Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 31: Bệnh tới thật đúng lúc



Đợt tuyết đầu tiên rơi liên tục ba ngày mới tan hết, trời càng lạnh hơn, đợt tuyết sau là vào ngày hai mươi tháng mười một cũng nhanh đến, so với đợt trước còn lớn hơn, mạnh hơn nữa. Làm cho cả Triệu gia thôn người người đều bị lạnh cóng. Mỗi nhà cũng không ai đi ra ngoài, trực tiếp ở bên trong phòng hơ lửa, sưởi ấm.

Triệu Tương Nghi vốn đang dồi dào sức lực lại vì đợt tuyết sau mà dần dần tiêu tán. Cả ngày nàng lạnh đến run run, căn bản cũng không nguyện ý rời khỏi chăn, cũng không giống như lần trước đi ra ngoài chơi đùa trên làn tuyết đọng.

Mấy người Phương thị cười nàng, tiểu hài tử quả nhiên là tiểu hài tử, hứng thú với vật gì thì cũng không quá hai ngày, đảo mắt sẽ không thích nữa.

Cũng may vào đầu tháng mười một, Phương thị liền gấp rút kêu Trương đồ tế qua nhà mình g.i.ế.c heo, đem tịch tràng (lạp xưởng), thịt khô cùng lúc xử lý thỏa đáng, chỉ chờ thời điểm mặt trời mọc sẽ đem phơi. Lại cùng người trong thôn đi trấn Thanh Hà để mua cho xong đồ dùng cho năm mới, trước mắt thời tiết mặc dù lạnh, nhưng mọi người cũng sống yên ổn, ở nhà làm việc, yên tâm chờ đợi đến đêm ba mươi.

Nhưng bây giờ trong nhà nhiều việc bận bịu không thế bỏ được, Dương thị lại la hét nói mình bị bệnh, mọi người qua phòng nàng ta xem, thì thấy nàng ta đang bất mãn nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch. Mặc dù ngày thường hành vi của Dương thị không được mọi người chào đón, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng nên mọi người cũng biết được tính nghiêm trọng của nó, vội vàng đề nghị đi mời lão Ồn đến xem bệnh cho nàng ta.

Ngoài dự đoán của mọi người, lúc này Dương thị phi thường hiểu chuyện, mệt mỏi nói: " Không cần, ta biết một năm nay cuộc sống trong nhà này trải qua đều hết sức khó khăn, cộng thêm năm nay thu hoạch không được tốt như năm ngoái, không nên vì ta mà tốn kém...... Khu khụ, bệnh này chỉ cần nằm nghỉ là tốt rồi, nếu đến mùa xuân sang năm không tốt lên thì ta cũng không có biện pháp......" Nói xong, cuối cùng nước mắt chảy ra.

Phương thị thấy thế, nói gì thì nói cũng muốn mời lão Ôn tới đây nhìn một chút, Triệu lão tam vội đứng ra ngăn cản: "Ôi mẹ, thân thể của nàng ấy từ trước đến giờ rất tốt, lần này chỉ sợ là bị nhiễm một chút thương hàn mà thôi, đợi con cho nàng ấy uống chút canh ngải diệp, lại cho nàng nghỉ ngơi mấy ngày có lẽ không có chuyện gì đâu, không cần phải hao phí chi cho uổng tiền."

"Ngươi ... tiểu tử thúi này!" Phương thị trừng mắt nhìn Triệu lão tam một cái, "

Tuy nàng ta thường ngày có phần làm cho người khác không vui nhưng nhà chúng ta cũng không vì vậy mà đối với nàng ta cay nghiệt nha".

Nghe Triệu lão tam cùng Dương thị nói như vậy, trong lòng Phương thị suy tính một chút, cũng quyết định điều trị, mời lão Ôn tạm thời đến chẩn bệnh cho Dương thị một chút.

Lúc này, Dương thị rất không thức thời tiếp tục mệt mỏi nói: "Thật ra thì, con nghĩ do mình làm việc ở ngoài đồng dưới ánh nắng của mùa thu nên thân thể mới mệt mỏi, suy sụp như thế này...... Mẹ, không phải mẹ còn giữ thuốc bổ mà Bùi gia đưa tới sao, nếu được thì mẹ chưng cách thủy cho con chút ít, có lẽ chịu đựng chút là khỏe thôi." Nói tới đây, nàng ta cũng đem những tính toán trong lòng biểu lộ ra, Phương thị lập tức xụ mặt xuống.

Mấy ngày nay, Triệu gia Nhị lão cũng chặt chẽ giải thích với bọn họ là không có năm mươi lượng bạc, Dương thị cũng không có biện pháp gây khó dễ, nhưng trong lòng lại nghĩ có lẽ bọn họ không muốn cho người khác bạc mà thôi. Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là chờ Triệu Nguyệt Cầm xuất giá, xem số lượng đồ cưới phong phú như thế nào, sau đó lại xem cuộc sống của gia đinh tiếp tục trải qua ra sao, thì có thể phán đoán được Triệu gia Nhị lão rốt cuộc có lấy hay không lấy nhiều bạc!

Bên này, nàng ta làm bộ mệt mỏi như vậy, chính là tham lam thuốc bổ mà Triệu gia Nhị lão luyến tiếc không nỡ dùng.

Lý thị cũng ở trong nhà, vốn nghe nói Dương thị ngã bệnh, trục lý (chị em dâu) tuy nói không có tình cảm lắm nhưng cũng không phải là ngoan tâm lãnh tình, trong lòng còn lo lắng một hồi. Lúc này nghe được Dương thị nói như thế cũng biết rằng nàng ta giấu mình lòi đuôi, trong lòng Lý thị cũng hiểu rõ, ngoài miệng thản nhiên nói: "Đệ muội, thuốc bổ kia là để lại cho cha mẹ dùng, cha mẹ còn không nỡ uống, làm sao muội không biết xấu hổ mở miệng muốn đây?" Không phải là bệnh thương hàn nhẹ sao, uống canh ngải diệp hoặc là tìm lão Ôn để xem một chút đều được nha, đệ muội nói như vậy không phải rõ ràng là tham lam thuốc bổ sao? Ý tứ là mình làm việc thiếu hụt thân thể đấy, trong nhà hai vợ chồng bọn họ là thích lười biếng nhất, với lại từ sau ngày mùa đến nay cũng không thấy nàng ta có dấu hiệu bệnh, không phải mỗi ngày càn rỡ, tùy tiện sao?

Mấy câu sau Lý thị không nói ra miệng nhưng người khác cũng có thể hiểu được tầng tầng lớp lớp ý tứ kia.

Dương thị bị Lý thị làm mất thể diện, trong lòng không thoải mái, nhưng nắm được Lý thị ngày mùa ở cữ nên không tha: " Hứ, ta nào có giống như Nhị tẩu tốt số? Người khác làm ruộng còn chính mình thì đang ở cữ đem thân thể nuôi cho tốt thì không nói, lại còn không làm việc trong thời gian dài à! Đương nhiên thân thể của tẩu là không xảy ra vấn đề gì, thư thư phục phục rồi!" (nở nan)



"Ngươi --" Lý thị phát bực, lời nói như vậy, Dương thị không biết đã nói mình bao nhiêu lần, chuyện sinh con nàng có thể quyết định được sao!

Phương thị kéo tay áo Lý thị, híp mắt suy nghĩ tính toán trong lòng Dương thị, không bao lâu, Phương thị khoát khoát tay thở dài nói: "Hajz...... Được, không phải ngươi mong chờ những đồ tốt đó sao, ta nhân tiện hầm rồi bưng tới cho ngươi uống, thiếu nãi nãi ( thiếu phu nhân)!" Cuối cùng tức giận trách mắng Dương thị.

Dương thị giận đến mức lập tức bắt lấy cánh tay trượng phu mình, nhìn Phương thị tức giận đi ra ngoài: " Ông mau nhìn mẹ ông đi, bây giờ trách móc, nghi vấn cái gì, người ta ngã bệnh mà còn hung dữ như vậy!"

"Thôi, thôi!" Triệu lão tam vẫy vẫy tay, thấy trong nhà mọi người đi không sai biệt lắm, mới là nói tiếp: "Không sai biệt lắm là được a! Này không phải cuối cùng mẹ cũng cho bà uống thuốc bổ rồi sao, kế tiếp bà chỉ cần nắm ở trên giường không phải làm việc còn có người hầu hạ ăn uống, đừng nói nhiều chuyện không cần thiết, còn không biết dừng đúng lúc nữa sao?"

Dương thị lúc này mới hơi thu lại vẻ mặt, khóe miệng nhếch nhẹ nói: "Được rồi, được rồi, đợi chút nữa bưng đồ ăn tới, tôi cho ông uống chút ít là được, chuyện này cũng có công lao của ông mà!".

"Đúng vậy, đến lúc đó tôi mượn cớ nói muốn chăm sóc bà, biết đâu cũng làm việc ít lại chút, dính chút lợi ích từ người!" Triệu lão tam hai chân cong lên vui thích nói.

Trong phòng bếp, Lý thị hỗ trợ mẹ chồng chưng đồ, làm việc nhà.

Lại nghe Phương thị khinh thường mắng một câu: "Đồ lười biếng, vì trốn tránh làm việc, ngay cả nguyền rủa cả nhà ngã bệnh cũng muốn nói ra! Hai đứa nhỏ giao cho bọn nó dạy dỗ, không biết trưởng thành sẽ là bộ dáng gì nữa!"

Lý thị trong lòng biết Phương thị đang chửi cái gì, suy nghĩ kĩ một chút, ngừng nhóm lửa, đứng dậy, hướng về phía Phương thị nói: "Mẹ, có mấy lời con không biết có nên nói không, nhưng bây giờ đệ muội lại muốn ăn thuốc bổ của cha mẹ. Mẹ, người làm sao lại dễ dàng cho qua như vậy được?"

Phương thị khoát khoát tay, thở dài: "Mặc kệ thôi, chỉ cần nàng ta không lấy chuyện năm mươi lượng bạc ra ầm ĩ, cho nàng ta ăn chút thứ tốt thì tính là cái gì, thôi thôi, sắp sang năm mới, mẹ cũng không muốn cùng nàng ta ầm ĩ, lúc đó khiến cho không khí trong nhà nặng nề đến đêm ba mươi, điềm xấu nha!"

Sau cùng lại thêm một câu: "Hajz! Phân đi, phân đi, chờ đầu mùa xuân năm sau phân nhà, lúc đó mọi người sẽ được sống yên ổn chút!"

Đang nói, thì thấy ở ngoài cửa phòng bếp, Triệu Tương Nghi nhảy lên một cái rồi đi thẳng vào.

"Bà nội!" Triệu Tương Nghi kêu một tiếng vang dội, vừa hướng Lý thị lên tiếng chào: "Nhị thẩm thẩm khỏe!" Lý thị không có suy nghĩ gì xấu, người cũng rộng lượng hiền lành, hơn nữa cũng thật lòng mong đợi cái nhà này tốt lên, Triệu Tương Nghi cũng hết sức thích nàng.

"Ai, Tương Nghi đói bụng rồi phải không?" Lý thị sờ sờ đầu Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi lại đem đầu lắc giống như trống bỏi.

"Con không đói bụng, con là nhớ bà nội à!"



"Tiểu quỷ này, con bây giờ càng ngày càng không được nữa à, hôm nay lại đưa ra chủ ý dở hơi gì đây!" Phương thị cố ý trách mắng, cũng không có ngăn cản Triệu Tương Nghi tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.

" Không phải chủ ý dở hơi đâu!" Triệu Tương Nghi cười híp mắt, hơn nữa cố ý học theo bộ dạng đại nhân đưa tay lên che khóe miệng giảm thấp thanh âm xuống nói, "Ca ca nói Tam thẩm thẩm giả bệnh à!"

Phương thị và Lý thị vừa nghe, không khỏi hai mặt nhìn nhau, sau đó cười một tiếng. Hai đứa tiểu quỷ này, một đứa thì hiểu chuyện, một đứa thì càng ngày càng tinh quái, cũng không biết làm gì với hai đứa nhỏ này mới tốt đây.

"Bà nội, bà đem chén thuốc kia giao cho Tương Nghi, Tương Nghi sẽ có biện pháp à." Triệu Tương Nghi dùng sức hít hà hơi thuốc bổ trong nồi, trong nồi mặc dù không phải là sâm tổ yến, nhưng cũng là đồ tốt, uống thứ này đối với thân thể tốt vô cùng, cứ như vậy mà cho một mình Dương thị uống, thật lãng phí.

"Nga? Tiểu bất điểm, con rốt cuộc muốn làm gì?" Phương thị cũng hăng hái, vừa lau tay trên tạp dề vừa híp mắt cười nhìn Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi khanh khách cười thật lâu, sau đó thần thần bí bí nói: "Trước giữ bí mật nha! Bất quá bảo đảm một hồi mọi người cũng sẽ biết Tam thấm thấm là giả bộ bệnh à!"

Lý thị vừa nghe, lại càng kinh ngạc, thẳng thắn khen ngợi Triệu Tương Nghi nói: "O, con thầy Tương Nghi chính là đứa tinh quái, nhưng lời nói ra thường chính xác. Mẹ, nếu không mẹ cho tiểu Nghi thử một chút, con có chút tò mò rồi đây."

Phương thị suy nghĩ một hồi, cuối cùng cẩn thận dặn dò: "Vậy con đợi một chút, bưng cho cẩn thận đấy, không được để bỏng tay của mình đâu." Triệu Tương Nghi "Ai" một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở một bên, vừa sưởi ấm, vừa đợi canh bổ a.

Không lâu sau, Phương thị cầm khăn lông ướt cẩn thận từng li từng tí, lấy chén canh bổ nhỏ bưng lên, lo lắng Triệu Tương Nghi còn nhỏ dễ bị bỏng,

Phương thị dùng đến khay thức ăn để mừng năm mới, đem canh đặt ở bên trên, dặn dò Triệu Tương Nghi giữ cho chặt.

"Dạ dạ, bà nội, Nhị thẩm thẩm, hai người một hồi nhìn con!" Triệu Tương Nghi quay đầu dặn dò hai vị trưởng bối nói, "Không cho phép tới trước nhìn lén nha!"

Vừa nói vừa bưng chén canh bổ dưỡng thơm ngào ngạt đi Tây phòng.

Vừa vào cửa, Triệu lão tam liền khẩn cấp đem chén canh bổ dưỡng từ trong tay Triệu Tương Nghi đoạt lấy, vì vậy mà tràn ra ngoài không ít, Dương thị nhìn mà đau lòng: "Ổi, con nhóc này, sao ngươi không chú ý một chút a! Đây là vật vô cùng trân quý, đổ một chút cũng là vài lượng bạc đấy!" Dừng một chút lại huyên thuyên nói, "Mẹ cũng thật là hẹp hòi, cho uống có một chén nhỏ như vậy! Hơn tám phần là mẹ cất giấu cho Nguyệt Cầm làm đồ cưới rồi!"

Triệu Tương Nghi đứng ở tại chỗ nghe Dương thị oán trách, Dương thị cùng Triệu lão tam lúc này mới chú ý tới nàng, liền vội vàng xua đuổi người: "Đi đi đi, trời sanh là số nha hoàn mà!" Lại cười nhạo nói: "Nhìn xem, cái khay này cũng dùng nữa, thật đem ta làm Thiếu nãi nãi đấy!"

"Con không phải mệnh nha hoàn, nhà các người già trẻ mới là mệnh nha hoàn". Triệu Tương Nghi đem mắt to của mình trợn trừng đem hai mẹ con Dương thị cho tức gần chết.

"Ơ, còn học cãi lại nữa!" Dương thị trợn mắt nhìn Triệu Tương Nghi một cái, vừa định chửi ầm lên, Triệu Tương Nghi cũng là không nhanh không chậm mở miệng nói: "Bà nội, lúc nãy để cho con bưng canh tới đây đã dặn dò cẩn thận". Nàng liếc Dương thị một cái, sau đó nhìn hai tỷ đệ Triệu Hoằng Nhân thèm ăn nước miếng chảy ròng, "Này canh ngon nên ăn cẩn thận đấy!"