Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 66



Gió đột ngột thổi qua, lùa mấy chiếc lá về một phía.

Tôi ngồi nhìn mấy chiếc xe chạy ngoài đường, tâm trạng háo hức hẳn lên. Tết đến, người người về quê đón năm mới cùng gia đình, đường phố có lẽ đã bắt đầu thưa người.

Tôi buông thỏng hai chân, lưng tựa vào lưng ghế, nghiêng người thư giãn, cảm nhận thiên nhiên, còn tự nhiên ngước mặt lên trời nhắm mắt hưởng thụ làn gió mơn man làn da.

Đột nhiên có một thứ gì đó mềm mềm ấm ấm đặt lên trán tôi thật dịu dàng.

Không phải bị mấy con chim địa trúng rồi chứ?

Tôi giật thót mở mắt, chỉ thấy mái tóc đen lòa xòa của ai đó.

Khải cúi sát mặt tôi mỉm cười. Hai khuôn mặt ngược chiều nhau, tạo thành cái cảm giác gì đó thật ba chấm.

Tôi giật mình đứng lên, ngay lập tức đầu đập thẳng vào đầu Khải.

Cả hai sau đó mất một khoảng thời gian ôm đầu nhăn nhó khổ sở.

Khải vừa nhăn vừa cười ngồi xuống cạnh tôi. Tôi quay sang lườm hắn: “Sau này đừng chơi mấy trò như vậy nữa nha.”

Hắn mỉm cười dịu dàng xoa đầu tôi.

“Muốn làm cái gì đây? Hẹn hò ấy!” Khải mỉm cười.

“Đi ăn kem đi. Tự nhiên tui nhớ tới hồi nhờ ông giúp đỡ tui chuyện hẹn hò giả, tui có hứa sẽ rủ ông đi ăn kem... kết quả bị ông cự tuyệt... ông nói không cần khách sáo, chỉ cần sau này không nói chuyện nữa là được, biết lúc đó tui buồn tới mức nào không?” tôi nói ra câu này năm phần là rủ rê đi ăn kem, năm phần là xỉa hắn chuyện lần đó... khuôn mặt tôi lúc này chắc đang sưng sỉa lắm.

Khải phì cười kéo tôi tựa đầu vào vai hắn một cách vô cùng tự nhiên: “Gì chứ? Chuyện xa xưa đó mà bà cũng nhớ nữa hả?”

Tôi bặm môi, tự mình ngồi dậy thôi không tựa hắn nữa, quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn mà ức chế: “Này!! Chuyện đó làm tui muốn phát điên lên được, ông chẳng lẽ đã quên rồi hả?”

Hắn không nói gì, trên môi cứ túc trực nụ cười hiền, lại điềm tĩnh kéo đầu tôi tựa vào vai hắn, chầm chậm nói: “Làm sao quên được, mỗi lần bà ở bên cạnh tui, tui đều nhớ rõ.”

Mặt tôi bất giác đỏ lên, lầm bầm: “Đi ăn kem thôi.”

“Trước đó, xử lí mấy đứa kia cái đã.” Khải đứng thẳng dậy, gọn gàng liếc về bên kia một cái.

Tôi ngơ ngác quay sang nhìn theo hướng nhìn của hắn, cảm thấy mặt đỏ tía tai khi thấy cả lớp mình đang rình mò trong bụi cùng với tụi 11A1.

Chỉ có thể đứng đó nghệch mặt ra.

...

Jen nhếch mép nhìn bóng Hạ khuất sau dãy hành lang, lập tức điều động cả lớp: “Ê tụi mày, con Hạ cúp học đi hẹn hò kìa. Mau đi theo rình.”

Cùng lúc đó, bên lớp 11A1, Tuấn vươn vai bước ra hành lang, nhìn sang hành lang của lớp đối diện, thấy cả lớp 11A4 đang nhao nhao lên.Lớp cậu hôm nay đem phim theo định copy vào máy tính để xem, nhưng không ngờ tình cờ máy bị hỏng, Tuấn là người ngồi sửa từ sáng đến giờ vẫn chưa có tí động tĩnh, vì mệt mỏi nên cậu mới chạy ra đây đứng hóng gió cho đỡ mệt, không ngờ lại thấy một cảnh tượng thú vị đến như vậy.

Tuấn liền chạy vào lớp: “11A4 hình như đang có phi vụ gì đó, mà thằng Khải đâu rồi?”

Băng nhìn nhìn rồi cười nhẹ: “Chuồn từ hồi nào rồi.”

“Đi qua bển đi!” thằng Mẫn từ đâu chạy lại khoác vai Tuấn kéo đi trước “Dù gì cũng đanh rảnh rỗi, chẳng có gì làm.

Cả lớp kéo đi hết, chỉ còn có Băng với Kha ngồi trong lớp, nở nụ cười buồn, hai người họ thừa biết, Khải đang làm gì và ở đâu.

Thở dài một hơi, hai người này lôi bộ bài tây ra chia chơi xì dách... sau đó chán quá thì chuyển qua lô tô, vừa bóc hạt dẻ vừa chơi vô cùng nhàn nhã, Kha còn ra một đề nghị: “Lát nữa chán lô tô quá thì tụi mình chơi lò cò đi.”

Mấy đứa dở còn lại thì chạy hết qua dãy đối diện, sáp vào 11A4 như cá gặp nước.

Kết quả là vì quá nhộn nên bị Khải nhanh chóng nhận ra, còn cố tình diễn một màn tình cảm như vậy để trêu cả bọn...

Thật ra mà nói thì thấy người ta tình tứ như vậy, cả đám FA này ai cũng gato, nhưng mà lại cứ thích đi rình trộm để mình được dịp gato... rất khó hiểu.

Thấy Khải liếc mình một cái, cả đám cười xòa, lập tức chạy ra cười ha hả, tỉnh bơ khoác vai Khải kéo đi: “Đi, đi nào chúng ta ăn kem.”

Hắn không phản đối, Hạ cũng đành ngoan ngoãn đi theo, cơ bản là vì không biết phải phản đối như thế nào... nói là muốn đi chung với cả đám xô bồ này cũng sai, mà nói là muốn đi riêng với Khải cũng không đúng.

Nó đành đi cùng nguyên một đám.

Dù gì người lên kế hoạch buổi hẹn hò ngày hôm nay không phải nó mà là Khải, hắn đã mặc kệ thì tôi cũng chẳng có lí do gì để từ chối tụi nó.

Đi cùng với cả đám cũng có cái hay, ít ra sẽ không quá yên tĩnh, không quá cô đơn. Nháo một chút cũng không đến nỗi tệ.

Cả đám tụi tôi kéo xuống căn tin, tình cờ gặp lớp 11A7 của hot girl khối - Phương.

Dù ngày hôm nay lí ra vẫn phải học hành bình thường, nhưng chẳng hiểu tại sao, mọi việc lại thành ra như thế này, tại sao lớp nào cũng có thể thoải mái kéo nhau đi lòng vòng trong trường như thế này chứ.

Riết rồi tôi chẳng còn biết kỉ luật của trường tôi nó lỏng lẻo tới mức độ nào...

“Chào...” tôi mỉm cười chào Phương, cùng với lớp bên đó, đáp lại là nụ cười tỏa nắng thương hiệu hot girl.

“Ồ, 11A1 với 11A4 đi đâu chơi mà xôm vậy?” cô nàng toe toét cười.

Trong căn tin tự nhiên vang lên mấy bài nhạc hòa tấu, ngang nhiên trở thành một quán cà phê trong trường.

Cả ba lớp chúng tôi ngồi chung với nhau, bàn ghế đều đã bị chiếm hữu.

Các cô căn tin không những không đuổi chúng tôi về lại lớp học, còn tận tình quan tam chăm sóc và phụ vụ.Kem nhanh chóng được dọn ra, cả bọn lao vào công cuộc nhâm nhi.

Tôi ngồi nhìn tụi nó oanh tạc mà trong lòng hoảng sợ, cứ suy nghĩ như là nếu cả bọn này kéo đi ăn buffet chắc chắn không có đứa nào lỗ... ngược lại sẽ ăn đến mức sập gạch nhà người ta.

Tụ tập... phạm vi lớn thế này, hầu hết chủ đề mà tụi nó nói tới chỉ toàn là về giáo viên, nhất là những giáo viên bá đạo ở trong trường.

Trường tôi nổi tiếng là trường chuyên, với cả giáo viên... hơi bất bình thường, được cái học sinh thông minh chăm chỉ nên mới có thể giữ vững thứ hạng cao trong bảng xếp hạng các trường trong thành phố.

“Nghĩ lại mới thấy... giáo sinh bên 11A4 là nam nhỉ? Hình như nguyên một đoàn giáo sinh năm nay chỉ có ba người là nam thôi đấy.” Phương đột nhiên quay sang mỉm cười với tôi, làm tôi hoang mang. Cô nàng này tự nhiên hôm nay lộ ra ý đồ muốn kết thân với tôi làm cái gì thế này?

Bình thường cô ấy chỉ quan tâm đến Lâm chứ có đoái hoài gì tới tôi đâu.

Hôm nay tự nhiên bắt chuyện với tôi như thế này, chắc chắn là có vấn đề luôn.

“À, thì hai thầy trẻ măng mà tính cách còn hơi... ấy. Cho nên nói chuyện hợp gu với tụi mình lắm.”

Tôi cười toe toét giới thiệu hai thầy.

Phía sau tôi đột nhiên có một bóng đen phủ xuống, chất giọng quen thuộc cất lên, chẳng hiểu sao hôm nay lại khiến tôi rét run: “Là ai hơi ấy?”

Tôi giật thót quay lại nhìn, thầy Tấn, thầy Hùng với thầy Anh, ba ổng đứng ngay phía sau nhìn tôi với ánh mắt giết người. Bên cạnh tôi, Khải che miệng, vai run lên... chắc đang rất muốn cười mà không dám.

Tôi lập tức chuyển sang chế độ nịnh bợ: “Haha... ấy ở đây là thông minh đẹp trai có sức hút thầy ơi... haha...”

Thầy Anh nhếch mép, không làm dịu thì thôi, ổng còn châm dầu vào lửa, trời ạ không sợ bị lửa lây sang dính chùm ư???

“Tại sao không nói thẳng ra còn dùng từ ấy để làm gì?” ổng nói xong còn nhếch mép.

Tôi cười toe toét, tự cắn môi mình đến suýt chảy máu.

Tôi xoay người khuấy khuấy ly kem đang dần chảy ra.

Đột nhiên bên tai tôi có một hơi ấm, giọng nói thì thầm rót vào tai tôi của thầy Tấn: “Đinh Nguyệt Hạ, sau tết em chuẩn bị lên bảng nhé.”

“Á, không!” vừa quay sang để phản bác đã thấy ba ổng lơn tơn đi về phía ba cái ghế trống thản nhiên ngồi xuống, còn bình thản nói: “Mấy đứa cứ ăn nhiều vô, hôm nay bạn Hạ của chúng ta có lòng bao mấy đứa.”

“Đâu ra, không phải, tụi mày đừng nghe theo.”

“Yay!!! Hạ muôn năm.”

“Hạ là số một.”

“...” tai tôi ù đi... hơn 60 đứa như thế này... bắt tôi bao??? Tôi có bán thân cũng trả không đủ tiền!!

Tôi liếc nhìn sang Khải, hắn lại đang nhíu mày nhìn tôi đầy khó chịu, này tại sao lại khó chịu với tôi, tôi có làm gì đâu?Tôi đưa ra khuôn mặt bất mãn trước thái độ giận dỗi của hắn. Khải cau có vừa ghé sát tôi, nói rất nhỏ chỉ đủ cho tôi nghe: “Sau này bà tránh xa hai ông thầy đó ra cho tui! Đừng dây dưa với người ta, lỡ như mấy ổng thích bà thì sao?”

“...” Thì ra hắn có thể bá đạo đến vậy, thế mà đó giờ tôi không biết.

“Ờ thì...”

Hắn không nói gì, chỉ bằng một cái lườm có thể làm tôi im bặt, bao nhiêu từ ngữ phía sau một phát thành ra câm lặng.

“Hứa không?” hắn chuyển sang chế độ trẻ con, dùng ánh mắt long lanh nghiêng đầu nhìn tôi.

Trước biểu hiện đó của hắn, tôi không hề suy nghĩ chỉ gật đầu cái rụp một cách ngoan ngoãn: “Được được mà.”

“Tốt.” Khải mỉm cười xoa đầu tôi, lúc này tôi mới trở về hiện thực, một hiện thực ngoài hai đứa tôi ở đây còn có một đám nháo nhào như cái chợ, sẵn sàng sâu xé nhau bất cứ lúc nào.

Tôi nuốt nước bọt nhìn tụi nó. Lâm cười khẩy: “Cuối cùng cũng có người trấn át được nó... bây giờ tụi mày không sợ nó ăn hiếp nữa đâu, có người bảo kê cho chúng ta rồi.”

“Quan trọng là Khải bảo kê nó hay bảo kê tụi mình ấy. Haha...” Jen cũng cười thoải mái.

Tuấn ngồi bên cạnh mỉm cười: “Bà thì cần ai bảo kê hả? Tự một mình bà đã làm cho người ta lăn tăn hết cả lên rồi, thêm một người bảo kê nữa chắc sập luôn đài truyền hình.”

“Ơ này... tui không khủng bố vậy chứ?”

Thấy Tuấn cứ cười cười mà không trả lời lại mình, nó quay sang hỏi Long Lùn ngồi kế bên: “Bộ tao dữ dội vậy hả?”

Anh Long nhà ta rất muốn gật nhưng lại không dám, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan chỉ có thể cười trừ.

Cả đám lại được dịp cười rộ lên.

Thấy thầy Anh, Trang Nhã đang ngồi cạnh Anh Nhây lập tức đứng lên chạy sang ngồi với thầy Hùng nhường chỗ cho ảnh.

Lúc này Anh Nhây ngây thơ của chúng ta vẫn còn chưa biết có chuyện gì đang xảy ra quanh mình, vẫn đang cười tít mắt trêu con Jen... kết quả là thầy Anh ngồi bên cạnh mình hồi nào cũng không hay không biết.

Tôi thật chẳng hiểu nỗi cặp đôi này, nhất là suy nghĩ của con Anh. Lúc thì nó thích thầy, theo đuổi thầy đến cùng trời cuối đất, mà lúc thầy quay lại thể hiện tình cảm với nó, thì nó lại thể hiện thái độ với người ta... rốt cuộc đây là cách hai người này yêu nhau, hay bản chất của cái mối tình này là hai chữ kì lạ??

Khải nhìn sang tôi, tự nhiên lại cười khẩy, ánh mắt thập phần mờ ám. Hắn chầm chậm mở miệng, vô cùng bình thản áp sát tôi hỏi: “Có muốn bỏ trốn hay không?”

“Ừm, có.” Tôi ngơ ngác gật đầu, còn chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra.

“Được.” Hắn lập tức về chỗ cũ, ánh mặt một lượt đảo qua tất cả tụi nó đang ngồi xung quanh, đột nhiên tôi cảm thấy Khải có vài phần nguy hiểm.

Hắn nhếch môi, nghiêng người nói nhỏ với Bình bên cạnh: “Ăn xong rồi, chúng ta bày một trò chơi đi. Trốn tìm lần trước chơi rồi, hay là chơi cảnh sát bắt cướp đi?”

“Được được, ý kiến hay.” Bạn Bình ngây thơ của chúng ta không hề đề phòng lập tức tán thành ý kiến của con sói bên cạnh, lập tức hét lớn thu hút sự chú ý của tập thể đang nháo sắp sập trường này “Tụi mình chơi cảnh sát bắt cướp đi.”

“Được.”

Lúc đó, chỉ có một mình tôi có thể trông thấy cái nhếch mép đầy kinh dị của Khải, hắn đưa ra vẻ mặt đã hoàn thành mục đích mà thậm chí còn chẳng thèm nhúng tay vào.

Tôi rùng mình một cái, nhìn hắn cười méo xẹo... trong lòng không khỏi than trách, có khi nào sau này mình thật sự rơi vào tay của tên đại ác ma như hắn...

Chồng mình thông minh quá cũng thật là không nên...

Tự nhiên trong lòng tôi, Khải ngang nhiên trở thành 'chồng mình', suy nghĩ này làm cho tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng, cả người lại nóng ran hết lên.

Tất nhiên tôi hiểu tại sao hắn lại rủ cả bọn chơi trò chơi này, chẳng qua là tìm đường chạy thoát...

Chẳng cần hắn phải nhắc nhở, tôi vô cùng hiểu ý Khải, lập tức chạy về phía cửa sau sau hiệu lệnh bắt đầu trò chơi.

Hắn đã đến đó từ lúc nào, đứng yên một chỗ nhìn tôi chạy đến.

Tôi nhếch mép nhìn Khải, hắn cũng mỉm cười nhìn tôi.

Thấy cả hai hiểu ý nhau như vậy, đột nhiên trong lòng tôi lại ấm áp lạ thường, giống như mình và hắn tâm linh tương thông, không cần mở miệng nói ra cũng có thể hiểu hết những gì người kia đang cảm thấy.

Vừa thấy tôi, hắn liền nhanh chóng đeo lên cho tôi cái khẩu trang, cảm giác bàn tay to lớn của hắn đặt cạnh mặt mình... cảm thấy rất ngượng, mặt tôi lại đỏ lên. May mắn là sau lớp khẩu trang nên Khải không nhìn ra.

Hắn thật biết cách làm người khác chết đứng...

Nhanh chóng đeo xong khẩu trang cho tôi, Khải liền trượt tay xuống cổ tay kéo tôi đi ra khỏi trường.

“Đi thôi.”

Sau đó chúng tôi thật sự đi ăn kem...

Ngày đi học cuối cùng của năm, tôi trải qua như thế.

Một chút cảm xúc không tên cứ thay nhau len lỏi trong tôi... giống như mặt hồ tĩnh lặng bị một hòn đá nhỏ làm lay động, rung rinh, tạo nên những hình tròn lớn nhỏ trên bề mặt.

Hình như tôi lại thích hắn hơn một chút.

...

“Hạ ơi đi chơi!!”

Giọng của con Lâm khiến đầu tôi ong ong cả lên.

Sáng sớm vừa thức dậy tôi đã thấy đầu đau không chịu nổi, đến nhấc tay lên cũng thật khó khăn, lẩm bẩm trong đầu: “Thôi tiêu rồi, bệnh chắc luôn... 29 tết mà như thế này thì phải làm sao?”

Tối hôm nay, tôi định về nhà ba mẹ cùng họ đón năm mới, bây giờ đến ngồi dậy còn không nổi thì có thể đi đâu được?

Đã không đi đâu được đau xót rồi, con Lâm còn xát muối vào tim tôi như thế... cái quái gì mà đi chơi... tôi sắp đi bán muối rồi đây.

Tôi ho khù khụ, tức ngực không chịu nổi, môi cũng khô khốc, mũi nghẹt không thể thở được, mà thở bằng miệng thì bị vướng đàm ngay cổ, nói túm lại cứ nằm lại khó thở.

Tôi phải làm gì đây... cũng tại mấy ngày trước, hôm thì đi công viên nước, hôm lại cùng tụi nó dang nắng chụp hình ngoài đường hoa. Bệnh thành ra như thế này cũng không có gì lạ.

Tôi nằm chờ con Lâm lết lên đến phòng mình để tiện than thở, không ngờ người mở cửa phòng lại là Khải.

Tôi giật cả mình nhìn người con trai trước mặt... trong khi tình trạng của bản thân vô cùng... thê thảm.