Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 57



Hai bàn tay nắm chặt nhau đi giữa con đường, chuyện này là ngoài sự tưởng tượng của tôi.

Người tôi nóng đến mức đầu tôi bắt đầu ong ong, cái gì cũng không còn nghe thấy rõ ràng nữa.

Hắn kéo tôi đi lòng vòng mà không nói gì, mất một lúc lâu, Khải mới đụng phải thứ hắn muốn tìm, lập tức kéo tôi chạy như bay về phía đó.

“Cô ơi cho con hai bịch bánh tráng.” Sau đó quay sang ông chú bên cạnh “Chú ơi cho con hai cây kẹo bông gòn.”

Tôi há hốc mồm, thì ra hắn đã có kế hoạch ăn uống hoành tráng như vậy.

Tiếng rột rột phát ra từ cái ly trên tay tôi khi nước bên trong đã cạn, không biết là do tự nhiên hay cố ý mà hắn đưa tôi ly nước của hắn: “Uống đi.”

Tôi tần ngần nhìn nó chằm chằm, hắn ngẩn người: “Sao vậy? A...” hình như tới bây giờ hắn mới nhận ra tại sao tôi lại có thái độ như vậy.

Khải ngẫm nghĩ một hồi, mở cái nắp ly ra, tôi thấy bên trong vẫn còn đầy, hắn cắn mạnh đầu ống hút của mình, rồi thản nhiên rút cái ống hút từ bên ly của tôi, ngang nhiên cắm vào trong ly của mình, sau đó mỉm cười: “Cái chưa cắn là của bà, cái bị dẹt đầu là của tui.”

Tôi đột nhiên thấy cảm động, mỉm cười nhận lấy hai bịch bánh tráng nhanh tay bỏ vào túi, rồi lấy luôn hai cây kẹo bông gòn bởi hắn hết tay cầm rồi.

Khải trợn mắt nhìn hai tay nhanh nhẹn của tôi rồi gật đầu: “Sau này bà có thất nghiệp mà đi móc túi cũng không ai biết đâu.”

Tôi liếc hắn một cái: “Mới nói gì đó?”

Khải kéo tôi lên cầu Khánh Hội, chọn một vị trí ở giữa cầu, leo lên lan can ngồi vắt vẻo hưởng thụ những cơn gió mát lạnh tự nhiên.

Người ta bắt đầu chặn xe lên cầu để chuẩn bị bắn pháo hoa.

Thật ra mà nói thì kế hoạch của Khải cũng thật là hoàn hảo quá đi, giờ này lục đục kéo nhau lên đây còn đỡ, nếu như một lát nữa mới mò lên cầu thì chỉ có nước ngồi bệt dưới mặt đường nhìn pháo hoa.

Gió mạnh tạt tóc tôi hết vào mặt tôi, tôi chỉ theo phản xạ có điều kiện mà lấy tay gạt nó qua một bên, rồi tiếp tục cùng với hắn gặm kẹo bông gòn, không ngờ hắn lại để ý đến chuyện đó. Ngồi một lát, tự nhiên hắn chống một tay lên lan can, cả người nhảy qua một cách dễ dàng.

(Để giải thích cho bạn nào chưa đến cầu này nhé, trên cầu có bốn làn đường, hai làn cho người đi bộ bên ngoài, bên trong có hai làn xe. Lan can có tới bốn dãy, hai bên rìa với chỗ ngăn làn cho người đi bộ với làn xe nha. Khải là đang loi choi ở cái lan can ở giữa cầu ấy, chứ không phải hắn muốn nhảy xuống nước làm Tarzan đâu =]])

Hắn lẩm bẩm: “Quay người sang hướng này cho gió khỏi tạt rối tóc.”

Chỉ với vài động tác như vậy cũng có thể khiến tôi quắn quéo hết lên, hai tay bấu chặt lấy nhau để kiềm chế một nụ cười thật tươi.

Tôi được hắn giúp đỡ trèo qua bên kia ngồi cạnh Khải.

Cứ như thế này thì làm sao tôi có thể từ bỏ hắn được, cho dù nếu như ngày hôm nay thật sự tỏ tình thất bại thì chẳng phải tôi tự đâm đầu vào bế tắc sao... người ta khi đơn phương người nào đó, không phải sẽ thích ở bên cạnh người đó sao, có lẽ chỉ có tôi là làm ngược lại thôi.Tôi thở dài, chép miệng.

Ban nãy quay mặt về phía trong đường, bây giờ lại quay về phía dòng sông lấp lánh ở bên dưới, những ánh đèn trắng xanh mờ ảo tỏa sáng phía dưới.

Tôi nghe tiếng 'xèo xèo', lập tức quay người nhìn về phía âm thanh phát ra theo phản xạ.

Bên đó có mấy đứa choai choai chắc mới học cấp hai, cái người bé tí mà trang điểm ăn mặc như người lớn. Con gái con trai cùng một phong cách đi ra, tụi nó đang cầm cái gì đó trên tay, ống dài dài màu đỏ, có thêm mấy cây nhỏ hơn màu bạch kim.

Ánh sáng mờ mờ ở đây khiến mọi thứ có chút không rõ ràng. Sau khi được châm ngòi, mấy cái cây bạch kim một đầu phát sáng, rơi ra những tia sáng lấp lánh có đuôi hình ngôi sao vô cùng đẹp mắt. Tôi bị mấy ánh sáng đó thu hút, nhìn chằm chằm với đôi mắt như đang cười.

Khải bên cạnh nhếch mép: “Gì đây? Thì ra bà con nít như vậy hả?”

Tôi bĩu môi một cái: “Mấy cái đó đẹp thiệt mà.”

...

Lúc đó, Khải đã tự động thêm một thứ vào trong list những vật dụng cần dùng cho đám cưới trong đầu của mình.

Sau màn pháo hoa dưới đất đó, Khải nhìn đồng hồ: “Còn năm phút nữa.”

Hạ đâm hoảng hốt, nó vốn định ngày hôm nay nói rõ hết với hắn về tình cảm của mình, bây giờ lại sắp hết ngày rồi mà nó vẫn chưa nói được một lời nào, thậm chí còn chưa kịp thể hiện ý tứ gì với hắn về quyết định sắp đến của mình.

Nó ngay lập tức vắt óc suy nghĩ địa điểm thời gian tỏ tình... sau một hồi ngẫm nghĩ mới quyết định thở ra một cách nặng nhọc, nhìn sang Khải nuốt nước bọt.

Hắn nhìn biểu cảm của nó lúc này chỉ cảm thấy khó hiểu.

Trước khi pháo hoa được bắn lên, trên trời dội vang tiếng còi hú... (mà theo hiểu biết của Mi chính là để cánh báo máy bay... chăng(?))

Một người trong đám đông đột nhiên hô vang: “10, 9...”

Xung quanh bắt đầu hòa âm đồng thanh “8, 7...”

Hạ và Khải nín thở chờ đợi, ngước lên trời nhìn những vệt mây mờ mờ trong bóng tối. Cảm giác khi lần đầu tiên cùng người mình thích đón chào năm mới thật sự rất kì diệu.

“2, 1, 0!!”

Tia sáng đầu tiên đã xuất hiện, kết hợp với một tiếng nổ 'bùm' vô cùng vui tai.

Sau đó, pháo hoa liên tục được bắn lên trời từ đất liền, tỏa ra thành nhiều tia sáng rực rỡ lấp lánh, đôi khi còn có vài mảnh pháo vụn rơi xuống nơi họ đang đứng, khiến mọi người một phen náo loạn rồi lại trật tự xem pháo hoa.

Người người nhìn lên trời ngắm pháo hoa, nhưng nó lại không có tâm trạng... nó đặt hai tay lên đùi siết chặt, tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, ngoài tai nó lùng bùng hết cả lên... cứ muốn mở miệng, nhưng mãi không thành lời, kết quả là hơn mười mấy phút pháo hoa sáng rực trên trời, nó chỉ có thể nhìn Khải.

Ánh sáng đủ màu từ pháo hoa phản xạ trong đôi mắt Khải khiến nó thật lấp lánh, như dìu dịu một màn sáng khiến người ta mê mẩn.Tiếng pháo hoa nổ lớn trên đầu, nó lấy hết can đam lí nhí (=='): “Khải, tui thích ông.”

Chẳng qua là... đó cũng chính là đợt pháo hoa áp cuối.

Khải quay sang nhìn nó, làm nó hoàn toàn bất ngờ. Nó không nghĩ hắn có thể nghe thấy âm thanh nhỏ tí của nó trong đống tạp âm xung quanh.

Vì bị bất ngờ nên mặt nó bây giờ có vẻ rất ngu, dù nó mới là người đang gây ngạc nhiên cho Khải.

Hắn thật sự không thể tin được, người nói ra điều đó trước lại là nó, hắn còn đang chuẩn bị kế hoạch đi tỏ tình với nó...

Khải chỉ nhìn Hạ chứ không nói gì, bầu trời cũng một hồi im lặng, chuẩn bị cho đợt pháo cuối cùng, cũng là đợt pháo hoành tráng nhất.

Hắn đột nhiên siết eo nó kéo về phía mình, đặt lên môi nó một nụ hôn, cùng lúc đó, tiếng 'bùm bùm' cuối cùng của đợt pháo hoa cũng vang đến.

Hạ trợn tròn mắt đến mà ngốc nghếch không biết phải phản xạ ra sao trước tình huống này. Nó đã dựng sẵn trong đầu mình rất nhiều trường hợp nó bị từ chối trong đầu để chuẩn bị trước tinh thần, nhưng tình huống này hoàn toàn ngoài dự đoán, nó không biết phải làm sao mới đúng. Hắn vẫn hôn nó... cho đến khi quả pháo cuối cùng bắn lên trời... một chớp sáng rực trên trời, chỉ thu vào tầm mắt nó một chút.

Rõ ràng pháo hoa rất đẹp, nhưng cả nó và hắn ngày hôm nay đều không thấy có tí cảm xúc nào trước cái đẹp đó.

Sau khi pháo hoa kết thúc, mấy đứa nhóc ban nãy đốt khẩu pháo cuối cùng của tụi nó, để lại một tiếng động lớn, từ trong ống màu đỏ, bắn ra những sợi kim tuyến đầy màu sắc cùng những mảnh giấy bạc lấp lánh bay khắp nơi trong gió.

Nghe tiếng động lớn, nó mới giật mình đẩy hắn qua một bên.

Sau đó, mặt nó đỏ khỏi bàn.

Quan trọng hơn là, sau cái nhếch mép của Khải, nó gần như té ngã khỏi lan can.

Xung quanh người ta bắt đầu kéo nhau về nhà, chỉ có nó và hắn còn bình tĩnh ngồi ở đó, khu vực đông người như thế này mà ban nãy cả hai hôn nhau, quả thực có gây chú ý với một số người. Nhưng họ chỉ ngoái đầu nhìn mặt hai người bọn họ rồi bình tĩnh đi về.

Nó vô cùng ngượng. Ngượng thứ nhất là ngượng trước mặt toàn dân thiên hạ đã làm một chuyện... vô cùng ba chấm. Cái ngượng thứ hai chính là, trước mặt Khải, người vừa hôn nó, nó hoàn toàn không thể bình tĩnh được, cả người nó cứng đờ lại.

Trái ngược với nó, hắn không những không ngại, còn ngang nhiên ôm eo nó lần thứ hai, kéo nó sát vào người hắn. Lần này không phải là một nụ hôn, nhưng là một lời nói: “Thật ra, tui cũng thích bà lâu rồi.”

Nó ngạc nhiên đến độ nói chuyện cũng thành ra lắp bắp: “Không... thể nào, lần trước, rõ... rõ ràng là... là...”

“Lần trước?” hắn nhíu mày.

Nó tự nghĩ mình tốt nhất không nên hỏi về vấn đề này, lập tức cúi đầu.

Được người mình thích tỏ tình chắc chắn rất vui, mà nó lại là người vô cùng tự ti, cứ ngỡ ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị từ chối, không ngờ hắn thật sự đồng ý... nó càng vui hơn niềm vui bình thường gấp trăm lần!Chẳng qua là vì bây giờ vừa vui vừa xấu hổ nên nó không biết phải cư xử như thế nào.

Khải lập tức nhảy xuống đường, đưa tay ra cho nó đỡ lấy: “Về thôi.”

...

Khải nắm tay tôi đi trên đường, không phải là kiểu nắm vội vàng như ban nãy, mà lại chuyển sang thành đan tay vào nhau vô cùng thân mật, không quen với chuyện này làm tôi vô cùng xấu hổ, lúc bước đi cũng cố gắng lùi về phía sau để hắn không thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.

Nhưng kế hoạch hoàn toàn thất bại khi hắn cứ chốc chốc lại nhìn về phía sau xem tôi đang làm cái gì mà im như thóc.

Tôi lại được dịp ngượng ngùng cúi gằm đầu.

Tôi đang hoang mang bởi vì tôi vẫn còn đang thắc mắc, rốt cục thì mối quan hệ giữa tôi và hắn đang là quan hệ như thế nào. Cứ không rõ ràng như thế này, tôi lại cảm thấy rất khó chịu, nhưng hỏi lại không dám hỏi.

Mãi lăn tăn trong đầu, tôi đến tận bây giờ mới nhận ra, Khải đang dắt tôi đi trong vô định. Ngẫm lại, xe buýt chỉ hoạt động đến quá lắm là chín giờ, bây giờ tôi và hắn về nhà bằng cái gì?

“Bây giờ đông thế này làm sao gọi được taxi?”

Khải đứng im lặng quay người nhìn tôi chằm chằm, giống như đang suy nghĩ, sau đó hắn chép miệng: “Dù cho có gọi được taxi tui cũng không để bà về nhà đâu.”

“Thì bởi... cái gì?”

Tôi trợn mắt nhìn hắn.

Khải chậm rãi kéo tôi đi tiếp, cũng chậm rãi cùng kiên nhẫn giải thích: “Bà nghĩ tại sao ở thành phố này có hàng tá nơi bắn pháo hoa, tui lại chạy đến đây?”

“Vì nó... gần nhà ông?”

Khải không đáp mà đứng lại, sau đó hắn quay sang mỉm cười với tôi, với cái vẻ mặt vô cùng thõa mản: “Thông minh lắm.”

Tôi nuốt nước bọt. Đột nhiên nhìn thấy nụ cười đó của Khải làm tôi cảm thấy vô cùng đáng sợ. Hắn chọn nơi này chứng tỏ hắn đã chuẩn bị để tôi qua đêm hôm nay ở nhà hắn... mặc dù ngay từ lúc đầu, hắn không hề biết tôi sẽ tỏ tình với mình?

Hắn đang nghĩ cái gì... tôi hoàn toàn không thể đoán ra... chỉ biết một điều, Khải không phải là một người đơn giản, sau này không khéo tôi sẽ bị quay vòng đến mức chóng mặt nhức đầu...

Tôi lơ ngơ bị hắn đưa về nhà từ khi nào không hay... mà khi đã đến nhà hắn, chân tôi lại giở chứng run rẩy.

Đứng trước cửa nhà, hắn lấy chìa mở cổng, sau đó lại nắm tay tôi định đi vào, nhưng thay vì đi theo như ban nãy, tôi không hề cử động, thành ra hắn bị giật lại, lập tức khó hiểu quay lại nhìn tôi: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi liền lắc đầu: “Không có gì.”

Hắn chớp mắt một cái rồi trầm tư, sau đó lại kéo tôi vào nhà.

Lần trước bước vào nhà hắn hình như đã từ lâu rồi, lần này căn nhà có rất nhiều thứ đổi mới.

Có mấy thứ y hệt như ở nhà tôi, phát hiện này khiến tôi rất hào hứng: “Oa, con voi này ở nhà tui có một con ấy.”

Khải đang rót nước trong bếp khẽ cười: “Ừ, lần trước sang nhà bà, tui thấy mấy thứ đó rất đáng yêu nên cũng mua một bộ.”

“Hèn gì lần trước thấy ông cứ nhìn chằm chằm nhà tui.”

“Mắt thẫm mĩ của bà không tồi đâu, thật ra sau này tui định thi vào thiết kế nội thất.” Khải nói rồi đưa cho tôi ly nước.

Căn nhà rộng lớn chỉ có hai đứa, dù cho ánh sáng có rực rỡ từ ngoài cổng vào tới trong nhà kho, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất kì lạ... cái cảm giác nó... rất khó tả... nhất là câu nói của hắn dường như vang thẳng vào tai tôi khi xung quanh không có đến một tạp âm nào.

Nhận ly nước từ tay của Khải, tôi gật gù lặp lại trong vô thức: “Thiết kế nội thất...”

Tôi để ý thấy, mấy tấm ảnh Khải chụp cùng với Băng từ lần đầu tôi đến đây đã không cánh mà bay, trên tủ lạnh bây giờ không còn lại gì... trong lòng thấy một chút hồi hộp lẫn mong chờ.

“Ừm, mệt chưa? Buồn ngủ chưa?” hắn tgựa người lên bàn ăn khoanh hai tay trước ngực hỏi tôi... chất giọng trầm trầm.

“Chưa, mà tui hình như hơi đói. Nói nghe nè, lần trước qua nhà ông, thấy ở đây chẳng có quán ăn lề đường nào hết, buổi tối mà đói thì làm sao?”

Hắn tự nhiên cười phì, quay lưng lục trong tủ cái gì đó. Quen biết hắn lâu rồi mới thấy hắn cũng cười nhiều phết, chẳng qua từ trước đến giờ toàn là cười khinh miệt người khác mà thôi.

Hai gói mì tôm chễm chệ trước mặt tôi. Tôi chép miệng: “Tui lục tủ lạnh của ông một chút nha?”

“Ừ, cứ tự nhiên.”

Hắn gật đầu rồi ngồi vào bàn ăn nhìn tôi chằm chằm.

Tôi mở tủ lạnh hắn nhìn quanh, lấy ra hai cái trứng gà... sau đó bắt đầu nấu mì.

Khải để tôi làm gì thì làm, tôi liền vô cùng tự nhiên làm gì thì làm, nhưng việc hắn cứ nhìn chằm chằm làm tôi vô cùng khó chịu, lập tức quay qua bĩu môi: “Đừng nhìn nữa đi, lưng áo sắp thủng rồi!”

Hắn chống tay lên bàn, cằm gác lên lòng bàn tay: “Cứ thích nhìn.”

Tôi chép miệng, với tay lấy sợi chun búi tóc cho gọn rồi mặc kệ hắn làm gì thì làm, chẳng qua là toàn thân tôi nóng đến bức người, còn động tác thì cứng đờ ra đó.

Đầu tiên tôi đun nước sôi, rồi cho mì vào, chờ mì mềm mềm thì vớt ra tô lớn, sau đó đổ phần nước đó đi, tiếp tục nấu thêm một nồi nước sôi mới cho trứng vào, cho bột nêm vào. Cuối cùng mới cho mì.

Hắn nhìn tôi chăm chú: “Sao lại phải làm như vậy?”

“Cách ăn tốt cho sức khỏe. Nếu ông cứ đói rồi ăn mì thì nên trụng mì bằng một nồi nước trước, sau đó mới ăn bằng phần nước khác.”

“Ồ.”

Tôi tắt bếp rồi bưng nguyên cái nồi ra, lấy thêm cái lót nồi với hai cái chén hai đôi đũa.

Hắn lại nhìn tôi chăm chú, còn khuyến mãi thêm nụ cười nhếch mép mang đậm chất lưu manh:

“Cảm giác vợ mình thật đảm đang... quả thực không tồi.”

“...”

,