Bộ Bộ Thông Thiên

Chương 2: trùng kích đan điền.





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Lang Y mặc dù cao quý nhưng cũng chỉ là một cái chức nghiệp phàm tục, ở Thanh Phong Thành duy nhất người nghèo mạt hạng mới có tâm tôn trọng Lang Y, cha hắn lại càng không mong muốn hắn bái vào Bát Cực Đạo Tông mà hi vọng hài tử có thể đơn giản trưởng thành, bình thường sinh hoạt.

Đó là tâm lý phụ mẫu, nhưng thiếu niên hoài bão, năm ngoái hắn một mình một ngựa rời bỏ Thanh Phong Thành, cũng là mệnh trời, thiếu niên dễ dàng vượt qua Đan Tu khảo hạch đi vào Hạ Viện Bát Cực Đạo Tông.

Một năm, thiếu niên tiến nhập hàng ngũ Đan Đồ ưu tú, nếu không xa thành tựu Đan Sư trở về Thanh Phong Thành cũng xem như vinh quy diệu tổ.

Thiếu niên tên gọi Diệp Bất Phàm, năm nay tròn 15 tuổi, phụ mẫu đặt tên hẳn có dụng ý.

Việc Sở Vân Thiên luyện chế Bổ Huyết Đan chín thành dược tính bước đầu tạo ra oanh động, hắn được ngầm xác định là quán quân của khảo hạch lần này, một cái danh ngạch Đan Sư có sức hấp dẫn chí mạng, hơn nữa thiên phú như vậy rất dễ được tông môn trưởng lão nhìn trúng, nếu như may mắn, tương lai hanh thông, tiền đồ vô lượng.

Hai tên Đan Đồ tiếp theo không bất ngờ đều là chuẩn đan dược tính dưới năm thành, riêng Diệp Bất Phàm, vị Đan Đạo Đại Sư nhìn cũng không thèm nhìn, theo lý giải của hắn thì Đan Tu nhất định phải yêu đan như mệnh, đối với kẻ không có tâm, trên con đường Đan Đạo tuyệt đối sẽ không đi được bao xa, mặc cho trước mắt hắn có là tuyệt đan thập toàn thập mỹ thì so với phế đan cũng không có gì khác biệt.


" Phế đan!" Đan Đạo Đại Sư nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm mang theo chán ghét.

Vừa nghe vị Đan Đạo Đại Sư tuyên bố, vẻ mặt Diệp Bất Phàm liền nhão xuống, hắn không tin chính mình lại luyện chế ra phế đan.

Lòng tin Diệp Bất Phàm luôn rất lớn, vậy nên muốn mượn nhờ khảo hạch một lần khai lô thiên hạ chấn kinh, bất quá, mọi diễn biến đều khác xa dự liệu, tựa hồ một cái tát Diệp Bất Phàm tự tay đánh vào mặt mình.

"Tất cả là tại con chim trời đánh kia! " Diệp Bất Phàm nội tâm gào thét, hắn hiển nhiên truy cầu danh ngạch Đan Sư, nhưng nhiều hơn là muốn bộc lộ ra thiên phú cho thiên hạ chúng nhân được thấy, cũng vì khảo hạch lần này Diệp Bất Phàm đã hao tổn không ít tâm tư.

Diệp Bất Phàm ảo não, nội tâm thất lạc.

Hắc Điểu giờ phút này ánh mắt bỗng nhiên trở nên cực kỳ nóng bỏng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nắm đan dược trên tay Diệp Bất Phàm, ngay lúc đó một cỗ dược hương tán loạn mà ra, Hắc Điểu hô hấp dồn dập, ý thức của nó đối với kỳ đan kia vậy mà tự nhiên nảy sinh thèm khát.

" Đây tuyệt không phải phế đan như tên Đan Sư vô dụng kia nói, mặc dù độ tinh khiết không cao chỉ đạt đến sáu thành nhưng ở trên cấp độ hình như có điều không đúng! " Hắc Điểu nói thầm, nước dãi bất giác chảy xuống, rất nhanh liền chui qua nách Diệp Bất Phàm theo ống tay áo đi thẳng đến bàn tay phải.

Vừa tới gần, cỗ dược hương càng thêm nồng đậm, Hắc Điểu co rúm hai chân nhấc đít hít vào liên tục mấy hơi, tâm thần lập tức ong ong chấn động, tuy nhiên nó không phải loài phi cầm dị điểu tầm thường, biết có điều không ổn Hắc Điểu dứt khoát dùng mỏ cắn lưỡi, mượn cơn đau truy cầu thanh tĩnh:" Là đan dược chi phối tâm thần, dược tính cực cao!" Hắc Điểu lẩm bẩm, lại tiếp tục hít thêm mấy hơi.

" Sảng khoái! Ta cảm thấy nóng, muốn cởi đồ.. Không! Không! " Hắc Điểu hét thảm, mào nhỏ dựng thẳng liên tục co giật, sau đó phát điên nhấc chân cào cấu lên ngực nhổ xuống mấy nhúm lông lớn:" Cởi hết, cởi hết a!".

" Đây là đan gì?" Hắc Điểu cả người vặn vẹo dữ tợn, mãi đến một lúc tựa hồ không thể kiềm chế được, Hắc Điểu ở trong ống tay áo Diệp Bất Phàm điên cuồng giãy dụa.

" Im lặng!" Diệp Bất Phàm cáu gắt, một tay trực tiếp vỗ lên đầu Hắc Điểu.

Hắc Điểu hét thảm, miệng liên tục kêu:" Diệp Bất Phàm, Điểu Gia hỏi ngươi, ngươi điều chế đan gì, tại sao ta hít vào liền phát cuồng như vậy? " Hắc Điểu cổ họng khô khốc, trước mắt bắt đầu phát sinh ảo giác, mơ hồ nhìn thấy một đàn Khổng Tước cái đang xòe đuôi, chổng mông nhảy múa.

Diệp Bất Phàm da mặt tím đen, cho rằng con chim kia đang cố tình trêu ngươi, lúc này hắn hoàn toàn không có tâm trạng để đùa giỡn, một tay dứt khoát thọc sâu vào ngực nắm lấy cổ Hắc Điểu kéo ra, chưa dừng lại ở đó còn liên tục nhét vào miệng Hắc Điểu một mạch mấy viên kỳ đan, xong xuôi đỏ mắt gầm nhẹ:" Đan con mẹ ngươi! Cút!".


Thanh âm vừa rơi xuống, Hắc Điểu cũng bị ném đến bãi đất trống bên cạnh, xong xuôi, Diệp Bất Phàm phủi tay trở về động phủ của mình.

Hắc Điểu như chim chết nằm trên mặt đất lăn lộn vô cùng chật vật, lúc này ảo giác càng nhiều, càng ngưng thực, nó nhìn thấy đàn Khổng Tước cái kia không những xòe đuôi khiêu vũ mà còn bắt đầu thoát y.

Cổ họng khô khốc, cả người tựa hồ rơi vào một vũng nham tương nóng bức, toàn thân Hắc Điểu cứng đơ, thể nội cương khí như lưu tinh loạn vũ điên cuồng tàn phá:" Không!! Là Xuân Dược!" Hắc Điểu hét thảm, ánh mắt mờ mịt vô thần.

Lúc này, đỉnh Khâu Sơn bên trong Hạ Viện sơn môn thình lình vang lên một tiếng điểu minh thanh thúy, gần như ngay lập tức ánh mắt Hắc Điểu sáng rực, hai mắt linh động xoay tròn, đầu nhỏ ngẩng cao, cả người cong lại run nhẹ mấy cái, rốt cuộc hướng địa phương phát ra tiếng điểu minh cực tốc phóng đi.

Diệp Bất Phàm không biết chuyện này, sau khi trở lại động phủ thì ngây ngốc thêm mấy canh giờ nhấm nhá cỗ thất vọng đang lan tràn trong lòng, mất một lúc, Diệp Bất Phàm mở mắt, ánh mắt lạnh xuống, hai tay xiết chặt lẩm bẩm:" Nhất định là tại con chim đó, lão tử từ nay cùng với tất cả loài phi cầm đều có thù!".

Lại hai canh giờ qua đi, Diệp Bất Phàm lật tới từng quyển đan phương, cố gắng nhồi nhét thật nhiều kiến thức vào đầu, một năm qua đều liên tục như vậy, đến nỗi Vạn Dược Đan Đồ giờ phút này hắn đã cực kỳ thông thuộc, tuy nhiên Đan Tu thường sợ hãi quá trình ghi nhớ, cũng tương tự Linh Tu xem hấp nạp là khổ hình đáng sợ nhất.

Không biết bao lâu sau Diệp Bất Phàm mệt mỏi nhấc tay bóp trán, luôn tiện lùa đống đan phương sang một bên, động phủ khép chặt hoàn toàn không có ánh sáng, cái ninh tường đến đáng sợ này Diệp Bất Phàm đã khá quen thuộc.

Ngẫm lại thì mục đích hắn bái vào Bát Cực Đạo Tông là vì truy cầu thực lực, đến sau cùng mới nhận ra bản thân tại con đường Tiên Đạo không có cơ duyên, Diệp Bất Phàm buộc phải chọn Đan Tu như một cách để cứu cánh.

Mặc dù hao tổn phần lớn thời gian trên đan phương dược đỉnh, tuy nhiên Diệp Bất Phàm chưa bao giờ xem nhẹ Tu Linh, vậy cho nên trong vòng một năm ngắn ngủi bằng vào thiên phú tầm thường dưới ít ỏi hạ cấp đan dược phụ trợ Diệp Bất Phàm cũng thuận lợi đi đến Khí Huyết cảnh viên mãn, kém một chút nữa thôi, chỉ cần mở ra Ngưng Khí Đan Điền thì hắn chính là Đan Linh Song Tu.

Ngưng Khí Đan Điền là mơ ước của Diệp Bất Phàm, một khắc khi Đan Điền mở ra đồng nghĩa trên Tu Tiên Lộ hoa đăng thắp sáng, Diệp Bất Phàm chưa bao giờ từ bỏ khát vọng, theo hắn thì chỉ cần bản thân đi đến Đan Sư, luyện chế ra được Phá Cảnh Đan liền có thể lấy tài năng bù đắp cho thiên phú.

"Nếu đã bày ra hai con đường trước mặt tại sao ta lại không dám đi cả hai? Phải thử trùng kích đan điền xem cảm giác thế nào!" Diệp Bất Phàm hô hấp ngưng trọng, trong đầu thình lình lóe lên suy nghĩ táo bạo kia.

Nói trùng kích đan điền nghe có vẻ dễ dàng nhưng trên thực tế khó khăn ngàn vạn, kẻ thiên phú không cao như hắn đã bị chú định Thiên Đạo xa lánh, thông thường đan điền vô cùng rắn chắc, để mở ra phải chịu đựng vô vàn thống khổ, vậy nên bắt buộc phải có một quả Đạo Tâm kiên định hơn người, thêm nữa quá trình này còn ẩn chứa rất nhiều hung hiểm, sai sót liền xem như thân tử mệnh tiêu.

Nghĩ là làm, Diệp Bất Phàm cắn răng, cố gắng mường tượng lại toàn bộ ghi chép bên trong môn Luyện Khí Công Pháp cơ sở mà ngày trước khi bái tông hắn được ban tặng.


Áo nghĩa của Luyện Khí Công Pháp chính là khiến cho linh hồn rơi vào một loại trạng thái du hư gọi là vong ngã, ở vong ngã trạng thái linh hồn dung hợp cùng thiên địa, đi cảm nhận sự tồn tại của thiên địa linh khí, tìm cách dẫn dắt linh khí tiến nhập thể nội mượn ngoại lực đó công kích, phá bỏ tấm màn ngăn đan điền.

Trong đầu Diệp Bất Phàm hiện lên một cái đồ án, chính là đồ án được vẽ lại bên trong Luyện Khí Công Pháp, nó có hình dạng một chiếc lá cây với dày đặc mạch văn mà điểm đầu điểm cuối mạch văn không được chú định rõ ràng, hiển nhiên muốn tìm hiểu phải sử dụng tư duy.

"Diệp Lục Đồ Đằng! " Diệp Bất Phàm ngưng thần đả tọa, hai mắt nhắm nghiền, trong cổ họng vang lên thanh âm nhàn nhạt cũng không biết có phải chính miệng hắn vừa nói ra hay không.

Bước đầu tiên để mở Ngưng Khí đan điền là tìm hiểu lộ trình mạch văn trên Diệp Lục Đồ Đằng.

Diệp Lục Đồ Đằng tựa một con đường tồn tại đầy đủ điểm khởi đầu, điểm kết thúc, quy tắc ẩn chứa bên trong mặc dù trước sau cố định nhưng mỗi người, ở mỗi thời khắc đều có một cách nhìn nhận khác biệt, mạch văn rối rắm hay đơn giản, lộ trình mạch văn dài hay ngắn đến cùng là do thiên phú quyết định.

Bất kỳ Linh Tu nào muốn mở ra Ngưng Khí Đan Điền đều phải đi qua một bước này, có lẽ bên trong cõi U Minh cố tình đưa ra thử thách, tựa hồ muốn khai sáng cho nhân loại một thứ bí mật còn ẩn tàng.

Mạch văn trong đầu hệt một sợi chỉ rối, tinh thần tập trung cao độ, trước mặt Diệp Bất Phàm mơ hồ hiện ra một con đường, con đường này rất dài, uốn lượn trùng điệp, bốn bề khung cảnh đồng nhất một màu băng tuyết trắng xoá, cỏ dại ven đường bị hàn thực xâm chiếm, lá cây cong xuống óng ánh như nước, thậm chí bầu trời bên trên cũng một màu trắng tinh lạnh lẽo, mặt trời màu bạc, lại có vô cùng vô tận hoa bồ công anh hóa bông tuyết theo gió phiêu diêu.

Mênh mang bất tận!

Diệp Bất Phàm rơi vào vong ngã, linh hồn hư du.