Bố Mẹ Biến Mất

Chương 12



Người phụ nữ đột nhiên khóc lớn lên.

“Thời gian trước bác sĩ từng dặn bố mẹ rằng, con có thể sẽ xuất hiện một số di chứng sau tai nạn xe, nhưng bố mẹ lại không quá bận tâm về lời ấy. Giờ con làm sao thế này? Bố mẹ đang ở đây mà!”

Tôi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt xa lạ.

“Các người có chứng cứ gì để chứng minh các người là bố mẹ của tôi không?”

Người phụ nữ đưa tay lau nước mắt, run lẩy bẩy móc điện thoại ra.

Tôi nhìn thấy trên ngón tay của bà ta thế mà cũng có một nốt ruồi đen y chang như nốt ruồi của mẹ tôi.

Người phụ nữ mở cho tôi xem tấm ảnh trong điện thoại của bà ta.

Trong điện thoại, tôi và bọn họ kề lại gần nhau, cười vô cùng ngọt ngào.

Thời gian hiển thị trên tấm ảnh, chính là ngày vào ba tháng trước, khi tôi còn chưa bị mù.

Mặt tôi trắng bệch ngay tức khắc, lùi lại mấy bước, không dám tin những gì tôi nhìn thấy.

“Tất cả là tại Lý Diên. Nếu như không phải tại nó thì con gái của tôi chắc chắn sẽ không biến thành cái bộ dạng như bây giờ!” Người đàn ông phẫn nộ đến mức nổi hết cả gân xanh lên.

Tôi ngơ ngẩn nhìn bọn họ.

Lẽ nào tôi thật sự bị bệnh rồi sao?

Bọn họ là bố mẹ thật sự của tôi. Mà bởi vì tôi bị bệnh nên mới nảy sinh ảo giác, hiểu nhầm bọn họ không phải là bố mẹ ruột của tôi.

“Bố, mẹ, con phải về phòng để bình tĩnh lại đã ạ.”

Tôi không đợi được muốn biết sự thật ngay.

Lần này bọn họ không ngăn cản tôi.

Sắc mặt người đàn ông trở nên u ám gật đầu với tôi.

Tôi chạy như bay lên nhà như bị quỷ đòi mạng.

Nếu như lời của bọn họ là thật, nếu như người bị bệnh là tôi, vậy thì tờ khăn giấy ở dưới gầm giường là sao đây?

Tôi đứng ở trên tầng, nhìn bọn họ ngồi ở trên sô pha, mà tâm sự trùng trùng.

Tôi nhắm chuẩn vào khuôn mặt của bọn họ, chụp một bức ảnh, gửi cho Lý Diên.

Lý Diên trả lời lại tôi rất nhanh ngay sau đó.

“Mạt Mạt, chẳng phải bố mẹ em vẫn đang yên ổn đây sao?”

Thế mà bọn họ lại là bố mẹ của tôi thật! 

Hóa ra tất cả đều là sự thật, mà người bị bệnh chính là tôi.