Bùi Từ Quân không nói gì, chỉ nhìn Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ nở nụ cười, còn Triệu Tương Nghi thì thầm đổ mồ hôi, không nói đến Mạc Thiểu Kỳ cùng lứa với nàng, có lẽ vì được gia đình chăm sóc quá tốt, nên thằng nhóc này mới có thể vô tư như vậy, hơn nữa tâm tính yêu chơi đùa quá lớn nên mới có thể nghĩ ra những trò chơi cổ quái, tính tình của thằng nhóc này rất giống với Bùi Mẫn Nhu.
Triệu Tương Nghi cười cười, sau đó tinh tế quan sát.
Hôm nay Mạc Thiếu Kỳ mặc bộ quần áo màu tím, nhìn chất vải thôi cũng biết là hàng thêu Hồ Nam, trên mặt nở nụ cười, chạy về phía hai người các nàng, nhìn thấy Bùi Tử Quân thì thằng nhóc này lập tức chạy đến vỗ vai, rồi vừa cười vừa chào hỏi.
"Đi thôi, trước khi pháo đốt, muội thân là tiểu thư của Thiên Hi Lâu cũng không nên vắng mặt, ra nhìn xem đi." Mạc Thiểu Kỳ mỉm cười nhìn Triệu Tương Nghi, hắn cùng lắm chỉ sinh sớm hơn Triệu Tương Nghi vài tháng, nhưng lần nào đứng trước mặt Triệu Tương Nghi cũng đều cho mình là đại ca, khiến cho đại ca ruột Triệu Hoằng Lâm của Triệu Tương Nghi rất khó chịu, mỗi lần nhìn Mạc Thiểu Kỳ là mơ hồ nghĩ rằng Mạc Thiểu Kỳ yêu thích vị trí đại ca này của mình.
Vì vậy nhóm hài tử nhanh chóng chạy xuống, giữa Bùi Tử Quân và Mạc Thiếu Kỳ, thì Triệu Hoằng Lâm thích nói chuyện với Bùi Tử Quân hơn. Chí ít, tính tình hai người này đều giống nhau, lại cùng một trình độ, dễ nói chuyện.
Ở ngoài đại môn, một dây pháo thật dài treo trước cửa, ngoài ra, hai bên cửa tửu lâu cũng treo hai dây pháo nhỏ.
Lúc Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân đi xuống lầu, thì pháo vừa mới châm lửa, tiếng bùm bùm vang lên, Triệu Tương Nghi vội dùng hai tay bịt kín lỗ tai lại, còn Bùi Tử Quân đứng phía sau theo bản năng giơ hai tay lên muốn che giúp nàng, nhưng tay vừa mới vươn ra thì dừng lại, hắn ngẩn ngơ nhìn bóng lưng nhỏ gầy của Triệu Tương Nghi, tâm càng khẩn trương, sau đó nhanh chóng lui về phái sau mấy bước, đồng thời rút tay về....
Hành động này của hắn phải dừng lại là do mọi người bị tiếng la hét của Mạc Thiểu Kỳ hấp dẫn: "Mọi người hơi quá đáng rồi đó, rõ ràng nói sẽ chờ cháu quay lại,à, cư nhiên lại không chờ cháu, biết vậy thì lúc nãy không lên kêu hai người kia rồi."
Giọng nói của thắng nhóc này hòa trong tiếng pháo, nghe có vẻ càng thêm hoạt bát, những người lớn đứng hai bên ai nấy đều nở nụ cười, Mạc lão bản cũng làm bộ như muốn tiến lên nhéo cái lỗ tai của Mạc Thiểu Kỳ: "Con, cái tên tiểu tử hỗn đản này, sớm biết như vậy ta cũng sẽ không con đến đây."
"Cha, nhiều người như vậy, tốt xấu gì cũng để cho Thiểu Kỳ một chút mặt mũi chứ." Đúng lúc này Mạc Nhã Như dùng khăn tay che mặt đi tới, nhỏ nhẹ nói, ở trong mắt Mạc lão bản, con gái luôn là một đứa bé dịu dàng hiểu chuyện, cho nên vì câu nói của Mạc Nhã Như mà Mạc lão bản dừng tay.
Triệu Tương Nghi nghiêng đầu nhìn Mạc Nhã Như, đúng lúc Mạc Nhã Như cũng đang đánh giá nàng, làm cho nàng cả kinh, lập tức quay đầu đi xem náo nhiệt, Có điều Triệu Tương Nghi suy nghĩ lại thì cảm thấy thật buồn cười, chính nàng không làm cái chuyện có lỗi gì, thì làm sao phải sợ ánh mắt người ta? Ai, thật là mất mặt quá mà.
Mạc Nhã Như siết chặt khăn tay lại, sắc mặt hơi tái nhợt, cuối cùng nói là bị đau đầu nên muốn vào trong ngồi một chút.
Lúc quay vào trong, thì nhìn thấy Bùi Tử Quân đang đứng một bên nhìn Triệu Tương Nghi thật lâu, liền cúi đầu cắn răng, hận không thể xông tới cắn Triệu Tương Nghi một cái.
Hành động thất thố của Bùi Tử Quân lúc nãy, nhất thanh nhị sở nàng đều nhìn thấy hết. Vốn chỉ theo thói quen luôn liếc mắt nhìn trộm vị biểu ca này, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện ra, ánh mắt Bùi Tử Quân luôn nhìn chăm
chăm vào một người.
Tại sao có thể.
Qua thật lâu, tiếng pháo dần nhỏ lại, bên trong Thiên Hi Lâu bắt đầu trở nên náo nhiệt, Triệu Tín Lương vội vàng chạy đi chào hỏi khách nhân, lúc thấy
Triệu Tương Nghi cũng không nói gì nhiều, chỉ cười cười dặn nàng tự đi chơi, còn phải chú ý an toàn này nọ.
Triệu Tương Nghi thì tiếp tục đứng trước cửa Thiên Hi Lâu, nhìn đoàn người khắp phố đi vào trong.
"Đang chờ Hoằng Lâm sao?" Giọng nói của Bùi Tử Quân lần thứ hai truyền đến.
Chẳng qua là lần này Triệu Tương Nghi không có như lúc nãy mà kinh hãi, chỉ thản nhiên quay đầu lại, gật đầu nói: "Ca ca nói hôm nay sẽ cố gắng chạy về, cũng không biết trong học đường có việc gì khiến huynh ấy trì hoãn nữa..."
"Nếu không chúng ta đến học đường tìm xem." Đột nhiên Mạc Thiểu Kỳ chạy đến nói, sau đó hai người giống nhau cùng nhìn hắn, trong mắt mang theo tia hồ nghi, hắn ngượng ngùng sờ đầu nói, "Cái kia...ta không giống như hai người an tĩnh ở đây được, ta nghĩ muốn đi dạo phố một lát, mong hai người cùng đi với ta, đến chỗ mấy người lớn bên kia viện lý do là đi tìm Hoằng Lâm, sau đó thì cùng nhau đi dạo, mà hai người cũng có thể đến học đường bên kia, còn ta thì muốn chợ phía đông dạo phố, nghe nói ở đây có mấy đồ chơi mới nhập đến, mấy ngày nay ở huyện Giang Ninh, ta vẫn thấy trấn Thanh Hà náo nhiệt hơn ở huyện Giang Ninh...."
Sau đó, Mạc Thiểu Kỳ giống như một oán phụ bắt đầu lải nhải nói này nọ, nào al2 từ khi đến huyện Giang Ninh thì mình buồn làm sao, rồi chịu rất nhiều ủy khuất, giờ khó khăn lắm mới được về trấn Thanh Hà, muốn đi dạo phố thì
bị người lớn trong nhà ngăn không cho đi, còn nói hai người Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân là bảo bối trong lòng của mấy người lớn, cho nên hai người mà đi xin thế nào cũng sẽ được cho...
"Dừng lại, dừng lại." Triệu Tương Nghi cuối cùng cũng không chịu được nổi Mạc Thiểu Kỳ giống như một oán phụ đang than thở, chỉ có thể che lỗ tai để khỏi nghe, sau đó mới nói, "Kiếp sau mà ngươi có đầu thai làm nữ nhân...A, không nói nữa." Triệu Tương Nghi suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không nên dùng từ ngữ hiện đại để nói ở đây.
"Làm theo lời đệ là được rồi chứ gì, nếu như không được thì đừng có la hét đó." Bùi Tử Quân cũng cố ý liếc mắt nhìn Mạc Thiểu Kỳ, còn Mạc Thiểu Kỳ giống như mang ơn nhìn cả hai như tổ tông của mình, thiếu chút nữa thì cung phụng.
Triệu Tương Nghi cũng không nói gì, vừa mới xoay người đi vào trong mấy bước, thì nghe thấy giọng nói của Triệu Hoằng Lâm ở phía sau vọng đến: "Tiểu muội đừng để ý đến hắn."
"A, ca ca đã về." Triệu Tương Nghi vui vẻ, lập tức chạy đến, bỏ qua Mạc Thiểu Kỳ đang đứng ở một bên, cuối cùng đến trước mặt Triệu Hoằng Lâm, cười hì hì nhìn đại ca, "Muội còn đang lo lắng ca ca không trở về được, hôm nay chuyện tốt như vậy nếu không có ca ca tham gia thì không vui rồi, nhanh, mau vào gặp cha đi, cha vẫn đang chờ ca ca viết câu đối đó." Mấy năm qua,
thư pháp của Triệu Hoằng Lâm tiến bộ rất lớn, từ khi còn rất nhỏ đã tập viết chữ rồi, tuy chữ viết đoan chính nhưng lại thiếu khí chất, mấy năm nay, chữ mà Triệu Hoằng Lâm viết đã dần thấm nhuần bút phong của chính mình, vừa lộ ra phong cốt, vừa hữu lực.
"Này, này, lúc nãy muội đã đáp ứng yêu cầu của ta rồi mà." Mạc Thiếu Kỳ thấy Triệu Tương Nghi kéo tay Triệu Hoằng Lâm vui vẻ đi vào trong Thiên Hi Lâu, liền đuối theo sát phía sau. Còn lớn tiếng ồn ào, Bùi Tử Quân chỉ đành cười mỉm mà vỗ vai biểu đệ này.
"Không vui đến vậy sao, đừng buồn nữa, Hoằng lâm đã nói vậy thì tạm gác việc đi dạo phố này sang một bên đi."
Mạc Thiểu Kỳ cực kỳ ủy khuất, hờn dỗi nói: " Thiệt là, sao lại thân thiết với ca ca như vậy chứ, đệ còn chưa thân với tỷ tỷ như vậy mà."
Bùi Tử Quân xì một tiếng cười cười, sau đó lắc đầu: "Đệ không hiểu đâu, lúc trước..." Hắn nheo cặp mắt lại, bây giờ hắn đã lớn, cho nên đối với mọi chuyện đều hiểu rõ,chuyện về Lã thị, chuyện cả nhà họ phấn đấu gian khố thế nào để có được hôm nay, hắn đều biết, cho nên đối với hai huynh muội
Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm mà nói thì trong lòng của cả hai, ai cũng có một vị trí quan trọng, kể cả Triệu Tín Lương và nhóm người Phương thị.
Để có được vinh hoa phú quý như hôm nay không ai biết cả gia đình này đã vượt qua bao nhiêu gian khổ đâu.
"Lúc trước làm sao, sao chỉ nói một nửa thế." Mạc Thiểu Kỳ nóng nảy kéo áo Bùi Tử Quân gặng hỏi.
Lúc này Bùi Tử Quân mới hoàn hồn lại, sau đó xua tay: "Quên đi, cho dù ta có nói cho đệ thì đệ cũng không hiểu đâu." Nói xong, liền đi theo hai huynh muội vào trong.
Chỉ còn Mạc Thiểu Kỳ một mình sững sờ đứng tại chỗ, không nghĩ ra, một lúc sau mới chạy theo Bùi Tử Quân mắng: "Hảo cho một Bùi Tử Quân như huynh, dám khi dễ ta không đọc qua sách, hừ, ta không thích mấy thơ từ ấy đó, thì sao nào."
Bên này, hai huynh muội Triệu Tương Nghi đã vào trong Thiên Hi Lâu, Triệu Tín Lương khó khăn lắm mới dừng chân ở một bên nghỉ ngơi, thấy con trai đã về, tâm tình càng tốt, vỗ vai Triệu Hoằng Lâm nói: "Không về cũng không sao, đọc sách là trọng yếu, phu tử biết con về có nói gì không?"
Triệu Hoằng Lâm cười lắc đầu: "Con đã học xong chương trình của mấy ngày qua, nên phu tử rất hài lòng, đặc biệt cho con nghỉ ngơi hai ngày."
"Ca ca rất thông minh nha, ở trong học đường luôn có thể xin giấy phép đặc biệt để về nhà." Triệu Tương Nghi nói.
Xem ra lão sư ở hiện đại lẫn cổ đại đều giống nhau, học sinh có thành tích tốt thì luôn thiên vị đủ điều.
Ba người nói chuyện một hồi, thì ngừng lại vì Triệu Tín Lương phải đi xử lý chuyện trong tửu lâu, chỉ bảo hai huynh muội tự đi chơi, đói bụng thì tìm tiểu nhị lấy đồ ăn hoặc tìm Phương thị.
Vừa lúc Bùi Tử Quân đi tới, lên tiếng chào hỏi Triệu Hoằng Lâm, lại đề nghị: "Ở đây ồn ào, ta nghe nói ở khu chợ đông mới chuyển về một vài cây hoa lan mới, hay là chúng ta đi qua đó xem, thuận tiện tìm trà lầu để uống trà cũng tốt." Cuối cùng cũng nói thêm, " Dù sao tiểu tử Thiểu Kỳ kia cũng muốn đi đến khu chợ đông để dạo chơi rồi, chúng ta cũng thỏa mãn ý nguyện của nó đi, miễn cho nó lại oán giận lầm bầm, ta cũng không chịu được nổi."
"Đúng, dù gì cũng là nam tử, nhìn bề ngoài th2i khôi ngô tuấn tú, nhưng lúc tức giận lại giống như một tiểu nương tử vậy." Triệu Tương Nghi cũng hùa theo Bùi Tử Quân trêu chọc.
Triệu Hoằng Lâm bị chọc cười, sau đó hỏi Triệu Tương Nghi: "Tiểu muội có muốn đi xem hoa lan không?"
"Có, chúng ta cùng đi dạo phố đi, ở đây người lớn qua lại, nói chuyện với nhau, hài tử như chúng ta nên tìm chỗ khác để chơi. Hơn nữa muội cũng không muốn một hồi nữa thấy người nào đó oán giận đâu à." Triệu Tương Nghi nói xong, mọi người liền cười.
Ra khỏi Thiên Hi Lâu, Mạc Thiểu Kỳ lập tức lấy lại bộ dạng vui vẻ hoạt bát, mọi người thấy thế cũng vui vẻ theo.
Còn Mạc Nhã Như, bởi vì ở nhà được dạy bảo nghiêm khắc, nên đi bộ đều là bước ngắn bước nhỏ, cũng không đuổi kịp mọi người, lại hay ngập ngừng nói hai tiếng phàn nàn, cũng làm cho những người khác không thoải mái lắm, chỉ đành hạ chậm cước bộ chờ nàng ta cùng đi.
Triệu Tương Nghi vốn là hài tử nông thôn, cũng không phải tiểu thư khuê các gì, lúc ở trong thôn thường xuyên chạy đi chơi nên càng chạy càng nhanh, sức lực cũng rất lớn.
Không nghĩ đến, Mạc Nhã Như này không chịu suy nghĩ rằng chính mình ảnh hưởng đến mọi người, phá hủy tâm tình đi dạo phố, ngược lại còn oán giận bọn họ đi quá nhanh, đồng thời không nhanh không chậm nói: "Con gái nhà người ta, có gia giáo đều phải đi chậm, đâu có giống như một số người, sải một bước chân lớn, bộ dáng khiếm nhã không có học như vậy."