Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 108: Đến Mạc gia chúc tết



Mùng sáu tháng giêng, một số ít trong triệu gia đến nhà họ hàng gần chúc

Tết, Triệu Tín Lương thầm nghĩ Mạc lão bản thường chiếu cố đến nhà mình, nên muốn đến nhà Mạc lão bản chúc tết. Dù sao mùng sáu cũng không có đại sự gì, hơn nữa đây là ngày cực kỳ tốt, vì vậy cả nhà quyết định hôm nay lên trấn Thanh Hà chúc tết Mạc lão bản.

Vừa ra đến trước cửa, Triệu Tín Lương đem quà chúc tết đã chuẩn bị xong bỏ vào ba cái sọt lớn, trong cái sọt có chút nhỏ giấu một phong bao lì xì, bên trong không nhiều cũng không ít tổng cộng chỉ có sáu lượng bạc, nhưng như thế cũng xem là nhiều rồi, hơn nữa Triệu Tín Lương cũng không có tiếc nuối.

Nếu là lúc trước, hắn cũng không dám nghĩ đến mình có thể bỏ ra sáu lượng bạc làm tiền lì xì.

Nhưng bây giờ, nhà bọn họ thông qua Vạn Phúc Lâu mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy... Tuy là do công lao của cả nhà là nhiều nhưng không thế thiếu được tín nhiệm của Mạc lão bản dành cho nhà họ, vì vậy Triệu Tín Lương mới không tiếc mà bỏ nhiều tiền như thế để lì xì, mặc dù trong mắt

Mạc lão bản trong mắt, sáu lượng bạc không tính là gì, nhưng cũng đủ biểu đạt được tâm ý nhà họ.

Triệu Tín Lương dẫn xe bò ra, sau đó bế Triệu Tương Nghi ngồi lên xe, Triệu Hoằng Lâm thì tự mình lên xe bò ngồi xuống, còn giúp tiểu muội thắt chặt lại áo bông trên người.

Phương thị, Triệu lão gia tử còn có Triệu Nguyệt Cầm không đi cùng, chỉ cùng nhau đứng trước cửa nhìn xe bò chở cha con ly khai.

Vi là mùng sáu tháng giêng, Triệu Tương Nghi cho rằng mọi người trên trấn hoạch ở nhà vui chơi, hưởng thụ hoặc là đi đến nhà thân thích thăm hỏi, trấn trên nhất định sẽ vắng vẻ lắm.

Nhưng trăm ngàn lần không ngờ, lúc ba cha con ngồi xe bò lên trấn, thì trên trấn đã chật ních người, trên mặt ai nấy đều tràn ngập vui vẻ, lúc đi dạo còn cẩn thận lo lắng cho mấy đứa nhỏ, có người thì đi ngang qua để thăm thân thích, ai nấy đều có chuyện phải làm.

"Tiểu muội, một lát nữa chúng ta đi mua một số vật dụng thư trai, ca cần mua thêm mấy cuốn sách, muội cũng cần mua thêm mấy cây viết, cây viết cũ kia cũng không thể viết được chữ nữa, nhân dịp năm mới, chúng ta thay đổi đồ mới đi." Triệu Hoằng Lâm híp hai mắt cười đến trông rất đẹp mắt, xoa đầu Triệu Tương Nghi.

Mùng sáu tháng giêng này, cũng có một số cửa hàng mở cửa buôn bán đầu năm.

Không đợi Triệu Tương Nghi nói, Triệu Tín Lương cũng cười nói: "Một lát nữa, chúng ta không chỉ đi đến thư trai, mà còn đi đến mấy cửa hàng khác nữa,

Tương Nghi có thích quyền hoa không? Cha sẽ mua cho con một cái quyên hoa đẹp nhất được không nào, con có nhìn thấy tương Liên hôm đến nhà chúng ta mừng năm mới có cài một đóa quyền hoa chưa, cha thấy Tương Nghi của cha mà cài lên khẳng định sẽ đẹp hơn nhiều."

"Tương Nghi không muốn quyên hoa, Tương Nghi muốn đem tiền mua quyên hao đó mua cho ca ca mấy quyển sách cơ." Triệu Tương Nghi thở ra làn khí lạnh cười nói, đôi mắt đen to tròn vô cùng đẹp.

Triệu Tín Lương chậm rãi ngừng xe bò lại, quay đầu nhìn thật kỹ con gái mình, sau đó nhìn Triệu Hoằng Lâm nở nụ cười: "Hoằng Lâm, con xem muội muội con đi, sao lại ngoan như thế chứ? Lúc cha bằng tuổi Tương Nghi cũng đã chịu khổ, nhưng lúc ấy cũng không hiểu chuyện bằng Tương Nghi như bây giờ."



Triệu Hoằng Lâm nghe thế mỉm cười nhìn Triệu Tương Nghi đang nhăn mặt mở miệng hà hơi "Tiếu muội đúng là ngày thường thông tuệ, nhưng cũng tốt, chờ tiểu muội lớn thêm chút nữa, lúc ấy nhà chúng ta mà có điều kiện tốt, con sẽ mời một nữ phu tử có kiến thức uyên bác đến dạy học cho muội ấy, đến lúc đó tiểu muội tuyệt sẽ không kém với mấy vị tiểu thư nhà giàu đâu."

"Có thể không sao?" Triệu Tín Lương nghe được lời này, cực kỳ hưởng thụ.

Một nhà ba người đem xe bò để vị trí cũ, sau đó đem đồ chúc tết xuống, một đường đi đến Mạc gia, may mà phủ đệ Mạc gia cách chỗ họ không xa, đi vài bước đã tới.

Lúc này, tại cửa chính Mạc gia treo hoa đăng, có hai, ba người mặc y phục hôi sắc giống như gia đinh đứng trước cửa, vừa nhìn thấy cha con Triệu Tín Lương bước đến gần, liền hỏi một câu: "Các ngươi tìm ai?"

Bọn họ chưa từng gặp qua Triệu Tín Lương, mặc dù nhìn thấy Triệu Tín Lương mặc trên người một bộ quần áo mới tinh, nhưng lại không có mang theo gia nhân nào, còn tự mình mang một đống lễ vật, lập tức nghĩ tới bọn họ đem quà đến quý phủ để làm quen, vì vậy khó tránh khỏi có chút nghi vấn.

Gia đinh hỏi một câu này đã động chạm đến lòng tự ái của Triệu Tương Nghi.

Ở trong Triệu gia thôn một năm qua, danh tiếng lẫn tin đồn về nhà họ như thế nào đều được thôn dân biết đến. Ngay cả chuyện của Triệu Nguyệt Cầm cũng bị thôn dân nhai nuốt rất lâu, nhưng không có ai trách mắng hay nhạo báng Triệu Nguyệt Cầm một câu mà chỉ chỉ trích đám người Trương gia, con dâu tốt như vậy mà cũng hành hạ, có người còn nói ánh mắt Trương gia thiển cận, cũng không nhìn cho thật rõ hoàn cảnh của đại phòng triệu gia hôm nay, lại đem con dâu hưu đi, thật là đáng tiếc.

Tin đồn mỗi lần mỗi khác nhưng lần nào cũng đề cao địa vị của triệu gia, nhưng ngày hôm nay, Triệu Tương Nghi bị gia đinh nhà này hỏi một câu như bị gáo nước lạnh tạt vào người --

Nhà bọn họ ở Triệu gia thôn hôm nay đúng là phong cảnh vô hạn, nhưng nếu chỉ vì điều này mà thõa mãn thì chẳng khác nào là ếch ngồi đáy giếng, hơn nữa mấy ngày nay mơ hồ chìm trong cảm giác hưởng thụ, cho nên ánh mắt cũng thiển cận mà thỏa mãn với gia cảnh bây giờ, nếu chỉ vì một chút thành tựu nhỏ mà thỏa mãn thì nhà của nàng vĩnh viễn giậm chân tại chỗ không bao giờ mà phát triển tiếp được, thậm chí còn đuổi không kịp theo sự phát triển thoi dai.

Nhưng trong mắt những tên gia đinh, bọn họ cũng chỉ là những tên dân quê mà thôi...

Triệu Tương Nghi siết c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo, nàng âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần một năm nữa, nhà nàng sẽ có một bước biến chuyển lớn, cuộc sống thêm sung túc, trở nên giàu có hơn, cuối cùng khiến cho bọn người khinh người này phải nhìn nhà nàng bằng một con mắt khác.

"Tiểu muội, muội còn đứng đó làm gì?" Triệu Hoằng Lâm nhỏ giọng hỏi một câu, làm cho tâm tư đang ở nơi xa xôi của Triệu Tương Nghi quay lại, Triệu Tương Nghi hoàn hồn ngẩng đầu, nhìn Triệu Hoằng Lâm cười cười, lắc đầu ý bảo không có gì.

Cùng lúc, Triệu Tín Lương cũng nói rõ mục đích đến đây của mình cho mấy gia đinh đó biết.

Một trong số đó có người đã làm việc tại Mạc gia rất lâu, hơi suy nghĩ rồi mở lời: "Hóa ra là như vậy, được rôi, ngươi đi theo ta, đây là cửa chính của Mạc gia, các ngươi không thể đi vào, nếu muốn đến gặp lão gia nhà ta thì phải đ cửa hông bên kia."

Triệu Hoằng Lâm nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, hai mắt nhìn gia đinh đó, siết chặt nắm tay.

Lời này không dễ nghe chút nào, tuy nói nhà bọn họ thua xa Mạc gia, nhưng lúc Vạn Phúc Lâu phải đối mặt với cảnh bị đóng cửa, là ai đã cứu được sinh ý của Vạn Phúc Lâu? Lúc Bách Vị Lâu cho người đến thuyết phục, là ai giữ vững lập trường của mình để Vạn Phúc Lâu có được như hôm nay? Cho nên có thể nói, nhà bọn họ tiền tài tuy không so sánh được với Mạc gia, nhưng bọn họ chính là ân nhân của Mạc lão bản, là người giúp đỡ Vạn Phúc Lâu có được hôm nay, trống có thể nổi lên được chính là nhờ vị thế quan trọng của nhà họ.



Nhưng những tên gia đình này thật không biết trời cao đất rộng, dám bôi nhọ danh dự của nhà họ, quả thực khinh người quá đáng "Ngươi đi vào thông báo lão gia các ngươi một tiếng trước, nếu như ông ấy cũng cố ý cho ngươi làm như vậy, chúng ta đây sẽ không nói gì." Triệu Hoằng Lâm thẳng lưng lạnh lùng nói một câu.

Gia đinh kia bị cỗ khí tức trên người Triệu Hoằng Lâm làm cho chấn kinh, hắn chưa từng thấy qua tên tiểu tử nông thôn nào, có cử chỉ ung dung tao nhã như thế, nếu như không phải biết được thân phận, chỉ dựa vào giọng nói ra lệnh của Triệu Hoằng Lâm thôi, hắn cũng sẽ nghĩ tên tiểu tử trước mặt này chính là công tử của một thế gia nào đó.

"Lão gia nhà ta đang tiếp đãi khách trong nhà, nào có thời gian gặp các ngươi, đi nhanh lên, đừng để tháng giêng bọn ta phải mắng cái bọn nghèo nàn nhà các ngươi." Một tên gia đinh trẻ tuổi khác lập tức bước tới la hét.

Triệu Tương Nghi không vui cau mày một cái, liếc cái tên gia đinh trẻ tuổi kia, sau đó mắng: "Ngươi đến đây là để trông cửa, ít mở miệng đi, chỗ này cũng không đến phiên ngươi xen mồm vào."

Sau đó, đúng như Triệu Hoằng Lâm suy nghĩ, tên gia đinh lâu năm kia không dám đắc tội, chỉ cấp cả nhà ba người họ một cái xin lỗi: "Là như thế này, người hầu bọn ta cũng khó kiếm sống, hơn nữa cũng không có ý tứ gì, bởi vì các vị lần đầu đến phủ, bọn ta không biết, cho nên mới lỗ mãng như thế, thật xin lỗi. Có điều, các vị lần đầu tiên đến quý phủ, người hầu như bọn ta cũng không dám tự ý cho người ngoài đi vào, xin các vị hãy thông cảm cho ta, cũng xin đừng làm bọn ta khó xử, ta sẽ lập tức đi vào thông báo với lão gia một tiếng, chờ lát nữa ta sẽ ra mời các vị vào, các vị thấy sao?"

Cái tên gia đinh lâu năm này quả nhiên rất thấu tình đạt lí, Triệu Tín Lương thấy hắn xin lỗi, cũng tinh tường giải thích một phen, còn nữa, bây giờ đang trong tháng giêng, không thể ra tay đánh người dược, Triệu Tín Lương cũng không phải là tên đầu gỗ nên lấy trong hà bao ra một thỏi bạc đưa cho tên gia đinh kia: "Vậy làm phiền ngươi, tháng giêng này ngươi đã khổ, đây là chút lòng thành, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng là một chút tâm ý cua nhà bọn ta."

Tên gia đinh này cũng không ngờ Triệu Tín Lương tuy xuất thân bần hàn nhưng lại hiểu biết chuyện khen thưởng này nọ, vì vậy lúc Triệu Tín Lương cho tiền li xì, cũng làm cho hắn kinh ngac một hồi.

Ngay khi hắn đi vào thông báo, đều cần thận đánh giá một nhà ba người, như là đang nghiên cứu một sinh vật lạ vậy.

Đang lúc này, cái tên gia đinh trẻ tuổi kia nhỏ giọng thì thầm nói: "Đám người các ngươi nghĩ mình là người giàu có ư, nói trắng ra chỉ là tiền bán hương liệu mà thôi, lại còn mơ tưởng đi vào bằng cửa chính? Hừ, cửa chính này hôm nay là dành cho khách quý như Bùi gia bước vào đấy."

Triệu Tín Lương vừa nghe hai chữ "Bùi gia", cả người liền run rẩy, cảm giác đau đớn như tê tâm liệt phế ngày trước ùa về từng đợt.

Nếu sớm biết Bùi gia ngày hôm nay đến đây, hắn cũng sẽ không đến Mạc phủ để chúc tết nhưng bây giờ thì tốt rồi, tên gai đinh kia đã vào thông báo,

Mạc lão bản nhất định sẽ biết chuyện nhà hắn đến chúc tết, nếu bây giờ đột nhiên bỏ đi, Mạc lão bản sẽ nghĩ như thế nào về nhà hắn chứ, không chừng còn tạo ra một hiểu lầm lớn.

Súng đã lên nòng.

Tâm Triệu Tương Nghi đập thình thịch, đương nhiên cũng suy nghĩ như thế.

"Ngươi bất quá chỉ là nô tịch, so với nhà bọn ta còn thấp hơn một bậc, thị oai cái gì? Quyết định gặp hay không gặp là do lão gia các ngươi toàn quyền quyết định, đây cũng không phải là chuyện của các ngươi, đừng cho rằng mình là người hầu của một thế gia mà lên mặt như là gia chủ trong nhà." Triệu Hoằng Lâm liếc thấy xe ngựa Bùi gia ngay trước cửa phủ, muốn cả ba người bọn họ quay đầu đi về là không có khả năng, cho nên mới sẵng giọng nói như thế cũng không giống như Triệu Tín Lương và Triệu Tương Nghi lo lắng, chỉ ngẩng đầu khinh miệt nhìn tên gia đinh đang giễu cợt trước mắt này.

Cái tên gia đinh bị Triệu Hoằng Lâm nói như thế, đang muốn phản bác lại thì nghe bên trong truyền đến một tiếng: "Ha ha ha, Hoằng Lâm, tên tiểu tử này mấy tháng không gặp, đã trưởng thành đến bộ dáng này rồi."