Một nhà bốn người đi theo chưởng quỹ lên lầu hai, sau đó rẽ trái, rồi đứng bên ngoài gian phòng ở ngay góc khuất hành lang, chỉ thấy chưởng quỹ xoay người cười nói với Triệu Tín Lương: "Mọi người hôm nay tới thật đúng lúc, lão bản của bọn ta vừa lúc đang ở đây, để xem ông ấy có muốn gặp bốn người không."
Triệu Tín Lương nghe thế, trong lòng nhất thời có chút khẩn trương, suy cho cùng sau bao nhiêu năm trải qua nhiều gian khổ, tâm tư vẫn còn tương đối thành thật, song ngoài miệng vẫn khéo léo đáp ứng chưởng quỹ.
Chưởng quỹ bước đến gõ cửa, sau khi được người bên trong đáp lại mới một mình bước vào Nhã các.
Một nhà bốn người đứng chờ ở bên ngoài, Phương thị có chút hồi hộp, liền nhỏ giọng nói với nhi tử: "Tín Lương, con nói xem tửu lâu này sẽ nguyện mua hương liệu của nhà ta sao?"
Triệu Tín Lương nở nụ cười, gật đầu: "Nương, con đoán có thể thành công."
Vừa dứt lời, cửa phòng cũng mở ra, đi cùng với chưởng quỹ ra ngoài là một vị trung niên thân vận y sam thanh sắc, tuổi chừng hơn Triệu Tín Lương vài tuổi, thần tình lúc này vui vẻ, mơ hồ bao hàm một loại thần sắc đầy mong đợi, thấy được bốn người đang đứng, rất hữu lễ chào hỏi bọn họ thật tốt.
Triệu Tín Lương đoán đây chắc hẳn là lão bản trong miệng chưởng quỹ, vì vậy cũng không dám qua loa liền ân cần chào hỏi vị lão bản này.
"Lão bản bọn ta họ Mạc, mọi người cứ gọi là Mạc lão bản." Chưởng quỹ cười giới thiệu, rồi dẫn mọi người xuống lầu, đồng thời vị Mạc lão bản kia cũng theo xuống cùng.
Triệu Tín Lương gọi một tiếng Mạc lão bản, trên tay vẫn cầm bình hương liệu mà bảo vệ.
Họ đi ngang qua phòng khách đến trù phòng của Vạn Phúc Lâu, quả thật khách nhân không nhiều lắm, đầu bếp rãnh rỗi đứng một bên hoặc nói chuyện phiếm hoặc đùa giỡn với nhau, hoặc than thở nói buôn bán ế ẩm, vừa thấy chưởng quỹ đến hừ hừ vài tiếng, ngay lập tức nghiêm chỉnh, nhanh chóng tìm việc để làm, ứng phó cho qua.
Thấy đi cùng chưởng quỹ còn có Mạc lão bản, đám đầu bếp trong trù phòng cảm thấy nghi ngờ, cẩn thận làm việc, rất sợ Mạc lão bản thấy người nào lười biếng sẽ lấy lý do sinh ý không tốt đuổi người.
Triệu Tín Lương quan sát bốn phía trù phòng, thấy đồ làm bếp đều đầy đủ cả, diện tích chiếm cũng rất lớn, hơn nữa có thể tính được đầu bếp ở đây có tới bảy, tám người, xem như quy mô rất lớn, nhưng thấy sinh ý ở đây so với trước kia thua kém rất nhiều, vì sao hôm nay lại suy đồi đến nước này?
"Làm cho mọi người chê cười rồi, sinh ý Vạn Phúc Lâu của bọn ta hôm nay không còn lớn như ngày xưa." Mạc lão bản thở dài, sau đó không e dè chỉ ra bên ngoài nói."Mọi người nhìn phố Cảnh Thái xem, tin tưởng rằng cũng đã thấy Bách Vị Lâu ở đằng trước, đó là tửu lâu mới mở mấy tháng trước chỉ làm món ăn phương Bắc, những khách nhân ấy thấy đồ ăn mới mẻ nên thường chạy đến Bách Vị Lâu ăn, về sau khách nhân vào xem Vạn Phúc Lâu ngày càng giảm, cho nên mới có tình trạng như ngày hôm nay."
"Hơn nữa chủ yếu là Bách Vị Lâu dùng tất cả thủ đoạn để lôi kéo khách nhân." Chưởng quỹ hận đến cắn răng nghiến lợi, "Nếu không phải bọn họ lúc nào cũng lợi dụng phương pháp oai môn tà đạo lôi kéo khách nhân, thì làm sao Vạn Phúc Lâu phải rơi vào tình trạng này? Chỗ bọn ta còn như vậy, chưa nói chi đến hai tửu lâu khác trên phố Cảnh Thái. Chỉ là ta xem Bách Vị Lâu của bọn đó cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chờ đến khi những khách nhân đó không còn cảm thấy mới lạ nữa sẽ chán ghét cho xem, ắt hẳn lúc đó sẽ hoài niệm đến đồ ăn của Vạn Phúc Lâu ta mà đến đây?"
"Được rồi, ông đừng nói nhiều nữa." Mạc lão bản trầm giọng vừa quát, chưởng quỹ không thể làm gì khác hơn là lập tức im miệng, trên mặt có vẻ mất mặt, chẳng thể làm gì hơn là cúi đầu không nói lời nào, nhóm người Triệu Tín Lương thấy thế cũng không có mở miệng. Lúc này, có một đầu bếp vốn muốn nói vài câu về Bách Vị Lâu, thấy thế cũng không dám mở miệng, sợ bị chưởng quỷ vả vào mồm.
Cuối cùng, chưởng quỹ nói phải đi tính sổ sách nên rời khỏi trù phòng, Mạc lão bản mới là lắc đầu, thở dài nói: "Tuy lời nói của chưởng quỹ có vài phần đạo lý, chờ những khách nhân kia hết hứng thú mới lạ sẽ quay lại. Nhưng mấy tháng nay, ta cũng đã suy nghĩ vài biện pháp cứu tử lâu, nếu không nghĩ cách cũng chỉ có thế đóng cửa không buôn bán nữa."
Các đầu bếp vừa nghe thấy thế đã sợ đến mức kinh hồn táng đảm, nhanh chóng vùi đầu làm việc, sợ chỉ một chút thôi sẽ bị đuổi.
"Mạc lão bản, không bằng ngài xem thử hương liệu nhà bọn ta làm trước đi."
Triệu Tín Lương thấy thế, đưa miệng bình hương liệu lộ ra.
Mạc lão bản bước đến gần miệng bình ngửi, sau đó sắc mặt cũng biến đổi: "Vị đạo thật là khá." Lại quay người nhìn mấy đầu bếp nói, "Mọi người dừng tay lại đi, trừ những đầu bếp khác đang làm đồ ăn cho khách nhân, còn lại đến đây cho ta."
Mọi người nghe xong, hai mặt nhìn nhau, sau đó chậm chạp bước đến gần.
"Mọi người ngửi thử xem, nếm thử rồi xem như thế nào." Mạc lão bản chỉ vào một bình hương liệu đặt trên cái bàn.
Bếp trưởng bước đến gần đến miệng bình ngửi vài cái, sau đó cầm muỗng múc lên một ít hương liệu nếm thử,sau đó từ từ nhắm mắt rồi trở về chỗ. Sắc mặt ngay từ đầu đã hoài nghi dần biến đổi, cuối cùng thay đổi nhanh chóng hơn biến thành sắc mặt tràn đầy hy vọng.
Mấy đầu bếp còn lại cũng thấy tò mò, liền cầm muỗng múc chút hương liệu nếm thử.
Mạc lão bản hiếm khi nở nụ cười, nhẹ nhàng thở phào một cái, quay đầu nhìn bếp trưởng nói: "Ông cũng thấy vị đạo rất tốt đúng không? Đã cùng đường bí lối mấy tháng, không biết có phải là do ông trời quan tâm chúng ta hay không mà giúp chúng ta tìm ra được lối thoát."
"Vâng, chúc mừng lão bản" Bếp trưởng nịnh nọt nói, sau đó lại đề nghị, "Như vậy đi, ta sẽ làm một chút món ăn rồi thêm chút hương liệu này cho ngài thử xem sao? Rất nhanh thôi. "
Một nhà bốn người thấy phản ứng của bọn họ, không khỏi vui mừng đến cười ra miệng.
Mạc lão bản lúc này mới xoay người lại nhìn bọn họ, gật đầu nói: "Đầu bếp của bọn ta nói tốt, nói vậy thật có thể giúp cho sinh ý của Vạn Phúc Lâu tăng lại rồi, như vậy đi, các vị nói xem bình hương liệu này bán như thế nào, ra một cái giá, bọn ta sẽ mua hết."
"Thực sự sao?" Triệu Tín Lương mừng rỡ, đang muốn mở miệng báo giá, lại bị Triệu tương Nghi giành trước, "Chế biến bình hương liệu này rất phức tạp, bán với giá một lượng bạc một cân "
Một lượng bạc tức là một nghìn văn, dựa theo cách mà bọn họ đã bán trước đó, dù có bán sạch cũng chỉ thu lại được ba trăm văn, bây giờ lại bán với giá một lượng bạc một cân, bán sạch sẽ thu về được ba lượng bạc tức là ba nghìn văn, tiền lời lập tức tăng gấp mười lần.
Triệu Tín Lương nghe cũng không có mắng Triệu Tương Nghi, chỉ nghĩ tiểu hài tử đùa giỡn nói bậy thôi, nhưng nếu bán cho tửu lâu thì đúng là phải nâng giá bán lên, chỉ là khuê nữ gọi giá cao như vậy, vả lại nhìn Mạc lão bản thế nào cũng sẽ đòi hạ giá với bọn họ.
Nhưng Phương thị lại khẩn trương, vội vàng cúi người xuống ôm Triệu Tương Nghi dụ dỗ: "Sao cháu lại nói loạn như thế, biết bao nhiêu tiền không?" Sau đó ngẩng đầu lên xin lỗi Mạc lão bản, "Mạc lão bản đại nhân đại lượng, đồng ngôn vô kỵ (lời nói của trẻ con không nên tin] a."
Mạc lão bản cười khoát khoát tay: "Không ngại, không ngại." Sau đó lặng lẽ suy nghĩ, một lượng bạc một cân, hắn cầm mua gì mà không được? Nhưng bọn họ ra giá như vậy thật có chút đắt.
Lúc này, bếp trưởng bắt đầu đem món ăn lên, tổng cộng có hai món, một là món cá sốt chua cay, một món là lươn xào khoai sọ xắt nhỏ, hai món đều có bỏ thêm hương liệu mà nhà Triệu Tương Nghi làm, lúc này trong trù phòng chỉ ngửi được tiên hương không gì sánh được, khiến cho bao tử của tất cả mọi người đều động.
Mạc lão bản cầm đũa gắp một miếng nếm thử, cẩn thận nhai kỹ, cũng không quên gọi nhóm người Triệu tương Nghi cầm đũa lên: "Các vị cũng nếm thử xem."
Triệu Tín Lương không ăn, chỉ gắp một miếng cá sốt chua cay bỏ vào miệng Triệu Tương Nghi, trong miệng triệu tương Nghi nhất thời tràn ngập tiên hương mỹ vị, Triệu Tín Lương tiếp tục gắp một miếng lươn xào khoai sọ cắt sợi cho Triệu Tương Nghi ăn, Triệu Tương Nghi lập tức quay đầu sang chỗ khác cự tuyệt, cả kiếp trước và kiếp này nàng không bao giờ ăn lươn, vì thân con lươn giống như thân rắn, nàng chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi.
Mọi người thấy thế không khỏi nở nụ cười, bếp trưởng liền trêu ghẹo: "Tiểu cô nương này, có đồ ăn ngon như vậy sao lại không ăn. "
Nếm xong món ăn, Mạc lão bản cũng không quên chính sự, nếu nói bọn họ bán một lượng bạc một cân hương liệu, tuy có chút sang quý, nhưng đối với ông mà nói thì đây chỉ xem là một khoản chi rất là ít, mấu chốt là hương liệu mà bốn người bọn họ mang đến có thể giúp cho sinh ý của tửu lâu quay lại, đến lúc đó, chỉ mấy lượng bạc thôi đã giải quyết được vấn đề của mấy tháng qua, khỏi phải nói là có bao nhiêu đáng giá.
Hơn nữa, nếu như hương liệu này vô dụng thì cứ xem như chỉ bỏ ra chút tiền mua thôi, lần sau sẽ không dễ mua lại như vậy nữa, nhưng nếu như loại hương liệu này có thể giúp tửu lâu giữ lại khách nhân thì cứ hợp tác với bọn họ tiếp vậy, có thể dứt khoát mua được phương thuốc tái sinh, đây cũng là tiền lời lâu dài à.
Mấy lượng bạc có thể kiếm được mấy trăm lượng lợi nhuận, đây chính là buôn bán thập phần có lời.
Nghĩ như vậy, Mạc lão bản cũng rất là sảng khoái: "Tốt lắm, làm theo lời tiểu cô nương nói, một lượng bạc một cân, các người tổng cộng có mấy cân?
"Ba cân" Triệu Tương Nghi lại nói.
Mạc lão bán không khói nở nụ cười, chí vào Triệu Tương Nghi khen ngợi: "Đúng là một hài tử vừa cơ trí vừa hiểu chuyện, được rồi, ta trả ba lượng bạc cộng thêm hai trăm văn tiền, hai trăm văn tiền này là mua cái bình, còn có lộ phí đi đường của một nhà bốn người và các khoản chi tiêu khác mà các vị đã dùng."
"Trả như vậy là được rồi, không cần thêm hai trăm văn tiền nữa đâu." Triệu Tín Lương lúc này quá thật là bị lời nói của Mạc lão bán đập tan cái sự ngu dốt về bình hương liệu này rồi, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà bọn họ đã có thể kiếm được ba lượng bạc, cái này, cái này cũng không có ai có thể làm được như vậy đi.
"Không sao, không sao." Mạc lão bản khoát khoát tay, sau đó suy nghĩ rồi dò hỏi một phen."Chẳng biết các vị có thể bán phương pháp chế biến hương liệu cho bọn ta được hay không, ta sẽ kêu ra một cái giá để mua, đảm bảo khiến cho các vị vừa lòng."
"Ừ, cái này thật sự là xin lỗi, bọn ta không thể bán được." Triệu Tín Lương rốt cuộc cũng có chút tính toán, ngay cả lời cự tuyệt cũng nói ra, liền nói dối rằng, "Bởi vì đây là phương pháp tổ truyền của gia đình bọn ta, tổ truyền có truyền lại, không được truyền ra ngoài, hôm nay là vì gặp khó khăn, không còn cách nào khác nên bọn ta mới lấy hương liệu tổ truyền ra để bán."
Mạc lão bản cũng là một người cẩn thận, vừa nghe lời Triệu Tín Lương nói rất là thành khẩn, cũng hiểu được, liền đổi đề tài câu chuyện, cười hỏi: "Vậy xin hỏi bình hương liệu này có tên là gì?"
Cả bốn người bị hỏi như vậy cũng giật mình, nghĩ đến bình hương liệu này là do Phương thị và Triệu Tương Nghi làm ra, triệu tín Lương và Triệu Hoằng Lâm đồng loạt nhìn phái hai người, Phương thị trên phương diện này không có giỏi lắm, nửa ngày cũng chưa nói ra một chữ, nhưng thật ra con ngươi của Triệu Tương Nghi đảo một vòng, cười đến mức hết sức hài lòng: "Bình hương liệu này gọi là Thập Tam Hương."