“Sau khi hẹn nhau ra gặp, không ngờ Chí Phèo lại là người xin facebook của con Uyên trước. Sau đó hai con quỷ từ chủ động sang thế bị động, ổng quay tụi nó mòng mòng cuối cùng lại làm con Uyên cười hay khóc không phân biệt được.”
“Haha! Ông này cũng ghê lắm chứ chẳng vừa. Sau này con Uyên nhà mình khổ rồi!!”
Dạo quanh một hồi, tôi có chú ý đến một đôi bông tai bằng nhựa màu đen, một bên là mặt trời, một bên là ngôi sao, liền đứng trước cửa hàng người ta. Nếu mua đôi này thì tôi và Lâm có thể đeo cùng nhau mỗi đứa một bên, nói chung nó khiến tôi thấy rất ưng ý.
Tôi ngẩng đầu mỉm cười với người bán hàng: “Cái này bán như thế...” thà đừng nhìn chứ nhìn rồi lại thấy giật mình nên vế sau trở nên lắp ba lắp bắp “... nào ạ?”
Người bán hàng là một người đàn ông cao to lực lưỡng, săm hình kín người, vừa nhìn đã biết dân anh chị.
Ông ta trả lời cộc lốc: “Một trăm.”
“Một trăm nghìn?” tôi và Lâm đồng loạt trợn mắt đồng thanh trả lời.
“Sao? Có vấn đề gì?” ông ta nhíu mày, tôi lập tức run rẩy.
“Thích hả? Để tui mua cho.” Kha từ sau nhảy ra, cười xuề xòa với tên đó.
Tôi quay sang ông ta: “Cảm ơn chú.”rồi mới đáp lời Kha “Không cần đâu.” Tôi cười cười quay sang ba người họ, nhép miệng “Đi thôi.”
Ai ngờ phía sau gầm vang lên một tiếng khiến tôi giật bắn người. Ông ta hét um lên khiến mấy quầy hàng xung quanh đều nhìn về phía chúng tôi.
“Ai cho đi? Mấy đứa tụi bây mở hàng mà không mua là thế nào?!”
“Vì sau đó con nhìn không thấy thích nữa.” Tôi quay sang miễn cưỡng trả lời, nhưng tay thì luống cuống đẩy lưng Lâm để nó đi cho nhanh.
“Không thích thì bỏ đi vậy hả? Đã hỏi rồi thì phải mua chứ!” ông ta lại tiếp tục gầm lên gây sự chú ý.
Hừ... thật quá đáng! Ăn nói sao lại ngang như cua vậy?!
“Ăn nói sao lại ngang như cua vậy?” Lâm nói lên tiếng lòng của tôi.
Cơ mà hình như cái tính ăn ngay nói thẳng của Lâm không phù hợp trong những tình huống như thế này nha. Tôi liền nuốt nước bọt lay tay nó: “Bỏ đi Lâm. Đi thôi.”
Một bên là ông chủ khó chịu bạo lực và nguy hiểm, một bên là con bạn thân như một cái núi lửa sắp bùng cháy, tôi đành phải dỗ dành thiên nhiên trước. Thấy nó im im định bỏ đi, tôi còn mừng thầm trong lòng thì ông ta lại hét lên: “Tụi mất dạy kia! Người lớn đang nói mà dám bỏ đi như vậy hả?”
Rồi... tôi xác định luôn là ông đó đang muốn gây chuyện, nhưng ông ta muốn gì cũng không phải chuyện của tôi. Tôi liền đẩy Lâm tiếp tục bước đi nhưng đang yên đang lành, Kha và Minh đột nhiên dừng lại.
Kha quay người nhìn thẳng vào ông ta, tay thì đẩy tôi và Lâm ra đứng giữa mình và Minh:
“Xin lỗi? Chú làm ơn ăn nói dễ nghe hơn một chút đi. Không phải cứ muốn ăn hiếp ai thì người ta đều ngoan ngoãn nhường nhịn chú.”
Bạn cũng sẽ thích
Tớ thích cậu từ cái nhìn đầu tiên bởi imhanhtrang
Tớ thích cậu từ cái nhìn đầu tiên
Bởi imhanhtrang
58.3K 3.4K
Bộ Tứ Siêu Quậy bởi Venus_Tears
Bộ Tứ Siêu Quậy
Bởi Venus_Tears
25.6K 1.7K
Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố (full) bởi baohan399
Thiên thần, ác quỷ và tiểu thư tung tăn...
Bởi baohan399
882K 20.3K
Tình yêu của ác quỷ máu lạnh bởi hime_akai
Tình yêu của ác quỷ máu lạnh
Bởi hime_akai
61.3K 3.3K
Ê, nhóc! Em thích anh! bởi moon_ndht
Ê, nhóc! Em thích anh!
Bởi moon_ndht
75.9K 5.3K
CON NHÓC LƯU MANH bởi Du_Coin
CON NHÓC LƯU MANH
Bởi Du_Coin
43.8K 2.7K
Yêu cậu học sinh cá biệt bởi ThiCoi96
Yêu cậu học sinh cá biệt
Bởi ThiCoi96
82.2K 5.2K
Ông ta trợn mắt nhìn Kha, một chút ngạc nhiên đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tức giận đến biến dạng, nhưng hai người đó nhanh chóng kéo hai đứa tôi ra khỏi đó.
Tuy nhiên, rắc rối chưa dừng lại ở đó. Sau khi rời khỏi quầy hàng của ông ta, chúng tôi cũng chẳng còn tâm trạng mua sắm liền ra về.
Tôi và Lâm lẽo đẽo theo Kha và Minh ra bãi giữ xe. Đó là một cái sân trống khá rộng nằm trong một con hẻm gần đó.
Không khí giữa bốn chúng tôi lúc này vô cùng kì lạ, im lặng đến ngạt thở mà khó xử đến kinh ngạc.
Lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm này của Kha nên có chút ngạc nhiên. Còn Kha thì đến tận bây giờ cũng nhìn như đang giận, tốt nhất là không nên đụng vào cậu ta. Trong khi đó, Lâm và Minh bên cạnh lại không dám nói gì, kết quả mọi thứ chìm trong im lặng.
Xa xa, những đám mây ửng đỏ vì ráng chiều cứ hờ hững trôi.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, nhưng quay lại thì không có ai cả. Tôi nuốt nước bọt cái ực. Thật kì lạ, tiếng chân tôi nghe rất rõ ràng, không thể nào là ảo giác chứ.
Tôi liền vô thức níu vạt áo của Kha đang đi phía trước mình. Cậu ta giật mình quay người nhìn tôi, hàng chân mày liền giãn ra, Kha cất giọng dịu dàng: “Sao vậy?”
Tôi run run trả lời lí nhí “Hình như... có cái gì đó...”
Ngay lập tức, Lâm và Minh cũng nhận ra gì đó. Kha trừng mắt một cái, tôi bị ôm vào lòng cậu ta.
Một tiếng 'bốp' vang lên khiến tôi tá hỏa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng Lâm hét lên: “Lũ hèn! Đánh lén!!!”
Tôi đẩy Kha ra để tiện xem tình hình. Cậu ta cũng không ghì tôi nữa mà từ từ buông lõng. Sau đó bốn chúng tôi chau lưng vào nhau vì bọn chúng đã bao vây bốn phía.
Tụi nó cả người săm hình giống tên già ban nãy, trên tay mấy thằng còn có tuýp sắt, nhìn sơ qua thì có khoảng bốn thằng, cộng thêm một thằng đang lồm cồm bò dậy.
Hình như thằng này vừa mới bị Kha hay Minh gì đó đá cho ngã.
Tụi nó vây quanh chúng tôi. Một thằng đứng ra phía trước hất hàm cười đểu: “Để lại hai con nhỏ này đi rồi tụi này sẽ tha cho mày.”
“Mày đang mơ hả?” Kha cười khẩy, nụ cười đó khiến tôi giật mình vì nụ cười đó trên mặt cậu ta lại hợp đến như vậy trong khi bình thường Kha vốn rất hiền.
Ngay lập tức, Kha và Minh bao bọc tôi và Lâm vào giữa.
“Mày là một bọn với cái ông bán hàng hồi nãy?” Minh nhíu mày hỏi tụi nó khi cậu ta nhận ra gì đó.
“Ha. Mày thông minh đó. Nhưng bộ não của mày cũng không làm gì được khi cả đám tụi bây bị bao vây như thế này.”
Kha đột nhiên nhếch mép, thái độ hờ hững liếc nhìn tụi nó một lượt.
Tôi cầm lấy cây gậy gỗ trên đất đưa thẳng về phía tụi nó: “Tụi bây muốn cái gì?”
“Mày với con nhỏ này chăm sóc cho tụi tao đi.”
Tôi nhếch mép khi nghe thấy câu trả lời của thằng đó. Lâm bĩu môi: “Mày nghĩ sao vậy? Đồ điên.”
Cả đám tụi nó ngay lập tức trở nên hung tợn, liếc mắt nhìn về phía bốn chúng tôi.
Chậc... sao lại khích tướng tụi nó nữa vậy!!
“Không nói nhiều nữa, bắt hai con nhỏ lại.”
Tôi nghe tiếng Kha khẽ tắc lưỡi.
Ơ... chẳng lẽ là thật sự không có cơ hội thắng?
Tôi nuốt nước bọt nhìn về phía bọn họ dè chừng.
Kha ghé sát tai tôi trong khi bọn kia cũng đang đề phòng nhìn từ trên xuống dưới Kha và Minh để đánh giá khả năng của hai người họ.
“Nếu thấy không ổn thì ngay lập tức kéo Lâm chạy đi.”
Thấy Kha vừa nói xong đã xoay người định chạy về phía tụi nó, tôi chộp lấy tay cậu ta theo phản xạ, trợn mắt nhìn cậu ta: “Không được đâu.”
Kha ngẩng người rồi lại mỉm cười xoa đầu tôi: “Không sao đâu, hai người sẽ không sao đâu. Đứng yên một chỗ đi.”
Kha vừa dứt lời thì tiếng 'bốp' thật lớn vang lên.
Tôi nhìn sang đã thấy Minh đá một tên nằm lăn ra đất rồi cùng tên khác gườm gườm nhau.
Kha nhảy vào đá một tên khác, hình như trước khi tên đó ngã ngữa đã kịp đánh một cái vào chân Kha. Minh sau đó bị đánh lén sau lưng một cái. Tôi lập tức phang cây gỗ vào lưng một tên định đánh lén Minh. Bên cạnh đó, Lâm lại chôm được một ống tuýp của thằng nào đó, phang luôn vào đầu của một thằng định đánh lén tôi.
Tôi cũng giật lấy cái ống, bắt đầu quơ quào loạn cả lên. Bây giờ cả mấy thằng tụi nó đều trừng mắt nhìn tụi tôi, đứa mất vũ khí, đứa bò dậy từ mặt đất.
Oài, nhìn ra như vậy thật ra họ chẳng có gì đánh sợ ngoài cái cơ thể to lớn đó.
Tụi nó lại lần nữa bao vây chúng tôi, quyết định chỉ tập trung tấn công tôi và Lâm, bị tôi nện mấy phát vào tay và đầu, thật ra là tôi cố tình chọn chỗ hiểm để đáp gậy mà.
Sau khi thấy có đường chạy, Kha đột ngột túm chặt tay tôi kéo đi.
Minh cũng kéo Lâm chạy đi mất.
Chúng tôi lại chạy vòng vòng ra đường Trần Hưng Đạo, chủ yếu là phải chạy ra đường lớn để tụi nó không đuổi theo nữa.
Sau đó, cả bốn đứa ngồi bệt xuống đường thở dốc rồi lại nhìn nhau. Tôi và Lâm tóc tai rũ rượi, quần áo xộc xệch, mặt mày vô cùng khó coi. Minh và Kha quần áo đầy vệt đen, trên tay lại xuất hiện một vài vết bầm.
Tôi xót xa hỏi hai người bọn họ: “Có đau không?” đồng thời tay đưa về phía đó, phần muốn chạm vào phần sợ họ đau.
“Không sao đâu. Hai người có bị thương gì không?”
“Ừm, tụi này không sao. Nhưng mà hai người...”
“Haha. Không sao đâu. Mấy vết thương này có nhằm nhò gì.” Kha cười lớn trấn an tôi và Lâm. Không biết có thật là không đau hay không, nhưng cổ họng tôi vẫn có gì đó ứ đọng lại, vô cùng khó chịu.
“Thôi, về nhà tui đi, tui bôi thuốc cho.” Tôi nhíu mày nói rồi phủi mông quần đứng dậy.
Minh lập tức nói: “Sợ là tụi nó vẫn còn lảng vảng trong khu đó, hai người đứng đây đi. Tụi này đi lấy xe.”
Lâm trừng mắt còn lớn hơn cả mắt ếch: “Vậy sao được, lỡ hai người bị gì thì biết làm sao??”
“Vậy chẳng lẽ lại để xe luôn ở trong đó??” tôi lại nhíu mày “Hay là vào trong chợ mua dao phòng thân???”
“Mày nghĩ cái gì vậy Hạ??” Lâm há hốc mồm.
“Chỉ là tự vệ thôi mà, dù cho tụi nó có bị gì thì mình cũng chẳng vào tù đâu mà lo.”
“...”
“...”
“...”
Ba người còn lại...
Nhưng sau đó, tôi và Lâm buộc phải nghe lời hai người đó, đứng yên một chỗ cho họ vào trong lấy xe.
Đứng yên một chỗ mà lòng tôi như có lửa, liên tục đi qua đi lại đến chóng mặt.
Lâm cau có: “Hừ. Mấy thằng đó từ đâu nhảy ra làm mất cả vui, mà còn làm hai người đó bị thương nữa thật quá đáng.”
“Bạn à... hình như thương tích mà tụi mình gây ra cho tụi kia nó gấp đôi vết thương trên người Minh và Kha đấy ạ...”
“...”
Không lâu sau đó, Minh và Kha trở lại, chúng tôi về nhà tôi.
Để hai người đó ngồi ở phòng khách, tôi và Lâm bắt đầu hành trình lục nhà tìm bông băng thuốc đỏ với cả đi luộc trứng.
Thật ra mà nói, nhà của tôi mà tôi còn không biết mấy thứ đó nằm ở đâu.
Trong lúc hai nàng đang điên đầu với căn nhà rộng tênh, thì hai chàng...
“Thảm hại quá, tụi mình quá lắm cũng chỉ làm mấy thằng đó ngã ngữa. Vậy mà thương tích trên người tụi nó toàn là do hai nàng này gây ra.” Kha thở dài. Minh nhún vai đồng tình, chứ chẳng biết phải trả lời như thế nào. Sau đó hai chàng cùng cười khổ nhìn mấy vết bầm tím trên người mình.
“Công nhận hai người đó đánh hăng thiệt chứ. Đánh người ta mà như đánh bao cát, không thèm chớp mắt mà tay cũng không run luôn. Chẳng biết có phải con gái không nữa. Haha...”
Kha cười nhạt. Cùng lúc đó, tôi và Lâm từ trên tầng phóng xuống. Trên tay tôi là hộp nhựa màu trắng, trên tay Lâm là cái thau nước còn ấm bên trong có hai quả trứng luộc đang nổi lềnh bềnh.
Tôi và nó ngồi đối diện Kha và Minh làm công cuộc 'cứu thương'.
Tôi lúc đầu chỉ chăm chú xử lý vết thương trên tay Kha với bông băng và thuốc đỏ, vì sợ cậu ta sẽ bị đau nên vô cùng tập trung để không xảy ra sai sót nào. Nhưng sau khi xong một chỗ, tôi ngẩng đầu lên nói: “Mau đưa tay còn...”
Câu chưa nói xong, tôi đã đứng hình khi thấy Kha đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt dịu dàng và nụ cười mỉm. Kha nhìn tôi vô cùng chăm chú, có khi còn chăm chú hơn cả tôi nhìn vết thương của cậu ta, thậm chí bây giờ, Kha còn chưa nhận ra là tôi đã ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn chìm đắm trong trạng thái... ba chấm đó.
Tôi nuốt nước bọt, toàn thân nóng rực lên vô cùng khó chịu. Vì tập trung mà tôi đã tốn quá nhiều năng lượng rồi, bây giờ còn phải gồng mình lên chịu đựng ánh mắt đó thì đối với tôi mà nói có chút... khó khăn.
“Ừm... nhìn cái gì vậy?” tôi nhận ra rằng giọng mình đang run.
“Nhìn bạn gái tui.”
Cậu ta trả lời tỉnh bơ khiến mặt tôi đỏ ửng, cả người đã nóng nay càng nóng hơn, tim đập thình thịch như sắp vỡ ra tới nơi. Tôi không thể nhìn thẳng vào Kha nữa.
Lúc này, tôi mới phát hiện ở bên kia có hai con người đang trợn mắt há mỏ nhìn chúng tôi đầy kinh ngạc.
“Hai người... người...”
Kha nhìn tôi háo hức, giống như bảo là, việc kể lại xin giao cho tôi.
“Thì... là vậy đó.” Tôi chỉ có thể nhún vai rồi tiếp tục công cục chính, nhưng thi thoảng lại len lén liếc qua Lâm. Nó vẫn trong trạng thái bất động nhìn tôi, trong ánh mắt có vài phần suy nghĩ mà tôi không thể đọc được.
Hàng chân mày nó hơi nheo lại khiến tôi thấy cả người nóng hừng hực. Phản ứng của nó như vậy, không phải là tôi đã làm sai khi đồng ý quen với Kha?
Câu trả lời lấp lửng của tôi chẳng làm Kha thõa mãn, cậu ta bĩu môi nhìn tôi như con nít, nhưng sau đó lại cười toe toét nhìn tay tôi thoăn thoắt băng bó cho mình.
Hình như tôi bị tia soi mói của ba người này đày đọa cho chết rồi!!
Tôi băng bó xong trước Lâm, có lẽ là Kha ít bị trày hơn Minh. Tôi quẳng cho cậu ta quả trứng rồi đứng dậy, nhìn một lượt ba người họ: “Cũng trễ rồi, ba người ở lại ăn tối luôn nha.”
“Ờ.” Minh gật đầu, nhưng sau đó lại nói “Nhà bà có gì ăn?”
“Mì gói.” Tôi và Lâm đồng thanh. Nói xong, hai đứa nhìn nhau cười toe toét.
Nó cười cười giải thích, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vết thương trên tay Minh: “Con này cực lười đi chợ, nhà nó chẳng có cái gì ăn đâu.”
Nhắc đến chẳng có gì ăn đâu... lần trước tô cháo mà Khải nấu cho tôi, không phải là hắn đã phải chạy ra ngoài để mua nguyên liệu về nấu cho tôi đấy chứ?
Tôi thở dài, một nỗi cảm động đột ngột dâng lên ứ ngang cổ họng. Tôi lại suy nghĩ đến Khải...
“Tui đi nấu mì.” Tôi lầm bầm rồi quay đi, nhưng sau khi quay đi lại quay lại nói với Kha “Ông ngồi yên đây lăn trứng đi. Đừng có mà quậy!”
Kha ngẩng người một chút, hình như tôi đã đoán trúng tim đen của cậu ta, Kha phì cười: “Được rồi, không quậy là được chứ gì.”
Sao mà tôi nghi ngờ thế không biết.
Chui xuống bếp, tôi lục tìm sáu gói mì bắt đầu nấu.
Tôi bỏ nước vào cái nồi lớn mẹ tôi vẫn thường dạy là nó dùng để hầm xương.
Đặt lên bếp rồi đậy nắp chờ nước sôi. Tôi vòng lên phòng khách. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi giật mình.
Kha đè lên Lâm đè lên Minh. Ba người họ nằm dài trên ghế như miếng bánh mì kẹp thịt.
Tôi giật cả mình tới độ hoảng loạn, chỉ có thể đứng đó há hốc mồm.
Tôi vô thức lẩm bẩm: “Thế giới này... loạn cả rồi.”
Thấy tôi chỉ biết đứng đó bình phẩm, ba người họ cùng hét lên: “Không phải như bà/mày nghĩ đâu!!”
Sau khi đã ổn định lại vị trí và nghe tụi nó kể lại từ đầu, tôi chép miệng.
“Tức là... Minh nhờ Kha lấy giúp cái thau trên bàn, nhưng cậu ta chưa kịp lấy thì bị trượt tấm thảm. Lâm liền đứng lên theo phản xạ để đỡ Kha, nhưng lại bị đè xuống, vừa vặn rơi trúng người của Minh, khiến cậu ta cũng nằm dài ra??”