Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 138: Cùng một kẻ thù



Triệu Tín Lương nghe vậy liền ra ngoài, trước khi đi rất lo lắng, chỉ dặn dò: "Tương Nghi, con canh chừng chặt một chút, đừng để ca ca con làm chuyện điên rồ." Nói xong, lại không khỏi mỉm cười, con gái chỉ mới có bảy tuổi, mình sao có thể đem chuyện quan trọng như vậy giao cho con gái chứ.

Chắc là do con gái từ trước đến nay biểu hiện như là người lớn.

Nghĩ thế, nội tâm Triệu Tín Lương sinh ra một chút áy náy, nếu không phải trước kia gia đình nghèo khó, con gái cũng chỉ là một đứa trẻ không rành sự đời, cũng bởi vì trong nhà xảy ra nhiều chuyện nên mới làm cho con bé trở nên thành thục như vậy.

Triệu Tương Nghi nhưng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: "Cha yên tâm, con nói cho ca ca nghe cái này chắc chắn ca ca sẽ không làm những chuyện như vậy nữa đâu."

Triệu Tín Lương kinh ngạc, có điều không có nói thêm gì hết, chỉ đóng cửa đi ra ngoài.

Trong phòng, Triệu Hoằng Lâm đang buồn bã ngồi trên ghế, Triệu Tương Nghi thở dài một hơi, ngồi đối diện hắn.

"Ca ca, cha nói rất lý." Triệu Tương Nghi do dự mà mở miệng, "Chúng ta bây giờ không nên quá xúc động, giúp Uyển Dao tỷ tỷ phục hồi tinh thần mới là quan trọng nhất. Còn về phần đại bá nương đáng ghê tởm kia, còn có đại lão gia chó má không biết liêm sỉ kia, chờ sau này tính sổ một lượt cũng không muộn, chờ chúng ta có năng lực bảo vệ những người xung quanh chúng ta, chúng ta sẽ không còn sợ đám người đó nữa..."

"Nhưng ca không có dễ dàng tha thứ như vậy được." Triệu Hoằng Lâm hận đến hàm răng nghiến lại.

Triệu Tương Nghi hơi nhíu mày, thử thăm dò nói: "Ca ca, nếu như muội nói, Uyển Dao tỷ tỷ bây giờ còn trong sạch, ca ca, ca ca có thể thoải mái hơn một chút không?" Từ đầu đến cuối, Triệu Tương Nghi đều bỏ quên điểm ấy, đắm chìm trong cảm giác bi thương và lo lắng nên quên nói cho Triệu Hoằng Lâm nghe.

"Muội nói cái gì?" Triệu Hoằng Lâm quả thực nghĩ rằng Tề Uyển Dao đã bị người ta chà đạp, vì không có ai nói cho hắn biết nội tình bên trong, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Tề Uyển Dao, làm cho hắn tin rằng

Tề Uyển Dao đã .....

Thấy Triệu Hoằng Lâm đột nhiên kích động từ trên ghế đứng lên, Triệu Tương Nghi biết như vậy sẽ có hiệu quả mà, cho nên thở dài một hơi, bắt đầu đem sự tình kể lại một lần nữa cho Triệu Hoằng Lâm nghe.

Quả nhiên, Triệu Hoằng Lâm hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra, tâm tình mới ổn định lại.

Chỉ thấy hắn lạnh lùng nói, như là nói chuyện với Triệu Tương Nghi, hoặc là đang lầm bầm: "Chẳng biết cái tên thương nhân không biết xấu hổ kia là ai."

"Ca ca muốn đi hỏi Uyển Dao tỷ tỷ?" Triệu Tương Nghi lo lắng nói, đoạn hồi ức ấy, chắc chắn Tề Uyển Dao không muốn nhắc đến lần nữa.

Triệu Hoằng Lâm rũ mi mắt: "Mặc dù sẽ rất đau, nhưng ca ca nhất định phải biết, như vậy mới có thể sớm chuẩn bị cho tốt."

"Cái gì chuẩn bị, ca ca muốn làm gì?" Triệu Tương Nghi ngồi bật dậy, tim đập nhanh hơn, nàng có loại dự cảm rất xấu, hô hấp như ngừng lại.

"Muội đừng có nhúng tay vào." Triệu Hoằng Lâm không muốn tiểu muội bị liên lụy vào, ở trong nhà, hắn hy vọng là tiểu muội mình có thể vô tư lự, không vì sinh kế của cả nhà mà phiền não, nhưng còn nàng ấy thì hẳn không thể không quan tâm.

Qua thời gian một chén trà, Triệu Hoằng Lâm khôi phục lại bộ dáng ổn trọng, giọng nói cũng dịu dàng hơn, nói với Triệu Tương Nghi: "Mới vừa rồi là ca không tốt, lại dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với muội, muội có bị ca hù dọa không?"

Triệu Tương Nghi lắc đầu, đi tới trước mặt Triệu Hoằng Lâm: "Nếu ca ca quả thực suy nghĩ cho muội, thì hãy buông tha tất cả tạp niệm, ôn bài cho thật tốt để thi đậu kỳ thi Hương đi."



Trong mắt Triệu Hoằng Lâm lóe lên tia sáng, hắn gật đầu, sau đó cùng Triệu Tương Nghi ra khỏi phòng, đi đến phòng của Tề Uyển Dao.

Tề Uyển Dao không yên lòng, mặc dù cố tạo ra vẻ bình tĩnh nói rằng mình không làm sao, nhưng vẫn khiến cho mọi người lo lắng, kỳ thực giờ này khắc này, Tề Uyển Dao rất muốn lặng lẽ rời đi, mặc dù cực kỳ không muốn tách khỏi Triệu gia, nhưng Tề Uyển Dao không muốn cả Triệu gia vì mình mà lo lắng.

Là do Tề Uyển Dao nàng đã làm thay đổi cuộc sống yên lặng của Triệu gia.

"Uyển Dao." Triệu Hoằng Lâm gọi thẳng khuê danh,, dừng lại một hồi, khẽ cắn môi hỏi, "Ta không có ý tứ gì khác, nhưng ta muốn biết, người âm thầm bắt muội đi là ai?"

"Bà đi làm buổi trưa trước." Phương thị quay mặt sang một bên thầm lau nước mắt, sau đó xoa đầu Triệu Tương Nghi, "Bà nội sẽ hầm khoai sọ mà con thích ăn nhất, sẽ bưng tới cho con đỡ thèm."

"Bà nội vất vả rồi." Triệu Tương Nghi khéo léo trấn an, Phương thị ra ngoài.

Lúc này, Triệu Tín Lương đang ở chính trong phòng đờ người ra, nhất thời không đoái hoài đến sinh ý của Thiên Hi Lâu.

Hai tay Tề Uyển Dao nắm chặt váy áo, làn váy vốn thẳng đẹp bây giờ đã nhăn nhún. Tề Uyển Dao không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Hoằng Lâm, chỉ cúi đầu cau mày không nói.

Triệu Tương Nghi thấy thế bèn ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay vỗ vai an ủi.

Ba người cứ giữ nguyên sự lúng túng như vậy một hồi lâu, sau khi Triệu Hoằng Lâm hỏi cái vấn đề đó, bên trong phòng vây giữa bầu không khí an tĩnh, càng làm cho người ta thêm lo sợ.

"Cách nơi này rất gần, buôn bán dược liệu ở Dương huyện." Tề Uyển Dao nhắm mắt, cuối cùng nói ra một câu, vùng lông mày nhăn lại, có lẽ là không tự chủ được nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đêm đó...

"Bán dược liệu?" Triệu Hoằng Lâm nheo mắt cười nhạt, khóe miệng nhếch lên làm cho Triệu Tương Nghi thấy có chút lạnh lẽo, nhưng giờ này khắc này nàng (TTN) không dám làm Triệu Hoằng Lâm kinh động, chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm lẩm bẩm, "Trùng hợp như vậy sao, vậy cũng bớt phiền."

Tề Uyển Dao không rõ Triệu Hoằng Lâm đang nói cái gì, chỉ nói tiếp, "Ta quên tên của ông ta, nhưng ta biết ông ta họ Niên, mọi người đều gọi là Niên lão gia..."

"Niên?"

"Muội/ tỷ nói là họ Niên?"

Hai Huynh muội cả kinh không kìm chế được, quả thực không thể tin được chính tai mình lúc nghe Tề Uyển Dao nói câu này, cơ hồ đồng thanh nói.

"Làm sao vậy?" Tề Uyển Dao không rõ hai người bọn họ tại sao lại kích động như vậy.

Sau khi Triệu Hoằng Lâm bình tĩnh lại, giọng nói giống như trước nhưng hơi run, có chút sợ hãi hỏi thêm một câu nữa, "Vậy muội có ấn tượng...hoặc biết cái tên ..."Hắn dùng tay trái nắm c.h.ặ.t t.a.y phải của mình lại, hòng làm cho thân thể đang run dừng lại, "Niên Thế Hữu."

Rồi hắn lại âm thầm hô một tiếng "Chết tiệt", sau đó hỏi tiếp: "Muội có ấn tượng với tên này không?"

Tay Triệu Tương Nghi khoác lên vai Tề Uyển Dao cứng đờ lại, dần dần hạ xuống, sau đó lặng lẽ che miệng mình, che giấu kinh ngạc.

"Sao, làm sao vậy?" Tề Uyển Dao kinh ngạc nhìn cả hai, "Ta nói sai gì ư?"



"Là Niên Thế Hữu phải không." Giọng Triệu Hoằng Lâm căn bản không phải là đang hỏi, mà là một lời khẳng định, rõ ràng đã đoán được tám chín phần mười, nhưng vẫn muốn chính miệng Tề Uyển Dao thừa nhận mới chịu hết hi vọng.

Buôn bán dược liệu, họ Niên, ở Dương huyện .....

Tai Triệu Tương Nghi ong ong liên tục, trong đầu luôn vang lên những câu nói đó, cuối cùng chỉ nghe Tề Uyển Dao khẳng định, sợi dây đàn bỗng nhiên đứt...

Có chút đau, càng nhiều hơn là một cỗ hận ý.

Ngoài cửa, Phương thị kinh sợ hô một tiếng, bát khoai sọ hầm trong tay rơi xuống, loảng xoảng một tiếng, vỡ thành nhiều mảnh rơi dưới đất.

"Tín Lương, đã xảy ra chuyện, con mau đến đây." Phương thị hô to gọi, giọng nói của phương thị vang khắp cả nhà, Triệu Tương Nghi nghe xong cực kỳ u buồn ôm lấy lấy đầu của mình, cắn chặt môi dưới, đỏ bừng một mảng lớn.

Cả người Triệu Hoằng Lâm lung lay phải vịn vào bàn mới không ngã.

Tên vô sỉ âm thầm bắt Tề Uyển Dao làm thiếp hóa ra lại là tên thương nhân đã dẫn mẫu thân hắn bỏ nhà trốn đi ư -- Niên Thế Hữu.

Thế gian này sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy.

"Uyển Dao tỷ tỷ, thật sự là người đó sao? Là cái tên vô sỉ dẫn mẹ muội bỏ trốn với hắn." Triệu Tương Nghi thì thào nói Tề Uyển Dao kinh ngạc che miệng mình, mắt mở thật to, Niên Thế Hữu đúng vậy hỏi sao nàng (TUD) vừa nghe thấy tên này cũng cảm thấy rất quen thuộc, tại sao lại là Niên Thế Hữu.

Mấy năm trước ở Triệu gia thôn từng phát sinh một chuyện kinh thiên động địa, nam nhân trong câu chuyện "Người tình bí mật" không phải là Niên Thế Hữu vô liêm sỉ kia ư.

"Uyển Dao, cháu nói thật sao? Cháu có nhớ nhầm không, trên đời này họ Niên cũng không ít đâu.." Triệu Tín Lương bước nhanh vào cửa, hắn muốn tìm ra câu trả lời cho mình, hắn không muốn thừa nhận cái sự thật tàn khốc này.

"Cha, họ Niên đúng là không ít, nhưng họ Niên buôn bán dược liệu, còn không biết xấu hổ ở Dương huyện cũng chỉ có ông ta mà thôi."

Triệu Tín Lương lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Phương thị che mặt khóc chạy đến trù phòng.

Triệu Tương Nghi mặc dù nghe, nhưng nàng cũng không khóc, không nháo, thậm chí cả lông mày cũng không nhíu lại một cái, chỉ lặng lẽ ngồi ở giữa mọi người, như là một người ngoài cuộc đang đứng nhìn mọi chuyện, cũng không hiểu mà bình tĩnh hỏi mình mình một câu --

Tại sao cuộc sống cứ lượn một vòng lớn lại quay về điểm xuất phát vậy.

"Thì ra là cùng một người, vậy thì càng tốt, cũng dễ làm hơn." Triệu Hoằng Lâm siết thật chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, lãnh tình nói.

Triệu Tín Lương tựa vào cạnh cửa ngồi bệt xuống đất, răng cắn chặt lại, không nói nên lời.

"Như vậy nữ nhân đã cứu ta, ta đột nhiên nhớ đến..." Không khí yên tĩnh đến kỳ lạ, Tề Uyển Dao bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, mọi người đồng loạt nhìn nàng chằm chẳm, "Đêm đó, không phải có một nữ nhân cứu ta sao, lúc đó ta thấy bà ấy nhìn rất quen, nhưng bởi vì cách ăn mặc quá khác nên không có nhận ra, hơn nữa lúc đó ta còn hoảng loạn, nên không thể nhận ra ngay được… Bây giờ đột nhiên nhắc đến ta có thể khẳng định với mọi người, người đó từng là Triệu thẩm thẩm, mẹ ruột của Tương Nghi."