Điền Tư mở mắt trước cả chuông báo thức, Hồ Già vẫn gối lên ngực anh ngủ, lông mi cô cong vút, làn da trần trụi màu ngọc trắng. Nhìn cô yên lặng ngủ, hơi thở dịu dàng, Điền Tư đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình có cảm giác nặng nề, giống như quả bóng khí hydro bị ai đó dùng tay kéo xuống, dừng ở vị trí chính xác.
Anh không nhịn được mà cúi đầu, hôn nhẹ Hồ Già một cái.
Hồ Già nhíu mày, co người vào bên trong một chút nhưng vẫn ở trong lòng anh.
Đợi chuông báo thức 5 giờ rưỡi vang lên, Hồ Già buồn ngủ trốn vào trong chăn.
Cánh tay cô quơ một vòng trong chăn, không sờ thấy Điền Tư, chắc anh đã dậy rồi. Hồ Già nửa nhắm mắt, lục trong túi, lấy quần áo của mình ra rồi thay vào, nhanh chóng rửa mặt rồi miệng ngậm bàn chải đánh răng ra ngoài tìm Điền Tư. Cùng lúc đầu lưỡi nếm được hương vị bạc hà, Hồ Già chậm chạp nhận ra, hình như đây là lần thức dậy tích cực nhất của cô.
Hồ Già dựa vào cửa, vừa đánh răng vừa nhìn Điền Tư nấu mì.
Điền Tư bị cô nhìn đến ngượng ngùng, tay trái rảnh rỗi mà theo thói quen sờ lên đường may quần.
"Tôi chỉ nấu mì ăn liền cho cậu ăn thôi."
Hồ Già lau sạch bọt kem đánh răng, nhướn mày nhìn anh.
"Là món mì trứng, hồi nhỏ tôi thường ăn như vậy." Điền Tư lật mặt thịt đóng hộp.
Trong không khí còn lưu lại chút mùi bơ, Hồ Già nhìn anh đặt thịt hộp và trứng lòng đào lên phần mì, lòng đỏ long lanh còn lắc lư, so với tiệm trà chỉ thiếu hai cọng cải dầu. "Nhìn cũng ngon đấy, sao lại chỉ có một bát, cậu không ăn à?"
Điền Tư chỉ chỉ cái bát nhỏ bên cạnh, bên trong có tổng cộng ba miếng mì.
"Ồ, cậu lại ăn bát con nít."
Hồ Già cười.
Lúc này, cô vẫn đơn thuần cho rằng Điền Tư là người không biết ăn uống.
Từ khu Long Loan đến Quyến Trung phải đạp xe hơn mười phút.
Xe đạp leo núi của Điền Tư không chở được người, anh cùng Hồ Già đi xuống lấy xe đạp công cộng.
Sáng sớm tinh mơ, trên đường ngoài học sinh cấp ba thì chỉ có công nhân vệ sinh, lốp xe đạp của họ đè lên mặt đường, Hồ Già ngửi thấy mùi đường hòa lẫn mùi lá khô, bụi bặm và ánh nắng. Cô cười rồi đẩy Điền Tư sang bên cạnh, một tay rảnh của Điền Tư lại ôm lấy cô.
"Đạp xe một tay giỏi ghê." Hồ Già nói.
Điền Tư học theo dáng vẻ của cô, nhướn mày, rồi lại buông tay kia ra, xe đạp vẫn đi ổn định như cũ.
Hồ Già nhìn Điền Tư, cô đột nhiên muốn đặt tầm mắt mình vào một nơi rất xa, nhìn Điền Tư một mình nhẹ nhàng đạp qua con đường sạch sẽ này, đồng phục trắng của anh bị gió thổi phồng lên, mà cô thì biết mỗi một vùng bí mật bên dưới anh.
Cô biết anh.
Rồi họ cũng đạp đến trường.
Đối mặt với dãy nhà học ngay ngắn, trong lòng Hồ Già dâng lên cảm giác ngột ngạt quen thuộc.
Ống khói phía xa lại nhả ra đám mây trắng rồi bắt đầu có bụi bặm li ti từ trên trời rơi xuống. Điền Tư nắm lấy tay Hồ Già rồi nhẹ nhàng buông ra. Cô đi về phía tòa học của khu Thanh Hà, còn Điền Tư cũng quay về lớp học yên tĩnh của anh.
Qua vài phút, ngày càng có nhiều học sinh như cá mòi đổ vào cổng trường cổ kính của Quyến Trung.
Cá mòi đang trong cuộc di cư đầy gian nan, những học sinh cấp ba này cũng vậy.
Đồng hồ đếm ngược đỏ chót trong lớp học luôn khiến họ căng thẳng.
Hồ Già nhận được tin nhắn WeChat của Điền Tư trước khi bắt đầu tiết truy bài.
Điền Tư: Học tập chăm chỉ nhé
Chủ nhiệm Vương Phú Xuân bước vào lớp, cô tắt điện thoại, vẫn chưa kịp trả lời tin nhắn của Điền Tư.
Trước đó phiếu điểm thi tháng đã được phát đến tay Hồ Già, tổng điểm 475, xếp hạng 562/651 trong khối, cô ở phân bộ Thanh Hà còn đội sổ, càng không cần phải đi so với bản bộ Quyến Trung. Vương Phú Xuân viết lên bảng đen điểm chuẩn để đối chiếu, Hồ Già nhìn qua, với điểm số này nếu muốn ở lại một khu có thể giao hàng miễn phí, sợ rằng chỉ có thể học một học viện nào đó trực thuộc của trường đại học nào đó, hoặc trực tiếp chỉ là một học viện nào đó thôi.
"Phiếu điểm trong tay các em rất có thể chính là tiền lương sau này của các em. Có những học sinh đầu óc thông minh, nhưng không chịu nỗ lực! Mà lớp 12 là gì? Lớp 12 là gieo nhân nào gặt quả nấy, em lơ là qua ngày, cuộc đời cũng sẽ lơ là chính em! Ôn tập lượt một chỉ vừa mới bắt đầu, thầy vẫn nói câu nói đó, cố gắng lên! Thì mọi thứ đều có thể..."
Vương Phú Xuân ra hiệu tay với lớp trưởng trên bục giảng.
Cô bé tóc buộc đuôi ngựa lập tức nghiêm túc dẫn đọc: "Khuyến học, Tuân Tử, quân tử viết, học bất khả dĩ dĩ..."
Căn phòng học vuông vắn, rèm cửa mỏng manh, ánh sáng mặt trời sáng lóa đến trắng bạc của buổi sáng chiếu vào, mái tóc buộc đuôi ngựa của các nữ sinh lấp lánh như kho lúa mùa thu, trước "chiếc máy tính tính toán tỉ lệ tốt nghiệp", ai nấy đều cúi đầu đọc sách, chẳng ai để ý đến mảng sáng nhỏ ấy. Hồ Già ngồi tại chỗ, lẩm bẩm đọc thuộc bài thơ "Khuyến học", nhưng ánh mắt lại rơi xuống cây hương trà dưới sân trường.
Tương lai của cô, dường như vừa xa vừa gần.
Hồ Già đợi cả ngày nhưng Lý Huệ Quân đều không liên lạc với cô.
Buổi chiều tan học, Điền Tư gửi WeChat hỏi cô muốn ăn gì, Hồ Già chỉ trả lời tùy.
Hai người đến quán Taco Bell gần trường, vừa ngồi xuống, Hồ Già đã cúi đầu ăn hamburger ngấu nghiến, cùng lúc lấy điện thoại thì phiếu điểm cũng rơi ra. Điền Tư nhặt lên rồi nhìn qua.
"Cậu chắc chắn không thi vào được Thanh Hoa." Hồ Già nói.
"Nhưng có lẽ vẫn có thể đi Bắc Kinh."
Hồ Già không trả lời.
"Cậu muốn đi đâu?"
Điền Tư lát sau lại hỏi cô.
Hồ Già vừa nước ngọt vừa đưa ánh mắt nhạt nhẽo nhìn ra ngoài cửa sổ. Truyện Thám Hiểm
Cô rốt cuộc muốn đi đâu nhỉ? Từ nhỏ đến lớn, Hồ Già dường như chưa bao giờ suy nghĩ sâu sắc về vấn đề này.
Hồi học tiểu học, Hồ Hải Văn và Lý Huệ Quân cãi nhau ầm ĩ, cô trốn sau cửa khóc, cấp 2, hai người này cuối cùng cũng ly hôn, Hồ Già theo Lý Huệ Quân nhưng lại như đồng thời mất đi cả bố và mẹ, trong sự vắng mặt của cha mẹ, cô đã thi đỗ vào phân bộ Quyến Trung, bây giờ thì cô muốn đi đâu?
Vấn đề này còn khó giải hơn cả một đề toán khó.
Đến tối Hồ Già vẫn nằm trên giường vẫn nghĩ về vấn đề này.
Điền Tư ngồi đầu giường bôi kem cho vết muỗi cắn ở mắt cá chân cô. Đã vào thu rồi, sao vẫn còn muỗi nhỉ?
Hồ Già duỗi chân, với tới mũi Điền Tư, Điền Tư hiểu lầm, thậm chí còn nắm lấy ngón chân Hồ Già rồi hôn một cái.
Hồ Già: "..."
Điền Tư: "?"
Tối đến Hồ Già trằn trọc, cuối cùng cô nói với Điền Tư: "Nếu không thì thi đi Bắc Kinh."
Nói xong cô lại vội nói thêm một câu: "Không phải vì cậu đâu."