Việc đầu tiên tôi làm chính là cụng một cái thật mạnh vào đầu của hắn, rồi chạy ra khỏi đó, hướng tới nhà bếp mà nấp.
Khải sau khi xoa đầu lập tức nhìn tôi với một khuôn mặt... hài không đỡ nổi, giống như hắn rất muốn cười nhưng lại không cười.
Khải ngồi thẳng người, đưa tay chỉnh cổ áo sơ mi... mắt lại nhìn về phía tôi đầy ý tứ... nhìn hắn lúc này thấy quyến rũ làm sao đó.
Khải vỗ ghế cạnh mình: “Qua đây đi, tui không làm gì đâu, chỉ đùa một chút thôi mà.”
Tôi nhíu mày đề phòng từng bước một đi lại gần hắn, giống như con nhím xù lông trừng mắt.
“Tui chỉ mới đùa bà đã phản ứng đến vậy, nếu như tui làm thật thì phải làm sao đây?”
Hắn vừa dứt câu, tôi đã lập tức chạy lại chỗ cũ nấp sau bức tường, làm hắn phì cười.
“Đùa thôi đùa thôi. Đây là nhà của bà, tui có thể làm gì?”
Ý nói... sau này khi nào sang nhà tui chơi, bà phải cẩn thận một chút?
Tôi lại nhìn hắn đề phòng... cả hai cứ nhìn nhau như vậy không nói... tính cũng nhây thật!
Tôi là người lên tiếng trước: “Băng... ổn rồi chứ?”
“Ừ. Cơ thể của Băng như vậy, lâu lâu lại dở chứng.”
Sau đó... lại im lặng...
Khải sau cùng cũng thu lại vẻ mặt cà rỡn kia, hắn nghiêm túc: “Chuyện từ sáng đến giờ, tui thật sự xin lỗi... tối nay tụi mình đi chơi đi.”
Thấy tôi im im không nói gì, hắn lại hỏi: “Thật sự là không giận tui?”
“Được.” Tôi gật đầu... thật ra tôi do dự là vì... tôi chỉ sợ rằng bản thân mình lại một lần nữa thất vọng... khi đó... chắc sau này tôi không bao giờ dám tổ chức những ngày kỉ niệm như thế này với Khải mất.
Như nhớ lại điều gì chưa nói, hắn quay lại nói với tôi: “Ăn xong tui sẽ báo thời gian với bà... tụi mình đi xem phim đêm.”
...
Tám giờ hơn, hắn lò dò chạy sang nhà tôi... hôm nay không bấm chuông mà chơi trò nhá máy gọi tôi xuống... đôi khi hắn cũng thật là lắm trò...
Tôi lò mặt ra, ngay lập tức bị hắn soi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lèm bèm: “Mau vào nhà lấy áo khoác choàng vào đi cô nương, dạo này trời tối lạnh.”
“Thôi khỏi đi, làm biếng lắm.” Vừa nói tôi vừa leo luôn lên xe.
Hắn chép miệng, cởi áo khoác của mình, cộng thêm cái nón bảo hiểm đưa cho tôi.
“Nè.”
Nhìn thấy mấy thứ đó yên vị trên tay mình, đột nhiên chỉ muốn chồm lên phía trước ôm siết lấy eo hắn từ phía sau.
Kiềm chế...
Mẹ dặn, khi ngồi trên xe đang lưu thông trên đường, không được đùa giỡn, nhất là không được chơi dại.Tôi hạnh phúc cười tít mắt, hai tay len lén nắm chặt vạt áo Khải.
Hắn có một style bất hủ áo thun bên trong với sơ mi khoác bên ngoài... hôm nay bên trong hay bên ngoài gì cũng có màu đen, đến quần cũng đen... làm hắn như cao thêm lên vài cm.
Tôi nhìn nhìn lưng Khải một hồi, cảm thấy sắp không chịu được.
Đột nhiên tay tôi đang nắm vạt áo hắn bị nắm chặt... bởi một bàn tay vừa to vừa ấm.
Hắn kéo tay tôi vòng ra phía trước, ôm chặt lấy eo hắn.
Tôi bị bất ngờ liền chồm người lên phía trước theo lực kéo của hắn, cả người dính chặt vào lưng Khải.
Còn chưa kịp làm gì, tay bên kia cũng bị nắm nốt.
Sau đó... tôi thành ra bám chặt vào Khải như là mấy con gấu trúc đu cây.
Hai cơ thể sát vào nhau như thế này làm tôi thấy cả người nóng ran dù gió đêm có đang bạt vào mặt như thế nào...
Tôi kiểu gì cũng không thể giấu nỗi nụ cười mãn nguyện...
Cả trưa hôm nay bị hắn cho leo cây... chỉ cần vậy thôi cũng đủ để xí xóa hết đi.
Khải cứ như chẳng muốn để tôi rời hắn một bước, đến cả đi gửi xe hắn cũng bảo tôi vào trong theo mình, giống như hắn sợ là để tôi ở bên ngoài một giây phút cũng sẽ chạy đi mất.
Hắn kéo tôi đi xem phim, lại là suất cuối... chỉ có thể là phim ma.
Hắn mua một đống bắp, hai ba bịch snack với hai li nước lớn... nhưng sau khi vào trong rạp lại gạt hết tất cả chúng ra mà nắm lấy tay tôi...
Cảm giác này... rất không thoải mái, nhưng cũng vô cùng dễ chịu.
Một tay tôi bị nắm, chỉ có thể dùng tay còn lại để bốc bắp. Còn hắn, một tay nắm tay tôi, tay còn lại cầm hộp bắp... chẳng còn tay để ăn, thế là tôi kiêm luôn nhiệm vụ đút cho hắn ăn.
Theo thói quen và sở thích bình thường, tôi sẽ lại chơi cái trò khốn nạn kia... hét lên mỗi khi gần đến hồi gây cấn, để lúc cao trào ngồi cười nắc nẻ nhìn người ta la hét.
Mỗi lần tôi hét toáng lên như vậy, dường như tay Khải siết lại một cái.
Tôi quay sang nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang nhìn mình. Tôi liền thắc mắc: “Gì vậy?”
Khải bơ câu nói của tôi mà quay sang tiếp tục xem phim.
Tôi đực mặt ra một hồi vẫn chẳng hiểu có chuyện gì đang xãy ra.
Trên màn hình lớn đang đến cảnh cô gái một mình bước lên tầng trên, xung quanh tối mịt không có lấy một ánh đèn, từng bước một từng bước một cô tiến tới cửa sổ... nhạc nền nổi lên từng hồi gây cấn.
Đột nhiên bên tai tôi có một làn gió ấm thổi qua.
'Phù.'
“Gyaaaa!!!”
Tôi giật mình hét toáng, thậm chí còn đứng dậy rồi nhìn sang bên đó theo phản xạ... chỉ thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Khải vẫn còn để nguyên ở chỗ cũ không thèm giấu vết tích.Hắn liếc sang tôi, nhếch mép, giống như vừa rồi là một trò trừng phạt gì đó.
Tôi há hốc mồm nhìn người con trai ngồi cạnh mình, ngạc nhiên đến độ quên cả ngồi xuống.
Đến khi phía sau tôi bắt đầu xôn xao, tôi mới nhận ra mình bất lịch sự đến mức nào, nhưng chưa kịp ngồi xuống thì Khải đã kéo một cái tôi nằm luôn ra ghế.
Sau khi ngồi lại bình thường, tôi quay sang lườm lườm Khải: “Ông chơi cái trò gì vậy?”
Hắn lại nhếch mép rồi nhìn lên màn hình, buông tay tôi ra, bắt đầu ăn bắp...
Cảm giác khi bị buông tay, nó rất... không thể nói nổi.
Giống như mình vừa bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, dù chuyện này cũng chẳng có gì phải làm quá lên như vậy, chẳng qua tôi đang cảm thấy hụt hẫng.
Sau khi xem phim xong, tôi cứ lằng nhằng đòi hắn phải giải thích cho mình hành động đó là ý gì. Hắn cứ nhếch mép, xong lại nghiêm mặt, sau đó lại nhếch mép.
Thậm chí còn chẳng thèm nắm tay tôi, mặc dù lúc đầu hắn chính là người dính tôi như đĩa... một giây cũng không muốn tách ra.
Tôi sắp phát điên lên đến nơi rồi, đứng giữa sảnh to hét lớn: “Ê! Sao lại như vậy? Ông giận tui cái gì hả?”
“Đâu có.” Hai chữ duy nhất và đầu tiên từ nãy đến giờ... khuôn mặt hắn hơi khó chịu... cũng là biểu cảm đàng hoàng nhất từ nãy đến giờ.
“Vậy chứ biểu cảm vậy là như thế nào. Tui có sai cái gì ông phải nói để tui còn bi...”
Đang xả giận thì đột nhiên bị nắm tay làm tôi im bặt.
Hắn cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng quét từ trên xuống dưới: “Nói ra không được cười nghe chưa, bà mà cười là tui phạt đó.”
“Ừ, nói đi, không cười đâu.”
Hắn ậm ừ một lúc lâu mới dám mở miệng:
“Tui ghen đó. Không phải là lỗi của bà, mà là lỗi của tui.”
“Gh... ghen?”
“Ai bảo bà có sở thích giống với Kha đến vậy?” hắn nói câu này, mà không dám nhìn tôi, giống như đang xấu hổ nên đưa ánh mắt sang hướng khác.
Tôi trừng lớn mắt nhìn hắn... oa... biểu cảm này là gì đây... đáng yêu chết mất!!! Thì ra hắn ghen!
“Haha...”
Tôi cười không ngừng được.
Cười xong mới thấy hắn đang nhìn tôi.
Hắn đang nhìn tôi với ánh mắt thập phần nguy hiểm.
“Ờ... mười giờ rồi, về thôi.” Tôi cười xéo xẹo quay người định bỏ đi, tay đang bị nắm... tiếp tục bị một lực kéo giât lại phía sau, làm tôi cũng giật mình không kịp phản xạ, bị kéo về sau.
Tay bị buông, cả người tôi nhanh chóng bị ôm lấy.
Khải vòng tay ngang vai ôm tôi.
Tôi giật mình ấp a ấp úng nhìn người người đi ngang, dù cho giờ này đã trễ rồi, nhưng biết sao được khi Sài Gòn là thành phố không ngủ, càng về khuya nhịp sống càng đông đúc.Hai đứa chúng tôi tự nhiên trở thành vật thu hút ánh nhìn nhất, xung quanh ai cũng ngoái đầu lại nhìn chúng tôi.
Tôi nuốt nước bọt: “K... Khải... ông... ông, có thể... buông buông tui...”
'Phù.'
“Gyaaah!”
Tôi giãy nãy khi hắn thổi nhẹ vào tai tôi.
Sau đó... tôi nhảy lên ngồi chồm hổm, hai tay che tai theo phản xạ.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nghiến răng nghiến lợi liếc Khải đang đứng một bên cười nắc nẻ. Hắn nhếch mép: “Đã nhắc nhở trước là không được cười mà.”
“Tui đâu có cười...” tôi mắt to tròn làm nũng với hắn.
Tết Nguyên Đán đến gần. Trường tôi gần như vỡ tung.
Cái tuần trước khi nghỉ tết, giáo viên lẫn học sinh chẳng ai muốn học hành gì.
Thầy Tấn, thầy Hùng với thầy Huy cùng tụ họp lại nói chuyện, vô cùng vui vẻ.
Chẳng hiểu làm sao mà một người dạy tin lại hợp gu với hai người dạy toán như vậy.
Hơn nữa tính cách mấy người này hình như là giống hệt nhau, gom lại một chỗ khiến cho người khác nhức cả đầu.
Jen hổm nay cứ xáp lại gần tôi hỏi thăm về quan hệ của tôi và Khải, làm tôi nhức cả đầu, cuối cùng lỡ miệng nói với nó: “Ừ đó, tao với Khải đang quen nhau. Mày vừa lòng chưa.”
Sau đó nó vừa lòng thật, và cả lớp cùng biết chuyện tôi quen Khải.
Tôi hối hận tột cùng khi vô tình nói cho nó biết... bởi cái lớp của tôi đùa nhây không phải dạng vừa.
Ngày trước còn phu nhân Khải, bây giờ nó gọi luôn tôi thành Khải rồi.
Nhiều khi đang ngồi chơi bài với tụi con Lâm, mà từ xa tụi nó “Khải!” làm tôi tưởng Khải sang lớp tôi chơi, đưa ra cái mặt hớn ha hớn hở nhìn quanh tìm kiếm hình bóng ai kia, kết quả... không có ai còn bị tụi nó trêu cho mặt đỏ tía tai.
Thật ra dạo gần đây, hình như Lâm và Minh đang cãi nhau chuyện gì đó, mà tôi hỏi nó lại không chịu trả lời, mãi rồi tôi chẳng biết phải làm sao với cái cặp này. Cuối năm rồi tức là sắp đầu năm đầu tháng rồi đừng giận nhau chứ.
Tôi ngẫm đi nghĩ lại chỉ thấy nếu mình dại dột dậy vào chuyện của người ta chỉ khiến người bị thiệt là tôi. Nhưng thật ra mà nói, chính vì cái tật hay lỡ tai nghe lén mà tò mò của tôi bị khơi dậy đến đỉnh điểm.
Ra chơi hôm đó, tôi tình cờ đi ngang lớp học, bên trong có Minh đang nói chuyện với Huy Gay.
Lớp học lúc đó chỉ còn có hai người, mà hành lang lại vắng nên âm thanh xem như vô cùng rõ ràng, rót vào tai tôi những lời mật ngọt 'Hãy đến nghe đi.'
Hai người này không biết từ khi nào đã trở thành đôi bạn thân thiết đi đâu cũng có nhau. Huy Gay bám theo Minh thì tôi hiểu, nhưng tại sao Minh lại đồng ý để Huy ở bên chính là điều tôi thắc mắc.”Lâm giận tao cả tuần rồi, nghe lời mày đúng là chẳng được tích sự.”
“Thì bình thường tụi tao giận nhau quá lắm cũng chỉ một tuần. Mày cứ chờ cho bả nguôi giận rồi xán tới làm lành.”
“Mày nói nghe hay lắm, chờ thêm một tuần nữa chắc Lâm từ tao luôn quá.”
“Vậy chứ mày định làm gì?” Huy Gay thở dài giùm thằng bạn... có bồ chi cho khổ, cứ thong thả như nó đi dẹo từ làng trên xóm dưới là được rồi.
“Tao không biết nên mới hỏi mày. Tao bây giờ rối lắm.”
“Bình tĩnh bình tĩnh.”
“Bả giận ông vụ gì vậy?”
“Thì bữa kể rồi đ...” Minh đang nói thì im bặt quay sang tôi, người đang chịu không nổi tò mò đã chạy vào trong hỏi câu trên.
Huy Gay thấy tôi ở đó cũng giật mình, lập tức ngậm miệng nhìn về phía Minh.
Tôi chép miệng ra lời thuyết phục: “Tui với nó là bạn thân, chẳng phải người hiểu rõ tính nó nhất là tui sao? Sao không kể cho tui nghe xem tui có giúp được gì không?”
“Có lí.” Huy Gay gật gù.
Minh ngước nhìn tôi một hồi mới thở dài: “Thật ra là tụi bạn cũ của tui không có biết tui đang quen Lâm, nên tụi nó mới bày mưu ghép đôi tui với Miên. Hôm đó tụi nó hẹn đi xem phim với và cà phê, tui cũng đồng ý, tưởng là nguyên một nhóm đi, sau khi đến đó chỉ thấy có một mình Miên. Nhỏ cũng chẳng biết gì lôi điện thoại ra gọi tụi nó, đứa nào cũng nói đột nhiên bận chuyện. Nghe là hiểu tụi nó đang muốn làm gì rồi. Nhưng đằng nào cũng đã đến rạp, không lẽ đi về, nên tui định xem phim xong rồi về...”
Tự nhiên nói tới đó, Minh dừng kể, làm tôi tò mò chết được: “Tiếp đi.”
“Sau đó, không biết tình cờ làm sao mà Lâm cũng đi xem phim ngày hôm đó, bắt gặp tui đi hai mình với Miên, rồi bả giận. Tui mới kể kế hoạch của tụi bạn cho Lâm nghe. Tui nói tụi nó không biết tui với bả quen nhau, chuyện đó càng làm bả nổi giận hơn. Lâm cho là tui giấu mối quan hệ của hai đứa, thật ra chẳng qua tính cách tui đó giờ là không có tự khoe ra.”
“Chà... vụ này căng. Sao tụi nó lại bày trò ghép ông với Miên vậy?”
“Tụi nó nói Miên vẫn còn thích tui.”
“Thật ra nếu tui là Lâm, tui cũng có cảm giác như vậy, nhất là... Miên còn là bạn gái cũ của ông...”
“Vậy tui phải làm sao?”
“Đừng nói với tui, ông nghe lời cha Huy cả tuần không nói chuyện với Lâm nha.” Tôi bĩu môi nhìn Huy rồi trợn mắt với Minh.
Hai tên đó... hai tên đó lắp ba lắp bắp rồi không thèm trả lời mà gật đầu.
Tôi chỉ muốn kí cho mỗi người một cái. Trời ơi là trời, một người ngốc nghe một người ngốc! Hai người này thành một cái liên minh những tên ngốc rồi còn gì nữa.
“Gez... ông có biết... khi con gái giận, tốt nhất ông nên ngay lập tức chữa cháy hay không?”
“Không.” Cả hai người cùng gãi cằm lắc đầu.
“Nếu ông không chủ động bắt chuyện với nó, nó sẽ nghĩ là ông giận ngược lại nó, hoặc nghĩ là... ông cho rằng mình không có lỗi, nên bản thân không phải là người cần phải xuống nước trước.” Tôi tỏ ra tâm lí để tư vấn.
“Vậy là...”
“Tức là ông đã gián tiếp châm ngòi cho lửa giận của nó ngày càng bốc mãnh liệt hơn.” Tôi gật gù trả lời.
“Ặc...” cả hai nhìn nhau bối rối, làm tôi phì cười.
“Hèn gì lần trước dắt nó đi chơi, tự nhiên nó đòi mua xu chơi đấm bốc, đấm một phát đứt luôn bao cát của người ta...” tôi thở dài miên man kể lại, đối với tôi là chuyện hết sức bình thường, nhưng xem ra đối với hai tên trước mặt là chuyện rất đáng sợ.
Hai người họ nhìn nhau một hồi mới quay sang tôi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Ừm... ông biết sinh nhật nó không?” tôi nhíu mày dò hỏi, ít ra cũng phải thăm dò xem tên này có thật sự thích bạn tôi hay không.
“Có.” Minh gật đầu cái rụp “14/2, ngay valentine.”
Tôi gật gù, tỏ ra vẻ mặt 'học sinh của ta rất tốt rất chăm ngoan rất thuộc bài' để nói: “Ừm, vậy chúng ta cần phải tạo cho nó một bất ngờ, khiến cho nó quên mất là mình đang giận ông.”