban đầu cũng không còn sót lại chút nào, "Ngươi có thể không đi sao, ngươi không phải là không biết đây là tiệc của tú tài cưới vợ, mà vị tú tài này lại là thân thích với nhà chúng ta, chúng ta không sang đó làm thân, thì sau này ngươi ta có giúp đỡ ngươi trên con đường quan lộ không, mẹ cũng vì suy nghĩ cho ngươi, bây giờ ngươi cư nhiên lại đi oán giận mẹ."

"Đừng có làm ầm lên nữa." Trương đồ tể đau đầu cắt ngang lời Ngô thị, sau đó nhìn Trương Sâm, "Bên kia nói như thế nào?"

"Hòa ly" Tính tình Trương Sâm thường ngày nhã nhặn rất ít khi rống một chữ như vậy, sau đó cúi đầu đi về phòng.

Ngô thị và Trương đồ tể hai người đều bối rối, một lúc lâu mới phản ứng được đó là con trai mình.

Chỉ thấy Ngô thị sau khi hoàn hồn còn tiếp tục cằn nhằn: "Hòa ly thì hòa ly, làm như con gái nhà họ đắt giá không chừng, ta đây cũng không biết xấu hổ là gì rồi, bị người ta cười thì cười, nhưng còn tốt hơn so với nhà mẹ đẻ của nàng, chúng ta cũng tìm ngày thích hợp gặp bọn họ đi, dựa vào cái gì mà nhà chúng ta phải cho nhà bọn họ mặt mũi chứ.

Ngày hôm sau, quả nhiên người Trương gia đến, Triệu gia cũng cho người đi ra ngoài đàm chuyện hòa ly, cuối cùng hai nhà đến nhà Lý Chính nhờ ông ta chủ trì công đạo.

Chuyện của hai gia đình này Lý Chính cũng biết một ít, chỉ là trong vòng hai năm gần đây, chuyện Triệu gia đến xin làm hưu thư một lần rồi lại một lần, khiến cho tâm của Lý Chính thổn thức không ngớt.

Hai nhà một ngày đạt thành hiệp định, chuyện hòa ly cũng đơn giản hơn nhiều, rất nhanh, Lý Chính làm chủ, hai người Nguyệt Cầm và Trương Sâm hòa ly thành công, ai nấy đều trở về cuộc sống độc thân ban đầu, điều này làm cho cả Triệu gia thở ra một ngụm khí lớn, đồng thời cũng để cho người

Triệu gia lo lắng, rất sợ vì chuyện này mà cả đời của Triệu Nguyệt Cầm bị hủy.

Chuyện còn lại, đó là hài tử mới sinh ra kia.

Phương thị bảo trì thái độ trung lập, Triệu lão gia tử muốn Trương gia đưa đứa bé về nuôi, miễn ảnh hưởng đếm Triệu Nguyệt Cầm.

Nhưng Trương gia lúc này lại từ chối, kéo dài thời gian không chịu nhận hài tử về nuôi, còn ngại đây là một đứa bé gái phải tốn tiền nuôi, nuôi lớn cũng phải gả, cho nên mới chậm chạp không nhận.

Ngược lại việc làm này cũng thỏa mãn được ý nguyện của Triệu Nguyệt

Cầm, mẹ con liên tâm, nàng thật không muốn đứa con bé bỏng do chính mình tân tân vạn khổ sinh ra phải đến nơi tối tăm không có ánh mặt trời kia chịu khổ.

Cho nên nàng quyết định, đứa nhỏ sẽ do chính nàng nuôi dưỡng, mặc kệ sau này khi nó lớn lên muốn đi nơi nào, nàng cũng sẽ đi theo nó.

Cho dù con đường sau này gặp nhiều khó khăn, nàng cũng sẽ không bỏ rơi cốt nhục của mình.