Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 47: Giao thừa



Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hắn, Triệu Tương Nghi tỉnh dậy từ trong tiếng ồn. Hóa ra là cô cô Triệu Nguyệt Cầm dậy sớm, đang ở trong trù phòng bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Trải qua mấy ngày luyện tập, bàn tay nhỏ bé của Triệu Tương Nghi dần dần có sự mềm dẻo, có thể tự mình mặc quần áo, mang giày vào, chẳng qua là giường có phần hơi cao, Triệu Tương Nghi phải cần thận đến mép giường chậm rãi đi xuống, nếu không ắt sẽ ngã sấp xuống!

Triệu Hoằng Lâm cũng vừa mới tỉnh dậy, cả người mặc một bộ quần áo mới mang không khí vui mừng chạy đến trong phòng Triệu Nguyệt Cầm, nhìn thấy Triệu Tương Nghi vừa mới mặc xong một bộ quần áo mới, không nén nổi vui mừng, cười nói: "Tiếu muội bây giờ thật là ngoan, có thế tự mình mặc quần áo rồi, nào đến đây, ca ca dẫn muội đi rửa mặt."

Hôm nay, Triệu Tương Nghi mặc một cái áo khoác màu hồng nhạt mới tinh và quần bông, vải may đồ này là do Bùi gia lần trước đưa tới, mặc dù vải này không phải là tốt nhất, nhưng đối người trong Bùi gia mà nói đây không là gì cả, nhưng còn đối người nhà bọn họ, mấy cuộn vải như thế này là vải tốt khó tìm. Triệu Tương Nghi còn tự mình cần thận quan sát, trên khúc vải màu hồng nhạt còn ẩn hiện thấy hoa văn cánh hoa, trông rất đẹp mắt.

Nhị lão Triệu gia vốn không cần đến khúc vải kia, bây giờ lại thấy Triệu Nguyệt Cầm lấy ra hai bộ quần áo mới cho hai người họ, hai người nhất thời cảm động vừa cảm thấy hơi lãng phí, nói Triệu Nguyệt Cầm tâm tư tỉ mỉ quá, Triệu Nguyệt Cầm ngại ngùng cười nói đây là ý tứ của đại ca.

Vì thế, nhị lão Triệu gia không xem trọng Triệu Tín Lương sao mà được.

Mặc dù bây giờ trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhưng không khí cả Triệu gia thôn hôm nay không giống như lúc trước yên lặng, mà mỗi nhà đều tràn đầy tiếng cười, thật là náo nhiệt.

Khí trời bây giờ tuy còn lạnh nhưng không lạnh như hôm mồng tám tháng chạp, hơn nữa bầu không khí thập phần hân hoan, trực tiếp xua tan đi hơn phân nửa cái lạnh mùa đông.

Tất cả mọi người trong nhà bắt đầu dùng món điểm tâm là cháo bí đỏ, món cháo này mang ẩn ý báo hiệu điềm lành, Triệu tương Nghi vốn không thích ăn điểm tâm có vị ngọt, nhưng mùi cháo lại thơm ngát ngon miệng, ngọt mà không ngán, thật hợp khẩu vị của nàng à.

Mấy ngày nay, hai tỷ đệ Triệu Tương Liên và Triệu Hoằng Nhân đều ngủ trong nhà lớn bên này, khẩu phần ăn uống của cả hai đều giống như mọi người, nhưng Dương thị và Triệu lão tam vẫn như cũ không chiếm được sự quan tâm của mọi người trong nhà, bị lạnh nhạt ở Tây phòng, không người thăm hồi.

Nhưng cũng không ai biết rằng cuộc sống của hai người Dương thị căn bản không có khổ sở như cả nhà đã tưởng tượng, Bên này Dương thị lấy ra đồ Tết mà lần trước đã nhờ Triệu lão tam đi mua, mặc dù không phải là cái đồ tốt nhất, nhưng lại rất phù hợp với cả hai người họ. Lúc này, Dương thị vừa ăn chén cháo trắng trên bàn vừa hung ác lạnh nhạt nói: "Hừ, năm nay xem như là bọn họ tạm thời keo kiệt một chút, đợi đến đầu xuân năm sau khi ra ở riêng, tôi quyết định phải vui vẻ nháo loạn, làm cho mắt cẩu của bọn họ phải rớt ra!"

Triệu lão tam lại không để ý đến Dương thị, chỉ vùi đầu ăn chén cháo trắng trên bàn.

Ăn xong điểm tâm, bọn nhỏ đều ở trong sân chơi đùa, mỗi đứa đều cầm một chiếc túi nhỏ cất mấy món điểm tâm, đồ ăn vặt ngon vào bên trong, chẳng hề giống như mọi ngày đều không đủ.

Người lớn trong nhà một khắc cũng đều không rãnh, khi mặt trời vừa lên cao, tất cả mọi người trong nhà đều bận rộn chuẩn bị món ăn ngày Tết.

Không chỉ làm cho tất cả người trong nhà ăn mà còn phải vội vàng làm mâm cỗ cúng tổ tiên trong từ đường vào ngày giỗ tổ.

Mùi thịt rượu bay đầy trong sân, không, sát thực phải nói là mỗi hộ gia đình đều tràn đầy mùi thơm của đồ ăn, làm cho người ta cảm giác được bụng dưới trống trơn, nước bọt chảy ròng ròng.

Trong Triệu gia thôn, phần lớn là thân thích hoặc họ hàng xa của người trong gia tộc, vì vậy nhà của mấy vị trưởng bối có uy tín trong tộc ở gần đây hết, từ đường Triệu gia có niên đại xây dựng từ rất lâu rồi. Mỗi khi ngày Tết đến, Triệu lão gia tử sẽ dẫn đầu cánh mày râu trong nhà nâng bàn đầy rượu thịt, thức ăn ngon, đi đến từ đường thờ tổ tiên để cúng giỗ. Nguyên là hôm nay các hộ gia đình khác cũng đặc biệt đến tế bái tổ tiên, bởi vì mồng một tháng giêng phải đi viếng mồ mả, cúng tế nên mọi người mới làm giỗ tổ hôm nay, cũng tiết kiệm được không ít thời gian.

Triệu Tương Nghi cũng rất muốn cùng đi xem bày bàn tiệc rượu ở từ đường, nhưng vì là nữ hài nên không được đi, chỉ có thể mở to mắt nhìn Triệu Hoằng Lâm đi theo người lớn. Đúng lúc, tiểu tử Triệu Hoằng Nhân kia quay đầu lại làm cái mặt quỷ hù nàng, ý nói là hắn có bao nhiêu là tài giỏi mới được đi đến từ đường, Triệu tương Nghi bất đắc dĩ liếc hắn một cái, cũng không thèm so đo, liền đi theo nhìn nhóm người Phương thị nấu ăn.

Tại trù phòng, chẳng còn không khí vui mừng như lúc nãy nữa, vì lúc này Dương thị đang khoanh tay đứng trước cửa phòng bếp, lúc Triệu Tương Nghi đi tới vừa vặn nghe Dương thị nói một câu: "Bọn ta bên kia không có nồi, không có bếp, làm sao có thể làm món ăn ngày Tết được, còn không muốn bắt mọi người bên này làm cho đấy?"

Ngay lập tức bên trong truyền đến giọng nói của Phương thị: "Cuối năm rồi mà các ngươi còn muốn lấy thêm đồ? Không phải là mấy ngày nay các ngươi thường xuyên đem đồ ăn đến chỗ Hậu Diện để nấu ư, làm sao bây giờ lại muốn qua đây để nấu món ăn ngày Tết?"



"Hậu Diện" chính là chỉ nhà của Đại gia gia Triệu Tương Nghi, cũng chính là đại ca của Triệu lão gia tử, Đại gai gia là người hiền lành, dễ nói chuyện, chỉ là Đại nãi nãi là người yêu thích khoe khoang, ỷ vào con trai và con gái có chút bản lãnh, thường xuyên dùng đồ tốt để hiếu kính với bà, nên mỗi ngày bà thường ra ngoài nói này nói nợ với người ta, điều này làm cho Phương thị không thích chút nào. Đó là lí do tại sao, mặc dù ở rất gần nhau, nhưng chỉ vào ngày lễ lớn như ngày Tết Phương thị mới sang thăm hỏi, còn như ngày thường sẽ không lui tới.

Dương thị bị thọt một câu, sửng sốt một lát, nhất thời khóc rống lên: "Trời ơi, cái nhà này còn muốn cho người ta sống nữa không đây, các người không cho bọn ta ở đây thổi lửa nấu cơm, mà bọn ta cũng đâu có tự nguyện đến nhà của Hậu Diện thúc đâu ..."

"Đi ra ngoài!" Phương thị bỗng nhiên tiến lên vài bước đi tới trước cửa, "Cuối năm rồi mà còn nói điều không may!"

Dương thị nói cho cùng cũng không dám chọc Phương thị, bởi vì còn tiếp tục nói nữa, Triệu lão gia tử và hai người con trai của ông ta khẳng định sẽ không bỏ qua đâu, cho nên bây giờ cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, chỉ âm thầm bấm móng tay vào lòng bàn tay mình thôi, ở trong lòng xì một tiếng khinh miệt, xoay người muốn bỏ đi.

Vừa vặn thấy Triệu Tương Nghi đang đi tới, Dương thị thật muốn đánh cho con nha đầu này một bạt tai, nhưng ngại Phương thị và Lý thị đều ở đây, chỉ làm bộ cười tươi dụ dỗ Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi vốn không thích, nghĩ đến tình huống bây giờ của người trong tam phòng chẳng khác gì đã cùng với gia đình phân gia, sau này cũng không còn quan hệ gì nữa, vì vậy ngoài miệng nói: "Bọn con bên này mừng năm mới đều ăn rất nhiều thịt, vậy Tam thẩm thẩm ăn gì ở bên kia?"

Dương thị ngửi thấy mùi thịt trong trù phòng, nuốt nước bọt một cái, sau đó làm bộ như muốn quay về Tây phòng bên kia.

Phương thị Lý thị hai người chỉ là nhẹ "Ơ" một tiếng, sau đó hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn nhau cười, Phương thị còn cố ý dùng tạp dề để lau tay, sau đó mới ôm lấy Triệu Tương Nghi: "Con bé này hôm nay vừa há miệng ra thôi đã lanh lợi như thế rồi, mà cháu cũng sắp được bốn tuổi đi, đúng là càng lớn càng tinh quái mà!"

Triệu Tương Nghi thuận thế làm cái mặt quỷ, Lý thị thì híp mắt cười, nhét một miếng thịt gà vào trong miệng nàng.

Không lâu lắm, cánh đàn ông đi tết tổ cũng đã trở về, Phương thị dẫn theo con dâu và con gái đi ra bưng thức ăn vào trong nhà, đây chỉ là cơm trưa cũng không phải là cơm tất niên, nhưng đồ ăn vẫn giống như cũ, chỉ là hình thức và mọi thứ đều thua kém nhiều so với cơm tất niên.

Trên bàn cơm trắng và các món thịt đều tỏa ra một hương vị thơm ngon vô cùng, khiến cho người khác ngửi thấy cũng phải động tâm.

Sau khi nghe trưởng bối dặn dò xong, cả nhà mới bắt đầu cầm đũa lên tranh gắp thức ăn để ăn, Triệu Tín Lương và Triệu Hoằng Lâm thay phiên nhau gắp thịt bỏ vào trong chén của Triệu Tương Nghi, thẳng đem chén nhỏ nhét đầy thức ăn, không thấy cơm trắng đâu hết, Triệu tương Nghi cười đến híp cả hai con mắt, bị ánh mắt trời chiếu vào, khó thấy được Triệu Tương Nghi đang chảy nước mắt.

Quơ cái tay nhỏ bé gắp một khối thịt vịt bỏ vào trong chén của Triệu Hoằng Lâm, giữa lúc cổ tay vì gắp khối thịt hơi lớn mà run lên, Triệu Hoằng Lâm nhanh chóng cầm chén tiếp lấy, cũng sờ sờ đầu Triệu Tương Nghi: "Tiểu muội ngoan, lại hiểu chuyện nha."

Triệu Tín Lương khẩn trương nói: "Cũng không cần gắp cho cha, cha ngồi xa."

Người trong nhà hòa thuận ngồi chung một chỗ ăn cơm trưa, rượu thịt rất thơm, tình nghĩa thêm ấm áp.

Sau buổi cơm trưa, Phương thị lấy mấy món chính ở trong nồi đã ninh xong, chỉ cần chờ hâm nóng lại một nữa thôi. Triệu Nguyệt Cầm lúc này không rời khói Phương thị một tấc, bởi vì Phương thị muốn nhân cơ hội này dạy dỗ Triệu Nguyệt Cầm không ít việc bếp núc, Lý thị thì sau khi làm việc nặng phải đi tắm một cái.

Lúc này, triệu Tương Nghi đang ngồi trong sân tắm nắng, hôm nay tiết trời cực kỳ tốt, tuy rằng còn rất lạnh nhưng ánh mặt trời nồng đậm, ấm áp vô cùng.

Nhìn trước hai mảnh đất hoang trước sân, Triệu tương Nghi bắt đầu lên kế hoạch cần làm cho mùa xuân năm sau. Triệu Hoằng Lâm thấy tiểu muội đờ người ra, chính là buồn cười cầm bánh ngọt trong tay đi đến trước mặt nàng khua tay: "Sao lại ngẩn người ra thế, có muốn ăn không."

Triệu Tương Nghi cũng bất đắc dĩ lắc đầu: "Cơm trưa ăn rất no, muội không ăn đâu, đỡ cho tối nay không ăn cơm được."



Triệu Hoằng Lâm buồn cười sờ sờ cái mũi nhỏ của tiểu muội: "Muội còn nhỏ nên bụng cũng nhỏ, nhiều đồ ngon như vậy muội cũng không thể ăn hết được đâu." Dứt lời, hai huynh muội cười khanh khách.

"Được rồi, tiểu muội, muội có muốn lên trấn xem hội hoa đăng không? "Triệu Hoằng Lâm đột nhiên hỏi Triệu Tương Nghi vẫn tưởng mười lăm tháng giêng mới là Tết Nguyên Tiêu, khi đó mới có hội hoa đăng, không nghĩ tới sớm như vậy đã có rồi liền không kiềm được hưng phấn hỏi: "Đi xem một chuyến như vậy tốn rất nhiều tiền đúng không?"

"Muội đúng là tiểu tham tiền nha, mở miệng đều là tiền, tiền, tiền." Từ sau lần trước mọi người đưa tiểu muội lên trấn chữa bệnh trở về, mỗi ngày tiểu muội đều mở miệng nhắc đến tiền, trong lòng Triệu Hoằng Lâm vừa vui mừng vừa lo lắng.

"Là mồng sáu đầu năm nay sẽ có một hoa đăng, người trong thôn chúng ta cũng đi, đến lúc đó chúng ta sẽ xin đi nhờ xe bò." Triệu Hoằng Lâm cười tính toán, thật giống như nói một điều rất ư là bình thường.

Triệu Tương Nghi vừa nghe như thế liền hưng phấn, ra sức gật đầu nói muốn đi. Đến đây lâu như vậy, ngoại trừ lần trước bị trúng mê dược, mơ mơ màng màng không biết trên trấn ra sao, lúc đó Triệu Tương Nghi vẫn còn chưa khỏe nên không biết cảnh vật trong trấn là như thế nào.

Hai huynh muội cười đùa một lúc, lại gia nhập cùng với bọn trẻ trong thôn chơi đùa, cả Tề Sâm và Tề Uyển Dao ở sát vách cũng chạy đến, cả đám ở cùng một chỗ chơi đùa, cho đến khi người lớn trong nhà gọi về ăn cơm tất niên, cả đám mới chịu giải tán.

Cơm tất niên cũng không giống như cơm tối thường ăn, mà là sau khi dùng cơm trưa xong thì một, hai canh giờ sau bắt đầu dùng. Cả nhà tụ họp lại một chỗ, trên bàn bày ra đủ loại món ăn nóng hổi phong phú, người lớn thì cầm một sợi dây pháo trúc chuẩn bị đã lâu kèm theo một que diêm, tiếng bùm bùm vang lên, cả nhà bắt đầu ăn cơm tất niên.

Triệu Tương Nghi vừa mới ăn cơm trưa xong, bao tử chỉ mới tiêu hóa được một chút, vì vậy đối mặt với một bàn đồ ăn ngon như thế này, đương nhiên cũng không ăn được gì nhiều rồi. Chỉ ăn mấy món có vị chua, cay một chút thôi cũng uống không ít cháo.

"Nào, mẹ, ngài cũng phải ăn thịt nha, làm mấy món ngày Tết này ngài cũng cực khổ rồi." Triệu lão nhị gắp một khối thịt heo lớn bỏ vào trong chén của Phương thị, mắt Phương thị ươn ướt lệ, nghĩ đến cả năm qua lận đận, cực khố, trong lòng vừa vui vừa khổ sở, "Ai" một tiếng liền nhận lấy thịt heo Triệu lão nhị gắp cho, ngay sau đó vùi đầu ăn.

"Nhà chúng ta sang năm nhất định sẽ thu hoạch tốt!" Triệu Tín Lương giơ ly rượu to, ngửa đầu một hơi uống hết sạch, Triệu lão gia tử ở một bên phụ họa theo.

Bữa cơm tất niên, mỹ vị mà tình nồng, Triệu Tương Nghi cảm giác được trong lòng ấm áp và thỏa mãn.

Đến lúc đón giao thừa, người lớn và trẻ con trong nhà đều tụ tập lại trong nhà lớn, cùng sưởi ấm, ăn vặt, đùa giỡn, nói chuyện đã xảy ra trong năm cũ, nói nguyện vọng muốn có được trong năm mới. Triệu gia từ trước đến nay rất tiết kiệm, nhưng vào lúc này cũng không tiết kiệm nữa, đem nến đốt hết ở trong phòng nhỏ, nhà lớn, ngọn đèn dầu sáng trưng.

Những ánh nến này không thể thổi tắt, phải đốt cháy đến khi hừng đông đến, mà người lớn trong nhà vẫn không ngủ, phải thức trắng đêm đón giao thừa.

Triệu Tương Nghi vốn muốn cùng người lớn trong nhà cùng nhau đón giao thừa, nhưng vừa đến canh hai, mí mắt cũng bắt đầu nhắm lại, bị Phương thị bắt lên giường đi ngủ.

Nửa đêm, khắp nơi trong Triệu gia thôn vang lên tiếng pháo, đây là mọi người đặc biệt chúc mừng năm mới, mặc dù kịch liệt ồn ào, nhưng trong lúc đang ngủ Triệu Tương Nghi vẫn nghe thấy, trên khuôn mặt múp míp, khóe miệng khẽ cong lên.

Năm cũ đã đi qua, nhớ đến chính mình đã đến đây được bốn, năm tháng, có chút chua xót, cũng có chút sung sướng, cho dù sinh kế của mọi người không lớn, nhưng tỉ mỉ hồi tưởng lại, những hồi ức đắng, cay, ngọt, bùi xen kẽ nhau đều là hồi ức thập phần trân quý. Cứ thế, rất nhiều năm sau khi Triệu Tương Nghi nhớ lại tuy vẫn chua xót nhưng trên miệng vẫn nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

Bộ dáng Phương thị tươi cười, Lý thị dịu dàng, cô cô Triệu Nguyệt Cầm ngại ngùng, cùng với phụ thân và đại ca ở bên bảo vệ, tất cả hết thảy mọi thứ này, mặc dù nhiều năm sau nhớ lại nhưng Triệu tương Nghi vẫn không thể nào quên được.

Một bức tranh nông thôn do thân tình đan xen nhau vẽ nên vĩnh viễn khắc sâu vào trong đầu Triệu Tương Nghi...

Triệu tương Nghi cảm giác được mình đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, trong mơ không có cái gì hết chỉ có hình ảnh chính mình đang nằm trên bụi hoa mềm mại, khí trời không hề lạnh, đang lúc mũi ngửi thấy mùi hương hoa thấm dần vào ruột gan.....

Một năm mới, lại bắt đầu mở ra.