Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng kẽo kẹt truyền tới từ phòng bếp.
Cánh cửa của tủ bát đột nhiên hé ra một khe hở.
Tôi nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì liền bị dọa sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Trong tủ bát, một đôi bàn tay mềm nhũn trắng bệch, không có chút huyết sắc nào thò ra.
Trên ngón tay của đôi bàn tay này có một nốt ruồi đen mà tôi vô cùng quen thuộc.
Đó là tay của mẹ tôi.
Hai mắt tôi đỏ ửng, toàn thân phát run, từng bước đi về phía tủ bát.
Đôi tay này không hề có độ ấm, thậm chí đã tái xanh.
Mới nhìn thì không hề giống tay của người sống chút nào.
Mẹ của tôi không phải mất tích, mà là đã bị hãm hại.
Đôi nam nữ này đã giết mẹ của tôi, rồi giấu xác của bà vào đây.
Ngay khoảnh khắc ấy, phản ứng đầu tiên của tôi chính là chạy.
Lúc tôi vừa quay đầu lại thì thấy người đàn ông kia đang đi ra, đối mặt cười với tôi.
Ánh nhìn của ông ta trước tiên rơi vào bàn tay bị thò ra ngoài tủ bát, sau đó quay ngoắt sang phía tôi.
“Mạt Mạt, con đang làm cái gì vậy? Sao mắt lại đỏ thế? Trông giống như kiểu con vừa mới khóc vậy.”
Giọng điệu của người đàn ông vô cùng quan tâm, nhưng rõ ràng tôi đã nhìn thấy ông ta vừa cầm lấy một con dao thái hoa quả sắc nhọn từ trên giá đựng dao xuống.
Người đàn ông cầm dao gọt hoa quả hướng về phía tôi, đột nhiên giơ con dao gọt hoa quả lên rồi đâm về phía tôi.
Mũi dao dừng lại ở ngay trước mắt tôi một centimet.
Lúc này, khát vọng sống của tôi bỗng nhiên bộc phát mãnh liệt, tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Đó chính là tôi không thể để bị phát hiện chuyện tôi có thể nhìn thấy được.
Thấy mắt tôi không chớp lấy một cái, như thể không nhìn thấy con dao gọt hoa quả ở trước mắt mình vậy, người đàn ông mới từ từ buông con dao xuống.
“Mạt Mạt, nghe mẹ con nói Lý Diên sắp tới đây, bố định làm món thịt kho tàu mà thằng bé thích ăn nhất.”
Người đàn ông cười rồi buông con dao xuống, sau đó tôi nhìn thấy ông ta mở cửa tủ bát ra.
Đầu của mẹ tôi cứ thế lăn lông lốc ra ngoài, lăn tới trước mặt tôi, con mắt cũng bỗng nhiên nhìn chằm chằm về phía tôi.