Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 26: Lời đồn đại



Trải qua náo loạn lần trước trước, mỗi ngày Dương thị đều đem chuyện túi bạc kia nói ra, căn bản còn chưa xác định được trong đó có năm mươi lượng bạc hay không, sau lại biến thành nhiều hơn năm mươi lượng bạc trắng!

Nàng ta không chỉ ở nhà nói, mà mỗi ngày còn đi ra ngoài nói nữa chứ, đem tình trạng của Triệu gia trước mắt cường điệu hóa lên, muốn có bao nhiêu khoa trương liền có bấy nhiêu, thậm chí còn châm chọc nhị lão Triệu gia, nói bọn họ có mệnh hưởng phúc, hiện giờ ở trong nhà toàn ăn nhân sâm tổ yến!

Bùi Tử Quân đã hai lần đến Triệu gia, vốn làm cho không ít người thôn thay đổi cách nhìn về gia đình họ, trước kia vì chuyện của Lã thị mà tất cả thôn dân đều xem thường Triệu Tín Lương, bây giờ khắp nơi trong thôn đều sôi nổi bàn tán xôn xao cả lên, nào là nói gia đình bọn họ thật tốt, lời nói mơ hồ lộ ra chút hương vị nịnh bợ.

Thêm nữa là, tất cả mọi người đều chính mắt nhìn thấy Bùi Tử Quân đem theo gia đinh mang lễ vật đến biếu nhà bọn họ, bây giờ lại nghe Dương thị nói Triệu lão gia tử có năm mươi lượng bạc, che giấu để làm của hồi môn cho Triệu Nguyệt Cầm, cũng không có cho lão đại Triệu Tín Lương chút ít bạc nào hết, cả thôn đều sôi nổi không yên, luôn tìm cớ đến nhà của bọn họ để xem tình hình ra sao.

Mấy ngày nay, một nhà Triệu Tương Nghi luống cuống tay chân ứng phó với đám thôn dân đến tìm hiểu kia, những người có chút quan hệ thân cận thì chỉ cần ngồi xuống giải thích một hồi là được, rằng căn bản chuyện có bạc là không có, còn nhưng người không thân thiết lắm thì làm mặt lạnh đuổi đi!

Đợi mọi người biết được chuyện này là do Dương thị miệng rộng đi ra ngoài phao tin, đều bị chọc giận đến gần chết, đối với người trong tam phòng lỗ mãng cũng không thèm nói chuyện.

Vừa lúc, Lý thị sau khi ở cữ bên nhà mẹ đẻ trở về, về đến nhà cũng chưa kịp sắp xếp hành lí, chính là cẩn thận kéo mẹ chồng Phương thị đến một bên nhỏ giọng hỏi: " Mẹ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con ở nhà mẹ đẻ mới có vài ngày, vậy mà đột nhiên không ít người trong thôn đến tìm con hỏi thăm tin tức về em gái của chồng, cũng có không ít người nguyện ý đến ở rể cho nhà ta, ngay cả đồ cưới cũng không muốn! Con không biết rõ sự tình ra sao, lại sợ chọn lầm đối tượng, nên không dám đáp ứng, chỉ nói là trở về nhìn một chút, rồi cùng mẹ thương lượng đấy."

Phương thị bối rối khi nghe nghi vấn của vợ lão nhị, trong lòng không khỏi giật mình, mới có vài ngày thôi mà lời đồn đãi đã gây huyên náo đến vậy, vô lực khoát tay, căm giận nói:" Còn có thể xảy ra chuyện gì, con xem tam đệ và tam đệ muội của con làm chuyện tốt chưa kìa!". Nói xong, lập tức đem tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà mấy ngày nay nói ra cho Lý thị nghe, Lý thị nghe xong, tinh tế suy nghĩ một lúc, sau đó thẳng thừng lắc đầu:

"Tam đệ và tam đệ muội thật là, làm người thì không nên nói loạn à, xem đi thật tốt quá mà, làm cho những người trong thôn hiểu lầm hết rồi, trong nhà không chắc sẽ ầm ỉ như thế nào đây."

"Nhưng mà tin tức này đúng là được truyền đi rất nhanh nha..... Lại có thể rơi vào tai mẹ của con bên kia." Phương thị lắc đầu, thở dài một hơi.

Cuối cùng, lại lo sợ vợ lão nhị sẽ suy nghĩ nhiều, nên nói thêm:" Mẹ Hoằng Tuấn, trong mấy con dâu này chỉ có con là hiểu biết nhiều, mẹ nói cho con nghe cái này, cha và mẹ không có nhận bạc của người ta, ngay cả mấy món đồ quý hiếm kia nữa, cũng là ngoan cố không chịu nhận đấy!"

"Mẹ, con biết mà." Lý thị gật đầu, giúp Phương thị thuận thuận khí," Ngài hoàn toàn biết tính con mà, chỉ cần nhìn thấy người trong nhà bình an, thuận thuận lợi lợi, trong lòng con cũng không suy nghĩ đến cái gì khác." Ý là nàng không có giống như Dương thị mỗi ngày đều đoán mò, làm ẩm ĩ.

Phương thị nghe được lời nàng nói như vậy, cũng rất yên lòng, bèn vỗ tay Lý thị, vui mừng cười nói: " Haizz, nếu như vợ lão tam học được ở con một chút xíu hiểu chuyện thôi, mẹ cũng không biết tiết kiệm được bao nhiêu tâm tư!"

Nói xong, lại lôi kéo Lý thị ngồi xuống, nghiêm túc đem ý tưởng ở riêng lần trước đề cập đến nói cho nàng biết và nguyên nhân của chuyện ở riêng này, tinh tế quan sát Lý thị nói.



Lý thị nghe xong, trước tiên là kinh ngạc, sau đó lại bất đắc đĩ cùng tiếc hận gật đầu, an ủi Phương thị vài câu: "Mẹ, nếu ngài đã xác định muốn thực hiện ý tưởng này, ít nhất đại phòng của đại ca và phòng của con xin cam đoan với ngài rằng, chúng con từ nay về sau sẽ hiếu thuận với ngài, xin đừng có lo lắng à."

Nghe lời an ủi đầy thiện của vợ lão nhị, nước mắt của Phương thị chực chờ rơi xuống, tự nhủ rằng mình thương yêu con dâu này là không sai.

Cùng lúc đó, tin đồn về nhà bọn họ ngày càng nghiêm trọng hơn, đã có không ít bà mai đến nhà Triệu Nguyệt Cầm xin làm mai nàng với mấy chàng trai trong thôn, sính lễ cũng rất cao, ban đầu là năm xâu tiền sau đó lại tăng lên đến mười xâu! Càng giật mình hơn nữa, là đúng như lời Lý thị đã nói với Phương thị rằng có người nguyện ý xin ở rể.

Vốn dân quê khi có chuyện vui, sính lễ làm mai ở phương Nam chỉ cần bốn năm xâu tiền cũng là nể mặt lắm rồi, lúc này sính lễ lại tăng lên đến mười xâu, đây cũng không còn là tục lệ nữa.

Trong lòng Phương thị biết rõ, những người kia chính là vì năm mươi lượng bạc mà đến, mười xâu tiền sính lễ chính là tương đương với mười lượng bạc, bỏ ra mười lượng để kiếm được bốn mươi lượng, chỉ có kẻ ngu mới không biết tính toán đến lợi nhuận thu được qua vụ buôn bán này.

Ngay từ đầu, người trong nhà còn khách khí nói chuyện tốt với bà mai đến đây, thuận tiện tìm xem người trong sạch cho Triệu Nguyệt Cầm, nhưng càng về sau, mấy bà mai đến cửa giống như con ruồi vo ve kéo đến không dứt, đám người Phương thị cũng không còn kiên nhẫn nữa, cuối cùng quyết định đóng chặt cửa lớn không cho người vào!

Dương thị thấy nàng ta động cái miệng thôi mà đã gây ra hiệu ứng lớn đến như vậy, không khỏi mừng rỡ cười toe toét, mỗi ngày đều khoanh tay đứng trước cửa sổ phía trước nhà, nhìn thấy người ngoài dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn vào trong nhà.

Bởi vì thái độ kiên quyết của đám người Phương thị, lời đồn bên ngoài dần tiêu tán đi một chút, những bà mối đến làm mai cho Triệu Nguyệt Cầm cũng giảm đi hơn phân nửa, nhưng ngay khi mọi người đang thở phào nhẹ nhõm thì phiền toái lớn hơn lại đến...

Hôm nay, Triệu Tương Nghi đang ngồi xổm ở trước cửa nhà, nghiên cứu vài miếng đất trồng rau, thầm nghĩ chờ mùa xuân năm sau khi ra ở riêng xong, nàng sẽ đến sau núi xem xét rồi đem mấy loài cây có thể ăn được đem về trồng.

Trước cửa Triệu gia có tổng cộng năm miếng đất trồng rau, trong đó có ba mảnh đất tơi xốp, phì nhiêu, đủ loại rau dưa được trồng trên đất, còn hai mảnh lớn hơn có thể là do đất có vấn đề, nên chỉ trồng được rau dưa lưa thưa mà thôi. Triệu Tương Nghi liền muốn miếng đất này, chờ đến lúc nhà bọn họ ra ở riêng nhất định sẽ sẽ xin hai mảnh đất hoang này, về sau phải khai khẩn hai mảnh đất hoang này một chút.

Đang suy ngẫm về kế hoạch tương lai lâu dài thì có một phụ nhân trung niên đi đến, phụ nhân trung niên kia khoác trên người một chiếc áo khoác màu xanh lá cây đậm, trên đầu cài hai đóa quyền hoa màu đỏ thẫm, trên cổ là chiếc khăn màu xanh biếc bay phấp phới, khóe miệng Triệu Tương Nghi rút lại, nhà nàng gần đây đối với những người làm nghề bà mối thập phần mẫn cảm, cho nên giờ phút này khi thấy cách ăn mặc điển hình của bà mối, nàng bắt đầu có chút không chịu được.

"Ai ôi, chậc chậc, ở đâu lại có một nữ oa xinh xắn như thế này, ta đã đi khắp mười dặm tám thôn cũng chưa thấy qua đứa bé được nuôi dưỡng có làn da thủy nộn như thế." Bà mối kia vừa thấy Triệu Tương Nghi ngoan hiền liền khen ngợi, rất nhanh đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Sau đó lại có chút tiếc hận chậc chậc vài tiếng."Ân, chính là có một chút gầy, thường ngày người lớn trong nhà cho cháu ăn ít lắm sao!" Nói xong còn muốn bước đến đưa tay nhéo khuôn mặt của Triệu Tương Nghi, bị Triệu tương Nghi một phen tránh thoát.

Bà mối lập tức liền nở nụ cười, cười đến mức cả người đều run rẩy tuyệt không giống như là làm bà mối, nhưng nhìn thấy son phấn bôi trên mặt bà ta giống như tường trắng rơi xuống đất, Triệu Tương Nghi không khỏi kinh hồn táng đảm.

Nở nụ cười một trận, bà mối chỉ vào trong nhà hỏi Triệu Tương Nghi: "Trưởng bôi cháu có ở trong nhà không?"

Triệu Tương Nghi suy nghĩ càng thêm khẳng định người này đến là để làm mai cho cô cô nàng, sau đó liền lắc đầu nói:" Đi vắng, đều đi ra ngoài rồi"



Bà mối không tin, vừa vặn nhìn thấy Dương thị từ trong nhà đi ra, bà mối nhìn thấy lập tức lắc m.ô.n.g đi tới, một phen đẩy Triệu Tương Nghi tránh ra, cười hì hì tiếp đón: " Thì ra là Trương mụ mụ đến đây à, khách quý nha!" Nói xong liền nghênh đón cái người gọi là Trương mụ mụ ấy vào trong nhà, sau đó lại quay sang trừng mắt với Triệu Tương Nghi một cái," Đúng là không có mắt nhìn, đây chính là bà mối có danh tiếng bên ngoài đấy! Mày cũng dám mời ra ngoài à, hừ."

Triệu Tương Nghi nhếch cái miệng nhỏ lên, liếc nhìn Dương thị một cái, còn Trương mụ mụ kia đúng là giống hệt như tú bà trong kỹ viện ấy!

Trong nhà, Phương thị tỏ ra xem thường đối với hành vi nghênh đón của con dâu thứ ba với cái bà mối kia cực kỳ bất mãn, bất quá Trương mụ mụ này lúc trước cũng có gặp qua Phương thị một lần, bên ngoài đúng là có chút danh tiếng, hơn nữa Phương thị cũng không muốn đắc tội với người ta, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của Triệu Nguyệt Cầm, vì thế dựa theo toàn bộ cấp bậc lễ nghĩa, mời trà, bày ra một đĩa hoa quả chiêu đãi Trương mụ mụ.

Lúc này, Triệu Tương Nghi cũng vào trong nhà, nện bước chân ngắn chạy vù vù đến trước mặt Phương thị, Phương thị một phen ôm lấy nàng, dụ dỗ một hồi.

"Ta nói này Quang Trung đại tẩu, cháu gái này của tẩu đúng là xinh đẹp đấy, nếu đưa con bé ra ngoài cũng chẳng ai tin được nó ăn cơm nhà nông mà lớn lên!" Trương mụ mụ đối với tướng mạo của Triệu Tương Nghi càng thổi phồng thêm, Phương thị ngẩn ra một chút, vẫn không để ý đến nữa mà vẫn như trước chơi đùa với cháu gái trong lòng.

"Lúc này Trương mụ mụ đến đây chính là giới thiệu gia đình nào có Nguyệt Cầm sao?" Dương thị ở một bên cười hắc hắc phụ họa, sở đĩ nàng ta nịnh bợ Trương mụ mụ là vì không ít bà mối giống như Trương mụ mụ thường hay cùng nàng ta vụng trộm hỏi thăm, chỉ cần nàng ta hỗ trợ cho mấy bà mối này đem hôn sự nói cho thành công, khi đó nàng ta có thể từ mấy bà mối này nhận không ít tiền.

Trương mụ mụ hp một ngụm trà, vừa cười cười, son phấn trên mặt không biết đã bay ít nhiều bao nhiêu, Triệu Tương Nghi cảm thấy trong dạ dày mình đang thẳng đứng, cuối cùng dứt khoát không nhìn bà mối này nữa.

"Ha ha, lần này đến đây, không phải là làm mai cho Nguyệt Cầm nhà các ngươi." Trương mụ mụ này vừa mới mở miệng đã làm cho mọi người thất kinh, thấy mọi người đặt chú ý lên người mình, bà ta mới tiếp tục nói," Quang Trung đại tấu, trong nhà lão đại của tẩu không cần một tức phụ sao?"

"Trương mụ mụ, bà đến đây là chuyện rất cực khổ rồi, ta đây thật cảm ơn bà à, nhưng lão đại nhà chúng ta tạm thời không muốn đi thêm bước nữa, thật là xấu hổ quá đi.." Phương thị uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Trương mụ mụ.

Trong lòng Triệu Tương Nghi càng thêm buồn bực, hóa ra không phải đến làm mai cho Triệu Nguyệt Cầm, mà là đến tìm cha nàng làm mai sao?

Kế mẫu…

Triệu Tương Nghi hễ nghĩ đến, cả người run b.ắ.n lên, trước đây nàng từng đọc chuyện công chúa Bạch Tuyết, ấn tượng đối với nhân vật mẹ kế này rất là xấu. Nay đã có một bà mẹ ích kỷ đến táng tận lương tâm rồi, nàng không hy vọng rằng sẽ có thêm một bà kế mẫu hung ác ngược đại tiểu hài tử đâu.

"Ôi, Quang Trung đại tẩu, tẩu phải nghe ta nói xong đã chứ." Trương mụ mụ giống như biết trước được Phương thị sẽ có thái độ này, nên không có tức giận trái lại còn nhẫn nại nói lời êm tai.'Bên chỗ ta có hoàng hoa khuê nữ hai nhà Vân-Anh chưa gả! Tướng mạo không chỉ là hạng nhất, nữ hồng và tài quản gia đều là hạng ưu cả! Nói xong, hai mắt Trương mụ mụ lại tỏa sáng, đối với Phương thị giơ ngón cái lên, ý bảo là cô nương hai nhà kia đều là thượng phẩm.

"Con không cần kế mầu!" Đang lúc Trương mụ mụ nói chuyện đến nước miếng bay tùm lum, Triệu Tương Nghi bồng trừng mắt với bà ta, hung hăng lớn tiếng nói một câu cắt đứt lời nói của Trương mụ mụ.