Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 53



Em sẽ vì người mình yêu làm tất cả chứ sẽ không làm tất cả để có người mình yêu.
Hạnh phúc bay đôi ta làm sao giữ...
Hạnh phúc mong manh dễ thành nhưng dễ vơ.

Hàn Phong ngồi chờ đợi mà phát chán, thật là không có gì qua nổi sự lằng nhằng của mẹ anh.
Vì thế mà bây giờ Phong phải ngồi tại nhà hàng mà chờ Trần Ngọc Hân, người con gái đẹp người đẹp nết mà bà Vương hết lòng khen ngợi.
Bàn tay gõ gõ xuống mặt bàn tỏ vẻ như mất kiên nhẫn.

Thật ra anh cũng chưa đợi lâu lắm, chắc khoảng 7 phút, nhưng vì không hề thích cuộc hẹn này nên đâm ra buồn bực.

- chào anh! anh có...
Một cô gái có dáng người cực chuẩn, khuôn mặt đẹp như tạc, tươi tắn, nhìn cô tràn đầy sức sống. Nếu Tiểu Đan là mùa thu trầm lắng dịu mát thì cô gái này là mùa xuân rực rõ.
Chiếc đầm đỏ ôm sát cơ thể lộ đường cong quyến rũ.
Ngọc Hân như bị thiên lôi giáng một đòn chí mạng, cô đứng bất Động khi Hàn Phong vừa ngẩn mặt lên.
Khuôn mặt anh tuấn, đôi mài rậm, sống mũi thon cao ráo, cái trán cao cực điển trai. Bề ngoài toát lên vẻ trầm mặc.
Cái này người ta gọi là tiếng sét ái tình vừa gặp đã yêu nè.
Hàn Phong khẽ nhíu mài khi thấy biểu hiện kì lạ của cô.
- Này! cô Trần...
- à... ờ chào anh tôi là Ngọc Hân, anh là Hàn Phong???
Đến khi choàng tỉnh, Ngọc Hân vẫn còn cảm thấy chói mắt bởi hào quang tỏa ra xung quanh anh.
- ừ!_ Phong lãnh đạm
- em nghe bác gái nói rất nhiều về anh, nghe danh đã lâu giờ mới được gặp.
cô cười tươi như hoa buổi sớm, mắt nhìn chàng trai trước mặt âu yếm không để ý rằng anh có quan tâm hay không.
- cô quá lời, tôi nghe mọi người khen Ngọc Hân tiểu thư rất nhiều._ Phong đáp lại theo nguyên tắc xã giao lịch sự.
Cuộc nói chuyện cứ tiếp diễn chỉ nghe Ngọc Hân hỏi hết cái này đến cái khác, Hàn Phong ậm ờ cho qua chuyện.
- mẫu người con gái mà anh thích như thế nao?
- giống như người con gái mà tôi yêu_ Phong nhớ đến Tiểu Đan, bề ngoài lạnh giá bên trong ấm áp và trẻ con, nhắc đến cô mắt anh thoáng ý cười.
Ngọc Hân tinh ý phát hiện, lòng cô chùng xuống, nhưng không vì vậy mà bỏ thuộc.
Chỉ cần cô thích là được. Trái tim cô đã sớm bị anh đánh cắp rồi.
Lát sau.
Ngọc Hân định hỏi nữa thì chuông điện thoại của anh cắt ngang.
- xin lỗi, tôi có điện thoại.
- alô...
Mặt Hàn Phong bỗng tối sầm, khá hoảng loạn. Anh nhanh chóng cúp máy
- xin lỗi, tôi có chuyện gấp, cô thông cảm.
Nói rồi Hàn Phong rời đi gấp gáp, Ngọc Hân nhìn theo bóng anh, không hề tức giận mà ánh mắt triều mến.

Bệnh viện.
Tình hình cực kì hoảng loạn, cả bệnh viện lớn như một quả cầu lửa, sức nóng lan tỏa, đám cháy quá lớn, ngọn lửa đang thiêu quỷ tất cả.
Hàn Phong vừa đến, mọi người đã bu đông bên ngoài. Tụi nó và tụi hắn cùng cha mẹ Tiểu Đan hoảng loạn.
Sự thật rằng: Tiểu Đan còn trong đó.
- Tiểu Đan đâu? cô ấy đâu, hả?
- Tiểu Đan... còn bên trong, nhân viên cứu hỏa đang cứu người.
Tuấn Anh khó khăn lên tiếng. Tiểu San và nhỏ cùng mẹ Đan khóc nấc, lo lắng tột độ.
- Tao phải cứu cô ấy!_ Phong nói rồi xông vào đám lửa, Tuấn Anh ngăn lại.
- lửa cháy rất lớn, mày đừng dại dột, nhân viên đang ra sức cứu người bên trong.
- buông ra, tao phải cứu Tiểu Đan, buông ra_ Hàn Phong hét lên giận dữ, trong lòng anh như có con sóng sợ hãi đang cuộn trào.

Không thể! Tiểu Đan không được xảy ra chuyện gì.
Anh mặc Tuấn Anh và Anh Kiệt can ngăn chạy vào trong.
- anh bình tỉnh đừng cản trở chúng tôi làm nhiệm vụ.
- anh không được vào.
Vài chú lính cứu hỏa cũng đứng ra giữ Hàn Phong lại.

Trong đám lửa, chút chút bóng người trong sự hỗn loạn được họ đưa ra ngoài.
- sếp đám cháy không thể khống chế, còn khoảng 10 người bên trong.
- sếp chúng ta đã bị thương 3 người, không thể xông vào trong được nữa
- báo cáo một đồng chí đã bị thương, đám cháy đang lan dữ dội, cứu được một người.
- không xong rồi đội trưởng, không thể giải vây cho những người còn lại, không có lối đi.
tiếng nói trong bộ đàm phát ra liên tục làm mọi người hoang mang.
Người may mắn được cứu kia không phải Tiểu Đan.

Nhìn ngọn lửa lớn đang dần thiêu hủy mọi thứ, Hàn Phong như phát điên.
- không!!! Tiểu Đan không chết, Tuấn Anh, em không muốn, không muốn..._ Tiểu An gào thét trong vô vọng, nắm lấy tay Tuấn Anh.
- Tiểu Đan của mẹ!_ bà Trương chỉ gọi được tên cô con gái nhỏ rồi ngất lịm.
- Không được, bỏ tôi ra, các người là đồ vô dụng, tôi phải cứu cô ấy.
Bụp...
Do không khống chế được Hàn Phong nên Anh Kiệt buộc đánh vào sau gáy anh, Phong bất tỉnh.

Một tuần sau đó.

Mọi người vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng Tiểu Đan đã ra đi. Sự việc quá đột ngột. Cô còn chưa thay được trái tim khỏe mạnh. Chưa nói với ai câu nào mà đã ra đi.

Tiểu San, Tiểu An nhốt mình trong phòng cả ngày, khóc đến kiệt sức.

Họ trốn tránh sự thật. Họ đau đớn, nỗi đau không sao tả được.

Mẹ Tiểu Đan ngã bệnh, cha cô già đi rất nhiều, không có tâm trí làm gì giao hết mọi thứ cho Minh quản lý.

Anh vừa phải gánh chịu nỗi đau mất em gái yêu thương nhất, vừa phải đảm đương trách nhiệm của cả Trương gia.

Hàn Phong nổi điên, tâm trạng tồi tệ đập tất cả mọi thứ, ngày nào cũng uống rượu say mềm. Tính tình trở nên cộc cằn, trầm mặc, không mở miệng nói câu nào.

Lúc nào anh cũng cầm sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn lồng vào mà nhìn đăm đăm. Một anh lính cứu hỏa đã vô tình nhặt được và trả lại cho chủ nhân của nó.

Tiểu Đan bỏ đi và để lại thứ này cho anh. Hạnh phúc của họ rất mong manh, ngắn ngủi.

Chẳng bao lâu ạnh tàn tạ vô cùng, đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo rợn người, râu đã lún phún mọc.người gầy đi nhiều. Người ngoài không ai dám đứng gần anh, sợ sát khí tỏa ra từ Phong.

Phong nhớ Đan, nhìn mọi thứ đều ra hình dáng cô, có lúc Phong thấy cô ngồi bên cạnh mỉm cười và khuyên mình không được uống rượu nhiều.
Anh mừng rõ đưa tay ôm chầm lấy Đan, chợt bừng tỉnh chỉ là ảo giác trong cơn say.
Nếu như vậy anh tình nguyện sống mãi trong ảo giác đó.
Chỉ có nụ cười ngây ngô của cô mới làm anh ấm áp.
Càng say lại càng tỉnh, càng tỉnh thì càng đau.
Lúc Thiên Mẫn bỏ đi anh cũng không đau khổ như thế này.
Lúc đó anh chưa từng rơi giọt nước mắt nào nhưng bây giờ Phong đã khóc...
Một người đàn ông rơi lệ...

3 Năm sau...

Nhà ăn cấp cao của Triệu gia

Hạnh San nhìn xung quanh tìm kím đứa bạn. Đây là nhà ăn của tập đoàn họ Triệu nằm ở tầng ba.
Ở đây dành cho tầng lớp cấp cao, quản lý, giám đốc, những người có chức vị cao trong công ty, và khách hàng quan trọng.

Ngoài ra còn có 2 nhà ăn bình thường cho các nhân Viên còn lại.

3 năm khoảng thời gian không quá dài nhưng đủ làm mọi thứ thay đổi theo hướng riêng của nó và con người cũng trưởng thành hơn. Tụi hắn đã đảm đương trên vai trách nhiệm của dòng họ lãnh đạo gia sản và công việc kinh doanh.
Hạnh San cũng nối bước, Kỳ trở thành chủ tịch tập đoàn Triệu gia, Hạnh San là tổng giám đốc, dưới một người trên vạn người.

Bảo An thì khác, nhỏ không hứng thú với các việc làm cứng ngắt đó mà trở thành nhà thiết kế thời gian nổi tiếng, hầu hết những mẫu thiết kế sáng tạo của An về quần áo, trang sức tạo được tiếng vang lớn.

Nhưng Bảo An ít khi lộ diện trước công chúng, giới trẻ, quý bà quý cô đều phát điên và nôn nóng mỗi khi nhà thiết kế tài năng Bảo An đưa ra sản phẩm mới.

Hàn Phong càng trầm mặc, lạnh lùng, kiệm lời vô cùng, một ánh nhìn của anh cũng khiến người khác lạnh sống lưng.
Bao năm nay Trần Ngọc Hân vẫn lẽo đẽo theo cạnh Hàn Phong, làm mọi thứ để được anh yêu.

Cô yêu anh, Phong thì không bận tâm điều đó, vẫn vô tâm và giữ mãi trong lòng hình bóng Tuyết Đan.

Dù có thế nào Ngọc Hân cũng không từ bỏ anh, theo đuổi anh bằng mọi gía.

Còn một chuyện mà các anh luôn không yên lòng, đó là....

- San!!! ở đây!_ Bảo An vẫy tay lên tiếng gọi.
Hạnh San gật đầu bước đến, bộ đầm công sở tôn lên vẻ đẹp thanh cao của cô.
- sao hôm nay nhà thiết kế nổi tiếng có thời gian đến đây cùng ăn trưa với tại hạ vậy. Thật vinh dự.
San ngồi xuống đôi diện với cô bạn và châm chọc.
Nhà thiết kế có khác, Bảo An mang phong cách riêng của mình, chiếc đầm trắng tinh khôi với kiểu dáng đặc biệt do cô thiết kế mang vẻ đẹp dịu dàng, hồn nhiên và thanh khiết, cùng các phụ kiện vòng cổ, vòng tay, màu sắc kết hợp rất ăn ý làm cho An vô cùng nổi bật.
- công việc của tao rất thoải mái chứ không như mày đâu. Rất thảnh thơi.
Bảo An tươi cười khoe khoang. Hình như mọi ánh mắt trong phòng đều dồn về phía phíabàn của hai mĩ nhân.
Giờ nghỉ trưa đã đến phòng ăn bất đầu đông người và ồn ào hơn nhưng vẫn giữ được lịch sự vì đây toàn là những nhân vật lớn nên cách giao tiếp rất tế nhị.
Bỗng không khí có vẻ ồn ào hơn hẳn, tụi nó vẫn không để ý lắm chỉ lo ăn và trò chuyện trên trời dưới đất.
Cánh cửa lớn bật mở, mọi người đều sững người.
Hai chàng trai cực kì khuôn ngô xuất hiện, chẳng những từng đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ mà dáng người còn cao lớn rất chuẩn. Họ đã hút mất hồn những cô gái ở đây và lãng phí bao nhiêu là máu mũi.
Hai anh hầm hầm bước lại bàn phía tụi nó, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.

- TRIỆU HẠNH SAN!!!
- LƯU BẢO AN!!!
- TẠI SAO VẪN KHÔNG CHỊU KẾT HÔN HẢ???
Màn chào hỏi của các anh quá hoành tráng lệ và tầm cơ.
Mọi người há hốc mồm theo dõi.
Tụi nó có phần giật mình khi bị gọi đích danh mình, ngẩn mặt nhìn.
- hai chủ tịch danh giá trong giới thương trường lại đến đây ăn trưa sao? quý quá!
Bảo An chống cằm nhìn họ như ở sao hỏa mới đáp xuống.
- đừng có lôi thôi, anh hỏi em tại sao đến giờ cũng chưa chịu kết hôn với anh, hả?
- đúng vậy Hạnh San em trả lời đi.
Tuấn Anh và Anh Kiệt khua tay múa chân thể hiện sự ức chế của mình trong khi họ vẫn thản nhiên và nhàn nhã.
- ừ thì... Bảo An nó chưa đồng ý thì em cũng vậy_ Hạnh San trả lời.
- ờ! Hạnh San nó chưa chịu thì em cũng vậy!
Hai câu trả lời huề vốn, tụi hắn tức tối bưng ly nước ép trên bàn uống một hơi, Anh Kiệt quay sang quát.

- NHÌN CÁI GÌ MÀ NHÌN!!!_ mọi ánh mắt kia bắt đầu an phận.
- em còn chưa chơi đã chưa gì anh lại muốn em chôn vùi mình dưới hôn nhân à?_ Bảo An cằn nhằn.
- hai người phải nghĩ đến cảm nhận của Hàn Phong chứ, chúng ta kết hôn thì tội cho anh ấy_ Hạnh San nói đến đây thì họ trầm mặc.
Ai không biết Hàn Phong vẫn luôn nhớ về Tuyết Đan, nếu họ kết hôn trong vui vẻ thì Phong lại tuổi thân.
- thôi được... vậy tiếp tục đợi_ Anh Kiệt trầm giọng chán nản.
- ngoan!_ San tán thưởng cho anh miếng cà rốt.
- à cái cô Ngọc Hân gì đó vẫn đeo theo Phong hả?_ An mường tượng lại hình ảnh cô gái đó.
- ừ rảnh là cô ấy chạy đến công ty, ăn uống, chăm sóc nó rất chu đáo, lúc Hàn Phong bệnh còn chạy đến nhà tụi anh nữa. Những lúc nó tăng ca suốt đêm ở công ty, Ngọc Hân cũng cùng thức. Nghĩ lại quả thật Ngọc Hân rất tốt với Hàn Phong.
Tuấn Anh trả lời.
- Ngặt nỗi, thằng Phong quả là sắc đá, nếu là tao thì...
- thì sao?_ San cắt lời Anh Kiệt, anh chỉ cười hì hì.
- anh ấy vẫn nhớ Đan!_ Tiểu An buồn buồn nói, mỗi khi nhắc đến không khí đều chùn xuống.
- thôi đừng nói chuyện này nữa, honey thiết kế cho anh một bộ đồ, sắp tới phải dự buổi tiệc quan trọng.
- Đừng mơ, em còn nhiều việc lắm.
- không biết! Chồng tương lai mà em không lo, em lo cho thằng nào?
- anh đừng có mà vô lý!
- hừ! vô lý cái gì? hôm bửa anh thấy em chụp hình chung với thằng người mẫu nào trên báo
- anh điên cái gì? anh ta là người mẫu đại diện bộ sưu tập của em tất nhiên phải chụp ảnh chung rồi!
- đó! tại sao không mướn người mẫu nữ.
- anh... chẳng lẽ đồ nam mà đưa nữ mặc.
- Đó! em đi thiết kế đồ cho thằng khác mặc mà anh thì không.
- nè! Anh đập đầu vô cửa hay gì mà vô lý vậy?

Không hổ danh là cặp đôi lí lắc, kẻ hò người hát làm rộn ràng. Anh Kiệt và Hạnh San chỉ biết lắc đầu thở dài. Dường như cải nhau là món ăn không thể thiếu với họ.
Thời gian đã trôi qua như tính trẻ con vẫn còn động lại.

MyVip.Wap.Mu | 2015-07-07 17:50:39

Cốc... cốc... cốc...
Tiếng gõ cửa đánh thức hồi tưởng của Hàn Phong, anh nhanh chóng cất đi sợi dây chuyền.
Ngọc Hân bước vào nở một nụ cười tươi rối.
- đến giờ ăn trưa rồi! chúng ta cùng đi ăn thôi.
- anh bận lắm!_ Anh đáp cụt ngũn rồi cuối đầu vô đống tài liệu.
Ngọc Hân vẫn thản nhiên như không lại kéo tay anh và đẩy đống giấy tờ sang một bên.
- không ăn sẽ không đủ sức làm việc đâu! đi!
Bất lực anh để mặc cho cô kéo đi. Ăn hay không cũng không quan trọng, Phong chỉ là đang tồn tại.
- anh ăn đi, rất ngon. Anh đừng có lúc nào cũng công việc, kiệt sức đó!
Hân vui vẻ, huyên thiên còn Hàn Phong chỉ đáp lại thờ ơ
- Ừ, cám ơn.
Cô thoáng buồn rồi lại trở lại bình thường, dù sao mấy năm nay cô cũng quen rồi.
Cô quyết tâm dùng tình cảm mình làm tan chảy trái tim anh.
- em đang đầu tư vào dự án mới sao có nhiều thời gian đến tìm anh vậy?
- xì! Bận thế nào cũng không sao. Em chỉ lo không nhắc nhở anh thì anh lại buông thả bản thân. Dạ dày của anh đâu có tốt.

Cô chu môi làm điệu bộ dễ thương rồi tiếp tục ăn.
Hàn Phong liếc nhìn dáng vẻ hồn nhiên của cô. Anh chẳng hề đối tốt với cô vậy tại sao cô không chịu từ bỏ.
Chỉ có Hàn Phong mới biết rằng dù cô có làm gì đi nữa cũng không thay thế được Tuyết Đan.
- anh vào nhà vệ sinh một chút!
phong nói và bước vào trong. Ngọc Hân ngưng đũa nhìn theo bóng lưng cô đơn kia khuất bóng. Cô trầm tư suy nghĩ, phải chăng tình yêu của mình chưa đủ lớn, chưa đủ chân thành. Có những lúc Cô rất buồn nhưng lại che giấu mà tiếp tục ở bên cạnh Phong.

Tiếng chuông điện thoại của anh reo lên, cô cầm lên không biết có nên bắt máy không. Hồi chuông dứt Ngọc Hân nhìn chăm chú bức ảnh hình nền. Là Tuyết Đan!
Thảo nào anh cứ hay tư lự nhìn vào điện thoại. Ngọc Hân không biết cô gái này và Hàn Phong là như thế nào nhưng cô thật ganh tị với cô ấy.

Dạ dày của Hàn Phong suy giảm nghiêm trọng vì ảnh hưởng của việc uống rượu triền miên và nhịn ăn lúc trước. Anh không muốn uống thuốc trước mặt Ngọc Hân sợ cô lại lải nhải.

Nước Mỹ, buổi tối.

Đại học Harvard.

cả thành phố chìm trong ánh đèn.
Không khí của mùa đông tràn ngập nơi nơi, những bông tuyết trắng xóa nhẹ tênh rơi nhè nhẹ tạo nên phong cảnh hết sức đẹp đẽ và lãng mạn.

Cô gái có khuôn mặt thanh tú nổi bật với mái tóc nâu cà phê sữa.
Cô lẳng lặng đi ra cổng trường, trên tay là mấy cuốn sách dày, tai đeo headphone. Cô ủ mình trong chiếc áo khoát dày và khăn choàng cổ lớn để tránh lạnh.
Xung quanh nhiều sinh viên nói cười rôm rã. Cô lọt tỏm giữa đám đông nhưng không hề mờ nhạt nhạt.
Bộp...
Ai đó vỗ vai cô, một chàng trai cao lớn rất điển trai, anh cũng choàng một chiếc khăn len xám. Anh thật biết cách ăn vận để phát huy vẻ đẹp của mình.
- tặng em, buổi tối vui vẻ Selena!!!
- cám ơn anh Eric!
Selena nhận lấy cành hoa hồng từ tay Eric và cười tươi.
- cám ơn thôi sao, cái gì thực tế hơn đi!_ Anh nhún vai nói.
- thực tế? như thế nào?_ Selena thắc mắc.
- chẳng hạn như hôn anh hay chấp nhận làm bạn gái anh.
- đồ khùng này!_ cô đỏ mặt đánh vào người anh. Eric cười hớn hở hỏi lại:
- sao, chọn cái nào?
- không cái nào hết.
- nè... nè... bỏ đi vậy sao? đồ nhẫn tâm, chút anh qua đón em đi ăn nha.

Eric theo đuổi Selena đã 2 năm nhưng cô vẫn không đồng ý. Anh từ bỏ mọi cô gái khác để toàn tâm toàn ý chinh phục cô. Selena là cô gái rất đẹp, tính cách rất dễ gần điềm đạm nhưng có lúc cũng tinh nghịch vô cùng. Đôi mắt cô đẹp nhưng có vẻ u sầu, vì đôi mắt "có cái nhìn xa xăm" kia mà làm anh chìm đắm trong men tình.
______________________

Quán Bar.

Ngọc Hân đã say khước nhưng vẫn không ngừng uống tiếp. Cô đưa mắt nhìn những con người đang điên cuồng trong tiếng nhạc.
Cô loạng choạng bước ra để nhảy cùng họ.
- Ngọc Hân!
Hàn Phong chạy đến đơ cô.
anh đang ở nhà thì cô gọi điện cho anh giọng lè nhè bảo anh đến đây.
- Phong! anh đến rồi hả, này cùng nhảy với em đi!
Hân cười cười nói.
- về thôi! em say rồi.
Anh dìu cô, Hân đẩy anh ra ngồi xuống ghế và cầm chay rượu lên nóc tiếp.
- tại...sao? anh đúng là một tên máu lạnh mà... em yêu anh như vậy... 3 năm rồi anh vẫn không hề để mắt tới... anh trả lời đi, em ghét anh, Hàn Phong!

Ngọc Hân gào thét trong cơn say, Phong vẫn im lặng nghe cô la hét. Đôi mắt bỗng chốc có biến đổi nhưng rồi vẫn bình thường trở lại.
- anh không hợp với em đâu, là em hay ai khác anh cũng không thể!
- vì cái gì hả? anh đừng có diện cái lý do trẻ con là không hợp đó. là tại vì anh luôn sống trong quá khứ. Cô ta đã chết rồi, rất lâu rồi... sao anh vẫn cố chấp như vậy hả? em có gì không tốt hơn cô ta, Hàn Phong trả lời em đi.

Bị nói trúng lòng mình Hàn Phong liếc nhìn cô, rốt cuộc bao đau khổ trong lòng đều phun ra, anh cao giọng
- em rất tốt, không có gì không tốt cả, nhưng em không phải là cô ấy, vị trí của em trong lòng anh cũng không cô ấy. Ngọc Hân anh chỉ xem em là em gái.
- ha ha, em gái bao lâu nay em làm tất cả chỉ đổi lại hai từ "em gái". Anh đi đi, em không muốn thấy anh. Biến đi!

nhiều vết cắt nơi trái tim chồng chất lên nhau, máu chảy ra từng dòng đỏ thẫm, đau âm ỉ không cách nào xoa dịu được.
Ngọc Hân cười nhạo bản thân, ngu ngốc. Cô gục mặt khóc nức nở, một cô gái được xem là hoàn mỹ, sắc đẹp, danh vọng, học thức, tài năng nhưng phải quy lụy vì tình yêu, phải chạy theo người đàn ông mà mãi mãi cũng không yêu mình.

Trong cuộc sống luôn có những nghịch lý đó.

Khó khăn lắm Hàn Phong mới đưa được cô về nhà, anh giao cho quản