Trở lại thành phố G lúc đến ngôi nhà mà Cố Diễn Sinh nói, đầu Nhan Thấm vẫn còn đau dữ dội, ngược lại Nguyễn Miên đúng lúc này gọi điện thoại tới, giọng nói vẫn theo thói quen trêu chọc: "Ai u, gả cho một quân nhân là phải biết, sau này cậu ăn là của quốc gia cho, mấy ngày nay tớ tìm kiếm trên Google Bách Khoa một phen, cậu không hiểu đâu hiện tại thiếu tướng hải quân, mẹ nó chính là lãng phí hai chữ ‘ thượng tướng ’ này, kiểu tóc chính là Địa Trung Hải, tớ bị lừa, tớ bị binh lính đột kích còn có những bộ phim điện ảnh lừa gạt, những cán bộ cấp cao kia, những người đứng đầu, rõ ràng đều trên năm mươi tuổi, người tình cũng có một đống."
Cuối cùng Nhan Thấm không nhịn được cười lên, Nguyễn Miên đi giày cao gót day dưa không ngừng với người phụ nữ đối diện trực tiếp đi lên tát hai bạt tao với người đàn ông gọi là bạn trai kia, cô khoanh tay nhẹ giọng nói với người đàn ông kia: "Bắt cá hai tay không phải đại sự, anh ngay cả bắt cá hai tay đều không làm, nếu thực sự anh ta dám như vậy nên trực tiếp kéo ra ngoài bắn chết là được." Lúc nói những lời này cô vĩnh viễn đều là mang theo tám phần tươi cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giống như ngây thơ.
Cho dù điện thoại di động bị bưng kín, Nhan Thấm cũng nghe loáng thoáng được một vài câu, cho đến khi giọng nói của Nguyễn Miên lần nữa truyền đến: "Cậu nói đàn ông hiện nay người nào người nấy cũng như vậy sao, ngay cả bản năng bắt ca hai tay cũng bị thoái hóa, tớ thật sự lo lắng vì nền tảng tương lai của đàn ông."
Nhan Thấm mím môi nhẹ nhàng cười, Nguyễn Miên vươn tay ra che kín ánh mặt trời, thời tiết thành phố A hơi nóng, nhiệt độ thành phố G ngược lại ôn hòa một chút, ngón tay thon dài xẹt qua gương mặt, tại một giây đồng hồ sau cùng, cô nghe được âm thanh máu ở trong thân thể lưu động: "Nhan Thấm, có một số việc, không biết, nếu so với biết thì tốt hơn."
Nhan Thấm đặc biệt muốn nói một vài lời, nhưng đến cuối cùng cô cũng cảm thấy mệt mỏi: "Bất cứ chuyện gì, có bắt đầu, cũng nhất định có kết thúc."
Nguyễn Miên nhanh chóng cúp điện thoại, tài xế hỏi cô muốn đi đâu, cô xoa huyệt thái dương nhìn phong cảnh bên ngoài xe, đôi môi đỏ tươi, vô cùng xinh đẹp, tài xế mở miệng hình như là còn muốn hỏi, Nguyễn Miên lấy kính mác xuống tức giận mắng to: "Mướn ông về làm tài xế, nhận tiền lương của tôi càng nói nhảm nhiều như vậy, ông còn nói thêm câu nào nữa tôi liền cắt đầu lưỡi ông." Trong nháy mắt tài xế liền yên lặng, Nguyễn Miên nhìn ảnh phản xạ của mình trong kính, cái bộ dạng kia, giống như là đang khóc.
Bạn đang đọc truyện tại die enđ @n l3q uy d0n
Cố Diễn Sinh gần như là vô cùng rãnh rỗi, lúc anh về nhà Nhan Thấm đang chặt thịt ở trong phòng bếp, xoay đầu lại trong tay cầm con dao sáng bóng, trên khuôn mặt sáng chói của cô, lộ ra một nụ cười tươi: "Ôi, anh về sớm như vậy?"
"Ôi, đây là muốn mưu sát chồng." Người giúp việc cung kính đón lấy áo khoát của Cố Diễn Sinh, sau đó lấy dép cho anh, Cố Diễn Sinh lịch sự nói câu ‘ cám ơn ’, nhà bọn họ từ ông chủ Cố Diễn Sinh cho tới người giúp việc, đều thể hiện mình là những người có trình độ văn hóa cao, lúc ấy lần đầu tiên Nhan Thấm tới nhà Cố Diễn Sinh, trong lòng còn không hiểu, người giúp việc lễ phép như vậy thế nào lại có một ông chủ không có tố chất gì như vậy, cho đến khi Nhan Thấm hiểu được Cố Diễn Sinh ở nhà hơn phân nửa là mang mắt kiếng tinh tế, gương mặt lịch sử, cũng hiểu được, nếu nói màu da đồng thau kia cũng chỉ là bày ra cho bạn bè xem mà thôi, làn da dưới bộ đồ kia, so với cô còn trắng.
"Kể từ khi em biết được làn da anh so với em còn trắng hơn mà lại còn là một quân nhân, em vẫn luôn có kích động băm băm anh ra đi nhân bánh bao." Nhan Thấm rất biết nấu cơm, trước kia khi còn chưa tới thành phố G Cố Diễn Sinh vẫn là ăn cơm Nhan Thấm làm, Cố Diễn Sinh ở trên ghế sofa xem báo chí, nghe được lời của cô..., Cố Diễn Sinh lười biếng, tựa vào trên ghế sa lon cười: "Đã bảo em đừng dùng loạn, nếu không em sẽ phải hối hận, ai bảo em sắc tính ( ai cũng he) nổi lên, trực tiếp cởi quần áo ra, sau đó em như nổi điên, nằm ở trên giường lăn lộn, em không vừa ý, anh cũng không vừa ý."
"Quỷ hiểu được anh mới mặc món đồ chơi kia." Nhan Thấm thật sự hống trở về
Cố Diễn Sinh nhận lấy nước trà người khác đưa tới, đây là thói quen khi còn bé đã hình thành, khi đó Nhan Thấm còn nhỏ, chỉ vào lỗ mũi Cố Diễn Sinh nói: "Anh là người Trung Quốc uống cái gì cà phê chứ." Sau đó Nhan Thấm đã đổi thứ kia thành trà, Cố Diễn Sinh từ nhỏ đã thông minh hơn Nhan Thấm, không bao lâu sau hiểu biết về trà đạo đã vượt qua Nhan Thấm, Nhan Thấm một bụng tức giận, sưu tập toàn bộ các loại lá trà, cũng là tiện nghi cho Cố Diễn Sinh, động một chút là tới nhà cô cầm lá trà.
Nhan Thấm xoay đầu lại trông chừng Diễn Sinh, anh xoa huyệt thái dương híp mắt lại, làn da trắng giống như sứ xuyên thấu dưới ánh mặt trời gần như phát ra ánh sáng, môi cùng làn da anh giống nhau, cũng là tái nhợt đến gần như không có sức, Nhan Thấm lần thứ N hoài nghi, anh mà gọi là quân nhân? Phơi nắng dưới ánh mặt trời, dẫn dắt binh lính tập luyện.
Trên bàn cơm mặt hai người là một mảnh lạnh lùng quỷ dị, Cố Diễn Sinh không thích vào lúc ăn cơm nói chuyện, người giúp việc bên cạnh cũng được giáo dục lễ nghi, hiểu được cái gì nên làm cái gì không nên làm, Nhan Thấm cắn răng, thật ra thì có lúc, thoạt nhìn là giống nhau, nhưng kỳ thật cũng không phải là giống nhau.
Sau khi ăn cơm tối xong Nhan Thấm thích xem phim bộ, cô khi dễ tất cả phim thần tượng ở Đài Loan đều là những cái hoa si nước miếng một đống lớn, anh cũng quá đần độn, làm sao người bình thường thật sự có thể trực tiếp chảy nước miếng đầy đất chứ, dù sao cũng là thực tế, thay vì như vậy, cô lựa chọn phim truyền hình, Cố Diễn Sinh ở bên cạnh cô, móng vuốt công kích bả vai Nhan Thấm, móng vuốt của anh thật lạnh, từ bả vai dọc theo một đường đi xuống, che ánh mắt của cô.
"Anh làm gì thế." Nhan Thấm không nhịn được
"Cấm trẻ nhỏ." Cố Diễn Sinh một tay lật xem tờ báo, trên miệng lại nở nụ cười
"Em lại không cảm thấy có cái gì, tối thiểu so với mấy cô gái nhìn thấy mấy chàng trai đẹp trong phim truyền hình liền thét chói tai, thấy đàn ông đã nghĩ tới phải làm sao để thể hiện tốt một chút, em không phủ nhận có vài người chính là như vậy, sinh ra đã giống như đứng ở trên cao, chờ tất cả mọi người nằm rạp, trời sinh đã được ngước lên nhìn." Nhan Thấm không chút để ý nói, trong mắt lại sắc bén hơn, Cố Diễn Sinh là người như vậy, Mộ Thanh đúng là người như vậy, Mộ Lương tương đối ôn hòa, lực sát thương cũng không cường đại như vậy, nhiều bình dị gần gũi ánh sáng, nhưng là Nhan Thấm không biết được, đó là từ nhỏ đã bị yêu cầu như thế.
Người người đều nói con cháu quân nhân thật tốt, ai có thể nhìn thấy một vài mặt tối phía sau lưng.
"Nhan Thấm."
"Như thế nào?"
"Anh không muốn gây gổ với em." Cố Diễn Sinh buông lỏng tờ báo trong tay, cũng để tay ở tại chỗ, Nhan Thấm thấy tờ báo từ trên bàn học rơi xuống đất, người giúp việc ngồi xổm người xuống nhặt lên, Cố Diễn Sinh cười lạnh: "Hơn nữa, em cũng chỉ ầm ĩ với anh." Người khác đưa áo khoác, có người ra mở cửa, Cố Diễn Sinh chỉnh cổ áo: "Bên này anh còn có việc, đi trước đây."
Nhan Thấm nhìn dép mình, là màu trắng, nàng híp mắt cười: "Hôn nhân chính là một cuộc chơi, bán dâm cao cấp." Sau đó ngẩng đầu tiếp tục xem phim truyền hình Thiên Lôi.
Nhan Thấm nhớ Mộ Lương đã từng ngồi ở đối diện cô gấp giấy hạc, một con lại một con, lúc ấy cô nằm ở đối diện anh, chảy nước miếng đầy đất, ngủ thiếp đi, Mộ Lương cài con hạc giấy ở trên tóc cô, Nhan Thấm chợt ngẩng đầu, 3000 sợi tóc tự nhiên ở sau ót, hộp giấy theo sợi tóc rơi xuống đất.
"Bước qua một thời hoàn kim phồn hoa." Mộ Lương mỉm cười, anh là người ôn hòa, lạnh nhạt lễ độ: "Nhan Thấm, anh thích em." Hắn từng chữ từng câu nói vô cùng êm ái, như ngậm mật đường vậy, ánh mắt của anh cong lên giống như một vầng trăng, sau đó hôn lên trán lạnh lẽo của cô.
Tỉnh dậy từ trong hồi ức, Nhan Thấm nhìn tay của mình, dài nhỏ trắng noãn: "Cố Diễn Sinh, thế nào lại là anh... thiên chi kiêu tử (chắc là đứng trên mọi người), còn nhiều biện pháp, tại sao lại dùng bỉ ổi như vậy?"
Cố Diễn Sinh trời sinh nên được mọi người ngước nhìn, nhưng chính là một người như vậy, hung hăng cắn nát ước mơ của một người.