Hình như ngày mai chúng ta phải đi học rồi... coi như hôm nay là ngày tết cuối cùng vậy...
Sắp tới địa ngục rồi á :(((
Mà thôi không dài dòng nữa, các bạn đọc truyện vuiii =]]]
...
Kha đột ngột đưa áo khoác của cậu ta cho tôi, tận lúc này tôi mới biết mình hình như đang run lên.
Mà lúc nhận áo khoác mới biết hai đứa vẫn còn đang nắm tay nhau... tôi được dịp thấy ngượng vì cả hai lý do.
Khẽ rút tay mình ra, Kha giật mình quay sang nhìn tôi, sau đó lại ngượng ngùng quay mặt đi, không nói gì.
Tôi mặc áo khoác của Kha đến hết bộ phim vẫn chưa bỏ nó ra.
Phim kết thúc cũng đã gần chín giờ, chúng tôi tạm biệt nhau ra về.
Cả đám tản bộ về lại Văn Thánh lấy xe rồi mạnh ai nấy về, tất nhiên tôi lại là con đĩa đeo bám theo Lâm nhờ nó cho đi ké.
Sau khi về đến nhà tôi mới nhận ra mình vẫn còn mặc áo của Kha, tôi liền thở dài một hơi rồi nhắn tin cho Kha: 'Áo khoác của ông tui giặt rồi trả lại cho.'
Nhắn tin xong tôi đi tắm lại cho khỏe người, tắm xong tôi lại xuống bếp uống sữa, đem theo bịch bánh nằm dài trên sô pha xem ti vi.
...
Khải cau có nhìn Hạ mặc áo của Kha.
Cái áo này cậu còn không lạ sao, chỗ đó chỗ đó... đều là Kha tự đánh dấu lên... cái trò con nít của cậu ta chưa bao giờ khiến cho Khải cảm thấy đáng ghét như lúc này.
Bây giờ Kha lại đưa cái áo đầy dấu hiệu của mình cho Hạ mặc... nhìn cái cách cô ấy thản nhiên như vậy, chứng tỏ Hạ còn chẳng biết cái áo đó có ý nghĩa như thế nào. Kha làm vậy có hơi trẻ con hay không?
Thật ra... nhường người mình thích cho người khác thật sự không dễ chút nào, nhất là khi hai người đó cứ liên tục xuất hiện trước mặt mình.
Trong lòng Khải cứ như có một tảng đá lớn đè nặng, ruột gan thì thắt cả lại, dạ dày đau như sắp chết, cảm giác buồn nôn và mất mát cứ thường trực.
Khải rốt cục tại sao lại thích Hạ để rước đau đớn vào bản thân như thế này...? Thật không giống với tác phong của cậu chút nào.
Tâm trạng tệ đến mức cái lớp vỏ ân cần chu đáo đối với Băng bình thường hoàn toàn bị lột bỏ. Suốt cả quãng đường về nhà Băng, mặc cô nàng có nói gì thì nói, Khải không còn chút năng lượng nào để bận tâm...
...
Sau khi nằm lên giường tôi mới cầm điện thoại lên xem, đọc xong tin nhắn, tôi quăng hết mọi thứ, đạp hết gấu bông lật đật chạy xuống mở cửa.
'Không cần đâu, tui đang dưới nhà bà, đưa cho tui được rồi.'
Tin nhắn từ nửa tiếng trước.
Đừng nói là cậu ta vẫn còn chờ tôi đấy chứ.
Nhìn thấy bóng dáng đen đen đứng phía trước nhà nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong người tôi như có một dòng điện chạy thẳng từ đầu xuống chân.Tội lỗi trong tôi như một bão cát càng ngày càng lớn, xoáy vòng khắp nơi, tàn phá hết mọi thứ trong đầu tôi.
Xót xa lại như một bông hoa nhỏ màu đen, càng ngày càng nở rộ choáng hết người tôi.
Tôi liền mở cửa: “Trời đất! Chờ lâu quá sao không gọi tui?!”
Kha xoay người cười tươi rói: “Haha... tui còn lo bà bị cái gì.”
“Tui... không thấy tin nhắn. Nhưng mà sao ngốc vậy? Chờ không thấy thì cứ về đi, chờ tui làm cái gì?” giọng tôi run run khiến chính tôi còn thấy giật mình. Mắt tôi cay xè.
Kha không nói gì chỉ cười xun xoe.
Tôi phì cười mà mặt nhăn nhó, chắc là rất khó coi. May là ở đây ánh sáng không được tốt, nếu không chắc cậu ta đã tưởng tôi là quỷ mà bỏ chạy tám mét. Giọng tôi từ run run thành khàn khàn:
“Cái áo đó tui giặt rồi, tui đem lên trường cho. Ông về đi, trễ rồi.”
“Ừ. Về nha. Bye bye.”
“Bye bye.” Tôi vẫy tay tạm biệt Kha, cậu ta cười cười rồi leo lên xe, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi. Thấy ánh mắt thắc mắc của tôi, cậu ta lại mỉm cười dịu dàng:
“Vào trước đi.”
“Đi trước đi.”
“Ừ. Vào nhà đi nha. Ngủ ngon.”
Tôi đứng nhìn theo bóng xe của Kha khuất sau ngã rẽ mà trong lòng dâng lên một nỗi niềm gì đó, có chút xót xa... có chút mông lung. Trong tiềm thức tôi dần dần hình thành nên một thứ cảm xúc gì đó... tuy không giống cảm xúc đối với Khải, nhưng tôi thật sự không biết cảm giác này là cảm xúc gì.
Tôi đứng đó đến khi cảm thấy gió lạnh khiến mình run lên mới quay người đóng cửa bước vào nhà.
Nằm xuống giường, hình ảnh Kha cứ mãi lẩn quẩn trong đầu tôi.
Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ...
Tôi rơi xuống một khoảng không đen không thấy đáy, cũng không có bất cứ thứ gì ngoài tôi và tôi.
Sau đó, tôi nghe tiếng nước chảy róc rách, rồi “soạt” một tiếng, tôi rơi xuống một hồ nước lớn, tuy xung quanh vẫn chỉ có một màu đen, nhưng tôi có cảm giác có thứ gì đó đang bao bọc lấy mình.
Tôi không thở được, vùng vẫy cũng không thể bấu víu vào thứ gì được.
Đến khi sức lực tôi bắt đầu cạn kiệt, và tiềm thức của tôi cứ vang lên mấy câu thì thầm “Mày chết chắc rồi...” thì đột nhiên có ai đó gọi tên tôi.
“Hạ...”
Giọng nói quen thuộc đến khiến người ta nhớ nhung. Người này dường như đã gọi tôi rất nhiều lần trong mơ, cũng là người tôi muốn nói chuyện cùng nhất.
Một vòng tay ôm lấy tôi... ngay khi tay tôi có cảm giác được nắm lấy, tôi lập tức có thể lấy lại hơi thở.
Người đó kéo tôi lên cao, lúc này, trên đỉnh đầu tôi có một chấm sáng. Nó giống như lối thoát của cơn ác mộng này, còn Khải đang giúp tôi thoát khỏi nơi địa ngục.Cậu ta đột ngột quay sang nói với tôi: “Bà có sao không? Đừng làm tui sợ. Hạ! Hạ...”
“Hạ... có đừng xảy ra chuyện gì hết.”
Tôi choàng tỉnh, bật người ngồi thẳng dậy.
Giấc mộng vừa rồi vẫn còn dai dẳng đeo đuổi tôi khiến tôi thở không ra hơi,... những hơi thở nặng nhọc khó khăn, mồ hôi thì ướt đẫm cả người.
Bên ngoài, những ánh sáng đầu tiên của ngày đang ùa đến. Tôi nhìn sang đồng hồ... đã năm giờ rưỡi.
Tôi nuốt nước bọt, thở hắt ra một tiếng rồi bước thẳng vào nhà tắm, dội nước lạnh lên người.
Đã lâu lắm rồi tôi không mơ thấy ác mộng, lần này bị dọa cho sợ đến thế này, thật là có chút không quen.
Khi dòng nước lạnh dội thẳng vào mặt, tôi mới nhớ đến ngày hôm qua, rồi chợt nhận ra... những lời Khải vừa nói ban nãy không đơn thuần chỉ là giấc mơ... hắn thật sự đã nói như vậy... hắn thật sự đã lo cho tôi!
...
Ngày đi dã ngoại đến một cách nhanh chóng.
Thật ra mà nói, nếu là mấy lần trước, thì tôi sẽ cực kì phấn khích mà tăng động đến mức đập phá bàn ghế trong lớp, nhưng lần này, Lâm nó trao cho tôi nhiệm vụ cao cả là đi tỏ tình với Khải.
Dù cho lần trước có dụ được nó đi chăng nữa, thì sau cái lần Khải cứu tôi ở hồ bơi, nó cả ngày cứ lẽo đẽo theo sau tôi hò hét tôi đi tỏ tình mặc kệ hắn có thích hay ghét tôi đi chăng nữa.
Tôi sắp phát điên với nó mới miễn cưỡng gật đầu, nhưng bây giờ phải làm thế nào đây... tôi không thể thất hứa với Lâm được.
Càng gần ngày đi, lớp tôi càng tăng động, trong khi tôi lại như sắp chết đến nơi, ngày nào cũng uể oải đến mức một đứa vô tư như Jen còn để ý.
Thật ra đôi khi tôi cũng có nghĩ là... chỉ đơn giản là tỏ tình thôi mà, đâu có gì ghê gớm lắm, dù gì tôi cũng không có chết, sợ cái gì mà ngày nào cũng ôm một cục đá nặng trịch trong lòng.
Dù biết là như vậy, nhưng tôi vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Lần trước sang 11A1 trả cái áo cho Kha, Khải chỉ liếc tôi một cái, rồi đi thẳng ra khỏi lớp, giống như cậu ta rất ghét khi hít thở chung bầu không khí với tôi.
Tôi cảm thấy vô cùng tổn thương. Dù gì tôi cũng là con người, hơn nữa còn là con gái, bị người mình thích khinh bỉ với tránh mình như tránh tà kiểu đó, tôi cảm thấy như nghẹt thở.
Hừ... Lâm đáng ghét kia còn không thấy ra tình hình hay sao mà còn bắt tôi tỏ tình chứ.
Vậy mà thời gian cứ lẳng lặng trôi, cuối cùng cũng đến ngày đi dã ngoại.
Sáng hôm đó, tôi ngồi chồm hổm trước nhà với cái vali hành lý bên cạnh, trời vẫn chưa sáng khiến cơn buồn ngủ lại kéo đến. Tôi gục đầu lên gối ngủ gà ngủ gật, trong lòng thì thầm chửi con bạn thân... đã hẹn sẽ sang rước tôi mà tận giờ này vẫn chưa thấy đâu, trong khi tôi phải thức từ sớm để chờ nó.Hình như tôi ngủ được mấy giấc rồi mới nghe tiếng xe tiến lại gần mình rồi nó dừng cái kịt trước mặt tôi.
Tôi dụi mắt đứng dậy, đã thủ sẵn thế định chửi cho nó một cái, không ngờ người tôi nhìn thấy lại là Kha.
Bao nhiêu móng vuốt với cả nước bọt tôi định dùng để phun hết vào mặt nó bị tôi kiềm lại một cách thảm thương, vậy nên chắc là mặt tôi cũng rất là khó coi.
Kha đeo khẩu trang, nhưng tôi vẫn nhìn ra cậu ta đang cười: “Bà làm cái trò gì vậy?”
“À... thì định tập thể dục buổi sáng thôi mà.” Tôi cười toe toét khoe răng khoe lợi.
“Thôi trễ rồi lên xe đi tui chở đi.” Kha mỉm cười với tôi, đồng thời nhìn về phía cái vali.
“Hả? Tui nhờ Lâm rồi?”
Thấy tôi đực mặt ra, hình như cậu ta lại cười.
“Lâm nhờ tui rồi. Thôi lên lẹ lẹ.”
Tôi dù rất mù mờ nhưng vẫn không thể đứng ở đây mãi được, cuối cùng lại ngu ngơ đưa vali cho Kha để ở đằng trước, còn mình thì leo lên phía sau, thậm chí là đội nón bảo hiểm vào từ hồi nào càng không hay không biết.
Kha chở tôi đến trường, vào trong bãi giữ xe tình cờ gặp Khải cũng cùng lúc chở Băng chạy vào trong.
Tim tôi như dừng lại một nhịp.
Cảm giác này thật khó chịu. Nếu Khải thật sự ghét tôi thì trời ơi làm ơn để hắn ra xa tầm mắt của tôi một chút có được không. Hắn cữ mãi xuất hiện trong cuộc sống của tôi thì tôi biết phải làm sao đây chứ?
Thấy tôi nhìn lên trời âm thầm lẩm bẩm cái gì đó, Kha lại cười, một tay kéo vali một tay đẩy vai tôi đi vào trong trường: “Bà có nhiều hành động thú vị thật chứ.”
Tôi chỉ có thể cười khổ khi Kha kéo tôi lại gần Khải.
Tôi đứng im lặng một bên nhìn Kha cười tươi rói bắt chuyện với Khải: “Ê mày, tao có đem theo cái đó đó, tối nay tụi mình cùng chơi đi.”
“Sao cũng được.” Khải chỉ lạnh lùng đáp lời như thế.
Đã lâu rồi tôi không được nghe giọng của hắn, vậy mà tình cảm của tôi dành cho hắn không những không giảm mà cớ sao cứ tăng vùn vụt theo thời gian như thế này....
Những ký ức xấu với hắn như cái thái độ lạnh lùng của Khải chẳng hề đọng lại lấy một tí trong tôi, tất cả về hắn chỉ có những cử chỉ dịu dàng, hành động lịch thiệp của hắn.
Tôi cười trừ tạm biệt Kha chạy đi tìm Lâm.
Vừa thấy nó đứng cạnh Jen cười vô cùng vui vẻ, tôi trừng mắt chạy đến: “Ê con kia! Sao mày dám bỏ tao cho Kha?!”
“À. Hôm nay tao không đi xe máy, nhờ Minh chở đến trường mà quên nói với mày.”
“Ờ vậy hả?” tôi rất là dễ hòa, chỉ cần nó nói như vậy, tôi cư nhiên không giận nữa mà đổi chủ đề “Ủa tao tưởng tụi mình tập trung theo xe? Sao tụi mày ở đây, 11A1 đâu?”
“Bên kia kìa. Hờ... xa người ta có chút xíu là nhớ rồi hả?” Anh Nhây cười đểu... hờ... đúng như tên của nó, cô bạn này trêu người khác cực nhây... mà miệng lưỡi lại vô cùng điêu ngoa, nó toàn trêu đến khi người ta khóc mới chịu buông tha, chính vì vậy, Anh được xem như một gương mặt nguy hiểm của lớp tôi.
“Xì.” Cách tốt nhất để đối phó là đánh trống lãng “Tụi bây có đứa nào đem theo cái gì tối nay chơi không?”
“Tất nhiên. Tao đem theo cả một ba lô.” Jen nãy giờ biến mất bỗng từ đâu nhảy vào hớn ha hớn hở.
“...”
New thang vang lên, lũ lớp tôi lại nháo thêm một trận.
Trường tôi cũng lạ... giáo viên giờ dây thun kinh khủng, vậy mà lúc nào cũng bắt học sinh chúng tôi phải đến thật sớm, đến sớm rồi ngồi nghe nhạc phát ra từ loa lớn của trường.
Lúc này, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, ánh sáng xanh xanh mờ mờ khắp nơi, vậy mà lửa nhiệt không hề bị ảnh hưởng. Không chỉ riêng lớp tôi, mà cả trường lúc này bắt đầu hét theo bài hát... xin nhấn mạnh từ hét!
Thật ra tôi thấy tội cho mấy nhà dân gần đây... sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn, nhạc to nghe đã mệt rồi, nghe thêm lũ trẻ tăng động hò hét... ai nói mua nhà gần trường học là tốt đâu.
Sau khi lên xe, mỗi đứa được phát một ổ bánh mì vậy mà chẳng đứa nào thèm đụng tới, chỉ chăm chăm vào trò chơi của hướng dẫn viên.
Anh ấy chia xe ra làm hai phần, nửa trên nhóm một, nửa dưới nhóm hai.
Minh, Lâm, tôi, Jen và Anh Nhây ngồi cùng nhau ở hàng cuối thuộc nhóm hai, còn hai dãy ở trên đó bên phải lớp tôi, bên trái lớp 11A1, vậy nên mỗi nhóm đều có sự góp mặt của cả hai lớp, nhưng không vì vậy mà trong nhóm mất đoàn kết nha.
Đầu tiên, anh ấy giới thiệu bản thân theo cái cách hài hước và thú vị, sau đó thì hướng dẫn chúng tôi khi đến đó phải làm gì.
Anh hướng dẫn viên vừa trẻ vừa đẹp trai vừa có tài thu hút người khác như thế này... hình như là gu của tụi con gái lớp tôi. Tôi cảm thán trong lòng. Hai ngày này, anh ấy chắc chắn không được yên ổn với đám tụi tôi. Thật đáng thương!!
Jen đột nhiên nguých tay nói nhỏ với tôi: “Ê mày, mày có quen Tuấn bên 11A1 không?”
“Ờ có. Mày lại có ý đồ gì nữa.”
“Cưa cậu ta.” Nó cười tít mắt.
“Ủa? Lần trước thấy mày quen với thằng nào đó lớp 12...” tôi trố mắt nhìn, mơ hồ nhớ tới cái dáng cao cao của tên con trai tôi gặp hôm đi thi giữa kì...
“Chia tay từ thuở nào rồi mày. Mày có phải bạn bè tao không vậy?” nó trố mắt nhìn lại tôi, vẻ mặt đầy ngạc nhiên “Bình thường mày nhiều chuyện lắm mà, sao cập nhật thông tin chậm vậy?”
“Lần trước đi xem phim ấy, Kha đổi chỗ với Tuấn, cậu ta chạy sang ngồi cạnh tao, nói chuyện cực dễ thương, mà cậu ta còn đẹp trai học giỏi, chơi thể thao cũng ngầu nữa chứ. Mày không biết đó thôi, cậu ta là hoàng tử trong lòng mấy đứa con gái lớp 10 mới vô trường năm nay.” Nó còn liệt kê ra một mớ thứ khác ưu điểm của Tuấn.
Nhưng giờ tôi mới để ý kĩ, thật ra cậu ta rất đẹp trai, mà tính cách lại không tồi, lần trước lúc đi ăn, có nói chuyện và tiếp xúc với Tuấn vài lần, thật ra cậu ta rất dễ mến. Jen say nắng người ta cũng không có gì lạ... nhưng tôi không ngờ nó chia tay anh kia nhanh đến vậy. Con này lúc nào cũng thế, cà lơ phất phơ, quen toàn chơi chơi, không biết lần này với Tuấn, nó có bao nhiêu kiên nhẫn.
Tôi chỉ cười với nó, cũng không biết nên cho lời khuyên như thế nào.
Kha ngồi ngay phía trước tôi, quay xuống mỉm cười: “Hehe, muốn cưa Tuấn thì để tui giúp cho.”
“...”
Tụi này nói lớn đến vậy hả?
Sau đó, anh hướng dẫn viên bày trò chơi. Thật ra trò này cũng rất là quen thuộc đi, chẳng qua là hát nối chữ thôi, đơn giản vậy thôi cũng có thể khiến không khí trong xe nóng quá mức cần thiết.