Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 66: Cá nướng với lá Nguyệt hương



Bởi vì hai tay bị thương, Triệu Tương Nghi tạm thời gác lại kế hoạch ban đầu, ngày đó ở sau núi hái được một ít loại cây có thể làm nguyên liệu, Triệu Tương Nghi nhờ Triệu Hoằng Lâm trồng giúp ở một mẫu đất hoang khác, còn lại một ít thì Triệu Tương Nghi giở ra sở trường làm nũng nhờ Phương thị đem đi phơi khô giúp.

Về phần một gốc cây Âm Hương, còn có lúc ở trong rừng phát hiện ra Mê Điệt Hương, Triệu tương Nghi muốn chờ vết thương lành lại hết sẽ nhờ phụ thân Triệu Tín Lương giúp mình vào đó hái ra. Mấy ngày này, bởi vì chuyện hai huynh muội từng có một đêm mắc kẹt trong rừng, nhóm người Phương thị không cho Triệu Tương Nghi và Triệu Hoằng Lâm đơn độc đi ra ngoài lần nữa, sợ cả hai vừa chạy ra ngoài sẽ đi đến phía sau núi, đến lúc đó không chừng sẽ không có vận may tốt để trở về bình an như này nữa.

Vì thế, Triệu Tương Nghi cũng rất là phiền muộn, mỗi ngày ngây ngô ở trong nhà, Phương thị không phải ngăn nàng làm cái này thì cũng ngăn nàng làm cái kia, tất cả việc nặng nhọc cũng không cho nàng đụng vào, cả chuyện trêu chọc tiểu Hoằng Tuấn cũng không được, sợ rằng tiểu Hoằng Tuấn không cẩn thận làm vết thương trên tay nàng rách ra.

Có lẽ dây thần kinh trên tay tương đối dày đặc, cho nên ngoại trừ việc đau nhức trên mười ngón tay và bàn tay ra, thì miệng vết thương cũng chậm rãi đóng vảy lại, ngược lại vết sưng trên chân của Triệu Hoằng Lâm còn hồi phục nhanh hơn cả nàng, mười mấy ngày sau đã có thể xuống đất đi lại. Ngày hôm sau, mấy việc như tưới nước cho cây, cho gia súc ăn đều đẩy lên người Triệu Hoằng Lâm, dù sao mấy ngày này hắn cũng không thể đi bộ trên đường dài để đến học đường nghe giảng được, chỉ có thể ở nhà làm một chút chuyện nhỏ nhặt như thế này.

Cuộc sống cứ tiếp tục rối loạn như vậy ước chừng đã qua mười ngày, chờ vết thương trên tay Triệu Tương Nghi đã kết vảy lại, Phương thị mới thả lỏng tâm tư cho phép Triệu Tương Nghi hoạt động tự do, đặc biệt là vào ban đêm Phương thị thường thắp nhang khấn lạy tổ tiên, cảm ơn tổ tiên đã bảo vệ hai huynh muội Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi giơ hai tay lên cao dưới ánh nắng ban mai quan sát, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống, may mắn là không lưu lại vết sẹo gì.

Lúc này đã là giữa tháng hai, hoa đào từ từ nở rộ, cây cỏ bắt đầu sinh sôi nảy nở, khí trời cũng dần dần thay đổi.

Trời vừa tối, xuân lôi [1] liền cuồn cuộn kéo đến, người một nhà vui vẻ không ngớt, nói là xuân lôi cuối cùng cũng vang lên rồi, năm trước xuân lôi ước chừng đầu tháng hai tới, trời sẽ đổ mưa to, thuận lợi cho việc trồng trọt. Năm nay xuân lôi đên muộn khiến cho cả nhà đều lo lắng sẽ gặp phải hạn hán vào mùa xuân.

Mưa xuân lúc nào cũng rơi dai dắng, cái này không phải là mưa bụi Giang Nam sao, bất quá vào giờ phút này Triệu Tương Nghi lại không có cốt cách của một thi sĩ, không hiểu xem múa, làm hai câu thơ gì gì đó.

Nàng chỉ biết là mỗi buổi tối đều phải đối mặt với cơn sấm sét đùng đùng, buổi sáng sau khi rời giường lại không thấy ánh mặt trời chiếu đến trên đôi gò má đào của nàng đâu hết, nhưng bên tai lại liên tục vang lên tiếng mưa rơi tí tách, khiến cho lòng người rất dễ phiền muộn. So với ngày mưa, nàng lại thích những ngày trời nắng hơn, chí ít vào ngày nắng, nàng có thể tự do đi chơi, mà ngày mưa chỉ có thể phiền muộn ngồi ở trong nhà, ngay cả việc bước chân vào trong sân cũng ít hơn, nàng sợ bùn đất trong sân sẽ làm dơ quần áo của mình.

Hoàn hảo là trước đó vài ngày, những loại thực vật cần dùng làm nguyên liệu đã được phơi khô, Phương thị mặc dù chẳng biết tôn nữ mình đang định làm cái trò kỳ quái gì, nhưng vẫn giúp tôn nữ phơi khô mấy loại thực vật này, hơn nữa dựa theo phương pháp phơi khô dược thảo thì mọi thứ đều được thu xếp thích đáng.

Đợt mưa xuân đầu tiên, cũng không biết khi nào mới dừng, cũng may bây giờ mưa không phải lúc nào cũng rơi như là tháng tư hay tháng năm, bằng không tất cả thực vật đều ẩm ướt mốc meo hết, khi đó kế hoạch được vạch ra ban đầu phải hoãn lại.

Triệu Tương Nghi nhàm chán ghé đầu nhìn ra ngoài ô cửa sổ, thấy mưa rơi càng lúc càng nhiều tạo thành một mảng sương mù, nhìn một lúc, cuối cùng là nhàm chán thở dài một hơi.

Mấy ngày này ruộng mương đều không thiếu nước, cũng không cần mỗi ngày xuống ruộng tưới cây, vì vậy thời gian mà TRiệu Tín Lương lại càng nhiều hơn, ngồi ở một bên nhìn thấy con gái thập phần buồn bực đang ngồi ngây ngô ở trong phòng, liền chủ động bước đến vỗ đầu con gái cười nói: "Làm sao vậy, tay đã không còn đau nữa mà còn bày ra cái bộ dạng sầu mi khổ não này là sao thế?"

Triệu Tương Nghi ngẩng đầu lên rồi gục xuống: "Cha, mưa này còn phải rơi đến khi nào? Tương Nghi muốn ra ngoài chơi..." Nhưng thật ra là muốn đi ra phía sau núi để đem vài loại thực vật kia về.



Triệu Tín Lương chọc cái mũi nhỏ của con gái, cười nói: " Còn lâu lắm, nhìn trời như vậy thì ít nhất phải bốn, năm ngày nữa mưa mới dừng."

Triệu Tương Nghi thở dài một tiếng.

Triệu Tín Lương cảm thấy buồn cười liền nhéo cái gương mặt nhỏ nhắn của con gái: "Con bé này, con mới có bao nhiêu tuổi, lại bắt chước người khác thở dài thế hả?"

Triệu Tương Nghi xì một tiếng nở nụ cười, sau đó liền dò xét hỏi chút chuyện: "Đợi tạnh mưa, cha có thể mang con đến phía sau núi chơi không?"

Triệu Tín Lương nghe xong, nụ cười trên mặt nhất thời ngưng hẳn: "Chuyện lần trước, con còn chưa sợ ư? Tương Nghi ngoan, đừng đi đến đó nữa, chờ sau khi mưa tạnh cha sẽ dẫn con xuống ruộng chơi được không, bây giờ hoa xuân đều đua nhau nở, con nhất định sẽ thích cho xem, cha sẽ đến mấy mảnh ruộng khác hái về cho con một giỏ nha."

Triệu Tương Nghi lắc đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn lên lẩm bẩm nói: "Lần trước con và ca ca ở phía sau núi phát hiện một gốc cây, cây đó có hoa và lá đều tỏa là một mùi hương rất thơm, bọn con định đem về nhà, sau đó dùng lá và vỏ cây còn có hoa để làm đồ ăn, khẳng định rất thơm, không thua gì đậu tương và mấy loại hương liệu khác đâu."

Mùi hương tựa như quế, mùi hoa cũng có chút giống, nhưng mà hoa thơm chỉ nở rộ vào tháng hai, tháng ba âm lịch, cũng chính là vào tiết trời này. Hơn nữa, đúng như Triệu Tương Nghi nói, mỗi chiếc lá, vỏ cây hay hoa đều tỏa ra hương thơm, mỗi chiếc lá hoặc vỏ cây này nếu bỏ vào món ăn, nhất là thịt cá có thể làm át đi mùi tanh vốn có của cá, khi đó tiên hương sẽ lan tỏa khắp nơi.

Triệu Tương Nghi nghĩ đến tác dụng của cây Nguyệt hương, vì vậy cực kỳ mong chờ có thể đem cây Nguyệt hương về đây để trồng, như vậy ở trong nhà cũng có thể chế biến hương liệu từ lá cây Nguyệt hương, chẳng khác nào như hổ thêm cánh.

Triệu Tín Lương nghe xong lời Triệu Tương Nghi nói, không nói gì, hình như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu mới thấy hắn cúi đầu nhìn con gái nói: "Tương Nghi, sau này đừng có chạy loạn đến phía sau núi nữa, cha và bà nội đều rất lo lắng biết không, nếu như con thực sự muốn đi, cũng phải đợi được người lớn trong nhà rảnh rỗi dắt con đi, con hiểu ý cha chứ?"

Triệu Tương Nghi vừa nghe, cuối cùng ở trong lòng thở ra một ngụm khí lớn, lòng nói nguyên lai phụ thân là đang lo lắng cái này, hoàn hảo là không nghi ngờ là mình cái gì,... Giả bộ làm một tiểu la ly thật mệt à.

Mấy ngày tiếp theo, mưa xuân cuối cùng đã tạnh, trời cũng không phải là trong lắm, chỉ là mây đen ngập trời mà thôi.

Nhưng một phút, Triệu Tương Nghi cũng chờ không được, thừa dịp Triệu Tín Lương làm xong công việc dưới ruộng, liền cầu xin hắn đến phía sau núi, dù sao lúc này chỉ mới là giữ trưa, hơn nữa đi đến chỗ bụi Mê Điệt Hương cũng không mất bao nhiêu thời gian, có thế về nhà trước khi tối.

Trong lòng Triệu Tín Lương biết con gái đã mong chờ cơ hội này từ rất lâu rồi, cũng không tiện dập tắt hy vọng của con gái, liền vui vẻ đáp ứng. Nhưng mà trước khi đi cũng đối lại cho con gái một đôi giày khác, hôm nay đường núi chỉ sợ là có chút trơn trượt.

May mà bụi cây Nguyệt hương kia nằm ở chỗ không tính là cao, chỉ ở giữa sườn núi một chút, hơn nữa từ chân núi đến chỗ bụi cây chỉ vẻn vẹn một con đường thẳng.

Phụ tử hai người không bao lâu đã tới chỗ bụi cây.

Mà điều khiến Triệu Tương Nghi không ngờ đến là Triệu Tín Lương nhìn chung quanh bụi cây hồi lâu, lại cẩn thận nghiên cứu gốc rễ cây Nguyệt hương, cuối cùng lắc đầu nhìn con gái tiếc hận nói: "Tương Nghi a, không thể đem cây này về nhà được, nếu như chúng ta kiên quyết dời nó đi, sẽ làm thương tổn đến rễ của nó, nó liền sống không được bao lâu."



Triệu Tương Nghi ngoẹo đầu ngẫm nghĩ một lúc, nghĩ cũng đúng, cây Nguyệt hương rất nhỏ, hơn nữa rễ cây lại đ.â.m sâu vào trong đất, nếu là mạnh mẽ nhổ nó lên, chỉ sợ sẽ làm rễ cây bị thương, chờ đến địa phương mới, nó lại không thể thích ứng được hoàn cảnh mới, do đó dẫn đến việc chất dinh dưỡng hấp thu không được, từ từ héo rũ mà chết.

Cây này được xem như là một loại khó trồng.

Mấy ngày qua, nàng một mực bận tâm về việc dời trồng cây, khi nhìn thấy cây Nguyệt Hương và một số loại cây khác nàng liền biết mình đã phát tài, nhưng lại quên đi một chuyện rằng cây Nguyệt Hương rất là khó trồng.

Như vậy, nếu không thể dời đi, vậy không thể làm gì khác hơn là mỗi lần lên núi phải hái nhiều lá cây Nguyệt hương đem về, dù sao sơn đạo ở phía sau núi rất là hiểm trở, đi một chuyến cũng không dễ chút nào.

"Chúng ta có thế hái lá cây đem về không? Cha, cha ngửi một chút xem thựo sự rất thơm a, không phải bà nội thường nói hương liệu rất đắt sao, nếu mua không nổi, chúng ta dùng cái này đi, con ngửi được vị đạo rất giống nha"

Triệu Tương Nghi giả vờ tựa như chó ngáp phải ruồi [2] khuyên lơn Triệu Tín Lương.

Lúc này, Triệu Tín Lương cũng ngửi thấy một mùi hương rất là thơm, vội bước đến gần cây Nguyệt hương, quả thực đúng như lời con gái nói, mùi hương ngửi được giống như mùi bạc hà thơm mát, hương liệu như vậy nếu được sử dụng trong phòng bếp, đích xác là giảm bớt được việc.

"Trái lại chưa gặp qua loại cây nào như cây này, trước đây vẫn chỉ cho đây là cây mọc hoang tầm thường mà thôi." Triệu Tín Lương cẩn thận ngửi lấy, Triệu Tương Nghi đứng ở một bên cười đến mắt đều híp cả, nhìn phụ thân như vậy, khẳng định là cũng nghĩ rằng lá cây Nguyệt hương có thể dùng.

Sau khi về đến nhà, Triệu Tín Lương đặt cái gùi chất đầy lá cây Nguyệt hương xuống, đám người Phương thị nhìn thấy không khỏi tò mò, hỏi hai cha cor làm sao bây gờ mới về, hơn nữa còn chạy lên núi đem đống lá cây về.

Triệu Tín Lương thấy thế, vội đem chuyện hôm nay giải thích một lần cho cả nhà nghe, tài nấu nướng của Phướng thị vốn là vô cùng tốt, hôm nay lại ngửi thấy mùi hương từ lá cây Nguyệt hương, cảm thấy lời hai cha con nói thật không sai, liền hăng hái lên, nói là lát nữa nấu ăn sẽ dùng.

Vừa vặn vào lúc sáng, Triệu lão nhị rãnh rỗi không có việc gì làm nên đi ra bờ sông bắt mấy con cá về, phân cho đại phòng hai con, Phương thị muốn thử nướng cá với lá Nguyệt hương, nhìn xem có phải khử được mùi tanh như đã nói không.

Cùng lúc đó, Triệu Tương Nghi nghĩ thời cơ đã đến, vội vàng đi theo sát phía sau lưng Phương thị, nước miếng văng tung tóe nói cho Phương thị nghe là chính mình đã phát hiện ra cây này, thập phần uyển chuyển hàm súc nói cho Phương thị chính là muốn bà phải đem lá cây này nấu ăn, ngâm nước, chế biến thành tương hoặc hương liệu để sử dụng, hiệu quả nhất định là rất cao.

====

[1] Xuân lôi: mưa xuân, sấm sét mùa xuân

(2] Chó ngáp phải ruồi = đánh bừa mà trúng: ví với phương pháp không hay, nhưng gặp may nên kết quả đạt được như ý muốn